Quan viên chào đón bên ngoài, xa xa có thể nhìn thấy một đường màu xanh, cứ như đuổi gió rượt sóng phi tới. Vừa thấy đội xe ngựa phía sau hắn, cùng với Giám Hành của Hưng Thành bám gót ở phía sau thì mọi người hiểu ngay thân phận người này, đầu cũng không dám nâng lên mà quỳ xuống nghênh đón. Sở Hạo phóng ngựa vào thành, thành này cũng không lớn, chỉ có một đường cái xuyên suốt từ nam chí bắc, cũng không có chợ. Sau khi tiến vào, có thể nhìn thấy một vài quán dịch. Hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy một tòa kiến trúc ba tầng bắt mắt, phía trên treo một cái bảng hiệu Dư Triệu Trú Hành phủ, nơi này là quán dịch chuyên tiếp đãi tôn thất quý thích lui tới. Hắn siết cương ngựa, ôm Diệp Ngưng Hoan nhảy xuống. Một gã đàn ông trung niên đang dẫn theo một đám tôi tớ chờ ở cửa, vừa thấy Sở Hạo mặc áo lông màu vàng tím thì đã đoán được thân phận hắn hết tám chín phần, vội vàng dẫn người khom mình hành lễ: “Nô tài là dịch thừa Dư Triệu Vương Thống, tham kiến Đông Lâm Vương.” “Đứng dậy đi.” Khi nói chuyện bước chân Sở Hạo vẫn không ngừng, nhấc chân kéo Diệp Ngưng Hoan vào cửa. Diệp Ngưng Hoan có hơi nghiêng ngả lảo đảo, chợt thấy mông và đùi bị đau, bị hắn lôi kéo, cũng có hơi loạng choạng. Sở Hạo vừa thấy, trong mắt mang theo ý cười: “Lúc này đau lắm hả?” Nói xong, không coi ai ra gì, một tay chộp lấy nàng vác lên. Đột nhiên bay lên không, nàng có phần hoảng sợ muốn giãy giụa. Sở Hạo ghìm nàng lại, nhẹ giọng nói: “Cứ nhúc nhích nữa đi, càng nhiều người thấy.” Nói xong, hắn sải bước đi thẳng vào chính đường. Trú Hành phủ xem như là tòa nhà tốt nhất ở đây, chỉ có điều phạm vi Dư Triệu hữu hạn, cũng không thể xây đại trạch xa hoa. Trú Hành phủ có diện tích không lớn, tiền đường hậu trạch, chính giữa chỉ có một vườn hoa nhỏ ngăn cách. Người đi theo không thể bố trí toàn bộ ở chỗ này, phỏng chừng là phải ở tại quán dịch khác. Diệp Ngưng Hoan thấy Sở Hạo ngựa quen đường cũ, như là đã sớm biết bố cục nơi này, chuyển mấy vòng đã tới hậu viện, quẹo qua hành lang, liền thấy một đám đầy tớ già. Thấy người tới, bọn họ đều cúi đầu hành lễ. Diệp Ngưng Hoan thật sự không được tự nhiên, nhưng cũng giãy giụa không ra, dứt khoát nép đầu chôn ở trong lòng Sở Hạo, mắt không thấy tâm không phiền. Sở Hạo cười cười, vào nhà giữa mới bỏ Diệp Ngưng Hoan xuống, gian nhà này cao rộng, bài trí cũng phù hợp, tất cả vật phẩm đều đầy đủ, nàng quan sát bốn phía rồi nói: “Điện hạ thật ra rất quen thuộc với nơi này.” “Các quán trọ dọc đường đều phải trình biểu đồ lên.” Sở Hạo đang nói, mắt nhìn một người phụ nữ trung niên dẫn một loạt tiểu nha hoàn qua bên này. Người phụ nữ trung niên kia mặc một bộ áo màu trắng, cài tóc đơn giản, đi tới cửa liền cúi người hành lễ: “Nô tì Vương thị, là chưởng sự bên trong Trú Hành phủ này, tham kiến điện hạ và phu nhân, chưa