Ngục Thánh
Chương 307 : Tập Khảm
Ẩn Lý Thị tức giận. Tòa Trắng linh thiêng được họ bảo vệ hàng ngàn năm nay bị quậy chanh bành, thể diện dòng họ theo đó cũng sứt chỗ nọ mẻ chỗ kia, không tức giận mới là sự lạ. Vì không thể (và chắc chắn là không bao giờ) đổ lỗi cho chính phủ tạo điều kiện để Hiệp Dung nhập cảnh, Ẩn Lý Thị quy trách nhiệm cho Tiểu Hồ. Dù đã giải thích bã bọt mép, cô gái vẫn bị cấm cửa tới Tòa Trắng đồng thời không được bén mảng đến tư dinh họ Ẩn Lý. Nàng từng nghĩ ông già Ẩn Lý Điền Chức là một người sâu sắc. Quả thực ông ta rất sâu sắc nhưng ở xứ Diệp quốc, khi thể diện tổn hại thì sâu sắc phải nhường chỗ cho mặt mũi.
- Xin lỗi, cô Tiểu Hồ. Chuyện quá đủ rồi. – Ông già Ẩn Lý Điền Chức nói với Tiểu Hồ – Khổng Thú? Con quái vật bên ngoài thế giới? Tôi chưa từng nghe điều gì như thế. Có đại thánh sứ hay trưởng lão Thánh Vực nào xác nhận điều này không? Không có?! Nếu vậy thì chúng ta dừng ở đây. Nể mặt cô là người thân đại thánh sứ Tây Minh, chúng tôi không yêu cầu cô đền bù gì cả. Mong cô về nước và đừng tới Câu Nguyệt thành nữa.
Tiểu Hồ bất lực. Nàng không nài nỉ thêm vì biết rõ càng đôi co càng thua thiệt. Nàng cần tìm cách khác.
Từ bệnh viện ở Vọng Nhật thành, Tiểu Hồ gọi công chúa Lục Châu. Công chúa bận rộn bầu cử nhưng nàng không còn cách nào khác. Sau một tháng với những bận rộn cá nhân, đây là lần đầu tiên hai người liên lạc. Họ chỉ lớt phớt mấy chuyện phiếm – vốn chiếm phần lớn thời gian trò chuyện của phụ nữ – rồi chuyển qua vấn đề chính ngay. Tiểu Hồ kể lại tất cả, từ sự việc vừa xảy ra tới những phỏng đoán của riêng mình. Nàng mong đợi công chúa sẽ hết lòng giúp đỡ.
“Vậy ý em là Liệt Giả đang âm mưu đánh sập, hoặc làm năm tòa tháp trắng chấn động, từ đó mở cổng không gian?” – Lục Châu nói – “Và ông ta đang cử bọn tay chân đến Diệp quốc để tác động tòa tháp tại Vọng Nhật thành? Ta hiểu rồi. Vậy là em cần một đại thánh sứ hoặc một người có tiếng nói?”
- Ai cũng được! Bất kể ai! – Tiểu Hồ thúc giục – Miễn sao người đó có thể làm Thánh Vực lắng nghe! Chuyện gấp lắm rồi, công chúa. Ở đây không chỉ có Hiệp Dung mà cả Hệ Tôn nữa. Em không thể đánh lại tất cả bọn chúng!
“Vậy em biết bọn Hiệp Dung sẽ tác động tòa tháp thế nào chưa?” – Lục Châu hỏi – “Chúng có mang theo Quỷ Vương không? Và tại sao chúng không ở Vọng Nhật thành mà đi đâu khác? Hay bọn chúng chỉ đơn thuần là tới để đánh thuê cho Diệp quốc?”
Tiểu Hồ ngẩn người. Công chúa chưa tin nàng, bởi lẽ chính nàng không thể giải thích hành động của bọn Hiệp Dung. Người Diệp quốc báo cáo rằng chúng đã biến mất khỏi Vọng Nhật thành, không lưu lại dấu vết nào. Hơn nữa, chính phủ Diệp quốc đã thiết lập vòng vây an ninh xung quanh thành phố, một nhúm quân khủng bố của Hiệp Dung cộng thêm Hệ Tôn cũng chẳng thể đụng vào tòa tháp. Trong trường hợp bọn Hiệp Dung mang theo Quỷ Vương, chúng sẽ giáp mặt quân đội thực thụ. Con sói Hiệp Dung tất không chọn cửa thua lớn như thế. Y tính gì? Y đang ở đâu? – Tiểu Hồ tự hỏi.
