Ngược về thời lê sơ
Chương 147 : Phòng tuyến đột phá
Chiến trường đang rực lửa, một bên tấn công một bên giơ đầu chịu báng, nhưng bên quân Nam Minh cũng chẳng yên ổn. “Trung tá” Phùng Quang của Nam Việt đang cãi nhau cùng tổng binh Hứa Giang. Cái chính là do Hứa Giang thấy Phùng Quang chỉ là quan chỉ huy của 1000 lính nên ra mặt kẻ cả, ngứa mắt là Phùng Quang bụp lại, nói chung giờ chiến trận nghiêng về một phía nên hai vị này có thời giam gào thét chửi nhau trong khi nằm trong chiến hào nông cách nhau tầm 100m. Thật là thừa hơi hết sức.
Nói về biên chế quân đội Nam Việt đã thay đổi hoàn toàn, được phân chia đúng theo tinh thần của quân đội hiện đại. Thấp nhất là tổ đội gồm 2 đến 3 người chỉ huy là hạ sĩ quan binh nhì. Tiểu đội gồm hai đến 3 tổ đội quân số 8 đến 12 người chỉ huy cũng là hạ sĩ quan. Phân đội 16 đến 20 người được phân một súng cối chỉ huy là hạ sĩ quan. Phân đội là 30-40 người chỉ huy là trung úy hay thiếu úy. Đại đội 100 đến 200 người chỉ huy là Đại Úy. Tiểu Đoàn 800 đến 1000 chỉ huy là Trung Tá hay Thiếu Tá. Trung Đoàn từ 1500 đến 3000 Chỉ Huy là Đại Tá. Lữ Đoàn gồm 3000 đến 5000 chỉ huy là Chuẩn tướng. Sư đoàn là từ một vạn đến một vạn rưỡi chỉ huy là thiếu tướng. Quân Đoàn là từ hai vạn đến năm vạn do trung tướng chỉ huy.
Thế nhưng Nam việt không có tập đoàn quân và cụm tập đoàn do quân số không đủ nên tạm thời chỉ có hai quân đoàn. Một là Quân đoàn lục quân gồm 4,5 vạn do Trung Tướng Nguyễn Cảnh Dị thống Binh. Quân đoàn hải quân gồm 2,5 vạn do Trung Tướng Đặng Dung thống soái. Bộ trưởng bộ quốc phòng là Đại Tướng Nguyễn Cảnh Chân.
Với cách cải biên quân đội như thế này thì các binh sĩ không còn mù mờ về việc phấn đấu cho tương lai, cứ từ binh nhất mà bò lên thôi, mà cấp bậc khác nhau thì đãi ngộ lương bổng khác nhau nên tinh thần phấn đấu trong quân Nam Việt là hết sức sôi động và minh bạch. Hồ Vấn chỉ là Chuẩn tướng thống lĩnh 5000 binh thôi, nhưng vì quyền biến mà giờ đây hắn tạm thời thống lĩnh ba vạn, đó là tính cả quân Nam Minh một vạn. Nếu hắn đánh thắng trận này thì khả năng huân chương chiến công thứ nhất của tân quốc Nam Việt sẽ là của hắn. Giờ đây Hồ Vấn đang đi lại trong lều như thoi đưa, hắn đang hồi hộp chờ tin chiến trường. Mạo hiểm đánh cược tung hẳn một nửa số súng cối vào chiến trường hắn đang đánh cược tiền đồ đây. Hắn đang mơ màng về vị trí thiếu tướng danh giá mà cả Nam Việt giờ đây chỉ có 3 người Nguyễn Súy, Iamachi, và Phạm Chấn. Liếc nhìn quân hàm trên cầu vai bốn sao hai vạch hắn đang âm thầm cười, rất nhanh thôi chỉ còn lại một sao và không có vạch nào ha ha ha.
Đúng lúc này thì có một gã hạ sĩ quan thám báo đi vào hành quân lễ:
- Thưa tướng quân, quân Nam Minh đã lọt được vào được chiến hào vòng ngoài của quân Bắc Minh sau khi sau khi tiểu đoàn bộ binh súng cối đã thanh lý sạch sẽ quân địch. Thế nhưng, giờ không thể tiền thêm bước nào nữa vì có 3 lô cốt xây bằng gạch bêtông mặc dù không vững chắc thế nào nhưng rất dày, quân súng cối không hạ được.
- Bảo hai thằng ngu ngốc như lợn... a không nếu nói vậy là xỉ nhục cho con lợn. Ra lệnh cho Phùng Quang bắn đạn khói xung quanh 100m, sau đó cho quân của Hứa giang liều chết bò lên ném lựu đạn vào. À không lấy đạn pháo cối ấy kéo chốt đút vào khe.
Hồ Vấn thét gào chửi mắng hai tên ngu dốt trên tiên tuyến, hắn nghĩ chuyện này dễ như ăn cháo. Thật ra hắn mắng oan hai người kia vì họ thực vẫn chưa thể quen với chiến trận kiểu hiện đại như vậy. Sở dĩ Hồ Vấn thấy dễ vì hắn luôn đi theo Nguyên Hãn nên được nghe giảng về các kiểu chiến thuật của bộ binh, thật đây cũng là lỗ hổng quân sự to lớn của cả Dương Lăng và Nguyên Hãn. Từ khi biết nhau họ lao vào đánh đấm túi bụi chứ chưa để ý đến đào tạo sĩ quan theo phương án tác chiến hiện đại. Việc thành lập một trường sĩ quan Lục quân là rất cần thiết nhưng quả thật là cả hai không có thời gian mà thở rồi.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
34 chương
82 chương
12 chương
45 chương
100 chương
24 chương