Ngục Thánh
Chương 317 : Chuyện tử tế
Trên ngọn tháp cao nhất Cổ Lâu Trấn, một tiếng nổ lớn thổi tung những cơn gió bụi đang quật vào tầng đỉnh. Tường gạch lẫn kính vỡ rơi rào rào xuống đất, dân chúng hoảng sợ chạy tán loạn. Cảnh binh chẳng biết làm gì khác ngoài lập hàng rào an ninh và giám sát hiện trường, họ đã mất người và phải gọi quân đội giúp sức.
Qua lỗ hổng mù mịt bụi ở đỉnh tháp, Vô Phong nằm vật trên sảnh, hai cánh tay phồng rộp vì gãy xương. Chúng không thể chịu đựng một chiêu Tử Thiết nhồi thuốc nổ cao gấp bốn lần bình thường. Nhưng như thế cũng chẳng hề hấn gì với tên tóc đỏ. Hắn bò dậy, xương tay kêu răng rắc tự động về vị trí cũ, tự lắp ráp, tự hồi phục. Các vết phồng rộp nhanh chóng xẹp xuống, cơ thịt vốn bị xương xé rách tự động nối liền. Vô Phong hoàn toàn lành lặn, chỉ duy đôi mắt đỏ ké như thể hàng lít máu đang dồn vào đó, sôi sục sau kết mạc và chực vỡ bung ra. Hắn ngó quanh, mũi nở to hít hửi, tay kéo lê thanh Bộc Phá. Con thú tóc đỏ đang tìm mồi.
Cách đấy dăm bước chân, Chiến Tử lặng lẽ quan sát con thú tóc đỏ từ phía sau những cột trụ chống trần. Người gã sũng nước. Lớp nước trước đó là những mảnh giáp băng bảo vệ cơ thể Chiến Tử, nhưng lập tức tan chảy khi gặp Tử Thiết cộng thêm thuốc nổ. Nó cũng không thể che chắn toàn bộ. Trong cái ướt lạnh toát, Chiến Tử cảm thấy cả sự bóng rát lẫn nóng ấm, da thịt của gã đang cháy và rỉ máu. Thương thế nặng, có lẽ là nặng nhất kể từ sau cuộc chiến với Đạt Ba. Gã không nghĩ sẽ lại đối đầu một kẻ nào đấy, một thứ gì đấy “thú vật” hơn Đạt Ba.
Bên cạnh gã, ông già Tinh Ngôn Gia run cầm cập. Nếu không phải Chiến Tử đỡ đòn, ông ta đã nát thành cám. Nhưng thay vì im lặng, Tinh Ngôn Gia cứ rên rỉ miết dù chẳng trầy xước tí nào. Mỗi khi gặp vấn đề, những người lắm tiền nhiều của luôn lắm mồm một cách bất thường.
- Anh bạn, cứu ta! – Tinh Ngôn Gia dúi vào tay Chiến Tử một xấp giấy – Đây là đơn thanh toán, anh bạn đến bất cứ ngân hàng nào ở Bắc Thần quốc cũng lấy được tiền!
Chiến Tử muốn đấm lão già nói nhiều, nhưng không kịp nữa, con thú tóc đỏ đã nghe thấy tiếng ồn ào. Trong chớp mắt, Vô Phong lao đến cùng mũi Bộc Phá nhọn hoắt. Chiến Tử dựng Thiết Giáp Hạm chống đỡ, mặt lưỡi đao đen kịt mở các khe nhỏ đan xen díc dắc. Lưỡi kiếm vừa xuyên qua, các khe đóng sập xuống khóa chặt nó khiến Vô Phong không thể rút ra. Thiết Giáp Hạm đã được Hỏa Nghi cải tiến nhiều sau chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành. Chỉ chờ thế, Chiến Tử tung một đấm thẳng ngực tên tóc đỏ. Cú đấm như búa tạ đập khiến Vô Phong bắn ngược về sau cả mét, hai buồng phổi căng lên vì nhồi máu, khí quản lẫn thanh quản tựa thể xoắn xuýt với nhau. Vì chưa từng tập luyện chung nên Vô Phong không hề biết những cú đấm mới là vũ khí chính của Chiến Tử.
Nhưng cơn đau chỉ khiến tên tóc đỏ nổi cơn khùng. Hắn lại bò dậy và rút một thanh kiếm màu xám không có đốc, đầu lưỡi to bè. Hắn mang tới đây không chỉ Bộc Phá mà còn có Pháo Tép. Trên vòng khoen của Pháo Tép còn treo một chiếc bật lửa. Tên tóc đỏ lầm rầm niệm chú ngữ, bật lửa rùng mình thổi ra một khối nóng rực màu vàng cam bao trùm lưỡi kiếm, hừng hực cháy như ngọn đuốc. Thấy vậy, Chiến Tử liền xoay cán Thiết Giáp Hạm. Thanh đao đen kịt nhả Bộc Phá rồi chia thành hai phần: lớp bên ngoài phân thành nhiều mảnh nhỏ rồi hợp thành một lớp giáp bao bọc tay trái của Chiến Tử, còn phía trong là một thanh đao nhỏ với các ống bơm thủy lực dọc sống lưỡi. Ống bơm chạy ro ro làm ướt lưỡi đao, sau nhờ bí kỹ của Chiến Tử mà chuyển hóa thành lớp băng sắc bén. Sau cuộc chiến ở sa mạc Hồi Đằng, Chiến Tử đã thay đổi cách thức chiến đấu. Gã lên tiếng với hy vọng tên tóc đỏ vẫn còn lý trí:
- Cậu tỉnh táo đấy chứ, Vô Phong?