kịp nghênh đón, xin thứ tội cho.” Sở Hạo đi đến ghế trên ngồi xuống, cũng không để ý tới. Diệp Ngưng Hoan tiến nhanh tới từng bước, cười nói: “Đứng lên đi.” Bọn họ phi ngựa tới trước, thế cho nên đám đầy tớ ở nội viện trở tay không kịp. Vương thị này quần áo bình thường, lại quen thuộc tất cả quy củ, ở chỗ vắng vẻ này, cư xử đoan trang nhã nhặn, hoàn toàn không gò bó, khiến cho Diệp Ngưng Hoan cũng không khỏi quan sát bà mấy lần. Búi tóc, lại tự xưng Vương thị, phỏng chừng là họ chồng, vợ của dịch thừa kia. Vương thị cười tạ ơn, rũ mắt nói: “Biết được điện hạ và phu nhân đến đây, nô tì đã sớm chuẩn bị nhà giữa và phòng bên cho thỏa đáng. Chỉ là nơi này nhỏ hẹp thô kệch, nếu có chỗ nào không ổn, mong sẽ bỏ qua.” Diệp Ngưng Hoan nhìn xung quanh, lại nói: “Không sao, chuyến này chúng ta cũng không mang theo ai. Một hồi còn có mấy tùy thị đi vào, bà mang vài người ra đằng trước giúp đỡ một chút, lại chuẩn bị chút nước ấm đến đây.” Vương thị nghe xong vội vàng đáp lại: “Nô tì đi chuẩn bị ngay.” Diệp Ngưng Hoan đóng cửa, xoay người nói với Sở Hạo: “Điện hạ cũng mệt rồi, trước tạm nghỉ ngơi một chút, chốc nữa đồ đạc mang hết sang đây thì thay quần áo nhé?” Sở Hạo gật gật đầu, ngoắc tay gọi nàng ngồi bên cạnh. Diệp Ngưng Hoan đưa tay sờ sờ ấm trà, thấy còn nóng, nhất định là mới đổi, mở nắp ra nhìn một chút, thấy bên trong là trà ngâm trong nước sôi. Nàng biết Sở Hạo có bệnh quý nhân, cái gì vào miệng đều rất kén chọn, tất nhiên bao gồm cả nước trà, cho nên cũng không rót cho hắn. Nhưng mà vừa rồi mình mới ăn thịt nướng, nay khát nước, vì thế nàng liếc mắt nhìn trà, cười cười nói: “Đoán chừng Thụy Đại cô cô chốc nữa sẽ đến, bà ấy có chuẩn bị trà ngon, điện hạ tạm nhịn một chút…” Nói xong, nàng tự mình rót một chén, nghiêng người muốn rót vào trong miệng. Sở Hạo đoạt lấy, trừng nàng rồi nói: “Bảo ta nhịn một chút, còn mình thì uống trước?” Diệp Ngưng Hoan cười gượng định nói chuyện, Sở Hạo bổ sung thêm một câu: “Mấy thứ bên ngoài nàng vẫn nên cẩn thận một tí thì hơn, ngộ nhỡ người ta bỏ thuốc độc vào, chết cũng không biết chết như thế nào.” Diệp Ngưng Hoan hoảng sợ, nhìn cái chén trong tay hắn, thì thào: “Không phải chứ? Nơi này là quan…” Sở Hạo không để ý tới nàng nữa, ngắm cái chén trong tay, đột nhiên nở nụ cười như có như không, khoát khoát tay rồi uống một ngụm. Diệp Ngưng Hoan choáng váng, không phải sợ người ta hạ độc sao? Bây giờ lại uống vào. Hừ, rõ ràng chính là bản thân muốn uống chứ gì? Nàng bĩu môi, nghe Sở Hạo hừ một tiếng, không đầu không đuôi nói: “Gấp rút như vậy?” Diệp Ngưng Hoan nhất thời không rõ hắn có ý gì, hắn rũ mắt nói: “Gọi cái tên nô tài vừa rồi vào đây.” Nàng nghe xong, lại nhìn vẻ mặt của hắn, cảm thấy có chút lo lắng. Vừa kéo cửa ra, đã thấy Vương thị đang cười tủm tỉm dẫn nha hoàn mang nước ấm lại đây. Thấy