♥ • ♥ • ♥ “Tỉnh dậy tỉnh dậy, tỉnh dậy tỉnh dậy đi...” Diệp Ngưng Hoan giật cả mình, tỉnh lại, nàng sững sờ nhìn Đông Anh và Hạ Lan trước mặt không lên tiếng, trực giác lúc này cho thấy dường như trái tim còn đang cuồng loạn. Đông Anh mở to mắt nhìn bộ dáng chưa hoàn toàn tỉnh táo của nàng, che miệng cười quở trách: “Chỉ có người có bản lĩnh này, ngồi nghiêm chỉnh như thế còn có thể mơ thấy mộng đẹp, ngay cả quần áo cũng không mảy may hỗn loạn.” Đông Anh, Hạ Lan, Lục Vân cùng với Lục Khởi đều là nha hoàn bên cạnh Diệp Ngưng Hoan, sớm chiều ở chung hết sức hòa hợp, hơn nữa Diệp Ngưng Hoan là người không so đo, nói lý ra các nàng cũng vô cùng phát huy. Diệp Ngưng Hoan bật hơi thật dài, lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Ai nói là mộng đẹp? Ác mộng mới đúng! Ta mơ thấy bị người ta ném vào trong hồ nước suýt chết đuối đây!” Đông Anh và Hạ Lan biến sắc, Đông Anh thì không ngừng “ô hay”, khoát tay nói: “Hiện giờ người sống rất an nhàn, sao lại nói hươu nói vượn vậy?” Diệp Ngưng Hoan bĩu môi: “Ta không nói bậy mà, thật là...” “Mộng mà cũng có thật sao?” Hạ Lan thổi trà đưa đến trước mặt nàng, tiếp lời, “Hôm nay là đại hôn của chủ tử, là Đông Lâm Vương phi danh chính ngôn thuận! Nay điện hạ về phiên, không còn gì đáng lo nữa. Vinh sủng quyến yêu, chủ tử cần gì thì có đó. Cuộc sống tốt đẹp như thế, sao có thể bị một giấc mộng quấy nhiễu hăng hái chứ?” Diệp Ngưng Hoan nghiêng mặt không nói chuyện, hôm nay là mười ba tháng chín, là ngày mà nàng và Đông Lâm Vương Sở Hạo thành thân. Lúc này mi tâm điểm hoa, đuôi mắt tô phấn vàng, người mặc cát phục vương phi vạt áo to trải dài, quả nhiên là rực rỡ vô cùng. Chỉ là không biết bởi vì son phấn thoa mặt quá mức, hay là bởi vì ác mộng mà nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa tiêu, khiến làn da vốn óng ánh của nàng có hơi trắng bệch. Cát phục của nàng lấy màu đỏ làm màu nền, cổ tay áo, cổ áo, vạt áo đều thêu đường viền hoa màu tím vàng. Cổ tay áo cực kỳ rộng, nàng đứng lên đủ để chấm đất, ba lớp váy càng uốn lượn như ráng mây. Người ngồi thẳng ở trên giường, làn váy lại trải trên thảm dưới đất, hoàn toàn bày ra họa tiết kim tuyến rồng lượn vụt mây. Rồng lượn như thật, con mắt đỏ càng loá mắt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phá mây bay liệng. Theo lệ Cẩm Thái, tôn thất cưới hỏi cần chế tạo cát phục đúng theo địa vị, không như mũ phượng khăn quàng của dân gian. Phu quân nàng là Đông Lâm Vương một trong Tứ Phương Vương, Tứ Phương Vương không phải Hoàng tử thì không phong. Vì thế, hai bộ cát phục lễ phục quan trọng đều tô điểm hoa văn rồng, thể hiện thân phận hiển vinh. Nàng lần này đi theo được thơm lây, cũng có thể mặc một bộ cát phục rồng này một chút. Chỉ là lúc này, chẳng những nàng không có một chút phấn chấn, cũng không mang vẻ khẩn trương e lệ của nương tử mới gả kia mà lại như là bị người ta cưỡng chế ở trong này, đeo một cái gông xiềng toàn bằng vàng. Diệp Ngưng Hoan đảo mắt nhìn bộ y phục, ồm ồm nói: “Vốn cũng không hăng hái gì! Thành thân với cùng một người tận hai lần, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy buồn cười sao?” Tay Hạ Lan run lên, suýt nữa hắt hết nước trà, vội vàng lúng túng nói: “Sao mà giống? Năm trước người chỉ là đồng để phu nhân của Đông Lâm Vương, năm nay lại là chính phi đường đường chính chính của Đông Lâm Vương mà!” Đông Lâm Vương, Đông Lâm Vương... Đông Lâm Vương! Đông Lâm Vương Sở Hạo, trượng phu của nàng, chủ tử của nàng, người bạn đồng hành của nàng, mái hiên cho nàng ngủ yên. Cũng là thiên ma tinh thỉnh thoảng khiến nàng ngứa răng! Ngày này năm trước, Sở Hạo còn ở kinh thành, ngồi kiệu nhỏ đưa nàng vào Hành phủ của hắn ở kinh thành, như vậy là thành đồng để phu nhân của Đông Lâm Vương. Không có tam thư lục lễ (1), không được tô đỏ, không được vào cửa chính, thậm chí thân phận đồng để phu nhân cũng là một phần trong kế hoạch về phiên lúc ấy của Sở Hạo. (1) tam thư lục lễ: nghi thức về tập tục trong truyền thống hôn lễ của người Trung Hoa. Tam thư là nói về văn thư được dùng trong quá trình của lục lễ, bao gồm Sính Thư, Lễ Thư, và Nghinh Thư; lục lễ là chỉ về sáu cái lễ trong quá trình của hôn nhân từ ngày cầu hôn cho đến ngày hoàn chỉnh hôn sự, đó là: Nạp Thái, Vấn Danh, Nạp Kiết, Nạp Trưng, Thỉnh Kỳ, và Thân Nghinh. Đối với nàng mà nói, đó chính là gả! Tháng tư năm nay, Hoàng thượng cuối cùng cũng chịu để hắn trở về đất phong, Sở Hạo cuối cùng cũng thành Đông Lâm Vương xứng với tên thật. Ngồi yên ở đông phiên lục quận, không cần lâm