Tên tóc đỏ gầm gừ thay vì trả lời. Dường như đôi mắt đỏ ké đã che mờ nhận thức của hắn. Giờ hắn không phải con người. Chiến Tử nhận ra điều đó. Gã nhìn thấy một viễn cảnh và không muốn nó xảy ra.
Bất thình lình Vô Phong lao đến, vừa chạy vừa bắn súng. Chiến Tử vươn tay trái, lớp giáp bọc tay khai xuất tấm khiên nội lực trắng đánh bật đạn. Chiến Tử biết tên tóc đỏ sẽ làm như thế. Dù chưa tập luyện hay chiến đấu cùng nhau nhưng gã biết thói quen của Vô Phong thông qua công chúa, gã vẫn nhớ.
Súng hết đạn, con thú tóc đỏ nhảy tới cùng thanh Pháo Tép cháy rực, lửa vung một đường cong vồng màu đỏ cam chất chứa phẫn nộ. Chiến Tử dùng cánh tay bọc giáp chặn lại lưỡi kiếm, tay kia vung thanh đao băng giá một cách lạnh lùng và điềm tĩnh. Lưỡi kiếm lửa xẻ giáp nghiến da thịt Chiến Tử nhưng lưỡi đao băng cũng bổ trúng sườn Vô Phong. Tên tóc đỏ văng đi cùng những chiếc xương sườn gãy nát và nội tạng lòi ra ngoài. Cú bổ đao ấy có thể giết chết một con bò mộng. Chiến Tử biết rõ điều đó bởi gã từng giết bò mộng, chỉ là gã đang thử nghiệm.
Mặc cho tay trái chảy máu và bỏng rát, Chiến Tử vẫn chăm chú quan sát tên tóc đỏ nằm bất động trên sàn. Mọi chuyện sau đó hệt như gã dự đoán: Vô Phong tiếp tục đứng dậy, xương vỡ tự lành, phần nội tạng lòi ra thu vào trong, da thịt tự nối liền. Việc thử nghiệm cho Chiến Tử câu trả lời hết rõ ràng là cuộc chiến này sẽ kết thúc tới khi nào con quái vật tóc đỏ xé xác gã thành trăm mảnh. Nghĩ tới đây, Chiến Tử thở dốc. Ngọn lửa màu đỏ cam đang bòn rút sức lực lẫn nội lực từ gã, len lỏi và quấy phá trong từng mạch máu thớ thịt. “Lửa của Tiểu Hồ!” – Gã nghĩ thầm.
Vừa tái tạo cơ thể, Vô Phong tiếp tục đánh. Hắn tiếp tục chạy, tiếp tục bắn rồi tiếp tục vung kiếm. Kịch bản tấn công cũ. Nhưng lần này Chiến Tử không thể phản kích, Hỏa niệm làm gã suy yếu. Tên tóc đỏ vừa gào vừa chém, thanh Pháo Tép bổ xuống càng lúc càng mạnh, tưởng chừng có thể phá tung lớp giáp bọc tay bất cứ lúc nào. Không thể chịu trận mãi, Chiến Tử vung đao. Thanh đao băng quật thanh kiếm lửa. Những thanh kim loại dưới tay chủ nhân của chúng đập nhau liên hồi, mảnh băng vỡ văng vung vãi, hạt lửa rụng rơi rào rào. Chúng chém lên da thịt con người rồi lại chém nhau. Sau tất cả, chúng chỉ còn là thanh đao, thanh kiếm sứt mẻ. Cuộc chiến quá dữ dội khiến những người cầm chúng nhanh chóng xuống sức.
Sau tất cả, con người còn lại gì?
Thanh Pháo Tép quá cùn, Vô Phong không thể dùng nữa. Hắn giật tung chiếc bật lửa, lầm rầm niệm chú ngữ. Lửa cuộn sóng bao bọc đôi tay hắn. Phía bên kia, Chiến Tử cũng chẳng thể dùng đao vì nó sắp gãy. Gã vận lực, đóng băng hơi nước bao bọc hai nắm đấm. Hai gã đàn ông lao vào nhau. Mặt Chiến Tử bị lật tung bởi cú đấm lửa nóng rãy, quai hàm Vô Phong bị bật lên vì cú đấm băng lạnh toát. Sau tất cả, tòa sảnh chỉ còn hai gã đàn ông cùng thứ bạo lực nguyên thủy.
