Ngưng Hoan 2: Loạn Vũ
Chương 24
♥ • ♥ • ♥
Sở Chính Việt đợi ở Phượng Đài mấy ngày, sau do Phượng Đài có loan giá, một phần thân hộ Bắc Hải vốn ở Đông Lâm đưa tiễn, oai nghiêm rời khỏi Phượng Đài.
Xa giá là do vương giá khuyếch trương lên, lớn cỡ căn phòng nhỏ, tám con tuấn mã ở phía trước. Dọc theo mép xe có bố trí mái hiên bảo vệ, đều có thị vệ che chắn. Bên trong xe đầy đủ mọi thứ, có chỗ nằm, chỗ sinh hoạt thường ngày cũng có chỗ rửa ráy, kèm theo một thư phòng, có thể xử lý chính vụ bất kỳ lúc nào.
Diệp Ngưng Hoan bị Sở Chính Việt áp chế bên trong xe. Nàng lúc tỉnh lúc mê, khi tỉnh lại thì ý thức cũng không rõ, ăn không vô món gì, chỉ có thể dựa vào thuốc bổ. Sở Chính Việt ngồi nghiêng bên giường nhìn sổ con, thỉnh thoảng nhìn xem Diệp Ngưng Hoan vẫn giống như xác chết phơi khô.
Lặc Man Ni vẫn lui tới bình thường chữa trị cho nàng, sau đó lại cầm lấy hộp thuốc chuẩn bị đổi thuốc trị thương cho Sở Chính Việt. Sở Chính Việt khoát tay ý bảo không cần, Lặc Man Ni nhìn hắn, đành phải cúi đầu nói: “Vậy vi thần chờ ở ngoài xe.”
Ông để hộp thuốc lại trên bàn, khom người lui ra ngoài. Xe rất lớn, cũng vô cùng vững chắc, gần như không cảm nhận được sự lắc lư ở phía trước.
Cổ họng Diệp Ngưng Hoan phát ra tiếng lẩm bẩm, lông mi run run, nửa mở đôi mắt đỏ bừng. Nàng khóc khiến mắt bị tổn hại, lúc nào cũng đỏ rực.
Sở Chính Việt cúi thấp người, mượn thân thể che chắn một nửa ánh sáng bên trong. Nàng chua chát trừng mắt nhìn, nước mắt lại chảy xuống. Trên mặt không hề có vẻ bi thương, lệ chảy xuống hoàn toàn bị ánh sáng kích thích. Gần đây nàng luôn như vậy, dường như không nhận ra ai. Chỉ có điều hôm nay Sở Chính Việt biết ý thức nàng rất rõ ràng, bởi vì khi nhìn thấy hắn, nàng nhanh chóng dời tầm mắt, hiển nhiên là không muốn nhìn hắn.
“Quả thật trước đó ta cũng không biết, nhưng người của ta làm, cũng không khác gì ta làm.” Sở Chính Việt thay nàng che ánh sáng, nói khẽ, “Nàng muốn ta hoàn trả thế nào cũng được, chỉ là đừng...”
Nàng mấp máy môi, hơi thở mong manh: “Ngươi không muốn ta ở lại Hưng Thành tìm Sở Hạo. Bởi vì ngươi muốn dùng ta đi khuyên bảo Vương Tường, tận dụng thời cơ... Sở Chính Việt, hiện giờ ngươi nói với ta ngươi không biết, quả thật chính là nói láo!”
Sở Chính Việt thoáng mím môi, nàng nói không sai, hắn không thể phản bác.
Thần sắc cam chịu này tựa như một cây đao thẳng cắm vào trong lòng, giọng nói từng chút một nặn ra kẽ răng: “Dùng cái chết tạ tội mới là bồi thường, ngươi không chịu. Được giang sơn, làm sao chịu chết?”
Nét mặt Sở Chính Việt cứng đờ, hắn nhìn nàng: “Nàng đã hận ta như vậy, vì sao không liên hợp bọn họ cùng nhau giết ta?”
“Ta không phải ngươi, bạn tốt chí thân cũng có thể bán đứng... Ngươi và Sở Lan, là cá mè một lứa.”
