Ngục Thánh

Chương 141 : Phương Án B

Không được tới sa mạc, không được tham gia giải cứu công chúa, Tiểu Hồ phát cáu, tay chân phát cuồng. Nhiều ngày qua, nàng chỉ biết xả giận vào phòng tập luyện. Vừa tập, nàng vừa nguyền rủa Nhất Long, cầu mong có ngọn lửa thiêu trụi bộ râu của ổng. Nhưng rủa chán chê, Nhất Long chẳng cháy râu, công chúa và Vô Phong vẫn bặt vô âm tín, Tiểu Hồ đâm lo. Nàng sợ phải đón nhận tin xấu hoặc cái gì đấy tồi tệ hơn thế. Tâm trạng bất an, phép thuật của nàng vì thế cũng bất ổn, tập tành không đâu vào đâu. Công chúa đang làm gì? Sắp đến “kỳ”, liệu công chúa có ổn? – Tiểu Hồ bồn chồn. Còn Vô Phong... Vô Phong... Tiểu Hồ thở phù. Tin tức cuối cùng nàng nghe được là tên tóc đỏ bị mù, nói đúng hơn, mắt hắn hỏng hoàn toàn. Mặc dù Hỏa Nghi trấn an rằng Vô Phong sẽ hồi phục, đôi mắt sẽ tái tạo song Tiểu Hồ đứng ngồi không yên. Làm gì có chuyện phục hồi siêu tưởng như thế? – Nàng nghĩ. Chừng nào tên tóc đỏ trình diện trước mặt, Tiểu Hồ mới tin, còn giờ vẫn cứ thấp thỏm. Nàng cố bới vài chuyện cỏn con, vài tật xấu để căm ghét Vô Phong, để bớt nhớ về hắn. Nhưng nàng cố gắng vô ích. Vô Phong đã trở thành cái gì đó hằn sâu đầu óc nàng, đuổi đi không được, xóa đi không xong. Đương nghĩ ngợi, Tiểu Hồ chợt thấy Hỏa Nghi vào phòng. Nàng không hỏi nhưng ánh mắt đầy trông đợi. Hỏa Nghi xua tay: -Chưa có tin của công chúa và Vô Phong đâu. Chỉ có nhóm Chiến Tử thôi, họ đang đánh Quỷ Nhãn ở Mồ Ma Khẩu. Tiểu Hồ thổi phù lọn tóc trên trán, lòng rối như tơ vò. Nàng quan tâm công chúa và Vô Phong hơn cả, nhưng nàng cũng không thể ngó lơ Chiến Tử. Càng nghĩ, nàng càng muốn tới sa mạc, càng mong ông thuyền trưởng cháy trụi râu. Hỏa Nghi vươn vai ngáp ngắn ngáp dài đoạn nói: -Bớt nghĩ về công chúa và thằng tóc đỏ giùm tôi. Có mấy thứ này, xem thử đi... Gã đưa cho Tiểu Hồ một tập giấy năm sáu trang. Cô gái đang chán nản, không nghĩ mình có hứng thú với chữ nghĩa. Nhưng nghĩ sao, nàng cầm lấy rồi đọc. Dòng đầu tiên của tập giấy ghi dòng chữ Đề Án Mắt Trắng. Tiểu Hồ đọc nhanh, đến trang thứ ba thì bắt gặp một tấm ảnh kỳ lạ. Ảnh chụp đôi mắt lòng trắng tròng đen, quái dị vô cùng. Tiểu Hồ ngờ ngợ: -Hình như... là mắt của gã Đầu Sói. -Phải, giống đôi mắt Quỷ Nhãn. Nó là đề án quân sự của Băng Hóa quốc. Trong đấy ghi rằng người Băng Hóa đã dùng “mắt người chết” lên người sống. Tôi không hiểu cái này nên mới hỏi cậu. Tiểu Hồ đọc nốt ba trang cuối, sau nói: -Linh hồn con người sau khi chết sẽ về Tụ Hồn Hải, nhưng không phải tất cả. Oan hồn là ví dụ. Vì còn quá nhiều ý niệm với thế giới người sống nên chúng không siêu thoát, trở thành một thứ khuyết tật. Sự khuyết tật trong suy nghĩ khiến chúng nhìn thế giới bằng nhãn quan khác. Và người ta gọi đó là “đôi mắt người chết”, hay còn gọi là Mắt Trắng. -Có gì khác giữa mắt người sống và mắt người chết? -Khác nhau nhiều. Hệ quy chiếu khác nhau, nhãn quan khác nhau. Chúng ta tồn tại trong hệ quy chiếu “sống”, thế giới của chúng ta khác. Nhưng oan hồn tồn tại trong hệ quy chiếu “chết” nên có nhãn quan khác. -Mắt Trắng có khả năng gì? -Tôi không biết. Nhiều pháp sư đã nghiên cứu nhưng không ai hiểu rõ ràng, cũng chẳng có tài liệu ghi chép cụ thể. Thế giới người chết vẫn nằm ngoài tầm với của phép thuật. Mà cậu kiếm đâu ra cái này? Hỏa Nghi khoanh