Ngược Về Thời Lê Sơ (tái bản)
Chương 82 : Dạy bảo Kiến Văn
Chửi cho chán chê vào giờ là đến màn xin lỗi nhau. Thế nhưng Nguyên Hãn cũng hiểu thêm được rằng tên Chu Kiến Văn này cũng có điểm mạnh, đó là biết học hỏi, và năng lực học hỏi của hắn cũng quá mạnh. Bình tĩnh ngồi xuống rồi thì 2 huynh đệ kết bái chả giống ai này bình tĩnh hơn nói chuyện:
- Ta hứa với đệ... khi đánh vào tới Nam Kinh cứu được Phương nhi của ta là lức ta sẽ sủng ai nàng hơn, bùa đắp cho nàng ấy, đó là lỗi của ta không đủ sức bảo vệ mẹ con Phương nhi, không phai lỗi của nàng ta... giờ Hãn đệ có thể bình tĩnh mà nói về cái "điểm yếu chết người" của ta được không.
- Thế mấy cái nói phía trước không phải điểm yếu chết người sao? Nguyên Hãn liếc mắt mà bĩu môi..
- Khà khà... nhiều thiếu sót quá nhớ không hết a.... Mà trước giờ chưa ai từng nói, người trong cuộc u mê không hiểu kính xin tiểu đệ đại nhân cao cao tại tại thượng chỉ ta...
Vậy mà giờ này Kiến Văn lại biết nói đùa để không khí bớt căng thẳng. Nguyên Hãn liếc xéo một cái:
- Chưa bào giờ ghe thấy câu " tiểu đệ đại nhân cao cao tại tại thượng" trong bất kì sách vở nào, huynh trưởng đại nhân người lôi đâu ra vậy. Biết thế này trước kia ta nhất quyết đòi làm đại ca cho xong mệt mỏi.
Nguyên Hãn cũng đùa một chút để cả hai cùng thấy thoải mái hơn.
- Phải phải, hay ta quay qua gọi ngươi đại ca cũng được mà... ha ha ha
- Miễn đi... làm thế cả mấy chục triệu con dân Đại Minh cầm đá chọi thì ta cũng chết mất chục lần rồi.
- Ha ha... chính sự.. nói chính sự.....
Nguyên Hãn thấy đùa vui cũng đủ nên quay về chính sự thôi nên nghe Chu Kiến Văn nói về chính sự thì hắn cũng nghiêm túc mà nói chuyện:
- Những yếu điểm ta nói phía trên đều là rất quan trọng, huynh trưởng cần ghi nhớ... mặc dù điểm tiếp theo có quan trọng hơn một chút..
- Yên tâm ta sẽ ghi nhớ... hay la chấp bút ghi lại nhỉ...
- Tùy huynh... điểm tiếp theo đó là cách đối xử của huynh đối với thần tử rất theo cảm tính, gây nên sự không công bình, đây là điểm tối kị khiến địch nhân có thể dùng kế ly gián mà khoét sâu vào. Năm Kiến Văn thứ nhất huynh cử Cảnh Tinh Văn băc phạt Chu Đệ lần thứ nhất nhưng thất bại vì đâu chính là vì cách huynh đối xử bất công với Lý An. Chu đệ khoét vào đó mà mua chuộc tên này, từ đó biết hết quân cơ mà đả bại Cảnh Tinh Văn. Cũng vì dùng người theo cảm tính mà Hoàng Huynh trọng dụng tên bất tài Lý Cảnh Long biểu ca của huynh. Sự trọng dụng vô lý này làm tướng lãnh có chân tài thực học không thể chịu nổi mà chạnh lòng, Chu Đệ tiến hành khoét sâu mua chuộc. Ngay cả Chu Đệ đem quân đánh Ninh Vương ở Liêu Đông mà không ở Bắc Bình, 50 vạn đại quân của Lý Cảnh Long cũng không làm gi nổi Bắc Bình. Đó là do tướng sĩ không phục Lý Cảnh Long. Đến khi Chu Đệ đem quân trở về thì chỉ cần một chút thời gian đã đánh bại Lý Cảnh Long đồ sát gần 10 vạn người. Năm Kiến Văn thứ 2 huynh vẫn trọng dụng tên bất tài này tập hợp 60 vạn đại quân đi đánh Chu Đệ, kết quả ra sao Lý Cảnh Long lại thua trận tặng không 10 vạn quân đầu hàng Chu Đệ mất luôn cả Đức Châu và Tế Nam. Vậy mà tên Lý Cảnh Long này vẫn được tah chết, chỉ vì hắn là biểu ca chơi với huynh từ nhỏ đến lớn... thử hỏi đối xử theo cảm tính như vậy tướng lãnh nào mà phục được.... cái này phải xửa triệt để. Nên nhớ kẻ mở cửa thành Nam Kinh cho quân Chu Cao Hú tiến vào đồ sát gia đình của huynh cũng chính là tên Lý Cảnh Long này.