Sắc mặt Sở Chính Việt trắng bệch, hồi lâu mới nở nụ cười gượng: “Không độc chết được ta, tiếc nuối lắm đúng không? Thụy nương và Phùng Đào bị ta bắt rồi. Bọn họ không nghe lời nàng, tính chôn cùng!”
Diệp Ngưng Hoan xoay chuyển con mắt cứng đờ, thần sắc có chút run lên.
Sở Chính Việt nói: “Lục Sương Lăng và Triệu Phùng Tắc đi đâu? Là chạy trốn ra ngoài phiên, hay là chạy đến Ô Lệ nhỉ?” Hắn hơi cong khóe miệng, “Tin là hai người bọn họ nhất định sẽ không bỏ chủ giữ mạng. Nếu nàng thật sự muốn bảo vệ bọn họ, cũng sẽ không sắp xếp cho bọn họ đi Ô Lệ. Nếu bọn họ không chịu tòng mệnh, ngược lại là chuyện xấu, đúng không?”
Nàng thở nhẹ một hơi, nói: “Sở Chính Việt, Đoạn Kim Hoa có thể ẩn náu trong cơ thể mười năm, cho dù hiện tại may mắn thì sớm muộn gì cũng phát!”
Sở Chính Việt cười rộ lên: “Nàng cũng trúng độc, cùng lắm thì cùng nhau về chầu trời. Muốn chết cùng chết, muốn sống cùng nhau sống, nàng nói thử xem? Hoàng hậu khả ái của ta!”
Sắc mặt vốn bình tĩnh của Diệp Ngưng Hoan dồn dập bong ra từng mảng, vặn vẹo đến không thể tin vào mắt. Nàng ho khan, trong cổ họng đều là âm chát khàn, như là lấy cưa cùn đẽo cành khô: “Ngươi... Ngươi...”
Trong mắt Sở Chính Việt nổi lên mị sắc, dường như nàng càng dữ tợn hắn càng vui vẻ, như vỗ về âu yếm món đồ chơi: “Ta đã ban chiếu lập nàng làm hậu, bây giờ là thời kỳ để tang Tiên đế, hơn nữa thân thể nàng gầy yếu như vậy. Chiếu thư sang năm sẽ tuyên, như vậy, nàng sẽ có rất nhiều thời gian suy nghĩ lấy mạng ta như thế nào.”
Diệp Ngưng Hoan hận không thể cắn chết hắn, ngón tay khô gầy như chân gà quặp lại vặn vẹo níu chặt giường, yếu ớt nói, “Sở Chính Việt, ngươi còn dám để cho ta vào cung sao? Ta không độc chết được ngươi, đợi ta gặp mặt Thái Hoàng Thái hậu nói rõ chân tướng, nhất định băm thây ngươi ra vạn...”
Trong nụ cười Sở Chính Việt mang theo vẻ hung tàn: “Sao nàng nhẫn tâm để mẹ Sở Hạo cùng chịu chết với nàng? Thái Hoàng Thái hậu mà biết thì chỉ chết nhanh hơn!”
Con mắt nàng muốn nứt ra, càng không ngừng tức giận. Hắn chậm rãi đặt lòng bàn tay che lên bụng của nàng, khẽ giọng nói: “Hiền lành chút đi, cứ hành hạ như thế, khối thịt này trong bụng sẽ không giữ được.”
Thân thể Diệp Ngưng Hoan hoàn toàn cứng lại rồi, vẻ mặt quái dị không cách nào hình dung. Nàng ra sức túm lấy quần áo của hắn, trong hốc mắt vẫn không ngừng rơi nước mắt, lúc này không chỉ bệnh mắt: “Ngươi, ngươi nói cái gì...”
“Nàng có thai gần bốn tháng, đứa bé không bị nàng giày vò đến mất mạng, xem như là mạng lớn.” Hắn hờ hững nhìn nàng một cái, nàng thả lỏng tay, chậm rãi phủ lên bụng của mình, trên mặt lại hiện lên vẻ dịu dàng nhu mì.
Nàng vẫn cho là mình không thể sinh, mấy năm vẫn không có tin tức. Nhưng trong lần cuối cùng, Sở Hạo để lại một hạt mầm ở nơi này!