tay, đáp lời: -Cục tình báo gửi, họ nói chúng ta có quyền biết. Tập hồ sơ... mở trang bốn... dòng gần cuối... đó, ở đấy ghi rằng một dòng họ lớn của Băng Hóa từng tham gia Đề Án Mắt Trắng. Dòng họ Cát Giá, tổ chức kiếm sĩ lâu đời bậc nhất Băng Hóa. -Nhưng nó liên quan gì tới chúng ta? -Cục tình báo đã liên lạc với những thánh sứ mà Quỷ Nhãn phục vụ. Tên Đầu Sói này từng làm hộ vệ dạng hợp đồng, nhớ không(*)? Các thánh sứ cung cấp thông tin, mọi đầu mối dẫn về dòng họ Cát Giá. Quỷ Nhãn là thành viên họ tộc này, cục tình báo nghi ngờ hắn đã tham gia Đề Án Mắt Trắng. Để ý năm phát triển đề án xem. Năm 7496, vừa đúng hai mươi năm trước. Cũng năm ấy, Phi Thiên khởi động Đề Án Ngục Thánh. Tiểu Hồ ngẫm nghĩ, sau nói: -Ý cậu là chạy đua vũ trang? -Phải. Có lẽ cuộc thí nghiệm của Băng Hóa đã thành công. Quỷ Nhãn sở hữu đôi mắt của người chết. Một cơn ớn lạnh siết gáy Tiểu Hồ. Trong giới phép thuật, sử dụng linh hồn người chết không phải chuyện mới mẻ, phép triệu hồi thần hộ mệnh hay Ngục Hồn Tỏa là ví dụ. Nhưng đem một thứ của người chết vào cơ thể người sống, nàng mới nghe lần đầu, cảm giác rất hoang đường. -Các thánh sứ đều xác nhận Quỷ Nhãn có vấn đề thị giác. Gã không phân biệt rõ ràng hình thể sự vật, đôi lúc phải sờ nắn. Nhưng gã phân biệt màu sắc rất tốt, nhìn đêm như ngày và đặc biệt có khả năng “theo dấu”. -“Theo dấu” là sao? – Tiểu Hồ nheo mắt. -Một thánh sứ nói khi có người trong đội mất tích, Quỷ Nhãn sẽ tìm ra người ấy bất kể khoảng cách địa lý. Nhưng họ không biết gã dùng thủ thuật gì. -Nói vậy tức là... -Nếu công chúa còn sống, Quỷ Nhãn sẽ tìm ra. Ngay từ đầu, công chúa đã nằm trong tay hắn. -Vậy phải làm sao? Cứ để mặc Quỷ Nhãn muốn làm gì thì làm à? Hỏa Nghi gãi đầu: -Lúc nãy ông bàn chải đã điều một hộ vệ tới sa mạc rồi. -Hộ vệ thánh sứ? – Tiểu Hồ nheo mắt – Công chúa đâu còn hộ vệ nào? Mọi người đi hết rồi mà! -Khọt Khẹt, như Vô Phong hay gọi. Quên anh ta rồi à? Tiểu Hồ ngớ người, sau nổi điên. Cô gái xông tới bóp cổ Hỏa Nghi. Mặc Hỏa Nghi lè lưỡi xin tha, nàng gào lên: -Sao không gọi tôi? Sao lại là Khọt Khẹt? Sao anh ta đi mà tôi phải ngồi đây? Sao cậu không nói sớm hả? ... Sáu giờ hai mươi lăm phút, Mồ Ma Khẩu Lâu lắm rồi Quỷ Nhãn mới biết “sợ hãi”. Hai năm trước, đánh một trận sinh tử với Đạt Ba cũng chẳng làm gã động lòng. Bởi khi ấy gã hoàn toàn tay trắng. Nhưng giờ, khi tham vọng bá chủ Hồi Đằng sắp đổ vỡ, gã bỗng sợ. Gã chợt hiểu không phải cái chết, đau đớn thể xác, oan hồn hay bóng đêm Hồi Đằng, mà chính những khao khát khơi gợi nhiều nỗi sợ nhất. -Chém chết thằng Quỷ Nhãn! -Bốn trăm thùng vàng của tao! -Quỷ Nhãn là của tao! Trăm cái miệng dồn về phía Quỷ Nhãn, trăm tay dao tay búa chực băm vằm gã. Quỷ Nhãn xoay cán Thương Binh, thanh kiếm khổng lồ phân tách. Gã rút thanh Số 3 và Số 6, toàn thân thủ thế. Kiếm đến, gã giương Số 3 đỡ đòn, vung Số 6 chém xả vai. Đao tới, gã lách người, đâm Số 3 xuyên bụng đối phương. Quân Đạt Ba hò nhau đánh hội đồng, đao kiếm nhất loạt bổ xuống. Quỷ Nhãn vận lực, Số 3 và Số 6 rung bần bật; gã vung đôi kiếm đánh tạt, đập tan rừng vũ khí. Liền sau đó, Quỷ Nhãn nhảy xổ vào giữa quân địch, mặc sức đâm chém. Máu nóng túa tràn, chảy lan trên cát lạnh, hun không khí, hun tâm trí, khiến linh hồn và thể xác chảy rữa trong cơn cuồng