vào cảnh ngươi lừa ta gạt ở kinh thành nữa. Cho dù con đường phía trước vẫn còn gian nan, ít nhất thì mở đầu cũng tốt! Nhưng mà chuyện đầu tiên hắn làm khi trở lại đất phong, phá hủy hết những thứ mở đầu tốt đẹp làm cho rối tinh rối mù —— chính là màn đại hôn phiền lòng này! Trước khi Sở Hạo về phiên, Hoàng thượng từng chỉ hôn hai cô con gái của Phùng, Hàn gia làm chính - thứ phi của Sở Hạo. Nhưng mà bởi vì Phùng công đột nhiên qua đời, mà Sở Hạo sắp tới ngày về, bởi vậy không thể thành hôn ở kinh thành. Không ngờ Sở Hạo trên đường về phiên lại xin chỉ của triều đình, thứ nhất, xin Thánh thượng thu hồi mệnh lệnh chỉ hôn đã ban ra. Thứ hai, xin Thánh thượng đáp ứng, cho hắn lấy Diệp Ngưng Hoan làm chính phi. Không biết hắn rốt cuộc dùng lời lẽ thế nào mà loại chuyện bức Hoàng thượng tự bạt tai này thế mà Hoàng thượng cũng đồng ý. Mà chuyện này, Diệp Ngưng Hoan là đương sự mà mãi cho đến trung tuần tháng bảy, trên triều đình Nam Phong Vương Sở Nguyên dẫn đầu bá quan, sai quan viên Trúc Nghi, Văn Hoa, Tông Đường ngày đêm thần tốc đến Nguyên Đô thủ phủ Đông Lâm, lấy lễ nghi Tứ Phương Vương của tôn thất lo liệu hôn sự cho Sở Hạo mới biết. Sau đó lại càng thêm buồn bực, không đợi Diệp Ngưng Hoan hỏi cho rõ, Sở Hạo liền lấy thân phận đồng để phu nhân của nàng mà xua nàng đến biệt uyển vương phủ ở phía nam Nguyên Đô. Hai tháng này, tứ đại hộ pháp Đông Anh, Hạ Lan, Lục Vân, Lục Khởi cộng thêm thị vệ chắn cửa, dù cho Diệp Ngưng Hoan sốt ruột đến độ tung tăng nhảy nhót, tung hết bách bảo cũng không thể thành công trốn khỏi biệt uyển chất vấn bằng được cái tên chủ tử kiêm phu quân của nàng kia. Không thể cứu vãn, nàng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn sự tình từng bước một phát triển tiếp. Sáng sớm hôm nay, chưa đến giờ dần đã bị dựng đầu dậy, đùa nghịch nàng thành cái người gỗ mặc áo hoa này. Thấy ngày hôm nay trôi qua nhanh quá, tiếng pháo hoa bên ngoài và tiếng đàn sáo luân phiên ồn ào sôi sục đêm thu Nguyên Đô. Sở Hạo từ sau khi xong lễ thì không còn thấy bóng dáng, chắc là ở bên ngoài cùng với Lục ca Sở Nguyên của hắn và một đám quan viên đến chúc mừng uống đến mặt đỏ tai hồng, sớm không còn phân rõ đông nam tây bắc. Thật sự là nghĩ không ra, tại sao phải làm như vậy, còn phải làm đến mức dễ khiến người khác chú ý như vậy? Vất vả lắm Hoàng thượng mới cho phép hắn về phiên, trên đường về phiên hắn lại kháng chỉ từ hôn. Không chỉ như thế, càng để Hoàng thượng cho phép hắn làm ra loại chuyện xấc xược lấy thứ thay chính này? Cẩm Thái có lệ, lấy thiếp thay vợ là hành vi trái với đạo đức lễ nghi. Thánh chỉ chỉ hôn của Hoàng thượng đã hạ, lại cậy vào tình cảm cốt nhục mà bức bách Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, là đệ hay là thần, đều là ngỗ nghịch bất trung. Hôm nay cả thành đèn hoa rực rỡ, nghi thức đám cưới như rồng lượn xuyên sông, đến chỗ nào thì nhà cửa phố xá đóng cửa đến đấy, quấy rầy nghề sinh sống của dân chúng. Hắn vừa về đông phiên thì đã xử lý hôn sự, như thế là coi thường dân sinh, lại càng bất nhân. Quân tâm dân tâm đối với Sở Hạo vừa về phiên quan trọng cỡ nào, lại dễ dàng ném sạch như vậy. Thật lòng hay không thì không cần chứng minh, danh phận với nàng mà nói càng không thể cưỡng cầu cũng không cần phải cưỡng cầu. Hắn biết, hắn đã sớm biết, cần gì tự hủy hoại như vậy? Diệp Ngưng Hoan càng nghĩ càng buồn bực, ngọn lửa tích tụ hai tháng qua không ngừng dấy lên, nhịn không được mà than thở: “Tháng sáu mới đến Nguyên Đô, tới tháng bảy đã bắt đầu lo liệu. Thật là không biết cái đầu hạt dưa của hắn có bị Băng ghế đá hay không? Vừa đến đã khiến người ngã ngựa đổ, còn không ngại bị người ta mắng sao? Thật cho rằng trở về là mọi chuyện có thể suôn sẻ?” Đông Anh trợn tròn mắt, Băng ghế là con ngựa lùn sinh nhật năm trước của Diệp Ngưng Hoan Vương gia tặng cho nàng. Bây giờ nàng lại bưng ra mắng điện hạ? Hạ Lan vừa định khuyên nàng vài câu, vậy mà Diệp Ngưng Hoan đã nói ra miệng, cơn tức không giảm lại còn tăng, giơ chân muốn đạp váy, nhất định là muốn đạp loạn xạ vào mấy bức thêu kia! Hạ Lan vội vàng chạy qua ấn đùi nàng, đúng lúc ấn lên đùi lại ấn lên chiếc giày trên đôi chân không ở yên của nàng. Giày dát vàng thêu ngọc có hơi nặng, Diệp Ngưng Hoan đột nhiên dùng sức lại hất thẳng giày đi, lóe lên một cái, bay vèo về phía cửa. Cánh cửa phía sau mở ra, hỉ nương (2) vui mừng hớn hở đón Sở Hạo vào trong, tiền thưởng chưa kịp vào tay thì đã bị ám khí bay tới đập vào mặt! Hỉ nương “ai ui” một tiếng ngã xuống cạnh cửa, Đông Anh và Hạ Lan trong