Ngược về thời lê sơ
Chương 49 : tán gái bá đạo thời minh
Nguyên Hãn gần như quên hoàn toàn đối thủ của mình, hắn quay lại thì thấy được vẻ tức giận không thể kiềm chế của gã Kiếm sĩ Samurai. Imachi tuyệt đối biết mình không phải đối thủ của người thanh niên cường đại này, hắn ta quá nhanh và quá nguy hiểm, động tác vừa rồi nếu đối phương muốn giết mình thì hắn đã dụng dưới đao. Thế nhưng hắn thà bị giết cũng không thể bị khinh thị như vậy. Hắn rút kiếm ra hét lớn rồi lao về phía đối thủ. Cùng với tiếng thét của hắn còn một tiếng thét khác nữa, nhưng tiếng thét này không mang tính khát máu mà mang tính thánh thót:
- Cẩn thận - cô gái xinh đẹp túm chặt hai tay vội hô lên.
Imachi tung liên hoàn chém với tốc độ của gió. Một loạt gần chục nhát chém mưa gió không lọt thế nhưng kẻ kia chỉ dùng một tay cầm kiếm đánh bay hết mọi chiêu thức của gã. Hắn đứng tư thế thẳng đứng như cây tùng. Tay trái chắm sau lưng tay phải cầm kiếm khua lên một đường phá mọi chiêu thức của Imachi, cái đáng giận là hắn còn tranh thủ quay lại mỉm cười gật đầu với cô gái nọ.
Cô bé đang giơ nắm tay ngọc xiết chặt há miệng định cổ vũ hắn thì thấy Nguyên hãn Quay lại nhìn nàng mỉm cười. Giờ đây thì cả người cứng đơ không cử động nổi, làn da vừa trở lại trắng bóng như ngọc thì giờ lại chuyển màu đỏ rực như uống rượu xuân, nếu nói nàng là kì nhông đổi màu thì cũng chẳng quá tí nào.
Kết thúc màn tấn công dồn dập là Imachi văng mất kiếm mà đao của Đối thủ đang chạm ở cổ hắn.
- Ngươi giết ta đi.
-Ta không giết ngươi.
- Tại sao? Ngươi muốn xỉ nhục ta. Hãy cho ta tự tử để rửa mối nhục này.
-Ngu dốt, con người ấy mà đã chết rồi thì cái gì cũng không còn, đâu lý nào lấy lại được danh dự. Con người sống là phải có lý tưởng chứ khồn phải sống cho người khác. Theo ta, ta sẽ cho ngươi lý tưởng sống để tìm về vinh quang.
Imachi quỳ hai gối xuống đất thì thào chán nản: " Lý tưởng ư... Không phải sống vì người khác ư... Tìm lại vinh quang sao... Ta còn có thể không"
Cùng lúc đó cũng có một người lầm bầm: " sống vì chính mình ư.... Không sống vì người khác sao!!!"
- Phải ngươi có thể làm được, ta cho ngươi cơ hội để làm điều đó. - Nguyên Hãn ung dung trả lời. Imachi vấn quỳ hai gối trên mặt đất ngước mắt lên nhìn bầu trời:" Ta và gia tộc Naturuo của ta phản đối hành động cướp bóc, hãm hiếp, giết hại dân thường của Lãnh chúa Miamotokawa. Hơn trăm người gia tộc ta đã bị tước danh hiêu samurai chúng ta bị nhốt và chuẩn bị đem xửa trảm cho tới khi ngươi tấn công" " ta uy hiếp cô bé này vi muốn cướp tàu đưa 100 tộc nhân của ta về quê hương, gia đình, mặc dù về tới nơi chúng sẽ là thứ dân bị khinh bỉ. Ta và tộc nhân ta còn có thể tìm đươch vinh quang sao".
