Ngục Thánh
Chương 137 : Bốn mươi và hai mươi mốt
Lục Châu mất tích. Chuyện không mới. Nhưng lần này khác. Kim Ngân không giống đất Thiên Phạn hay Xích Quỷ.
Tại phòng điều khiển Thần Sấm, thuyền trưởng Nhất Long đang chủ trì cuộc họp, mặt nhăn nhó. Ngài nhăn nhó vì vị đắng của trà thiết mộc, hai là vì công chúa. Trước mặt ngài, ảnh chiếu sa mạc Hồi Đằng chậm rãi xoay tròn. Một nhân viên kỹ thuật chỉ lên ảnh chiếu, nói:
-Lần cuối chúng ta thấy công chúa ở đây... cách Bãi Lầy Chết bốn mươi hai mét. Tôi nghĩ chín mươi phần trăm cô ấy đã rơi vào Bãi Lầy.
Thuyền trưởng khoát tay, phóng to hình chiếu, ánh mắt đăm đăm Bãi Lầy Chết. Nơi ấy là vùng trũng, dài bốn chục cây số, rộng khoảng ba chục, quanh năm suốt tháng bị bao phủ bởi “sương cát”. Nhất Long bèn hỏi:
-“Sương cát” là cái gì?
-Một bức tường cát bao quanh Bãi Lầy Chết. Hàng tỷ hạt cát bay lơ lửng mà không cần gió hay lực tác động, nên người ta gọi nó là “sương cát”. – Nhân viên kỹ thuật trả lời – Phi thuyền hay máy móc không đi qua được. Giác cầu có thể, nhưng phải là những con được huấn luyện. Ngày trước, dân thám hiểm từng huấn luyện giác cầu để vào Bãi Lầy, nhưng chẳng ai trở ra. Nên về sau người Kim Ngân không huấn luyện nữa.
Nhất Long nhăn trán. Sẽ là liều lĩnh nếu đưa các hộ vệ hay đội Thổ Hành vào Bãi Lầy tìm công chúa. Ngài hỏi tiếp:
-Chín mươi phần trăm công chúa rơi vào Bãi Lầy. Thế mười phần trăm còn lại?
-Cô ấy đã rơi vào tay Hiệp Dung. Nhưng cũng có thể là Đạt Ba. Mai Hoa báo rằng có ba tên Đầu Sói ở Làng Vui Vẻ đã đánh Hiệp Dung và tranh giành công chúa. Ba gã này vốn là đàn em của Đạt Ba. Nhưng đó không phải chuyện đáng lo...
-Đáng lo là nhỡ công chúa đi lạc và lọt vào tay phiến quân hay khủng bố chứ gì? – Nhất Long tiếp lời.
-Vâng. – Nhân viên kỹ thuật trả lời – Nhất là phiến quân. Đầu Sói còn có thể thương lượng chứ lũ này thì không.
Thuyền trưởng gãi đầu, cảm giác cái mười phần trăm to hơn cả Thần Sấm. Nghĩ chưa thông, ngài lại nghe Hỏa Nghi và Tiểu Hồ xin gặp. Thừa biết hai người muốn gì, Nhất Long dặn dò nhân viên kỹ thuật:
-Cho họ vào, nhưng nói trước: ta sẽ không cho hai đứa đến Bãi Lầy Chết. Nhóm Mai Hoa đang ở đâu? Ta cần gặp họ. Báo tin về Phi Thiên, nói ta cần một lực lượng bao vây Bãi Lầy. Khẩn trương lên!
...
Tin công chúa mất tích nhanh chóng tới tai Bạch Dương đệ thập. Hoàng đế lập tức triệu tập Hội Đồng Pháp Quan. Lần này hội đồng có cả Trần Độ. Không đội mũ trùm hay ẩn mình trong bóng tối như đồng sự, Trần Độ đường hoàng lộ mặt. Các pháp quan ngó hoàng đế một mà dòm ý tứ lão hai. Phòng Bạch Quang yên ắng, đôi chút nặng nề vì hơi thở của ngài đệ thập. Tiếng thở sâu, đều, chậm chạp, như luồng khí nén thật căng rồi thoát qua ống hẹp. Trần Độ chợt lên tiếng:
-Dù gì Lưu Vân đã mở cửa Âm Giới. Chúng ta có thể đưa người vào, không cần lén lút như trước.
-Lưu Vân biết vụ này chưa? – Đệ thập hỏi.