loạn. Cảm giác hỗn chiến, giết chóc là thế. Quỷ Nhãn đã quen. Lũ đàn em Đạt Ba chẳng thể ngăn cản gã. Nhưng sự quen dần biến thành sự lạ. Quỷ Nhãn cảm giác nặng tay, mệt mỏi. Là gã yếu đi? Là bọn Chó Hoang mạnh lên? Hay nỗi sợ kiểm soát lý trí? Có lẽ hai năm vắt chân ăn no ngủ kỹ đã làm gã chờn tay, giác quan bớt nhạy bén. Gã tự tin rằng chẳng thằng nào dám nhìn thẳng mặt mình, trừ Đạt Ba. Nhưng ở chiến trường Mồ Ma Khẩu, mọi chuyện hoàn toàn khác. Lũ Chó Hoang chẳng sợ gã nữa. Chúng xông đến gã, trăm bước chân nối tiếp nhau tầng tầng lớp lớp như sóng trào. Quỷ Nhãn trông thấy tên nào cũng mang dáng dấp của Đạt Ba. Thằng béo đâu ra nhiều vậy? Ảo giác chăng? – Quỷ Nhãn thở dốc. Từ cơn lốc hỗn loạn, một lưỡi kiếm vung ra xả thẳng đầu Quỷ Nhãn. Gã giật mình thoái lui. Lưỡi kiếm xé toang áo, cắt từ vai xuống ngực. Vết cắt nông nhưng đủ chảy máu, đủ khiến Quỷ Nhãn lạnh óc. Làm thế nào mà một thằng Chó Hoang chém được gã? Chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng bây giờ rõ ràng và chân thực vô cùng. Quỷ Nhãn nghiến răng vung Số 6 chặt phăng cánh tay đối thủ, đoạn nhìn quanh. Gã thấy tứ phía bị giáp công, còn đàn em của mình chết dần chết mòn trong vòng vây. Nỗi sợ dâng lên, lấp ngập thần trí Quỷ Nhãn. Gã sợ. Gã muốn bỏ chạy. Cái gì thay đổi gã? Cái gì biến gã từ Đầu Sói thành kẻ bạc nhược? -Sao thế thằng bịt mồm? Ban nãy mày sủa to lắm cơ mà? Sao giờ im thin thít vậy? Cái giọng the thé kéo ngoặt đầu Quỷ Nhãn. Gã quay lại, thấy Đạt Ba xồng xộc lao ra từ đám đông, tấm thân ngộn mỡ như xe lu húc văng mọi vật cản. Cát, đám Chó Hoang, hơi lạnh sa mạc, tất cả mọi thứ phải nhường đường cho Đạt Ba. Rốt cục khoảnh khắc đã tới: cuộc chiến tay đôi giữa hai Đầu Sói. Quỷ Nhãn vung tay trái, thanh Thương Binh từ xa trở về tay. Đây là cơ hội cho gã xốc lại tinh thần đàn em. Quỷ Nhãn chưa bao giờ từ chối đấu tay đôi, nói đúng hơn, gã giỏi phần này nhất. Nhưng sao gã lại sợ kẻ đã quen mặt nhiều năm? Không mào đầu cũng chẳng mỉa mai, Đạt Ba xông thẳng tới, hai tay bổ Chặt Xương. Quỷ Nhãn vung Thương Binh cản đòn. Một tiếng chát chúa vang dội, dấy động toàn Mồ Ma Khẩu. Ngàn người ngừng chiến, những tên Chó Hoang hung hăng nhất cũng tạm dừng tay. Chúng không thấy gì, nhưng chúng biết hai con sói đầu đàn đã giáp mặt nhau. Giữa chiến trường, Quỷ Nhãn và Đạt Ba mặt đối mặt, ánh mắt vằn máu, sát khí ngùn ngụt hằn lên hai thanh kim loại. Bánh ròng rọc trên Chặt Xương xoay tít, dây xích lách cách, ngạnh cưa chạy rồ rồ đay nghiến, cứa vào Thương Binh. Tia lửa vãi rào rào, bơi theo những cơn gió lạnh ào ào của sa mạc. Đạt Ba nghiến đao, thân hình đổ bóng dài dằng dặc như muốn đè bẹp tất cả. Dưới cái bóng ấy, Quỷ Nhãn gồng mình, hai chân lún nền cát. Thanh âm máy cưa dùi đục màng nhĩ Quỷ Nhãn, đầu gã ong ong, thần trí lung lạc. Gã bỗng sợ Đạt Ba, sợ hết thảy. Khao khát càng nhiều, nỗi sợ càng lớn. Khi không thể kiểm soát sợ hãi, sụp đổ sẽ tới. Quỷ Nhãn dần thấm nhuần chân lý đó. Nhưng hiểu biết không đi đôi với giải pháp. Bản thân Quỷ Nhãn đang cố sức chống đỡ Đạt Ba – gã không ngờ thằng béo mạnh đến thế. Đàn em của gã bị bao vây, tinh thần lung lay tận gốc rễ – gã không nghĩ thằng béo tinh quái như vậy. Hiểm cảnh trùng vây, Quỷ Nhãn đã như cá nằm trên thớt. -Sao thế, thằng bịt mồm? – Đạt Ba