Từ lúc Sương Lăng trà trộn vào Tịnh Viên, Diệp Ngưng Hoan giống như bị người ta bấm vào xương sườn, cảm giác vừa ngứa vừa tê. Sương Lăng vô cùng nghĩa khí đến thăm nàng, trong lòng Diệp Ngưng Hoan kích động không thôi. Hắn trà trộn vào như vậy, mấy người canh giữ Tịnh Viên đều là người bảo thủ, thật sự khiến Diệp Ngưng Hoan không thể yên lòng. Chỉ có điều Diệp Ngưng Hoan chưa có cơ hội gặp lại Sương Lăng, Tôn quản sự cũng không phải là người lười động mồm mép mặc kệ mọi chuyện, sau khi quở trách Diệp Ngưng Hoan một chút thì lập tức dặn dò nha hoàn trong viện. Nay trong viện này chỉ còn Diệp Ngưng Hoan và Lý Vân, muốn trông chừng cũng rất dễ dàng. Diệp Ngưng Hoan vừa ra cửa đi dạo thì tức thì trở nên phô trương ―― đi theo còn có mấy tên theo đuôi không mong đợi. Cũng không biết gần đây Sở Hạo ở cái ổ nào, căn bản không thấy bóng dáng, Tôn quản sự trung thành và tận tâm như vậy hắn cũng không biết, tội gì nhỉ! Diệp Ngưng Hoan nơm nớp lo sợ mấy ngày, Tịnh Viên hết thảy đều như thường, có thể thấy Sương Lăng thật là có biện pháp của riêng mình. Diệp Ngưng Hoan cảm thấy hơi bình tĩnh lại, hơn nữa chăn đệm trước đó đã đủ, muốn đòi hỏi thêm thì phải hợp lẽ. Mấy ngày qua luyện công, cảm thấy Lạc Vãn Đình không tệ, đài nước gần đó lại thanh tịnh, múa may gảy đàn cũng sẽ không quấy rầy đến người khác. Làm ra bộ dạng muốn vắt chân, dựa vào kỹ năng múa mà chạm đến cái tâm háo sắc của Vương gia cũng không khó. Đối với đòi hỏi như vậy, Tôn quản sự cũng không có lý do gì để từ chối. Cứ như vậy, Diệp Ngưng Hoan có thể công khai cả ngày ngâm mình ở Lạc Vãn Đình, mang theo người hầu cũng không gây trở ngại, nhanh chóng biết rõ ngóc ngách nơi này. Bây giờ chỉ còn thiếu một cơ hội, mà trong lòng nàng rất rõ, cơ hội này đã gần ngay trước mắt. Hạ tuần tháng sáu, công việc trong Tịnh Viên lu bù lên, các nơi đều dọn dẹp bài trí, cũng thêm nhiều tì nữ. Tôn quản sự cũng đặc biệt đến dặn nàng và Lý Vân, gần đây đừng ra đằng trước. Lý Vân hỏi có phải có khách đến không, Tôn quản sự không trả lời, chỉ bảo các nàng tuân thủ bổn phận. Diệp Ngưng Hoan không hỏi thăm cũng biết rõ trong lòng, từ sau khi Du Thành Vương Sở Tương đến, Lâm Tịnh được chọn để hầu hạ Công chúa, Diệp Ngưng Hoan thì chuẩn bị chạy trốn. Sở Hạo nhiều ngày không lộ diện, ở đây bắt đầu thu dọn không hề e dè, điều thêm rất nhiều tì nữ, sợ là phía trước cũng có rất nhiều thị vệ. Như vậy đã rất rõ, Công chúa gả xa ở đây mấy ngày nay. Trước khi đi Ô Lệ ngàn dặm xa xôi, nhất định phải xuất kinh, lâm viên hoàng thất hào hoa xa xỉ rộng rãi nhất vùng này tất nhiên là Tịnh Viên của Đông Lâm Vương. Nơi này, tất nhiên sẽ là điểm dừng chân của Công chúa. Ngày này, chính là cơ hội Diệp Ngưng Hoan vẫn chờ đợi! Hai mươi tám tháng sáu, Lỗ Bình Công chúa lên đường sang Ô Lệ thành hôn, Chương Hợp Đế vì thể hiện sự coi trọng mà quyết định tự mình đưa tới ngoài