Sau tất cả, đàn ông còn hai bàn tay và những nắm đấm.
Vô Phong lao tới như con thiêu thân đấm trúng ngực đối phương, lửa bắn tóe sáng rực tòa sảnh tối tăm. Chiến Tử choáng váng, trời đất trước mắt quay cuồng. Gã khuỵu chân, cổ họng dồn cục máu quánh. Gã thấm mệt còn con quái vật tóc đỏ ngày càng mạnh hơn. Nghĩ tới đó, gã bất ngờ chồm tới như tên bắn, dồn hết sức bình sinh vào cú đấm tay trái. Lớp giáp bọc tay ngưng tụ hơi nước kết thành băng đâm vào nắm đấm lửa của Vô Phong. Lửa tán, băng nát vụn, nhưng cánh tay giáp mạnh hơn da thịt người. Tên tóc đỏ gãy xương tay song không lùi bước. Giờ hắn là quái vật, quái vật thì không lùi.
Trong khoảnh khắc, Chiến Tử nhân cơ hội tóm chặt nửa thân dưới của Vô Phong rồi vật xuống sàn. Tên tóc đỏ gào lớn đoạn rút dao đâm vào vai kẻ địch. Chiến Tử cắn răng chịu đau túm lấy, bẻ gãy tay tên tóc đỏ. Vô Phong đã điên càng điên hơn, liền nhổm dậy cắn xé cổ đối phương. Chiến Tử đau tái mặt. Lần đầu tiên trong cuộc chiến, gã gầm lên, vung nắm đấm băng giá thẳng thái dương Vô Phong. Tên tóc đỏ chấn động não, nhả răng khỏi thịt người rồi đổ ngửa. Chiến Tử thở hồng hộc, mệt bao nhiêu thì cơn giận dữ gia tăng bấy nhiêu. Gã chợt nhớ lại lời Đạt Ba ngày trước ở sa mạc:
“Mày mạnh đấy! Sao không làm Đầu Sói?”
Ngày đó, Chiến Tử không trả lời bởi gã biết mình là sói. Giờ con sói cho rằng nó cần phải giết chết con mồi khó nhai kia, nếu không kẻ bị giết sẽ là nó. Chiến Tử bèn vận nội lực, không gian xung quanh tên tóc đỏ bỗng chốc xoắn tụ rồi tràn ngập hơi lạnh. Nó là Độ Không Tuyệt Đối – hình thái mạnh nhất của Băng kỹ. Cơ thể Vô Phong sẽ bị đông cứng từng bộ phận, từng ngóc ngách, trở nên giòn như miếng khoai tây chiên và dễ dàng bể nát sau một cú đập. Chiến Tử không thử nghiệm, gã muốn giết chết đối thủ.
- Đủ rồi. Chúng bay muốn đánh tới bao giờ nữa? Phải yêu thương, tử tế với nhau chứ!
Nghe giọng nói, Chiến Tử ngừng vận lực, Độ Không Tuyệt Đối bị gián đoạn. Gã ngẩng đầu và nhận ra một người đàn ông trung tuổi tóc vàng vừa xen ngang cuộc chiến. Ông ta đẩy cao chiếc mũ rộng vành, nhìn gã một chút rồi lại ngoảnh ra coi tòa sảnh tan nát. Ngó nghiêng chán, người đàn ông lại quay về Chiến Tử:
- Vậy ra đây là Độ Không Tuyệt Đối! Ai chứng kiến nó đều phải chết, ta thì không! Chiến Tử phải không? Rất hân hạnh khi được gặp một trong những Cây Bão cuối cùng ở thời đại xô bồ này. Xin lỗi vì một đống oằn tà là vằn ở đây. Ta đưa thằng quỷ này đến để nói chuyện, ai dè nó phá tanh bành hết... – Ông ta đá vào tên tóc đỏ đương bất tỉnh nhân sự – Sao anh bạn không lên tàu của ta và trò chuyện một chút?
Chỉ sau một giây suy nghĩ, Chiến Tử lập tức đồng ý. Gã muốn biết chuyện gì đã xảy ra với tên tóc đỏ và cũng không thể từ chối lời đề nghị từ người đàn ông tóc vàng. Kẻ thông minh trên đời sẽ không bao giờ từ chối Đạn Đạo – một kẻ trong Bảy Người Mạnh Nhất.
Trong lúc đó, con quái vật tóc đỏ lại đứng dậy, hết gào rú đe dọa Chiến Tử lại quay sang gầm gừ trước Đạn Đạo. Gã tóc vàng nhíu mày, bàn tay đang đút túi quần bỗng thoi một đấm lún sâu vào bụng Vô Phong. Tên tóc đỏ trợn mắt, miệng há hốc như có vật vô hình chẹn đầy cổ họng, hai đầu gối quỳ cùng cánh tay buông thõng. Lần này thì hắn bất tỉnh nhân sự thật. Đạn Đạo vác tên tóc đỏ lên vai đoạn cười:
- Cậu biết thứ gì khắm khú nhất thế giới không, Chiến Tử?! Ấy là những thằng điên tình. Bọn chúng là tập hợp của lãng mạn cực điểm và ngu dốt cực độ, là sự kết hợp giữa một nhà triết gia và một thằng tâm thần. Khó hiểu phải không? Vậy cậu cứ hiểu đó là một cục phân xức nước hoa. Đơn giản thôi! Hà hà!
