Mười dặm hồng trang
Chương 1 : Trọng sinh (1)
Nàng tỉnh lại lần nữa, không ngờ đã trở về mười hai năm trước. Sơ Doanh hoàn toàn ngơ ngác, rõ ràng là một khắc trước còn xấu hổ và giận dữ không chịu được, đau đến mức không còn muốn sống, sao chỉ trong nháy mắt toàn bộ đều vô cớ biến mất?
Nếu như hiện tại chỉ là một giấc mơ, nàng thà rằng mình không tỉnh lại. Nếu không thì làm sao nàng chấp nhận được nỗi đả kích bị tân lang từ hôn ngay trong ngày thành thân chứ? Không chỉ biến thành câu chuyện khôi hài lúc mọi người trà dư tửu hậu, còn phải chịu đựng những ánh mắt thương hại, thông cảm, cười nhạo và cả những lời đồn đại vô căn cứ. Mỗi một câu đều sỉ nhục nàng một cách sâu sắc, giống như lưỡi dao đâm thẳng vào người.
Đáng tiếc cảnh tượng kia vẫn còn khắc rõ trong đầu...
Hôm đó là ngày Sơ Doanh xuất giá. Bởi vì trong lòng hồi hộp nên đêm trước trăn trở không tài nào ngủ được. Vốn dĩ thể chất không khỏe bệnh tật triền miên, lại trải qua một đêm trằn trọc thức trắng như thế, lúc rời gường chỉ cảm thấy thân thể mệt mỏi rã rời.
Lúc đó sắc trời còn chưa sáng rõ, chỉ có một chút ánh sáng mờ nhạt xuyên qua song sa.
"Ngưng Châu."
Sơ Doanh trở mình vén chăn ngồi dậy, mơ hồ cảm thấy hơi choáng váng. Thế nhưng không tiện nói cho người bên cạnh biết vì tránh để ngày đại hỉ bị điềm xui.
Hôm qua Ngưng Châu gác đêm, nghe thấy tiếng nàng gọi vội vàng mặc y phục cột tóc chạy đến treo màn lụa ở giường lên, lấy giày thêu đặt trên bục để chân. Vừa mang giày giúp nàng vừa nói nhỏ: "Tiểu thư, hôm qua nô tỳ cũng không ngủ được ngon giấc."
Sơ Doanh không khỏi cười lên một tiếng, quở trách: "Sao lại gọi là cũng?"
"Tối hôm qua không phải tiểu thư..." - Ngưng Châu mang giày xong ngẩng đầu lên, lại ơ một tiếng - "Làm sao bây giờ? Tiểu thư quầng mắt đã thâm rồi."
Ngưng Châu vội vàng hầu hạ Sơ Doanh mặc y phục, bảo tiểu nha đầu mang nước ấm vào để Sơ Doanh rửa sạch mặt rồi vội vàng phủ một lớp phấn trắng.
"Đêm qua tiểu thư ngủ không ngon à?" - Một phụ nhân trung nhiên mặc áo sam tay rộng màu vàng nghệ đi đến, thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt trắng tinh, chính là Giản thị nhũ mẫu của Sơ Doanh, bà ân cần nói - "Hôm nay phải cực nhọc cả ngày đấy."
Sơ Doanh hơi ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: "Dạ, vẫn chịu được."
Giản ma ma nhìn lớp phấn trên mặt nàng, không khỏi nhìn về phía Ngưng Châu: "Sao lại đánh phấn hả? Ngươi vội cái gì, tiểu thư còn chưa xe lông mặt nữa kìa."
Ngưng Châu ngượng ngùng cười không lên tiếng.
Lúc này Giản ma ma không rảnh quan tâm đến nàng ta, bảo người chuẩn bị nước nóng, hầu hạ Sơ Doanh tắm rửa xong mới nói tiếp: "Tiểu thư lau khô tóc trước đi, ta đi mời Cao phu nhân vào."