“Không may, Tiểu Hồ à, là tất cả thành viên khu nghiên cứu Thánh Vực hiện nay đều là người mới. Họ không có tiếng nói. Người cũ thì... em biết chuyện rồi.” – Công chúa tiếp lời – “Ta có thể liên hệ với những trưởng lão Thánh Vực khác nhưng không dám chắc kết quả khả quan. Trong Thánh Vực có phe phái, sự thật là thế, Tiểu Hồ à. Không còn người như thầy nữa. Thánh Vực cũng không còn bền vững, em biết đấy, ngày càng nhiều thánh sứ bất mãn. Họ tách ra, bất tuân các trưởng lão, vài người thậm chí phản bội. Chẳng ai khiến họ nể phục như thầy nữa.”
- Không có ai sao? Thực sự là không có ai? – Tiểu Hồ vồn vã.
Phía đầu dây bên kia, Lục Châu im lặng. Tiểu Hồ có thể cảm nhận suy nghĩ của công chúa qua tiếng thở chậm rãi. Mới hơn một tháng không gặp nhưng nàng cảm giác công chúa đã trải qua một năm thay đổi. Dường như công chúa đã thận trọng hơn và trưởng thành nhiều so với tuổi thật, mỗi lời nói ra đều cân nhắc ít nhiều. Khó mà tin rằng mới cách đây một tháng, Tiểu Hồ còn thấy công chúa nổi khùng và phi cái chặn giấy vỡ tủ kính[1].
“Lời nói thì người nghe người không, nhưng giấy trắng mực đen thì ai cũng phải nhìn.” – Lục Châu nói sau một hồi suy nghĩ – “Trước đây ta nghe thầy kể chuyện Thánh Vực, có nhắc tới vài người thuộc khu nghiên cứu. Nếu ta nhớ không nhầm thì trong số ấy có một thánh sứ người Diệp quốc, có thể người đó còn lưu trữ tài liệu ở tư gia. Khả năng rất nhỏ nhưng em phải thử. Cơ mà em cần người trợ giúp. Ta sẽ gửi Mộng Dụ đến, chuyện trông nom Liệt Trúc sẽ giao cho người khác.”
- Không, công chúa, em tự lo được. – Tiểu Hồ lắc đầu – Em không tin tưởng ai khác ngoài Mộng Dụ. Em có đồng minh, em có thể nhờ bọn họ.
“Với tình trạng thân thể của em bây giờ?” – Lục Châu nhíu mày – “Ổn không đấy, Tiểu Hồ? Những đồng minh mà em nói thực sự là bạn hay là những quan hệ được trao đổi bằng tiền và thỏa thuận? Nếu là vế thứ hai thì nguy hiểm lắm!”
- Em tự lo được, công chúa à. – Tiểu Hồ cười.
“Em nói dối, Tiểu Hồ. Em đang gặp khó, nhưng ta nói thế nào để khuyên em đây? Vậy hãy gửi số liên lạc mới, dùng nó làm đường dây khẩn cấp. Khi em gọi, ta sẽ biết và hỗ trợ ngay. Còn một việc... em có nghe tin gì của Phong không? Ta chỉ muốn hỏi thôi.”
Biết. Dĩ nhiên là biết rõ. Tiểu Hồ muốn nói như vậy. Nhưng tình hình nay khác xưa, nàng không muốn công chúa vì dính vào một tên tội phạm mà lỡ dở vụ bầu cử. Nhưng có một phần khác sâu xa hơn trong tim Tiểu Hồ khiến nàng do dự mà chưa trả lời. Cái phần sâu xa ấy vừa trách công chúa ngoảnh mặt với một hộ vệ thánh sứ, vừa muốn đẩy công chúa ra người đó càng xa càng tốt. Nó đang ích kỷ và tìm cách chiếm hữu một ai đó cho riêng mình.
- Chưa. – Tiểu Hồ trả lời – Em nghe ngóng tin tức nhưng chưa thấy gì. Nếu có, em sẽ báo cho công chúa.
“Vậy sao?” – Lục Châu đáp – “Vậy hãy báo ngay cho ta nhé! Tạm biệt, Vạn Thế phù hộ cho em.”
Công chúa ngắt máy, để lại những tiếng “tút tút” dài bên tai Tiểu Hồ. Một mình trên giường bệnh, Tiểu Hồ trông ra bầu trời xám ngoét bên ngoài Vọng Nhật thành. Thành phố đầy nắng này cũng có khi kém sắc trong những tông màu xẩm xờ. Con đường phía trước nàng cũng giống bầu trời trên cao kia, đầy những ụng mây che khuất lối đi, khi mờ khi tỏ. Ở xứ sở xa xôi này, nàng có những đồng minh nhưng không hề có bạn. Nàng không thể nói với ai, và cũng không ai chịu ngồi đây để nghe nàng giãi bày một tâm trí rối bòng bong và mấy niềm nỗi lòng. Hình ảnh con nhện cái cùng bầy con lúc nhúc ở cô nhi viện năm nào lại hiện lên trước mắt nàng.
