Đồng tử của cô mở rộng, rõ ràng không có gió thổi vào con ngươi của cô, nhưng đáy mắt cô lại không khống chế được mà phát đau, phát trướng, có chất lỏng ấm áp chậm rãi chảy ra. Cô định há miệng nói, một tiếng nghẹn ngào lại phát ra. Trước mặt, có một người, thân khoác bóng đêm, chân dẫm lên hắc ám, đón ánh sáng nhu hòa, chậm rãi đi về phía cô. Một bước rồi một bước, giống như là đạp nát bóng đêm đang bao trùm, xé tan mọi sợ hãi, từng chút từng chút một mà tiếp cận cô. Tô Hữu Điềm cũng không biết ủy khuất tới từ nơi nào —— cô vốn dĩ không định ủy khuất, nhưng là nhìn đến cái thân ảnh kia, giống như là mọi cảm xúc đều tìm được nơi phát tiết, sợ hãi, tự trách, khẩn trương, đều hóa thành nước mắt, từng chút một mà cọ rửa gương mặt. Tô Hữu Điềm hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn về phía người đang đi tới: "Viên Duy....." Thân ảnh của Viên Duy phá tan bóng đêm, dần dần mà xuất hiện ở dưới ánh đèn. Tô Hữu Điềm híp mắt nhìn anh, con ngươi của Viên Duy ở dưới ánh đèn càng thêm nhạt nhẽo, giống như là ánh sáng mờ nhạt, không tiếng động trấn an cô. Cô tựa hồ là không thể tin được anh là thật sự..... Chỉ có thể đứng đơ ra mà nhìn anh. Viên Duy mím môi, không hỏi cô làm sao, cũng không hỏi cô vì cái gì mà tối muộn rồi còn tới tìm, giống như là anh đã tính toán hết thảy, ở thời điểm cô sợ hãi nhất, bất lực nhất xuất hiện. Xa xa, lồng ngực của Viên Duy cực nhẹ mà phập phồng một chút, giống như là thở dài. Tô Hữu Điềm chép chép miệng, rũ mắt, giống như một viên đạn đột nhiên vọt vào trong lồng ngực của Viên Duy. Lồng ngực hơi đơn bạc của Viên Duy chấn động, anh không thể không lui về phía sau một bước. Tô Hữu Điềm siết chặt lấy eo của anh, nước mũi nước mắt tất cả đều bôi hết ở trên áo sơmi của anh. "Viên Duy....." Viên Duy cứng đờ, cúi đầu nhìn cô. Tô Hữu Điềm nghẹn ngào nói không nên lời, chỉ gọi tên của anh: "Viên Duy....." Một tiếng một tiếng, như là mèo con gầy yếu lưu lạc đầu đường, phát ra tiếng kêu dính người, yếu ớt. Ấn đường của Viên Duy động, bàn tay của anh run rẩy, sau đó hơi hơi khép lại, thận trọng mà đặt ở trên vai cô. Bả vai của Tô Hữu Điềm ở trong lòng bàn tay anh hơi hơi run, cô nắm chặt áo trên người Viên Duy, nhỏ giọng nói: "Tại sao cậu biết là tớ sẽ đến?" Viên Duy mất tự nhiên mà vỗ vai cô, tầm mắt không biết ở nơi nào, nhưng thanh âm vẫn trước sau như một mà trầm thấp: "Khi cậu hỏi tôi đang ở nơi nào, tôi liền biết." Tô Hữu Điềm vừa nghẹn ngào đồng thời cũng hết lời, đây là sự nghiền áp về chỉ số thông minh đi. Cô hít hít cái mũi, ngửi hương vị trên người Viên Duy, cảm giác chính mình phảng phất như rơi vào một cái hang ấm áp, không khỏi nghĩ đem chính mình thu nhỏ lại, vĩnh viễn mà dính ở trong lồng ngực của anh. Viên Duy chậm rãi đẩy cô đẩy ra, nói: "Ta nghĩ rằng cậu sẽ đến, nhưng là không nghĩ tới cậu sẽ một mình tới đây." Tô Hữu Điềm chút thất vọng, cô cúi đầu, nghĩ nghĩ nói: "Tớ.... Chỉ là muốn đến nhìn cậu thôi." Viên Duy nói: "Nhìn tôi?" Tô Hữu Điềm gật đầu, lại không giải thích: "Quá muộn rồi, tớ phải đi về đây." Viên Duy nhìn vào bóng đêm vô tận, "Dám sao?" Tô Hữu Điềm cảm thấy bóng đêm phía sau tựa như là cự thú điên cuồng gào thét, lao nhanh về phía mình, chỉ là ngại Viên Duy ở đây nên mới không dám vồ lấy cô. Cô bị dọa đến muốn khóc, nhưng lại cắn răng gật đầu. Viên Duy mím môi, anh chỉ chỉ một mảng ướt trước ngực, chế nhạo cô, vừa rồi người khóc thành kẻ ngốc kia là ai? Tô Hữu Điềm dù sợ nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Cậu kệ tớ, tự tớ có thể đi được." Viên Duy nói: "Ở lại đi." Tô Hữu Điềm trừng lớn mắt: "Gì cơ?" Viên Duy nói: "Cậu yên tâm, mẹ tôi đang ở nhà." Tô Hữu Điềm hiểu, ý anh nói là sẽ không chiếm tiện nghi của cô, nhưng mà cô cũng không trách nếu anh muốn chiếm tiện nghi..... Viên Duy đẩy cô đi về phía nhà mình. "Buổi sáng ngày mai tôi đưa cậu trở về." Tô Hữu Điềm nghĩ đến nhà của Viên Duy, phòng ngủ của anh, địa phương mà anh sinh hoạt, không khỏi có chút động tâm..... Cô nghĩ, thật sự có thể chứ? Ở một đêm..... Một đêm chắc là không sao đi..... Một buổi tối, có thể ở một chỗ cùng anh..... Tim cô đập bang bang, đầu vẫn mơ hồ, đi theo Viên Duy vài bước, bóng hai người ở dưới ánh đèn dần dần lồng vào nhau. Trái tim của Tô Hữu Điềm tựa hồ bị ấm áp bao vây, không bao giờ sợ hãi. Khi đi gần đến cửa nhà, hai người liền nghe nơi xa truyền đến một tiếng còi xe. Tô Hữu Điềm cả kinh: "Không xong, tớ quên nói cho tài xế taxi rồi!" Viên Duy quay đầu lại nhìn cô. Tô Hữu Điềm không kịp giải thích, kéo Viên Duy chạy. Hai người chạy vội ở trong gió đêm, tay của Viên Duy và cô gắt gao mà nắm chặt, khoảnh khắc trong ngõ nhỏ này làm cô muốn sống một giây bằng một năm, tựa hồ trong nháy mắt đã chạy ra ngoài, cô lôi kéo Viên Duy, thở hổn hển mà nói với tài xế: "Ông ơi, cháu tìm được bạn học rồi, ông không cần lo lắng nữa." Tài xế ló đầu ra, trên dưới mà liếc mắt đánh giá Viên Duy một cái, đột nhiên nhếch miệng cười: "Thảo nào ông thấy một đứa trẻ lại gấp gáp giống như sắp chết đến nơi rồi, hóa ra là tới tìm bạn trai à."