Theo phong tục, chải đầu cho tân nương tử phải là Toàn Phúc Phu Nhân có đầy đủ cả con trai lẫn con gái, cha mẹ ruột và cha mẹ chồng đều khỏe mạnh. Ngụ ý là sau này tân nương tử xuất giá sẽ có cuộc sống mỹ mãn và được hưởng phúc khí giống vậy.
Sơ Doanh biết đây là lễ nghi, là quy củ, đồng thời cũng là điềm lành. Tuy nhiên nàng có chút chần chờ, không chắc chắn hỏi: "Ma ma, hôm nay nhất định phải là Toàn Phúc Phu Nhân chải đầu sao?"
"Đó là đương nhiên!" - Giản ma ma nói với giọng không cho thương thảo, sau đó vẻ mặt dịu dàng tiến đến ôm vai nàng, nhẹ nhàng vỗ về nói trấn an - "Tiểu thư đừng suy nghĩ lung tung. Cao phu nhân là người vô cùng hiền lành."
Dừng một chút bà hỏi: "Lẽ nào tiểu thư không tin ma ma sao?"
Trong lòng Sơ Doanh biết, vì mời một Toàn Phúc Phu Nhân đủ thân phận, hơn nữa còn phải được mẹ kế đồng ý, Giản ma ma nhất định đã tốn không ít công sức. Huống chi trong lòng mình ngại ngùng làm sao Giản ma ma lại không biết, có lẽ đã sớm dặn dò với Cao phu nhân rồi.
Nàng khẽ nghiêng đầu nhìn vào bóng dáng có vẻ mỏng manh trong gương đồng. Khi còn bé, bởi vì không chú ý bị té vỡ đầu, tuy qua một khoảng thời gian đã lành nhưng vẫn để lại sẹo. Tuy đã dùng tóc mái che đi phần lớn vết sẹo, nhưng vẫn lộ một chút ra ngoài ở đầu lông mày.
Vốn là vẻ mặt xinh đẹp quyến rũ, nhưng bởi vì sự hiện hữu của vết sẹo nho nhỏ này quả thật giống như viên ngọc trắng có tỳ vết, không khỏi khiến người khác nảy sinh tiếc nuối. Vì tránh để người khác nhìn thấy và bàn tán, ngày thường ngoại trừ hai buổi sớm chiều đến vấn an tổ mẫu, bản thân nàng gần như không bước ra khỏi phòng, thật sự là không bước ra cửa lớn, không bước đến cửa trong.
Thậm chí, ngay cả người trong nhà cũng không gặp mặt nhiều.
Hôm nay phải để người ngoài chải đầu cho mình, để vết sẹo kia phơi bày trước mắt người khác, trong lòng nàng luôn có một chút không thoải mái. Nhưng không thể phụ tấm lòng của Giản ma ma, với lại không thể nào làm trái quy củ được.
Sơ Doanh dằn nỗi khó chịu xuống, gật đầu: "Được, mời Cao phu nhân vào đi."
Cao phu nhân đã hơn bốn mươi tuổi, đúng là rất có phúc tướng, khuôn mặt tròn tròn, thân hình đẫy đà, có vẻ cuộc sống sung túc, bình thản ôn hòa. Vừa vào cửa đã chúc mừng Sơ Doanh, rồi mới nhanh tay mở rương hòm lấy sợi tơ hồng sạch sẽ và vài dụng cụ đơn giản vặt vãnh dùng để trang điểm.
Giản ma ma ở bên cạnh trợ giúp, nói với Ngưng Châu: "Đừng đứng ở đây, đi lấy đồ cưới và mũ phượng của tiểu thư ra đặt trên bàn bên cạnh đi. Ngươi và Phù Tinh cũng đi sửa soạn một chút."
Ngưng Châu và Phù Tinh đều là nha đầu hồi môn của nàng, hôm nay đều phải trang điểm một chút. Ngưng Châu gật đầu, lúc đi đến cửa thừa dịp Giản ma ma quay lưng về phía mình, nàng ta nhìn Sơ Doanh chỉ chỉ quầng thâm dưới mắt của mình, tỏ vẻ tiểu thư tự bảo trọng rồi đi ra khỏi cửa.