“Giá như anh ở đây.” – Tiểu Hồ tự nhủ. Hơn lúc nào hết, nàng cần một mái tóc đỏ.
Bần thần hồi lâu, Tiểu Hồ gỡ những dây cắm và ống truyền quanh người, sau đó rời giường bệnh. Bác sĩ nói Tiểu Hồ phải nghỉ ngơi một tuần nhưng nàng không thể đợi lâu hơn nữa. Rời bệnh viện, cô gái lên chuyến tàu trở về Câu Nguyệt thành.
...
Trở lại thành phố phía tây Diệp quốc, Tiểu Hồ chẳng nghe thấy ai bàn tán về vụ rắc rối tại Tòa Trắng. Không báo chí hoặc ấn phẩm nào đưa tin về nó. Ẩn Lý Thị xử lý sự vụ tốt hơn nàng nghĩ. Những gì xảy ra bên trong tòa tháp đã ở lại chính nơi đó. Vả lại Câu Nguyệt thành cũng không ưa chuộng những mẩu tin tức giật gân, thành phố này thích trầm mình dưới tuyết và lụi những câu chuyện vào lặng lẽ, nếu không tận tay bới lên thì sẽ chẳng bao giờ biết.
Về Câu Nguyệt thành, Tiểu Hồ chẳng còn nơi nào để ghé chân. Ẩn Lý Thị đã cấm cửa nàng, dám chừng họ sẽ dùng vũ lực nếu cô gái xuất hiện trước cổng tư dinh. Vạ vật ở khách sạn càng nguy hiểm khi hàng ngày thấp thỏm nỗi lo bị theo đuôi. Tiểu Hồ đoán rằng bọn Hiệp Dung đang cử người truy lùng mình, bởi vì nàng đã biết bí mật về năm tòa tháp trắng. Chúng sẽ không bỏ qua. Cực chẳng đã, cô gái đành lần tìm nhà riêng của bà pháp sư Thôn Cơ. Đang tình thế nguy hiểm, nàng đành làm con chim nhỏ núp dưới cánh bà pháp sư.
Căn nhà của Thôn Cơ tọa lạc trên một con phố nhỏ thuộc thị trấn ngoại ô Câu Nguyệt thành. Một thị trấn nhỏ, đường phố nhỏ, những góc vườn nhỏ nhắn và mấy con mèo nằm ườn trên bờ rào. Thanh bình, lặng lẽ, trái ngược hoàn toàn với bà pháp sư một thời khuynh đảo thế giới. Nhưng quả thực Thôn Cơ đang sống ở đây. Thấy Tiểu Hồ, bà pháp sư mừng rỡ, không phải vui vì có khách tới thăm mà bởi có đứa sai bảo để bà tiện làm việc khác.
Con gái của Thôn Cơ giờ là một bà già hay cau có và chỉ thích chơi với mèo. Chăm người già không dễ, làm một bà mẹ trẻ trung chăm đứa con già yếu như thế thực là một cực hình. Tiểu Hồ thấy rõ. Thôn Cơ dư sức dùng phép thuật tiêu diệt một sư đoàn quân đội song lóng ngóng việc nhà, chưa tới độ đổ vỡ nhưng rơi cái nọ rớt cái kia là thường tình. Vớ được Tiểu Hồ đứng bếp, bà pháp sư rạng rỡ mặt mày như tìm thấy vị cứu tinh.
- Con gái ta, Thôn Mễ. – Bà pháp sư nói với Tiểu Hồ – Nó sinh ra khi ta bốn mươi tuổi. Ta cố gắng đào tạo nó trở thành người thừa kế đền Mộc Thần nhưng không thành. Nó không có tài năng phép thuật, chỉ đủ làm một pháp sư bình bình tà tà. Nó cũng không thể sử dụng phép Mộc niệm hỗ trợ tế bào cơ thể, liên kết với tự nhiên để kéo dài tuổi thọ như ta, cùng lắm chỉ trẻ lâu. Nhưng phép trẻ lâu hết hiệu lực từ một trăm năm trước, nó trở lại vòng quay sinh lão bệnh tử như bao người khác. Đáng lẽ nó đã chết lâu rồi.
- Bà ấy không có con cái sao? – Tiểu Hồ hỏi.
