Tô Hữu Điềm từ trong toilet lấy một cái khăn ướt, sau đó cẩn thận đặt ở trên trán của Ông Tư Nguyệt. Mày của Ông Tư Nguyệt buông lỏng một chút, bà quay đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên trên cổ tay của Tô Hữu Điềm. "Tiểu Hạ....." Tô Hữu Điềm thấy bà tỉnh, nhẹ nhàng thở ra: "Dì à, tại sao chỉ có một mình dì ở nhà, Viên Duy đâu ạ?" Ông Tư Nguyệt xoa xoa trán nói: "Nó vừa mới đi ra ngoài, chắc là đi học." Đi học? Từ lúc nào mà anh đi học cuối tuần? Không phải vẫn luôn tùy tiện đọc vài quyển sách sao? Tô Hữu Điềm lắc đầu, không, không đúng, lúc này Viên Duy chắc là đang đi làm. Cô nghĩ nghĩ, nhanh chóng lấy điện thoại ra định gọi cho anh. Nhưng mà nghĩ lại thì, cô đã tự nói rằng mình phải đối tốt với Viên Duy, nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn luôn ỷ lại anh, vấn đề này tự cô có thể giải quyết, không cần báo cho anh, khiến anh lo lắng. Tô Hữu Điềm cúi đầu, nhìn ngón tay gầy gò thô ráp của Ông Tư Nguyệt, vô lực mà đặt ở trên sô pha, gầy đến mức gân xanh hiện hết ra, không hề có chút sức sống nào. Cô nhìn đôi tay bà xuất thần, nghĩ đôi tay này đã từng khẽ vuốt da lông của cô, day day móng vuốt của cô, còn làm cơm cho cô, xoa đầu cô, mũi cô liền không nhịn được mà cay cay. Thời điểm cô đắp nặn nhân vật Ông Tư Nguyệt, gần như đã coi bà là một ký hiệu, một ký hiệu có thể làm Viên Duy hoàn toàn trưởng thành, nhưng sau khi chân chính tiếp xúc, mới biết được đối phương cũng là một người có máu có thịt, thậm chí còn phi thường ấm áp. Người này vĩ đại như thế, kiên cường như thế, cũng lại yếu ớt như thế. Môi của Tô Hữu Điềm run lên, cô hít sâu một hơi, tay phải đặt ở trên tay Ông Tư Nguyệt, đỡ bà dậy: "Dì à, cháu lập tức mang dì đi bệnh viện." Ông Tư Nguyệt ngẩn ra, tay vô lực mà rũ xuống: "Chỉ là cảm nhẹ mà thôi, dì ngủ một giấc là được. Huống hồ dì chỉ xin nghỉ có nửa ngày, buổi chiều còn phải đi làm." Tô Hữu Điềm ngẩng đầu, hốc mắt ửng đỏ: "Cũng chỉ là đi xem một chút thôi, cháu bảo bác sĩ kiểm tra thân thể cho dì một chút, chứ cứ mặc kệ như vậy là không được, thân thể của dì càng ngày càng kém....." Ông Tư Nguyệt cười, giơ tay nhẹ nhàng vuốt đầu cô: "Thân thể của dì dì tự biết, đứa bé ngoan, cháu không cần phải quan tâm đến dì, cứ để dì nằm một lúc là được." Tô Hữu Điềm quay đầu, cảm giác giọng nói của mình như có một vật chặn lại, cô cắn môi nói: "Cháu biết dì đang băn khoăn điều gì...... Dì yên tâm, tiền tiêu vặt của cháu có khá nhiều. Thật ra Viên Duy đã trợ giúp cháu rất nhiều, bạn ấy giúp cháu nâng thành tích lên tới ba vị trí đầu tiên, cháu cảm tạ bạn ấy còn chưa kịp nữa là, vì dì tốn chút tiền thì cũng như thế, cháu còn sợ là Viên Duy không nhận cơ." Nói xong, cô hơi hơi mỉm cười: "Huống hồ, nếu dì để ý mà nói, thì cứ để Viên Duy nợ tình (bồi) thường thịt là được." Ông Tư Nguyệt hơi hơi nghiêng đầu, nhìn hốc mắt đỏ lên của Tô Hữu Điềm, cùng loại biểu tình cẩn thận như sợ bà đau đớn này, yết hầu không nhịn được cử động. Bà hơi hơi thở dài, dùng tay nhẹ nhàng mà chạm