Bốn tháng, đó chính là chuyện hạ tuần tháng tư. Lúc ấy bọn họ lang thang ở Du Thành, mỗi ngày cải trang dạo phố chuẩn bị đồ đạc. Trốn đông trốn tây nhưng cũng khuây khoả, bất kể Sở Hạo là Đông Lâm Vương hay là một thảo dân, nàng đều hạnh phúc!
Nàng hoàn toàn không cảm nhận được, từ sau mùng bảy tháng năm, mỗi ngày nàng đều sống trong địa ngục. Nàng bị một búa gõ đến tầng mười tám, vào lúc lời nói dối kia được vạch trần, nàng như là ác quỷ cả người bốc hỏa, trong đầu chỉ muốn lấy mạng. Lấy mạng Sở Chính Việt!
Nàng đương nhiên hận Sở Lan, cũng hận Lư Tùng Vương Sở Bái. Nhưng chưa bằng hận hắn! Sở Chính Việt dùng thời gian hai năm khiến bọn họ tin tưởng từng chút một, hắn là một người trọng tình, một tri âm đáng để phó thác. Nàng và Sở Hạo, đều bị hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay. Sở Hạo đến chết cũng không biết, Sở Chính Việt lại là một kẻ xảo trá đến cực điểm như thế!
Nàng sao còn có thể phát hiện trong bụng mình có sinh mạng dần dần lớn lên chứ? Kinh nguyệt nàng hỗn loạn cũng không phải ngày một ngày hai, mấy tháng qua đều không có, nàng cũng không hề nghĩ ngợi, sớm đã quên mất bản thân.
Con, nàng muốn có rất nhiều con. Nhưng đứa bé này, đến quá muộn!
Khi nàng liếc nhìn Sở Chính Việt lần nữa thì cả người lại bắt đầu run lên. Hiện giờ nàng giết vua chưa thành, thành con cừu non đợi làm thịt. Đứa bé lại tới vào lúc này.
Hắn muốn mang nàng lên kinh, muốn lập nàng làm hậu! Có thể tưởng tượng được, nàng và đứa bé trong bụng sẽ có kết cục gì.
Diệp Ngưng Hoan run rẩy, bỗng nhiên cười rộ lên, cười sắp thở không nổi, thân thể khô gầy ở trên giường vặn vẹo thành một con tôm lớn.
Sở Chính Việt nhíu mày: “Nàng cười cái gì?”
“Ta cười ngươi! Phong ta làm Hoàng hậu... Ha ha ha, trong thiên hạ còn có người ngu xuẩn như ngươi vậy!”
Sở Chính Việt cởi ngoại bào xuống, phủ lên mặt nàng: “Diệp Ngưng Hoan, nàng ngoan ngoãn một chút, ta sẽ để nàng sinh đứa bé ra.”
“Ta sinh nó ra, ngươi muốn nó làm con của ngươi sao? Muốn để nó làm Thái tử sao, cho nó giang sơn sao?”
Diệp Ngưng Hoan vén áo choàng lên, nằm trong đống quần áo run rẩy, tiếng chửi rủa bên tai không dứt, giọng nói khàn khàn đều đã qua rồi, cuối cùng trở nên yếu ớt, còn lải nhải. Đây là biểu hiện của nàng khi rơi vào điên cuồng, đứa bé cho nàng hi vọng, nhưng cũng khiến nàng tuyệt vọng. Nàng hành thích vua chưa thành, rơi vào bàn tay hắn. Nàng là người mẹ vô dụng nhất, không biết phải bảo vệ cốt nhục trong bụng thế nào, ngoại trừ hận cũng chỉ có hận!
Nàng càng không ngừng chửi mắng: “Sở Chính Việt, ngươi giết ta đi, ngươi giết chết bọn ta đi. Ngươi không giết ta sẽ hối hận, ta còn phải giết ngươi, tiếp tục giết ngươi, không thể giết chết ngươi cũng phải tra tấn ngươi...”
Sở Chính Việt không để ý tới nàng, tiếp tục thay quần áo, trong áo lót cũng lộ ra nửa người trên rõ ràng, trên ngực quấn nhiều tầng vải. Trên ngực trái còn rớm vết máu, hiển nhiên là vết thương mới. Hắn thuận tay mở hộp thuốc, bắt đầu thuần thục đổi thuốc cho mình. Mảnh vải được tháo ra, lộ ra miệng vết thương thiếu một miếng thịt lớn, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn. Mặt không chút thay đổi, xuống tay không nửa phần run rẩy, dường như căn bản không phải thân thể của hắn.