Diệp Ngưng Hoan đi ra, Vương thị cúi người: “Phu nhân còn có gì phân phó?” Diệp Ngưng Hoan cười cười nói: “Đang định gọi bà vào, cũng thật khéo. Theo ta lại đây đi.” Vương thị chẳng lo lắng gì, sai tiểu nha hoàn đặt nước trong tịnh phòng bên cạnh, còn mình theo Diệp Ngưng Hoan đi vào, dịu dàng cúi đầu với Sở Hạo: “Nô tì tham kiến Đông Lâm Vương điện hạ.” Diệp Ngưng Hoan thuận tay đóng cửa lại, đứng ở cửa, nhìn ra ngoài theo khe cửa. Lại nghe Sở Hạo không nhanh không chậm nói: “Đã tới đây rồi, còn cố ra vẻ làm gì? Kéo căng da mặt ra bây giờ.” Diệp Ngưng Hoan sửng sốt một chút, xoay mặt nhìn lại. Lại thấy Vương thị kia cũng nghiêm túc, nâng tay lau trên mặt vài cái, nhất thời lộ ra ngũ quan vốn cực kỳ nhu mì, trên mặt nở nụ cười như vô ý, nhưng lại nhìn không ra bao nhiêu tuổi. Diệp Ngưng Hoan không khỏi thấy sợ hãi, lại nghe Sở Hạo híp mắt lại: “Vân Tê Lam, thuật dịch dung của ngươi rất có tiến bộ.” Sở Hạo quen người này? Diệp Ngưng Hoan thấp thỏm bất an, nhìn Sở Hạo, lại nhìn người phụ nữ kia. Vân Tê Lam cúi đầu cười nói: “Ánh mắt điện hạ thật lợi hại, ta còn tự thấy mình cũng không có sơ hở đây.” Sở Hạo nở nụ cười: “Chỉ là một cái Dư Triệu Trú Hành phủ, lại bồi dưỡng ra nô tài khéo léo như vậy, khiến cho người khác không suy nghĩ nhiều cũng không được.” Vân Tê Lam cười: “Thì ra là thế, xin thụ giáo.” Diệp Ngưng Hoan cảm thán, lần đầu gặp gỡ Vương thị kia, chỉ cảm thấy lễ nghi quy củ rất đúng đắn, một chút cũng không nhìn ra khác thường. Bàn về nhận thức phân biệt sắc mặt, nàng tự thẹn không sánh bằng. Sở Hạo vân vê cái chén trong tay: “Đã tới đây rồi, còn bày mấy cái chén này. Nghênh đón hầu hạ khách từ phương xa tới, lại lấy Tuyết Tuyền của Lư Tùng ra pha, là muốn thử ta sao?” Diệp Ngưng Hoan cứng người, nhìn cái chén trên bàn. Trên lớp bạc mỏng vẽ ba bức tranh gần nhau, cũng không có gì kỳ quái. Nàng nhìn một lát, đột nhiên rùng mình. Đúng rồi, lớp sứ bạc mỏng này quá mức tinh xảo, Dư Triệu đều là quân thủ, làm sao tinh chế được thế này? Về phần nước, cũng bị Sở Hạo nếm ra. Cho dù nàng uống thì cũng không nếm ra vị gì khác! Vân Tê Lam cười cười: “Điện hạ từ ngữ trau chuốt, quả là nếm qua trăm vị. Là ta ham chơi, điện hạ chớ trách.” Thân hình Vân Tê Lam mềm mại như không có xương, nụ cười quyến rũ, chỉ mặc một bộ quần áo tì nữ màu xanh nhạt, mặt không trang điểm, nhưng giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ phong tình vạn chủng. Tự nhiên trang nhã, cũng không có bất kỳ ngượng nghịu nào: “Vốn là muốn đợi đến ban đêm thuận tiện sẽ gặp mặt điện hạ, cũng không ngờ, điện hạ nhạy bén như thế, nhìn ra sơ sót của ta.” Nói xong, nàng ta xoay người lại nói với Diệp Ngưng Hoan: “Ta Vân Tê Lam, tham kiến phu nhân. Mới vừa rồi thất lễ, xin phu nhân thứ tội.” Diệp Ngưng Hoan cười gượng đáp lại, nói: “Ta còn phải đi ra