♥ • ♥ • ♥ Sở Chính Việt lẳng lặng tựa vào trên giường, nhìn rèm che sắc vàng mà ngẩn người. Ngày trước thoang thoảng mùi thuốc, rồi mùi sữa. Lúc thì trẻ con khóc, lúc thì nữ nhân ầm ĩ, nhũ mẫu nha hoàn thái y ra vào không dứt, giày vò nơi này, nào giống như nơi Hoàng đế xử lý chính sự? Ấy mà hắn ngồi ở bên ngoài lại thấy thanh thản. Hiện giờ đều không còn nữa, đứa bé được đưa về Phượng Nghi Điện. Diệp Ngưng Hoan được đưa về Đông Lâm Vương phủ, điện các lớn như vậy, thoáng chốc trở nên âm u mà bắt đầu trống trải. Sở Hạo tự động xuất hiện, lần này Trịnh Bá Niên và Lư Thụ Lẫm đều không nghịch ý hắn. Không chỉ vậy, bọn họ cũng dốc hết toàn lực, giúp Sở Hạo che giấu và phong tỏa tất cả tin tức, hơn nữa báo cho hắn biết bằng tốc độ nhanh nhất. Hắn và Diệp Ngưng Hoan, một năm qua dây dưa đày đọa, khuây khoả và đau đớn cuối cùng có một thứ chấm dứt. Sau này, tựa như câu nói kia của Diệp Ngưng Hoan, đời này không còn gặp lại! Nàng ở bên cạnh hắn không sung sướng, mặc dù nàng không hề đề phòng, không phản kháng nữa, nhưng cũng là giày vò! Trương Oánh lặng lẽ tiến vào, gần đây tâm tình Sở Chính Việt buồn bực vô cùng, khiến Trương Oánh cũng không dám chọc giận hắn. Trương Oánh cẩn thận dùng giọng điệu mềm mại nhất, đè thấp giọng: “Hoàng thượng, bên Thọ Khang Cung hôm nay lại hỏi.” Sở Chính Việt lơ đãng nói: “Ngày thường cũng không thấy bà ta quan tâm Hoàng hậu như vậy, hiện giờ lại liên tiếp tới hỏi?” Buổi tối mười bốn tháng tám Hoàng hậu theo Hoàng thượng xuất cung rồi không trở về, Sở Chính Việt nói nàng ngại trong cung nhiều người, trốn đến Tây Uyển. Vương thị biết tính tình Diệp Ngưng Hoan, nghĩ nàng thân thể khỏe rồi, lại không muốn gặp người. Lúc ấy trong cung muốn làm tiệc Trung Thu, người lui tới chúc mừng rất nhiều, tránh né đi ra ngoài cũng phải. Nhưng qua mấy ngày cũng không thấy động tĩnh, Vương thị có phần ngạc nhiên, cho nên mấy ngày qua sai người lại đây hỏi. Trương Oánh nói: “Nô tài nói Hoàng hậu thân mình khó chịu, hơn nữa cuối tháng lại là lễ vạn thọ. Hoàng hậu chỉ muốn lặng lẽ tránh một phen, lão tổ tông cũng chưa nói gì.” “Ngươi để hai phủ chuẩn bị, đến lúc đó liền nói... Nàng bị bệnh nữa.” Sở Chính Việt rũ đầu nói. Trương Oánh như nhân tinh, câu nào không nên hỏi thì không hỏi. Hắn gật đầu nói: “Dạ, nô tài hiểu rồi.” Sở Chính Việt ném quyển sổ con đi, trong lòng phiền muốn chết. Mỗi tối đều ngủ không yên, hắn đã quen Diệp Ngưng Hoan ngủ bên cạnh hắn, mở mắt nhắm mắt tất cả đều là gương mặt của nàng. Triệu hạnh phi tần thì càng phiền, hắn có thể phân biệt rõ các nàng khác nhau, ngay cả tưởng tượng đều không thể. Bây giờ hắn hối hận vẫn còn kịp, Sở Hạo còn chưa đi. Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, băm Sở Hạo ra, lại cướp vợ về. Nhưng nghĩ tới bộ dáng của nàng một năm qua, trái tim hắn lại mềm nhũn. Quả thật là kiếp trước thiếu nợ nàng mà! Kiếp này dù sao cũng phải bị nàng bóc lột. Đồ đệ Trương Oánh Tiểu Lâm Tử khom người tiến tới cạnh cửa, quỳ trên mặt đất nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương hồi cung.” Đầu Sở Chính Việt đụng vào thành giường, thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống. Nếu không phải Trương Oánh đỡ nhanh, thật là sẽ bị xấu mặt. Hắn im lặng cả buổi trời, cho tới khi Trương Oánh nhỏ giọng gọi hắn hai