Sơ Doanh không tiện nói chuyện chỉ gật đầu, khi quay đầu lại phát hiện Giản ma ma đang nhìn mình chằm chằm, lúc này phấn trắng đã rửa sạch, chắc hẳn quầng thâm đã lộ rõ.
Quả nhiên Giản ma ma sa sầm mặt bất mãn nói: "Đêm qua Ngưng Châu hầu hạ thế nào vậy?"
Bà quay đầu định gọi người thì bị Sơ Doanh đưa tay kéo lại.
"Ma ma, không liên quan đến Ngưng Châu." - Sơ Doanh nói dịu dàng, khẽ cười - "Thể chất con từ trước đến nay đều như vậy, không có sức chịu đựng được như người khác, đêm qua ngủ không đủ mới..."
Nàng thoáng nhìn Cao phu nhân, hơi ngại ngùng cúi đầu. Cao phu nhân giống như không hề nghe thấy, vẫn tiếp tục chải tóc cho nàng.
Giản ma ma vẻ mặt đau lòng, vào ngày thế này thật chẳng thể rầy la Ngưng Châu được. Bà cười nói với Cao phu nhân: "Làm phiền Cao phu nhân sáng sớm đến đây trang điểm cho tiểu thư nhà ta, vất vả cho phu nhân quá."
"Không vất vả." - Cao phu nhân vô cùng hòa nhã, cười nói - "Tứ cô nương nhà các người bình thường xinh đẹp, quốc sắc thiên hương, ta cũng chỉ là dệt hoa trên gấm thôi."
Cao phu nhân lại nói: "Đừng lo lắng, nhất định trang điểm vào sẽ giống như tiên nữ hạ phàm ngay."
Lúc hơi vén tóc Sơ Doanh lên, tay bà ta không hề khựng lại, ánh mắt cũng không dừng thêm chút nào, giống như vết sẹo kia hoàn toàn không hề tồn tại.
Sơ Doanh dần dần thả lỏng, ngửa mặt ra để mặc bà ta trang điểm. Đầu tiên là xe lông mặt, sợi tơ hồng căng ra xe hết lần này đến lần khác, đến khi chẳng còn sót lại một sợi lông tơ. Tiếp theo bà ta không vội vã trang điểm mà là bôi lên mặt từng lớp quỳnh cao thật mỏng. Đợi chốc lát để da mặt hấp thụ, khiến làn da càng thêm mịn màng, như vậy khi tô son trát phấn càng đẹp hơn.
Giản ma ma còn sai người luộc hai quả trứng gà, lột vỏ, thử nhiệt độ, cẩn thận lăn xung quanh vành mắt Sơ Doanh, cố gắng khiến quầng thâm nhạt đi.
Sơ Doanh cảm giác mình giống như bức tượng gỗ bị người ta nghịch tới nghịch lui, đến tận lúc vấn tóc kéo căng da đầu nàng mới bị đau khẽ hít vào một tiếng.
Cao phu nhân cười nói: "Tứ cô nương nhịn một chút, búi càng chặt mới đeo mũ phượng chắc được."
Kiểu vấn tóc tân nương không hề rườm rà, chú trọng là gọn gàng, chỉnh tề và chắc chắn. Nếu không lát nữa đeo mũ phượng nặng trịch lên lỡ bị lệch sẽ rất khó coi.
Giản ma ma cũng nói: "Không sao, quan trọng búi chắc mới tốt."
Hiện giờ là đầu tháng mười một, trong phòng đặt rất nhiều lò sưởi, Sơ Doanh vốn ngủ không được ngon giấc, thân thể lại yếu ớt, bị người ta giày vò cả buổi lại không có gì làm nên không khỏi có chút buồn ngủ.
