Lửa lớn phủ kín trời cắn nuốt toàn bộ sảnh lớn của tầng hầm, zombie người nhái cất lên tiếng thét chói tai thảm thiết, quay cuồng trong trận lửa lớn rồi ngã rạp xuống.
Lớp băng bị hòa tan, nhanh chóng lan tới chỗ Dị Khôi đang nổ súng loạn vào đám người, buộc nó phải dừng lại chuyển qua không ngừng tụ băng để công kích, nhưng lại không hề có tác dụng gì với ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực.
Nó ý thức được tình huống không ổn, lại lần nữa lên tiếng huýt sáo, ý bảo zombie người nhái lui lại, bản thân cũng lui đến cửa đường hầm chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngọn lửa mãnh liệt như có một đôi mắt nhìn nó, điên cuồng tựa như một con rồng lửa rít gào truy đuổi không ngừng.
Dị Khôi trốn thoát chật vật đủ mười phần.
Mai Nhất Xuyên bị lấp trong màn lửa hô lên: "Thanh Phong, cậu bình tĩnh lại đi! Ngưng lại một lát! Những người khác không chịu nổi nhiệt độ cao như vậy đâu!"
Hồng Phát cắn răng lấy súng dùng sức gõ mặt đất, bên gõ bên gọi: "Lão đại! Lão đại, cô trả lời tôi một tiếng đi!"
"Có thể đã rớt xuống tầng kế dưới, chúng ta có thể đi xuống dưới từ kho hàng bên kia!" Giang Nghị cũng hô lên.
Trần nhị ca mạo hiểm xuyên qua màn lửa nóng rực tới gần Lạc Thanh Phong, duỗi tay đập lên vai hắn: "Nếu cậu muốn cứu người thì phải dừng lại trước đã."
Lạc Thanh Phong nghiêng đầu nhìn anh ta một cái.
Trong lòng Trần nhị ca giật mình, vậy mà lại sợ hãi thu tay về theo bản năng. Chỉ một cái liếc mắt nhưng cảm giác rất kỳ quái, gợi lên nỗi sợ hãi không biết tên dưới đáy lòng của anh ta dễ như trở bàn tay, bị cảm giác sợ hãi thống trị hướng hai mắt về người đứng đầu thần phục.
Cao cao tại thượng coi rẻ chúng sinh.
Không phải là Lạc Thanh Phong mà anh ta quen biết.
Nhưng mà chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Khi Trần nhị ca lấy lại tinh thần nhìn lần nữa, Lạc Thanh Phong giơ tay quệt nhẹ vết máu dính trên mặt, ánh mắt hung ác nham hiểm, thu hồi lại ngọn lửa khủng bố, hỏi Giang Nghị: "Đường đi xuống ở đâu?"
-
Tuyết Tiêu tỉnh vì lạnh.
Cô tựa lưng vào vách tường lạnh băng, bả vai trúng đạn nên không thể cử động quá mạnh, khắp người toàn vết máu, vừa buốt vừa đau, ý thức mới vừa khôi phục được một lát liền hận không thể ngất xỉu.
Nhưng Tuyết Tiêu vẫn ngó chừng trước.
Tuy người khác không thể thấy, nhưng trong nháy mắt cô ngã xuống có thể cảm nhận được, có người kéo cô xuống.
Có thể hợp tác với Dị Khôi có dị năng hệ băng làm được chuyện này, không hề nghi ngờ là đồng phạm với Dị Khôi.
Tuyết Tiêu đau đến mức đổ mồ hôi lạnh liên tục, cái áo vốn khô ráo bị mồ hôi và máu loãng hoà lẫn thấm ướt, tay chân cô được tự do, vừa tính lấy thuốc vạn năng trong không gian ra để tiêm một mũi, lại bị cảnh tượng kinh hoàng trước mắt khiến cho quên mất đau đớn.
Trông giống phòng kho, không gian rất lớn, ánh đèn lờ mờ, mái vòm trên cao đen như mực không thể nhìn thấy cuối.
Sợi tơ màu trắng ở chốn tối tăm trở nên rõ ràng cực kỳ, giăng kín toàn bộ hai phần ba căn phòng, giống như một cái mạng nhện được phóng thật lớn.
Nếu chỉ là một cái mạng nhện thật lớn thật thì Tuyết Tiêu cũng không đến nỗi sợ tới mức sửng sốt, thứ dọa sợ cô chính là đồ vật trũng xuống trên mạng nhện.
