Phương Thư Nghiễn rời khỏi khung trò chuyện, quay người bấm số điện thoại Tần Liên. Kỳ thực cậu cũng không biết tại sao muốn gọi đi, không có gì cần nói, huống chi anh trai cậu vừa rồi còn tận tình khuyên nhủ răn dạy cậu, nói cái gì mà hắn lẳng lơ thì mặc hắn, không để ý tới là được rồi. Thế nhưng vạn nhất thật sự như anh trai cậu nói, chỉ cần cậu không để ý tới, Tần Liên sẽ không tiếp tục quấn lấy cậu nữa... Phương Thư Nghiễn chỉ muốn nhanh chóng nói cho Tần Liên: "Tớ vẫn để ý đến cậu đấy, cậu nhớ phải tiếp tục quấn lấy tớ nha!" Điện thoại vừa mới vang lên một giây, liền bị tiếp lên, đầu kia truyền đến giọng nói mang theo kinh ngạc của Tần Liên. "Anh giai Hội trưởng?" "Ừ." Phương Thư Nghiễn lãnh khốc mà dùng giọng mũi đáp lại một tiếng, sau đó thì không biết nên nói gì. Muốn ngất! Cậu còn chưa tìm được cớ hơn nửa đêm gọi điện cho người ta, như thế nào nhanh như vậy đã tiếp! Trầm mặc một lát thấy cậu không nói lời nào, Tần Liên cười khẽ, tiếng cười qua điện thoại truyền đến lỗ tai Phương Thư Nghiễn, thân mình tức khắc tê rần đi một nửa. "Tớ, tớ..." Phương Thư Nghiễn càng khẩn trương càng không tìm được lời nói. Không đợi Phương nói lắp nói xong, Tần Liên đánh gãy cậu: "Tớ biết cậu muốn nói cái gì." Phương Thư Nghiễn:??? Tui cũng không biết mà! Tần Liên cười một tiếng, cố ý hạ giọng xuống trầm thấp, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng nhéo cổ họng cong vút như mọi khi: "Nhớ tớ rồi đúng không? Sáng mai mấy giờ chạy xong? Tớ đưa bữa sáng tới cho cậu." Phương Thư Nghiễn để điện thoại gần sát hơn, nhỏ giọng nói không cần không cần, sau đó nói cho hắn biết mấy giờ mấy giờ... Buông điện thoại, Phương Thư Nghiễn nhịn không được nhếch khóe miệng lên, những gì tích tụ sau khi cùng anh trai nói chuyện phiếm xong hoàn toàn tiêu biến. Thật may, người này còn nguyện ý tiếp tục quấn lấy cậu. Thời điểm Vệ Tục rời giường, nhìn thấy Tần Liên đã ăn mặc chỉnh tề, đang điệu đà vuốt keo tạo kiểu tóc. Nhắm mắt lại, mở ra khởi động lại một lần. "Mặt trời mẹ nó biết gáy rồi?" Vệ Tục kinh sợ, "Cậu muốn đi sớm tự học?" "Là mặt trời mọc gà trống gáy sáng, tỉnh táo lại rồi hẵng ra ngoài, đừng dọa Dương Mạt nhà cậu sợ." Tần Liên phun chút nước hoa lên người, "Tớ đi gặp người đàn ông của tớ." "... Lý lẽ này tớ đều hiểu nhưng mà cậu phun nước hoa làm gì? Không dùng nước hoa tớ cũng đâu có bị phát hiện." "Cậu thì biết cái gì." Tần Liên lật mắt trắng, vẻ mặt đắc ý, "Đây là mùi hương yêu thương của tớ với người đàn ông của tớ." Mua sữa đậu nành bánh rán đi đến rìa bãi bóng, không nghĩ tới nơi này đã có không ít người. Đều là Omega, cũng đều là dáng vẻ đã tỉ mỉ trang điểm qua, mang theo đủ loại bữa sáng túm năm tụm ba mà tụ tập lại một chỗ tán gẫu. Tần Liên dứt khoát đi tới cạnh bồn hoa hình răng cưa ngồi xuống hẳn hoi, cắn sữa đậu nành của mình bắt đầu hút sạch, híp mắt theo dõi chặt chẽ thân ảnh Phương Thư Nghiễn chạy bộ giữa sân trường, ánh mắt phiền muộn. Ai! Từng có lúc, hắn cũng mong đợi có một Omega ôn nhu hiền lành vì hắn mà bưng trà đưa cơm như thế này, nhưng hôm nay, một đời Alpha của hắn lại lưu lạc đến nông nỗi dậy sớm đón gió lạnh đưa bữa sáng cho một Alpha khác! Là cái gì làm ra cục diện hiện tại này? Là thời thế thay đổi? Hay là lòng người không vững vàng? Đều không phải! Là mẹ nó hắn yêu! Không bao lâu sau, đám Alpha chạy thể dục buổi sáng xong, từng gã từng gã thở hồng hộc ra khỏi sân luyện tập. Tần Liên nhất nhất nhìn chằm chằm Phương Thư Nghiễn, nhìn cậu vừa đi vừa ngó xung quanh, không khỏi muốn cười. Tần Liên đứng dậy, đạp bồn hoa hình răng cưa đứng lên trên, vẫy vẫy tay về phía cậu. Phương Thư Nghiễn thấy được cậu, mắt lập tức sáng rực lên, sau đó thả chậm bước chân, hơi khẽ cau mày đi tới, "Không phải nói không cần tới sao?" Nghe cái giọng điệu ghét bỏ này, nếu như không phải Tần Liên nhìn khóe miệng cậu giương lên, suýt chút nữa thì tin rồi. "Nhớ cậu quá." Tần Liên thấy nụ cười của Phương Thư Nghiễn càng sâu hơn, trong lòng ngứa ngáy, hận không thể trực tiếp nhảy xuống cho người đàn ông của hắn một cái ôm con gấu. Thế nhưng suy nghĩ một chút vẫn là thôi. Các Omega khác nhào vào lồng ngực bạn trai mình đều là nhỏ xinh đáng yêu, một con gấu như hắn đây mà nhào tới, bạn trai khả năng sẽ chết mất. Tần Liên nhảy xuống bồn hoa, đưa bánh rán cho Phương Thư Nghiễn, sau đó rất tự nhiên mà dắt một cái tay khác của cậu. Cánh tay Phương Thư Nghiễn cương lên một chút, nhưng không buông ra. Một giây sau, cậu ngửi thấy mùi hương nước hoa ở trên người Tần Liên.