Ngục Thánh

Chương 96 : Giáp chiến

Trong lúc công chúa và Tiểu Hồ tìm thấy đỉnh Hoành Sơn thì bọn Vô Phong vẫn loay hoay ở “đất chết”. Hai gã hộ vệ thánh sứ và Quạ Đen không thể đoán ra được bí mật của xác sống “đất chết”. Họ đã chiến đấu đến kiệt sức và gần như vong mạng nếu lũ xác sống không đột ngột rời đi. Kể từ đó, ba người không gặp bất cứ thây ma nào nữa. Dường như chúng tìm ra một con mồi khác ngon lành hơn, hoặc cũng có thể chúng chê thịt hai gã hộ vệ không ngon. Nhưng còn Quạ Đen? Cô ta là phụ nữ, lẽ nào thịt cũng dở tệ? – Hỏa Nghi nghĩ thầm. Không bị xác sống quấy rối, Hỏa Nghi quyết định tìm đường lên đỉnh Hoành Sơn thay vì chờ đợi hoặc tìm những người đồng đội khác. Hắn suy nghĩ cả ngày trời, cuối cùng cũng tìm ra cách “nhắm mắt mà đi” để xác định phương hướng. Hỏa Nghi và Vô Phong thay phiên nhau làm việc đó, hễ người này nhắm mắt, người kia sẽ trông chừng Quạ Đen đề phòng bị đánh lén. Bọn họ đã nhầm đường hai lần, lần thứ nhất là tới lãnh địa của Sơn Thần; còn lần thứ hai, Hỏa Nghi suýt chút nữa sảy chân xuống vực thẳm. Như mất kiên nhẫn với hai người, Quạ Đen đề nghị rằng hãy để cô ả dẫn đường. Hỏa Nghi đồng ý ngay tắp lự, đoạn nói thầm với tên tóc đỏ: -Trực giác phụ nữ chuẩn lắm, cứ mặc cô ta! Thực sự là Hỏa Nghi nói đúng. Nhờ trực giác của Quạ Đen, họ đã thoát khỏi mê cung gò ụ và hiện đang di chuyển trên vùng đồng bằng – nơi Diễm Tà từng đi qua. Nếu họ cứ thẳng đường này thì đỉnh Hoành Sơn chẳng còn bao xa nữa. Bọn Vô Phong vừa theo gót Quạ Đen vừa bàn cách đối phó cô ả, bởi lẽ khi tìm thấy đỉnh Hoành Sơn, mối quan hệ đồng minh giữa họ và cô ta sẽ tan vỡ ngay tức khắc. Về cơ bản, Vô Phong dần hiểu bí kỹ “độ rung” của Quạ Đen cũng như cách thức ả sử dụng thanh “muỗi vằn”. Trong đầu hắn bắt đầu hình thành những chiến thuật khắc chế Quạ Đen. Tuy vậy, tên tóc đỏ lại lo sợ Diễm Tà nhiều hơn, sự việc ở Cây Cầu Vĩ Đại vẫn ám ảnh hắn. Hỏa Nghi nói: -Găng tay của Diễm Tà làm từ “kiên thành thiết” – một loại hợp kim siêu nhẹ, chịu được tác động vật lý lớn. Giá trị rất đắt, chừng khoảng một trăm thùng vàng một mảnh! Nó được dùng để chế tạo lưỡi kiếm, nếu khéo tay, có thể biến nó thành bộ giáp. Đại loại như cái này… Hỏa Nghi kéo cổ áo, lộ ra bộ giáp màu bạc bó sát người, chính nó đã cứu mạng hắn vô số lần khi đối đầu Quạ Đen ở quận 4. Vô Phong hỏi: -Nó có điểm yếu không? -Tất nhiên là có! Giáp hoặc găng tay “kiên thành thiết” cấu tạo từ nhiều mảnh khác nhau, khớp nối giữa các mảnh là nơi yếu nhất. Nhưng khớp nối rất hẹp, cậu có thể đánh trúng không? Vô Phong gãi đầu, lòng thầm than thở. Thân thủ Diễm Tà lanh lẹ vô cùng, chạm được cô ta đã khó chứ đừng nói là ngắm mũi kiếm đâm vào một điểm bé nhỏ như vậy. Hắn thừa nhận cô ả mạnh hơn mình. Nếu muốn khỏa lấp khoảng cách trình độ, hắn phải sử dụng Phong kỹ trong thực chiến. Nhưng tất cả những gì Vô Phong làm được mới