Ngược về thời lê sơ
Chương 207 : Không lối về
11 giờ tối 14 tháng mười âm lịch năm 1403 Bắc Kinh thành, Bắc Minh quốc, phủ thống đốc Cấm vệ quân Dương Lăng. Từ ánh đèn lập lòe in chiếu bóng lưng thẳng tắp trong thư phòng cho thấy chủ nhân của căn phòng này chưa ngủ. Cái bóng in trên cửa, đi lại, ngừng nhiều lần muốn giơ tay lên mở then cửa rồi lại bỏ xuồng. Một tiếng than nhẹ nhàng yểu điệu bỗng vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch.
- Dương, nếu ngươi do dự thì hay là thôi đi, chúng ta một nhà cao bay xa chạy, dời khỏi nơi thị phi này vui vẻ cùng nhau sống tiếp cuộc sống vô âu vô lo.
Người nói chuyện là Joana, nàng phải lưu lạc tới Phương Đông xa xôi ngàn dặm, có nhà không thể về bởi vì nguyên nhân gì nàng còn nhớ rõ. Vất vả lắm nàng mới có một mái ấm gia đình, ít ra người đàn ông tuấn tú trước mặt nàng là một người chồng lý tưởng nhất nàng có thể tìm thấy ở mảnh đất Phương Đông này. Hắn thông minh, hóm hỉnh, biết làm phụ nữ vui, hùng mạnh đến độ làm người ta kính phục, và hơn nữa là hắn có một điều mà đàn ông Phương Đông không thể có đó là tôn trọng phụ nữ. Lúc đầu đến với hắn chỉ là món quà chao tay không hơn không kém. Thế nhưng giờ đây nàng đã yêu hắn rồi, không những yêu mà còn vô cùng sùng bái hắn. Mặc dù hắn có quá nhiều vợ, và cả nhiều người tình nữa. Mà một trọng những người tình đó của hắn đang ngồi ngay trong căn phòng này.
- Chuyện này quyết không thể được. Tên Nguyên Hãn và Dương đại nhân chỉ có một người có thể tồn tại đến cùng. Giờ đây nếu chúng ta rời khỏi Bắc Minh chắc chắn có trốn đến chân trời góc biển cũng bị truy sát. Mà thiếu 50 triệu nhân Bắc Minh làm chỗ dựa chúng ta sẽ rất nhanh bọ giết thôi. Vấn đề nữa là chuyện này tên đã lên dây, giờ không thể dừng lại được. Giờ đây đại nhân có hủy bỏ kế hoạch thì sao nào. Không có cái gì gọi là thiên y vô phùng cả, việc kín đến đâu cũng có vết, khi đã bị phát hiện thì....
Thành Khởi Vận đạo, nàng xuất thân là một cô gái thanh lâu hơn Dương Lăng 5 tuổi, thế nhưng nếu chỉ nhìn bề ngoài ma mị của nàng thì không ai nói nàng quá 19 tuổi, tóc mây chảy dài, khuôn mặt kều diễm đến mức không chân thật, thân hình chỗ đáng lồi thì căng mẩy chỗ cần nhỏ thì như linh xà nói chung từng động tác nhỏ của nàng đều là thiên kiều bá mị, câu dẫn chết người. Sau khi nàng lưu lạc đến tay một ngã thái giám làm vợ chồng giả chuyên tiếp khách cho y thì đến lúc nàng rơi vào tay Dương Lăng, hắn đối xử nàng không tệ và không coi thường thân phận của nàng. Với sự thông minh tuyệt luân, trí kế vô cùng trong quạ trường nàng đã trở thành Nhị đầu đáng của Cẩm Y Vệ chuyên trách mảng tình báo. Ở lâu tức sinh tình, sau một lần không kiềm chế Dương Lăng đã đè Thành khởi Vận ra mà khởi quần áo rồi vận sức hông thế nên vị nữ quân sư lúc này đã trở thành tình nhân của hăn. - Khởi Vận nói phải, ta đã không có đường lui. Kể từ ngày ta và hắn phát hiện ra nhau thì đã là thiên định, hai ta chỉ có một người được sống. Thế nhưng con đường ta sắp đi sau đây lại là con đường mà ta cực kì không muốn, mặc dù nó sẽ hiệu trong niên kỷ này thế nhưng sau này sẽ vạn người phỉ nhổ vào ta.
Không do dự nữa hắn bật dậy đi ra cửa, ngay lập tức hơn mười bóng đen nhoáng lên tiên về trước mặt hắn. Họ chính là tinh anh của Cẩm Y vệ đang ẩn nấp xung quanh căn phòng nhỏ này.
- Thông báo Cao Vũ, Lý Bân, Thích Trung Điền, Du Đại Mân và Mộc Thạch y theo kế hành động.
Hơn mười bóng đen biến mất dưới ánh trăng của đêm đông lạnh lẽo. Xoay người vào thư phòng Dương Lăng đứng trước gương dang hai tay ra, lập tức Thành Khởi Vận đã chuẩn bị sẵn sàng giúp hắn thoát đi bộ y phục thời cổ xưa mà thay vào đó là một bộ y phục hiện đại, áo giáp ba lỗ có một tấm thép may lồng vào phía trước ngực. Đêm nay định sẵn Bắc Kinh không an lành.
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
29 chương
114 chương
1 chương
111 chương
44 chương
5 chương