Ngược Về Thời Lê Sơ (tái bản)
Chương 89 : Cao thủ
Người mà Cầm Bành giới thiệu giờ đây đang xuất hiện trước mặt Nguyên Hãn, đây là một lão binh mặc đồ thân quân của Cầm Bành. Lão binh này bề ngoài có khuôn mặt trung niên, nhưng cơ thể cực kì cường hoành mà thô to, ngay cả tấm áo bông bên ngoài cũng không thể che lấp được những thớ cơ như ngựa chạy chồm đang ẩn đang hiện. Quan trọng là lão già này vậy mà lại là một cao thủ nội gia quyền, chỉ cần nhìn bước chân nhẹ như bay trên đường cùng với hơi thở đều đặn có nhịp điệu thì Nguyên Hãn cũng có thể nhận ra điều này. Bởi chính Nguyên Hãn cũng là một cao thủ Nội gia với công pháp của Hoàng tộc Trần Gia. Nhưng dù Nguyên Hãn có thiên phú bẩm sinh khiến việc tu luyện nội công một cách nhanh chóng và dễ dàng, nhưng kể cả như vậy cũng khó có thể so sánh nội lực cùng một kẻ luyện mấy chục năm như Lão đầu trước mặt được.
- Bẩm Vương gia đây là Phụ thân của mạt tướng tên gọi Cầm Võ, mạt tướng xin tiến cử cùng Vương Gia.
- Tiểu nhân Cầm Võ xin ra mắt Vương Gia.
Vậy mà lão đầu này lại là phụ thân của tên Cầm Bành, có câu ra trận trung huynh đệ, xông trận phụ tử binh. Lần này Cầm Bành quyết tâm kéo cả nhà hắn vào trận doanh của Nguyên Hãn rồi.
- Khá tốt, ngươi là nội gia cao thủ, cũng là chiến tướng nhất lưu… nhưng nói là một chuyện, sự thật phải đao thương mà chứng minh… Người đâu mang chiến mã của ta đến.
Nguyên Hãn cũng là võ tướng nhị lưu cấp bậc điên phong rồi, hắn kẹt mãi ở chỗ này không thể tiến thêm được đã gần một năm nay rồi. Giờ đây Nguyên Hãn đã gần 18 tuổi, cơ bắp và xương cốt đã gần đến mức định hình. Nếu hắn có thể đột phá lên Võ tướng nhất lưu trước khoảng thời gian này thì ước mơ vươn điến siêu cấp võ tướng như Triệu Tử Long hay Quan Vũ là hoàn toàn hiện thực. Nguyên Hãn hắn thiếu là thiếu một trận đấu đỉnh cao với võ tướng nhất lưu để có thể tìm ra được cảm giác thăng cấp mà thôi. Cơ hội ngay trước mắt nên tên này nào bỏ qua, đang lúc hứng khởi nên hắn muốn chiến một trận cho đầm đìa.
- ý của Vương gia là… Không thể a… quá nguy hiểm
Tên Cầm Bành thế mà run lẩy bẩy, không ngờ vị Vương Gia này lại muốn thượng đài, đao thương không có mắt, nhỡ may có bề gì thì cha con hắn máu tuôn ba thước mà mất mạng tại đây. Chúng binh sĩ cùng các quan viên xung quanh cũng khuyên can Nguyên Hãn, thân là chủ Soái không nhất tiết phải tự minh sách thương đao ra trận như vậy, thư chiến lực của lão đầu này có nhiều cách mà.
- Tiểu nhân không dám.. không dám mạo phạm Vương gia…
Cầm Võ cũng quỳ mọp xuống đất mà nói, đây là cơ hội xuất đầu của cha con hắn, để hắn có thể trở về với quê cha đất tổ làm rạng danh tổ tông. Hắn không muốn chỉ vì lỡ tay mà làm mọi chuyện rối tung lên được.
- Quan trọng là ngươi mạo phạm nổi ta không mới là vấn đề…. Ta ra lệnh ngươi đánh toàn lực… đánh như trên chiến trường… nếu lần này ta có thể đột phá thì công đầu sẽ là ngươi. Là võ tướng nhất lưu ngươi hiểu hoàn cảnh của ta lúc này sao?
Nghe thấy hai từ đột phá thì mắt lão đầu rực sáng, thì ra là nguyên do đó. Võ tướng muốn đột phá cái cửa ải này cần tích lũy rất lâu, nhưng có những lúc chỉ cần một trận chiến khốc liệt, máu lửa thực sự thì cũng có thể đột phá như thường. Vương gia nhìn quá trẻ, nghe đâu mới 17 tuổi thôi, vào tầm tuổi này mà đột phá võ tướng nhất lưu thì kém gì Chu á Phu triều Đại Hán. ( Chu á Phu con trai Chu Bột là một chiến tướng nổi tiếng trong lịch sử với tuổi trẻ nhưng chiến lực được so sánh cùng Hạng Võ)
- Tiểu nhân linh mệnh… tiểu nhân cũng có chút tâm đắc trong chuyện này, muốn đột phá là phải đánh thật. Đánh ra sinh tử, bị thương là khó tránh khỏi mong Vương Gia giáp mão cẩn thận.