lần nữa, hắn mới phản ứng kịp, nghiêm giọng hỏi: “Ở... Ở đâu...” “Trịnh đại nhân hộ tống phượng giá vừa qua Tây Hoa Môn.” Tiểu Lâm Tử cười nói. Hốc mắt Sở Chính Việt khó chịu từng cơn, nhất thời, hắn cũng không biết muốn khóc hay là muốn cười. Lúc hắn đi ra cửa cung, vừa thấy Diệp Ngưng Hoan quẹo qua bức tường rồng, chậm rãi đi về phía hắn. Lần đầu tiên nàng cung kính nhẹ nhàng quỳ lạy hắn: “Thần thiếp từ Tây Uyển trở về, tham kiến Hoàng thượng!” Dáng người thướt tha, nét mặt tươi cười như hoa, nụ cười trong veo không tì vết, lại lần nữa nở rộ trên mặt của nàng. Chỉ có Sở Hạo vẫn còn trong thế giới của nàng, nàng mới nở rộ vẻ kiều diễm mê người như thế. Người con gái hắn yêu, trong nháy mắt đã trở lại. Đáy mắt Sở Chính Việt nhòe lệ, bên môi lại nở nụ cười, hắn tiến lên đỡ nàng: “Ta trả thúc thúc lại cho nàng, còn hận ta không?” Trong mắt Diệp Ngưng Hoan lóe lên ánh sáng nhạt, nước mắt cũng rơi xuống: “Bây giờ là ta nợ ngươi. Ngươi cứ hận ta đi!” “Làm sao mà hận nàng chứ?” Nói xong, Sở Chính Việt định ôm lấy eo nàng như thường lệ, nhưng lại chịu đựng. Diệp Ngưng Hoan cắn cắn môi, lại gần giữ chặt hắn, mặt đỏ lên: “Trước mắt, ta vẫn là Hoàng hậu của ngươi. Cũng không thể ném cục diện rối rắm này cho ngươi!” Lòng bàn tay nàng lại trở nên ấm áp, mà không phải lạnh như băng, cũng không phải mặc hắn túm lấy cứng đờ không động đậy, mà hắn rất dịu dàng quấn lấy nàng. Lúc nàng mê ly động tình thì đẹp lạ thường, khiến hồn phách hắn cũng bị nàng khuấy đảo. Cho dù là hư vọng ngừng tái phát dược tính, cũng không sánh bằng cái nắm tay mỉm cười kinh tâm động phách lúc này, dường như hồn vía đều bị nàng hút hết. “Là suy nghĩ cho ta, hay là không nỡ bỏ Nguyên Trinh?” Hắn khẽ giọng ghé vào bên tai nàng hỏi, thoạt nhìn như một đôi tình nhân đang thì thầm nhỏ nhẹ. Nàng đỏ bừng mặt, nhưng cũng ngấn lệ hung hăng trừng hắn. Tuy cũng không hẳn là lườm, lại không bằng mắt cá chết, nhưng lại ngập tràn xúc động: “Ngươi chê ta nhiều chuyện, ta đi là được!” Nói xong định đi thật, Sở Chính Việt kéo nàng trở về, lại khẽ giọng hỏi: “Thúc thúc không buồn?” Diệp Ngưng Hoan càng đỏ mặt hơn, nói khẽ: “Không đâu, ta nói với chàng ấy rồi, ngươi chưa từng khinh rẻ ta.” Thật ra thì đã từng khinh rẻ, còn không chỉ một lần. Lúc Diệp Ngưng Hoan bất cần đời cũng đã từng khinh rẻ hắn! Nhưng khi đó hai người đều như thú điên, oán hận tích tụ thành đống, nào có nửa phần vui sướng? Hơn nữa khi đó bụng nàng vẫn còn to, Sở Chính Việt cũng thật sự không thể làm gì nàng. Đương nhiên chuyện này Diệp Ngưng Hoan không dám nói cho Sở Hạo. Mặt của Sở Chính Việt cũng bắt đầu đỏ ửng lạ thường, phấn hồng lại rất hợp với vẻ mặt không được tự nhiên kia của hắn, khiến cho Trương Oánh cùng với một đám cung nhân bên cạnh đều bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ. Diệp Ngưng Hoan liếc mắt nhìn bốn phía, kéo hắn vào nội điện, thấy Trương Oánh rất hiểu chuyện cho mọi người lui ra rồi đóng cửa điện, lúc này nàng mới nói khẽ: “Thân thể ta cũng không khỏe, qua một trận liền nói lại bị bệnh, cuối cùng không trị được nữa. Thái Hoàng Thái hậu bên kia, cũng không có ý định nói với bà ấy, nay bà ấy không chịu được việc mừng việc buồn gì lớn. Huống chi... Không thể có chuyện sống lại.” Sở Chính Việt mỉm cười: “Thúc thúc cũng giúp ta an