vào gương mặt của Tô Hữu Điềm, đầu ngón tay run rẩy, giống như là sợ chạm vào thì cô sẽ tiêu tan. "Đứa bé ngoan, tâm ý của cháu dì đã nhận được rồi." Tô Hữu Điềm vẫn muốn nói nữa, Ông Tư Nguyệt liền cười nói: "Nếu Tiểu Duy thật sự có thể đem cháu cưới về, chính là phúc khí của nhà chúng ta." Sắc mặt Tô Hữu Điềm đỏ hồng. Cô há miệng thở dốc, một chuỗi đạo lý dài vừa rồi định nói kia lúc này một chữ cũng không phun ra được. Cô khụ một tiếng, vừa định nói chuyện, liền nghe thấy cửa vang lên. Tô Hữu Điềm quay đầu lại, Viên Duy cầm theo túi đang đứng ở cửa, anh thấy Tô Hữu Điềm đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhìn thấy khắp nhà bừa bộn, nhăn mày lại tức khắc đi tới. Tô Hữu Điềm lập tức đứng dậy, hỏi: "Sao cậu đã trở về rồi?" Viên Duy bước đến bên người Ông Tư Nguyệt, anh chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng tay xem nhiệt độ trên trán của Ông Tư Nguyệt, cảm nhận được nhiệt độ, mặt đột nhiên trầm xuống. Tô Hữu Điềm nhìn thấy túi thuốc rơi xuống bên người anh, chỉ cảm thấy ngực cứng lại, không khỏi khẩn trương mím môi. Thì ra, Viên Duy là đi mua thuốc. Cô nhìn sắc mặt của đối phương so với Ông Tư Nguyệt còn khó coi hơn, không khỏi có chút đau lòng. Ông Tư Nguyệt nói: "Con đã về rồi.... Mẹ không có việc gì, đỡ mẹ vào phòng ngủ nghỉ ngơi một chút là được." Tô Hữu Điềm ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: "Dì phát sốt, chúng ta phải đưa dì đến bệnh viện, kiểm tra thân thể thật kĩ một chút, mặc kệ như vậy không được." Viên Duy cũng rũ mắt xuống, giọng nói của anh khàn khàn: "Mẹ, con đưa mẹ đi bệnh viện." Ông Tư Nguyệt lắc lắc đầu, Viên Duy mím môi một chút: "Mẹ...... Thật ra trong khoảng thời gian này con vẫn luôn đi làm ở bên ngoài, mẹ không cần lo lắng về chuyện tiền bạc, đi một lần thôi có được không?" Ông Tư Nguyệt đột nhiên trừng lớn mắt, cho tới nay bà vẫn luôn hoài nghi Viên Duy làm việc ở bên ngoài, nhưng con trai che dấu quá tốt, hành vi tự nhiên, hoàn toàn không giống như là bộ dáng lừa bà, bà cũng nửa tin nửa ngờ, không nghĩ rằng anh thật sự..... Viên Duy thấy Ông Tư Nguyệt tức giận, nhanh chóng cầm tay ba, nói: "Mẹ cũng đừng làm con lo lắng, có được không?" Nhìn đôi mắt của Viên Duy, Ông Tư Nguyệt thở dài một hơi, sau một lúc lâu, bà gật gật đầu. Viên Duy cùng Tô Hữu Điềm đưa Ông Tư Nguyệt đi bệnh viện kiểm tra, kiểm tra kết quả phải vài ngày sau mới có thể biết được. Thời điểm ba người trở về đã là chạng vạng. Viên Duy đỡ Ông Tư Nguyệt về phòng ngủ nghỉ ngơi, Tô Hữu Điềm dọn dẹp đồ trong nhà. Vừa qua một lúc, đã khuya. Cô nhìn quần áo trong chậu, nghĩ, không có máy giặt, vẫn là giặt tay đi. Không có nước ấm, tay mới vừa nhúng vào trong chậu, cô liền rùng mình một cái. Giây tiếp theo, cô chỉ cảm thấy trên mu bàn tay nóng lên. Tô Hữu Điềm theo bản năng ngẩng đầu, đột nhiên sa vào con ngươi nhạt màu của Viên Duy. Tay của Viên Duy bao trùm ở trên tay cô, hơi hơi khom lưng, đôi mắt nhẹ nhàng chớp, so với ánh trăng ngoài cửa sổ ánh trăng còn sáng ngời hơn.