Mấy chục cái kén màu trắng quấn tơ bạc treo trên mạng nhện, mỗi cái kén chỉ lộ ra mỗi một cái đầu, là gương mặt thống khổ của một người phụ nữ.
Những người đó nhíu chặt mày, ngũ quan vặn vẹo; miệng há lớn, giống như người sắp không thở nổi mà liều mạng thở dốc; còn có vài gương mặt nhăn thành một nùi, nhìn không ra đôi mắt hay cái mũi, tựa như không có mặt.
Mỗi một khuôn mặt đều tràn ngập thống khổ và sợ hãi, phối hợp với cái mạng nhện và những cái kén màu trắng hoang đường tạo thành cảnh tượng khiến cho người ta sợ hãi.
Cơn đau ùa tới tim khiến Tuyết Tiêu phục hồi tinh thần, không nhịn nổi rên ra tiếng, cô nằm dựa vào trong một góc không bị mạng nhện ảnh hưởng, áp xuống hoảng sợ trong lòng rồi lấy thuốc vạn năng ra tiêm cho mình một mũi.
Lúc ấy thật sự quá sốt ruột, cơ thể phản ứng so với não còn nhanh hơn nhiều.
Tuyết Tiêu đau đớn cắn chặt răng, nhưng nếu cô không đẩy Lạc Thanh Phong ra ngoài, một phát súng cứ vậy trực tiếp bắn trúng đầu của hắn, cỡ đó còn có thể sống được không?
Cho dù có là vai chính cũng quá sức.
Chờ tới khi cốt truyện bắt đầu còn bốn năm nữa, Lạc Thanh Phong vẫn đang ở giai đoạn trưởng thành, trong sách chỉ mô tả sơ lược, không hề miêu tả kỹ càng tỉ mỉ, trời mới biết bốn năm còn lại hắn phải trải qua vài chuyện gì nữa.
Tuyết Tiêu tiêm nước thuốc vào trong cơ thể, thu hồi ống tiêm, rất nhanh liền cảm nhận được cơn đau giảm bớt, viên đạn sau bả vai bị ép lấy ra, lăn xuống mặt đất phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Cô duỗi tay nhặt viên đạn lên.
Tuyết Tiêu lẳng lặng nhìn viên đạn dính máu trong lòng bàn tay, nhớ lại tình huống lúc đó liền mím môi, trầm mặc bỏ nó vào trong không gian.
Cô chống vách tường đứng dậy, mới vừa đi chưa được hai bước, liền thấy cách đó không xa là Hạ Phàm Thiến và Tiêu Văn nằm lả đi.
Tuyết Tiêu tiến lên nhìn nhìn, không bị thương gì cả, hình như chỉ ngất xỉu.
Nếu hai người này đều ở đây, vậy chị của cô ở đâu?
Tuyết Tiêu không thấy Thịnh Viện, vừa tính đánh thức Hạ Phàm Thiến, lại nghe thấy một tiếng kẽo kẹt, ánh sáng chói mắt hắt vào, đối diện vị trí của cô.
Cô híp mắt quay đầu lại nhìn, Thịnh Viện chạy ù qua cửa lại chỗ cô, vừa chạy vừa khóc: "Thanh Âm!"
Lực chú ý của Tuyết Tiêu lại đặt vào người phía sau Thịnh Viện.
Là một người phụ nữ cao gầy mặc bộ quần áo da màu đen.
Tóc dài được buộc sau đầu, cột cao đuôi ngựa, cho dù chưa từng nhìn rõ mặt, nhưng Tuyết Tiêu vẫn nhận ra được là người phụ nữ mà cô đã nhìn thấy dưới nước.
Ả áo da nhìn về phía Tuyết Tiêu, cười âm dương quái khí: "Tỉnh lại rất nhanh."
*âm dương quái khí: (nghĩa bóng) chỉ lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Tuyết Tiêu nghe giọng điệu này của cô ả thì chỉ có mỗi một suy nghĩ: Người tới không có ý tốt.
Thịnh Viện khác hẳn với Hạ Phàm Thiến, tóc tai lộn xộn, trên người bị thương, trên mặt còn có dấu bàn tay hồng hồng, khóe miệng trầy da chảy máu rất khó coi.
Tuyết Tiêu ôm mặt chị nhìn mà không tưởng nổi, chị của cô không bị zombie cắn, lại bị người sống đánh?