phòng cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Không chỉ các nàng, ngay cả bản thân Diệp Ngưng Hoan cũng ngây ngẩn cả người, không ngờ lực chiếc giày này lớn như vậy, đánh ngã cả hỉ nương. (2) hỉ nương: người săn sóc nàng dâu trong lễ cưới ngày xưa Sở Hạo mặc cát phục vàng tím rực rỡ, trước ngực thêu rồng lượn chiếu lẫn với họa tiết trên áo hoa của Diệp Ngưng Hoan, quan cài trên đỉnh nạm hồng bảo chói mắt, tóc dài đen nhánh rũ xuống dưới. Hắn chưa kịp nháy mắt, chân dài một bước vọt qua hỉ nương ngã xuống đất, đến trước mặt Diệp Ngưng Hoan, nhìn nàng chằm chằm. Ánh mắt sáng rỡ như tranh vẽ, con ngươi đen như đầm sâu, chiếu rõ hình ảnh của Diệp Ngưng Hoan vào đáy mắt. Diệp Ngưng Hoan vẫn nửa há miệng, dáng vẻ như chưa bình tĩnh lại, Sở Hạo nửa nhếch môi cười ra vẻ khôi hài. Trên người hắn có mùi rượu, nhưng mà tinh thần thì tỉnh táo không có nửa phần men say. Cũng không biết có phải là bởi vì uống rượu hay là vì hắn cười quá quyến rũ. Diệp Ngưng Hoan nhìn hắn, cảm thấy gương mặt hắn thêm vài phần dịu dàng đáng yêu, lại có vẻ có chút lẳng lơ, nôn nóng nhịn hai tháng lại không phát tác được. Ngẩn người một lúc, Diệp Ngưng Hoan lúc này mới ép bản thân phục hồi lại, trong lòng hết sức hổ thẹn. Sau màn một giày đánh ngã hỉ nương, lại bị hắn trừng mắt, quả nhiên là không có cốt khí, lại trúng mỹ nhân kế của hắn! Hắn càng cười vui thích, nàng càng ấm ức, buồn bực muốn xoay mặt đi, lại bị hắn nắm cằm, buộc nàng tiếp tục chịu đựng ánh mắt độc hại suồng sã của hắn. Đông Anh và Hạ Lan lặng lẽ lui ra ngoài, thuận tiện kéo hỉ nương vừa đứng lên còn chưa kịp nói cát tường ra ngoài. Bị Sở Hạo giữ chặt không thể động đậy, Diệp Ngưng Hoan cắn răng âm thầm vận lực, muốn giải thoát cằm từ trên ngón tay hắn. Nụ cười Sở Hạo càng thêm sâu sắc, cố chấp giữ nàng không chịu thả. Hai người im lặng đấu sức, ai cũng không mở miệng. Diệp Ngưng Hoan vặn cổ đến mỏi nhừ cũng không thể thành công, đành phải chịu thua: “Được rồi, ta chịu thua! Mau buông tay ra đi, bấm nữa cằm sẽ rớt ra đó.” Sở Hạo hơi thả lỏng lực nhưng không buông tay, tay còn lại cầm lấy một lọn tóc của nàng: “Sao không phủ khăn hỉ lên? Dù sao cũng phải vừa lòng đẹp ý chứ!” Diệp Ngưng Hoan thấy gậy vàng bày trên khay, miệng lầm bầm: “Đi chết đi!” Sở Hạo cầm lấy khăn hỉ ném lên đầu nàng, không lệch miếng nào. Diệp Ngưng Hoan chán nản, vừa lắc đầu vừa vội vàng muốn vén lên, chỉ là tay áo quá rộng, tay ủ bên trong sau một lúc không mò ra ngoài được, thừa dịp lúc nàng bận rộn cằn nhằn giải cứu tay mình trong tay áo rộng thùng thình, Sở Hạo đắc ý cầm gậy vén chiếc khăn của nàng lên, rốt cuộc đã tự nghiệm một phen “vừa lòng đẹp ý”. Nhìn khuôn mặt kinh ngạc của nàng, tâm tình Sở Hạo có vẻ cực tốt, cầm bình rót rượu. Chén nhỏ bằng sứ được cột tơ hồng, bên trong là rượu Đào Hoa Tiên đặc sản miền đông. Diệp Ngưng Hoan nhìn chằm chằm cái chén đưa tới, vừa định nói mấy câu hại người thì giọng Sở Hạo thản nhiên truyền đến: “Cho dù trong lòng nàng có một vạn lí do không muốn thì cũng không thay đổi được gì. Một khi đã như vậy, dù sao cũng nên làm cho xong lễ hợp cẩn đi?” Những lời này đâm vào đáy lòng nàng, khiến nỗi buồn lại thêm tăng. Ngẩng đầu nhìn mắt hắn chói lọi như sao, cuối cùng cũng không đành lòng, nàng tiếp nhận cái chén cùng hắn vai kề vai mà uống. Rượu tinh khiết và thơm, vào miệng cũng không cay nồng, lại tràn đầy độ nóng trào dâng, khiến nàng bất giác rớm lệ. Sở Hạo bỏ chén xuống, vỗ về hai gò má Diệp Ngưng Hoan. Nàng nửa rũ đầu cầm lấy ngón tay hắn, thở dài một hơi ép nước mắt trở về. Nàng lẩm bẩm: “Vì sao? Vì sao lại vào lúc này...” Sở Hạo bấm gò má của nàng, cười tủm tỉm: “Ở đâu ra nhiều cái vì sao vậy? Lúc đại hôn còn bày ra vẻ mặt tâm sự nặng nề này hát khúc oán khuê phòng với ta? Người ta chỉ gả một lần, nàng gả hai lần. Chiếm tiện nghi như thế còn dám buồn bực ta?” Hắn lại đùa giỡn vô lại, Diệp Ngưng Hoan căm tức đến mức thất tình (3) trên mặt đều muốn nắm quyền đánh người: “Còn tưởng là chàng không nhớ ta từng gả chứ! Chàng nói thử xem, không có việc gì thì bày ra cái trò này làm cái gì? Tính chứng minh với thiên hạ chàng là phiên chủ kiêu căng ngạo mạn bất trung bất nhân sao? Thuận tiện cũng chứng minh ta quả thật là kẻ hồng nhan họa thủy?” (3) thất tình: bao gồm 7 trạng thái tình cảm: hỉ, nộ ai, cụ, ái, ố, dục Sở Hạo trợn tròn mắt, nhìn bộ dáng nàng cứng cổ phát cáu thì đột nhiên có chút hoảng hốt. Hai tháng không gặp, muốn đè nén không gặp nàng quả thật không dễ dàng. Hắn rất nhớ, tuy rằng lúc này trông nàng