cười khành khạch – Nãy mày sủa to lắm mà?! Quỷ Nhãn thở dốc, không còn sức đáp trả. Bất chợt gã cảm thấy khí lạnh băng giá, tay chân bỗng chốc cứng đờ. Khí lạnh xuất hiện sau lưng gã, âm thầm và nhanh vô cùng. Gã lập tức nhận ra nó xuất phát từ ai. bởi gã từng gặp người này ở Thây Thi Hẻm. Chết! Chết! – Quỷ Nhãn hoảng hốt, lấy hết sức bình sinh điều khiển cơ thể đang hóa đá. Trong chớp mắt, gã bỏ Thương Binh, nhoài người sang trái. Một tiếng “vút” sượt lưng, thanh Chặt Xương bổ sát mắt cá, Quỷ Nhãn lăn vài vòng trên cát. Gã hút chết, nhưng đằng lưng ròng ròng máu. Đau, nóng, tê dại... – toàn thân Quỷ Nhãn run lên vì sợ. Sau nhiều năm, gã gặp lại cảm xúc nguyên sơ nhất của loài người: sợ chết. Trước mặt Quỷ Nhãn, ngoài tử địch Đạt Ba còn có Chiến Tử. Chiến Tử ở đây tức là Mai Hoa cũng ở đây. Quỷ Nhãn đã tính sai. Gã đoán trúng rằng Đạt Ba liên minh với Hiệp Dung, song gã không ngờ kẻ chủ động trước là Đạt Ba, hay đúng hơn là do Mai Hoa tác động. Bảo sao lũ săn tiền thưởng không tìm thấy chúng nó. – Quỷ Nhãn nghĩ thầm. Một mình đấu hai, Quỷ Nhãn từng gặp cảnh này ở Thây Thi Hẻm. Nhưng đây không phải pháo đài của gã, tình hình cũng khác trước quá nhiều. Gã hầu như không còn cửa thắng. Như đạt ngưỡng đỉnh điểm, nỗi sợ nổ bung, xâm lấn trí óc Quỷ Nhãn. Nhưng thay vì suy sụp hay hoảng loạn, gã bình tĩnh không ngờ. Gã uống thuốc cầm máu đoạn suy nghĩ, tính toán. Gã nhìn Chiến Tử, chợt cười rung vai: -Mày và thằng Mai Hoa tới đây vì danh tính kẻ thuê, đúng không? Chiến Tử không đáp, nét mặt không biểu cảm. Bất quá, như thấu triệt suy nghĩ của hắn, Quỷ Nhãn tiếp lời: -Chắc mày biết kẻ thuê đã thuê cả ba Đầu Sói săn lùng công chúa. Tao cũng biết tên thằng đó. Vậy... chúng ta trao đổi nhé? Mày giúp tao đánh con lợn kia, tao sẽ nói. Chiến Tử vẫn im lặng. Hắn vận lực, Thiết Giáp Hạm trong tay bốc hơi lạnh kinh người. Hắn không có ý định lật lọng Đạt Ba. Đề nghị của Quỷ Nhãn là cái bẫy và hắn sẽ không đạp vào nó. Thấy vậy, Quỷ Nhãn liền khoát tay. Dưới chân Đạt Ba, Thương Binh hốt nhiên phân rã, trường kiếm Số 4 từ đó bay vút về tay Quỷ Nhãn. Thương lượng đã thất bại, chiến đấu là việc không thể tránh. Quỷ Nhãn hất hàm với Đạt Ba: -Tao tưởng Đầu Sói phải đánh tay đôi? Giờ mày lại chơi trò đánh hội đồng à? -Những thằng béo thường bẩn tính mà! – Đạt Ba cười sặc – Mang tiếng “bẩn” thì tao làm cái gì chả được? Quỷ Nhãn gật gù, tay vung vẩy trường kiếm. Mọi ngóc ngách cơ thể gã, đâu đâu cũng thấy nỗi sợ hiện diện. Tay gã run lên, lưng đẫm mồ hôi hòa chung máu, hơi thở đứt quãng, ngũ quan ù đi bởi thanh âm chiến trường. Sợ hãi tột độ, nhưng Quỷ Nhãn phấn khích vô cùng. Tâm tưởng gã lặn xuống tầng sâu sa mạc, nghe được tiếng thì thầm của những kẻ bỏ mạng vì tham vọng. Nhiều người đã đứng ở nơi gã đang đứng, đã phấn khích, đã sợ hãi như gã. Quỷ Nhãn dần đồng cảm với bọn họ, nhưng gã không chấp nhận kết cục nằm dưới lòng cát như họ. Quỷ Nhãn bất thình lình xông tới. Đạt Ba và Chiến Tử bất ngờ vì không nghĩ tên bịt mặt sẽ đánh trước. Quỷ Nhãn vươn người đâm kiếm, mũi Số 4 xé gió vút đến Chiến Tử. Chiến Tử dựng đao, Số 4 đâm Thiết Giáp Hạm, âm sắc đanh chói. Lực đâm mạnh kinh hồn, Chiến Tử phải dồn sức trụ chân mới đứng vững. Thấy vậy, Đạt Ba thừa cơ tập kích Quỷ Nhãn. Từ Thương Binh, một lưỡi kiếm