chỉ dừng ở mức điều khiển một hòn đá bay vòng vòng, không hơn. Con đường dưới chân ba người bắt đầu đổ dốc, nhiệt độ giảm, không khí loãng dần. Linh cảm đích đến ở ngay trước mặt, Quạ Đen liền bước nhanh hơn, bọn Vô Phong theo chân ả sát nút. Được hơn trăm bước, ba người bỗng nghe thấy những tiếng ì ùng tựa tiếng sấm vọng lại. Tên tóc đỏ đoán ra ngay thứ âm thanh đặc trưng đó là phép Lôi niệm của công chúa. Hắn tức tốc chạy, sự lo lắng khiến hắn không để ý rằng Quạ Đen đã rút kiếm. Thanh “muỗi vằn” kêu lách cách, Quạ Đen vung tay, lưỡi kiếm xé gió bay đến kéo theo dây xích. Hỏa Nghi vội tóm cổ áo gã tóc đỏ đoạn kéo sang một bên: -Cẩn thận! Mũi kiếm đâm hụt trong gang tấc, Quạ Đen liền thu kiếm về. Ả ta án ngữ đường lên đỉnh Hoành Sơn, cặp mắt ngái ngủ ơ hờ nhìn hai gã hộ vệ thánh sứ, cái cằm khẽ hất lên đầy cao ngạo và thách thức: -Hai đứa chúng mày tới đây là được rồi, không cần tốn sức thêm nữa. Hỏa Nghi cười lớn: -Không có chuyện ấy đâu “cưng” ạ! Nằm mơ giữa ban ngày à? … Cùng lúc đó, chiến sự tại đỉnh Hoành Sơn ác liệt hơn bao giờ hết. Tuy có lợi thế với những đòn phép thuật tầm xa nhưng công chúa và Tiểu Hồ lại ở thế hạ phong so với Diễm Tà. Những luồng sét của Lôi niệm, những trái cầu lửa của Hỏa niệm, tất cả đều vô dụng trước lối di chuyển thoăn thoắt của Diễm Tà. Cô ta sử dụng chiến thuật áp sát, liên tục bức hai người thối lui. Tiểu Hồ là người duy nhất có thể đánh cận chiện song từ đầu đến giờ, nàng vẫn chưa một lần giao thủ trực tiếp với đối phương. Sự hiểu biết của Tiểu Hồ về võ thuật quá ít ỏi, nàng chỉ dám dùng phép thuật giữ khoảng cách an toàn với Diễm Tà. Ngay lúc này, Tiểu Hồ cần Vô Phong hơn bao giờ hết. Nàng tin rằng tên tóc đỏ sẽ nghĩ ra cách đối phó. Nàng cần hắn. Diễm Tà đổ người chạy, đôi chân vù vù lướt trên khói mây, đôi găng tay hợp kim rực sáng những đường vân xanh. Tiểu Hồ giương đôi “cáo lửa” ngang mặt đoạn vận nội lực, song kiếm rực cháy, nàng chụm miệng thổi lửa. Lửa xòe hình quạt lan về phía trước, ngăn chặn mọi hướng tiến công của địch thủ. Bất chợt Diễm Tà dừng bước, hai tay vỗ mạnh tạo ra một luồng áp khí đánh bạt ngọn lửa. Lửa tan, hơi nóng tàn, ả ta liền lao tới, trong chớp mắt đã tiếp cận Tiểu Hồ, tay phải sẵn sàng tung cú đấm thôi sơn. Phía sau, Lục Châu chống pháp trượng dụng phép Lôi Thành bao phủ Tiểu Hồ vừa kịp lúc. Khối bán cầu điện xoáy mạnh, không khí nhiễm điện tích khiến Diễm Tà phải thu đòn rồi lui bước. Nhóm công chúa bao bọc cho nhau rất tốt nhưng họ tiêu tốn quá nhiều nội lực, trong khi đối phương còn cực kỳ sung mãn. Cứ đà này, bên thiệt sẽ là Lục Châu và Tiểu Hồ. Bên kia, Diễm Tà hầu như không tổn hại. Cô ả chỉ tay xuống Tang Nguyên, sau cười: -Này! Nếu không “giải quyết” tôi nhanh lên, con nhỏ này mà tỉnh dậy, hai cô chết chắc đấy! Cho đó là lời khiêu khích ngạo mạn, Tiểu Hồ tức xì khói. Nhưng tức là một chuyện, tiêu