Ngược về thời lê sơ
Chương 23 : Danh tướng
Du kỵ tướng quân Đinh Ngỗi oan bằng trời nào ai thấu, nhìn vẻ tức giận đén phát điên phát khùng của "anh hùng" Tôn Nghị ánh mắt quân sĩ đỏ bừng, không thiếu người bật tiếng khóc, trong hỏa hoạn đêm qua không it binh sĩ chết đi là người thân của họ. Đám lăng đầu thanh thô tục này mà giảng thánh nhân, đạo nghĩa với chúng thì khác gì nước đổ lá khoai. Nhưng những lời mắng chửi thô tục đầy hào khí của vị " danh tướng" lại đi sâu vào lòng chúng. Vô hình chung vị thế của " danh tướng" Đinh Ngỗi trong lòng quân sĩ là bất khả xâm phạm. Ai quan tâm đến họ thì họ báo đáp gấp 10 binh sĩ đầu óc giản đơn vậy đấy. Tất cả binh sĩ quý xụp xuống gào khóc:
- Mong Tôn tướng quân đòi lại công bằng..... cầu xin tướng quân... Đinh Ngỗi chó chết....
Hàng ngàn binh sĩ mồm năm miệng mười quỳ khóc, cầu xin. Tôn Nghị giơ tay làm động tác dừng lại. Hàng ngàn người im phăng phắc. Bỗng một "thân binh" hớt hải chạy lại thưa:
- Bẩm tướng quân, đã hỏi cung tù binh Oa khấu được tin Đinh ngỗi đã sớm liên hệ với Oa Khấu tránh chiến tiến về phía tây, có ý đồ..... có ý đồ tự lập.
Mẹ nói đùa gì chứ, Du kị tướng mang có hơn ngàn binh bố ai dám tự lập. Thế nhưng tin hay không tùy bạn, cái thời này không có công bình chỉ có mưu mô dẫm lên xác hau mà thượng vị. "Ảnh đế" lại phát huy, thân thẳng như cây tùng ngước mắt nhìn bầu trời hai hàng lệ chảy dài rít gào:
- Là lỗi của Tôn Mỗ, tin lầm kẻ bán nước, tin lầm Hán gian, khiến bao nhiêu anh linh chiến sĩ oan uổng. Mỗ đi thỉnh tội cùng đốc công, dùng cái đầu của mỗ trả nợ cho các huynh đệ tư chiến.
Hàng ngàn binh sĩ gào khóc thảm thiết:
- Không, không phải lỗi tướng quân, tướng quân không thể chết... chúng ta cùng đi cầu xin Đốc Công.... Lỗi la tên chó chết Đinh Ngỗi đáng chém ngàn dao.... cầu xin tướng quân.
Tôn Nghị làm động tác im lặng, vái dài về phía binh sĩ. - Tôn mỗ tai đây cảm tạ tình cảm của các huynh đệ, đầu mỗ là do Đốc công quyết định thế nhưng trước khi đi Tôn mỗ còn một việc muốn làm. Lũ oa khấu tàn sát huynh đệ chúng ra có đáng chém hay không?
- Đáng chém.
-Lôi một ngàn Oa khấu ra trảm thủ, thi hành ngay tức khắc.
Một ngàn Oa Khấu này không ít là hán tặc, để chúng sống là bí mật của Tôn Nghị sẽ bị lộ. Chỉ có người chết mới giữ được bí mật, số phận của chúng đã được xác định. Hơn một ngàn Oa Khấu được trói mang ra trói tay chân trói cả miệng không thể mở lời chỉ rên ư ử.... rất nhiều binh sĩ có thân nhân chết trận ngày hôm qua xung phong làm đao phủ. Cảnh tượng hoen một ngàn người bị trảm thủ rất là máu me, tiếng xương bị chặt đứt, tiếng máu phụt ra từ cổ, tiếng lép nhép của đao phủ dẫm trên bãi máu loãng tạo nên cảnh tượng như địa ngục.