Vũ Xương Môn. Tịnh Viên của Đông Lâm Vương thành nơi lưu luyến chia tay. Ai còn nhớ đến mỹ nhân ở đây? Bắt đầu từ hai mươi tháng sáu, nữ tử vốn ở phân tán các nơi bắt đầu tập trung đến Lệ Thủy Các. Bởi vì có rất nhiều tôi tớ lần lượt ra vào, cũng phải cho bọn họ chỗ ở. Lệ Thủy Các ở sâu bên trong Tịnh Viên, tất cả mỹ nhân đều tạm nghỉ ở đây. Nhất thời tiểu viện này có bảy tám người, phỏng chừng tây viện cũng có không ít. Oanh oanh yến yến, líu ríu loạn thành một đám. Diệp Ngưng Hoan lại tìm thấy cảm giác ở Nhã Nhạc Cư lúc trước, Đông Lâm Vương thật diễm phúc nha! Lần này đông người quá, Tôn quản sự cộng thêm vài nha hoàn càng không quản được. Tôn quản sự thỉnh thoảng còn phải ra trước phụ một tay, bao gồm Lục Vân Lục Khởi cũng đều bận rộn chân không chạm đất. Tới trưa ngày hai mươi tám tháng sáu mặt trời lên cao, Diệp Ngưng Hoan xem xét đã đến thời cơ để bỏ trốn! Nàng đã sớm thuộc vùng này như cháo, lặng lẽ tới Lạc Vãn Đình. Vỗ vỗ toàn bộ gia sản bên hông, thắt bọc nhỏ trên lưng, biến mất không một tiếng động rồi nhảy xuống nước. Mấy ngày qua đều quét dọn, bất quá căn bản không thể sắp xếp triệt để, chỉ đủ thời gian làm lúc rảnh rỗi. Diệp Ngưng Hoan gần đây vì luyện múa ở đài nước nên xuống nước không chỉ một lần, nhìn tình cảnh dưới nước. Suối này thông với Huệ Hà, có thể trực tiếp thông ra ngoaị thành. Khác hẳn với người thường mềm mại, từng là vì Vĩnh Thành Vương mà không tiếc dùng phương pháp đau đớn nhất, vì giữ lại sự khen ngợi trong ánh mắt y, vì ôn nhu hư vô mờ mịt kia. Lúc này đây, nàng nên sống vì chính mình! Thế giới bên ngoài sao mà rộng lớn, cho dù chỉ còn một ngày, nàng cũng muốn nhìn một lần. Si mê hay ngu ngốc đều không quan trọng, dũng khí nàng tích tụ cũng không tính là nhiều, không thể lại lãng phí do dự nữa. Nàng giống một con cá, dưới lực đẩy của dòng nước, người bình thường căn bản không thể chui qua miệng cống. Ngực bị nghẹn khí muốn nổ tung, nhưng trong lòng phấn chấn không thể nói rõ. Mặc sức bơi qua, Diệp Ngưng Hoan! Từ khi bị bán vào vương phủ, mười hai năm qua, chỉ có giờ khắc này là thuộc về chính nàng! Im lặng cười cười, tựa như bóng dáng yêu ma trong nước lặng lẽ trầm xuống, sức lực dâng trào, bơi liền một mạch. Bơi cũng cần đến thể lực, cũng may dòng nước chảy xiết, nửa đập nửa bơi tốc độ cũng không chậm. Cứ như vậy mà chìm nổi mặc nước trôi cả nửa ngày, tới lúc chập tối, dòng sông đã không còn là đài cao xây đá hai bên, cũng có bóng cây, xa xa có thể thấy dãy núi nhấp nhô không chừng. Trước kia từng xem qua toàn bộ bản đồ kinh thành ở Nhã Nhạc Cư, ngoài Vũ Xương Môn gần nhất cách mười lăm dặm có dãy núi Phong Duyệt, qua đó là biên giới Đông Sơn, vùng kia có hành cung và bãi săn của hoàng thất, chỗ đại doanh đóng quân của kinh đô, muốn trà trộn ra vào thật không dễ. Chỉ có điều nếu thật sự có thể đi ra ngoài, tiếp qua Cư Vân Khẩu thì coi như hoàn toàn