- Có chứ! Nhưng cái giá của trẻ lâu là thấy con cháu mình già yếu và chết. Cũng giống ta, nó bỏ đi. Ta chỉ nhớ hậu duệ của mình là Thôn Tàng, là con nhỏ hôm ở phi trường. May mắn là Thôn Mễ dạy dỗ con cháu không tệ, đám hậu duệ cũng nhờ vả được nhiều.
Tiểu Hồ tròn mắt ngạc nhiên. Bà pháp sư niệm phép, khói từ nồi thức ăn cuộn thành hình cây phả hệ, cho thấy Thôn Cơ cùng con gái mình ở trên ngọn cây, trải qua nhiều đường rẽ nhánh thì tới Thôn Tàng ở rễ cây. Trong phả hệ có rất nhiều người danh tiếng hoặc làm việc cho chính phủ Diệp quốc, một số có dòng tộc riêng và liên kết chặt chẽ với nhau. Nó giải thích tại sao Thôn Cơ có thể giải quyết mọi khúc mắc chỉ bằng một cuộc điện thoại. Bà pháp sư thực sự là nhân vật lớn ở Diệp quốc.
- Vậy tại sao bà Thôn Mễ còn sống? – Tiểu Hồ tiếp tục.
- Nhờ cha nuôi của mi, bé con. – Thôn Cơ cười – Ta từng nói Tây Minh đã từ bỏ cơ hội thừa hưởng cuộc sống dài lâu và trở thành người thống trị, nhớ chứ? Cậu ta từng nắm trong tay mầm cây của đền Mộc Thần. Ồ, vậy là mi đã thấy mầm cây đó? Nó mọc rồi à? Nó là kết tinh sức mạnh, là đại diện cho Mộc Thần ở thế giới thực tại, gọi là “Hạt Giống”. Có nó, một người thường sẽ hưởng thọ ba thế kỷ, khai thông trí tuệ. Với một pháp sư hay thánh sứ, sức mạnh mà nó mang lại thậm chí không thể đo đếm. Nhưng thay vì chiếm hữu, Tây Minh tặng Hạt Giống cho Thôn Mễ. Bởi vậy Thôn Mễ sẽ sống thêm được một thời gian nữa trước khi tạ thế. Cứ vài năm, ta lại đưa Thôn Mễ tới đền Mộc Thần, dùng phép chúc phúc và cầu nguyện để mong nó sống lâu hơn. Tất nhiên không phải là tìm Hạt Giống, thứ đó chỉ sử dụng được một lần thôi.
Tiểu Hồ ngoảnh đầu nhìn bà Thôn Mễ đang ném bánh cho mấy con mèo. Dường như ngoài mèo, bà ta chẳng quan tâm thứ gì khác kể cả mẹ mình. Thấy vậy, bà pháp sư Thôn Cơ tiếp lời:
- Con gái ta nghễnh ngãng rồi. Vì không nghe rõ nên nó hay nổi cáu. Trẻ trung khỏe mạnh trong hai thế kỷ khiến nó không thể thích ứng cuộc sống tuổi già. Nó cáu với chính mình, với tất cả mọi người. Chăm nom nó thực khó, ta như đứa con dâu chăm bà mẹ chồng khó tính vậy.
- Đã bao giờ bà muốn từ bỏ?
- Không, chuyện đó thì không. Bực mình thì có nhưng từ bỏ thì không. – Bà pháp sư khẳng định – Bởi vì ta yêu con gái mình. Ta từng la rầy nó vì không chú tâm, vì chậm hiểu. Nhưng rốt cục phép thuật tối cao và tuổi thọ dài lâu chỉ làm con người ta trơ trọi một mình giữa thế giới này. Ta là bà mẹ tồi khi bỏ rơi nó gần hai thế kỷ, một thế kỷ bù đắp cho nó cũng chẳng khiến ta tốt hơn. Nhưng vậy cũng tốt. Mi có ai để yêu không, bé con?
Tiểu Hồ không trả lời mà chú tâm vào cái nồi sôi sùng sục trên bếp. “Lẩu” – người Diệp quốc gọi món này như thế, một món ăn tập hợp đủ loại thịt thà rau dưa lẫn lộn. Tâm trạng Tiểu Hồ giờ cũng giống nồi lẩu này, chỉ là hương vị khó nuốt hơn rất nhiều.
Hai ngày sau, Tiểu Hồ nhận tin từ công chúa Lục Châu. Lần mò trong những manh mối hiếm hoi, công chúa tìm ra một thành viên thuộc khu nghiên cứu Thánh Vực. Một người thế hệ cũ và quen biết đại thánh sứ Tây Minh. Căn nhà cuối cùng mà người này lưu trú nằm cách Câu Nguyệt thành khoảng năm mươi cây số, không quá xa. Không chút chần chừ, Tiểu Hồ lên đường đi ngay dù thế giới bên ngoài đầy rẫy nguy hiểm đang rình rập.