Nàng mơ mơ màng màng chợp mắt, đến lúc mở mắt ra nhìn vào gương đồng đã thấy trang điểm xong. Người trong gương dường như đang tỏa sáng, lông mày dài đến tận tóc mai, mắt hạnh má đào. Khiến người ta chú ý chính là đôi môi anh đào đỏ thắm. Vì tôn lên vẻ nhỏ nhắn nên chỉ điểm một chút màu đỏ đậm ở giữa môi, xung quanh môi đều phủ phấn trắng, vẻ tương phản rất mãnh liệt.
Sơ Doanh trợn to mắt, cảm giác mình giống như búp bê bằng sứ trắng phau, trên đầu chẳng hề có một sợi tóc rối, nàng cảm thấy không quen, nói: "Ma ma, con cũng chẳng nhận ra mình nữa."
Giản ma ma cười quở trách: "Nói vớ vẫn gì đấy? Tiểu thư không biết là đẹp đến cỡ nào đâu."
Mình... đẹp thật sao?
Sơ Doanh nhớ đến vị hôn phu của mình - Tạ Trường Du - chỉ mong hắn sẽ thích.
Hai nhà Phó - Tạ thân thiết nhiều năm, bình thường qua lại không ít, những lúc cưới gả, tang ma càng phải lui tới, cũng coi là thông gia thân thiết. Hôn sự của nàng là do tổ phụ nhớ đến tình cảm của Tạ gia mà định ra. Coi như được thơm lây, nếu không hôn sự do mẹ kế làm chủ chỉ e là sẽ giống như tỷ tỷ ruột của nàng, bất đắc dĩ phải lấy chồng xa ở tận tỉnh khác.
Lúc nhỏ Sơ Doanh đã gặp vị hôn phu của mình rồi. Khi đó Tạ Trường Du chỉ là một tên nhóc trắng trẻo mủm mỉm. Sau này lớn lên chưa từng gặp lại, không biết hiện nay hắn đã thành dáng vẻ gì nữa? Tạ Trường Hành ca ca của hắn nổi tiếng là "công tử đệ nhất kinh thành", chắc hẳn hắn cũng là vị công tử anh tuấn nho nhã.
Có điều là không biết tính tình thế nào? Có dễ chung sống không?
Hi vọng... hắn sẽ là phu quân tốt của mình.
Trong lòng Sơ Doanh hơi khẩn trương, lại có chút e lệ và vui mừng nho nhỏ.
Ngưng Châu và Phù Tinh mang áo cưới đỏ tươi đến, bên trên thêu hoa văn Loan Phượng, bộ lông vũ được thêu kín hết bằng sợi kim tuyến, màu vàng kim lấp lánh, sáng óng ánh rực rỡ. Loan Phượng kia thật sự như muốn bay ra từ y phục.
Giản ma ma yêu thích không thôi khẽ vuốt ve, nói với Cao phu nhân: "Đây là phu nhân nhà chúng tôi đã chuẩn bị từ mấy năm trước."
Phu nhân mà bà nói chính là mẹ ruột của Sơ Doanh: "Nhìn chất vải, đường kim mũi chỉ này xem, đều phải mất rất nhiều tâm tư và công sức đấy."
Cao phu nhân cũng khen không ngớt, cuối cùng thở dài nói: "Đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ."
Phải biết rằng mẫu thân Sơ Doanh qua đời khi nàng mới ba tuổi. Vì nữ nhi mới ba tuổi mà chuẩn bị đồ cưới, nếu không phải là yêu thương con gái đến cực điểm làm sao thể tính trước chu đáo đến thế? Bản thân bà đang bệnh nặng nhưng đã quan tâm đến chuyện của mười mấy năm sau.
Sơ Doanh nhớ lại mẫu thân đã qua đời từ lâu, vẻ mặt không khỏi bùi ngùi. Nếu như mẫu thân còn sống, chắc chắn đại ca sẽ nhậm chức tại kinh thành, đại tỷ lại càng không phải lấy chồng xa. Cuộc sống của mình cũng sẽ trôi qua thoải mái hơn rất nhiều, chứ không phải nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng như hiện nay.
