Ngược Ái

Chương 216

Hàn Ngữ Phong tựa hồ có thể cảm nhận nỗi đau của hắn, muốn làm hắn vơi bớt thống khổ bi thương, nên nói: ‘Tư Mã Tuấn Lỗi, cho ta một lời giải thích.’ Tuy rằng nàng đã biết đây là chuyện gì? ‘Giải thích của ta còn có ý nghĩa sao? Ngươi còn có thể tin sao?; Tư Mã Tuấn Lỗi chua xót nói, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, mặc kệ là nguyên nhân gì, đứa nhỏ giờ đã không còn rồi. ‘Chỉ cần ngươi giải thích ta sẽ tin.’ Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng mở miệng, thấy hắn bi thương như thế, nàng cơ hồ muốn nói chân tướng cho hắn. Lời của nàng thật ấm áp, giống như giữa trời đông giá rét, sưởi ấm tâm hồn lạnh như băng của hắn, giọng trầm xuống: ‘Ngữ Phong, ta không cố ý, nhưng dù thế nào, chính ta đã hại chết đứa nhỏ.’  ‘Phu quân..’ Mắt Hàn Ngữ Phong chan chứa nước mắt, nắm lấy tay hắn, muốn truyền ấm áp cho hắn, nhưng nàng lại run lên, tay hắn lạnh như băng, nàng thật sự hoài nghi, gạt hắn như thế này có đúng hay không? Thân mình Tư Mã Tuấn Lỗi khẽ run, nhìn thấy nước mắt của nàng, tâm lại run rẩy, nàng so với hắn chắc hẳn còn thương tâm hơn nhiều, giờ phút này mà nàng vẫn có thể gọi hắn là phu quân, nàng thật sự không trách hắn sao? Cảm nhận được sự run rẩy và bất lực của hắn, Hàn Ngữ Phong đứng dậy ôm hắn, an ủi nỏi: ‘Không cần phải khổ sở như vậy. Ta biết đó chỉ là việc ngoài ý muốn, về sau chúng ta vẫn có thể có đứa con khác.’ Nàng ôn nhu, nhỏ giọng nói, muốn an ủi hắn. Tư Mã Tuấn Lỗi thoát khỏi cái ôm của nàng, từ từ đi ra ngoài, thanh âm khàn khàn từ ngoài cửa nhẹ vọng vào. ‘Thực xin lỗi.’ Hàn Ngữ Phong không kìm được nước mắt, nhìn thấy hắn bi thương như thế, lẽ ra nàng phải vui mừng vì nó đã chứng minh hắn quan tâm nàng đến cỡ nào, đối với người kiêu ngạo tự phụ như hắn, ba chữ thực xin lỗi này cho thấy hắn đã thương tâm đến thế nào. ‘Vương phi.’ Xuân Vũ từ ngoài đi vào, thấy nàng rơi lệ, vội hô một tiếng, nàng thật tự không biết nên an ủi Vương phi thế nào. ‘Xuân Vũ, Vương gia đâu.’ Hàn Ngữ Phong lau nước mắt rồi hỏi. ‘Ta đã thấy Vương gia đi ra ngoài.’ Xuân Vũ đáp. Hàn Ngữ Phong không nói nữa, hẳn là lòng hắn rất bi thương. ‘Vương phi, ngươi không cần thương tâm, đứa nhỏ  ...’ Xuân Vũ nhìn nàng thật cẩn thận, đang nói đột nhiên dừng lại, miệng nàng vừa mới nói gì đó, ‘Xin lỗi, Vương phi đừng thương tâm.’ ‘Xuân Vũ, ta không sao, đừng lo lắng.’ Hàn Ngữ Phong cảm động sự quan tâm của nàng, lên tiếng an ủi. Xuân Vũ biết Vương phi nhất định là cố nén đau thương, vừa rồi khi nhìn thấy bộ dạng thương tâm của Vương gia, nàng bị dọa đến nhảy dựng lên, không ngờ Vương phi lại còn kiên cường hơn so với Vương gia. ‘Xuân Vũ, ta đói bụng rồi, đi lấy điểm tâm cho ta.’ Nàng không thể để đứa nhỏ đói bụng. Xuân Vũ sửng sốt, không ngờ Vương phi lại có thể bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ Vương phi nhất thời không chấp nhận được đả kích quá lớn này, liền thở dài nói: ‘Dạ Vương phi, nô tỳ lập tức đi ngay.’ Hà Tình uyển. Thúy Hà nhịn không được khóe miệng lộ ra ý cười, hài tử của Hàn Ngữ Phong rốt cục cũng mất, ánh mắt dừng lại trên bụng mình, đứa con của nàng sẽ là người nối dõi duy nhất của vương phủ, tâm tình nàng vì thế cũng rất tốt, nhưng nàng không thể nói việc này cho Châu nhi, không thể để Châu nhi phá hỏng kế hoạch của mình. ‘Nô tỳ chúc mừng phu nhân.’ Xuân Hoa hớn hở đi vào, đứa nhỏ kia đã không còn, giờ chỉ còn lại đứa nhỏ của phu nhân. ‘Xuân Hoa, không thể nói như vậy, nếu để cho người khác biết, còn tưởng rằng chúng ta vui sướng khi người khác gặp họa.’ Thúy Hà giả bộ răn dạy, nhưng lại không thể che dấu được sự vui sướng trong lòng. ‘Nô tỳ biết rồi, bất quá không cần nô tỳ nói, hiện tại ai cũng biết đứa nhỏ của Vương phi đã không còn.’ Xuân Hoa vội vàng nghiêm mặt nói. ‘Đều biết?. Thúy Hà cả kinh, vậy Châu nhi có biết hay không, không được nàng phải có biện pháp diệt trừ Châu nhi. ‘Dạ, buổi sáng hôm nay khi ta ra ngoài vương phủ,   chợt nghe có người nói, nhưng cũng không biết người đó là ai.’ Xuân Hoa nghi hoặc nói. Sắc mặt Thúy Hà khẽ biến, xem ra ông trời cũng chống lại nàng, bây giờ chỉ có tiên hạ thủ vi cường(1) mới có thể không để Châu nhi nói cho Tư Mã Tuấn Lỗi biết đứa nhỏ trong bụng nàng không phải của hắn. ‘Phu nhân, phu nhân, ngươi làm sao vậy?’ Xuân Hoa thấy hung quang trong mắt nàng, đột nhiên sợ hãi. Thúy Hà phục hồi tinh thần lại, sắc mặt trong nháy mắt bình thường trở lại, nói: ‘Không có gì? Ta nghĩ ngày mai sẽ đi Quan Âm miếu dâng hương cầu Bồ Tát phù hộ.’ Xuân Hoa không nói gì, chủ tử đã quyết định thì nàng cũng không thể xen vào. ‘Ngươi lui xuống trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.’ Thúy Hà liếc nàng một cái, phân phó nói. ‘Dạ nô tỳ cáo lui.’ Xuân Hoa lui ra ngoài. Thúy Hà đi đến bên giường, lấy một món đồ từ dưới giường ra, cầm ở trong tay, ngày mai nàng sẽ đi gặp Châu nhi. Cả ngày Tư Mã Tuấn Lỗi cũng không quay lại Kỳ Lân cư, tựa hồ đã ra khỏi phủ. Hàn Ngữ Phong không khỏi có chút lo lắng. Mãi cho đến đêm, hắn mới bước vào cửa phòng Kỳ Lân cư. Trên gương mặt lạnh lùng không có một tia biểu tình, quần áo  trên người lại toàn vết kiếm cắt, loang lổ máu tươi, nhưng hắn dường như không để ý đến. ‘Ngươi làm sao vậy?’ Hàn Ngữ Phong vội vàng xuống giường đi đến chỗ hắn. ‘Quay về nằm đi.’ Thanh âm Tư Mã Tuấn Lỗi khàn khàn, làm cho người ta cảm thấy đau lòng. Biết là hắn quan tâm nàng, nhưng Hàn Ngữ Phong không thể không bỏ mặc hắn, lấy khăn trắng cùng kim sang dược muốn băng bó cho hắn. Tư Mã Tuấn Lỗi ôm nàng từ phía sau, con ngươi đen đờ đẫn, trống rỗng, dày đặc thê lương…… (1) kẻ ra tay trước sẽ chiếm ưu thế