Bên ngoài đỉnh tháp, một chiếc thăng vân tàu sà xuống đón Đạn Đạo. Chiến Tử ngoảnh lại, nhận ra lão Tinh Ngôn Gia đã chuồn đi từ lúc nào. Vốn gã dự tính tới đây để thẩm vấn ông ta, thậm chí sẽ sử dụng bạo lực nếu cần thiết. Nhưng giờ Chiến Tử tìm thấy một thứ còn quan trọng hơn thế. Gã bèn nhổm dậy rồi theo chân Đạn Đạo lên thăng vân tàu. Gã có rất nhiều thứ để hỏi Vô Phong. Hàng chục câu hỏi.
...
Đã một tuần trôi qua, Kh’srak dần quen với Đả Thải thành. Trước khi tới đây, anh chàng người Thanh Thủy được cấp một khoản tiền đủ để thuê phòng nghỉ tiện nghi và thoải mái ăn uống. Nếu lỡ anh chàng tiêu hết vì sự non kinh nghiệm ở thế giới tiêu dùng, Lục Châu sẽ gửi thêm. Công chúa không thiếu tiền.
Nhưng thay vì làm thượng khách tại một khách sạn sang trọng, Kh’srak lại chọn cách sinh hoạt của người cùng khổ ở Đả Thải thành. Mấy ngày nay, anh gia nhập vào đám vô gia cư ở khu vực tàu điện ngầm bỏ hoang, tự kiến tạo cho mình một cái ổ chui ra chui vào bằng giấy bìa cùng vải rách. Anh làm vậy vì thấy những người khác đều làm vậy. Thực ra trong cái nhìn của Kh’srak, thành phố này cũng giống khu rừng ở đất thánh Hỗn Nguyên nơi người Thanh Thủy phải học cách sinh tồn giữa thiên nhiên và thú hoang. Chỉ khác là tại đây, các tòa kiến trúc và đường phố thay cho rừng cây và rặng núi, còn đám băng đảng trộm cắp là động vật hoang dã, về cơ bản là vậy. Kh’srak chỉ sống theo “luật rừng” của Đả Thải thành.
Bởi vì Kh’srak đang đi săn. Muốn săn tốt thì phải biết ẩn núp trong rừng – người Thanh Thủy nói vậy. Kh’srak thấy nó vẫn đúng ở thế giới loài người, ở Đả Thải thành.
Sau cái chết của bà Quý Mẫn, Kh’srak tạm lánh thay vì tiếp tục điều tra. Cảnh binh đang làm việc và sẽ là thiếu khôn ngoan nếu cứ vo ve trước mũi họ. Vả lại anh chàng Thanh Thủy đã nhanh tay lôi được thứ dây leo quái ác ra khỏi người đàn bà khốn khổ, chừng ấy là đủ. Nghiên cứu một vật thể phép thuật sẽ tiêu tốn nhiều thời giờ, Kh’srak cần không gian làm việc. Hồi còn ở quê hương, mỗi khi cần tập trung, anh chàng lại vào rừng rồi chìm đắm vào thế giới hoang dã, giữa những âm thanh vô tận từ rừng già. Anh tập trung bằng cách thử thách chính mình.
Chỉ khác là – giữa thế giới loài người và tộc Thanh Thủy tồn tại rất nhiều cái gọi “chỉ khác là” – cái nơi mà Kh’srak chọn lựa thì ồn ào gấp mấy lần khu rừng quê anh. Chỗ này tí tách lửa cháy, nước ùng ục như cái dạ dày sôi trong các ống cống, con người thi thoảng khịt mũi khạc nhổ một tràng dài, bọn chuột giằng nhau mấy túi ni-lông vương đồ ăn, hoặc mấy vụ đánh lộn um sùm chỉ vì một lý do tương tự bọn chuột. Không khó để Kh’srak nhận ra sự lỏng lẻo giữa con người với con người nơi đây, giữa sinh thể này với sinh thể khác, hay thậm chí giữa các vật vô tri. Chúng tồn tại độc lập, không cần nhau, tự cầu nguyện cho thần linh của mình dù tất cả đều gọi tên “Vạn Thế”. Họ không chia sẻ cho nhau dẫu chỉ là một khía cạnh đức tin. Hai năm chung sống nhưng Kh’srak vẫn chẳng hiểu loài người chút nào.