diệt được Diễm Tà hay không là chuyện khác. Lục Châu ghé đầu hỏi Tiểu Hồ: -Vừa nãy cô ta chỉ vỗ tay mà ngăn chặn được ngọn lửa của em, ả sử dụng bí kỹ hả? -Không phải, đó là tính năng của hợp kim “kiên thành thiết”. – Tiểu Hồ lắc đầu – Khi tích đủ năng lượng, nó sẽ tạo ra lực phản chấn. Công chúa cắn môi suy nghĩ. Diễm Tà không hề dùng bí kỹ cũng chẳng có phép thuật – một quyền thủ dựa hoàn toàn vào thể lực, kỹ năng võ thuật cùng chút công năng đặc biệt của găng tay hợp kim. Một đối thủ giản đơn song Lục Châu không thể nghĩ ra cách khắc chế. Sự tình sẽ đổi khác nếu nàng và Tiểu Hồ có thể sử dụng phép triệu hồi thần hộ mệnh hoặc linh hồn, phiền nỗi cả hai đều kiệt lực sau chuyến đi qua “đất chết”. Công chúa bèn hỏi: -Cái găng tay đó sử dụng lực phản chấn liên tục à? -Không, sau mỗi lần dùng, nó cần vài phút để tích tụ năng lượng. – Tiểu Hồ đáp. -Vậy thì tấn công thôi! – Lục Châu nói – Nếu dốc hết sức, chúng ta vẫn thắng! Phải tận dụng lúc Tang Nguyên chưa tỉnh dậy! Tiểu Hồ hiểu ý công chúa, bèn lôi ra ống trụ hình lục giác. Cô gái cắn tay, máu chảy trên ống trụ ngấm qua những đường hoa văn hình khối, linh hồn Rahtri tái xuất. Cùng lúc ấy, công chúa triệu hồi thần hộ mệnh A Sát Ca. Đây là một quyết định mạo hiểm bởi sau khi thi triển phép thuật, hai người họ gần như cạn kiệt nội lực. Phía bên kia, Diễm Tà biết rõ mình đang nắm thế chủ động nên chẳng vội vàng. Cô ả tha thẩn bước, miệng cười tươi như hoa: -Phép triệu hồi thần hộ mệnh và phép Huyết Hồn của người Đà Ma? Các cô hết đường lựa chọn rồi nhỉ? Tiểu Hồ lạnh lùng vung tay niệm phép, những sợi máu liên kết giữa nàng và Rahtri bỗng kéo dãn như cao su. Linh hồn Rahtri liền lao tới Diễm Tà, đôi tay khai xuất hai thanh đại đao lớn. Phía bên kia, cô ả tóc đen vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay nắm chặt sẵn sàng đối chiêu chứ không thèm né tránh. Bay được nửa đường, linh hồn máu bỗng đổi hướng rồi thẳng tiến đến chỗ của Tang Nguyên. Thay vì đánh một kẻ sung sức, nhóm công chúa sẽ đánh kẻ không thể chống cự. Diễm Tà giật thót, đôi chân lập tức đuổi theo linh hồn Rahtri. Bỗng đâu từ không trung, A Sát Ca vỗ cánh bay xuống đâm cây thương thẳng đầu ả. Diễm Tà vội vàng né qua một bên, mũi thương đâm hụt xuyên thủng mặt đất. A Sát Ca hạ thân rồi giương tấm khiên ngăn chặn Diễm Tà. Ả ta nhảy lên đoạn hét lớn: -Tránh ra! Diễm Tà tung cú đấm thẳng vào chiếc khiên, một thanh âm đinh tai nhức óc vang rền khắp đỉnh núi. Trước sự ngỡ ngàng của Lục Châu, A Sát Ca bị đẩy ngược về phía sau. Diễm Tà nhân cơ hội luồn qua vị thần hộ mệnh, toàn thân vun vút như tên bay, mái tóc căng gió vẽ một vệt đen xuyên khói mây. Lúc này linh hồn Rahtri đã ở ngay trước mặt Tang Nguyên, Tiểu Hồ nghiến răng: -Trễ rồi! Linh hồn máu vung đao. Diễm Tà còn cách khá xa, cô ả dẫu nhanh đến mấy cũng không thể cứu Tang Nguyên. Bất chợt Diễm Tà dừng