Hắn từ từ băng vết thương lại, cầm lấy một bộ áo mới mặc vào từng món, lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng: “Tốt nhất nàng có thể nói được thì làm được. Ta sẽ cho nàng xem, trị quốc an thiên hạ thế nào, mạnh mẽ gấp trăm lần tên Sở Lan ngu ngốc kia thế nào... Ừm, ta được thiên hạ này còn có công lao của nàng đấy, đương nhiên phải chia sẻ với nàng!”
Sở Chính Việt cột chặt nút thắt xong, lúc này mới mở ngoại bào ném ở một bên, lật gương mặt tức giận đến vặn vẹo của nàng thành một nhúm lại, nói: “Suy nghĩ cho đứa bé trong bụng nàng một chút, đừng chọc ta nữa.”
Diệp Ngưng Hoan trừng đỏ mắt giống như tiểu quỷ, dụng hết toàn lực nghiêng đầu qua, nhắm mắt lại không để ý đến hắn nữa.
Đoạn đường này, Diệp Ngưng Hoan đều ở đây dưỡng bệnh. Từ trên xe của Sở Chính Việt, Thụy nương và Phùng Đào tới săn sóc.
Thụy nương và Phùng Đào đều bị mang về Phượng Đài, biết được tin nàng có thai, hai người khóc lớn một hồi. Tức thì quẳng đi ý nghĩa chết chóc, bắt đầu toàn tâm toàn ý chăm sóc Diệp Ngưng Hoan.
Sau khi điều tra rõ chân tướng, Diệp Ngưng Hoan ngay lập tức bắt đầu chuẩn bị việc hành thích vua. Việc này liên quan rất nhiều, người biết chuyện chỉ có Sương Lăng, Triệu Phùng Tắc, cùng với Thụy nương và Phùng Đào.
Sở Chính Việt đúng là nhất định phải tới tế Đông Lâm, diễn trò toàn bộ, diễn đủ tình cảm chú cháu. Hắn đã là Hoàng đế, hơn nữa vị trí Hoàng đế này, lại là Diệp Ngưng Hoan dốc sức tương trợ mà có. Diệp Ngưng Hoan hoàn toàn sụp đổ, nàng muốn Sở Chính Việt chết!
Thụy nương và Phùng Đào, vốn không có gì vướng bận, một lòng chỉ ở trên người vị chủ tử Sở Hạo này. Nay Diệp Ngưng Hoan muốn lấy mạng Sở Chính Việt, bất kể Sở Chính Việt hiện giờ là thân phận nào, bọn họ đều muốn tương trợ.
Diệp Ngưng Hoan nói, muốn bọn họ mau chóng tiêu hủy tài liệu liên quan đến vương phủ, để tránh sau khi xong chuyện Bắc Hải dựa vào việc cách gần Đông Lâm mà chạy tới tìm tịch tóm lấy đồng lõa, cũng nói sẽ đưa Sở Chính Việt tới Nguyên Đô mới động thủ.
Căn bản chính là lừa bọn họ, muốn cứu bọn họ một mạng. Nàng ở Phượng Đài đã động thủ, nàng cầm lấy Đoạn Kim Hoa trong phòng thuốc, lúc Phùng Đào và Thụy nương biết được thì đã quá muộn. Bọn họ cho vương phủ nghỉ việc, phóng thích rất nhiều nô tài. Trong đó bao gồm Lục Vân và Đông Anh. Cũng chuẩn bị bó đuốc đốt luôn vương phủ, để tuẫn táng chủ tử.
Thủ hạ Sở Chính Việt đến quá nhanh, hai người vẫn chưa kịp làm xong hết thảy thì lập tức bị giam giữ.
Biết được Diệp Ngưng Hoan hỏng việc, hơn nữa lại còn mang thai, chẳng khác nào hoàn toàn rơi vào trong tay Sở Chính Việt, bọn họ không rõ Sở Chính Việt giữ lại bọn họ còn có công dụng gì, nhưng nếu Diệp Ngưng Hoan có đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của Sở Hạo, cái mạng này, vẫn phải vì chủ tử mà chống đỡ.
