Ngược Ái
Chương 156
Hàn Ngữ Phong chuyển đến Kỳ Lân cư, ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn Xuân Vũ đem những đồ này cất đi.
‘Vương phi ngươi biết không? Phòng của Vương gia bất luận kẻ nào cũng không được vào, cho dù là Mai nhi phu nhân trước kia cũng không ngoại lệ, thế nên có thể thấy được, ngươi quan trọng thế nào trong lòng vương gia.’ Tâm tình Xuân Vũ tựa hồ thực khoái trá.
‘Phải không?’ Hàn Ngữ Phong thản nhiên lên tiếng, ở trong mắt người khác nàng hẳn là không biết phân biệt lòng người.
‘Vương phi đã thấy rồi đó, mặc kệ thế nào? Ngươi là Vương phi, ở vương phủ này ngoài Vương gia thì ngươi là lớn nhất.’ Xuân Vũ an ủi nàng.
‘Xuân Vũ ngươi ở lại đây, ta muốn đi đến chỗ này một lát.’ Hàn Ngữ Phong đứng dậy, muốn đi xem chỗ ở của Cảnh nhi.
‘Ân, Vương phi ngươi có việc gì cứ bảo ta.’ Xuân Vũ nói xong, lại bắt đầu thu xếp đồ đạc.
Hàn Ngữ Phong đi ra sân, thấy tả hữu hai bên đều là thông lộ, nàng rẽ phải mà đi, ai ngờ đi vào thì thấy đó là thư phòng của Tư Mã Tuấn Lỗi.
‘Ty chức tham kiến Vương phi.’Thị vệ ở thư phòng thấy nàng đến, vội vàng cung kính hành lễ nói.
‘Không cần đa lễ, ta có thể đi vào không?’ Hàn Ngữ Phong nhẹ giọng hỏi.
Thị vệ sửng sốt Vương phi hỏi hắn sao? Vội vàng nói: ‘Đương nhiên có thể.Vương phi, mời vào.’ Thị vệ vội vàng mở cửa.
Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng tiêu sái đi vào, thấy trên bàn học là trang giấy, bèn cầm lấy đọc, trên đó viết: ‘tà dương chi đầu điểu tê ngọn cây cây cỏ động gió thu không ngớt địch âm lượn lờ đoạn trường thiên nhai phiêu linh cô độc đối ảnh độc sầu y nhân không thấy lấy rượu độc chẩm tư sầu túy đỉnh núi.’ (thơ T_T)
Đây là bài thơ nàng thích nhất, cái này có thể thay rượu giải sầu, vừa ưu thương, lại đoạn trường đau xót khiến cho người ta phải đau lòng, trước kia nàng vẫn không rõ vì sao lại thấy đau lòng, vì sao người ta có thể viết ra loại thơ ưu thương như thế này.
‘Vương phi, Vương phi, ngươi ở đâu?’ Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng la của Xuân Vũ.
‘Xuân Vũ, ta ở trong này. Hàn Ngữ Phong lên tiếng trả lời rồi đi ra ngoài.
‘Vương phi trở về ăn bổ thư(1).’ Xuân Vũ nói.
‘Bổ thư.’ Hàn Ngữ Phong sửng sốt, đột nhiên nhớ tới lời Tư Mã Tuấn Lỗi nói buổi sáng: ‘Trở về đi.’
Trở lại Kỳ Lân cư.
‘Vương phi ăn đi.’ Xuân Vũ đem bổ thư tới trước mặt nàng.
Hàn Ngữ Phong quét mặt bàn một lượt, giật mình hỏi: ‘Xuân Vũ, ngươi xác định tất cả chỗ này đều phải ăn.’ sau đó thầm đếm: ‘Một hai ba bốn năm, năm bát đều phải uống.’
Xuân Vũ lưu loát nói: ‘Đương nhiên, đây là Vương gia dặn dò, tổ yến là dưỡng nhan, nhân sâm là bổ thân, đông trùng hạ thảo là….’
‘Tốt lắm Xuân Vũ, ngươi không cần nói nữa, đây không phải là hắn chỉnh ta sao?’ Hàn Ngữ Phong tức tối, không phải là hắn vì chuyện hồi sáng mà cố ý đùa cợt nàng chứ.
‘Vương phi, nếu là trêu cợt, người khác còn ước gì được Vương gia trêu cợt đó.’ Xuân Vũ nhẫn nại cười đáp.