ra khỏi kinh. Diệp Ngưng Hoan ướt nhẹp bò lên bờ, hai tay ngâm nước đã trắng bệch. Tuy nói là giữa hè thời tiết nóng, nhưng gió thổi qua, Diệp Ngưng Hoan vẫn run cầm cập không ngừng, hắt xì hai cái liên tiếp. Bất chấp nghỉ ngơi, nàng bỏ qua con đường lớn đi vào đường mòn, băng qua bụi cỏ rậm rạp, xuyên qua đất đá ngổn ngang gồ ghề. Xung quanh kinh thành, non xanh nước biếc đều bị hoàng thất chiếm hết, huyện trấn quê nhà đều là thôn trang ruộng đất của quý nhân. Diệp Ngưng Hoan cũng không dám tùy tiện ló đầu ra, chỉ bắt chước mèo đến trời tối lại tìm kiếm chỗ. Y phục đã tán loạn, nàng giấu mình sau một khối núi đá thở không ra hơi, nghe chim hót líu lo. Đang nghĩ tới chuyện có nên thay y phục hay không, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn, kèm theo nghiêng ngả lảo đảo, thỉnh thoảng còn có người khẽ hô: “Công chúa, cẩn thận…” Diệp Ngưng Hoan rùng cả mình, không phải chứ? Công chúa cũng chạy trốn? Hơn nữa lại còn mang đại đội nhân mã không chuyên nghiệp như vậy! Diệp Ngưng Hoan cười khổ trong lòng, nơi này là ao lõm dưới chân núi, cách đường núi một khoảng. Hơn nữa đây thật là nơi tạm lánh tốt nhất, cỏ cao qua thắt lưng, cây rừng ngang dọc, cho dù chỉ cách mười bước cũng rất khó nhìn kỹ toàn cảnh vùng này. Rõ ràng Công chúa cũng biết đường chạy, nhưng mà… Nàng ta là Công chúa, có thể dễ dàng bỏ qua sao? Tiếng bước chân dồn dập đã cách nàng càng ngày càng gần, cách lớp cỏ dày, có thể nhìn thấy bóng dáng lờ mờ, chừng sáu bảy người. Lén lút nhìn qua từ kẽ hở, thấy một cô gái tuổi thanh xuân mặc quần áo màu lục, tóc mai tán loạn, mặt đỏ bừng. Đôi mắt nàng ta hồng hồng, không biết là sợ hay là khóc. Tuy rằng quần áo có chút hỗn độn, nhưng không che giấu được khuôn mặt quý khí kia. “Công chúa chớ hoảng sợ, Vĩnh Thành Vương sẽ sai cao thủ đến đây tiếp ứng, chúng ta chỉ cần đợi đến khi trời tối là được.” Một giọng nói quen thuộc vang lên, Diệp Ngưng Hoan sửng sốt, theo tiếng nói nhìn lại, hoá ra là Lâm Tịnh! Cô gái áo lục kia, tất nhiên chính là Lỗ Bình Công chúa. Lâm Tịnh mặc một thân cung phục thị nữ, nét mặt lại không hề sợ hãi hay đau xót, nàng ta đỡ Lỗ Bình Công chúa, nhìn bốn phía xung quanh nói: “Vùng Bàn Loan Cốc này rất khó lục soát, chỉ cần qua hôm nay là người có thể…” Lỗ Bình Công chúa vừa nghe xong thì nước mắt đã trào ra, lôi kéo nữ nhân trung niên vẫn đi theo nàng ta nói: “Vân nương, ta rất sợ.” Nữ nhân trung niên được gọi là Vân nương ôm cổ nàng ta, dường như rất đau lòng: “Đừng sợ, nô tì ở đây. Không có việc gì, dáng dấp Hoàng Nhi với người giống nhau tám phần, chọn sang đây chỉ vì hôm nay. Hoàng thượng đã hồi cung, đại đội nhân mã một mực khởi hành theo lẽ thường. Từ nay về sau sẽ không ai biết! Huống hồ có Lâm Tịnh ở đây, Vĩnh Thành Vương lại tìm cao thủ Ảnh Nguyệt Môn tới tiếp ứng, chúng ta lên núi tới Duyệt Nhiên ở trước, người hãy nghỉ một lát.” Diệp