ngang ngược dữ dằn nhưng cũng muốn há miệng cắn một cái để an ủi lòng nhau. Diệp Ngưng Hoan không biết tâm tư Sở Hạo lúc này sớm đã chạy ra ngoài tám trăm dặm, vẫn còn lải nhải: “Chàng về phiên thế nào trong lòng chàng rõ ràng! Bây giờ thì hay rồi. Từ chối hôn sự hai nhà Phùng, Hàn, chàng muốn mọi người trên triều đình nghĩ như thế nào? Muốn để mặt hai nhà Phùng, Hàn vào đâu? Con trai Hàn Mai vẫn là người Hoàng thượng bổ nhiệm đến đông phiên xử lý mọi chuyện, chàng vả vào mặt người ta như thế, trong lòng hắn chẳng phải hận chàng sao? Lúc nào cũng dán mắt vào chàng mách lẻo với Hoàng thượng chăng? Đừng nói triều đình nghị luận thế nào, thần dân nơi này trước đã phiền chết chàng, mới trở về ba tháng, hôn sự giày vò hết hai tháng. Chàng không đến thì không sao, chàng vừa đến thì ai nấy đều không được yên bình! Ta thấy hiện giờ đám hạ quan bên ngoài đến thăm kia, mười người thì hết chín người ở sau lưng đều mắng chàng là...” Khuôn mặt Sở Hạo phóng đại trước mặt nàng, môi dứt khoát lanh lẹ bịt kín nàng, không để ý trên miệng nàng vẫn nhuộm son đỏ tươi. Diệp Ngưng Hoan muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn càng ôm chặt lấy. Chỉ là váy của nàng quá phiền phức, Sở Hạo muốn chộp lấy nàng, lại bị váy dài của nàng vướng chân. Hai người lảo đảo ngã lên trên giường, cấn phải một giường đầy táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen các loại. Sở Hạo hừ một tiếng, thuận tay kẹp Diệp Ngưng Hoan ở bên người, giữ cổ nàng tiếp tục hôn, lại không muốn lãng phí chút thời gian. Diệp Ngưng Hoan đỏ mặt thở dốc, có chút choáng váng, lý trí còn sót lại đủ thời gian cho nàng lấy hơi hô nhỏ: “Chờ một chút, ta còn có lời...” “Không nghe.” Sở Hạo thẳng thừng từ chối. Diệp Ngưng Hoan ngẩn ra, trực giác cho thấy lời nói này giống như đã từng quen biết. Chỉ là Sở Hạo công thành đoạt đất, không có thời gian cho nàng ngẫm nghĩ. Hơi thở hắn như lửa, tim đập như điên, tay như mang theo điện, đến chỗ nào tê dại chỗ ấy. Mắt như đầm không đáy, đối diện với ánh mắt của hắn dường như hồn nàng bị hút sạch. Diệp Ngưng Hoan rã rời, bại trận như núi đổ, cái gì cũng quên hết, chỉ còn triền miên. Qua giờ tý, pháo hoa vẫn còn chói lọi giữa không trung, mãi đến khi trăng đeo sao nhô cao che đậy. Vương phủ đèn đỏ treo cao, tiếng ca múa vẫn mơ hồ truyền đến. Nến đỏ lay động, rèm đỏ uốn lượn. Bên ngoài là sắc thu mãnh liệt, trong phòng là xuân nồng ấm áp. Sở Hạo ôm Diệp Ngưng Hoan từ phía sau, cằm đặt trên vai nàng. Hơi thở nóng ấm, lướt qua cổ nàng hơi ngứa. Nàng khẽ run, lại bị hắn siết eo chặt hơn áp vào trong ngực. “Tiếp theo chàng định làm như thế nào?” Diệp Ngưng Hoan thì thào hỏi. Việc đã đến nước này, có níu chặt không buông nữa thì cũng vô nghĩa. Khắc phục hậu quả như thế nào, mới là chuyện quan trọng hơn. “Ngày mai phải đến Kỳ Anh Đài làm nghi lễ tổ tông, cũng phải làm lễ với phiên thần.” Giọng Sở Hạo biếng nhác mà mãn nguyện, không cần quay đầu lại cũng biết nhất định là một gương mặt mệt mỏi muốn ngủ. “Ta đương nhiên biết chuyện này, ta nói là về sau, về sau phải làm thế nào?” Diệp Ngưng Hoan nóng nảy, trái tim như bị bóp chặt, vừa đau lại vừa dồn dập. Nàng nhịn không được mà tách tay hắn ra, lại nắm lấy đặt ở bên hông. Nàng không thể động đậy, đành phải hầm hừ: “Sao mà về phiên, hành động càng ngày càng lộn...” Sở Hạo chống người nhìn nàng, nở nụ cười thản nhiên: “Lại muốn nói ta làm việc bừa bãi vô liêm sỉ vô lý, đầu bị Băng ghế đá chứ gì?” Hắn hất lông mày, nhìn nét mặt của nàng mà suy đoán, “Không phải vừa rồi trước mặt đám nha hoàn nàng đã mắng như vậy chứ?” Diệp Ngưng Hoan lúng túng, bị hắn đoán trúng rồi! Huyệt thái dương Sở Hạo mơ hồ nhảy dựng, hắn gặm mũi nàng một cái, khiến nàng vừa tê vừa đau. Sau một lúc thì ấn cả người nàng vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Ngưng Hoan, nếu cơ hội muốn cưới nàng chỉ có lúc này đây thì ta nhất định phải thử. Nếu Hoàng thượng không đồng ý, cùng lắm là quở trách. Nếu cho phép thì chúng ta liền có thể công tư vẹn cả đôi đường.” Nàng ngẩn người, bị lời này của hắn làm cho có chút xuất thần. Sở Hạo xoa xoa chóp mũi nàng, thần sắc nghiêm túc: “Hoàng thượng chịu thả ta về phiên, chẳng qua là tình thế bắt buộc. Thế lực Bắc Hải rất mạnh, chỉ có thả ta trở về mới có thể làm hắn kiêng dè. Nhưng mà ta mới đến, phải lấy cái gì chống lại Bắc Hải chứ? Chi bằng cho Hoàng thượng một cái cớ, để huynh ấy dùng cách thức của ta. Vừa có thể thăm dò chư vương, lại không cần tổn binh hao tướng. Nay huynh ấy thay ta lo liệu hôn sự, ý tứ còn