ngoài trước, hai vị cũng dễ nói chuyện.” Sở Hạo gật gật đầu, liếc nhìn nàng rồi bổ sung: “Không cần lo lắng, môn chủ Vân Tê Lam của Ảnh Nguyệt Môn là loại nhân vật nào, đã dám bày dung nhan thật thế này thì không sợ bên ngoài có bao nhiêu tai mắt.” Diệp Ngưng Hoan hít một ngụm khí lạnh, Vân Tê Lam là môn chủ Ảnh Nguyệt Môn? Nhìn bộ dáng thản nhiên của nàng ta như vậy, bất giác làm cho Diệp Ngưng Hoan nghĩ đến Bách Mị La Cơ dạy nàng ca múa lúc trước ở Nhã Nhạc Cư. Mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười, đoan trang nhã nhặn, lại nịnh nọt sẵn có, quyến rũ lưu tán trong tứ chi bách hài (*) từng chút một, nay Vân Tê Lam này càng thêm một bậc. (*) hài: xương cốt Diệp Ngưng Hoan đáp lại, đẩy cửa đi ra ngoài. Sở Hạo bỏ chén xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Người của Cửu ca ca ở nơi nào?” “Điện hạ thật sự là liệu sự như thần.” Vân Tê Lam nói xong nở nụ cười, “Lư Tùng Vương đang chờ ở thư phòng!” Diệp Ngưng Hoan chậm rãi đi đến tịnh phòng, thấy bên trong quả nhiên đã chuẩn bị nước nóng, cách một gian nhỏ thậm chí còn có một thùng nước tắm gỗ đào lớn, đổ đầy nước nóng, sương mù lượn lờ, các vật dụng tắm rửa đã chuẩn bị đầy đủ, nhóm tiểu nha hoàn vội vàng thêm mấy chiếc khăn thơm sạch sẽ. Diệp Ngưng Hoan nhìn các nàng, muốn tìm ra điểm không giống người thường, nhìn cả buổi trời cũng nhìn không ra manh mối gì. Nàng thở dài, bảo toàn bộ đi ra ngoài. Nàng không có sự trù tính thấu đáo của Sở Hạo, không nhìn ra chút gì giấu dưới sự đoan trang quyến rũ kia, nàng chẳng qua là người bình thường nước chảy bèo trôi thôi. Đang ngẩn người, nàng nghe thấy tiếng vang trong viện, giương mắt nhìn lên, Thụy nương dẫn theo Đông Anh và Lục Vân đang phân phó nhóm tiểu nha hoàn dọn mấy món đồ vào trong. Thụy nương đi qua nói: “Điện hạ ngủ rồi sao? Nhìn hai người ở phía trước, ta đuổi theo cũng không kịp.” Diệp Ngưng Hoan liếc mắt ra ngoài hành lang, nhỏ giọng nói: “Bên đó có người đang nói chuyện điện hạ, là Ảnh Nguyệt Môn…” Thụy nương nghe xong hiểu ý, vỗ vỗ tay nàng, giương giọng gọi Lục Vân, Đông Anh qua hầu hạ, còn mình đi ra ngoài xem. Có Thụy nương ở đây, Diệp Ngưng Hoan thở phào nhẹ nhõm, kéo Lục Vân và Đông Anh vào tịnh phòng. Sau khi đám người Thi Mật vào Dư Triệu, Sở Hạo đã vào Trú Hành phủ. Thi Mật là tổng đầu mục đi theo hộ vệ lần này, tất cả việc ngoài phận sự cũng do hắn xử lý. Quan viên hắn sai tới đón đang chờ gặp bên ngoài. Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, Sở Hạo mới gọi hắn vào. Thi Mật báo cáo việc bố trí nơi đóng giữ của mọi người với Sở Hạo: hắn cùng với Đồng Tinh Hổ, Sương Lăng mang vài thị vệ ở ngoại viện Trú Hành phủ; còn số người Cam Nhược mang theo thì tản ra quán dịch bốn phía. Sở Hạo nghe xong nói: “Thi đại nhân luôn luôn chu toàn, cứ làm như vậy đi. Tạm nghỉ một đêm, ngày mai lên đường.” Thi Mật cảm thấy an tâm, Dư Triệu này là nơi quan viên quản lý, cũng không phải sợ có các loại trộm cướp. Mục đích đi chuyến này của hắn rất đơn giản, thứ nhất là giúp đỡ tìm Vĩnh Thành Vương, sống chết miễn bàn, dù sao Hoàng thượng cần cho chư thần trong triều một lý do rõ ràng. Thứ hai kỳ thật chính là coi chừng Đông Lâm Vương cùng mấy người bên cạnh, báo cáo động tĩnh của hắn cùng với các vương chư phiên. Hoàng thượng chỉ cho ông ta và Cam Nhược đi theo, có lẽ cũng có vẻ yên tâm với Sở Hạo. Tìm Vĩnh Thành Vương, hắn chỉ cần nghe theo Sở Hạo là được. Dù sao Vĩnh Thành Vương cũng là tôn thất, vẫn là cháu đích tôn của Tiên đế, cho dù phạm vào tội lớn ngập trời gì thì cũng là chuyện của hoàng tộc, tích cực quá mức hay là lười biếng quá mức đều không được, chỉ cần nghe lệnh làm việc là xong. Về phần trông coi Đông Lâm Vương, Thi Mật đương nhiên không muốn đắc tội vị chủ tử này. Làm quá mức, khiến cho Sở Hạo bất mãn, Sở Hạo nổi cáu thế nào ai mà không biết? Sợ là đoạn đường này hắn cũng đừng nghĩ có trái cây ngon mà ăn. Hắn không cầu có công, nhưng cầu đừng quá giới hạn. Chỉ cần Sở Hạo không có hành động gì khác thường, hắn cũng không muốn gây chuyện nhiều. Chỉ có điều đoạn đường này Sở Hạo tương đối hợp tác, cũng không biết có phải vì mới nạp thiếp mà phấn chấn, một chút phiền phức cũng không muốn có. Tất cả nơi đóng giữ đều theo ý Thi Mật mà làm, cho dù là Đồng Tinh Hổ, Sương Lăng cùng với thị vệ mang từ Tịnh Viên tới cũng chưa từng rời khỏi mắt hắn một chút, khiến cho Thi Mật cảm thấy vô cùng may mắn. Nay đã tới quân hạt Dư Triệu, Thi Mật lại càng yên tâm. Sở Hạo đuổi Thi Mật xong thì quay trở về nội viện, vẫn chưa vào nhà chính mà đi thư phòng bên hướng đông. Đẩy cửa tiến vào, vòng qua tấm bình phong, đầu tiên là liếc nhìn Vân Tê Lam đứng nghiêm một bên, sau đó nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi, khẽ mỉm cười một cái, tự ý ngồi ở bên cạnh hắn. Người đàn ông kia tuổi chừng bốn mươi, thân hình gầy yếu, mặc một thân cẩm bào màu xanh. Trên mặt đã có nếp nhăn, tóc hoa râm, ngũ quan vẫn rõ ràng, khi còn trẻ hẳn là anh tuấn. Vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh, bên môi giống như mang theo nụ cười nhàn nhạt, trong ánh mắt vẫn đầy ưu sầu khó giải. Hắn là Lư Tùng Vương Sở Bái, là con thứ của Tiên đế được Cố thị sinh ra, giữa hàng ngũ hoàng tử đứng hàng thứ chín. Là anh em ruột thịt của Bát Hoàng tử Giản Quận Vương Sở Vị, với thân phận của bọn họ, nhưng chỉ phong Quận Vương mà đất phong lại hoang vắng xa xôi nghèo nàn, kém xa Tứ Phương, Lục Thành, Thập Phiên. Hắn ở Yên Ninh đợi ròng rã ba mươi năm! Chẳng qua ba mươi năm nay hắn cũng không nhàn rỗi, ở Yên Ninh đào tạo Ảnh Nguyệt Môn! Hắn ngầm kết giao với Vĩnh Thành Vương, vẫn ra lệnh cho Ảnh Nguyệt Môn làm việc cho Vĩnh Thành Vương. Sở