Ngược Ái
Chương 157
‘Thất thần để làm gì, đã là lão phu thê với nhau, chẳng lẽ ngươi còn thẹn thùng.’Tư Mã Tuấn Lỗi thấy nàng bất động liền nói.
‘Lão phu lão thê, ngươi biết dùng từ hay không?’ Hàn Ngữ Phong bĩu môi nhìn hắn liếc mắt một cái, lão phu lão thê? Cái từ mới đẹp làm sao, nhưng lại từ trong miệng hắn nói ra làm nàng có cảm giác đau xót.
‘Không cần nghiền ngẫm từng chữ một, mau cởi đồ đi ngủ đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi tựa hồ không kiên nhẫn nổi, thân thủ muốn cởi bỏ vạt áo của nàng.
‘Tư Mã Tuấn Lỗi ngươi dừng tay lại.’ Hàn Ngữ Phong thấy hành động này của hắn, vội bỏ tay hắn ra, đứng dậy muốn rời đi.
‘Ngươi muốn đi đâu?’ Tư Mã Tuấn Lỗi thân thủ rất nhanh nắm chặt lấy cổ tay nàng.
‘Đi xem chỗ ở mới của Cảnh nhi, ta sợ hắn không quen cho nên đi xem hắn.’ Hàn Ngữ Phong đã sớm nghĩ viện cớ này để rời đi.
‘Cảnh nhi đã ngủ rồi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi biết nàng lấy Cảnh nhi làm cớ, cho nên cố ý đến thăm hắn trước, liếc mắt nhìn nàng một cái nói.
‘Sao ngươi biết?’
‘Ta đã qua xem hắn rồi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm nàng, xem nàng còn muốn như thế nào nữa?
Hàn Ngữ Phong chán nản nhìn hắn, không thể không trở lại bên giường, cởi áo khoác, đột nhiên phát hiện trên giường có đến hai cái chăn, ánh mắt sáng lên, vội vàng quấn chăn quanh người, rồi nằm xuống nói: ‘Ngủ thôi.’
Tư Mã Tuấn Lỗi thấy nàng như vậy liền ném cái chăn còn lại ra, nói: ‘Chết tiệt, ai lại để ở đây những hai cái chăn.’
Hàn Ngữ Phong khóe môi gợi lên nụ cười yếu ớt, gắt gao giữ lấy cái chăn.
Tư Mã Tuấn Lỗi buồn bực cái chăn kia, nhìn chằm chằm sau lưng nàng, hắn vì sao lại phải chịu ủy khuất chứ? Đột nhiên kéo chăn của nàng ra, rồi ôm chặt lấy nàng.
‘Ngươi định làm gì? Tư Mã Tuấn Lỗi,sao ngươi có thể vô lại như vậy?’ Hàn Ngữ Phong xoay người, giận dữ nhìn hắn.
‘Ngươi nói ta vô lại.’ Tư Mã Tuấn Lỗi con ngươi tà mị nhìn chằm chằm nàng, ‘Ta đây liền vô lại cho ngươi xem.’
‘Ngươi muốn làm gì?’ Hàn Ngữ Phong sợ hãi giãy dụa, ánh mắt nóng rực của hắn thoạt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
‘Ngươi nói xem, ta muốn…..’ Tư Mã Tuấn Lỗi cố ý kéo dài âm cuối, nhìn nàng chằm chằm.
‘Không được muốn.’ Hàn Ngữ Phong thốt ra, bàn tay nhỏ bé duỗi ra che cái miệng của hắn lại, nàng có đần độn đến đâu cũng biết hắn đang muốn cái gì.
Tư Mã Tuấn Lỗi khóe miệng hàm chứa ý cười, mặc kệ nàng che miệng hắn, đột nhiên xoay người áp lên người nàng, định hôn lên môi nàng.
Lúc này ngoài cửa truyền đến một thanh âm thập phần hống hách.
‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi lăn ra đây cho ta.’
Tuấn mâu đột nhiên nhíu lại, miệng thầm mắng: ‘Chết tiệt sao nàng lại đột nhiên trở về.’
Hàn Ngữ Phong cũng sửng sốt, cả Thiên triều chỉ sợ ngay cả Hoàng Thượng cũng không dám gọi hắn như vậy. Ai lại to gan như vậy, chẳng những gọi thẳng danh tính, mà còn dám bảo hắn lăn ra.
Nhưng nàng cũng rất vui vẻ, mặt tươi cười nói: ‘Ngươi không cần lo cho nàng ấy, chúng ta tiếp tục.’
‘Hàn Ngữ Phong ngươi không nên vui sướng khi thấy người khác gặp họa.’ Tư Mã Tuấn Lỗi trừng mắt nàng liếc mắt một cái, cúi đầu hung hăng hôn lên môi nàng.