Thôi... bản thân đã phải nhanh chóng xuất giá rồi!
Giản ma ma cũng phát hiện mình nói lỡ lời, không nên vô cớ nhắc đến chuyện xưa, vì vậy chuyển đề tài, tự mình hầu hạ Sơ Doanh mặc áo cưới. Bởi vì mũ phượng rất nặng, phải canh thời gian gần đến giờ lành mới đội lên, lại để Cao phu nhân phủ khăn hỉ.
Trong tầm mắt Sơ Doanh đều là màu đỏ, nàng chỉ biết ngồi yên lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút...
Sơ Doanh cảm thấy chờ hơi lâu, bộ đồ cưới này vốn rất nặng, cộng thêm cơ thể yếu đuối, ngủ không ngon nên càng thêm mệt mỏi rã rời. Kỳ lạ, sao bên ngoài vẫn còn chưa nghe thấy tiếng chiêng trống? Giờ lành hẳn đã đến rồi mới đúng.
Nhưng theo quy củ, tân nương đã đội khăn hỉ thì không được lên tiếng, càng không thể đi lại xung quanh, vô cùng kiêng kỵ chính là vén khăn hỉ lên. Ban đầu Sơ Doanh còn an ủi mình, có thể là đã tính nhầm giờ rồi, có điều dần dần... nàng không còn cách nào dùng lý do này thuyết phục mình được nữa.
Giờ lành nhất định đã qua! Chuyện gì đã xảy ra? Chuyện thành thân quan trọng như vậy sao người của Tạ gia lại sai giờ lành được? Điều này không chỉ khiến người chờ đợi lo lắng, lại càng có vẻ xui xẻo.
Giờ lành, giờ lành, sở dĩ phải chọn ngày lành tháng tốt đương nhiên phải lấy chồng đúng giờ lành mới may mắn.
Dù tính tình Sơ Doanh có tốt đi nữa cũng không nhịn được có phần không hài lòng với vị hôn phu và Tạ gia. Nhưng mà lại không làm được gì cả, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại chờ đợi, càng chờ trong lòng càng nảy sinh oán giận.
Nhưng càng về sau, bất mãn lại dần dần biến thành rối rắm. Tuy không biết đã đợi bao lâu, nhưng Sơ Doanh có thể cảm giác được sắc trời bên ngoài đã tối. Đến cùng thì người của Tạ gia có ý gì? Muộn một chút còn chấp nhận được, sao đến lúc này người vẫn chưa đến? Lẽ nào... Sơ Doanh không dám nghĩ tiếp nữa, thân thể vừa đau nhức vừa cứng đờ, vừa mới thả lỏng tinh thần thì người không khỏi chao đảo.
"Tiểu thư..." - Ngưng Châu vội vàng chạy đến dìu nàng, tiếng nói sợ hãi bất an.
Sơ Doanh hít sâu vào một hơi, quyết định cất tiếng: "Ma ma, bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
Cách lớp khăn hỉ màu đỏ đến chói mắt kia, bởi vì không có tiếng trả lời nên nàng không khỏi kêu lớn lên: "Ma ma..."
Giản ma ma phải lên tiếng, giậm chân: "Tiểu thư hãy chờ, ta đi ra ngoài xem thử."
Cao phu nhân đã làm Toàn Phúc Phu Nhân nhiều lần, nhưng đây là lần đầu gặp phải tình huống này. Hiện tại tiến cũng không được, lui cũng không xong, trong lòng thầm hối hận, sớm biết đã không nhận hỉ sự này. Xảy ra chuyện xui xẻo như vậy, tân nương tử đau lòng không nói, liên lụy đến mình cũng dính điềm xui. Thử hỏi con gái nhà ai xuất giá còn dám tìm mình nữa chứ? Chỉ sợ đây là lần cuối cùng làm Toàn Phúc Phu Nhân rồi.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
130 chương
158 chương