Ngưng Hoan chấn động, Ảnh Nguyệt Môn? Bóng đao hiện lên, người không thấy. Bóng trăng lấp lánh, đi không dấu vết. Truyền thuyết về Ảnh Nguyệt Môn, quan môn tiểu thư bình thường đương nhiên không biết, nhưng Diệp Ngưng Hoan ở Nhã Nhạc Cư mười hai năm, lại bởi vì quen biết Sương Lăng, quan hệ giữa Ảnh Nguyệt Môn và Vĩnh Thành Vương cũng coi như có nghe thấy. Lỗ Bình Công chúa gật gật đầu, thút thít nghẹn ngào nói: “Nếu không phải Phụ vương bức ép, ta cũng không dùng đến hạ sách này.” Vân nương khuyên nàng ta: “Vì để cho Lâm Tịnh đến bên người, Vĩnh Thành Vương cũng vất vả suy nghĩ một phen, yên tâm đi, hết thảy đều theo kế hoạch.” Đây không phải vội vã quyết định, mà là sớm có trù tính. Hoàng Nhi kia tất nhiên có dáng dấp giống Công chúa. Công chúa bái biệt Hoàng thượng ở Vũ Xương Môn, sau đó lên xe khởi hành. Giữa đường có thể thần không biết quỷ không hay treo đầu dê bán thịt chó, vậy lần này hộ tống Công chúa đi Ô Lệ trước tất nhiên chính là Vĩnh Thành Vương Sở Chính Diêu. Bốn nữ tử Đoan Ngọ đưa vào đại nội, chỉ có Lâm Tịnh có tài đánh đàn vô song. Mà người này vốn đã sớm được chọn để tặng cho Công chúa, nhưng không thể từ Sở Chính Diêu trực tiếp đưa cho Công chúa, phải bảo đảm đi lòng vòng rồi cuối cùng dừng ở trên tay Công chúa, phải nói là hao tổn tâm huyết. Nếu Sở Chính Diêu sẵn lòng giúp nàng ta chạy trốn, y lại chuyên trách hộ tống, rất tiện, tùy tiện thả người ra thì xong rồi, tội gì còn phải vòng quanh để Lâm Tịnh ở bên người nàng ta? Diệp Ngưng Hoan nhảy dựng trong lòng, Vĩnh Thành Vương, Ảnh Nguyệt Môn, tất cả đều như đao đâm trên người nàng. Vì sao Vĩnh Thành Vương phải giúp làm chuyện như vậy? Đây chính là tội lớn khi quân nghịch quốc đó! Cho dù là tình thâm huynh muội, cũng không điên khùng tới mức này? Sở Chính Diêu cũng không phải là người ruột gan hăng hái, làm sao có thể bởi vì tình nghĩa nhất thời mà đi giúp Công chúa làm chuyện như vậy. Trừ phi y được lợi ích lớn hơn. Lợi ích gì chứ? Vân nương cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, lập tức tạo thành bốn góc cùng những thị vệ còn sót lại, vây quanh Công chúa ở chính giữa. Lâm Tịnh dính sát vào bên cạnh Công chúa, làm tầng bảo vệ cuối cùng của Công chúa, trong tay không biết khi nào đã có một con dao. Cánh tay Vân nương chảy máu ào ạt, bà cắn răng hô: “Cẩn thận, có người tập kích.” Diệp Ngưng Hoan kinh hãi, lập tức ngừng thở lui ra sau đá núp không dám nhìn. Người tiếp ứng còn chưa tới, sát thủ đã tới trước, xem ra Vĩnh Thành Vương lần này cũng tính sai! Diệp Ngưng Hoan cảm thấy phát lạnh, cúi người phủ cả đầu, thầm nghĩ làm sao thoát được cảnh này. Hoàng hôn dầng buông xuống, tiếng đánh nhau sống chết kịch liệt, tiếng thét chói tai, đều như đao đâm vào đầu Diệp Ngưng Hoan, mùi tanh bắt đầu bao phủ. Diệp Ngưng Hoan cố gắng khống chế thân thể đang run rẩy, núp trong trong bụi cỏ không dám động