Ngồi ở trong lớp, Tô Hữu Điềm: "...... Thoải mái!" Vẫn là ngồi ở bên cạnh Viên Duy, Tô Hữu Điềm: "..... Càng thoải mái!" Viên Duy ngồi ở bên cạnh mặc cô đùa giỡn, Tô Hữu Điềm: "Quá thoái mái!" Tay trái của Viên Duy tay trái chống trán, tay phải gạt cái tay của cô đang để trên đùi mình ra: "Bỏ tay." Tô Hữu Điềm nói: "Không, em không bỏ." Viên Duy thu tay về, mặc kệ cô. Tô Hữu Điềm ngồi ở bên cạnh anh nói: "Tại sao anh biết là em sẽ được phân tới đây?" Viên Duy lấy ra sach Ngữ Văn rồi lật xem: "Xem điểm." Tô Hữu Điềm đột nhiên nghĩ đến thành tích của Viên Duy, cô nói: "Có phải..... anh đã cố ý làm sai hay không?" Viên Duy không nói gì. Tô Hữu Điềm rút tay về, đập đầu mình bồm bộp, tự trách mà nằm dài trên bàn. Khóe môi Viên Duy cong lên, cầm móng vuốt của cô, ấn lên ngực của mình. "Ở nơi nào cũng được." Tô Hữu Điềm méo miệng quay đầu nhìn anh. "Nhưng không có em.... Không được." Tô Hữu Điềm hít hít cái mũi, cô chớp chớp mắt, cầm tay Viên Duy. Tô Hữu Điềm cho rằng, cô dựa vào nỗ lực của bản thân, vào được lớp này đã là một việc thật đáng kiêu ngạo, thẳng đến khi vào một ngày, trong lớp có hai học sinh chuyển đến. Chủ nhiệm lớp ở trên bục giảng nói với mọi người: "Chúng ta hãy hoan nghê các bạn học mới nào, Tiền Lợi Viễn, Cam Văn Văn!" Tô Hữu Điềm: "......." Tiền Lợi Viễn và Cam Văn Văn thập phần hào phóng mà vẫy tay với mọi người, Tiền Lợi Viễn nói: "Chào mọi người, tớ là Tiền Lợi Viễn, con người của tớ không có ưu điểm gì, chỉ có nhiệt tình hào phóng, trọng tình trọng nghĩa, thiên chân ngay thẳng......" Tô Hữu Điềm một lời khó nói hết mà dùng tay che mặt, hỏi Viên Duy: "Tại sao bọn họ lại ở chỗ này?" Viên Duy vẻ mặt bình tĩnh mà lật sách: "Tiền." Khóe mắt của Tô Hữu Điềm giật giật: "Tiền?" Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhỏ giọng hỏi: "Anh đang nói bọn họ là..... Đi cửa sau á?" Viên Duy gật đầu. Tô Hữu Điềm như muốn sụp đổ mà ôm đầu: "Vì sao mà tôi đây phải lăn lộn như vậy! Vì cái gì tôi phải chịu nhiều khổ như vậy? Dùng tiền có thể mua được vui sướng thì vì cái gì tôi phải dùng nỗ lực để đổi?"Viên Duy thuận tay búng cái trán của cô một chút: "Cùng học tập với tôi, khổ như vậy?" Tô Hữu Điềm nhanh chóng lắc đầu, cô nói: "Không có khổ hay không." Nói xong, cô vẫn mang vẻ mặt đau khổ thở dài một hơi. Viên Duy lắc lắc đầu, không nhịn được cong khóe miệng. Có Cam Văn Văn làm bạn, Tô Hữu Điềm ở một cái lớp xa lạ liền không cô độc như vậy, tuy rằng có Viên Duy ở bên cô, nhưng Cam Văn Văn là bạn tốt của cô, ảnh hưởng của cô nàng đối với sinh hoạt của cô là không cách nào thay thế được. Nhưng mà đồng thời trong sự vui vẻ, cô cũng phát hiện một vấn đề, đó chính là —— Viên Duy quá hút ong. Anh ngồi ở hàng ghế cuối cùng, giống như là một bông hoa nhỏ lớn lên ở trong góc, lại tản ra mùi hương thơm ngát nồng đậm, bất kể là "bướm" hay "ong" đều sẽ giả vờ lạc đường, tới nơi này bay một vòng, nhìn hai cái, rồi mang theo nụ cười thỏa mãn, nhẹ nhàng rời đi. Tô Hữu Điềm chống mặt, nhìn ban hoa Cố Dao Dao ve vẩy tóc buộc đuôi ngựa, ôm một xấp vở bài tập lại đây. (#linh: ban hoa - hoa khôi của lớp) "Viên Duy, sắp phải vào học rồi, cậu có thể giúp tớ phát vở bài tập không?" Nói xong, cô nàng bang một cái mà để vở lên trên bàn của Viên Duy. Tô Hữu Điềm đột nhiên nheo mắt lại. Cố Dao Dao hơi hơi cúi đầu, nhìn Viên Duy đang hạ thấp mặt mày: "Viên Duy? Có thể giúp tớ một chút không?" Tô Hữu Điềm khụ một tiếng, cái tay vụng trộm đưa đến bên eo của Viên Duy, nhẹ nhàng véo một cái. Lông mày của Viên Duy động, duỗi tay nắm chặt móng vuốt của cô, đặt ở trong lòng bàn tay của mình rồi nhéo. Anh cũng không ngẩng đầu lên nói: "Bận." Cố Dao