Trong ổ của mình, Kh’srak đang đun một cái lon đựng chất lỏng đặc sệt. Khối lỏng ấy thi thoảng nổi lên vài ụ bọt nhầy nhoét rồi vỡ ra, lềnh phềnh ở giữa là đoạn dây leo màu xanh cốm. Kh’srak đang thử nghiệm. Dựa vào số lượng bọt khí, mùi, màu sắc, thời gian sôi... Kh’srak có thể đoán thứ thực vật này có nguồn gốc từ đâu hay được ếm phép thuật ra sao. Đó là kỹ năng riêng của người Thanh Thủy mà nhiều pháp sư loài người khao khát.
Cơ mà thứ kỹ năng thần thánh này đang thiếu lửa. Dưới đáy lon, những cục đá ếm Hỏa niệm đang nguội lạnh. Quá trình đun nấu cần thêm nửa tiếng nữa. Kh’srak liền rời khỏi ổ, hy vọng mấy người quanh đây có thể hào phóng cho anh ít đá. Cư dân cống ngầm thiếu ăn chứ chưa bao giờ thiếu lửa. Nhưng con người đáp lại anh theo những cách ít thân thiện nhất, không chửi bới thì quạu quọ xua đuổi. Họ chung một nỗi khổ ải nhưng tồn tại độc lập, không chia sẻ và không kết nối. Kh’srak càng có lý do để tin “Vạn Thế” của họ chẳng hề giống cây mẹ trên đất thánh.
Sau rốt, một đứa trẻ đã chỉ lối cho Kh’srak. Trẻ con vô gia cư tinh ranh như lũ chuột nhưng chưa tới độ cạn kiệt lòng tốt. Những sinh thể bé nhỏ luôn có lòng tốt, những con non luôn dễ thương. Về điểm này thì loài người giống tộc Thanh Thủy, giống cả thú vật.
- Đi khỏi đây, rẽ phải, gặp ngã tư rẽ trái. Có một tiệm tạp hóa, ở đấy bán đá. Cẩn thận bọn đua xe!
Kh’srak đi theo lời chỉ dẫn của đứa nhỏ. Nó không lừa anh, đúng là có tiệm tạp hóa. Và cả bọn đua xe. Ở Đả Thải thành, người ta vẫn sử dụng những phương tiện từ thời đại xưa cũ, thí dụ như “xe máy” – một thứ nổ phành phạch, tiếp xúc mặt đường bằng hai bánh tròn. Bằng một nguyên nhân sâu xa nào đấy, bọn du thủ du thực rất ư khoái tỉ thứ này và dùng nó để náo loạn thành phố. Ngay trước mắt Kh’srak, bọn đua xe đang tụ tập quanh tiệm tạp hóa, cười nói ăn uống khạc nhổ vứt rác đầy đường, thi thoảng lại nổ xe ầm ĩ cả khu phố. Kh’srak gọi chúng là “đàn phành phành” dựa theo tiếng bô xả khói của mấy chiếc xe máy. Thực sự là anh thầm tán thưởng tính cộng đồng của lũ đua xe này dù nó mới ở dạng bầy đàn cấp thấp, còn khuya mới bắt kịp tính tộc Thanh Thủy của anh.
Anh chàng Thanh Thủy bước tới tiệm tạp hóa rồi hỏi mua đá. Bước đường hoàng, hỏi đường hoàng, hoàn toàn không để tâm lũ đua xe. Anh không hề có ánh mắt dè chừng trước bọn bất hảo, lộ rõ mình là kẻ từ nơi khác đến. Bọn bất hảo luôn thích người phương xa. Chúng liền nhảy xuống, hết vỗ vai lại xoa đầu Kh’srak:
- Này, thằng gầy, mày có tiền lẻ không? – Một gã nói – Bọn tao đang đói! Cho xin ít coi!
- Cái áo đẹp đấy! Mặt nạ cũng đẹp nữa! Chu choa ơi, trông mày ngon thật đấy! Hay cho tao cái áo nhé! – Một gã khác tiếp lời.
Bọn này chưa kịp nói hết, Kh’srak liền đưa tiền và áo cho chúng. Rất tự nhiên, rất thành thật. Rồi Kh’srak lại tiếp tục việc mua đồ trong cái nhìn ngơ ngác của lũ đua xe. Anh chàng Thanh Thủy đánh giá cao tinh thần sẻ chia cộng đồng của chúng. Nhưng lũ đua xe không nghĩ vậy, chúng vứt toẹt áo lẫn tiền xuống đất, đẩy vai Kh’srak một cách thô bạo rồi câng câng những cái mặt đính đầy kim loại:
- Mày làm gì đấy, thằng gầy? Mày khinh bọn tao đấy à? Thích nhìn đểu không? Bọn tao móc mắt mày đấy! Bỏ mặt nạ ra, để xem cái mặt mày thế nào mà láo vậy?!