đậy. Trong lúc hoảng loạn, ánh sáng lạnh thoáng xẹt qua, nàng lăn một vòng tránh được một đao này, hiển nhiên chỗ ẩn náu của nàng đã bị người ta phát hiện. Nàng thấp người xuống, đầu vai nóng lên đau nhức. Diệp Ngưng Hoan lảo đảo mấy bước, phía sau lưng cong lại, dựa vào thân thể mềm mại và ứng lực xuất chúng, lập tức như bướm xuyên hoa, lại tránh được một đao, nhưng lại trực tiếp rơi vào vòng hỗn chiến. Công chúa hiển nhiên bị sự xuất hiện đột ngột của nàng làm cho hoảng sợ, không chỉ có Công chúa, Lâm Tịnh trừng đôi mắt tròn xoe, giống như thấy quỷ! Vân nương phản ứng cực kỳ nhanh, chưởng một cái đánh về phía sau lưng Diệp Ngưng Hoan, Diệp Ngưng Hoan liên tục tránh né, miệng la hét: “Ai cho các ngươi chạy cùng với ta, thật là bị các ngươi gài bẫy…” Lúc này thị vệ đang say sưa đánh nhau với người khác, Vân nương cũng không có thời gian rảnh để phân thân, sau một chưởng đó liền vội vàng đi chú ý đến người khác. Mà sát thủ trước mặt Diệp Ngưng Hoan dùng lưỡi đao lá liễu múa như lưu quang, binh khí cũng cố ý đổi, rõ ràng không muốn người ta nhìn ra lai lịch, không nói tiếng nào, vung đao đoạt mệnh. Rõ ràng nhận lệnh giết không tha, không chừa một mống! Thời gian, địa điểm, nhân vật, hoặc bắt hoặc giết… Không nói nhảm, thất bại là chết. Thân phận người sai khiến không phải tầm thường. Diệp Ngưng Hoan không nghĩ nhiều nữa, chỉ một mực né tránh, tận lực giảm bớt chạm trán. “Lưu Quang Đạp Nguyệt”, đây là kỹ năng xuất chúng của Diệp Ngưng Hoan. Không có nội lực, nhưng sự linh hoạt mạnh hơn người thường rất nhiều. Có thể coi là nàng đã khai hoả toàn bộ hỏa lực, đối phương cũng không phải dạng bình thường, nhưng cũng không khỏi trúng vài chiêu. Mất máu quá nhiều, trước mắt bắt đầu biến thành màu đen, ánh sáng lạnh chợt lóe, có lưỡi đao phóng về phía Công chúa. Nàng cảm thấy hô to không ổn, máu não xộc lên đỉnh căn bản không kịp nghĩ nhiều, vặn mình một cái bay lên một cước đá về phía Công chúa —— thật ngại, đá hung thủ không được, đành phải đá người bị hại. Công chúa ngã gục xuống, á một tiếng liền nằm úp sấp ngã xuống đất, may mắn tránh được một đao. Vân nương vội vàng tới cứu viện, đồng thời hung hăng trừng mắt Diệp Ngưng Hoan, giống như nàng đang cùng phe với đám sát thủ kia. Lâm Tịnh đứng ở bên cạnh run tay, đột nhiên vung về phía Diệp Ngưng Hoan, miệng lại hô to: “Vân nương, bảo hộ Công chúa.” Ánh mắt nàng ta lộ ra vẻ tàn nhẫn, tuyệt đối không có chút dịu dàng. Diệp Ngưng Hoan liên tiếp lui về phía sau, chỉ cảm thấy trước mắt chói loá một mảnh. Lâm Tịnh thâm tàng bất lộ (*)! Xem ra Sở Hạo kia bất quá cũng chỉ đui mù, cao thủ công khai vào viện hắn như vậy, hắn lại không hề phát giác, thật đúng là đưa lại cho Công chúa! (*) thâm tàng bất lộ: giấu tài Diệp Ngưng Hoan cũng không có thời gian nghĩ nhiều nữa, chân cũng không kịp thu lại, lúc này thân thể nghiêng vẹo, trên cơ bản chính là tư