Ngược về thời lê sơ

Chương 43 : Thám báo chiến

Miamotokawa Ichita không phải là một lãng nhân hắn là lãnh chúa của đảo Fukue thộc tỉnh Kyushu (Cửu châu) nằm phía tây nam nhật bản. Vì kiếm tiền cho chiến tranh cùng lãnh chúa Hosokawa của vùng Nagasaki hắn đã huy động phân nửa quân đội của mình là 5000 dân lính và samurai tinh nhuệ, cộng thêm hai chục Ninja thuê được để tha gia cuộc cướp bóc này cùng Oa Khấu. Hắn chính là một trong những đội quân được lệnh trục xuất Oa khấu từ Mạc chúa Muromachi, nhưng cũng như một vài đạo quân khác hắn đuổi theo oa khấu và đóng giả làm chúng để Cướp bóc đại Minh. Trên đường cướp bóc hắn đã thu thập được 5000 lãng nhân và gằn 7000 hải tặc người Hán và tạo nên dạo quân khổng lồ ngày nay. Đạo quân này chỉ mang tính thời, hợp lại tạo thành sức mạnh sau đó vỗ tay hô tán, thứ nhất các Lãnh chúa nhật bản không có thói quen sử dụng các lãng nhân đã mất đi danh dự, còn về lũ Hải Tặc người hán thì hắn càng hất mũi khinh thường. Kị binh của hắn lúc này có 3000 nhân chủ yếu là lính cảu hắn và lãng nhân tạo thành, trong đó có 400 thám kỵ được dẫn đầu bởi 10 ninja cao thủ. Với lượng thám báo chất lượng và số lượng đã giúp hắn nhiều lần cướp bóc thành công, hắn rất tự tin về điều này. TRước đây một ngày, có một số lãng nhân chạy tới đầu nhập hắn đã thông báo về một đạo kỵ quân hùng mạnh đã tiêu diệt 3000 lính bộ binh của họ tại thánh Ninh Hải. nhưng khi nói đến số lượng đạo kỵ binh này chỉ hơn một ngàn và vũ khí là súng điểu thì hắn khịt mũi khinh thường. Súng điểu nhà Minh hắn chả lạ gì hắn cũng có, rất to, nặng, uy lực chỉ nhỉnh hơn cung một ít nhưng lên đạn rất chậm. Hắn cho rằng nguyên nhân chính của 3000 lãng nhân thua trận là do 2 chân không chạy kịp bốn chân, nếu để 3000 kỵ binh của hắn xông lên thì điểu thương chỉ đủ bắn 1 lần, sau đó là cận thân bác đấu. Nếu như vậy thì chỉ trong thời gian uống cạn ly trà kỵ binh của hắn có thể làm gỏi quân đồi phương. Hắn nghĩ theo lối thường thức đối với quân Minh nên không thể trách hắn được, không ai có thể ngờ được có sự xuất hiện của nhân vật xuyên việt phá đám. Cùng lúc đó tại phạm vi phía nam của doanh địa oa khấu trong vòng phạm vi từ 2 km đến 10 km đang diễn ra cùng lúc các trận chiến sinh tử ở các địa hình khác nhau, cạnh vách núi, trong rừng thưa, trên đồng hoang, bãi lau sậy. Đâu đâu cũng vang tiếng vó ngựa rầm rập, tiếng phì phò của ngựa thở khi phi ngước đại, tiếng hô hoán khe khẽ, tiếng dây cung bật tạch tạch, tiếng mũi tên xé gió, tiếng kim loại cắm vào da thịt vang lên khắp trốn. Không hẹn mà cùng số lượng hai bên thám báo đều tròn 400 nhân, thế nhưng 400 nhân của Oa khấu phân tán trong pham vi bán kính 10km như một cái bánh ngọt hình tròn, còn 400 nhân của Nam Việt thì chỉ có nhiêm vụ lá ăn một phần tư cái bánh ngọt ấy ở phía đông nam. Vậy nên cược chiến diễn ra với nhân số chênh nhau 4 lần. Dân du mục ăn thịt rất nhiều, dân nhật bản ăn cá không kém thế nên họ không mắc chứng quáng gà như dân nông nghiệp nhà Minh. Chạng vạng tối là lúc khoái đi săn nhất của người du mục vì trong thòi gian này người hán giống như mù vậy toàn chạy loăng quăng thôi, thế nhưng hôm nay họ gặp đối thủ rồi, nhóm thám báo này