- Không cần thiết, đã gọi là đánh chạm đến sinh tử thì không cần giáp mão, vũ khí cũng không bọc đầu, chiến trường ra sao thì bây giờ làm như vậy… Ngươi chớ làm ta thất vọng…
- Tiểu nhân tuân lệnh…
Lão đầu vậy mà tuân chỉ, hắn tự tin với thương pháp điêu luyện của mình thì vẫn có thể khống chế tình huống một cách tuyệt đối.
Hắc Mã của Nguyên Hãn được dẫn đến, chỉ thấy gã Vương gia này nay tai điểm tướng đài cởi ra Vương phục và cả áo chẽn bên trong, để lộ ra một nửa thân trần phía trên mà thượng mã. Đến giờ này đây thì tất cả hai bên binh sĩ mới nhận ra được vị Vương Gia, vị Nguyên Soái của họ hung mạnh đến nhường nào. Không kể đến từ khối cơ bắp như thép nguội được dao bén gọt đẽo góc cạnh, chỉ nói đén khí thế của vị Vương Gia đang cầm thương bạc ngồi trên chiến mã cũng đã chấn nhiếp toàn trường. Nếu chỉ là khí thê thôi thì Cố Hưng Tổ và Cầm Bành không thể so được một góc của vị Vương gia này.
Cầm Võ cũng hưng phấn bừng bừng mà cầm lên hắc thiết thương của hắn nhảy lên ngựa, học theo Nguyên Hãn thì Cầm Võ cũng phanh trần ngực áo mà để lộ nửa thân trên với có bắp khủng bố của hắn ra, nếu so về cơ bắp thì Nguyên Hãn kém một mảng xa so với Cầm Võ. Vì hình thể cảu Nguyên Hãn đi theo lối săn chắc, Từng thớ cơ như rèn đúc cho nhỏ lại, để còn trong đó chỉ là tinh túy mà không có chút tạp chất nào, nhìn chúng như những khối thép nguội với sức bạt và tính đan hồi kinh người. Còn Cầm Võ thì từng thớ cớ nổi vồm như ngựa chạy chồm chứa đầy sức mạnh bạo tạc.
Toàng trường nín lặng nhìn hai người từ từ cưỡi ngựa mà đi vào sân đấu, giớ lạnh hiu hiu thổi bay bờm ngựa. Nhưng gió lạnh cũng không thể làm giảm đi nhiệt độ của bầu không khí đang sôi sục nhiệt huyết nơi đây. Cả quảng trường lặng ngắt chỉ nghe thấy tiếng ngựa phi phò đang phả ra những luồng hơi xám nhẹ như sương. Nếu ai có tinh mắt để ý thì sẽ nhìn thấy thân thể của cả hai đấu sĩ đang bốc lên những làn khói nhạt, đây là dấu hiệu của nội lực ngoại phóng của những nội gia cảnh giới hậu thiên đã bước vào đẳng cấp khá cao.
Đây là trận đánh thực sự nguy hiểm với vũ khí không hề được che chắn mũi nhọn, không giáp mão bảo hộ. Nhìn cả hai mũi thương đang lóe lên hàng quang lạnh ngắt àm các binh sĩ nơi đây lạnh người đi phân nửa. Khí thế hai người đấu sĩ dần dần được từng bước đẩy lên cao. Đây là súc thế của cao thủ chính thức, thường thì các cao thủ trong quân ngũ nếu không quá cân tài thì chỉ một chiêu là phân ra sinh tử rồi, việc tích tụ khí thế đến đỉnh phong rất quan trọng đối với họ.
Khí thế của Nguyên Hãn toát ra là trầm trọng như núi, làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông, lồng ngực như bị ngàn cân tại đè nặng. Còn khí thế của Càm Võ chỉ có một từ để hình dung đó là Bá, khí thế của hắn như phá thể àm ra lăng không chém người,khí thế có thể nói như một mảng cầu vống sát khí ép tới đối phương.
Về mặt cảnh giới thì Nguyên Hãn vẫn kém Cầm Võ một bậc nhưng về mặt khí thế thì hắn không hề thua một chút nào. Giờ đây trên sân đấu là hai luồng khí thế đang va chạm nhau gay gắt, bỗng nhiên chiến mã của Cầm Võ hơi cụp hai tai mà cúi đầu nhẹ. Ngay lập tức Nguyên Hãn đã thúc mạnh hai chân vào sường bụng của Hắc Mã, con chiến mã như thong linh mà chồm hai chân trước giơ cao lên trời nhưu đứng thẳng dậy, sau đó là phóng vút về phía trước. Cầm Võ cũng vội vang thúc ngựa hét lớn mà lao lên. Cả hai như hai tia chớp đen đỏ khác biệt mà lao vào nhau với vận tốc chóng mặt. Toàn trường ồ lên một tiếng kinh hãi, nếu so sánh với trận đấu tướng này thì trận của Cầm Bành và Cố Hưng Tổ kém hẳn một bậc rất xa.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
12 chương
21 chương
90 chương
89 chương
117 chương