thiên hạ... Đứa trẻ thì sao? Nàng sẽ không… ngay cả nó cũng muốn mang đi cùng chứ? Hơn nữa, nếu nó đi cùng với nàng, Thái Hoàng Thái hậu càng không chịu nổi!” Diệp Ngưng Hoan cúi đầu cả buổi trời không nói chuyện, Sở Chính Việt giữ cằm nàng lau nước mắt: “Nàng thật sự trở về đòi nó?” Nàng lắc đầu nức nở nói: “Ta cũng biết ta hại khổ thân ngươi, hẳn là giữ Nguyên Trinh lại. Nhạn Hành cũng nói để lại, chàng nói mang theo đứa trẻ không tiện... Nhưng chỉ là ta có hơi luyến tiếc.” Cuối cùng nàng cũng thừa nhận cái tên Sở Chính Việt đặt cho đứa bé. Sở Chính Việt mỉm cười: “Đâu chỉ có hơi? Nàng xem nửa năm qua, có nó ở bên cạnh, nàng mau khỏe hơn nhiều?” Hắn khẽ thở dài, “Trước tiên cứ nuôi ở đây đi, đợi sau này... sau này ta để cho nàng thường xuyên gặp nó là được...” Hắn dừng một chút, nghẹn ngào nói: “Hay là, các ngươi không định nói cho ta biết đi đâu?” Suy nghĩ một chút, hắn lại lắc đầu, “Thôi, không nói cũng phải. Cùng lắm thì nàng muốn gặp đứa bé thì thông báo với ta một tiếng, ta mang ra ngoài là được.” Trong lòng Diệp Ngưng Hoan sóng nhiệt sôi trào, trước đó chưa từng tràn trề như vậy. Nam nhân Sở gia đều khôn khéo, nhưng cũng là như thế, đứng trên quyền thế không mấy ai có kết cục tốt. May mà nàng gặp được hai người đều thông minh tài cán, đã thế còn trọng tình. Sở Hạo cũng may mắn, trên cánh đồng tình thân, còn may mắn tồn tại! Diệp Ngưng Hoan đỏ mắt nói: “Bọn ta đi huyện Thang Nguyên, chàng ấy đi chuẩn bị trước rồi.” Sở Chính Việt ngẩn người: “Bên Thang Sơn?” Diệp Ngưng Hoan nói: “Ừm, cách không xa lắm. Liệu pháp trao đổi huyết dẫn của Lặc Man Ni không giống y thuật Trung Nguyên, nếu lại đổi cách chẩn bệnh hoặc đứt đoạn thì vô ích. Thuật pháp hắn cao minh, Nguyên Trinh không bị đầu độc nửa phần từ mẹ đủ thấy bản lĩnh của hắn. Tiếp tục trị, có lẽ một ngày nào đó có thể tốt hơn. Nếu độc ngươi phát thì cho người đi tìm bọn ta là được.” Sở Chính Việt kinh ngạc nhìn nàng một lúc, lẩm bẩm nói: “Nàng... Nàng định khi nào... Dù sao vẫn để ta chuẩn bị một chút, cuối tháng là...” Diệp Ngưng Hoan nói: “Cuối tháng là sinh nhật ngươi, cũng là tiết vạn thọ đầu tiên của triều Gia Thuận, dù sao cũng không thể làm chuyện ma chay khiến ngươi khó chịu... Trong tháng mười đi?” Sở Chính Việt kéo tay nàng, ngón cái hơi vuốt ve, hắn rũ đầu nói: “Được!” Diệp Ngưng Hoan im lặng trong chốc lát, lại nói: “Về phía Nhã Ngôn, ngươi giải thích với nàng ấy một chút đi? Là do ta mới khiến các ngươi bất hòa.” “Không cần, vô nghĩa lắm.” Sở Chính Việt cười nhạt, “Nàng ấy và trắc phi Tiên vương cũng không có gì khác nhau...” Diệp Ngưng Hoan khôi phục lại, đầu óc cũng bình thường. Sở Hạo trở lại, thế giới của nàng lại tưng bừng sức sống. Nàng thì thầm: “Không giống, nếu nàng ấy là Lộ thị thì đã không ném ta vào trong hồ, mà nên một gậy đánh chết ta.” Sở Chính Việt sửng sốt một chút, sau đó thì thào: “Nàng đã sớm biết.” Đúng vậy, nàng không ngốc, trước đó chẳng qua là lười suy nghĩ mà thôi. Tháng tư lúc suýt chết chìm, nàng vẫn ở Nhạn Tê Cung, quan hệ với hắn vẫn vô cùng tồi tệ. Nhưng dù sao cũng là mẹ ruột của con trai trưởng, Hoàng hậu đương triều. Mưu hại Hoàng hậu, tội danh cũng không nhỏ, không có thâm cừu đại hận gì thật không cần thiết làm như vậy. Thái Hoàng Thái hậu rất có khả năng, nhưng sau này Sở Chính