Ở Diệp quốc, giữa các thành phố thường mọc lên khoảng một, hai thị trấn xen giữa sông suối núi đồi. Chúng không có tên, chẳng thuộc về thành phố nào mà thuộc quyền quản lý của những dòng họ lớn, sống kiểu tự cung tự cấp. Dân chúng tại đó tuân theo dòng họ nhiều hơn là chính phủ. Thị trấn mà Tiểu Hồ đặt chân đến là một nơi như vậy. Tại trung tâm thị trấn, lá cờ dòng họ phấp phới ngay dưới quốc kỳ Diệp quốc khẳng định quyền tự trị trên mảnh đất này. Nhưng Tiểu Hồ không biết dòng họ nào, chỉ nhớ lá cờ đó thêu hình con nhạn biển bay trên ngọn sóng. Nàng đã quá đủ mối bận tâm, khó mà nhồi nhét thêm thông tin nào vào đầu.
Địa chỉ khá rõ ràng, Tiểu Hồ không mất nhiều thời gian để tìm thấy căn nhà nọ. Tiếp đón nàng là một người đàn ông trung tuổi. Nàng cũng chẳng tốn nhiều công sức để thuyết phục ông chủ nhà rằng mình là người đáng tin cậy và mong muốn xem xét di vật của người đã mất. Cô gái cảm giác rằng ông ta đã mong đợi vụ này từ lâu lắm trong tâm khảm, nay điều mong mỏi trở thành hiện thực nên mừng hết chỗ nói. Hỏi ra, Tiểu Hồ mới biết ông ta là bà con xa được thừa hưởng ngôi nhà theo luật thừa kế, những người chủ thực sự đã qua đời từ lâu.
Nhận hộp di vật, Tiểu Hồ được phen ho sù sụ vì bụi bặm bám dính xung quanh, thổi một hơi lên cả tảng mù mịt. Trong hộp lưu lại bức ảnh gia đình ba người: một đôi vợ chồng già cùng cậu con trai mặc áo chùng thánh sứ. Dễ dàng nhận ra đó là gia đình hạnh phúc. Cậu con trai cười tươi vì được làm việc tại Thánh Vực còn đôi vợ chồng không giấu nổi sự tự hào. Họ rất hạnh phúc, đúng hơn là từng hạnh phúc cho tới khi anh chàng thánh sứ bị Liệt Giả giết chết. Bên dưới tấm ảnh chất hàng nùi sách báo nói về vụ khủng bố của Liệt Giả, cho thấy đôi vợ chồng già đã cố công tìm hiểu cái chết của con mình. “Thu Bản Giang Tín” – Tiểu Hồ lẩm nhẩm đọc tên người con trai. Một anh chàng độc thân, ra đi năm ba mươi tuổi, chưa có một ai để yêu thương và ngược lại.
Chiếc hộp chỉ toàn báo chí, kể lại những chuyện mà ai cũng biết, Tiểu Hồ chẳng tìm được gì. Khi nàng bắt đầu chán nản thì ông chủ nhà khệ nệ mang ra hộp thứ hai, bên trong chất đầy sách vở. Vừa nhìn thứ này, Tiểu Hồ thực muốn giơ tay đầu hàng. Nhưng nàng không còn cách nào khác. Cô gái lật từng quyển, kiểm tra từng trang để chắc rằng không bỏ sót manh mối nào, cặm cụi liền một mạch từ sáng đến tối mịt. Ông chủ nhà tử tế dọn bữa ăn cho Tiểu Hồ và dành cho nàng không gian riêng tư. Người Diệp quốc xưa nay vẫn hiếu khách như vậy.
Tận đêm khuya, thông qua sách vở lẫn thư từ trong hộp di vật, Tiểu Hồ đã định hình được về con người Thu Bản Giang Tín. Anh ta là một thánh sứ tài năng, không phải lĩnh vực chiến đấu mà là trí tuệ. Hồi đương nhiệm tại Thánh Vực, đại thánh sứ Tây Minh rất để ý người này và thường trao đổi thư từ với anh ta. Thư viết tay, tốn nhiều thời gian, cổ lỗ sĩ trong thời đại thư điện tử và điện thoại. Nhưng tất cả đều có lý do. Trong thư, Tây Minh và Giang Tín trao đổi rất nhiều về năm tòa tháp trắng, cả hai đều ngờ vực nguồn gốc của năm tòa tháp trắng. Họ cũng biết Tháp Trắng sẽ sản sinh hiện tượng dị thường nếu gặp chấn động mạnh, nhất là tòa tháp ở Diệp quốc.