"Thanh Âm, con không sao chứ?" Thần sắc Thịnh Viện lo lắng, sau khi thấy vết máu sau bả vai thì lập tức khóc thành tiếng, "Đây là ai làm? Ai làm! Con nói cho mẹ đi, mẹ nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó!"
Ả áo da cười nhạo nói: "Con đàn bà điên."
Tuyết Tiêu hít sâu một hơi, đẩy Thịnh Viện ra phía sau, nhìn về phía người phụ nữ đứng ở cửa.
Ả áo da một lần nữa đóng cửa lại, trong phòng trở về với tối tăm.
"Thấy con gái bảo bối của mày chưa? Bả vai nó bị trúng đạn, nếu như chữa trị chậm trễ, sẽ bởi vì mất máu quá nhiều mà chết, Thịnh Viện, cảm giác nhìn con gái mình từ từ chết đi thế nào?"
Ả áo da bước chậm tới chỗ hai người, trong tay thưởng thức một cái roi sắt độc đáo, thần sắc nghiền ngẫm nhìn hai chị em nhà họ Thịnh.
Thịnh Viện che chở trước người Tuyết Tiêu, hung hăng trừng mắt nhìn ả nói: "Cô đừng tới đây!"
"Sao đó, hung dữ quá vậy." Ả áo da cười lạnh, quất một roi, "Xem ra mày là chưa ăn đánh đủ!"
Thịnh Viện xoay người nhào tới trước người Tuyết Tiêu, trên lưng ăn một roi tưởng chết, đau đến mức chị chảy nước mắt ròng ròng.
Tuyết Tiêu ngẩng đầu nhìn chị, nước mắt nhỏ giọt trên mặt chị, chảy xuôi theo cằm xuống dưới cổ.
"Không cho phép cô đánh con gái của tôi! Đồ đàn bà ác độc cút ngay đi!" Thịnh Viện rống to.
"Con điên!" Ả áo da cười lạnh, lại ra một roi nữa.
Thịnh Viện ôm Tuyết Tiêu không buông, trên lưng đã sớm bị đánh tróc da bong thịt. Ngay khi một roi nữa đánh tới, Tuyết Tiêu đẩy Thịnh Viện ra, một roi đó quất trúng vào trên tay cô, đau tới mức cô nhíu chặt mày.
"Đủ rồi, mày so đo với người điên làm gì." Tuyết Tiêu giương mắt nhìn về phía ả áo da, "Nói chung là mày quen biết với chị ấy? Hay là có xích mích với chị ấy?"
Thịnh Viện bị thương nên không còn chút sức lực nào, bị Tuyết Tiêu đẩy ngã trên mặt đất, bò dậy còn khó khăn, miệng thì gọi tên con gái trong mơ hồ không tỉnh táo.
Cô cần thiết phải làm cho rõ ràng tình huống hiện tại là như thế nào.
Mạng nhện và người kén là thứ gì, có liên quan gì đến Thịnh Viện.
Ả áo da liếc mắt nhìn Thịnh Viện thở thoi thóp, lại nhìn nhìn Tuyết Tiêu bị thương nặng, cảm giác không có uy hiếp quá nhiều, vì thế biểu cảm càng thêm ác liệt.
"Mày muốn biết?" Ả đi tới trước người Tuyết Tiêu, duỗi tay hung hăng đè vào miệng vết thương sau bả vai của cô, tì xuống làm máu loãng lại lần nữa thấm ra bên ngoài.
Tuyết Tiêu rên rỉ vì đau đớn, mồ hôi chảy đầy đầu, sắc mặt cũng dần dần trắng bệch.
Cô nhìn lại ả áo da cười hỏi: "Đã lúc này rồi, có chết thì cũng phải nên biết rõ vì sao mình chết có phải không?"
Dung mạo xinh đẹp nên khi cười rộ lên trông rất ngọt ngào, nhu nhược đáng thương khiến người ta động lòng, nhưng cố tình ả áo da lại ghét nhất là người đẹp hơn ả ta.
"Đáng tiếc, tao càng thích không cho mày được như nguyện!" Ả áo da xách cổ áo cô lên, kéo lê Tuyết Tiêu tới gần mạng nhện khổng lồ.
Thịnh Viện vươn tay về phía hai người, gian nan nói: "Cô...... Buông con bé ra......"
Ả áo da bỗng nhiên dừng bước chân lại, nhìn một con người kén bên trên nói: "Phiền phức."