- Nhìn vào mắt ngươi ta thấy sự thật thà trong đó. Các ngươi, gia tộc ngươi mới là Samurai chân chính, dẫn tộc nhân của ngươi tới đây, từ nay các ngươi lá Samurai của ta, là thân vệ của ta. Còn chuyện người nhà các ngươi thì.... Sau khi về vương quốc của chúng ta cho ngươi dẫn 5000 tinh binh về quê muốn đón ai thì đón."
- Vương gia uy vũ..... Vương gia uy vũ....
Đám lính Nam việt hò hét ầm trời.
Iamachi trợn mắt kinh ngạc người trẻ tuổi được gọi là vương gia này quá là cường đại và quyết đoán đi. Theo đúng lễ nghi của người nhật anh ta quỳ khép hai chân hai tay vòng tròn hai bên chống xuống đất giập đầu bốp bốp:
" Iamachi Naturuo nguyện trung thành tới chết với Vương gia. Iamachi thay mặt gia tộc Naturuo đội ơn Vương gia" nói xong chàng đứng lên quay về phía người thiếu nữ gập người 90 độ:" vì bất đắc dĩ mạo phạm tiểu thư kính xin tiểu thư thứ tội"
Lời nói chưa nói xong thì ồn ào lại vang lên, từ xa bụi mù một đám Samurai đang xông tới nhân tầm trăm mạng, chúng hò hét ầm trời.
Cô gái sợ tái mặt bật dậy nép sau cái lưng rộng lớn của Nguyên Hãn, hai tay níu chặt lưng áo hắn người run lên bần bật. Theo vô thức chàng quay lại ôm cô gái vào lòng vỗ về, thế nhưng cô gái lại càng run hơn nhưng trạng thái run này là vì xấu hổ, trái tim đập tùm tùm, nàng như dúc hẳn vào người hắn để trốn tránh xấu hổ. Nhưng ngửi mùi nam tử của hắn phả vào mặt thì lại càng xấu hổ như muốn chết. Con gái Đại Minh rất bảo thủ và cổ hủ, vì Nho gia thời này ảnh hưởng rất sâu. Có nhiều cô gái cả đời còn không bước chân ra đường, không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà hôm nay nàng lại vậy.
Thế giới hai người thì vắng lặng, nhưng ngoại vi thì sôi lên như nồi thập cẩm rồi. Lính vệ sở thì quay giáo chạy biến, nhân đan xem náo nhiệt nãy giờ thì tán loạn như ong vỡ tổ, như ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi, la hét om xòm. Người đàn ông trùn niên thì hoa dung thất sắc không để ý gì cô gái mà chuẩn bị cùng hộ vệ rút vào trong thành. 300 thân vệ thì đã xuống ngựa xếp ba hàng nhắm bắn chuẩn bị khai hoả.
Imachi vội vọt tới giơ hai tay xì xồ tiếng nhật cản đội samurai đó lại. Sau khi xì xào một lúc hơn một trăm samurai ấy cúi người đặt ngay ngắn kiếm xuống đất, vẫn giữ nguyên tư thế gập người 90 độ họ đi hơn 100m đến trước Nguyên Hãn quỳ xuống làm lễ dập đầu đúng quy củ nhật bản. Rồi họ xì xào nguyện trung thành phục vụ chàng.
Cảnh tượng tròn ánh hoàng hôn đỏ rực dưới chân thành Tô Châu một nam tử khôi ngô mặc đồ đen đứng thẳng tắp như tùng bách, trong lòng ôm một cô gái bé nhỏ mặc đồ trắng muốt nhận sự triều bái của hơn trăm nhân giáp sĩ Samurai. Cái cảnh này rất là kích thích thị giác người xem. Dân chúng đac bình ổn vỗ tay hoan hô ầm ĩ. Cô gái nãy giờ ngạc nhiên khi đám samurai này triều bái nên quên xấu hổ, giờ nghe hoan hô vỗ tay ầm ĩ thì bản lĩnh tắc kè hoa lại nổi lên cả người đỏ au như tôm luộc rúc mặt vào ngực Nguyên Hãn không dám hé mắt nhìn ai.
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
109 chương
10 chương