Quá trình chờ đợi có chút khẩn trương, lại có chút gian nan, Tô Hữu Điềm nghĩ nghĩ, cô giống như là ăn trộm dùng điện thoại mở trang cá nhân của Viên Duy. Lúc này, giao diện trang cá nhân đang lưu hành các thể loại vật trang trí, cái gì con bướm bay qua lóe lên ánh sáng, lưu hành cái gì âm nhạc, 《 Tuyết đọng Đoạn Kiều 》, 《 Tang lễ hoa hồng 》, trên trang cá nhân của cô, Vương Tuyết Đồng và Mã Tuệ các nàng đều nghe nhiều đến mức muốn nôn ra. (#thgnao: Đoạn Kiều (Cầu gãy) - một trong những thắng cảnh hàng đầu của Hàng Châu, Trung Quốc) Bởi vậy, cô cũng rất tò mò, Viên Duy cao lãnh như vậy, trong trang cá nhân có phải cũng giống như là những thiếu niên năm hai cấp 3 khác, dùng các loại vật trang trí cho trang cá nhân, sau đó viết một ít status làm người rùng mình hay không. Giao diện màn hình chuyển đổi, Tô Hữu Điềm không khỏi nghiêng người về phía trước một chút. Ngoài dự liệu, bên trong trang cá nhân của Viên Duy cái gì cũng đều không có. Sạch sẽ, chính là phong cách nguyên thủy. Tô Hữu Điềm có chút thất vọng, cô còn cho rằng sẽ bắt thóp được cái gì của anh cơ. Vật trang trí không có, liền xem status. Cô kéo xuống dưới, so với việc nói là status, không bằng nói là Viên Duy viết những thứ vặt vãnh, một tháng viết một cái status được tính là nhiều. Cô kéo màn hình, cái mới nhất, chỉ có một ký hiệu: "." Sau đó phía dưới là một cái status viết từ tháng trước, chỉ có hai chữ: "Mùa xuân". Tháng trước nữa: "Ấm". Tháng trước trước trước nữa ghi: "Lạnh". Trong ngắn ngủn vài phút, Tô Hữu Điềm đã hơi hơi cảm thấy buồn ngủ, cô lắc lắc đầu, sau đó kéo lên phía trên, bất đắc dĩ mà nghĩ, cô muồn nắm thóp Viên Duy, quả thực là quá ngây thơ rồi. Cô lại nhìn đến status mới nhất, một cái dấu chấm câu. Thêm cả những dòng status trước đó, quả thực khiến cô phải phì cười. Cuộc sống của người này có bao nhiêu cằn cỗi, không có sự việc gì có thể làm cho anh dao động sao? Một cái dấu chấm câu là cái quỷ gì? Tô Hữu Điềm vừa định tắt đi, đột nhiên, cô nghĩ tới cái gì. Vừa thấy ngày, thân hình liền cứng ngắc. Một cái dấu chấm câu..... Đúng vào một ngày kia khi Ông Tư Nguyệt xảy ra chuyện. Vào ngày Ông Tư Nguyệt nằm viện kia, Viên Duy đã viết một cái dấu chấm câu..... Tô Hữu Điềm gắt gao mà nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn cái chấm tròn nho nhỏ kia, không ngừng mà phóng đại ở trước mắt của cô. Tức khắc, cái dấu chấm câu này giống như là một người đang gắt gao mà bóp cổ cô, cô há miệng thở dốc, cái gì cũng đều nói không nên lời. Hít thở không thông, chua xót, đau lòng, bao nhiêu cảm xúc đều trong nháy mắt ào ra. Tay của Tô Hữu Điềm rũ xuống, bang một cái mà đập vào bàn. Cô có thể tưởng tượng được, ngày đó khi Ông Tư Nguyệt nằm viện, Viên Duy một người chăm sóc mẹ, anh mệt bao nhiêu, vô lực cỡ nào. Tô Hữu Điềm luôn bị dáng vẻ thành thục của anh lừa, cô đã quên Viên Duy hiện tại mới là một nam sinh