Nghe đến đây thì Chu Kiế#n Văn nhớ lại tất cả mà nghiến răng nghiến lợi:
- Ta phải xé xác tên này làm muôn mảnh.....
Nhưng sau đó Chu Kiến Văn như chợt nhớ ra thứ gì đó mà quay qua Nguyên Hãn dò hỏi:
- Chuyện của Đại Minh cánh xa cả vạn dặm sao mà đệ tường tận như bàn tay như vậy.... lại nói qua cái "thế giới của đệ" là gì? có phải là "tiên giới" của người sư phụ cao nhân của đệ cư ngụ không?... đệ đã đến đó chưa... kể qua chút nghe xem... nếu được dẫn ta tới ngó qua một lần được không?
Lại nói đến câu " người nó vô ý, kẻ nghe hữu tình" Nguyên Hã#n là nhắc về thế giới của hắn ngụ ý là thế giới tương lai của Nguyên Anh. Nhưng điểm này không thể lộ ra được nên Nguyên Hãn đành dày mặt mà nói dối.
- Chuyện Đại Minh thì ta bấm tay mà ra thôi, " tiên giới" thì ta chỉ nghe sư phụ kể qua cũng chưa được đến... không dẫn nổi huynh trưởng thưởng ngoạn rồi... thật có lỗi...
Người thời này thực sự rất mê tín, chuyện hoang đường như vậy mà Chu Kiến Văn tin sái cả cổ. ánh mắt hắn đầy mơ ước mà nhìn Nguyên Hãn:
- Không sao... không sao... tiên giới mà đâu phải ai cũng có cơ duyên. Có sư phụ tốt thật là cường a... giá mà ta cũng có sư phụ ngư vậy.... ôi 25 năm uổng phí... đệ mới có 18 tuổi thôi đã cường như vậy... thế gian bất công a...
Nguyên Hãn đúng là xấu hổ lăm rồi, hắn đang giơ tay che miệng mà ho khụ khụ.
- Thảo nào.... mấy tên trong binh bộ chiêu mộ thợ rèn, công tượng từ đất liền qua đây cố gắng dựa theo mẫu súng hỏa mai của đệ mà tự chế tạo nhưng thất bại cả... mấy tên bị súng vỡ nòng mà chết mà thương tật đấy... hóa ra tin đồn về lão sư của đệ là đúng....
Nguyên Hãn cũng kinh hãi rồi, mẹ nó tụi tàu chính là chúa bắt trước và ăn cắp bản quyền đấy. May mà công nghệ lò cao và lò thổi của hắn là do dòng chính đảm bảo tuyệt mật an toàn, nếu không thì thế mạnh của hắn ở thế giới này cũng chả là gì cả. Nói thì phải nói thời này chỉ đúc đồng và gang được thôi. mà gang thời này lại quá nhiều tạp chất của xỉ quặng để lại. Một khẩu súng hỏa mai nếu đúc bằn gang hay đồng thì ít nhất phải dày gấp 3 đến 4 lần súng hỏa mai bằng thép thì mới có được chức năng và uy lực bằng nhau. Vậy nên phe Chu Kiến Văn bắt trước không được là như vậy.
- Là lũ quan viên thế gia đưa ra chủ ý này cho huynh... phải nói thật cái pháp môn chế tạo này là bất ngoại truyền.. ngay cả thân huynh đệ cũng không được... ta cũng không chịu nổi lửa giận từ sư phụ lão nhân gia ngài... thế nhưng cung cấp sản phẩm thì không sao cả... nhuynh trưởng mong lượng thứ a.