Kh’srak có thể cho bọn đua xe mọi thứ, trừ mặt nạ. Anh không thể để con người nhìn thấy đôi tai dài cùng vệt xanh trên má. Ngay lúc đám du thủ du thực túm lấy mặt nạ, Kh’srak gạt tay chúng đồng thường tương một đấm vào tên gần nhất. Cú đấm gãy mũi ngay lập tức. Lũ đua xe tràn vào đánh hội đồng, anh chàng vừa chống đỡ vừa đánh trả, đấm phát nào hạ gục người phát ấy. Xương người Thanh Thủy cứng gấp rưỡi người thường, mật độ xương dày hơn nên mấy thứ đấm đá mèo quào này chỉ khiến anh trầy da chút đỉnh. Cơ mà anh thất vọng. Đường phố không vắng người nhưng chẳng ai can ngăn vụ ẩu đả. Anh có thể tại sao các quốc gia gây chiến tranh nhưng không thể hiểu vì sao con người không dập tắt những mâu thuẫn trong cộng đồng?
Anh nhận ra con người độc lập, không cùng nhìn về một phía. Loài người là những chuyển động lệch.
Đương đấm đá ì xèo, Kh’srak chợt nghe một giọng nói nhỏ nhưng cứng rắn. Dường như ai đấy vừa lên tiếng rằng cả đám người đánh một người là hèn. Lũ đua xe dạt ra, xì xào to nhỏ gì đó đoạn lôi những tên bị thương lên xe, sau đấy rồ ga chuồn thẳng. Chúng cũng không quên đe dọa Kh’srak rằng sẽ tìm anh tính sổ. Anh chàng Thanh Thủy mặc xác bầy phành phành mà chỉ nhóng mắt về giọng nói ban nãy. Một cô gái, thân hình lọt thỏm trong áo khoác màu trắng cùng một đôi chân gầy gò, quá nửa gương mặt khuất sau khẩu trang. Giống Kh’srak, cô ta cũng đến tiệm tạp hóa. Thấy anh chàng nhìn mình chằm chằm, cô gái nói:
- Mặt nạ của anh vỡ rồi.
Bấy giờ Kh’srak mới nhận ra mắt kính trên mặt nạ lọc khí đã vỡ tan. Nhưng vì mắt kính vỡ mà anh được dịp ngắm cô gái rõ ràng hơn dưới cơn mưa lây phây của Đả Thải thành. Quá chú tâm cô gái, Kh’srak mua đồ xong liền chạy theo nàng ta mà quên lấy tiền thối. Dù gì anh cũng chẳng cần tiền. Anh theo chân cô gái băng qua ngã tư ầm ĩ tiếng xe máy. Hai người tiếp tục bước trên con phố thương mại đông người đi bộ, những tiệm hàng rong trên xe cơ giới cũ, đám du đãng tụ tập các tiệm xăm mình. Được một quãng, cô gái nọ quay lại:
- Muốn gì đây? Này, đeo bám người khác là phạm pháp đấy!
- Tôi chỉ muốn cảm ơn cô. – Kh’srak nói – Tôi...
- Cảm ơn? Được rồi, tôi nghe rồi! Vậy nhé, anh không cần bám theo tôi nữa.
Cô gái rảo bước, tỏ rõ ý muốn cắt cái đuôi phiền phức. Nhưng Kh’srak len qua dòng người bộ hành, gọi với theo:
- Tôi chưa nói hết, thưa cô! Cô gì ơi! Ý tôi là tôi sẽ trả ơn cô. Ở làng của tôi, lời cảm ơn không có ý nghĩa mà phải đền đáp bằng hành động tương xứng.
- Làng? – Cô gái nheo mắt – Phi Thiên quốc không có “làng”, đơn vị hành chính nhỏ nhất ở nước này là thị trấn. Vậy ra anh từ nơi khác đến. Nhưng trả ơn bằng cách theo dõi người khác?! Tôi sợ cái làng của anh đấy!
- Tôi chỉ muốn kết giao với cô. – Kh’srak trả lời – Khi kết giao, chúng ta có quan hệ bền chặt hơn, việc trả ơn cũng ý nghĩa hơn rất nhiều. Ở làng tôi là như vậy. Cô rất đặc biệt, cô không giống con người thành phố này!
Cô gái nọ bật cười rồi đi tiếp mặc cho anh chàng Kh’srak đuổi theo. Rời con phố thương mại, hai người bước lên một đoạn dốc vắng người với những tòa chung cư tái chế nằm im lìm hai bên đường. Thấy Kh’srak vẫn lẽo đẽo phía sau, cô gái nói:
- Anh biết tại sao bọn đua xe sợ tôi không? Vì cha tôi khá nổi tiếng ở Khu 7 này, bọn băng đảng sợ ông một phép. Nếu anh thích làm phiền tôi thì... tùy thôi, cứ việc. Nhưng tôi không đảm bảo cha tôi sẽ để yên cho anh. Ông giỏi tìm dấu vết lắm đấy! Cha tôi đặc biệt chứ không phải tôi đặc biệt, hiểu chưa?
- Tôi không sợ cha cô vì tôi không có ý đồ xấu. – Kh’srak trả lời – Khi tôi trong sạch, tôi chẳng phải sợ điều gì. Còn cô thật sự đặc biệt vì cô lên tiếng, không phải cha cô. Cô giúp tôi chứ không phải cha cô.
