Trời đã bước vào hè thật quá oi bức rồi, Nguyên Hãn đến Lê gia biệt viện đã là 6 giờ chiều. Với thời hiện đại 6 giờ vẫn còn đang sớm lắm nhưng với cái thời không có ti vi máy tính, không ca nhạc phim ảnh như bây giờ thì 8,9 giờ tối đã đi ngủ luôn rồi thì nó đã là khá muộn rồi. Nhóm quân sĩ thần kinh thô này không thèm để ý đến thân thể bốc mùi vì trời nóng mồ hôi nhễ nhại, không ngại cái mùi tanh lòm của biển cả mà xông vào bàn ăn đã chuẩn bị trước. Họ cuốn bay tất cả thức ăn chỉ trong một nốt nhạc mà thôi, đến ngay cả Nguyên Hãn có chút văn nhã mà cũng chẳng khác là bao. Nhưng có một điểm lạ đó là nữ chủ nhân nơi này cùng các co thiếu nữ khác lại không ngại cái mùi mặn mòi đấy, không ngại cái nhớp nháp bẩn thỉu của đám thanh niên thô hào này. Họ ngồi ngay bên cạnh mà tiếp rượu tiếp thức ăn. Không những thế họ còn hạnh phúc và vui mừng khi được nhìn thấy lũ thanh niên trai tráng này ăn ngon miệng, mỗi lần có tên nào đó mở miệng ra khen ngon là y nhu rằng có một cô gái cười đến lộ vài chiếc răng thơm. Phải rồi đây là Lê Tú Xuân và nhóm con gái quân hộ đã đính hôn với mấy thân binh của Nguyên Hãn. Nói thật là nho giáo cũng có ảnh hưởng rất lớn đến Đại Việt, nhưng nó cũng bị đồng hóa khá nhiều với tư tưởng của người Việt. Do đó người việt không bị ảnh hưởng đến mức nặng nề bởi nho giáo cổ hủ không hợp thời đại như người Hán. Việc các cô gái này tìm đến với vị hôn phu của mình để chăm sóc cũng là bình thường thôi. Kể từ khi chia tay phải hơn nửa năm rồi không có gặp nhau đấy, vậy là cọc đành đi tìm trâu mà thôi. Mấy con " trâu" này công vụ là lien mien, chờ đến khi họ tìm đến "cọc" thì có lẽ cọc chết già cả rồi. - Đầu bếp khu biệt viện này nấu ăn ngon quá... Nguyên Hãn vừa ăn vừa khen một câu. Một cô gái nghe thấy vậy thì bĩu môi. - Là tiểu thư và chúng em nấu đấy, phải chuẩn bị nguyên liệu từ sớm kìa... công tử vô tâm lại nói là đầu bếp nấu... - Phải công tử vô tâm... phat rượu - Vô tâm.. phạt rượu Chúng nữ nhao nhao đòi phạt rượu... Tú Xuân chỉ là mỉm cười hạnh phúc mà thôi. Nguyên Hãn ngẩn ngơ nhìn qua khuôn mặt như ngọc sứ tinh xảo của Tú Xuân mà ngạc nhiên, thời này vẫn biết là tiểu thư cũng học qua nữ công gia chánh. Thế nhưng không ngờ Tú Xuân nấu ăn ngon vậy, thức ăn trước mặt mỗi người là chuẩn bi riêng đấy, chả ai giống ai... chỉ cần suy nhẹ ra một chút là biết được rằng mỗi cô gái ở đây đèu chuẩn bị riêng món ăn cho hôn phu của mình. Phần mọi người Nguyên Hãn không biết thế nhưng phần của hắn thì quá là ngon rồi. Quả thật con gái họ Lê Ngọc Hà được đào tạo khá kĩ, mẹ hắn cũng nấu ăn ngon y như vậy, chẳng qua là vị hơi khác mà thôi. - Ồ Ta nhận phạt... ta uống.... mấy thằng kia để ta uống một mình à... cùng uống nào lên... nhanh... Nguyên Hãn thét một câu sau đó quay qua Tú Xuân mà thầm thì: " Anh không ngờ em nấu ăn ngon thế, giá như ngày nào cũng được em nấu cho để ăn thì tuyệt". Câu nói làm cho Tú Xuân lòng như nở hoa, xuân tâm phơi phới. Lần đầu tiên nàng cười đến lộ cả hàm răng trắng bóc như ngọ thạch. Nguyên Hãn nhìn thấy người đẹo cười mà ngẩn ngơ như mất hồn rồi. - Phạt ba chén... ba chén... Cả đán thiếu nữ lại nhao nhao, uống đến một tầm nào đó thì ba chén hay ba mươi chén vào bụng chỉ là con số để đếm mà thôi. Cả đám quân nhân thô hào vậy là cùng