Việt thấy bà đích thân đi thăm Diệp Ngưng Hoan, thái độ không khác gì lúc trước. Vẫn khuyên nàng đừng sinh sự, ngoan ngoãn nghỉ ngơi các loại, hơn nữa xem biểu hiện kia, giống như càng tin tưởng là Diệp Ngưng Hoan tự mình nhảy vào trong ao tìm chết. Sau này Sở Chính Việt cũng đi thăm dò vài lần, Thái Hoàng Thái hậu vẫn khuyên giải như thế. Hiển nhiên, bà không muốn chọc giận Sở Chính Việt bất kỳ chuyện gì, vậy khả năng bà giết Diệp Ngưng Hoan là cực kỳ thấp. Người còn lại chỉ có Trầm Nhã Ngôn, nàng ta nắm giữ quyền lực trong cung, biết rõ động tĩnh của Nội Đình Giám. Thêm vào đó trước đó nàng ta được sủng ái đứng đầu hậu cung, kẻ sẵn lòng thay nàng ta bán mạng phỏng chừng cũng không ít. Trợ giúp sủng phi xử lý một Hoàng hậu sớm đã bị Hoàng đế chán ghét, đối với những cung nhân không biết ý trời mà nói, là một cơ hội thượng vị tuyệt hảo. Diệp Ngưng Hoan chuyển đến bên cạnh hắn, chứng minh sự liên quan đến việc điều trị. Chư cung đều sẽ nghĩ mọi cách đến thỉnh an thăm hỏi, chỉ có nàng ta bất động như núi, cho nên, Sở Chính Việt cơ bản có thể xác định chắc chắn chính là nàng ta. Hóa ra, Diệp Ngưng Hoan cũng sớm đoán được. Diệp Ngưng Hoan nói: “Nàng ấy cũng không phải tâm địa ác độc, chỉ là không tiếp thụ được. Ta nói ngàn câu, không bằng ngươi đi nói một câu, sự thật tình là đáng quý, có thể tiếc thì cứ tiếc đi!” Sở Chính Việt cong môi, chẳng ừ hử gì cả: “Nàng không cần để ý tới chuyện này, an tâm đi thôi! Thụy nương và Phùng Đào, nàng cũng mang theo chứ? Nếu bọn họ biết thúc thúc còn sống, tất nhiên sẽ rất vui.” Diệp Ngưng Hoan mím môi cười, lại khôi phục nụ cười đanh đá ngày trước, mong đợi nhìn hắn: “Đợi độc tính giải rồi, bọn ta lại tìm chỗ. Đông Lâm Vương Sở Hạo đã chết, đời này chàng ấy cũng sẽ không xuất hiện quấy nhiễu ngươi nữa, ngươi an tâm làm Hoàng đế đi!” Đôi mắt hắn hơi phiếm hồng, nắm chặt tay nàng không nói chuyện. Hắn hi vọng, cả đời này độc Đoạn Kim Hoa của hắn cũng trị không hết. Hai mươi lăm tháng chín, là sinh nhật của Sở Chính Việt. Lễ vạn thọ đầu tiên của triều Gia Thuận, đương nhiên cả nước đại thọ. Trong cung sớm đã bắt đầu chuẩn bị, trong kinh Cửu Long diễu hành, các nơi cũng cúng tế núi sông chúc mừng. Sở Chính Việt dẫn quần thần tế thái miếu và Ngũ Phương Đài, sau đó mở hai tiệc. Tiệc ở Khánh Tường Điện thì cho dòng họ trọng thần, Tập Tinh Điện thì cho phi tần cùng với tông phụ cáo mệnh. Diệp Ngưng Hoan Trung Thu đã không ló đầu ra, trốn đến Tây Uyển. Tiệc sinh nhật cũng không đi, chỉ nói thân mình lại khó chịu, trốn đến Tây Uyển nữa. Nàng có tiền lệ Trung Thu, lần thứ hai này Vương thị không để ý tới nữa, tùy nàng thích thế nào thì thế đó. Kỳ thật đêm đó, Diệp Ngưng Hoan và Sở Hạo bày rượu cho Sở Chính Việt ở Hành phủ Đông Lâm Vương. Sở Chính Việt trốn khỏi bàn tiệc đi ra ngoài, nói là đến Tây Uyển, chuyển ra Tây Hoa Môn chuồn tới chỗ này. Diệp Ngưng Hoan lại sáng rỡ, trang điểm nhạt, động tác cũng nhẹ nhàng. Còn thêu túi thơm làm lễ vật cho hắn, gấm thêu vàng óng, tôn kim long uốn lượn, phù hợp với thân phận của hắn bây giờ! Đối mặt với hai vị trượng phu trên danh nghĩa, Diệp Ngưng Hoan có chút xấu hổ, bố trí tiệc xong liền trốn về phòng. Hai người cũng tùy nàng, Sở Hạo cầm bình rót rượu cho Sở Chính Việt, nói: “Một năm qua đối với ba người chúng ta mà