Thụy nương và Phùng Đào dốc hết sức quan tâm Diệp Ngưng Hoan, đặt hết lòng cuồng dại trên người của nàng.
Diệp Ngưng Hoan không thể ăn được gì, Thụy nương như chin tước già bón canh cho nàng, tẩm bổ dạ dày hư hại của nàng. Nàng không di chuyển được, thêm vào đó thần chí thường xuyên không rõ, có khi nôn mửa hoặc là không khống chế được đều không biết, Thụy nương cũng trông nom hết mình. Phùng Đào ở bên cạnh làm tạp dịch, bưng tới đưa đi chưa bao giờ ngại nửa phần bẩn thối, Sở Chính Việt cũng mặc bọn họ ở trên xe như thế, cũng không để ý tới.
Từ Phượng Đài trở lại kinh thành, tuy đều là đường sá thênh thang, nhưng đi một chút lại dừng, lúc đến kinh thành đã là tháng mười thu vàng.
Thành Vĩnh An sớm đã khôi phục bình thường. Dân chúng không quan tâm ai làm Hoàng đế, bọn họ quan tâm cuộc sống của mình hơn. Trong tháng sáu tháng bảy, kinh thành cỏ cây đều là binh lính, trên thực tế cũng không cản trở được chuyện của bách tính.
Nhà của dân chúng, bất kể là đâu binh sĩ đều không hề quấy rầy, hỗn loạn là đám nhà giàu quyền thế kia, sợ hãi là đám quyền quý ngày xưa vênh váo tự đắc trong kinh kia. Tiết mục chặt đầu thường xuyên diễn ra, đường phố thường xuyên chen lấn vạn đầu nhốn nháo, bách tính luôn thích loại náo nhiệt này.
Mắt thấy người cao lầu nổi, mắt thấy người cao ốc sụp. Nổi dậy bao nhiêu oanh liệt, đổ sụp bao nhiêu thảm thiết, lúc nào cũng bình thường!
Sau khi Sở Chính Việt tế Đông Lâm xong trở về thì thường xuyên đi vấn an Thái hậu hai cung.
Thân thị là Hoàng hậu của Sở Lan, nhiều năm trước đã xem mình là người ẩn hình, chẳng quan tâm chuyện trong cung. Sở Lan yêu ai nàng ta chưa bao giờ quản, bởi vậy bảo vệ sự thanh tĩnh bên mình, nay được tôn là Thái hậu, bảo toàn phú quý nhiều năm.
Nàng ta cũng biết, Sở Chính Việt hoàn toàn không để nàng ta vào mắt. Nàng ta cũng không hợp kiểu cách của Thái hậu, Sở Chính Việt mỗi khi thỉnh an Thái Hoàng Thái hậu Vương thị thì nàng ta đều lại đây trước tiên, để Sở Chính Việt khỏi phải bôn ba. Tuy rằng Từ Khánh Cung và Thọ Khang Cung đều trong phạm vi một bức tường, nhưng Thân thị cũng không muốn trêu chọc hắn.
Vương thị được phong Thái Hoàng Thái hậu, thân phận đúng là đủ tôn quý, mà tinh thần và thân thể đều không tốt. Sự thay đổi đột ngột cuối tháng năm khiến bà chết hết tâm rồi. Bà không thể bảo vệ Sở Hạo trong tay Sở Lan, cũng không thể bảo vệ Sở Lan trong tay Sở Chính Việt, cái gì bà cũng không làm được.
Nếu không phải muốn bảo vệ Nhậm Dĩ, Vương thị cũng không chống đỡ nổi cho tới hôm nay.
Bất kể Sở Chính Việt đoạt vị làm Hoàng đế, hay là nâng đỡ Nhậm Dĩ làm Hoàng đế. Kết quả đều có thể nghĩ ra, đứa trẻ này trở thành công cụ, căn bản không có khả năng sống lâu.