to bản bay vút về phía Quỷ Nhãn, đồng thời từ tay áo gã bật ra móc hãm, ngoắc vào đường rãnh dọc theo bề mặt lưỡi kiếm nọ. Đạt Ba vung đao, Chặt Xương bổ xuống. Tiếng kim khí va chạm xoáy màng nhĩ, tiếng máy cưa rồ rồ lộng óc. Chặt Xương bị cản lại bởi một lưỡi kiếm đồ sộ, che kín cánh tay Quỷ Nhãn, trên mặt khắc số “7”. Đạt Ba nghiến răng: -Số 7, thanh kiếm tán lực. Tao ghét nó! Quỷ Nhãn vốn không thể đỡ đòn bằng một tay. Nhưng nhờ khả năng tán lực của thanh Số 7, gã vẫn đứng vững. Phía xa, một thanh kiếm khác từ Thương Binh lại bay tới, nhằm đúng lưng Chiến Tử. Nghe tiếng vun vút, Chiến Tử vội vàng né thân, lưỡi kim loại đâm hụt trong gang tấc. Quỷ Nhãn vươn tay chộp thanh kiếm đang bay, quay sang vụt thẳng mặt Đạt Ba. Gã béo nghiêng đầu, lưỡi kiếm chặt trúng vùng cổ núc ních mỡ. Da thịt gã béo lún xuống, cuộn chặt lưỡi kiếm. Nhưng Đạt Ba chợt ngửi thấy mùi chua, thấy cả ánh mắt cười cợt của Quỷ Nhãn. Tên bịt mặt rút kiếm, lưỡi kim loại trơn tuột rời cổ Đạt Ba, mùi chua nồng nặc rồi hốt nhiên bùng cháy. Lửa trùm nửa người Đạt Ba, gã béo gầm lớn: -Con mẹ thằng bịt mồm! Nóng! Thằng khốn! Tao sẽ bẻ cổ mày! Nóng! Nóng quá! Gã béo lăn lộn trên cát dập lửa. Kiếm trong tay Quỷ Nhãn nóng hừng hực, lưỡi nhỏ tong tong giọt lửa vàng cam. Rất nhanh sau đó, ngọn lửa tan biến, đề lại tàn lửa hằn vào vết khắc số “2” trên lưỡi kiếm. Số 2 dài chưa đến một mét, lưỡi mỏng, hình dáng bình thường, chỉ có điều bốc mùi chua. Chiến Tử hít hửi, đoán mùi chua do a-xít gây nên. Hắn tin thanh Số 2 tiết ra một dung dịch hóa học với a-xít làm thành phần chính, chỉ cần va chạm mạnh là bốc lửa. Không để Quỷ Nhãn thở, Chiến Tử lao đến. Tên bịt mặt vung tay, Số 7 rời móc hãm quăng về mặt đối thủ. Chiến Tử hụp đầu, lưỡi kiếm khổng lồ sượt tóc. Quỷ Nhãn lập tức vung Số 2 đánh chéo góc. Chiến Tử liền vung đao. Hắn tin Thiết Giáp Hạm sẽ đè bẹp Số 2. Đao đánh kiếm, tia lửa lún phún, dung dịch hóa học cháy dữ dội. Trong khoảnh khắc, ngọn lửa bùng lên che mắt Chiến Tử. Lửa tan, hắn chợt nhận ra Số 4 đã tới. Quỷ Nhãn đổi kiếm nhanh không tưởng. Khoảng cách quá gần, Chiến Tử không thể tránh. Số 4 đâm thộc vai Chiến Tử. Quỷ Nhãn rướn người, lực đâm mạnh thêm gấp rưỡi, hẩy tung đối phương. Chiến Tử ngã ngửa, vai ộc máu, cảm giác vừa bị mũi khoan xoáy vào người. -Thủ lĩnh, cánh trái bị đánh mạnh lắm! – Đàn em gọi Quỷ Nhãn. -Để một đội ở tiền tuyến, đưa hai đội về cánh trái! – Quỷ Nhãn đáp. Dứt lời, gã sải chân, hai bước tới chỗ Chiến Tử. Gã huơ kiếm, Số 4 xoay vòng, sẵn sàng một nhát đoạt mạng. Bỗng Đạt Ba từ đâu xuất hiện. Nửa mặt gã bị bỏng, da lột đỏ hỏn. Gã gào thét luôn mồm: -Mày tới số rồi, thằng bịt mồm! Tao sẽ bẻ cổ mày! Tao sẽ nhai đầu mày! Tao ghét thanh Số 2! Tao ghét toàn bộ lũ kiếm của mày! Gã béo nhảy đến vung đao. Quỷ Nhãn buộc phải thoái bước tránh đòn. Gã bịt mặt chống chân trụ, tay xoay kiếm, thanh Số 4 quay hai vòng trước khi đâm chính diện. Gã béo dựng đao, nội lực kết thành lá chắn chữ thập. Trường kiếm đâm lá chắn rền vang một tiếng nổ, nội lực xèo xèo cháy như chảo dầu sôi. Đạt Ba gầm lớn, xách đao đâm thẳng về phía trước, lá chắn chữ thập mở rộng. Biết mình không đấu lại, Quỷ Nhãn vội nhảy sang tránh đường. Cỗ thiết giáp Đạt Ba đâm sầm vào đám đông, lá chắn đẩy văng tất cả Chó Hoang, cả đàn em