chưa rõ sao?” Nhìn con ngươi đen như mực của hắn, Diệp Ngưng Hoan liền hiểu ra. Hóa ra, hắn muốn cho Hoàng thượng một cái cớ để tước phiên! Khó trách Hoàng thượng lại vui vẻ đáp ứng như thế, còn đích thân sai quan viên đến lo liệu, hận không thể ầm ĩ cho cả nước đều biết. Sở Hạo càng vô lễ thất đức thì tước phiên càng hợp lẽ. Một khi Đông Lâm thần phục, những chư phiên khác cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Nếu đến lúc đó có người không cam nguyện can đảm chống đối thì có thể danh chính ngôn thuận lấy tấm gương thiên tử ra phạt, một công đôi việc! Sở Hạo nhẹ nhàng vỗ về gò má của nàng: “Bắc Hải binh hùng tướng mạnh, nếu ta liều mạng với bọn họ thì kết quả có thể tưởng tượng được. Mặc dù Hoàng thượng có tâm nhìn hai hổ đánh nhau, cũng biết rõ thực lực cách xa, triều đình không hẳn có thể có ích lợi gì. Với ta mà nói thì lại càng là hạ của hạ sách. Hoàng thượng thỏa mãn ý muốn của ta, thay ta tổ chức một đại hôn như vậy. Kế tiếp huynh ấy nhất định sẽ hạ chỉ bắt đầu cắt giảm nhân mã tam hộ, thăm dò phản ứng chư phiên, cũng sẽ không nóng lòng để ta đi khiêu khích Bắc Hải.” Diệp Ngưng Hoan nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Nhưng mà như vậy, chàng khó tránh khỏi lại thành mục tiêu công kích, đến lúc đó...” Sở Hạo cười cười: “Chúng ta muốn yên ổn thì phải mưu cầu giữa hiểm nguy. Đừng sợ!” Nàng thở dài một hơi, gật đầu. Hắn là Đông Lâm Vương, bất kể là ở kinh thành hay là ở đất phong, thân phận này đối với hắn vẫn là hoa tươi và lưỡi dao sắc. Tôn thất Cẩm Triều hưng thịnh, phiên vương có thực lực hùng hậu không chỉ một hai, có dã tâm chỉ sợ còn nhiều hơn. Hoàng thượng đã qua tuổi bốn mươi nhưng dưới gối không con, đối mặt tôn thất tay chân như sói như hổ mới có thể sớm đêm lo lắng thấp thỏm đa nghi. Cho dù là em trai ruột cùng một mẹ sinh ra, Hoàng thượng cũng không yên lòng! Tại nơi đợi sóng ngầm sôi trào này, bọn họ muốn yên ổn, cũng chỉ có thể mưu cầu giữa hiểm nguy. Nhìn thần sắc lãnh đạm của Sở Hạo, Diệp Ngưng Hoan có chút ngượng ngùng gãi gãi mũi: “Nếu chàng sớm nói cho ta biết, ta cũng không nóng lòng đến mức như vậy.” Sở Hạo liếc nàng một cái: “Tháng sáu chúng ta vừa mới đến, ta lại phải gặp chư thần, lại phải kiểm tra tam hộ, còn phải xem xét các nơi. Hừ, còn nói ta đi đâu nàng đều muốn đi theo đó, kết quả cả ngày ở ỳ trong phủ, làm hại chúng ta tổng cộng gặp nhau không được mấy lần. Tới tháng bảy, Lục ca cũng tới rồi, quan viên triều đình phái tới tổ chức cũng đến. Hoàng thượng có tâm thích làm lớn, đương nhiên ta phải phối hợp. Trong biệt uyển người nhiều, càng không thể nói gì với nàng.” Gương mặt Diệp Ngưng Hoan có chút xấu hổ, đúng rồi, hắn mới về phiên trấn có rất nhiều việc phải làm, rất nhiều người phải gặp. Suốt tháng sáu kia thời gian ở nhà ít đến mức đáng thương, lúc ấy nàng không muốn cùng ra vào với hắn, là sợ mọi người nghị luận hắn luôn mang người trong phủ đi vòng quanh. Sau này đi biệt uyển thì càng sốt ruột đến phát bực, hai tháng này còn trong tối ngoài sáng mắng hắn ngốc nghếch ngu xuẩn không biết bao nhiêu lần, ngẫm lại quả thật hổ thẹn. Cằm Sở Hạo đặt trên đỉnh đầu nàng: “Bất kể như thế nào, có thể trở về thì tốt rồi. Có một số việc, nếu không được lưỡng toàn thì phải chọn cái mình muốn hơn. Thanh danh đúng là quan trọng, nhưng lúc này với ta mà nói, ta lại càng muốn cưới nàng! Đông Lâm lục quận là địa phương tốt, sẽ không nói dối nàng nhỉ? Trước đây thân phận nàng hạn chế không đi được cùng ta, về sau thì dễ dàng. Đến lúc đó ta dẫn nàng đi Phượng Đài, đây chính là đất hưng nghiệp của Sở thị. Lăng miếu Cao Nhị tổ ở đó, tổ trạch nhà Thái hậu cũng ở đó đấy!” Cả một buổi trời hắn không nghe nàng đáp lại, hắn xoay lại nhìn nàng, thấy nàng đang cúi đầu dụi mắt. Hắn kéo tay nàng: “Ngưng Hoan, có thể thành thân ở đây, nàng không vui sao? Hay là pha tạp quá nhiều, nàng lại cảm thấy không có hứng thú?” Trước mắt Diệp Ngưng Hoan mơ hồ một mảnh, dung nhan này lại vô cùng rõ ràng ở trong lòng. Nàng không thể một bước ba kế, cũng nhìn không tới ba bước ở ngoài. Hắn đủ loại kín đáo và tính toán, vốn cứng cỏi hơn nàng rất nhiều. Khổ tâm mưu kế vẫn có thể lóa mắt như thật, nàng làm sao không vui? Không phải không thú vị, là quá kinh tâm động phách lại vừa đau đớn. Hắn đi một con đường nguy hiểm, tình cảm chỉ có thể nhào nặn trong quyền mưu. Nàng biết, cũng nghiêng đổ! Từng thứ trong suốt một năm qua thoáng chốc xuất hiện trong đầu. Nàng nhếch miệng, muốn cười nhưng lại rơi lệ: “Sự thật tâm của Nhạn Hành, Ngưng Hoan đương nhiên