Nếu Vương thị không thay Sở Chính Việt chính thức thừa nhận danh phận này, Sở Chính Việt thực chất cũng đã khống chế kinh thành. Chư vương nhất định sẽ nghi ngờ cái chết của Tiên đế, một khi hợp binh lên kinh, thì là một màn tranh phạt được làm vua thua làm giặc. Bất kể là trong kinh Sở Chính Việt thắng, hay là vị tôn thất nào bên ngoài thắng, Nhậm Dĩ rơi vào trong tay đám hổ sói tôn thất này, kết cục vẫn đều như nhau.
Nếu lui một bước, để Vương thị lấy thân phận Hoàng Thái hậu, chứng minh vị trí chính tông của Sở Chính Việt, thuận lợi để Nhậm Dĩ làm con thừa tự của Sở Hạo, trở thành Đông Lâm Vương. Vương gia không cần trở thành phản tặc, chư vương cũng không lấy cớ. Nhậm Dĩ cũng không hề trở thành mối đe dọa cho đế vị của Sở Chính Việt, cuối cùng tính mạng có thể kéo dài một chút, sau này cũng có một ít hi vọng.
Vương thị miễn cưỡng chống đỡ, tuyên di chiếu cho Sở Chính Việt, cũng trở thành người có căn cứ xác thực hắn thuận vị làm vua nhất.
Sở Chính Việt đồng ý, vẫn chưa gây hại đứa trẻ này, để Vương thị nuôi nó ở bên người. Tới tháng chín, tin tức từ Đông Lâm truyền đến, chắc chắn là linh đan duyên mệnh của Vương thị. Diệp Ngưng Hoan, lại có con của Sở Hạo. Tính tháng thì cho là hạ tuần tháng tư có thai, lúc ấy Diệp Ngưng Hoan đang trên đường cùng chạy trốn với Sở Hạo. Sở Chính Việt tuyên bố Diệp Ngưng Hoan chết, cũng mang nàng về trong cung.
Sở Chính Việt hạ triều, lại đây nói chuyện với Vương thị: “Tên thụy của Tiên đế đã nghĩ xong rồi, Thái Hoàng Thái hậu nhìn xem thế nào?”
Vương thị nhìn lướt qua cuốn sổ, kính thiên thể đạo thành thuần chí đức kinh văn vĩ võ lễ nhân khắc Hiếu Chiêu Hoàng đế. Bà ngẩn ra, lẩm bẩm nói: “Kinh văn vĩ võ... Lễ nhân khắc hiếu... Cũng thành toàn cho Sở Lan.”
Tại vị mười ba năm, kế thừa lại trị (*) công minh liêm khiết của Tiên đế, mở rộng ruộng đất. Mở khoa cử, tuyển người có đức hạnh tài năng. Quốc khố gấp đôi triều Khai Minh, xem như là vị vua giữ vững thành tựu của người đi trước.
(*) lại trị: tác phong và uy tín của quan lại thời xưa
Bà đáp ứng điều kiện của Sở Chính Việt, cũng là vì thanh danh của Sở Lan. Mùng mười tháng sáu, Hưng Thành tìm được thi thể Sở Hạo, đồng thời, cũng trong rừng bên bờ sông, tìm được thi thể của những sát thủ kia. Người chết sẽ không nói dối, trang phục Ám Cục, cùng với nữ thích khách cầm binh khí quỷ dị kia... khiến Hưng Thành kinh hãi.
Lúc ấy Hoàng thượng còn tức giận, việc này căn bản chính là Hoàng thượng bí mật cho làm. Một khi bóc trần, thanh danh Hoàng thượng tất sẽ bê bối.
Hưng Thành Vương đã lên kinh thành, biết được tin này thì bị dọa gần chết. Hắn lặng lẽ nói cho Thái hậu, cũng tương đương nói cho Sở Chính Việt. Trong cung trải rộng tai mắt của Sở Chính Việt.
Thái hậu hiểu ra, đây là Sở Chính Việt cố ý. Thi thể là hắn chôn, thời điểm nào để Hưng Thành biết cũng là hắn định đoạt. Tiên đế không thấy tay chân mặt mũi đã làm tới cực điểm, Vương Tường rõ ràng chính là sợ chết mà phản. Thật là một đập hai tan, vậy thì tất cả đều xong rồi!