Trong cuốn sổ tay cá nhân, Giang Tín đã vẽ một sơ đồ với Vạn Thế ở trung tâm, tỏa rễ ra năm tòa tháp xung quanh, mỗi tòa tháp đó lại rẽ một nhánh mới. Có bốn tòa tháp rẽ nhánh với dấu hỏi(?), riêng tòa tháp ở Vọng Nhật thành thì Giang Tín đề dòng chữ “Rừng Bất Khả Phạm”. Tiểu Hồ thực sự không hiểu mối tương quan giữa chúng. Một nơi ở tít phía đông Diệp quốc, nơi kia thì mãi miền bắc biên giới, tòa tháp thánh khiết linh thiêng còn khu rừng lại đầy quỷ dị. Không thể giải thích, nàng từ biệt ông chủ nhà rồi nhanh chóng quay lại Câu Nguyệt thành cùng di vật của Thu Bản Giang Tín.
Tiểu Hồ lại tìm đến Thôn Cơ cùng những gùi sách vở. Bà pháp sư không hơn gì Tiểu Hồ, hoàn toàn mù tịt trước sơ đồ quái lạ mà Giang Tín vẽ nên. Hai người tiếp tục công cuộc điều tra chữ nghĩa, lần tìm từng dấu hiệu trong từng tài liệu mà Giang Tín tham khảo. Sau một ngày vất vả kiên trì cộng thêm kiến thức phong phú của bà pháp sư, hai người, dường như, đã chạm vào ngọn nguồn vấn đề. Thôn Cơ nói:
- Chuyện về Vạn Thế thì đứa trẻ ba tuổi cũng thuộc làu. Nhớ đoạn này không?! “Vạn Thế nằm trên Hỗn Nguyên, gốc rễ xuyên qua mọi tầng đất đá, năm nhánh rễ dài nhất tỏa đi năm hướng, tạo thành năm tòa tháp chống đỡ vòm trời...”[2]. Chắc mi đã biết Vạn Thế thuộc chiều không gian khác thế giới thực, thế nên ta đoán nhánh rễ chỉ là cách nói tượng trưng. Dường như có những lỗ hổng nào đó đang tồn tại và đưa sức mạnh của Vạn Thế đến thế giới này. Hãy nhìn quyển sách này...
Bà pháp sư mở cuốn sách, thuộc dạng tài liệu hạn chế từ Thánh Vực. Bằng cách nào đấy, Giang Tín đã giữ nó làm của riêng. Cuốn sách vẽ chi tiết đặc điểm năm tòa tháp, đồng thời chỉ rõ bên dưới chúng chẳng hề có rễ cây nhưng tồn tại các dòng chảy năng lượng. Nhờ những dòng chảy này nên năm tòa tháp ẩn chứa sức mạnh phép thuật.
- Ta đoán mấy dòng chảy năng lượng chính là rễ Vạn Thế. – Thôn Cơ tiếp lời – Những dòng chảy hoạt động thế nào, ta không chắc, nhưng hẳn rằng chúng phải có chỗ tích tụ. Giống dòng sông, giống nước, mi hiểu không? Sông có chỗ cạn, chỗ đầy thì dòng chảy năng lượng cũng vậy. Chúng có thể tụ lại ở đâu đấy và biến đổi vùng đất. Nếu ta không nhầm, dòng chảy tuôn về Tháp Trắng ở Diệp quốc bị tụ lại ở Rừng Bất Khả Phạm.
- Cháu nhớ rồi! – Tiểu Hồ reo lên – Nơi đó đầy những loại thảo mộc kỳ lạ, cảm giác như mặt đất có sự sống vậy!
- Ta thường hay tới đó để kiếm thảo dược. Rất nhiều thuốc quý ở đó, tốt cho sức khỏe lẫn sắc đẹp. – Thôn Cơ gãi trán – Nếu Rừng Bất Khả Phạm là nơi tích tụ dòng chảy năng lượng, có lẽ nó cũng là điểm khởi phát chấn động. Nhớ ta nói chứ? Nước chỗ cạn chỗ đầy. Chỗ đầy nước sẽ trở thành thảm họa nếu nó quá đầy, như đập thủy điện, một khi vỡ thì hạ lưu bị ảnh hưởng.