Bái chuyển ly rượu trong tay, nhìn Sở Hạo không chớp mắt, có chút cảm khái: “Gần mười năm không gặp Nhạn Hành, nay đệ thật sự là trưởng thành rồi!” Lúc Chương Hợp Đế đăng cơ, hắn từng phụng chỉ vào kinh chúc mừng, năm ấy Sở Hạo chưa tới mười một tuổi. Sở Hạo cười nói: “Dáng vẻ ca ca vẫn như trước, vẫn phong thái như vậy!” Sở Bái lắc đầu: “Tuổi gần năm mươi, sao còn nói phong thái gì? Phải đa tạ đệ, bảo vệ Ảnh Nguyệt Môn, cho Lư Tùng bình an.” Sở Hạo nói: “Ca ca đừng khách khí với ta chứ?” Sở Bái liếc mắt ra cửa: “Đuổi Thi Mật đi rồi?” Sở Hạo gật đầu nói: “Đừng nói ca ca không thể tự tại, cho dù là ta cũng vậy.” Sở Bái nói: “Thi Mật có thể ngồi ở vị trí hiện tại, tất nhiên là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn. Chẳng qua hắn cũng là người lăn lộn trong quan trường, người như vậy cầu cái gì mọi người đều biết. Đệ đã cho hắn thể diện, chưa từng khiến hắn khó xử, trừ phi hắn quá khờ, nếu không sẽ biết đối đáp.” Sở Hạo nở nụ cười, đưa ly rượu qua cạn với hắn: “Ca ca nói phải.” Uống rượu xong, Sở Hạo còn nói: “Ta sẽ nhanh chóng đến Yên Ninh, hà cớ gì còn phải mạo hiểm như vậy?” Sở Bái cũng uống cạn rượu trong chén, vành mắt hơi phiếm hồng, nói: “Nhạn Hành có thể đến đây không dễ, vốn muốn ra khỏi thành chào đón, nhưng mà ngại tai mắt, đành phải gặp đệ bằng cách này mới thỏa lòng ta.” Nói xong, hắn tự mình đổ đầy ly rượu cho hai người: “Năm đó ta giúp Chính Diêu, đúng là bất đắc dĩ. Nay trên dưới Lư Tùng đều phải dựa vào Nhạn Hành. Ta kính đệ!” Sở Hạo mỉm cười: “Ca ca không nên nói như vậy, lần này Lỗ Bình Công chúa có thể bảo toàn, toàn dựa vào ca ca hỗ trợ. Về phần Chính Diêu…” Sở Bái tiếp lời: “Đệ yên tâm, nó bây giờ đang ở Tiểu Vân Cư của Uyển Thành… Chỉ là không biết ý tứ của Hoàng thượng là muốn tới đâu, vẫn tìm không thấy?” Sở Hạo cúi đầu: “Ca ca luôn thận trọng đa mưu, làm sao không phỏng đoán được thánh ý?” Sở Bái nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn Sở Hạo, tuổi trẻ như thế, mang sức sống tràn trề, tựa như nhành liễu đầu xuân, tươi non mà mặc sức vung cành. Phần tuổi trẻ này, ngay cả hắn nhìn cũng ghen tị! Hoàng thượng đã bốn mươi tuổi, mà Sở Hạo thì sao, đang tuổi hoa thơm. Chính là vì như thế mới lo lắng sao? Thả hắn về phiên trông coi Bắc Hải, tương đương thả hổ về rừng đi rình sói. Muốn giữ ở kinh thành, lại sợ tụ tập thế lực để ý ngôi vị. Hoàng thượng vừa muốn dựa vào đứa em trai này, vừa kiêng kỵ đứa em trai này. Sở Bái ho khan một cái, lại uống một ly rượu, chuyển đề tài: “Lư Tùng Vương phủ nhỏ mà không tiện, ta còn có một biệt uyển tên là Thái Nguyệt Các, mặc dù không tính là lớn, nhưng dựa vào núi mà xây cũng khá thanh tĩnh. Đến lúc đó đệ xem thử, nếu cảm thấy không tồi thì kiên nhẫn qua mấy ngày?” Sở Hạo nói: “Được.” Sở Bái cũng không nói thêm nữa, vừa định rót rượu, Vân Tê Lam