Tại Phủ tổng Đôc thủy Sư, Vương Tích vẫn đang thét gào thì bỗng thân binh chạy vào thì thào vào tai lão. Tất nhiên cảnh tượng ở quân cảng đã có thám báo nhanh tróng quay về báo cáo với lão hoạn quan này, chúng mô tả lại chi tiết từng câu nói từng hành động cảu Tôn Nghị. Càng nghe lông mày của lão hoạn quan càng dãn ra, đầu gật gù ánh mắt lóe lên thâm thúy, lão tà tà liếc mắt nhìn một vị tham tướng:
-Bay đâu bắt tên thối than phản quốc này lại cho ta.- lão chỉ vào một vị tham tướng tên Mã Tiền là em vợ của Đinh Ngỗi.
Giáp sĩ rầm rập chạy vào trói gô vị tham tướng đáng thương này trong ánh mắt bất ngời của các vị tham tướng còn lại. Lão hoạn quan mỉm cười từ tốn giải thích, cái bản mặt táo nhăn của lão làm ra vẻ cao thâm thì lại càng nhăn hơn nhìn đến tởm:
- Chư vị Đốc công ta đây đã liệu sự chiến cuộc, cử Tham tướng Tôn Ngôi và Du kỵ tướng Đinh Ngỗi chặn đánh giặc Oa. Bất ngờ nhận tin Oa Khấu chia hai đường, tập kích bất ngờ quân cảng. Tôn tướng quân tự mình liệu ít địch nhiều dùng một ngàn năm trăm quân tiêu giệt hoàn toàn ba ngàn quân đối phương. Ngưng tên Đinh Ngỗi lại lâm trận phản chiến, dẫn sói vào nhà thông đồng với em vợ hắn là Mã Tiến làm cho quân cảng đại hoạ. Hai kẻ này đáng tru. Nay Tôn tướng quân anh hùng của chúng ta đang về, hãy theo lão phu đi đón Tôn tướng quân.
Khi đoàn người của Vương đô đốc đi tới quân cảng thì cũng là lúc tên tù binh cuối cùng bị trảm thủ. Cảnh tượng máu me nhày nhụa nhưng lại là tăng thêm vẻ anh hùng cho vị " danh tướng" họ Tôn này.
Thấy được Vương đốc công Tôn Nghị vội vàng quý xuống, nước mắt chảy dài:
- Hạ quan làm việc bất lực, để sảy ra chuyện lớn như vậy tội đáng muôn chết - nói xong cởi mũ mão- xin đốc công ban cho Nghị tội chết. Nói xong nước mắt dàn dụa quay lại nhìn xác các binh sĩ đang trôi phập phồng trong quân cảng.
Hàng ngàn binh sĩ vội quỳ xuống khấu lạy liên hồi mồm năm miệng mười.
- Xin đốc công khai ân... Tôn tướng quân tội không đáng trảm.... Xin đốc công khai ân... Xin đốc công khai ân...
Vương Tích ra tay làm động tác im lặng, tươi cười đỡ Tôn nghị dậy.
- Tướng quân la công thần, há có tội gì. Lấy it địch nhiều trảm thủ toàn bộ kẻ thù lấy đâu mà có tội. Tội là tên đáng chết ngàn đao Đinh Ngỗi và Mã Tiến kia thông đồng dẫn giặc vào nhà. Ta đã cho bắt Mã Tiến tiến hành xét nhà hai tên khốn này. Các tướng sĩ yên tâm.
- Tôn tướng quân đội mão vào ta có chuyện muốn bàn bạc với tướng quân.
Tiến vào doanh tướng chỉ còn hai người Tôn Nghị và Vương Tích. Tôn Nghị vội quỳ xuống dập đầu bôm bốp: - Là thuộc hạ thất trách làm đốc công sợ hãi.... Tội đáng muôn chết.... Thuộc hạ sợ hãi... Thuộc hạ có tội... Nói rồi khóc nấc lên từng tiếng.
- Tướng quân mau đứng lên Ai da đâu trách gì tướng quân. Việc quan trọng là bây giờ phải xử lý khéo léo chuyện này. Nếu cẩn thận có thi còn là cơ hội cho hai ta... Tướng quân phải chăm chú lắng nghe... Như vậy.... Như vậy....
- Cái này... Cái này.... Trảm thủ hai ngàn thì đúng rồi nhưng dìm chết bốn ngàn thì... Thì... Có hơi quá không thưa Vương công?