rất tinh nhanh, quân Hán không thể bì kịp. Thế nhưng vì nhân số, kĩ thuật cưỡi ngựa, và kể cả kĩ thuật bắn cung trên lưng ngựa của dân du mục đều vượt trội thế nên họ đang chiếm thượng phong lúc này. Kể ra cũng lạ, cung thủ nhật bản tại mặt đất bắn rất tốt thế nhưng trên lưng ngự họ hoàn toàn không thể hiện được điều đó, bởi vì cấu tạo cung của người nhật rất khác. Thể hình người nhật rất bé, cầm cung dài thì quá vướng so với chiều cao của họ, thế nên cung của người nhật hai cánh không đều nhau, cánh trên rất dài, cánh dưới ngắn, khi bắn họ thường giơ tay cao lên quá trán chứ không để ngang tầm mắt như các tộc khác, chính vì vậy cưỡi ngựa bắn cung với họ không hề tinh chuẩn như người du mục. Sa Bố Cáp đang hưng phấn dục ngựa lao theo một tên Oa khấu, tên này rất tinh ranh va cưỡi ngựa rất tinh chuẩn. Trận thám báo chiến này quân Nam việt hoàn toàn áp đảo, vì số lượng đã hơn gấp 4 lần mà kĩ thuật cưỡi ngựa ngả người một bên, chui xuống bụng ngựa để né tên đã giúp họ giảm thương vong tốt nhất. Thế nhưng trong quân thám báo địch cũng có một vài kẻ rất đặc biệt, ví dụ như một kẻ có mặc giáp dường như làm bằng tấm gỗ mỏng gắn lên người vậy, nhưng nó chắn tên rất tốt, chính mắt hắn thấy đồng đội bị xẻ làm hai vì khinh thường cho rằng mình đã bắn trúng. Còn một it số khác thì lại có thể cưỡi ngựa như họ, né đông né tây, chui xuống bụng chiến mã, vĩ khí của chúng là ném ra những ám khí hành sao bốn cạnh có bôi độc. tên trước mắt đây là một kẻ như vậy, hắn đã hạ thủ hai đồng đội của Sa Bố Cáp bằng cách như vậy, trong chốc lát hai kẻ xấu số mawth tím bầm xùi bọt mép co giật mà chết. Thế nhưng giờ tên lỏi con này đã hết phi tiêu vậy nên thành con mồi cho gã. Gã này đặc biệt như vậy chứng tỏ là có địa vị cao, nếu cắt được đầu gã thì chức thập trưởng trở lên không bao thoát khỏi tay hắn. Bỗng nhiên đối phương cho ngựa quặt về phía bên phải của một cây cổ thụ, Sa Bố Cáp cắm đầu ra roi quất ngựa đuổi theo. Khi vọt qua khúc cua thì bất thình lình một bóng đen từ trên cây ập tới hắn, bản năng của con thú gặp nguy hắn kéo ngựa ngã sang phía bên trái, ánh sáng chói mắt vút qua trước mặt Sa Bố Cáp trong lúc hắn đang trượt dài trên mặt đất, hắn còn thấy cái đầu của chiến mã hắn đang cưỡi văng lên không trung, rồi máu văng tung tóe. Cả chân trái và tay trái hắn đều bị thân ngựa đè cứng, việc thoát ra còn khó chứ đừng nói gì là bắn cung tên. Bóng đen thấp bé từ từ đi đến, trang phục của gã bó sát toàn thân, khăn chùm đầu chỉ lộ ra đôi mắt đang lóe sáng trong đêm, thanh đao cong dài rê sát mặt đất lóe lên ánh sáng tử vong. Sa Bố Cáp đón chờ tử vong nhưng gương mặt thô kệch đặc chưng của dân du mục không hể thể hiên chut nào sợ hãi, tay phải của hắn ôm lấy hông bên trái như cố gắng rút chân và tay của mình ra trong vô vọng. 20m, 15m, 10m chết tróc đang từ từ tiến lại.... "Đoàng" một tiếng súng bất ngờ vang lên, tên áo đen lảo đảo ôm ngực rồi ngã xấp xuống đất, thế nhưng gã lại chống được mình lên tiếp tục bò lên trên mặt đất tiếp cận đối phương, thanh đao được kéo theo loạt xoạt. Đến lúc này thì Sa Bố Cáp hốt hoảng thật rồi, lá bài tẩy của gã đã hết, trong tình cảnh này chờ đợi gã chỉ có thể là tử vong thôi.