vui! Ta rất vui, chỉ là không đành lòng.” Có vài thứ cưỡng cầu không được. Tỷ như danh phận! Nàng tự biết thân phận thấp kém, nếu không phải mượn cảnh quyền hành tôn thất lần này, chỉ sợ cả đời này nàng cũng đừng mơ trở thành chính phi của hắn. Nay nàng chiếm danh phận này, suy cho cùng cũng không thể cho hắn một nhà mẹ trợ giúp. Hắn là em trai ruột của Hoàng đế, thân phận này mang đến cho hắn không phải là cường quyền mà là nguy hiểm. Hắn vẫn muốn trăm phương ngàn kế cưới nàng, có nghĩa là hắn đánh mất một con đường vốn có thể dễ dàng an toàn hơn. Nàng biết hắn thật lòng, nàng cũng gửi gắm trái tim mình cho hắn, cho nên thấy hắn như thế, nàng mới đau đớn, mới có thể không đành lòng. “Về sau chớ có suy nghĩ lung tung, có ta đây.” Sở Hạo ôm chặt nàng, thay nàng dịch góc chăn. Mỗi khi nghe nàng gọi nhũ danh của hắn, trái tim hắn đều yếu mềm như bông tơ, dường như tất cả nóng nảy phiền muộn đều hóa không đáng được nhắc tới. Hai tháng qua nàng dằn vặt thế nào, hắn đương nhiên biết. Nàng vô cùng lo lắng sốt ruột, đều là bởi vì hắn. Thứ nàng nhìn thấy không phải những thứ nàng có được, không phải thân phận, danh vị, vinh hoa. Mà là thứ hắn mất đi, hoặc là những thứ có khả năng sẽ mất đi. Hắn có thể bởi vậy mà có lỗi với Hoàng thượng, có thể sẽ bị triều thần chỉ trích, có thể bị phiên thần sinh oán, có thể mất hết lòng dân... Nàng lo lắng hắn không yên ổn, không an toàn. Quan tâm sẽ loạn, bất quá cũng chỉ như vậy! Sự tương tư chân thành như khắc cốt ghi tâm trước nay cũng không bởi vì nàng ở bên cạnh mà giảm bớt dù chỉ một chút, càng bởi vì ở chung lâu ngày mà tăng thêm. Biết nàng nóng ruột nóng gan, hắn cũng như thế. Cho nên lần đại hôn này mới tuyệt đối không thể trì trệ, cho dù là mưu cầu trong hiểm nguy, cho dù là thăm dò thánh ý cũng muốn làm. Không vì chứng minh sự thật lòng, chỉ vì tình này không tiếc! Đường đi về phía đông dài đằng đẵng, hết thảy chỉ mới là bắt đầu. Nguyên Đô là thủ phủ lục quận đông phiên, ở phía đông nam, bốn mùa đều dễ chịu. Mùa thu vô cùng rực rỡ, hoa hạ chưa hết, hoa thu tranh hương, tranh nhau dâng hết sự đặc sắc của cả hai mùa. Hoa mang tiếng đẹp, xứng với tên thật. Đông Lâm Vương phủ ở trung tâm thành Nguyên Đô, diện tích chừng ba mươi khoảnh. Tòa vương phủ này bắt đầu xây vào năm đầu Khai Minh, sau khi xưng đế thì Tiên đế đại phong dòng họ, phong con trai trưởng chiến công cao ngất trời Sở Giang làm Đông Lâm Vương, canh giữ biên giới phía đông cho Tiên đế, tiêu diệt toàn bộ thế lực còn sót lại của tiền triều Lưu thị. Sau khi Sở Giang chết trận vào năm Khai Minh thứ mười, không con mà mất tước. Đông Lâm Vương phủ nhiều năm qua trở thành nơi Giám Hành Viện đông phiên xử lý công việc ở Nguyên Đô. Cho tới năm Khai Minh thứ ba mươi sáu, Sở Hạo ba tuổi trở thành Đông Lâm Vương, tòa vương phủ này mới bắt đầu được tu sửa khôi phục. Hôm nay đã sớm rực rỡ hẳn lên, hội tụ hết những điều tuyệt diệu của kiến trúc phương đông, xà chạm khắc và cảnh sơn thủy tiếp nhau, tinh hoa khắp nơi đều có thể thấy được. Hôm nay mặt trời chiếu rọi, cuối tháng chín Nguyên Đô cũng không lạnh. Chẳng những không lạnh, mấy ngày nay càng như trở về mùa hạ, trời nắng chang chang. Từ sau lễ đại hôn, cuộc sống nhàn hạ Diệp Ngưng Hoan coi như đã bắt đầu. Vinh quang trèo lên tôn vị Vương phi, phiên thần các nơi há có thể chậm trễ? Ào ào phái vợ mình đến thỉnh an hành lễ không ngày nào yên tĩnh, luân phiên chạy đến khiến nàng đầu óc choáng váng đứng ngồi không yên. Đến chỗ nào thì thỉnh an chỗ đó, quả thật là sắp chết đến nơi! Trừ cái đó ra, Thụy nương bên cạnh Sở Hạo cũng tới giúp vui, cầm một chồng sổ sách kéo rất nhiều đầy tớ tới trước mặt nàng, tỏ vẻ từ hôm nay trở đi quang vinh về hưu, tất cả công việc trong nhà xin mời Vương phi mới nhậm chức xử lý. Trước sau như bị đốt cháy, Diệp Ngưng Hoan xem như đã hiểu ra, tất cả đều là chuyện tốt Sở Hạo làm ra! Nếu không, đám quý phụ đông phiên sao dám người trước ngã xuống, người sau tiến lên chạy vào vương phủ như thế, Thụy nương sao lại dứt khoát lanh lẹ bỏ gánh như thế? Rõ ràng là hoàn toàn kéo nàng xuống nước, suy nghĩ ác độc rằng ta không thể ngủ nướng nàng cũng đừng mong ngủ nướng. Mất đi mới biết quý giá, Diệp Ngưng Hoan hiện tại vô cùng hoài niệm thời gian tốt đẹp đợi gả lần thứ hai ở biệt uyển! Hết sức hối hận lúc ấy bận tâm lo nghĩ không ngủ cho ngon giấc. Diệp Ngưng Hoan ngồi ở hành lang lượn núi trong khu vườn phía đông vương phủ, nửa tựa vào dàn hoa râm bụt phía sau, vừa rảnh rang ăn điểm tâm, vừa theo kẽ hoa nhìn xuống. Đông