của lẫn quân Quỷ Nhãn. Gã bịt mặt thở không ra hơi, đàn em lại gọi: -Thủ lĩnh, chúng nó đánh úp phía sau! Bọn em không xuống được? Làm sao đây? -Lấy một đội từ cánh phải về hậu tuyến! Gọi đội pháo tự hành đến đây! Bỏ khẩu pháo lại, nó vô giá trị rồi! Bất thình lình, Chiến Tử chồm đến, vung Thiết Giáp Hạm chặt ngang thân Quỷ Nhãn. Gã bịt mặt nhổm người, hơi lạnh từ thanh đao cứa lồng ngực khiến gã khó thở. Chiến Tử vươn tay túm áo Quỷ Nhãn lôi ngược trở lại gần đoạn thúc cùi chỏ vào mặt gã. Quỷ Nhãn ộc máu mũi, mắt nở hoa. Chưa kịp định thần, gã bị Chiến Tử bồi một đấm vào thái dương, một cú lên gối thẳng bụng. Quỷ Nhãn đau đớn khôn tả, máu tràn miệng, thấm qua khăn bịt mặt chảy ròng ròng. Chiến Tử vung đao đánh tiếp. Quỷ Nhãn lách người, lưỡi kiếm Số 8 trồi khỏi tay áo đâm đối thủ. Chiến Tử chộp lưỡi kiếm bằng tay trái, tay phải thả đao rồi tóm cổ tay Quỷ Nhãn mà bẻ vặn. Một tiếng “rắc” lớn vang lên cùng tiếng kêu của Quỷ Nhãn. Gã đã gãy cổ tay. Quỷ Nhãn thều thào: -Mày... thằng khốn... Nói chưa hết, Chiến Tử đã túm đầu gã ấn xuống bãi cát lún. Quỷ Nhãn không thở nổi, tay lại gãy, chẳng có cách nào thoát ra. Nhưng khi Chiến Tử nghĩ thắng lợi đã thuộc về mình thì một đôi tay bóp cổ hắn, lôi ra xa khỏi Quỷ Nhãn. Chiến Tử vùng vẫy rồi vật kẻ đó xuống. Một tên Chó Hoang bình thường, nhưng đôi mắt gã mới đáng nói: lòng đen, tròng trắng, y hệt mắt Quỷ Nhãn. “Thế thân!” – Chiến Tử nghĩ. Quỷ Nhãn bò dậy, rũ mái tóc dính đầy cát. Gã nhìn Chiến Tử, cười: -Mày dùng Tân Thiết, một phái trong kiếm thuật Thiết, đúng không? Đao nặng như vậy, dùng Tân Thiết cũng phải(**). Thời nay ít người dùng Thiết Giáp Hạm, mày đúng là của hiếm. Gã vừa nói vừa nắn xương cổ tay. Tiếng “rắc” lại vang lên song Quỷ Nhãn không kêu đau dù chỉ một chút. Phía xa, Đạt Ba đang vùng vẫy giữa vòng vây của những thế thân Quỷ Nhãn. Đám thế thân khá đông, ít cũng ba chục mạng, gã béo nhất thời chưa thoát ra được. Đàn em Quỷ Nhãn gọi, giọng oang oang trên bộ đàm: -Thủ lĩnh, bọn em không tiến lên được! Chúng nó đánh dữ lắm! Quỷ Nhãn vén khăn nhổ đống máu trong miệng. Gã lấy tay che mặt nên Chiến Tử không thấy dung mạo thật của gã. Quỷ Nhãn nói vào bộ đàm: -Không cần tiến, chỉ cần thủ. Lấy xe cơ giới ra chặn đường, đừng để chúng nó đánh xuống trung lộ. Cầm cự thêm vài phút nữa. Dứt lời, gã lại quay sang Chiến Tử: -Mày mạnh đấy chứ? Nhưng sao cứ lẵng nhẵng chạy theo con bé công chúa làm gì? Mày không phải hộ vệ thánh sứ dạng hợp đồng, là hộ vệ qua tuyển trạch, đúng không? Nhưng đâu nhất thiết phải gắn bó đến thế? Hay mày định làm phò mã Phi Thiên quốc? Sao không tới đây làm Đầu Sói? Chiến Tử nhíu mày. Hắn không để ý lời xỉa xói mà quan tâm câu cuối cùng của Quỷ Nhãn: “tại sao không làm Đầu Sói?”. Hắn liền hỏi: -Làm Đầu Sói vì cái gì? Quỷ Nhãn cười. Gã vén khăn nhổ máu (không quên lấy tay che mặt), đáp lời: -Đàn ông, thiên sinh là tranh đấu, tính xấu là tham lam, lấy ô nhục làm động lực, lấy khát vọng làm mục tiêu. Thế giới này như bãi lầy ngập đến cổ, chỉ có một ít mô đất cao để trèo lên và xung quanh chúng luôn đầy xác người. Kim Ngân là bản mô phỏng rõ ràng nhất của thế giới. Nó mở cửa chào đón tất cả, miễn sao có sức mạnh. Điểm trừ duy nhất là nơi này thiếu đàn bà đẹp. Nhưng nếu thích, mày có thể tới Đại Lộ Đỏ. Được tự