Vương Tích khoát tay.... " Tôn tướng quân, ngài la người thật thà. Ngài cứ lo việc đánh trận của ngài đi. Cái học vấn quan trường nó thâm ảo cứ để lão phu tính toán há. Chờ gia sư của ta viết xong sẽ đem cho tướng quân sao lại một bản trình lên quân bộ sao hả?
Tôn Nghị giả vờ run rẩy hưng phấn vái lạy Vương Tích; " Vương công lo nghĩ cho thuộc hạ như vậy, thuộc hạ xin liều chết tận trung".
Tiếp theo đó là tấu chương như bươm bướm bay về Quân Bộ Nam kinh. Nội dung đại khái là Oa khấu thế đến hung hung gần 3 vạn, thuyền pháo ngợp trời. Vương đốc công quyết đoán anh minh phái Tôn Nghị chặn trước quân giặc một trận chiến lấy it địch nhiều trảm thủ 800 nhấn chìm 5 ngàn mà tồn thất chỉ có 800. Thế nhưng Đinh Ngỗi, Mã Tiến thông đồng quân giặc lâm trận phản chiến. Để cho hơn hai vạn Oa khấu tấn công quân cảng, đốc công Vương Tích tự mình ra trận đẩy lui quân giặc trảm thủ hơn ngàn nhấn chìn 1 vạn thế nhưng quân cô chúng quả lại gặp phản bội nên "một số" chiến thuyền trong cảng bị đốt cháy. Nay hơn một ngàn tám trăm Oa khấu Thủ xin gửi về Quân bộ cin nghiệm chứng.
Cái này gọi là công phu thái cực quyền đỉnh cao của quan viên trung Hoa, ngoài ra nghệ thuật viết tấu chương cũng đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực. Quan viên Quân Bộ Nam kinh như mưỡi thấy mùi máu, xoa tay xuýt xoa. Hai tướng phản chiến mà chỉ cháy vài chiếc thuyền, chết vài thủy binh. Trảm thủ hơn ngàn nhấn chìm gần vạn đây la công huân to băng nào. còn cái tên họ Tôn kia một ngàn năm đấu sáu ngàn trăm gần ngàn nhấn chìm năm ngàn. Cái này gọi la chiến tướng thủy quân siêu cấp cường đại, người của quân bộ phải thế. Thế là tấu chương sau khi chỉnh sửa vài con số nhỏ và một số chỉ lệnh đưa ra từ cấp cao hơn để dẽ điền tên mình vào thế là được hình thành và chuyển về Bắc Kinh.
Ý của quân bộ là chuyển vị "danh tướng" họ Tôn về quân Bộ Nam Kinh thế nhưng nhận được câu trả lời dứt khoát từ vị "danh tướng nay là:" Ngay nào Oa khấu vẫn còn thì hạ quan ngày đó còn chưa dời tiền tuyến". Ờ thì dù kháng lệnh, nhưng mà nói cũng đúng để kẻ " ham đánh đấm" này làm đả thủ kiếm công huân cho mình đi tốt hơn là kéo về Quân Bộ. Nhưng câu nói này lại được sĩ tử cả nước ủng hộ, điều này hiếm có vì thường người đọc sách rất kinh thường những kẻ võ biền, thế nhưng kẻ từ chối quan cao hậu lộc để được ra trận giết địch thì phải được kính trọng. Ngôn quan cũng nhạy cảm đánh hơi thấy su thế nên tấu chương khen ngợi lương tướng họ Tôn cũng bay tới tấp đến trước Hoàng đế Vĩnh lạc. Đến nỗi vị hoàng đế này phải thốt lên rằng nếu Họ Tôn này là tướng Bộ binh mà không phải thủy Binh thì ta còn ngại gì bon That Đát. Vậy nên việc tăng Tôn Nghị lên làm Phiêu kị tướng quân Tổng đốc thủy quân Chiết Giang là chuyện không khó hiểu, Còn Vị Vương Tổng Đốc tiền nhiệm với chiến công chói không kém được thăng lên Đô Đốc thủy Quân Nam Trực lệ cai quản toàn bộ trủy binh Sơn Đông, Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến, Tân Hải. Vậy là cả nhà đều vui.
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
109 chương
10 chương