Cô gái áo trắng thở dài nhưng ánh mắt vẫn chăm chú vào Kh’srak như chứng kiến sinh vật lạ. Cô gái nghiêng đầu bên nọ lại nghiêng đầu bên kia, sau hỏi:
- Anh biết sửa đồ phép thuật không?
Kh’srak gật đầu lia lịa. Anh không rành máy móc công nghệ nhưng hiểu rõ phép thuật, bởi lẽ người Thanh Thủy lớn lên từ cội nguồn phép thuật. Họ rành rẽ hơn bất cứ ai.
Cô gái dẫn Kh’srak lên đỉnh dốc, sau rẽ phải vào một tòa chung cư. Căn hộ của cô nằm ở tầng giữa, nhỏ, cũ, vừa đủ cho một cuộc sống gia đình. Cha cô gái không có ở đây mà chỉ hiện lên qua gạt tàn và thuốc lá, những đôi giày nam cỡ lớn, những món vũ khí lạnh treo tường hay mấy thùng bia dự trữ trong góc phòng. Không có ảnh gia đình như Kh’srak vẫn thường thấy ở các gia đình Phi Thiên điển hình. Người Đả Thải thành sống kiểu khác.
Sau một hồi lục lọc phòng riêng, cô gái khệ nệ bê ra một thùng xốp, trong đựng cơ man những thứ linh tinh như giấy, bút vẽ, mảnh kính, khung tranh, hộp trộn màu... Đại khái là một đống đồ nghề hội họa tạp phí lù, nhưng đôi mắt tộc Thanh Thủy giúp Kh’srak nhận ra chúng ẩn chứa phép thuật. Anh chàng hỏi:
- Cô định làm gì với mấy thứ này? Ủa? Cô gì ơi?!
Lúc này cô gái nói đương lúi húi trong bếp, nói vọng ra:
- Để vẽ. Tôi học ngành hội họa, trường nghệ thuật ở Cội thành. Anh biết Cội thành chứ? Không biết?! Đó là thành phố cổ của Phi Thiên quốc, một trong những cái nôi nghệ thuật phương tây.
- Vẽ bằng phép thuật? – Kh’srak ngạc nhiên.
Cô gái trả lời với tiếng bát đĩa loảng xoảng:
- Phải, vẽ bằng phép thuật, tức là vẽ bằng nội lực. Tôi học ngành “họa kính”, tức là vẽ tranh lên mặt kính. Ngày trước, khi triều đại Thần Đế còn thống trị Phi Thiên, người ta chuộng loại tranh này. Họa sĩ không chỉ biết vẽ, mà phải biết sử dụng phép thuật để điều phối màu. Kỹ thuật càng cao, bức tranh kính càng tồn tại lâu.
- Ra vậy! – Kh’srak gật gù – Con người thật lắm điều thú vị!
- Con người? – Cô gái cười – Anh làm như mình là một thứ gì đó cao siêu lắm vậy! Mà anh đến từ đâu thế?
Anh chàng Thanh Thủy không trả lời, chỉ cặm cụi sửa chữa các món đồ. Mấy thứ này khá mới lạ với Kh’srak, nhưng đồ phép thuật đều có những đặc điểm chung, anh có thể sửa. Mài giũa một chút, hơ nóng chúng trên lửa đá Hỏa niệm, gắn các phần nứt nẻ bằng keo đặc chế từ thực vật... chỉ một loáng anh đã sửa xong bút vẽ và hộp đựng màu. Sự thông thạo của anh khiến cô gái nọ ngạc nhiên rồi chăm chú ngắm nghía. Anh chàng Thanh Thủy hỏi:
- Tại sao cô biết tôi có thể sửa đồ phép thuật?
- Bàn tay. – Cô gái đáp lời – Khi học “họa kính”, tôi có thể cảm nhận đôi tay của người khác. Đôi tay là cánh cửa đưa nội lực ra ngoài, là thứ chuyển dẫn nội lực thành phép thuật. Vả lại tôi cũng muốn sửa đồ. Sửa mấy thứ này tốn tiền lắm!
- Vậy cô thấy gì từ đôi tay của tôi?
- Phép thuật dồi dào, mạnh mẽ, thuần khiết. – Cô gái đáp – Và không giống bất cứ ai. Tôi từng gặp đại pháp sư hay đại thánh sứ, nhưng trong dòng chảy tinh thần của họ vẫn có những phần “con người”. Anh không có thứ “con người” đó. Anh là ai? Một giống người cổ đại? Hay một dân tộc thần bí nào đó? Tại sao anh không bỏ cái mặt nạ ra nhỉ?
Kh’srak lắc đầu:
- Cô sẽ gây rắc rối cho tôi.
- Tại sao anh nghĩ vậy?
- Con người các cô luôn có vấn đề với những sự lạ. Cô sẽ biến tôi thành sự lạ ở thành phố này mất!