nói, đều là một màn biến đổi lớn. Còn có thể đoàn tụ một nơi, là Chính Việt ngươi thành toàn!” Sở Chính Việt cầm chén, trong mắt lúc sáng lúc tối: “Thúc thúc, kỳ thật ta...” Sở Hạo nói khẽ: “Nếu không nhờ ngươi, nàng ấy không chống đỡ được đến hôm nay... Bất kể quá trình thế nào, cuối cùng cũng qua rồi. À, ngươi cũng nên mang Nguyên Trinh ra đây cho ta nhìn xem đi? Cứ giấu như vậy, thật sự sợ ta cướp sao?” Khớp ngón tay Sở Chính Việt hơi trắng nhợt, nét mặt lại đỏ lên khác thường, ánh mắt nổi lửa và sương lạnh, giao hòa nhau lặp đi lặp lại, phức tạp đến mức không thể hình dung. Hắn hơi nghẹn họng, nhìn chằm chằm Sở Hạo một lúc không nói nên lời. Bỗng nhiên hắn cảm thấy, tâm tư hắn không thể nói với người ngoài, Sở Hạo lại đoán được. Thậm chí chuyện của Nguyên Trinh, Sở Hạo cũng có cảm giác. Chẳng lẽ Diệp Ngưng Hoan cũng nói với Sở Hạo? Ngay cả giấc mộng kia... cũng nói sao? Trái tim hắn đập loạn, cũng không biết vui hay buồn hay là oán. Hắn có vô số cảm xúc, nhưng chung quy vẫn không hối hận. Bất luận là trước đây, hay là hiện tại! Nhưng nếu Sở Hạo thật sự cũng đoán được chuyện này, về sau, hắn há có thể âm thầm không oán? Sở Hạo rót rượu cho hắn, nói: “Trải qua nhiều chuyện, cứ thuận theo nó đi thôi! Ngươi không hối hận, ta cũng không hận.” Ánh mắt Sở Hạo trong veo, đủ để thấy đáy, thái độ rất thản nhiên, như trời cao mây nhạt lững lờ trên bầu trời quang đãng. Sở Chính Việt nhìn hắn rất lâu, bỗng nhiên mỉm cười: “Đa tạ!” Không muốn nói, không đành lòng nói, cũng không thể nói! Hoặc là, căn bản không cần nói nữa. Tình tới tận cùng không oán trách, chuyển qua chuyển lại, tất cả đều là bởi vì một người con gái. Muốn nàng vui sướng tốt đẹp, muốn nàng bình yên hạnh phúc, thỏa mãn như thế! Đương nhiên khó tránh khỏi đố kỵ, nhưng mọi loại đố kỵ, đều không quan trọng. Sở Hạo nhìn Sở Chính Việt, sự tối tăm và sáng rực đều thấm dưới đáy mắt. Là hắn đưa Diệp Ngưng Hoan đến Bắc Hải, thế cục bắt buộc, không đi Bắc Hải tức là đi Lư Tùng, mà Lư Tùng Vương không dựa vào được, chỉ có thể đi Bắc Hải. Vốn là ý trời! Ngày ấy Diệp Ngưng Hoan múa cổ vũ, Sở Chính Việt không muốn nàng biết những cái trống kia được làm từ da người, lúc ấy phản ứng của hắn, giống như là thiếu niên lỗ mãng mà luống cuống, không muốn lộ ra bất kỳ khuyết điểm nào trước mặt cô gái trong lòng. Không phải Chính Việt giả bộ không tốt, mà Sở Hạo là người từng trải. Động tâm không chịu bị người ta khống chế, nhưng Chính Việt tuân theo khuôn phép, hắn làm sao nhẫn tâm nói ra khỏi miệng, khiến hai người đều khó xử? Một năm qua, sinh tử qua lại, thay đổi rất nhanh. Phong cảnh thế gian cùng sự oanh liệt, hắn đều trải qua. Sự cân bằng hắn muốn giữ, cuối cùng cũng không chống lại thời thế rào rạt. Thứ chống đỡ hắn sống tiếp, là sự thâm tình của Diệp Ngưng Hoan không thay đổi. Cho dù, nàng thành Hoàng hậu Sở Chính Việt. Cho dù, đứa con trai nàng vẫn nhận định, ước chừng cũng không phải là huyết mạch của hắn. Nhưng đây cũng không phải là tì vết của nàng, hắn không nên cũng không đành lòng để nàng gánh chịu thẹn thùng và dằn vặt. Làm sao không đố kỵ, chỉ là đố kỵ không sánh bằng tình yêu sâu sắc. Diệp Ngưng Hoan chưa từng giấu hắn, bao gồm cả giấc mộng kia. Lần hắn cáo biệt với nàng, giấc mộng kiều diễm vừa đau xót kia. Trải qua quá nhiều biến