thế chờ làm thịt. Nàng lập tức hối hận vì sao muốn cứu con bé kia, không muốn liên luỵ người quen vì mấy tờ giấy bạc, không nên chạy đến đây… Diệp Ngưng Hoan tự biết vận khí mình không tốt, nhưng có thể kém đến vậy, làm sao nàng chịu nổi? Quả thật là bị cô Công chúa này làm hại đi đời nhà ma! Hàn quang sắc bén, nháy mắt đã đến trước mắt, dưới tình thế cấp bách, Diệp Ngưng Hoan vội vàng lộ tay phải ra, tung chưởng nắm lấy lưỡi đao sắc bén. May mắn thay, lưỡi đao đâm ba tấc vào lòng bàn tay nàng, đụng đến xương! Đó là cảm giác rét lạnh lúc gần chết. Diệp Ngưng Hoan giãy dụa, sức lực còn lớn hơn bình thường, liều lĩnh vặn đao sang một bên, đá vài bước lui về phía sau, dùng hết toàn bộ khí lực áp chế Lâm Tịnh. “Diệp Ngưng Hoan, chỉ trách ngươi chọn sai ngày, đến nhầm chỗ!” Lâm Tịnh lạnh lùng thì thầm, tay kia thì đâm mũi đao về phía thắt lưng Diệp Ngưng Hoan. Đau nhức nhanh chóng phủ toàn thân, cả người Diệp Ngưng Hoan run rẩy, lại liều chết nắm chặt mũi đao. Diệp Ngưng Hoan cắn răng, huyết khí trong ngực hỗn loạn: “Hoá ra ngươi là…” Chưa kịp nói xong, một chút khí lực cuối cùng đã rút cạn, trước mắt đen đỏ lẫn lộn. Diệp Ngưng Hoan dù sao cũng không phải là người học võ, có thể chống đỡ được đến mức này đã là kỳ tích. Ngay lúc nàng muốn sống vì bản thân mình một ngày, cũng đã đến đường cùng. Chẳng lẽ thật sự là không thể trái thiên mệnh? Lâm Tịnh rút mũi đao từ trong tay Diệp Ngưng Hoan ra, nhất thời máu tươi bắn tung toé như hồng mai, tiếp đó liền trở tay hướng về phía ngực Diệp Ngưng Hoan. Diệp Ngưng Hoan hoảng hốt, theo bản năng nghiêng qua một bên, nhưng vẫn không thể tránh được đao sắc xuyên thân! Cả người co giật, mùi tanh trong cổ họng trào ra. Trừng mắt nhìn Lâm Tịnh rút lưỡi đao ra, nhấc chân đá một cái, trước mắt một mảnh hỗn độn, nàng liền ngã thật mạnh xuống đất. Tiếng đánh nhau sống chết vẫn kéo dài, thỉnh thoảng có tiếng thét chói tai, nhưng cách bên tai nàng càng ngày càng xa. Khí lực phiêu tán theo gió, tiếng gió càng lúc càng lớn, giống như đang vẫy gọi, ý thức… bắt đầu mê man. Lâm Tịnh là đao nhọn Vĩnh Thành Vương giấu giếm, gánh vác sứ mệnh không thể cho ai biết. Mà Diệp Ngưng Hoan nàng, từ đầu đến cuối đều là cô gái ôm mộng xuân ngu ngốc! Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng không nghe thấy tiếng đánh nhau nữa, chỉ còn tiếng gió bên tai, lướt qua cỏ lá kêu sàn sạt. Diệp Ngưng Hoan mơ màng tỉnh lại, nhưng không thể động đậy. Chết ở đây chả hiểu vì sao, thật sự rất không cam lòng! Trong lúc ngẩn ngơ, nàng lại ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt, hơi thở như có như không vực dậy chút ý thức còn sót lại của nàng. Cố gắng ngừng thở, nếu lúc này lại bị người ta bổ một đao, nàng thật sự sẽ đi gặp Diêm Vương. Có bàn tay lay động nàng, vừa động một tí, miệng vết thương đau nhức khiến nàng căn bản không cần giả bộ, cứ như vậy mà ngất đi.