Tô Hữu Điềm kinh ngạc, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn. Viên Duy nhét phong thư vào ngăn bàn, sau đó không nhanh không chậm đứng lên. Anh đứng thẳng tắp, đôi mắt nhàn nhạt nhìn Trì Đức Thiệu. Tuy không nói một lời, nhưng mặt mày, thần sắc anh không có chỗ nào không phải đang nói: "Có rắm mau đánh." Tô Hữu Điềm nhìn đến sợ mất hồn mất mật. Cô quay lại thấy Trì Đức Thiệu đang lấy thước đập đập vào lòng bàn tay, không khỏi cảm thấy đau. Nhỡ đâu thầy dùng hình phạt thể xác đối với Viên Duy thì cô sẽ gánh vác toàn bộ sai lầm, nói rằng chính mình nội tâm cuồng loạn, trầm mê nam sắc, cái đẹp lớn hơn trời, sắc quỷ chiếm thân, là cô cưỡng bách Viên Duy, muốn trừng phạt thì chỉ phạt mình cô thôi. Trì Đức Thiệu liếc cặp mắt híp về phía Viên Duy. "Em biết mình sai ở chỗ nào chưa?" Viên Duy không nói lời nào, Trì Đức Thiệu hừ lạnh một tiếng, cầm thước gỗ mà đập bang một phát lên bàn. "Em sai ở chỗ ảnh hưởng các bạn khác! Em nhìn xem em, vì một mình em mà không biết bao nhiêu bạn không đem đầu óc đặt lên việc học hành?" Tô Hữu Điềm: "????" Viên Duy nhìn lại Trì Đức Thiệu, đuôi lông mày cũng chẳng thèm động một ít. Khóe mắt Trì Đức Thiệu co giật, ông vung tay, thước gỗ liền kêu bang trên bàn: "Em không nhận đúng không? Được, được, được, tôi dạy học nhiều năm như thế rồi, không phải không có cách dạy bảo học sinh!" Mông Tô Hữu Điềm hơi hơi nhấc khỏi ghế. Cô khẩn trương mà nhìn cái thước gỗ kia, tính toán xem trên người mình chỗ nào da dày nhất, có thể đỡ được mấy roi. Viên Duy giương mắt, ánh mặt trời chiếu vào đáy mắt anh làm nó trông như có ánh sáng lưu chuyển. Ánh sáng chiếu lên làn da trắng nõn của anh khiến anh càng nổi bật, anh vẫn đứng im không nhúc nhích, nhìn qua thấy ngoan không chịu được. Tô Hữu Điềm ôm ngực, cảm thấy bản thân nghiệp chướng nặng nề. Viên Duy đáng yêu như vậy lại phải chịu hình phạt về thể xác, đây đều là lỗi của cô! Không chỉ cô mà cả những nữ sinh trong lớp cũng đều khẩn trương nhìn Trì Đức Thiệu, sợ ông sẽ nóng giận rồi đánh luôn Viên Duy. Trì Đức Thiệu híp mắt nhìn quanh lớp một vòng, đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Được rồi, tôi không cho các anh chị nếm mùi thì các anh chị cũng chẳng biết ai là chủ nhiệm lớp đúng không?" Nói xong, ông chỉ tay về phía Viên Duy: "Em! Đem cái bàn của mình dọn nhanh đến phía dưới bục giảng, về sau tôi sẽ giám sát em mỗi ngày. Em đừng hòng mơ tưởng đến việc có một động tác nhỏ nào!" Tô Hữu Điềm: "!!!" Sau một lúc yên tĩnh thì tất cả mọi người nhìn về phía Tô Hữu Điềm. Bạn ngồi cùng bàn Mã Tuệ kích động mà bắt lấy bả vai của cô: "Thịnh Hạ, Viên Duy ngồi ở phía trước cậu kìa, cha mẹ ơi, đây là trời cao cho cậu cơ hội!" Tô Hữu Điềm nhìn thì thấy chỗ ngồi của Thịnh Hạ ở bàn thứ nhất, nếu Viên Duy dọn đến bên dưới bục giảng thì chẳng phải là ngồi ở đằng trước cô hay sao...... Nghĩ đến việc mỗi ngày có thể nhìn thấy bóng dáng của Viên Duy, cô nhìn nhìn vẻ mặt cao thâm của Trì Đức Thiệu, lại nhìn nhìn vẻ mặt chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra của Viên Duy, đột nhiên dùng đầu đập đập xuống bàn. A a a! Viên Duy sẽ ngồi ở phía trước cô! Tô Hữu Điềm nhìn Trì Đức Thiệu, cảm động không thôi. Thầy ơi, là em đã hiểu lầm thầy rồi ! Thầy thật ra chính là một người tốt! Trái ngược với Tô Hữu Điềm đang kích động không thôi, mí mắt Viên Duy giật giật, con ngươi nhạt màu co rụt lại. Tiếp theo, anh mím môi, không nói gì. Trì Đức Thiệu chau mày: "Lề mà lề mề cái gì, nhanh lên, lại đây!" Người xem xung quanh đã hiểu, các nam sinh vỗ bàn cười nói: "Viên Duy! Cậu tại sao lại không nghe lời thầy giáo nói! Còn không mau dọn bàn đi!" "Viên Duy! Mau dọn đi! Thịnh Hạ đang ở phía trước chờ cậu kia kìa!" "Viên Duy! Thịnh Hạ đang nhìn cậu kìa! Nắm chặt lấy cơ hội đi!" Viên Duy rũ mắt xuống, anh nói: "Không dọn." Trì Đức Thiệu vừa định nói chuyện, Cao Nhất Thành đột nhiên nhảy ra xen vào: "Thầy ơi! Bạn ấy không dọn để em dọn! Em cảm thấy bởi vì hình tượng cá nhân của em có vấn đề nên ảnh hưởng đến việc học tập của các bạn trong lớp, đặc biệt là nữ sinh, làm em cảm thấy rất băn khoăn. Thầy cho em dọn đến phía trước, mỗi ngày bị thầy giám sát ạ!" Nói xong, hắn thả một cái liếc mắt rực lửa cho Tô Hữu Điềm. Tô Hữu Điềm: "......." Trì Đức Thiệu ghét bỏ mà nhìn hắn một cái: "Lăn sang một bên đi, nơi này không có chuyện của em! Viên Duy, em dọn nhanh ra đây cho tôi!" Tô Hữu Điềm đã bắt đầu dịch bàn ra sau. Cô lấy khăn tay nhỏ ra phủi phủi, rồi quay đầu lại, mắt sáng lấp lánh mà nhìn Viên Duy. Mày của Viên Duy vừa động, liền lãnh đạm mà quay đầu đi. Trì Đức Thiệu khụ một tiếng: "Cái kia, Thịnh Hạ, đem sự khoe khoang trên mặt em thu lại một chút. Xét thấy em bởi vì ngày hôm qua gây ra sự việc đặc biệt nghiêm trọng làm giáo viên ngữ văn giận dỗi mà ảnh hưởng tới bầu không khí lớp. Từ hôm nay trở đi em cứ ngồi ở bên phải bục giảng, từ nay về sau tôi cũng phải nhìn em."