đổi liên tục, thật và giả, làm sao không thể phân biệt? Hai ngày qua, dưới sự giúp đỡ của Sở Chính Việt, Phùng Đào xuất cung gặp hắn. Phùng Đào tin chắc đứa bé này là của Sở Hạo, nguyên nhân là vì Sở Chính Việt tuyên bố với bên ngoài đứa bé này được thụ thai vào hạ tuần tháng tư năm ngoái, tất cả kết luận mạch chứng trong cung cũng đều viết thế này. Cho dù lời đồn nổi lên bốn phía, Thái Hoàng Thái hậu vẫn còn tin chắc không nghi ngờ, ngay cả bản thân Diệp Ngưng Hoan cũng chưa từng hoài nghi. Đứa bé đã bình an chào đời, thiên hạ đều nói là do Sở Chính Việt sinh ra, nhưng hắn vẫn muốn Diệp Ngưng Hoan tin đứa bé này là của Sở Hạo. Không phải vì bảo vệ con mình, người Sở Chính Việt muốn bảo vệ, là Diệp Ngưng Hoan. Chỉ cần hắn không nói ra chân tướng cõi mộng kia, trái tim của Diệp Ngưng Hoan, vĩnh viễn không có tì vết. Bọn họ cũng là vì một mục đích, muốn người con gái mình yêu có thể vui vẻ bình an sống tiếp. Tấm lòng này của Sở Chính Việt, không mảy may thua kém hắn. Bởi yêu mà sinh lòng tham, cũng bởi vì yêu mà ngừng tham. Lúc tình yêu này vượt lên trên bản thân mình, những thống khổ, tham lam, thậm chí đố kỵ kia tuy rằng vẫn tồn tại, nhưng cũng không quan trọng nữa. Chân tướng thế nào, càng không quan trọng. Yêu quá sâu đậm, cho đến mức không oán hờn. Sở Chính Việt nở nụ cười quyến rũ động lòng người, cũng thẳng thắn: “Không hối hận. Chỉ là thúc thúc có bạn tri âm, từ nay an nhàn ở ẩn, Chính Việt khó tránh khỏi ghen tị.” Sở Hạo mặt mày như họa, đáy mắt thổi luồng gió mát: “Vậy thì cứ ghen tị đi?” Hai người uốn cạn chén rượu, hương thơm kia vừa nồng vừa dịu, từ đấy nấn ná suy nghĩ trong lòng. Sở Chính Việt trầm mặc một lúc, hỏi: “Sau này thúc thúc có tính toán gì?” Sở Hạo nói: “Thang Nguyên tuy nhỏ, lại là mốc giao thông quan trọng, là nơi buôn bán tốt. Đã có nhà ở đó, đương nhiên sẽ bố trí mấy gian cửa hàng.” Có Sở Chính Việt, hộ tịch tất nhiên không thành vấn đề, trước kia Sở Hạo cũng có mua nhà ở đó, chỉ đợi đón người là có thể đi qua. Tim Sở Chính Việt đập loạn nhịp, hắn nói: “Thúc thúc hiểu rõ thiên hạ, biết thời cuộc hiểu lòng người. Đùng bản lĩnh này để buôn bán, chẳng phải gáo vàng múc nước giếng bùn sao?” Sở Hạo nói: “Mấy năm ta ở bên ngoài, tính tình cũng bớt rồi. Mấy năm nay cũng mệt mỏi đủ rồi, chỉ muốn sống yên ổn một chút.” Sở Chính Việt nói: “Năm đó thúc thúc bị kẹp giữa Tiên đế và Thái hậu, thể xác và tinh thần sớm đã mệt mỏi, lại không có ham muốn tranh giành quyền đảng. Nhưng đáy lòng Chính Việt thật sự hi vọng có thể bắt tay cùng thúc thúc, có được sự tương trợ của thúc thúc.” Hắn cười nhẹ, bổ sung thêm, “Ta muốn bình Tây Nam trong vòng mười năm, nếu ta có thể thành công, tình hình phiên trấn cát cứ không còn tồn tại. Việc này, chỉ có thúc thúc có thể giúp ta.” Sở Hạo nói: “Tây Nam đã có thế lực tay trong tay, muốn bình định trong vòng mười năm, tuyệt đối không phải chuyện dễ.” Sở Chính Việt nói: “Nhưng kéo dài nữa, thì thành mầm tai họa cho đời sau.” Sở Hạo nói: “Nam Phong và Tây Ninh là Tiên đế xử lý không thỏa đáng. Nhưng nếu ngươi động thủ, tất mất thanh danh. Đến lúc đó thiên hạ phỉ báng...” Sở Chính Việt nói: “Dùng tiếng xấu của ta, đổi lấy thiên thu vạn năm cho đời sau. Đương nhiên đáng giá! Ta không thể giao cục diện rối rắm này cho đời sau. Thúc thúc