cấp ba, cho dù anh có thành thục bao nhiêu, cũng chưa ra ngoài xã hội, cho dù trấn định bao nhiêu, cũng không giống như về sau không gì không làm được. Một người, vừa chăm sóc mẹ, vừa học tập tốt, vừa làm việc, bên người không ai có thể dựa vào, cho dù là người làm bằng sắt cũng sẽ có một ngày ngã xuống. Viên Duy một cái người nội liễm như vậy, cũng không có ở khuynh hướng phát tiết ở trên trang cá nhân. Khả năng anh nghĩ tới nghĩ lui, không biết rốt cuộc phải viết gì, đành phải viết một cái dấu chấm câu. Hốc mắt của Tô Hữu Điềm đỏ lên, cô đột nhiên cảm thấy những điều mà mình làm vẫn chưa đủ, không, cô không phải làm chưa đủ, mà là cái gì cũng không làm. Cô chỉ biết dính anh, chỉ nghĩ dùng tiền đi giải quyết hết thảy, lại trước giờ không có chân chính quan tâm qua xem rốt cuộc Viên Duy nghĩ như thế nào. Tô Hữu Điềm ôm đầu, chậm rãi rời khỏi giao diện. Viên Duy đã sớm đã nhắn mấy cái tin lại đây, yết hầu của Tô Hữu Điềm động, nhẹ nhàng mà click mở. Viên Duy nhắn cho cô bài phân tích câu vừa rồi cô bảo không biết làm, Tô Hữu Điềm không có tâm tình xem cái đó, Viên Duy tựa hồ là cảm thấy cô quá chậm, nhắn sang đây một cái dấu chấm câu. Tô Hữu Điềm nhìn cái dấu chấm câu này, tay run lên, cô mím môi nhanh chóng nhắn cho Viên Duy: "Cậu..... Hiện tại đang ở đâu?" Viên Duy nói: "Nhà." Tô Hữu Điềm chớp chớp mắt, một giọt nước mắt rớt lên trên bàn, đầu ngón tay của cô run lên, sau một lúc lâu miễn cưỡng viết ra hai chữ: "Chờ tớ." Nghĩ nghĩ, nàng lại xóa bỏ, vừa hít một hơi, vừa viết ra một câu: "Tớ vừa nhìn đã hiểu rồi, còn có rất nhiều câu tớ không biết làm, ngày mai lại hỏi cậu đi, tớ đi ngủ đây, ngủ ngon." Gửi xong câu này, cô hít sâu một hơi, cầm lấy áo khoác liền đi. Cửa vang lên tiếng cạch cạch, ngoài cửa, La Uyển Vân khoác áo ngủ, lười biếng mà đi ra: "Con đang đi đâu đấy?" Tô Hữu Điềm cũng không quay đầu lại: "Có việc." Ánh mắt của La Uyển Vân lạnh lùng, đi tới túm chặt cô: "Tối muộn rồi....." Tô Hữu Điềm đột nhiên quay đầu lại: "Không cần lo cho con." Trên mặt cô mang theo nước mắt, thanh âm khàn khàn, La Uyển Vân theo bản năng mà lui ra phía sau một bước. Trước khi bà thẹn quá hóa giận muốn răn dạy cô thì Tô Hữu Điềm đã sớm chạy ra khỏi ngoài cửa. Bên ngoài, bóng đêm dày đặc, Tô Hữu Điềm run lập cập, cô lau mặt, sau đó mở to miệng mà thở phì phò. Những chiếc xe đi qua, giống như là vẽ ra từng nét, đem trái tim cô quấn chặt từng vòng, Tô Hữu Điềm cầm di động, Viên Duy tựa hồ đã offline, sau khi cô nhắn tin kia, cái gì cũng không có đáp lại. Tô Hữu Điềm không chờ mong anh nhắn lại, nhìn ảnh đại diện đã chuyển xám của anh, thở dài nhè nhẹ. Địa chỉ nhà của Viên Duy, Tô Hữu Điềm đã sớm biết, có một lần khi lớp trưởng thu thập thông tin gia đình, cô đã nhìn qua, nhưng mà cô biết, lúc này không thể quấy rầy Viên Duy, vì thế vẫn luôn không đến. Lúc này đây, cô chỉ cần từ xa xa mà nhìn là được.