bước, nắm đấm bổ nền đất tạo ra một luồng áp khí cuồn cuộn như sóng triều trào dâng thổi phăng khói mây, hất tung Tang Nguyên khiến đường đao bổ trượt. Tiểu Hồ liền niệm phép, linh hồn máu chụm miệng thổi lửa về phía Tang Nguyên nhưng trước đó Diễm Tà đã kịp ôm cô ta chạy đi. Cả Tiểu Hồ lẫn Lục Châu bất giác hẫng hụt, họ không thể tin chuyện vừa xảy ra. Lục Châu vung pháp trượng, A Sát Ca từ bên phải nhào tới vung cây thương tóe lửa điện. Vì bận ôm Tang Nguyên nên Diễm Tà chậm chạp hẳn, cô ả thoái lui một cách bị động trước đường thương của thần hộ mệnh. Mé bên trái, linh hồn Rahtri nhanh chóng nhập cuộc, bản thể máu vung song đao phong tỏa không gian. Bên phải có thương đâm, bên trái gặp loạn đao, Diễm Tà chỉ còn đường lùi. Nhưng nếu không vướng đi chăng nữa, ả cũng không thể đánh. Bởi lẽ A Sát Ca hay Rahtri đều là những sinh thể tồn tại ở thế giới khác, sử dụng đòn vật lý thông thường không thể đả bại họ. Linh hồn máu quăng đao, đao xoáy như bông vụ bay vù vù tới Diễm Tà. Ả tóc đen hụp đầu né tránh, nhưng trong khoảnh khắc phần nghìn giây, cô ta chợt nhận ra còn một thanh đao khác bay tầm thấp. Ả nhún chân nhảy sang, lưỡi đao sượt vai áo, cắt một phần da thịt. Diễm Tà nhăn mặt, máu tươi chảy ròng ướt đẫm cánh tay. Đằng xa, Tiểu Hồ niệm phép, linh hồn Rahtri khạc ra một bãi lửa lan tràn khắp mặt đất. Hơi nóng hừng hực bén mũi chân, Diễm Tà vội vã lùi bước. Nhưng ả không thể bao quát toàn bộ trận đấu. Phía trên cao, A Sát Ca tung cánh bay lên, mũi thương chĩa xuống tạo lưới sét bao phủ quanh Diễm Tà khiến cô ả không thể chạy thoát. Lưới sét thu nhỏ diện tích, bọc kín Diễm Tà thành một khối điện tích trắng xóa phát những tiếng nổ đinh tai nhức óc. Lục Châu hét lớn: -Dứt điểm đi, Tiểu Hồ! Lúc này, đôi kiếm của Tiểu Hồ cắm trên đất đã dựng nên màn lửa Hỏa Địa Hạ. Rahtri nhúng thân thể qua bức màn, hiện thân thành con báo lửa lao thẳng vào khối điện tích. Thêm một tiếng nổ nữa rung chuyển đỉnh Hoành Sơn, lửa cao ngút trời thiêu cháy không gian, ngàn vạn tia sét cày nát mặt đất. Dính hai đòn phép thuật kết hợp này, Diễm Tà không ra tro cũng chẳng toàn thây. Nhưng bù lại, công chúa và Tiểu Hồ cạn kiệt nội lực, hai người thở dốc, linh hồn Rahtri cùng thần hộ mệnh A Sát Ca nhanh chóng biến mất. Dù sao, điều quan trọng là họ đã tiêu diệt được Diễm Tà. Con lạc điểu khổng lồ trên lưng bức tượng Huyết Thiên Thiết Giáp vẫn say ngủ, dường như nó không hề biết một trận chiến ác liệt vừa xảy ra. Nhìn con quái vật, Lục Châu biết rằng không thể khống chế nó bằng những phép thuật thông thường. Tiểu Hồ hỏi: -Nó lớn quá, chúng ta làm sao đây, công chúa? -Ta sẽ dùng phép Ảo Trận khống chế nó. Nhưng phải đợi thêm lúc nữa, giờ ta không đủ sức! Vả lại nhỡ đâu còn kẻ địch khác nữa? Hãy tạm thời nghỉ ngơi đã! Tiểu Hồ ngó quanh rồi chợt dừng lại trước bãi lửa tàn của phép Hỏa Địa Hạ. Cô gái thở dài