có nguyện tác thành cho ta?” Sở Hạo nhìn hắn, Sở Chính Việt muốn hắn hỗ trợ, đương nhiên không chỉ vì củng cố giang sơn. Càng nhiều hơn, là xuất phát từ tư tâm của hắn, Sở Hạo hiểu cực kỳ. Sở Chính Việt không muốn đời này không còn gặp lại, hắn chặt không đứt, cũng không chịu trảm. Trên thực tế, sự tồn tại của Sở Nguyên Trinh, cũng trở thành ràng buộc không thể chém đứt, Sở Hạo cũng không đành lòng. Đến lúc này, là quyền mưu hay là tình cảm đã không còn phân biệt rõ, cũng không cần phân biệt nữa. Vì liên quan đến Diệp Ngưng Hoan, bọn họ đều phải hiểu rõ đôi bên hơn bất cứ lúc nào. Kỳ diệu biết bao, vốn nên trở mặt thành thù, ngươi chết ta sống. Lại cứ trở thành tình cảnh quỷ dị như vậy! Sở Chính Việt nhẹ giọng nói: “Nếu thúc thúc không muốn, ta cũng không ép buộc.” Ánh mắt Sở Hạo sáng rỡ, nụ cười tươi tắn: “Trong đám tôn thất, chỉ có Chính Việt hiểu ta. Làm sao không giúp? Đến lúc đó cùng Chính Việt móc nối nghiệp quan nhé?” Sở Chính Việt khẽ cười đáp lại ánh mắt hắn, vui vẻ nói: “Được!” Trăng treo cao giữa trời, bóng thưa chiếu nhạt, trăng phương xa rọi sáng tấm lòng, lòng người ngây ngất có một không hai. Hai người nhìn ánh trăng, ánh mắt bất giác đồng thời hướng về phía trong phòng, Sở Chính Việt khẽ cười: “Có rượu lại không diễn nhạc, khó tránh khỏi trống vắng nhàm chán. Hôm nay là sinh nhật của ta, ngày mai nàng ấy tính mắc bệnh, thúc thúc có nguyện hào phóng một lần?” Sở Hạo cong mắt, khoanh tay nói: “Ngưng Hoan, Hoàng thượng bảo nàng hiến nghệ!” Nét mặt Sở Chính Việt lại có chút lúng túng kỳ dị, bộ dáng hắn sờ mũi rất xấu hổ, nhìn nụ cười tươi trêu tức của Sở Hạo cũng không nổi cáu được. Trong phòng có một loạt tiếng bước chân, Diệp Ngưng Hoan lộ ra nửa cái đầu nói: “Ta đã lâu không luyện, xương cốt đều cứng rồi. Mất mặt lắm!” Sở Chính Việt nhếch miệng cười: “Trong viện chỉ có ba người chúng ta, có cái gì mà ngượng ngùng? Ta muốn xem đây.” Diệp Ngưng Hoan liếc mắt về phía Sở Hạo, Sở Hạo đứng lên đi xuống dưới hành lang, nói: “Nhảy ‘Loạn Vũ’ đi? Ta tắt đèn.” Nàng cười, gật đầu: “Được, ta đi thay quần áo.” Nói xong, nàng rụt đầu lại không thấy tăm hơi. Sở Hạo tắt đèn dưới hành lang, nói với Sở Chính Việt: “Trước kia nàng ấy từng nhảy một khúc ‘Loạn Vũ’, cũng lấy hành khúc làm phụ. Ngươi không thích nhạc lả lướt, cái này ngươi nhất định thích. Ta đánh đàn cho ngươi, chúc mừng vạn thọ Thánh thượng! Cũng tạ Thánh thượng khoan dung độ lượng, thành toàn cho hai vợ chồng bọn ta!” Sở Chính Việt kinh ngạc nhìn hắn, khẽ cười: “Vậy trẫm chăm chú lắng nghe, chỉnh vạt áo để xem.” Tâm sự này không thể nói với người ngoài, cuối cùng có một người lĩnh hội được. Tuy rằng người lĩnh hội này là tình địch của hắn. Không nên gọi đó là tình địch, Diệp Ngưng Hoan chưa bao giờ có một ngày từng yêu hắn. Chỉ có điều, cho dù không yêu, cũng sẽ tưởng niệm, sẽ cảm kích, sẽ áy náy. Ở trong lòng nàng, chung quy hắn không phải không có dấu tích gì. Hắn luôn muốn lui mà cầu thứ yếu, đã thành thói quen rồi! Huống chi, nay chịu lui mà cầu thứ yếu, cũng không chỉ là hắn. Trong viện đen kịt, chỉ còn trăng sáng treo một mảnh, Diệp Ngưng Hoan đổi một bộ quần áo, tung lụa dài bên hông, chậm rãi đi ra. Trong phòng vang lên tiếng đàn lanh lảnh, dáng vẻ uyển chuyển của Diệp Ngưng Hoan, âm đàn vang lên cao vút như