- Nhưng tôi khác đại đa số con người đấy chứ! – Cô gái cười – Tôi giúp một kẻ không quen biết và thậm chí đưa kẻ ấy về nhà mình. Tại sao anh nghĩ tôi giống đa số con người nhỉ?
Kh’srak cặm cụi lau chùi giá vẽ, gắn kết những vết nứt bằng dòng năng lượng chảy ra từ ngón tay, đoạn trả lời:
- Vì cô có một người cha mạnh mẽ. Nhờ ông ấy, cô không sợ điều gì cả.
- Nhưng cha tôi đi vắng. – Cô gái nhún vai – Nếu anh là một tên trộm hoặc một gã hiếp dâm thì giờ tôi đã nằm giữa nhà và bị một con dao cắm ngập họng. Người cha mạnh mẽ làm gì khi không thể cứu con gái mình?
Anh chàng Thanh Thủy không biết nói gì, đành im lặng làm việc. Cô gái trở lại căn bếp rồi mang ra một tách trà nóng:
- Bởi vì tôi nghĩ là thời gian chúng ta sống chẳng có mấy. Cái chết luôn đến bất cứ lúc nào và cho tới khi nó thực sự xảy ra, cứ tử tế được lúc nào hay lúc ấy.
- Cô đang sống, tại sao lại nói về cái chết?
Cô gái nọ liền cởi chiếc khẩu trang. Bấy giờ Kh’srak mới thấy má trái của cô ta có màu đỏ sáng, tựa thể lớp da bị lột phần ngoài, nom không kinh dị nhưng cũng làm người đối diện hơi giật mình. Vừa nhìn, Kh’srak biết ngay cô gái bị nhiễm độc một loại phép thuật hay bùa chú nào đó chứa quang tố. Quang tố gân đỏ khi nhiễm độc vào một sinh vật sống sẽ khiến da thịt chuyển màu đỏ sáng, ấy là trường hợp sinh vật vẫn sống sót. Theo kinh nghiệm của Kh’srak, hầu hết trường hợp nhiễm độc thế này đều chết rất nhanh.
- Hồi năm 7511, tôi sống ở một thị trấn gần biên giới Phi Thiên và Lưu Vân quốc. – Cô gái tiếp tục – Một vụ nổ lớn xảy ra, những hạt bụi từ vụ nổ đó văng vãi khắp nơi. Tôi thuộc số ít người sống sót. Chính phủ có hỗ trợ, nhưng không nhiều. Thế nên cha tôi thường vắng nhà, anh hiểu đấy, kiếm tiền.
Nói rồi cô gái chỉ tay vào những chiếc áo khoác treo trên tường. Kh’srak thấy có chiếc áo khoác xám đặc trưng của Tiểu Đoàn Kiếm Sắt, anh gặp lính Tiểu Đoàn nhiều lần nên vừa nhìn là nhận ra ngay. Bên cạnh nó là một chiếc áo khác màu xanh xám, sau lưng thêu hình quan tài đóng dấu chữ thập. Hồi chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành, anh từng gặp vài người khoác chiếc áo này.
- Cha cô là lính đánh thuê? – Kh’srak hỏi.
- Phải, làm cho Siêu Sinh Giáo Đoàn. – Cô gái đáp – Anh biết các giáo đoàn đánh thuê thờ phụng vị thần nào chứ? Là Tử Thần. Thấy chuyện hài chưa? Cha tôi làm việc cật lực cho Tử Thần chỉ để giúp tôi tránh xa khỏi vị thần đó!
Kh’srak phì cười. Sự mâu thuẫn tồn bên trong loài người một cách rõ ràng, hiển hiện nhưng loài người không bao giờ thừa nhận. Lần đầu tiên anh bắt gặp một con người thẳng thắn nhìn vào mâu thuẫn đó, điều ấy khiến anh vui. Kh’srak nói:
- Làm việc cho Tử Thần không phải điều xấu, vì Tử Thần luôn công bằng. Chúng tôi không thờ phụng nhưng tôn trọng ngài ấy. Vạn Thế khởi nguồn và Tử Thần thu lại dòng chảy, vì một dòng chảy vô hạn sẽ tạo nên cơn lũ cuốn phăng thế giới này.
Cô gái nghiêng đầu vẻ thú vị:
- Anh khá hơn vẻ ngoài!
- Vẻ ngoài luôn làm chúng ta phàm tục hơn. Tôi là Kh’srak, người Thanh Thủy, cô gì...?
Anh chàng cởi mặt nạ, không giấu giếm vệt xanh bên má và đôi tai dài. Cô gái ngây người trước dáng vẻ đó, sau đáp lời:
- Vạn Thế ban phước! Tôi không nghĩ đời này có thể gặp người Thanh Thủy! Tôi là Mạnh Ý, nhưng anh có thể gọi là “Răng Thật”. Ở nhà, cha gọi tôi như thế.
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
27 chương
10 chương
4 chương
22 chương
41 chương
336 chương
62 chương