Tuyết Tiêu giương mắt nhìn lên, một cái kén lộ đầu một người phụ nữ đong đưa trái phải phát ra tiếng nứt vỡ của xương, hàm răng run lên, có vẻ cả người cũng đang run rẩy.
Tiếng nứt xương vang quanh quẩn trên không, xứng với cảnh tượng quỷ dị trước mắt dọa sợ người khiến người nhìn đột ngột đổ mồ hôi lạnh.
Cả khuôn mặt người phụ nữ nhăn nhúm vào một chỗ, sắc mặt vặn vẹo, đột nhiên cúi đầu há to miệng.
Ả áo da ném Tuyết Tiêu đi, còn ả ta tránh đi trốn vào một góc.
-
Tiếng rắc rắc vang lên.
Sợi tơ màu trắng được phun ra từ trong miệng người phụ nữ đậu trên mặt đất, một vòng lại một vòng, giống như sương mù màu trắng, có mùi hôi thối khó ngửi.
Y hệt mùi hôi thối của máu thịt bị rửa, khiến Tuyết Tiêu thiếu chút nữa không nhịn được ói mửa.
Vòng tơ màu trắng cuối cùng tụ thành một con người kén mới.
Có vẻ đã phun xong rồi, người phụ nữ chậm rãi khép miệng lại, một lần nữa ngẩng đầu, thống khổ như không thiết sống nữa.
Ả áo da thấy Tuyết Tiêu mở to mắt đánh giá người kén trên mặt đất, cười quái dị nói: "Nhìn cho kĩ vào, đó là kết cục của mày đó, đừng có gấp, rất nhanh tao sẽ cho mày treo chung trên đó."
Tuyết Tiêu cắn răng hỏi: "Ai sai khiến mày làm như vậy?"
"Mày không xứng biết." Ả áo da cao ngạo lướt qua cô, đi tới trước người kén trên mặt đất, lấy ra một con dao nhỏ rạch từ đầu đến chân.
Một cánh tay màu xanh lá đậm chui ra từ bên trong, rồi phá toang toàn bộ cái kén.
Đầu người nhái thò ra khỏi cái kén thăm dò trước, lưng hơi cong, ngồi dậy từ từ, đôi mắt màu xanh lục loé sáng nhìn về phía Tuyết Tiêu bên cạnh, gầm nhẹ với cô, có ý đồ công kích.
"Cút đi." Ả áo da nói.
Zombie người nhái nghe xong, động tác nhanh chóng chạy về hướng cửa, nghe lời rời khỏi nơi này.
Tuyết Tiêu sợ ngây người.
Cô trăm triệu lần không nghĩ tới zombie người nhái được sinh ra như thế này!
Thế này thì có còn được coi là zombie nữa không?!
"Dọa tới mày rồi?" Ả áo da cười như không cười nhìn về phía Tuyết Tiêu, ngồi xổm người duỗi tay bóp cằm cô, "Sợ cái gì, đó là những đứa con mày sắp phải cho ra đời đó, mày sao lại có thể sợ chúng nó được."
Tuyết Tiêu nói: "Mày...... Thế nhưng lợi dụng người sống để sinh zombie?"
"Zombie vốn dĩ là người, làm thế này thì có gì mà kỳ quái." Ả áo da cười lạnh, bắt lấy cô, kéo tới sát mạng nhện, "Đường cái bên ngoài đầy rẫy zombie, chúng nó không phải toàn từ người biến thành? Trong đó còn có cả cha mẹ anh em của mày, bạn bè hàng xóm, nếu người cuối cùng cũng biến thành zombie, thì lấy con người để sinh zombie thì có làm sao?"
Tuyết Tiêu cảm thấy kẻ điên không phải Thịnh Viện, mà là con ả áo da này.
"Zombie là con cái của con người, chúng nó cần một phương thức hợp pháp sinh ra." Ả áo da cười quái dị cúi đầu nhìn cô, "Mày hẳn là cảm thấy vinh hạnh lắm, có thể tiếp thu tư tưởng vĩ đại đó để trở thành mẹ của chúng nó."
"Vậy sao mày không tự mình làm đi?" Tuyết Tiêu cười lạnh.
Ả áo da đột nhiên đen mặt, trở tay tát cô một tát, cả giận nói: "Mày đừng có mà đắc ý vênh váo! Thứ mày sinh ra chẳng qua chỉ là những sản phẩm hạ cấp mà thôi!"