tiên. Ngô đồng thành chỗ dừng chân của phượng hoàng, xà nhà chạm trổ phượng múa. Mặt như ráng mây, thân như hồng nhạn. Không thấy kiều nhan, chỉ còn bóng hình hỗn loạn. Sở Chính Việt nhìn dáng người của nàng bay múa giữa xà nhà, lượn lờ tung bay tiến vào đáy lòng. Nghe tiếng đàn thì thào như ngựa đạp binh qua, phối hợp với nàng ăn ý tự nhiên cỡ nào. Ngày này, là tiệc sinh nhật long trọng nhất trong cả đời hắn, hắn thành Hoàng đế, cả nước mừng thọ cho hắn. Cũng là tiệc sinh nhật khắc cốt nhất ghi tâm nhất trong đời hắn! Người con gái hắn yêu, cuối cùng cũng cam tâm tình nguyện nhảy điệu kinh hồng vì hắn. Mùng chín tháng mười, Hoàng hậu Diệp thị hoăng ở Minh Hi Điện Thụy Ánh Đài. Sau khi sinh Hoàng hậu tổn hại khí huyết, vẫn triền miên trên giường bệnh, Hoàng thượng ân cần chăm sóc mấy tháng ở Kiền Nguyên Cung, hơi có khởi sắc. Trước Trung Thu, vì tránh huyên náo trong cung, Hoàng hậu chuyển đến tịnh dưỡng ở Tây Uyển. Tới sau vạn thọ, bệnh nặng kéo dài không trị nổi nữa. Đế đau xót, cả nước bi thương. Cả thành phủ đầy cờ trắng, mà lúc này, Sở Hạo nắm tay Diệp Ngưng Hoan đứng ở đỉnh núi Phong Duyệt, phía sau là Thụy nương và Phùng Đào. Cùng nhau nhìn thành Vĩnh An như sa bàn, khắp nơi phủ màu trắng như tuyết bay. Diệp Ngưng Hoan lẩm bẩm: “Từ đầu đến cuối ta thành thân ba lần, còn chết hai lần.” Sở Hạo cười: “Ừm, ta không bằng nàng. Ta thành thân hai lần, chết một lần.” Thụy nương cũng cười: “Chúng ta chẳng phải cũng đã chết rồi sao? Cuối cùng có thể tuẫn táng theo chủ một lần.” Phùng Đào cúi đầu cười không nói lời nào, Hoàng hậu hoăng thì cũng xem như thành toàn cho ý nguyện tuẫn táng theo chủ của bọn họ. Vì thế Thái Hoàng Thái hậu còn rất khó chịu, thậm chí còn khó chịu hơn lúc Diệp Ngưng Hoan chết. Thụy nương và Phùng Đào từng hầu hạ Vương thị mười mấy năm, sau lại hầu hạ Sở Hạo hai mươi mấy năm. Sau khi quay lại cung, lại đi theo bên cạnh Vương thị hầu hạ một năm. Tình cảm của Vương thị dành cho bọn họ còn sâu đậm hơn Diệp Ngưng Hoan, biết được bọn họ cùng tuẫn táng với Hoàng hậu, Vương thị thật sự rất khó chịu, nước mắt chảy hơn phân nửa vì bọn họ. “Nguyên Trinh nên đổi chữ lót.” Diệp Ngưng Hoan lẩm bẩm, “Chính Việt còn chưa ôm ra đây, chàng còn chưa gặp.” Sở Hạo vỗ về đầu nàng, nhìn thành Vĩnh An có chút xuất thần, nở nụ cười, nói: “Vợ ở đây, tiếp tục sinh đi chứ. Ai bảo nàng hại Chính Việt không sinh con được, cần phải bồi thường cho hắn một đứa.” Diệp Ngưng Hoan trừng hắn: “Nó cũng là con trai của chàng mà, nói cứ như món đồ chơi, không hề đau lòng cho nó!” Sở Hạo ôm nàng, hí hửng trêu đùa: “Để ở trong cung cũng tốt, cho Chính Việt nuôi đi! Sau này làm Hoàng thượng, chiếm lấy tiện nghi.” Diệp Ngưng Hoan há to miệng: “Chàng thật là tồi tệ!” Hắn hung hăng hôn nàng một cái: “Ừm, ta rất xấu xa! Cái người này tháng tới chạy hai đầu, thật sự gả cho hai nam nhân, thời điểm gặp tương đối nhiều!” Diệp Ngưng Hoan vồ lấy cổ hắn: “Vậy ta gả cho hai người nha. Chàng xem, lễ tang của ta thật là long trọng!” Sở Hạo nhìn chằm chằm nàng không nói gì, Diệp Ngưng Hoan lập tức cười làm lành: “Một người một người, chỉ có một mình chàng!” Ôm hắn hôn lấy hôn để, nàng nói, “Chàng đừng bực mình, sau này, chàng đi đâu ta đều đi theo đó.” Sở Hạo vồ lấy môi của nàng, thở hổn hển thì thầm: “Còn phải nói sao?”