do, được chiến đấu, như vậy không vui hơn sao? Chiến Tử nhặt Thiết Giáp Hạm, phủi bớt cát trên lưỡi đao rồi nói: -Nhưng hôm nay không có mô đất cao nào cho mày hết. -Ồ, có chứ, sao không? – Quỷ Nhãn cười – Nói cho mày biết, tao luôn có Phương Án B. ... Sáu giờ ba mươi lăm phút, trên đường về Đại Lộ Đỏ Giữa vùng đất hoang vu, một chiếc xe giác cầu lầm lũi lăn bánh, chiếc đèn Hỗ Thạch(***) ở mui xe đung đưa, hắt những tia sáng leo lét vào màn đêm. Con giác cầu thi thoảng sục mõm xuống cát, mũi khịt khịt. Trên xe, Vu Cách ngáp ngắn ngáp dài, chốc chốc lại quay ra sau ngó công chúa. Lục Châu đang thay băng mắt cho tên tóc đỏ. Vết bỏng vẫn rỉ máu, không có dấu hiệu nào cho thấy Vô Phong sẽ phục hồi đôi mắt, nhưng Vu Cách nói: -Thay nốt lần này rồi nghỉ. Đắp thuốc chỉ là cầm cự, đắp nhiều cũng không tốt. Đợi về Đại Lộ Đỏ, tôi sẽ tìm cách khác. -Em có chắc là Vô Phong sẽ phục hồi không? – Lục Châu nghi ngờ. -Ông già Đạn Đạo nói thế chứ tôi cũng không rõ. – Vu Cách lắc đầu. Băng bó xong, công chúa đỡ Vô Phong nằm xuống. Từ sáng tới giờ, tên tóc đỏ thi thoảng sốt nhẹ, người nao nao, ăn uống không được mấy, thân thể hốc hác thấy rõ. Lục Châu cũng chẳng khá hơn. Nàng ngủ ít, đầu óc ong ong vì thời tiết khắc nghiệt của sa mạc, da mặt tái xanh. Cô gái ra phía trước ngồi cạnh Vu Cách, hít thở chút khí lạnh. Nàng lôi ra vòng đeo tay, ấn nút khởi động. Chiếc vòng trơ trơ không chút biểu tình. Lục Châu gõ nó vào thành xe song kết quả vẫn như cũ. Nó đã hỏng hẳn. Bất quá chiếc vòng chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề lớn là Lục Châu vẫn chưa thể dùng nội lực hay phép thuật. Theo lời Đạn Đạo, Hiệp Dung đã châm kim trúng huyệt Á Môn sau gáy nàng, làm bế tắc dòng chảy nội lực. Không may cho công chúa, Đạn Đạo và Vu Cách đều không hiểu thuật châm cứu của người Bắc Thần. -Ở Đại Lộ có mấy tay pháp sư Bắc Thần, chắc họ sẽ giúp chị. – Vu Cách nói. -Bao giờ chúng ta tới Đại Lộ? – Lục Châu hỏi. -Khoảng trưa mai. Yên tâm đi, tuyến đường này khá an toàn, chẳng có ai qua lại đây cả. Vu Cách vừa nói xong, bỗng phía xa vọng tiếng động cơ, ban đầu nhỏ, sau lớn dần. Từ sau triền cát, một đoàn xe cơ giới gồm hai chục xe lao ra, đèn pha rọi chói mắt. Chúng chạy vòng, bao vây xe giác cầu. Vu Cách chép miệng: -Toi rồi. Giá mà “ông già” ở đây. Lão già chết vì gái! Đám nọ xuống xe, soi đèn pin vào mặt Vu Cách rồi Lục Châu. Vừa thấy công chúa, chúng sấn sổ bước tới, ngắm nghía muốn lồi mắt. Nhìn trang phục áo choàng màu cát của đám người, Lục Châu nhận ra chúng là Chó Hoang của Quỷ Nhãn. Trông cái cách lũ Chó Hoang tới đây, rõ ràng chẳng phải tình cờ gặp mặt. Làm sao Quỷ Nhãn biết? – Lục Châu tự hỏi. -Thủ lĩnh, bọn em tìm thấy con nhỏ mắt xanh rồi! – Một gã Chó Hoang gọi bộ đàm. ... Sáu giờ ba mươi bảy phút, Mồ Ma Khẩu Theo lệnh Quỷ Nhãn, toàn bộ đàn em gã chuyển thế phòng thủ. Các đội được bố trí nhiều nhất ở tiền tuyến và cánh trái, ít hơn ở cánh phải và ít nhất ở hậu tuyến. Quỷ Nhãn không định lui quân, nhưng gã cũng không thể tiến. Quân Đạt Ba giờ như lũ hổ sổng chuồng, điên cuồng vô cùng. Quân Quỷ Nhãn co cụm, các đội dần mất liên lạc với nhau. Tình thế của gã Đầu Sói bịt mặt đã chuyển sang nguy cấp. Nhưng Quỷ Nhãn không thể vừa đánh vừa điều binh nữa. Tại trung tâm chiến trường, gã và Chiến