Tai nghe thấy hai người đi càng gần lại, Tô Hữu Điềm cắn chặt răng, vừa định cứ thế mà xông ra, cho các cô trở tay không kịp, liền cảm thấy cổ áo bị kéo về đằng sau, cô không chịu khống chế mà nghiêng người về phía sau. Cô theo bản năng mà muốn "A!" một tiếng, thì miệng lại bị một bàn tay che lại. Tô Hữu Điềm trừng lớn mắt, nhìn Viên Duy đứng ở bên cạnh cô, trở tay che lại miệng cô, con ngươi nhạt màu hơi rũ xuống bị ánh mặt trời chiếu vào như sáng bừng lên. Tô Hữu Điềm kinh ngạc, không khỏi khó hiểu mà nhìn anh. Đầu Viên Duy lệch về một bên: "Cậu đi về trước đi." "Trở về?" Tô Hữu Điềm nhỏ giọng nói: "Về chỗ nào?" Viên Duy nói: "Về phòng học." Tô Hữu Điềm hỏi: "Vậy còn cậu?" Viên Duy không nói lời nào, Tô Hữu Điềm phồng lên quai hàm thầm nói: "Chắc là đem mình cái này bóng đèn này tiễn đi, sau đó cùng Liễu Thấm bày tỏ nỗi lòng với nhau đi....." Viên Duy đút hai tay vào túi, sau đó chậm rãi, liếc mắt, nhìn cô một cái. Ánh mắt kia, phảng phất như đang nhìn một người bị thiểu năng trí tuệ. Tô Hữu Điềm che miệng lại, hiểu rõ rồi cười làm lành một tiếng. "Cậu cũng trở về sớm một chút, nghe nói những khu vực quanh đây sẽ có giáo viên đến tuần tra, cậu nhớ khắc chế chính mình...." Viên Duy trừng cô liếc mắt một cái, Tô Hữu Điềm nhảy nhót mà chạy. Cô không có trở về phòng học, mà là xoay người vào một phòng học trống ngay gần đó. Cô ngừng thở mà ngồi xổm xuống, sau đó đem tai dán lên trên cửa. Chỉ chốc lát, liền nghe thấy tiếng bước chân của Liễu Thấm các nàng càng ngày càng gần. "Tầng trên hình như có người." Liễu Thấm hừ nói: "Có người thì có người...... Viên Duy?" Tô Hữu Điềm ngừng thở, hận không thể có một đôi mắt xuyên thấu, nhìn xem biểu tình của Liễu Thấm. Viên Duy không nói gì. Liễu Thấm phản ứng lại rất nhanh. Thanh âm của cô ta thoáng mang theo ý cười, im bặt không nhắc tới chuyện vừa rồi: "Cậu đây là muốn đi đâu?" Viên Duy nói: "Tôi nói rồi, tôi không chấp nhận tâm ý của chị, trước kia không, về sau cũng sẽ không." Đây là.... Lại cự tuyệt một lần nữa ư? Tô Hữu Điềm che miệng lại, vẫn là nhịn không được mà hô hấp dồn dập. Hơi thở của Liễu Thấm trong nháy mắt ngừng lại, hơi thở cô ta có chút run rẩy, nhưng vẫn dùng giọng điệu dở khóc dở cười nói: "Cậu nói cái gì đấy? Tôi.... Tôi đã biết rồi mà, tuy rằng tôi không phải là nữ sinh tâm pha lê gì cả, nhưng là cậu, một người nam sinh, nói lặp lại chuyện này đối với tôi thì...... Không tốt lắm đâu." Nữ sinh bên cạnh nói: "Cự tuyệt người khác một lần thì thôi không nói, nhưng mà tự dưng chạy ra rồi lại cự tuyệt người khác một lần nữa là hành động khó hiểu như thế nào? Cậu một cái nam sinh nghĩ như nào vậy!" Tô Hữu Điềm cắn răng, nghĩ rằng chị gái này như thế nào miệng nói đầy lời dối trá, có nên trả đũa không ta? Cô chà xát tay, cảm thấy đây là lúc anh hùng cứu mỹ nhân. Cô mới vừa đặt tay ở trên tay cầm cửa, liền nghe được Viên Duy nói: "Chị biết tôi đang nói cái gì mà, nữ hài tử có đặc quyền ngang nhau không phải để bôi nhọ người khác." Sau khi một lúc trầm mặc qua đi, Liễu Thấm gian nan nói: "Cậu thật sự đều nghe thấy được......." Thanh âm của Viên Duy càng thêm lạnh nhạt: "Sinh hoạt yêu đương của tôi không cần người khác xen vào, tôi cũng không hy vọng bạn học của tôi bị người khác bôi nhọ." Liễu Thấm sốt ruột nói: "Cậu nghe tôi nói, tôi...." Viên Duy nói: "Kết thúc tại đây, chị tự giải quyết cho tốt." Nói xong, Tô Hữu Điềm liền nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần của Viên Duy, cô đang chuẩn bị chuồn nhanh, không nghĩ tới Viên Duy mở cửa một phen rồi kéo lấy cổ áo của cô, đem cô xách lên. Mũi chân của Tô Hữu Điềm thiếu chút nữa không chạn đất, cô nắm lấy cánh tay của Viên Duy kêu: "Để tớ tự mình đi! Để tớ tự mình đi!" Viên Duy buông cô xuống, nói: "Không phải là tôi bảo cậu về phòng học sao?" Tô Hữu Điềm nói: "Tớ, tớ chỉ là tò mò mà thôi...." Viên Duy không nói chuyện. Tô Hữu Điềm nói: "Cậu đây là...... xuất đầu vì tớ à?" Nghĩ đến đây, khóe miệng của Tô Hữu Điềm không khống chế được mà cong nhẹ lên, muốn cô kiềm chế sự vui mừng cũng vô dụng. Cô không thể không ôm lấy mặt, trừng lớn mắt nhìn về hướng Viên Duy. Viên Duy không có trả lời, anh nhìn cô một cái, sau đó đẩy phía sau lưng cô một chút: "Đừng đi theo tôi." Tô Hữu Điềm lảo đảo hai bước rồi dùng tay vuốt vuốt ở sau lưng, không khỏi nhìn về phía bóng dáng của Viên Duy: "Cậu đi đâu thế?" Thân ảnh của Viên Duy biến mất ở cửa cầu thang.