Cửa phòng bị một cước đá văng, thanh âm nổi giận đùng đùng truyền đến: ‘Tư Mã Tuấn Lỗi ngươi cư nhiên không nghe lời ta.’
Tư Mã Tuấn Lỗi lúc này mới không tình nguyện đứng dậy, nhìn người vừa tới thản nhiên nói: ‘Toàn Vũ sao ngươi đột nhiên lại trở về?’
‘Toàn Vũ?’ Hàn Ngữ Phong đứng dậy, lúc này mới thấy rõ, người mới tới là một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi, búi tóc để lộ tóc mai, đôi mắt lạnh lùng kín đáo liếc qua, làn da nhẵn mịn như ngọc, ánh sáng nhu hòa, cái miệng anh đào nhỏ nhắn càng thêm vẻ kiều diễm, sợi tóc hai bên má theo gió mềm nhẹ vương vào mặt tăng thêm vài phần phong tình, xinh đẹp như vậy nhưng đôi mắt đẹp lại phun trào lửa giận, trừng mắt nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi.
Hàn Ngữ Phong nghi hoặc, bọn họ có quan hệ gì? Đột nhiên, bàn tay Toàn Vũ duỗi ra, bay thẳng về phía ngực nàng.
Nàng không khỏi hút một ngụm lãnh khí, nàng không kịp trốn tránh, mà có trốn tránh cũng không xong ..
‘Toàn Vũ ngươi định làm gì?’ Đúng lúc này, Tư Mã Tuấn Lỗi ra tay ngăn cản, nhìn nàng giận dữ hỏi.
‘Tư Mã Tuấn Lỗi ngươi còn nhớ trước kia ngươi đã nói gì không?’ Toàn Vũ thu hồi thân thủ, giận dữ chất vấn hắn.
‘Nói cái gì?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhăn mặt nhíu mày, hắn đã từng nói cái gì? Hàn Ngữ Phong cũng nhìn hắn đầy nghi hoặc.
‘Ngươi cư nhiên đã quên? Tư Mã Tuấn Lỗi, ta vì những lời đó mà phải rời đi suốt mười năm.’ Toàn Vũ tựa hồ không thể tin nổi, lảo đảo lui về phía sau vài bước, mười năm kia là vì cái gì?
‘Rời đi?’ Tư Mã Tuấn Lỗi trong đầu lập tức nhớ ra, mười năm trước, khi bảy tuổi, Toàn Vũ luôn thích đi theo hắn, chỉ cần không thấy hắn sẽ khóc. Mà quy củ của hoàng cung thì chỉ cho phép hoàng tử tập võ, công chúa không thể, cho nên khi hắn và Tuấn Dật luyện võ cùng nhau, nàng luôn ở một bên nhìn trộm. Tuấn Dật cố ý trêu cợt nàng, nàng cũng nước mắt lưng tròng, nhớ lại thời gian đó, hắn đã bị nàng làm phiền rất nhiều.
‘Ngươi không cần đi theo ta?’ Tư Mã Tuấn Lỗi – hơn mười tuổi, quay đầu lại về Toàn Vũ ở phía sau, không kiên nhẫn kêu to.
‘Tuấn Lỗi, ngươi không thích ta sao?’ Toàn Vũ nước mắt lại chảy ra, nàng kêu Tuấn Dật ca ca nhưng lại không gọi hắn là ca ca, bởi vì khi trưởng thành nàng muốn làm Vương phi của hắn.
‘Ai thích ngươi? Luôn khóc sướt mướt, bộ dáng thì yếu đuối, ta thích người có võ công, còn ngươi thì sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng, thuận miệng nói. Dù sao hoàng cung sẽ không bao giờ để cho nữ tử được học võ, như vậy nàng sẽ không thể mỗi ngày đi theo mình.
‘Nhưng nơi này không cho nữ tử học võ công.’ Toàn Vũ thưa dạ nói.
‘Đó là chuyện của ngươi, ngươi đã không có biện pháp học, vậy ngươi về sau không cần phải đi theo ta như vậy, ta sẽ chán ghét ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong, nhìn nàng một cái, rồi quay đầu bỏ chạy.
Lần này, Toàn Vũ không đuổi theo sau, rồi trong vài ngày tiếp theo cũng không thấy xuất hiện trước mặt bọn họ. Tư Mã Tuấn Lỗi có chút đắc ý, nàng rốt cục cũng không đi theo mình nữa, rốt cục cũng thoát khỏi nàng.
=== ======
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
39 chương
21 chương
80 chương
53 chương
1 chương
65 chương
19 chương
18 chương
37 chương