Ả còn đang tính động tay, lại bị Thịnh Viện bò lại ôm lấy chân.
Đầy mặt Thịnh Viện toàn là máu nhìn lên Tuyết Tiêu, "Thanh, Thanh Âm...... Mau, chạy mau......"
Ả áo da tức quá hoá cười, đổi qua đá Thịnh Viện, cái roi trong tay lần nữa đánh chị, giọng căm hận nói: "Con điên! Mày đã đánh mất đứa con của chủ nhân, mày cho rằng mày còn có thể sống được nữa hả?!"
Nhưng Thịnh Viện chỉ gắt gao ôm chân ả, thậm chí vận động cả hai cái dây leo đáng thương.
Tuyết Tiêu nhìn Thịnh Viện bị ả áo da đá rồi đánh mà khẽ than thở, giơ tay lau khóe miệng dính máu, rút đi dáng vẻ yếu ớt rồi đứng dậy từ trên mặt đất.
Cô vốn định đợi ả áo da cho rằng mình bị thương nặng rồi thả lỏng cảnh giác mà buông lời không kiểm soát, nào biết người phụ nữ này lại căm thù Thịnh Viện dữ dằn như vậy.
"Ê." Tuyết Tiêu gọi ả một tiếng, "Mày đánh chị tao thành như vậy, mày cho rằng mày còn có thể sống nổi hay gì?"
Ả áo da ngẩn người, kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thần sắc quái dị: "Mày nói cái gì?"
Tuyết Tiêu híp mắt cười một cái, lúc giơ tay, ả áo da không ngờ được sự đột ngột xảy ra khi quất roi sắt trong tay tới đối diện. Roi bị Tuyết Tiêu chộp trong tay, cuốn theo dây tới gần ả áo da rồi giơ tay tát một tát vang dội.
Một cái tát đánh cho ả áo da choáng đầu hoa mắt, roi tuột khỏi tay rớt xuống đất.
"Mày......" Ả áo da tức đỏ mắt, bùng phát cơn giận nói: "Tìm chết!"
Roi bị Tuyết Tiêu cướp vào trong tay, ả áo da một lần nữa đứng thẳng người huy động sương trắng lạnh như băng từ từ bọc quanh mình.
Giống hệt con Dị Khôi vừa giao chiến, cái con mặc áo hồng đó cũng là dị năng hệ băng, cho nên con ả này mới có thể hợp tác với Dị Khôi bắt Tuyết Tiêu đi.
Tức giận át hết não khiến ả áo da không hề hạ thủ lưu tình, chỉ muốn giết chết Tuyết Tiêu cho hả giận, vừa phất tay liền phóng ra mấy phiến băng bén nhọn bay về phía cô.
Ai ngờ Tuyết Tiêu cũng phất tay, triệu hồi một dọc phiến băng giống y vậy.
Ả áo da khiếp sợ nói: "Không có khả năng, làm sao mày......"
Lời còn chưa nói xong, liền thấy Tuyết Tiêu quất một roi về phía ả.
Ả áo da muốn chạy, lại phát hiện hai chân của mình không biết từ khi nào đã bị đông cứng!
Một roi chuẩn xác quất vào trên mặt ả, ả áo da thét lên thống khổ, sau đó dựng lên một tường băng muốn ngăn Tuyết Tiêu lại, nhưng lại bị trận lửa thình lình bốc lên trực tiếp hoà tan.
Ả áo da trừng lớn mắt hoảng sợ nhìn Tuyết Tiêu đi ra từ trong ánh lửa, quất thêm một roi vào người ả, hất bay cả người ả ra xa.
Hét thê thảm té lăn trên đất, cả người toàn là máu, ả áo da hoảng sợ nhìn Tuyết Tiêu đi tới gần, không nhịn được lui dần về phía sau.
"Sao mày lại có dị năng nhiều hệ như vậy! Mày rốt cuộc là ai!?"
Tuyết Tiêu đứng trước người ả nhìn từ trên cao xuống, quăng ra một roi cuốn lấy cổ ả áo da, y hệt xích chó kéo ả sát tới dưới chân.
"Tao là ai?" Tuyết Tiêu bóp nhẹ cằm ả, áp sát vào bên tai ả nhẹ giọng nói: "Mày không xứng biết."
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
52 chương
80 chương
36 chương
123 chương
133 chương
81 chương