đầy tuyệt vọng: -Em nghĩ chúng ta không được nghỉ rồi, công chúa à! Công chúa quay lại và nhận ra trên bãi lửa có một quả cầu thủy tinh đang chảy rữa vì hơi nóng. Khối cầu tan rã để lộ Diễm Tà và Tang Nguyên ở bên trong. Cô ả Diễm Tà cười: -Tôi không thể tránh đòn ấy, hai cô rất mạnh. Nhưng thật may là con nhỏ này tỉnh dậy vừa kịp! Cô nàng Tang Nguyên nhíu mày vẻ khó chịu khi Diễm Tà gọi mình là “con nhỏ”. Cô ta kiểm tra mái tóc và khi chắc chắn nó vẫn đẹp đẽ, ả thở phào nhẹ nhõm. Công chúa nhìn Tang Nguyên hồi lâu, thâm tâm nảy sinh sự đả kích. Trước lúc biết thân phận thực sự của cô ta, nàng vẫn ngưỡng mộ “thủy tinh thánh sứ”, coi đó là mục tiêu phấn đấu cả đời. Giờ thủy tinh thánh sứ đã xuất hiện trước mặt nàng song trớ trêu thay, lại là đối thủ thay vì một hình mẫu lý tưởng. Tang Nguyên thôi chăm sóc mái tóc và chuyển sự chú ý qua nhóm công chúa. Cô ta mở lời: -Công chúa Lục Châu bé nhỏ ngày nào đã trưởng thành rồi nhỉ? Hồi ấy, cô mới mười tuổi, được hoàng đế Phi Thiên dẫn tới Thánh Vực trong sự tán thưởng của mọi người. Cô nổi tiếng từ lúc mới sinh ra, còn ta? Ta chỉ là một thánh sứ học việc, nhìn con bé mười tuổi đó bằng ánh mắt ghen tỵ. -Cô luôn là người mà tôi ngưỡng mộ nhất, thủy tinh thánh sứ! – Lục Châu đáp. Tang Nguyên cười mỉa mai: -Vậy sao? Thật vinh hạnh quá! Nhưng ta quên danh vị “thủy tinh thánh sứ” từ lâu lắm rồi! Ta không còn thuộc về Thánh Vực nữa. -Vài năm trước, cô bỗng dưng mất tích, vậy ra cô về phe Liệt Giả? – Lục Châu hỏi. -Không, ta là người của Tân đảng. Nghe chữ “Tân đảng”, Lục Châu nhớ tới phiên tòa tại Đại Hội Đồng. Gã luật sư Hỏa Dương – anh trai Hỏa Nghi – từng đề cập tên tổ chức này khi nói về Quạ Đen. Nàng tiếp lời: -Cô phản bội Vạn Thế? -Không, ngược lại là đằng khác. – Tang Nguyên cười – Ta luôn trung thành với cây mẹ, nhưng điều đó không có nghĩa ta phải trung thành với Thánh Vực và bó buộc tư tưởng trong những giáo điều cứng nhắc. Tin ta đi, Lục Châu, Thánh Vực chẳng có gì tốt đẹp hết! Công chúa giận dữ quát: -Hoang đường! Cô đang ngụy biện! Cô là kẻ phản bội! -Vậy tại sao ta vẫn có thể sử dụng sức mạnh của thánh sứ? Và hơn thế nữa… Tang Nguyên vươn người, hai tay dang rộng, sau lưng ả xuất hiện một đôi cánh thủy tinh. Ánh bình minh chiếu qua, đôi cánh lấp lánh bảy màu hết sức diễm lệ. Chỉ các đại thánh sứ mới có thể dùng cánh, mà một đôi cánh tạo nên từ “nguyên tố” thì hiếm hoi vô cùng. Đôi chân Lục Châu bỗng bủn rủn, địch thủ quá mạnh, dẫu nàng có toàn bộ sức lực cũng không thể đánh thắng. Khác biệt đẳng cấp quá lớn, chưa kể kinh nghiệm chiến đấu của Tang Nguyên hoàn toàn vượt trội. Người đạt tới sức mạnh đại thánh sứ vốn thông qua nhiều trận tử chiến chứ không phải tự nhiên mà có. -Cô là người có tài, sao không thử đến Tân đảng? – Tang Nguyên nói – Có rất nhiều điều xứng đáng để cô cống hiến thay vì tốn thời gian làm những việc vô