Anh và Lục Vân ngồi bên cạnh, một người nâng ly uống trà, một người cầm điểm tâm ăn. Diệp Ngưng Hoan đang nhìn trộm hai người bên dưới kia. Đối tượng Diệp Ngưng Hoan nhìn lén là hai nữ nhân hôm nay phụng mệnh đến thỉnh an, Tôn thị và Trịnh thị. Sáu ngày liên tiếp Diệp Ngưng Hoan đều làm như vậy, mỗi ngày vài vị gia quyến phiên thần đến thỉnh an, an bài ở Bích Ánh Các là nơi nàng nhìn lén tiện lợi nhất. Nàng ở trên hành lang lầu các là có thể nhìn thấy hết thảy bên dưới, tuy cự ly không được xa, lại bởi vì bóng cây rậm rạp mà không nhìn thấy bóng dáng của nàng nửa phần, còn có thể nghe được đối phương nói gì rõ ràng. Tôn thị và Trịnh thị vốn chờ ở hành lang cổng sau vương phủ gần một canh giờ, vất vả lắm mới có người dẫn hai người vào hậu viện, rồi lại vứt ở nơi âm u vắng vẻ không người để ý này. Chớp mắt một cái đã đến giữa trưa, ngay cả nước cũng không đưa cho. Những vị này thường ngày nào chịu nổi cơn tức này? Tôn thị đợi không được, cất bước ra ngoài các. Trịnh thị giữ chặt nàng ta: “Tỷ tỷ đừng bực, nơi này là vương phủ, không thể đánh mất quy củ. Chờ một tí nữa đi?” Tôn thị hất mí mắt, thuận tay kéo tay Trịnh thị: “Vương phủ làm sao vậy? Năm kia ta cùng nhà ta lên kinh, cấm cung đại nội, Tây Uyển đều đã đi qua. Thục phi nương nương cũng chưa từng khắt khe với ta. Nàng ta thì ngược lại, vừa mới lên làm Vương phi chưa được nửa tháng thì đã phách lối như vậy!” Trịnh thị nói: “Này, cửa nhỏ nhà nghèo xuất hiện, một khi đắc thế thì phải khoe khoang. Tỷ tỷ hiểu biết sâu rộng, cần gì chấp nhặt với nàng ta? Chẳng qua là nể mặt điện hạ mà thôi.” Tôn thị cười lạnh: “Cửa nhỏ nhà nghèo? Muội còn coi trọng nàng ta. Căn bản là lai lịch không rõ!” Trịnh thị sửng sốt: “Sao lại nói thế? Nghe nói nàng ta là Thái hậu ban cho Đông Lâm Vương, lại phong đồng để phu nhân một trong ba thứ. Từ trong cung ra, cũng coi là thân phận cung nữ, xuất thân hẳn là trong sạch chứ?” Tôn thị nhìn xung quanh một chút, lại cười nói: “Muội thì biết cái gì? Nàng ta vốn là một đứa vũ cơ Vĩnh Thành Vương phủ nuôi dưỡng, sau này đưa cho Đông Lâm Vương. Nàng ta có thủ đoạn, Đông Lâm Vương bị nàng ta mê hoặc đến chết mê chết mệt, cầu xin Thái hậu mới bưng bít được xuất thân kinh khủng đó, mượn danh nghĩa Thái hậu đưa vào vương phủ. Như thế cũng coi như là cực hạn, lại không ngờ rằng vẫn có thể phong phi! Quả nhiên là họa thủy điển hình lẳng lơ trong thiên hạ!” Trịnh thị hít một hơi khí lạnh, dường như không tin trừng nàng ta. Đông Anh và Lục Vân đứng ở hành lang nghe được hết, hai người nhìn nhau, có chút bất an. Lục Vân không khỏi ngẩng đầu nhìn Diệp Ngưng Hoan, lại thấy nàng hai mắt sáng ngời ra vẻ bà tám nghiêm túc nghe ở góc tường, giống như đối tượng người ta bàn tán không phải là nàng vậy. Phía sau gió nhẹ thổi qua, không đợi hai người quay đầu, một cái bóng đã kéo thẳng Diệp Ngưng Hoan đi. Đợi đến khi thấy rõ người tới thì hai người không hẹn mà cùng lặng lẽ vứt hết điểm tâm trong tay chưa ăn hết, tiêu hủy chứng cớ. Diệp Ngưng Hoan nghe rất nghiêm túc, bất thình lình bị người ta đánh úp, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa thì kêu gào, quay đầu thấy người đó là Sở Hạo thì yên tâm, đồng thời lại thêm phần kinh ngạc. Lúc này mới giữa trưa, sao trở lại sớm như vậy? “Nàng...” Sở Hạo nhướng mày định hỏi nàng rằng giữa trưa lén lút núp ở đây làm cái gì? Không đợi hắn nói ra hết, Diệp Ngưng Hoan lấy hai tay che miệng hắn lại, nháy mắt ra hiệu hắn khom lưng, đừng để cho người phía dưới nhìn thấy hắn. Sở Hạo sửng sốt, mắt liếc xuống bên dưới, thấy hai nữ nhân tựa vào bên cửa sổ nói chuyện. Đợi đến lúc hắn cẩn thận nghe nội dung đối phương nói thì sắc mặt thoáng chốc biến thành màu đen. Trịnh thị truy vấn: “... Không phải chứ? Năm trước Vĩnh Thành Vương Sở Chính Diêu sợ tội tự sát. Trước đó, vương phủ, biệt uyển của hắn cũng đều bị Hoàng thượng tịch biên. Đây là tỷ nói cho ta biết! Nếu Đông Lâm Vương phi từng là vũ cơ Vĩnh Thành Vương phủ nuôi dưỡng thì hẳn là sớm bị xử lý mới đúng, há lại...” Tôn thị cười: “Cho nên mới nói nàng ta lợi hại đó! Nếu ta nói, về sau những đứa thị nữ trong quý phủ chúng ta cũng phải giám sát chặt chẽ chút. Ngộ nhỡ bọn nó nghe được trải nghiệm truyền kỳ của Vương phi chúng ta, lại học một thành ba, chỉ sợ chúng ta không chống đỡ nổi!” Sở Hạo nghe hai người này càng nói càng vô lý, trong lòng vọt lửa, vừa thả Diệp Ngưng Hoan xuống đất, vừa định đi xuống hành lang, lại bị Diệp Ngưng Hoan liều mạng níu lấy. Sở Hạo không nỡ cương quyết tách tay nàng ra, chỉ nghiêm mặt tại