Tử quần thảo trên cát, thân thể hai người dính đầy thương tích. Phía xa, Đạt Ba đã chém chết quá nửa đám thế thân của gã và sắp mò tới đây. Đúng lúc ấy, một cuộc gọi truyền tới bộ đàm của Quỷ Nhãn. Gã lắng nghe, mắt mở to, sau cười: -Tao nghĩ mày muốn nghe cái này đấy, Chiến Tử. Gã tháo bộ đàm, vứt cho địch thủ. Chiến Tử bắt lấy rồi đeo tai nghe. Hắn nghe thấy tiếng vật lộn, tiếng chửi rủa và giọng công chúa. “Bỏ tôi ra!” – Nàng thét lên như thế. Chiến Tử không vội tin đó là Lục Châu. Hắn bình tĩnh hỏi: -Công chúa?! Công chúa! Có nghe tôi nói không? Âm thanh náo loạn ở đầu dây bên kia tạm lắng. Chiến Tử nhận được câu trả lời: -Chiến Tử phải không? Em đây! Anh đang ở đâu thế... Công chúa nói chưa xong thì một gã Chó Hoang bịt miệng nàng. Chiến Tử nghiền ngẫm lời nói của nàng. Giọng điệu này, hơi thở này, cách xưng hô này, tất cả đều của công chúa. Quỷ Nhãn đã bắt được nàng. Không cần suy nghĩ thêm nửa giây, Chiến Tử hỏi: -Điều kiện thế nào? Quỷ Nhãn cười: -Như cũ. Giết thằng béo giùm tao. Giết được nó, tao sẽ khuyến mãi thêm tên của kẻ thuê. -Hãy nói về thằng béo. Vũ khí, bí kỹ, kiếm thuật, mọi thứ! -Đạt Ba dùng Chặt Xương, một thanh đao – máy cưa. Thằng béo theo kiếm thuật Thập Tự phái, chắc mày không lạ kiếm thuật này. Nó xài bí kỹ nội thể, gọi là “đàn hồi”, dùng nội lực co bóp lớp mỡ. Chỉ cần mày đụng da thịt nó, lớp mỡ sẽ lún xuống. Giống như mày tung hòn đá lên cao và đưa tay ra hứng. Rất đau, đúng không? Nhưng chỉ cần mày hạ tay đúng thời điểm, lực rơi của hòn đá bị phân tán, không đau nữa. Bí kỹ “đàn hồi” hoạt động theo cơ chế đó. Chiến Tử không hỏi thêm, lừ lừ bước qua Quỷ Nhãn, tay kéo lê Thiết Giáp Hạm. Quỷ Nhãn thở phào vì bớt được đối thủ mạnh, gã cười: -Hợp tác vui vẻ nhé. Chiến Tử không trả lời. Hắn gọi điện cho Mai Hoa, thông báo kế hoạch thay đổi và bảo gã cú vọ nên tạm lánh. Lúc này, Đạt Ba vừa chém chết thế thân cuối cùng của Quỷ Nhãn. Gã lao ra, thấy Chiến Tử mặc cho Quỷ Nhãn ung dung rời đi thì nói: -Sao không đuổi theo thằng bịt mồm? À... à... vậy là... mày với thằng bịt mồm thỏa thuận xong rồi nhỉ? -Kế hoạch thay đổi. Đây là bất đắc dĩ. Xin lỗi. – Chiến Tử đáp lời. Đạt Ba cười sằng sặc, nửa mặt bị bỏng rúm ró, cơ thịt ròng máu. Nhưng cũng như Quỷ Nhãn, gã béo đã sớm quên những nỗi đau thể xác. Đạt Ba nói: -Cũng tốt, tao tính đợi xong vụ này sẽ xử mày và con quái vật kính râm. Tao cũng có Phương Án B mà! Hê hê! Gã cười sằng sặc, tay xoa xoa hạ bộ. Chiến Tử nhíu mày, cảm giác tởm lợm. Đạt Ba cười: -Ồ, xin lỗi nhé, tao không kiềm chế được! Mày biết đấy, đàn ông khi đánh nhau, dương v*t sẽ ngắn lại, để não bộ tập trung bơm một số chất ấy mà! Như adrenaline chẳng hạn! Nhưng tao khác, mỗi lần đánh nhau, “nó”... – Gã chỉ tay xuống hạ bộ – ...lại cương cứng, còn hơn cả lúc làm tình với đàn bà. Tao nhận ra rằng bọn đàn bà không làm tao sướng bằng việc bẻ đầu một thằng nào đó và đập nát bét cái đầu ấy ra. Hê hê! Chiến Tử nắm chắc cán đao. Hắn xưa nay làm việc theo lý trí, nhưng lần này là theo cảm tính. Hắn quyết định rằng nếu không xử thằng béo bệnh hoạn kia là có lỗi với loài người. Đạt Ba cười gằn đoạn nâng đao, thanh Chặt Xương kêu lách cách, ngạnh cưa bật mở chảy ròng ròng máu. Gã béo vẫy tay: -Lại đây, thằng đẹp trai, tao sẽ bẻ nát cái đầu xinh xinh của mày!