nghĩa ở Thánh Vực. Lục Châu lắc đầu thất vọng cùng cực vì hình tượng trong lòng nàng sụp đổ. Công chúa đáp lời: -Tôi không tha hóa như cô – kẻ đã vứt bỏ danh dự thánh sứ! Tang Nguyên nhún vai: -Cô có vẻ khá ngoan cố. Được rồi, vậy con chim khổng lồ kia… dường như nó là Quỷ Vương? Ta muốn có nó, cô sẽ để yên chứ? Lục Châu giương pháp trượng tỏ rõ thái độ kiên định. Dù biết mình cầm chắc phần thua nhưng nàng không có thói quen nhường nhịn kẻ thù. Tang Nguyên cười nhạt, từ đôi cánh của cô ta, vô vàn mảnh thủy tinh tách rời và bay lượn giữa không trung, kết thành một pháp trượng pha lê trong suốt. Cô ả vỗ cánh bay vút lên đoạn vung pháp trượng niệm phép. Mặt đất dưới chân công chúa đột nhiêng rung động, nàng và Tiểu Hồ vội lùi lại, lòng hoang mang vì không biết đang phải đối phó thứ gì. Phía bên kia, Diễm Tà không tham chiến mà chỉ ngước mắt nhìn Tang Nguyên, sau buông lời: -Khống chế họ là được, không cần phải mạnh tay! Ả tóc bạch kim gật gù hiểu ý. Thấy địch thủ coi mình như trò đùa, Tiểu Hồ nóng máu lao tới quyết ăn thua đủ. Nhưng nàng mới chạy mươi bước, dưới mặt đất bỗng trồi lên một bức tường thủy tinh dày cui, nó trải rộng thành khối bán cầu bao vây cả Tiểu Hồ lẫn Lục Châu. Công chúa chống pháp trượng cố sức dùng phép Lôi Thành, bán cầu điện khai mở công phá lớp tường thủy tinh. Bất quá thủy tinh sinh ra đã chống điện, phép Lôi niệm của công chúa hoàn toàn vô dụng. Muốn công phá bức tường này bắt buộc phải có Hỏa niệm của Tiểu Hồ, phiền nỗi cô nàng đã kiệt sức. Đứng từ bên trong, Lục Châu bất lực nhìn địch thủ tự do hành động. Giờ đây, Tang Nguyên sẽ thoải mái dùng phép Ảo Trận(*) khống chế con lạc điểu khồng lồ mà không bị ai ngăn trở. Xử lý nhóm công chúa xong, Tang Nguyên bước tới bước lui dưới bức tượng Huyết Thiên Thiết Giáp, đôi mắt dò xét con quái vật. Diễm Tà hỏi: -Nghe nói thánh sứ có phép Ảo Trận khống chế Quỷ Vương, cô làm được không? -Chắc không vấn đề. Nó đang ngủ, tôi có thể khống chế nó dễ dàng. Dứt lời, Tang Nguyên tung cánh, đôi cánh bắn ra những tia sáng lặng lẽ bao phủ quái vật. Lục Châu đấm mạnh bức tường thủy tinh nhưng vô hiệu. Vô Phong? Vô Phong đâu? – Nàng tự hỏi. Hắn sẽ luôn xuất hiện vào lúc quan trọng, vậy ngay thời khắc này, hắn ở đâu? Trông thấy Lục Châu cố gắng một cách tuyệt vọng, Tang Nguyên cười cợt: -Yên vị đi, công chúa bé nhỏ! Ta sẽ xong việc sớm thôi! Bất chợt mặt đất xuất hiện những tiếng giậm chân huỳnh huỵch. Diễm Tà quay lại thì thấy một gã người máy to gấp ba mình lặc lè lao tới, hai tay mở súng máy xả đạn dữ dội. Cô ả hốt hoảng né tránh, Tang Nguyên buộc phải dừng phép Ảo Trận rồi cất cánh trốn khỏi đường đạn dày đặc. Hỏa Nghi núp sau gã người máy, mồm hông hống chửi đổng: -Đứa nào muốn chết? Lại đây! “Tiểu tiên nữ” chĩa nòng lên trời bắn Tang Nguyên, ả tóc bạch kim xòe cánh bay lòng vòng như chiếc phi thuyền bị oanh tạc. Thấy