‘Xuân Vũ, ta hỏi ngươi, nhiều như vậy sao có thể ăn hết, như vậy có phải là vấn đề hay không?’ Hàn Ngữ Phong nhìn nàng nói.
Xuân Vũ sửng sốt, vấn đề này nàng không nghĩ đến, chính là buổi sáng Vương gia nói nàng phải đem bổ thư để Vương phi ăn, mỗi thứ đều làm một chén.
‘Vương phi thấy sao? Do dự một chút, không xác định hỏi.
‘Đương nhiên, bổ thư nhiều như vậy cơ thể của ta sao tiếp nhận hết được? Ngươi còn nói không phải hắn cố ý chỉnh ta, không bằng Xuân Vũ, ngươi ăn một chút đi.’ Hàn Ngữ Phong gật gật đầu, đề nghị nói.
‘Không được, điều này sao có thể?’ Xuân Vũ cuống quít xua tay, bổ thư trân quý như thế sao nàng có tư cách để ăn.
‘Ngươi ở sau lưng nói xấu ta đúng không?’. Tư Mã Tuấn Lỗi tiêu sái tiến vào.
‘Vương gia.’ Xuân Vũ hạ thấp người, thực thức thời liền lui ra ngoài.
‘Cái gì mà sau lưng, ta là quang minh chính đại mà nói, ngươi xem này, ta ăn chỗ đó rốt cuộc là để bồi bổ hay là để mất mạng?’ Hàn Ngữ Phong lấy tay chỉ vào năm bát bổ thư trước mặt hỏi.
Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt cứng đờ, hắn dặn Xuân Vũ làm mấy thứ này cho nàng ăn, ai ngờ Xuân Vũ cư nhiên lại làm mỗi loại một chén.
Đem hai chén trong đó đến trước mặt nàng nói: ‘Tổ yến cùng đông trùng hạ thảo, ngươi ăn đi, những thứ còn lại để đó.’
Hàn Ngữ Phong lấy tay tiếp nhận chén, ai biết tay lại bị trợt, nàng theo bản năng muốn đỡ nó, thì đã nghe ‘Ba’ một tiếng, cái chén rơi vỡ tan, nàng vội ngồi xuống lấy tay nhặt các mảnh vỡ, đột nhiên ngón tay vừa chạm đến vết sắc của mảnh vỡ, máu liền chảy ra.
‘Ngươi làm gì? Ai cho ngươi nhặt lên.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đau lòng kéo nàng lên, cầm lấy ngón tay bị thương phóng tới miệng mút nhẹ.
Một loại cảm giác tê tê và ấm áp theo ngón tay chậm rãi truyền đến lòng nàng.
‘Tốt lắm lần sau đừng lỗ mãng như vậy? Việc đó để bọn hạ nhân làm.’ Tư Mã Tuấn Lỗi bỏ tay nàng ra, trách cứ nói.
‘Ân.’ Hàn Ngữ Phong thu hồi ngón tay, không nhiều lời, cầm lấy bổ thư trước mặt, chậm rãi ăn.
Tư Mã Tuấn Lỗi cũng cầm lấy một chén, cùng nàng từ từ ăn.
Màn đêm từ từ buông xuống.
Hàn Ngữ Phong bất an, đứng ngồi không yên, nàng chuyển đến Kỳ Lân cư này rồi thì có phải từ nay về sau, nàng phải chung giường với hắn hàng đêm, nàng không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt với hắn.
Khi hắn bước vào phòng, liền nhìn thấy bộ dạng cô đơn bất an của nàng.
‘Sao còn chưa ngủ?’ Hắn lên tiếng hỏi.
Nghe thấy tiếng nói, Hàn Ngữ Phong xoay người, yên lặng nhìn lại hắn.
‘Đột nhiên thay đổi chỗ ở nên ta không ngủ được.’ Nàng thản nhiên nói, nhưng nàng cũng không trông mong vào việc hắn sẽ để nàng quay lại Lục Bình uyển.
‘Ta ngủ cùng ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi kéo tay nàng nói, nàng cũng sợ hãi sao?
Hàn Ngữ Phong sửng sốt, hắn rốt cuộc là rõ hay không rõ, chính là bởi vì hắn nên nàng mới không thể ngủ được.
(1) là thuốc(hiện đại gọi nôm na là thực phẩm chức năng) để bồi bổ cơ thể bị suy nhược
_________________
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
39 chương
21 chương
80 chương
53 chương
1 chương
65 chương
19 chương
18 chương
37 chương