-Chưa, nhưng sớm muộn họ cũng biết. Vi Hàn đang hoạt động cùng nhóm Mai Hoa, gã sẽ thông tin về Lưu Vân thôi. – Trần Độ đáp lời.
-Vô Phong cũng mất tích?
-Vâng. Nhiều khả năng hắn đang ở bên công chúa. Chiến Tử và Ưng Xám đều nói họ trông thấy hai người đi với nhau. Nhưng tình hình không giống hồi ở Thiên Phạn. Chiến Tử nói Vô Phong bị mù. Nói đúng hơn, hắn mất hẳn đôi mắt. Vô Phong sẽ là gánh nặng của công chúa, nếu hai người họ còn sống.
Ngài đệ thập bóp trán suy nghĩ, sau nói:
-Làm theo yêu cầu của Nhất Long. Hãy điều động thêm điệp viên bao vây Bãi Lầy. Gửi thêm người về Hồi Đằng, điều tra tin tức về Lục Châu. Còn nữa, ai có thể vào Bãi Lầy?
-Đội Thổ Hành, thưa ngài. Lưu Vân cho phép chúng ta mang sáu người vào Âm Giới, không hơn.
Hoàng đế chống cằm, sau hỏi:
-Có cơ hội nào cho sáu người đó không?
-Có thể sống cả, có thể chết cả. Tôi nghiêng về khả năng thứ hai, bởi trước nay chưa có ai vượt qua Bãi Lầy Chết.
-Đã có người thay thế chưa?
-Hiện mới có hai ứng viên ở nhà tù trung ương. Thú thực, sẽ là tổn thất nặng nề nếu mất cả sáu người. Nhưng Thổ Hành sinh ra cho những nhiệm vụ như thế. Xin ngài chớ bận tâm.
Ngài đệ thập đưa mắt nhìn các pháp quan. Vài người hơi ngập ngừng, sau lại thôi. Số khác châu đầu bàn bạc rồi im lặng. Rốt cục, tất cả đều tán thành kế hoạch của đệ thập. Mệnh lệnh được chuyển về Thần Sấm, sáu thành viên Thổ Hành lập tức tiến vào lãnh thổ Âm Giới. Điệp viên Phi Thiên từ nhiều vùng lân cận bắt đầu đổ về sa mạc Hồi Đằng.
-Có tin tức gì từ miền đông Kim Ngân không? – Đệ thập hỏi tiếp.
Một pháp quan lên tiếng:
-Có, thưa ngài. Chúng ta đã tìm thấy chi nhánh của Tổ Chim. Chúng là bọn săn tin, những kẻ đi săn được gọi là Kền Kền. Hơn một tuần trước, đám Kền Kền tới Âm Giới tra hỏi “cô gái mắt xanh” tức công chúa Lục Châu. Nhưng không riêng Âm Giới, lũ Kền Kền xuất hiện ở mọi lục địa, trừ đất thánh Hỗn Nguyên. Và chúng chỉ tra hỏi về công chúa(*).
-Nếu thế, số lượng Kền Kền rất đông, người thuê phải trả không ít tiền. – Đệ thập nói – Đám doanh nhân không làm thế, họ sẽ không đối đầu Phi Thiên. Kẻ nhắm đến Lục Châu phải là kẻ không biết sợ, tài lực mạnh. Ta biết bọn họ. Ngũ Pháp Sư? Thập Kiếm? Bảy người mạnh nhất? Là ai trong số đó?
Trần Độ tiếp lời:
-Ngài nói đúng, nhưng còn thiếu Liệt Giả. Gã đang tìm Quỷ Vương, vì thế gã nhắm vào công chúa, một công đôi việc. Tuy nhiên, tất cả chỉ là phỏng đoán. Muốn biết chính xác ai là kẻ thuê Tổ Chim, chúng ta cần điều tra từ nơi khai sinh danh hiệu Ngũ Pháp Sư hay Thập Kiếm.
-“Chợ rác”? Uất Hận Thành? – Ngài đệ thập nheo mắt.
Trần Độ gật đầu xác nhận, sau nói:
-Trước nay luôn có lời đồn rằng những người trong Ngũ Pháp Sư, Thập Kiếm hay bảy người mạnh nhất muốn giữ vị trí thì phải “làm vài chuyện” cho Uất Hận Thành. Nhưng cụ thể chuyện gì thì tôi không rõ. Tôi sẽ tới chợ rác một chuyến. Mong rằng họ sẽ trả lời chúng ta.
