Ngược về thời lê sơ
Chương 40 : Hoả kỵ thương cường đại
Sáng sớm ngày 16 tháng giêng, Một ngàn bốn trăm kỵ sĩ rầm rập lao khỏi quân doanh chạy về hướng thành Thiệu Hưng tốc độ trung bình lên tới 35km/h đây là tốc độ mà chiến mã mông cổ có thể chạy rất rất lâu mới kiệt sức. Thám mã đi trước 5 km liên tục báo tin về. Tất cả đều là trang bị nhẹ không mặc giáp nhằm giảm tải trọng. Trong quân đoàn kỵ binh Nguyên Hãn cưỡi Hãn Huyết bảo mã to cao vợt trội chỉ mặc một bộ áo bông của sĩ quan Minh triều nhưng lưng khoác áo choàng da hổ đầu đội mũ lông sói, bên hông đeo kiếm samurai, nổi bật trong quân đoàn.
Mười hai giờ trưa quân kỵ của Nam Việt chỉ còn cách Thành nhỏ Thiệu Hưng 3km, lúc này Oa khấu đang loay hoay công thành với hơn ngàn nhân mã. Nghe thám báo báo tin về, không chần trừ Nguyên Hãn ra lệnh tấn công. Chỉ sau hai đợt vờn lướt hơn ngàn lãng nhân với hai chân không đua kịp bốn chân đã chết tức tưởi dưới chân thành trận chiến chưa đầy 30 phút. Vì thành Thiệu Hung cách ninh Hải 250 km nên nếu xuất phát ngay thì quân đoàn phải ngủ ngoài trời, Kỵ binh không mang theo lều bạt nên sẽ vất vả, vì vậy Nguyên Hẵn quyết định nghỉ lại Thành Thiệu Hưng hồi phục sáng sớm ngày hôm sau sẽ xuất phát đi Ninh Hải.
Sau khi ba quân tướng sĩ nghỉ ngơi, kiểm tra súng đạn thì lão Tôn Nghị lại biến mất. Chuyện chia chác công lao đầu người và thu tiền thuê lính là nhiệm vụ sung sướng của lão. Giờ tôn danh tướng đã nổi tiếng khắp cả trung Hoa rồi.
Trận chiến này quá không cân sức nên không có gì phải rút kinh nghiệm. Doanh trại quân đội của Oa khấu còn nguyên nên mọi thứ được bảo quản, thu được 10 vạn lạng bạc cùng giải cứu 70 thiếu nữ đưa vào thành Thiệu Hưng. Mãi đến xế chiều thì quân phụ trợ mới tới nơi, bổ xung đạn dược, nghỉ ngơi sớm là chỉ lệnh vì ngày mai phải hành quân liên tục 250km.
3 giờ chiều ngày 17 tháng riêng, tại chân thành Ninh hải hơn một ngàn Oa khấu đang công thành thì bị Kỵ binh xuất hiện bất ngờ tấn công dồn dập. 2000 lãng nhân trong doanh trại tràn ra muốn cứu viện thì bị 400 danh súng trường kiểu mới kỵ binh đánh chặn, không còn cách nào khác chúng đành rút về doanh trại trốn sau rào gỗ. Sau 30 phút hơn ngàn lãng nhân bị đồ sát sạch sẽ dưới thành, dân chúng trên thành hân hoan vui mừng kêu la ầm ỹ. Ảnh đế Tôn Nghị tướng quân cưỡi ngựa đi một vóng trước thành ưỡn ngực ngẩng đầu chào bà con. Trong lúc đó ngàn kỵ mã sau khi đồ sát dưới thành hoàn thành đã quay lại doanh trại Oa Khấu lượn lờ bao vây.
Một giờ đồng hồ nổ súng liên tục không có hiệu quả quân Nam việt rút vào thành nhưng lại bí mật bố trí thám báo ở lại. Lúc này Nguyên Hãn đang tiếc nuối tại sao mình không chế súng phóng lựu và lựu đạn.
Kỵ binh vào quân doanh trong thành nghỉ ngơi và chờ đợi. 6h 30 quân hậu cần và pháo binh tới nơi tiến nhập thành Ninh Hải. 9h tối quân Oa Khấu bí mật bỏ doanh rút lui, nhưng chúng không thoát được ánh mắt theo dõi của 200 thám báo, pháo hoa bắn lên không trung, cửa thành đồng thời mở ra, tiếp theo giây lát là kỵ binh như lũ tràn ra khỏi cửa thành. Trong ánh trăng chiếu rọi cuộc đi săn trên cách đồng hoang diễn ra thảm khốc, giữa một bên là thợ săn cường đại một bên là con mồi bất lực. Sau kiểm kê hơn ngàn tám trăn bị tàn sát vài chục người chạy được vào rừng trốn thoát. Xe ngựa chở đồ ăn cướp còn nguyên tổng số 20 vạn, kểm kê trong doanh hơn sáu mươi nhân thiếu nữ đã bị cắt cổ chết.
Giờ đây thì Tô Châu đang trải qua trước mắt quân đội Nam Việt. Thế nhưng số lượng Oa khấu ở nơi đó quá đông một vạn sáu ngàn với 3 ngàn kỵ binh là ngựa tốt do chúng cướp được của Mã trường vệ sở Tô Châu, thế địch la rất hung hăng. Nguyên Hãn tới đây là mục đích kiếm tiền phát để triển Vương quốc non trẻ của mình, đồng thời cũng để luyện binh chứ không phải đấu tranh sống chết. Quân số của địch là gấp 7 lần, có đủ kỵ binh để uy hiếp pháo binh của Nguyên Hãn. Nếu chơi kiểu tằm ăn rỗi cho chàng 20 ngày thì với tầm bắn vượt trội và tính cơ động thì
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
109 chương
10 chương