Dao cười xấu hổ, cố sức bê chồng vở lên, nói: "Vậy không quấy rầy cậu nữa." Cố Dao Dao đi rồi, Tô Hữu Điềm trong lòng ghen ghét, không nhịn được nâng tay của Viên Duy lên, đặt ở bên miệng khẽ cắn. Khớp xương của Viên Duy bị cọ xát dưới hàm răng của cô, Tô Hữu Điềm nghiến răng, giống như là con thỏ, trừng lớn hai mắt nhìn anh. Ngón tay của Viên Duy hơi ngứa, anh ngoắc ngoắc đầu ngón tay, nói: "Cam Văn Văn đang nhìn." Tô Hữu Điềm vừa nghe xong, đảo mắt, rõ ràng không tin. Lúc này, Cam Văn Văn ngồi ở phía trước khụ một tiếng: "Hai người các cậu đang chơi cái gì đấy?" Tô Hữu Điềm sửng sốt, cô há to miệng, ngón tay của Viên Duy bang mà rớt xuống dưới. Cam Văn Văn nheo mắt lại, ngoắc ngón tay với cô. Tô Hữu Điềm ngoan ngoãn mà cùng cô nàng đi ra ngoài. Sau đó khai báo "hành vi phạm tội" của mình. Cam Văn Văn nghe xong, cảm thán một tiếng: "Các cậu thật đúng là biết cách giấu nha." Tô Hữu Điềm gãi gãi đầu: "Thật ra cũng không muốn cố ý gạt các cậu đâu......" Cam Văn Văn thở dài: "Được rồi, đừng giải thích nữa, cậu phải làm sao bây giờ?" Tô Hữu Điềm buồn bực: "Gì mà làm sao bây giờ?" Cam Văn Văn đột nhiên cười, chế nhạo mà chọc chọc bả vai của cô: "Viên Duy được hoan nghênh như vậy, áp lực của cậu không lớn ư?" Tô Hữu Điềm hất tóc, cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ mị lực của tớ không lớn sao?" Cam Văn Văn điên cuồng lắc đầu. Tô Hữu Điềm: "......" Cam Văn Văn nói: "Trước kia mị lực của cậu thì không cần phải nói, nhưng hiện tại....." Tô Hữu Điềm che tai lại nói: "Cậu đừng nói nữa." Cam Văn Văn chỉnh lại sắc mặt, nói: "Đúng rồi, cậu có cùng Viên Duy....." Tô Hữu Điềm sửng sốt, sắc mặt cô đỏ hồng, liên tục lắc đầu. Cam Văn Văn "xí" một tiếng, khinh bỉ nói: "Không phải chứ, các cậu đến cả hôn cũng chưa làm?" Tô Hữu Điềm: "..... Hôn?" (#linh: Bản convert để là "thân", có hai nghĩa là "hôn" và "thân mật". Mà cái đức như bà này thì bà ý nghĩ đến dạng "thân mật" nào chắc các bạn cũng biết rồi ( ͡° ͜ʖ ͡°)( ͡° ͜ʖ ͡°)( ͡° ͜ʖ ͡°)) Cam Văn Văn "chậc chậc" hai tiếng: "Cậu nghĩ đến đâu đấy?" Tô Hữu Điềm che mặt lại: "Không có! Tớ cái gì cũng chưa nghĩ!" Cam Văn Văn hừ một tiếng, nói: "Nói thật, rốt cuộc rồi hay chưa?" Tô Hữu Điềm nghĩ đến khi vừa tới nơi này, ở trong phòng học cô hôn lung tung lên mặt Viên Duy, vừa định gật đầu, thì nghĩ nghĩ, vậy cũng không xem như là hôn môi..... Vì thế cô lại mê mang mà lắc lắc đầu. Cam Văn Văn nhíu mày: "Rốt cuộc rồi hay chưa hả?" Tô Hữu Điềm cũng mơ mơ màng màng. Cam Văn Văn nói: "Cái kiểu yêu đương này của cậu..... Nếu tớ mà là cậu ý, tớ sẽ hận không thể nhốt Viên Duy ở trong phòng, mỗi ngày ôm gặm." Sau đó, cô nàng liền xổ ra một tràng các phương pháp ở chung với bạn trai thì phải như thế nào, tất cả, dù chỉ một chữ Tô Hữu Điềm cũng không nghe lọt tai, trong đầu óc cô chỉ có đúng một câu: "Mỗi ngày ôm gặm". Sau khi trở lại chỗ ngồi, cô đỏ mặt, đôi mắt ướt dầm dề, ánh mắt ngó loạn, không dám nhìn Viên Duy. Viên Duy lật sách, nói: "Làm sao vậy?" Tô Hữu Điềm lắc đầu, cô hít sâu một hơi, ánh mắt không biết là cố ý hay vô tình nhìn đôi môi của Viên Duy. Anh hơi hơi mím môi, lông mày nhếch lên, giống như đang xem cái tác phẩm tuyệt thế gì đó, nhưng Tô Hữu Điềm biết, anh chỉ là đang xem "tinh thần lương thực" của mình thôi. Nhưng mà xem thứ không đứng đắn, vẻ mặt của anh lại rất đứng đắn, ánh mặt trời chiếu vào, lông tơ trên mặt anh nhẹ nhàng lay động, sống mũi thẳng, đôi môi hồng, như là đón gió, run nhè nhẹ. Hô hấp của Tô Hữu Điềm dồn dập, nhịn không được chậm rãi áp sát. không nghĩ đến trên trán nóng lên, Viên Duy vươn tay, mặt không biểu tình mà nói: "Chờ tan học." Tô Hữu Điềm: "......"