vậy, Diễm Tà liền quay trở lại, hai nắm đấm thép chực thổi tung gã người máy cùng Hỏa Nghi. Nhưng từ khói mây, một cái bóng tóc đỏ xuất hiện, tay vung thanh “bộc phá” nạp đầy thuốc nổ. Nhanh như cắt, Diễm Tà đảo chân né đòn, thân thể suýt chút nữa bị thuốc nổ thổi bay. Cô ả tóc đen bỗng cười lớn: -Tôi biết sẽ gặp lại anh mà, tóc đỏ! Từ khói bụi mịt mùng, Vô Phong bước ra, thanh “bộc phá” trong tay nóng rực. Hắn đáp lại Diễm Tà bằng cái nhìn đầy nghi kỵ. Phía sau hắn, Hỏa Nghi điều khiển “tiển tiên nữ” biến cánh tay thành mũi khoan xuyên thủng bức tường thủy tinh, cứu được công chúa và Tiểu Hồ. Nhưng mọi chuyện không hề dễ dàng cho bọn Vô Phong, bởi Quạ Đen cũng vừa tới nơi. Cô ả Tang Nguyên đáp xuống đoạn mắng mỏ Quạ Đen sa sả: -Ngươi làm gì vậy? Tại sao không ngăn bọn chúng? Có biết tóc của ta suýt bị hỏng không, hả? Quạ Đen ngoáy ngoáy lỗ tai vẻ không quan tâm. Cô ta hất hàm về phía bọn Vô Phong: -Giờ là ba đánh bốn nhỉ? Trông tình trạng của hai cô gái bên mình, Vô Phong nghĩ đây là ba đánh hai chứ không phải ba đánh bốn. Hắn cố lý giải tại sao cùng lạc lối ở đất chết mà kẻ nào ở phe Quạ Đen cũng đều sung sức, trong khi mọi người bên hắn đều hụt hơi? Không tìm được câu trả lời thỏa đáng, hắn buộc phải thừa nhận kẻ địch mạnh mẽ hơn rất nhiều. Không khí căng thẳng tột độ, hai bên đang ở thế sẵn sàng giao chiến. Đột nhiên từ đằng xa xuất hiện một người kỳ lạ lững thững bước tới. Vô Phong nhận ra đó là một lão già có bộ ria vĩ đại mọc ngang mép trông tựa lưỡi rìu, vóc dáng đậm người, tay phải kéo lê một thanh đao lầy nhầy đen đúa thối hoắc, tay trái lôi xềnh xệch một người nữa. Lão quẳng kẻ nọ về phía bọn Vô Phong, tên tóc đỏ nhận ra người ấy chẳng phải ai khác ngoài Tàn Thi. Gã này trông như kẻ mất hồn, hai mắt quầng đen, khắp người dính tro cùng mảnh cơ thể của xác sống. Vô Phong đỡ gã trở dậy rồi hỏi han: -Ổn chứ? Tôi biết, bọn xác sống rất đáng sợ, nhưng cậu là thành viên Thổ Hành, phải chứ? Tàn Thi lắc đầu, đoạn thì thào như sợ ai nghe thấy: -Tôi không sợ xác sống. Tôi sợ ông ta. Từ lúc gặp mặt, ông ta đánh giết hơn một ngày… tôi… không được nghỉ ngơi chút nào. Đến giờ Vô Phong mới nhận ra thứ lầy nhầy trên đao của lão già là máu thịt của xác sống. Chính vì lão quá hăng máu nên đã thu hút xác sống, tạo điều kiện cho bọn Vô Phong thoát khỏi “đất chết”. Chém giết suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ ư? – Tên tóc đỏ bất giác lạnh gáy. Trông thanh đao của lão già, cô ả Tang Nguyên liền lui ra xa như sợ mùi thối ám vào người mình. Quạ Đen nhìn ông ta một lúc, sau hất hàm về phía Tàn Thi: -Sao ông không giết hắn? -Thằng ranh khá hữu dụng. Nhờ nó, ta mới lên được đây. Thôi thì cho nó sống thêm chút nữa, coi như có vay có trả. Nói rồi lão già nâng thanh đao chỉ thẳng mặt Vô Phong: -Ta là Vạn Thù, thành viên Tân đảng. Làm quen đủ rồi, chúng ta bắt đầu ngay nhé?