Tiểu Hồ rốt cục đã hiểu vấn đề. Giờ nàng hiểu tại sao bọn Hiệp Dung biến mất và không hề lai vãng quanh Vọng Nhật thành. Chúng đang ở nơi ít ai ngờ tới nhất. Người Diệp quốc hoàn toàn không nhận thức được chuyện sắp xảy ra với họ. Tiểu Hồ không nghĩ họ Ẩn Lý hay Thôn Tàng sẽ trợ giúp, họ cần chứng cứ mà chừng này chưa đủ thuyết phục, trong khi nàng hiện là cái gai trong mắt họ. Sau nhiều cân nhắc, cô gái quyết định hành động một mình. Nàng cần một đội.
Tiểu Hồ liên lạc với đội trưởng đánh thuê Răng Giả. Không mất quá nhiều thời gian để hai bên đạt được thỏa thuận. Sự quen biết khiến họ làm việc dễ dàng hơn, tránh mấy loại thủ tục rườm rà. Nhưng chỉ một đội đánh thuê là không đủ, Tiểu Hồ cần những đồng đội mạnh mẽ, thực sự mạnh. Ly Đốc và Cụ Cố Tổ là hai cái tên đầu bảng lựa chọn.
Dăm ngày sau, Ly Đốc trở về. Tuy không lên cơn điên khùng như trước nhưng gã này nhìn Tiểu Hồ bằng ánh mắt rình rập, tưởng chừng vô hại mà kỳ thực là chực chờ cơ hội cắn xé. Tiểu Hồ biết gã còn giận nên không tranh cãi, chỉ bàn việc thương thảo hợp đồng. Ly Đốc nghe xong, cười:
- Đến Rừng Bất Khả Phạm và đụng đầu bọn Liệt Giả? Nhiều tiền lắm đấy, cô em. Tôi không chắc cô em có thể trả đủ. Nhưng thế này đi, tôi giúp đỡ, bù lại cô em đưa tôi gặp Vô Phong, được chứ? Tôi cần biết chuyện quái gì đã xảy ra với chị Mục Á. Nếu hắn có câu trả lời thỏa đáng, tôi sẽ không truy cứu nữa. Thỏa thuận?
Lần đầu tiên Tiểu Hồ thấy bất an khi thỏa thuận. Đôi mắt Ly Đốc trong veo như một đứa trẻ, thuần khiết, có chút ngây thơ. Và bọn trẻ đáng sợ ở chỗ chúng độc ác một cách ngây thơ, không thể lường trước. Nhưng tình thế cấp bách khiến nàng không thể kì kèo. Tiểu Hồ đồng ý.
Nhưng Cụ Cố Tổ không dễ dàng như vậy. Tiểu Hồ tìm thấy lão già trong một quán rượu xa xỉ tại Câu Nguyệt thành. Nơi đó chỉ phục vụ rượu với giá cả trên trời, ngoài ra không bán thứ gì khác. Ông già cắm trại ở đó suốt mấy tuần, đốt gần một vạn thùng vàng cho hàng trăm chai đựng thứ nước cay nồng xé cổ. Nghe chuyện từ Tiểu Hồ, cụ cố chép miệng:
- Chà chà chà, giờ mày thấy khó nên mới tìm ta hả? Được thôi, ta đồng ý. Nhưng sau khi xong việc, mày phải đưa con bé Liệt Trúc đến cho ta dạy dỗ. Con nhỏ đó rất có tiềm năng học phép thuật cổ, những loại phép thuật hùng mạnh đã thất truyền hàng nghìn năm. Thế nào? Trả lời nhanh! Để ta còn uống!
- Không. – Tiểu Hồ lắc đầu nguầy nguậy – Cháu không thể đồng ý. Nếu ông chịu giúp, cháu sẽ tặng ông chai rượu ngon và một bữa ăn ngon lành.
- Thế thì cút! – Cụ cố phẩy tay – Chúng ta chẳng có gì để nói cả. Cút, cút nhanh!
- Tùy ngài thôi. – Tiểu Hồ nhún vai – Nhưng có một chuyện mà ngài không biết. Cha nuôi cháu có một món quà từ Đạn Đạo, một thứ rượu không thể mua mà chỉ mạo hiểm mới lấy được. Rượu từ Bãi Lầy Chết, ngài nghe bao giờ chưa? Nếu ngài muốn thưởng thức nó thì hãy đến Rừng Bất Khả Phạm.
Cụ cố tròn mắt nhìn Tiểu Hồ. Rõ ràng Đạn Đạo chưa bao giờ hào phóng với lão già dù biết lão mê rượu hơn bất cứ thứ gì trên đời. Lúc đó, ly rượu trên tay cụ cố có giá bốn trăm thùng vàng bỗng chốc rớt hạng thảm hại. Tiểu Hồ không nói thêm nữa, chỉ lẳng lặng bỏ đi. Quyền quyết định thuộc về ông già, nàng không nài nỉ. Thời gian quá gấp.