nhau cạn chén liên tục, cơm ngon rượu tuyệt đúng là họ được thư giãn một ngày rồi. Cơm no thì phải đi nghỉ thôi, nhưng không thể mang cái thân thể khắm khú nhơm nhớp lên giường được vậy ra cần phải đi tắm rồi. Cũng chả biết cái lũ thân binh tắm rửa kiểu gì, mà Nguyên Hãn hắn là Vương gia cahr nhẽ phải đi quan tâm chuyện đó. Lo cho thân mình đã mệt lắm rồi, hắn mò vào phòng tắm đã dành cho mình mà trút bỏ quần áo chui vào cái bồn tắm khổng lồ được làm bằng gỗ thông. Tựa lưng ngả cổ về phía thành của bồn tắm thì hắn cảm giác được hôm nay chính là ngày được thả lỏng nhất trong cả mấy tháng nay. Rượu vào lâng lâng, ngâm mình thoải mái tự nhiên rất nhiều ý nghĩ trong đầu của hắn trở nên cực kì mạch lạc. - Người đâu, người đâu.... thắp thêm đèn, đem giấy bút đến đây cho ta mau... Nguyên Hãn nằm trong bồn tắm mà gào thét, vì hắn tự nhiên sáng tỏ rất nhiều chuyện mà gần ghi ra, nếu không thì sẽ quên hết. Cánh cửa phòng tắm mở ra, bóng một cô hầu gái nhảy tót vào... hoàn toàn không một chút nào dáng vẻ của hầu gái, kiểu như ăn trộm thì đúng hơn. Tay người hầu gái vậy mà mang theo mấy ngọn nến nhỏ cộng một xấp giấy, quan trọng là chiếc bút lông ngỗng. " Người hầu gái này có lẽ là do Tú Xuân chỉ đạo chỉ có nàng mới hiểu ta cần thứ gì lúc này" Nguyên Hãn nghĩ trong lòng mà cũng không để ý đến người hầu gái. Nhoài một nửa người ra khỏi bồn tắm hắn kéo lại chiếc ghế, vội vàng lau khô hai tay, tiếp theo là kê giấy lên ghế mà vưa ngâm nửa mình vừa nhoài người ra ngoài vẽ vời. Hắn chỉ sợ nếu chỉ càn thay quần áo hay đứng dậy khỏi bồn tắm sẽ quên đi tất cả những thứ này. - Ngươi thắp them mấy ngọn nến lên cho sáng.... Nguyên Hãn vừa cắm cúi vẽ vẽ viết viết vừa ra lệnh cho cô hầu gái. Hắn chỉ nghe một tiêng " Uhmm" nhẹ rồi sau đó căn phòng sáng thêm khá nhiều do hai ngọn nến tiếp thêm. Nguyên Hãn quá chú tâm vào công việc mà quên đi người hầu gái bên cạnh. Nhìn thân thể cường tráng với cơ bắp săn chắc đầy nam tính của Nguyên Hãn lộ ra trước mặt thì người hầu gái thẹn đến đỏ mặt. Nhưng chỉ thấy nàng bấm tay vào vạt áo thở phào một hơi lấy quyết tâm mà tiến lại gần Nguyên Hãn. Nàng cầm lấy chiếc khăn mà thực hiện chức trách của một người hầu gái phải làm. Đó là hầu hạ chủ nhân tắm rửa. Nguyên Hãn cũng quá nhập tâm mà làm mọi việc, hắn chẳng để ý đến co người đang kì lưng cho mình, đang tắm rửa thân thể của mình. Bàn thay búp măng từng ngón thanh khiết như ngọc của cô hầu gái lúc đầu còn ngượng ngùng, lúng túng và vụng về khi chạm vào thân thể cứng như thép của Nguyên Hãn, xong thời gian càng lâu thì sự ngại cùng càng qua đi, thay vào đó là sự vuốt ve mơn man cái thân thể tràn đầy sức mạnh bằng đôi tay mỏng manh như bạch ngọc ấy. Cùng không hiểu vì sự vuốt ve ấy, hay vì rươu và thư giãn mà đầu óc của Nguyên Hãn càng ngày càng sáng tỏ.... rất rất nhiều chuyện tưởng như vụn vặt không đáng quan tâm ở tương lai lại hiện ra mag những điều đó lại cực kì giúp ích cho Nguyên Hãn lúc này. Hắn mừng như điên, như dào rú trong tâm trí, ngày hôm nay là này thu hoạch lớn nhất trong cuộc đời hắn kể từ khi hai linh hồn hào lại làm một. Hắn biết mình phải làm gì rồi. Và hắn còn biết mình sẽ làm như thế nào để bước đi trên con đường tiếp theo, từng bản vẽ, từng ghi chú, từng dòng kế hoạch cứ thế mà viết ra.