Bà là người phụ nữ kiệt xuất nhất của Vương gia, mà người phụ nữ kiệt xuất nhất này, hưởng thụ vinh hoa cực hạn nhân gian, tất sẽ trải qua đau khổ cực hạn nhân gian trước tiên. Không phải đạt đến đỉnh cao, không thể hiểu tường tận!
Sở Chính Việt lại nói: “Còn nữa, trẫm sẽ sai Phương Điện Học làm bia thần công thánh đức của Tiên đế.”
Vương thị thở dài: “Phương Như Hối hiểu rộng biết nhiều, thư pháp càng là số một. Để hắn viết thì không còn gì tốt hơn.”
Im lặng một lát, bà hỏi khe khẽ: “Ai gia có một chuyện, quả thật không nghĩ ra.”
Sở Chính Việt đương nhiên hiểu được là ý gì, bèn thấp giọng: “Ngưng Hoan mang thai cốt nhục của thúc thúc, nhưng trẫm vẫn muốn mang nàng về cung, cũng muốn lập nàng làm hậu. Thái Hoàng Thái hậu hẳn là không rõ ý tứ trong đó.”
Vương thị hơi nheo mắt: “Ai gia từng nghe ngươi nói, ngươi gặp bọn họ ở Tùng Dương, sau đó đồng hành bảo vệ bọn họ...”
Sở Chính Việt cúi đầu mỉm cười: “Trẫm gặp thúc thúc khi đã gần đến tháng năm, lúc ấy thúc thúc còn ở đấy, Thái Hoàng Thái hậu nghĩ đi đâu vậy?”
Vương thị nghẹn họng, kinh ngạc một lúc lại muốn rơi lệ.
Sở Chính Việt thở dài, nói: “Lúc trước nếu không có nàng, Vương Tường đã sớm dẫn người tiến cung nhận lấy cái chết. Sau này không còn nàng, Đông Lâm chia năm xẻ bảy thành năm bè bảy mảng. Nhậm Dĩ cũng là do nàng bảo vệ. Bây giờ nàng còn mang cốt nhục của thúc thúc, nàng ban ơn cho Vương gia hơn nữa còn thâm tình với thúc thúc, Thái Hoàng Thái hậu hãy thương cảm một chút, cũng là thỏa mong muốn của thúc thúc.”
Vương thị sửng sốt một hồi, nhìn Sở Chính Việt nói: “Ngươi thì vì sao chứ?”
Sở Chính Việt nửa cúi đầu, lông mi che khuất đáy mắt ảm đạm: “Nàng ấy ở Đông Lâm ngày đêm rơi lệ, làm sao có thể nuôi dưỡng cốt nhục? Trẫm muốn cho nàng ấy sống tốt.”
Vương thị im lặng một lát, bàn tay hơi khô gày đặt lên mu bàn tay hắn. Hắn hơi giật mình, nhìn Vương thị, đứng dậy theo tay Vương thị rồi ngồi bên cạnh bà.
Vương thị nói: “Nếu đứa bé này thật là của Nhạn Hành, ai gia cảm tạ ngươi. Nếu không phải...” Bà lau nước mắt, buồn bã nói, “Mà thôi, bây giờ, ai gia cũng không làm gì được. Đợi con bé khỏe hơn chút thì dẫn nó lại đây là được. Ai gia sẽ khuyên nó, để nó an tâm làm Hoàng hậu của ngươi.”
Khóe mắt Sở Chính Việt rớm lệ, hắn quỳ xuống: “Tạ Thái Hoàng Thái hậu.”
“Đứng lên đi.” Vương thị kéo hắn, “Sau này, bà cháu chúng ta nương tựa lẫn nhau!”
Là Sở Chính Việt giết Sở Lan, cướp hoàng vị. Cũng là Sở Chính Việt, bảo vệ Vương gia cùng với Nhậm Dĩ, không để Sở Hạo chôn xác dưới sông vĩnh viễn không muốn người ta biết.
Bà không thể hận, cũng không thể thương. Mà sự thật chính là, bọn họ vẫn là vì lợi ích tập thể, hắn và bà sau này dựa vào nhau. Ân oán tình thù trong tôn thất, vĩnh viễn cũng không phân rõ ai đúng ai sai.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
5 chương
62 chương
50 chương
47 chương
10 chương