Cùng thời điểm ấy, Tiểu Hồ cố gắng xử lý chuyện liên quan đến Vô Phong. Thứ nhất, nàng sắp xếp để Đa Lạt gặp gỡ bà pháp sư, mở ra một cuộc họp với Ẩn Lý Thị để thương lượng về tên tóc đỏ. Thứ hai, nàng liên lạc với Mi Kha, thuyết phục cô ta bằng sự kiên nhẫn lẫn đe dọa. Sau cùng, nàng được biết tên tóc đỏ đang ở Vương Quốc Cũ giữa muôn vàn nguy hiểm. Đội “bốc mả” từ Ẩn Lý Thị đang tới cùng một thành viên Thập Kiếm, tên tóc đỏ không có nhiều cơ hội sống sót. Tiểu Hồ chẳng thể làm gì ngoài cầu nguyện Vạn Thế che chở hắn.
- Cầu nguyện chẳng ích gì đâu, bé con. – Bà pháp sư Thôn Cơ nói – Ta biết Ẩn Lý Bát Thủ Đằng, một tên rất giỏi. Thằng nhóc tóc đỏ của mi chẳng có cơ hội nào với Thủ Đằng đâu. Vậy... tên tóc đỏ... là đứa mà mi yêu thích hả?
- Cũng gần như vậy, thưa bà. – Tiểu Hồ đáp.
- Vậy mi phải sống để đợi hắn về chứ? – Thôn Cơ nhún vai – Rừng Bất Khả Phạm không phải chỗ vui đùa. Ngay cả ta và cụ cố tới đó cũng phải chuẩn bị đầy đủ. Mi nghĩ sao mà dám một thân một mình đối đầu bọn Liệt Giả? Nhỡ mi xảy ra chuyện, chẳng phải thằng nhóc tóc đỏ khó nghĩ à?
- Cháu không biết nữa. – Tiểu Hồ trả lời – Nhưng cháu muốn cùng anh ấy sống ở một thế giới yên bình. Đơn giản vậy thôi, chứ ngày nào cũng thấp thỏm lo âu, cháu không chịu nổi.
- Vì yêu mà mi xả thân cứu thế giới? Vạn Thế ơi, điên quá! Điên không chịu nổi!
Trông bà pháp sư ôm bụng cười, Tiểu Hồ cũng cười theo. Dưới đêm lạnh Câu Nguyệt thành và bên nồi lẩu ấm nóng, hai con người cười người khác rồi cười chính mình. Phụ nữ lắm tâm sự. Chỉ duy con gái bà pháp sư chẳng đoái hoài, chỉ mải chơi với bọn mèo béo ú.
Ngay đêm đó, sau bữa ăn, Tiểu Hồ cúi đầu từ biệt bà pháp sư. Thôn Cơ lắc đầu:
- Xin lỗi vì không thể đi cùng mi, bé con. Ta cũng thích mi lắm nên đừng làm điều dại dột. Hãy giữ mình. Vạn Thế phù hộ cho mi.
- Cảm ơn bà giúp đỡ! – Tiểu Hồ cúi đầu – Cháu sẽ quay lại sớm.
Cô gái vác ba lô rời đi, dáng hình bé nhỏ khuất dần sau bóng đêm đen tối, gót chân bám tuyết trên con phố không bóng người. Thôn Cơ nhìn trời nhìn đất đoạn bước ra nền đất tuyết. Bà pháp sư niệm chú ngữ vận nội lực, tuyết quanh chân xói mòn thành trận đồ Bát Biến. Trận đồ biến chuyển, sau rốt hiện lên một đồ hình duy nhất là cửa Nước. Thôn Cơ nhíu mày đoạn vận nội lực dùng Bát Biến thêm lần nữa nhưng kết quả vẫn như cũ. Thôn Cơ nhìn xuống, vô thức nói:
- Hai cửa “Nước” hợp lại thành một biến thể, gọi là Tập Khảm, một trong bốn biến thể hung dữ nhất Bát Biến. Chỗ nào cũng nguy hiểm, vào là không có đường thoát. Hỏng rồi... bé con Tiểu Hồ. Mi đi đâu vậy? Đừng vào chỗ chết chứ?!
[1]: xem lại Quyển 3 Chương 147
[2]: xem lại Quyển 1 Chương 9
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
27 chương
10 chương
4 chương
22 chương
41 chương
336 chương
62 chương