Một chuyện nói dối sẽ kéo theo cả vạn lời nói dối, đây là nguyên lý cơ bản rồi. Nguyên Hãn cũng không muốn có rạn nứt gì giữa hai bên bên bịa ra một chuyện như vậy. Nhưng Chu Kiến Văn khoát tay vội bảo:
- Vương đệ ngươi nói gì lạ lùng..... ta đây sao dám tham pháp thuật, pháp môn của đệ... ngươi chịu cung cấp sản phẩm cho ta đã là thiên đại ân tình rồi. Nói thật loại cường đại vũ khí này kể cả thân huynh đệ cũng không cung cấp cho nhau đâu... Đệ làm như vậy trên dưới toàn bộ quan viên và nhất là huynh trưởng ta đây cảm kích bất tận rồi..
- Nói ra chuyện này thì ta lại có một nhắc nhở cho huynh trưởng ngươi. Việc các thế gia Miền Nam không phục chế được vũ khí của đệ lại là may nắn cho huynh trưởng.
Chu Kiến Văn hơi ngạc nhiên mà quay qua hỏi Nguyên Hãn, hắn rất khâm phục Nguyên Hãn nên rất tin tưởng những gì Nguyên Hãn nói, sự kién giải của Nguyên Hãn khác hoàn toàn với những gì hắn được học từ trước đến nay, nhưng những kiến gải đó lại hoàn toàn có lý. Chỉ là cách nhìn đứng ở một góc độ khác mà trước nay hắn không nghĩ tới mà thôi.
- Xin lắng nghe cao kiến của đệ...
- Huynh trưởng nên nhớ đạo sinh tồn của thế gia là đặt cược vào các nhân vật có thể xưng đế. Nên nhớ đế vương lại ít khi xuất phát từ thế gia, các gia tộc thế gia náy có câu nói bất hủ " Đế gia có thể bị diệt vong, nhưng thế gia mãi trường tồn". Điều này là hoàn toàn chính xác, thay đổi triều đại thì hoang thất, tông thất sẽ bị diệt môn, nhưng quan lại gia tộc rất ít khi bị diệt môn. Vì thế gia luôn luôn tìm cách ủng hộ mọi nhân vật có thể xưng đế, chẳng qua mức độ ít nhay nhiều mà thôi. Mà nhân vật họ chọn lựa phải có tiềm năng, phải có cái hơn người. Đây chính là thẻ đánh cược của các nhân vật có thể xưng đế. Ngay tại lúc này đây thế gia Miền Nam đang bàn bạc để phân chia lợi ích cùng Chu Đệ, nếu họ đạt được đủ lợi ích thì huynh trưởng sẽ biến thành quân bài dự bị mà thôi. Họ sẽ vẫn ủng hộ cho hoàng huynh nhưung chỉ dừng ở mức độ mộ con bài ẩn, để đến lúc nào đó Chu Đệ vi phạm lợi ích mấu chốt của Thế Gia Miền Nam thì họ sẽ tung Huynh ra làm con bài chiến lược. Lúc này đây rõ rang nếu đem lên cân đo thì huynh quá kém Chu đệ. Nhưng nếu huynh có những điểm mạnh mà không ai có cả ví dụ như hỏa khí của đệ vậy, nó là độc quyền. Lại có thêm cường viện của đệ nữa thì sức nặng của huynh tăng lên đáng kể, cộng thêm những hứa hẹn lợi ích của huynh dành cho đàm Thế Gia Miền Nam thì họ có thế dốc nhiều hơn đầu tư cho Chu Kiến Văn huynh. Nhưng ngay cả hỏa khí cũng không còn là đôc quyền của Huynh thì họ thà tìm một đối tượng nặng kí hơn một ông vua lưu vong như huynh để làm con bài ẩn đối chọi cùng Chu Đệ. Huynh đã hình dung ra tình cảnh của mình chưa.....
Chu Kiến Văn quả thật mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, ướt đẫm cả lưng giữa trời đông giá rét. Hắn suy nghĩ quá nông cạn trước đây rồi. Không ngờ bên trong còn có nhiều khúc mắc như vậy. Quả thật cái nhìn cảu Nguyên Hãn rất bao quát vì đó là cái nhìn trực quan, khách quan của những nhà nghiên cứu lịch sử theo cách độc lập ( Independent research) vậy nên cái nhìn đó chuẩn xác hơn cả chính các thế gia thời này đang đắm đuối trong con đường của họ.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
12 chương
21 chương
90 chương
89 chương
117 chương