đột nhiên đưa tay qua đây, giữ cái chén lại. Sở Bái sửng sốt, nét mặt có chút không vui. Vân Tê Lam cũng không sợ hắn, cười nói: “Vương gia đừng uống nữa, đến lúc đó tật ở chân lại tái phát.” Sở Bái hậm hực bỏ tay qua, lẩm bẩm: “Ngươi nhiều chuyện thật!” Thấy vậy, Sở Hạo khẽ mỉm cười một cái, cũng không lên tiếng. Sở Bái liếc nhìn Sở Hạo, cuối cùng cũng hỏi một vấn đề mà bản thân vẫn muốn hỏi: “Chính Dật ở kinh thành khoẻ không?” Ánh mắt Vân Tê Lam nhất thời trở nên có chút khác thường, mới vừa rồi, bọn họ nói cái gì, nàng ta như có điều suy nghĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, không quan tâm lắm. Sở Hạo vẫn chưa bỏ qua điểm ấy, rất bình tĩnh nhìn Sở Bái: “Nó rất khoẻ, Thái hậu còn thường xuyên hỏi mấy bài học của nó, Hoàng thượng cũng tìm Uông Điện Học dạy nó, ca ca không cần lo lắng.” Trên mặt Sở Bái lộ ra chút vẻ an ủi, mày như cũng giãn ra, gật gật đầu nói: “May mà còn có đệ, mới có thể được Thái hậu chăm sóc quan tâm.” Sở Hạo cười lắc đầu không lên tiếng, lại thấy Vân Tê Lam ở bên cạnh muốn nói lại thôi. Sở Bái liếc nhìn Vân Tê Lam, thản nhiên nói: “Chư phiên cần dựa theo quy chế đưa thế tử lên kinh, kỳ thật ta cũng không có gì để lo lắng. Bây giờ thời gian cũng không còn sớm, không tiện ở lâu. Đệ sớm nghỉ ngơi đi, đến Yên Ninh, huynh đệ chúng ta sẽ tụ họp.” Nói xong hắn liền đứng dậy, Sở Hạo cũng đứng lên theo, vừa tiễn được mấy bước, Sở Hạo nhớ tới một chuyện, hỏi Sở Bái: “Nếu là người bình thường dùng thuật khoét cốt kéo gân, không biết có thể chữa trị được không?” Sở Bái khẽ giật mình, đảo mắt nhìn Sở Hạo: “Đây chính là bí thuật phá bỏ cực hạn thân thể của Ảnh Nguyệt Môn, chỉ thích hợp với nữ tử, mà lại cần có nội công hỗ trợ. Người bình thường làm sao dùng được?” Sở Hạo nói: “Ca ca cũng biết, tiểu thiếp ta mới nạp đến từ Nhã Nhạc Cư. Nàng chưa từng từng tập qua công phu, lại biết dùng biện pháp này. Ta trị ba bốn tháng, cũng không có khởi sắc gì lớn, liền hỏi ca ca vậy.” Sở Bái suy nghĩ một chút, nhìn Vân Tê Lam nói: “Ngươi chờ phu nhân qua phủ, tìm một cơ hội đi xem thử.” Vân Tê Lam lên tiếng, Sở Hạo lại bổ sung: “Cũng không cần phải xem nghiêm túc quá, đỡ khiến nàng suy nghĩ lung tung.” Sở Bái nở nụ cười: “Đệ thật là coi trọng nàng ấy, ta thấy không hoàn toàn là vì tới nơi này mới nạp nhỉ.” Sở Hạo sờ sờ mũi, cũng không giải thích. Sở Bái cũng không trêu ghẹo hắn nữa, cười cười dẫn theo Vân Tê Lam ra cửa. Trước khi đi Vân Tê Lam nói: “Ta mang Vương gia đi cửa sau, trước đó giả trang làm Vương chưởng sự kia, người chính chủ nay ở phòng ngủ phía sau. Đến lúc Thực Tâm hết công hiệu, đảm bảo khi tỉnh dậy bà ta sẽ quên hết mọi chuyện, một chút sơ hở cũng không lộ. Về phần thân thể phu nhân, đành đợi sau khi vào Yên Ninh, tìm cơ hội đi xem.” Sở Hạo gật gật đầu, Vân Tê Lam dẫn theo Sở Bái lặng yên mà đi.