chỗ, dùng mắt giao chiến với nàng. Diệp Ngưng Hoan thấp giọng phân phó Đông Anh: “Qua thời gian một chén trà em xuống đi, nói cho các nàng biết ta không khỏe không gặp. Nhớ rõ, đừng lộ ra chút dấu vết gì!” Nói xong, nàng mạnh mẽ lôi Sở Hạo xuống một bên kia hành lang. Đi một mạch qua hành lang núi, Diệp Ngưng Hoan lúc này mới cười nói: “Sao điện hạ về sớm thế?” “Vậy hai người kia là nhóm thần tiên nào?” Sở Hạo không nhịn được nắm tay nàng, “Nô tài Bích Ánh Các đâu, tất cả đều chết đâu hết rồi? Sao lại cho hai người kia vào?” “Chàng đừng bực, ta mệt mỏi mấy ngày nay, chỉ có hôm nay mới thu hoạch được. Chàng mà không nhịn cái tính phá hoại này xuống, bằng không về sau không dùng được chiêu này nữa.” Sở Hạo cau mày: “Để làm gì? Để nghe người ta ba hoa khua môi múa mép hả?” Diệp Ngưng Hoan cười, khiến trái tim hắn ngứa ngáy. Tim ngứa thì tay ngứa, nhịn không được mà vân vê mặt nàng. Nàng cầm lấy cổ tay hắn nói: “Chàng suy nghĩ một chút, chuyện chúng ta ở trong kinh. Các nàng thân ở đất phiên, lại là đàn bà sống lâu trong nhà thì làm sao biết được?” Sở Hạo cong cong khóe miệng: “Tám phần mười là chồng bọn họ nói cho biết.” Diệp Ngưng Hoan nói: “Đúng vậy, mới vừa rồi Tôn thị kia còn nói theo chồng mình vào đại nội, cũng đã đến Tây Uyển, còn từng gặp Thục phi!” Sở Hạo ngẩn người, nhìn nàng: “Khó trách nàng mấy ngày nay...” “Trước kia ai cũng gặp, tuy là mệt mỏi cũng phải nói chuyện với vợ đám quan viên bề tôi. Sau đó thì nghiệm chứng nhà ai có quan hệ thân thiết với nhà ai, trước tiên dựa vào chức vị quan lại, chỉ tập hợp chư vị đồng liêu hoặc là nữ quyến thân quen thành nhóm hai tới bốn người chờ để cùng gọi vào, lại dựa vào lời đám người hầu sống lâu ở vương phủ đông phiên truyền lại, vẫn tập hợp thành nhóm hai tới bốn người chờ kêu lên. Cứ bỏ mặc các nàng!” Diệp Ngưng Hoan có chút đắc ý nói, “Người đợi lâu, ngày thường quen thể diện, chịu khắt khe khó tránh khỏi lòng sinh ấm ức. Nếu người đi cùng có giao tình hời hợt, thậm chí như nước với lửa, vậy thì bất mãn mấy cũng sẽ giữ quy củ lễ nghi cho thỏa đáng. Nếu thật sự là giao tình sâu nặng thì sẽ nhịn không được mà oán giận vài câu, không dám đảm bảo sẽ nói ra cái gì! Tỷ như hôm nay!” Sở Hạo lẳng lặng nhìn nàng không lên tiếng, Diệp Ngưng Hoan cười híp mắt nói: “Căn cứ theo thành quả ta nhìn lén vừa rồi thì cho ra ba kết luận sau đây: thứ nhất, quan hệ hai nhà này cần phải tra kỹ. Tôn thị cũng không phải tới gần hôm nay mới vạch trần chút bí mật với Trịnh thị, về chuyện Vĩnh Thành Vương, cũng là Tôn thị nói với Trịnh thị, đủ thấy hai nữ nhân này quan hệ cũng không hẳn là bình thường. Nhưng bọn họ cũng không có quan hệ thân thích, mà là hai nhà rất gần nhau; thứ hai, quan hệ của chồng Tôn thị với trong kinh cũng phải tra kỹ càng. Nếu chuyện nàng ta tiến cung gặp hoàng phi là thật, vậy có lẽ cũng có chút quan hệ với nhà mẹ Thục phi; thứ ba, Tôn thị hết sức tín nhiệm chồng, tình cảm vợ chồng cũng vô cùng tốt.” Diệp Ngưng Hoan vỗ vỗ bàn tay, lại nói: “Chàng cứ tra hai cái đầu đi, ta biết chồng Tôn thị là phó đô úy Nguyên Đô, cái người này rốt cuộc có thể sử dụng hay không, phải dùng làm sao thì phải xem chàng. Nếu chàng cảm thấy có thể dùng, vậy điều thứ ba này ta sẽ giải quyết thay chàng, cho dù hôm nay làm cho nàng ta mất mặt, muốn kéo trở về cũng không phải không được.” Sở Hạo bỗng nhiên trực tiếp ôm lấy nàng, nàng theo bản năng ôm choàng lấy cổ hắn, chạm phải ánh mắt lấp lánh mà nóng hổi của hắn, nhìn say sưa đầy yêu thương. “Nàng biết hôm nay vì sao ta đột nhiên trở về không? Còn đi cửa hông.” Sở Hạo khẽ cười hỏi nàng. Diệp Ngưng Hoan bĩu môi: “Thụy nương cáo trạng với chàng chứ gì, nhất định là nói ta cả ngày nhàn hạ. Cho nên chàng chạy vào bắt ta.” “Bà ta quả thật cáo trạng.” Sở Hạo cười nhìn nàng, nhẹ nhàng hôn khóe miệng của nàng, “Ta không phải đến bắt nàng, mà vốn định cùng nhàn hạ với nàng.” Diệp Ngưng Hoan ngẩn người, hắn cúi đầu xuống cổ nàng nhẹ giọng nói: “Dắt Băng ghế ra ngoài, ở bên ngoài cửa hông hành lang phía đông. Chúng ta ra ngoài cưỡi ngựa đi?” Mắt nàng sáng lên, không thể tin được mà hỏi: “Thật chứ? Bây giờ sao?” “Đương nhiên!” Hắn cười, ném nàng lên trên vai, khiêng ra ngoài. Diệp Ngưng Hoan cười cong mắt, ánh nắng vì nàng mà mạ thêm một lớp vàng, hết sức chói mắt. Dư quang khóe mắt Sở Hạo nhìn nàng duỗi cổ lại gần vui cười, tim hóa thành nước. Nàng không nỡ để hắn liều mạng thanh danh không cần mà cho nàng một danh phận, hắn cũng không nỡ để nàng nghe những lời thêm mắm dặm muối kia. Lúc nào cũng không nỡ!