-“Chợ rác” sẽ đòi trả giá. – Đệ thập nói – Cái giá của Uất Hận Thành không bao giờ rẻ.
Trần Độ gật đầu:
-Tôi biết họ muốn gì. Họ sẽ đòi chúng ta không can thiệp vào “chợ rác”. Họ muốn duy trì luật lệ của mình. Kẻ nắm quyền không bao giờ nhả miếng ăn, chuyện thường tình.
Bàn tay đệ thập gõ gõ lên Ngai Thép. Ông đăm chiêu hồi lâu, sau nói:
-Chúng ta phải dẹp bỏ “chợ rác”, không thể khác được. Hiện đã có dự thảo di dân, dự thảo kinh phí, các nguồn lực chuẩn bị vào việc. Còn phái Miền Đông nữa, họ đang gây sức ép lên quốc hội(**). Chúng ta chỉ có trì hoãn, không thể dừng lại.
Trần Độ hơi nhếch mép, gò má xương xẩu hằn rõ trên mặt:
-Dĩ nhiên là vậy. Nói thật với ngài và các vị ngồi đây, tôi chẳng giỏi cái gì, trừ việc dây dưa thời gian.
Nói rồi Trần Độ ngắt liên lạc. Ảnh chiếu của lão trong phòng Bạch Quang biến mất. Ảnh chiếu các pháp quan cũng lần lượt tan biến. Đệ thập rời Ngai Thép, phóng mắt qua cửa kính, liếc về phía đông thành phố nơi Uất Hận Thành cư ngụ. Rồi ngài lại nhìn bầu trời. Thời tiết xấu, gió thổi mạnh, mưa lất phất. Mưa không ào một trận như thanh xuân khốc liệt mà lặng lẽ từng đợt, rả rích như tuổi già cuối thu. Mây đen trĩu nặng, phủ khắp Phi Thiên thành, cuồn cuộn những khối hình nhăn nhúm vẽ lòng người rối bời. Trong phút chốc, đệ thập ao ước mình không phải hoàng đế và con gái mình đừng là công chúa.
...
Lục Châu từ từ mở mắt. Thứ đầu tiên ập vào tâm trí nàng là cơn đau. Nàng nhăn mặt, cảm giác có một sinh vật nhớp nháp đục vào vai trái, nhe bộ răng sắc lẻm cắn rứt từng miếng thịt. Chợt nhớ mình bị trúng đạn, nàng vội rạch cổ áo, lôi ra viên thuốc cầm máu. Không có nước, Lục Châu phải nhai thuốc. Thuốc đắng móc họng, nàng ôm ngực cố ngăn cơn nôn mửa. Công chúa xé bớt vạt áo; tay đau, lại làm một mình, nàng vất vả lắm mới băng bó được vết thương. Xong xuôi, công chúa nhìn quanh, phát hiện phía xa có người nằm trên cát, thân thể bất động. Lục Châu vội vã chạy tới, quỳ xuống lay vai kẻ đó:
-Phong, dậy đi! Anh sao rồi? Phong! Dậy đi chứ? Nghe thấy tôi nói không?
Vô Phong còn sống, còn thở. Nhưng chính hắn không biết mình đang sống hay chết. Nghe tiếng gọi của công chúa, hắn quờ quạng, tóm lấy tay nàng:
-Công chúa?! Là cô?! Phải cô không?
-Tôi đây! – Lục Châu đáp – Là tôi!
Vô Phong căng tai lắng nghe. Mất đôi mắt, hắn chẳng rõ đây là hiện thực hay cơn mơ. Tên tóc đỏ gượng dậy nhưng Lục Châu ngăn lại:
-Chân anh bị thương. Để tôi!
Nàng cho Vô Phong uống thuốc cầm máu rồi băng bó vết thương. Tên tóc đỏ trúng hai phát đạn ngay cẳng chân, vết thương sâu, máu chảy nhiều. Vô Phong nhăn mặt hỏi:
-Chúng ta đang ở đâu vậy, công chúa?
Tới giờ Lục Châu mới để ý khung cảnh xung quanh. Nàng nhận ra mình đang đứng trên một vùng sa mạc vàng ươm, cát vẩn vơ bay khắp không gian tựa sương mỏng. Dù vậy, nơi này sáng sủa một cách kỳ lạ. Mặt trời đâu? – Lục Châu ngửa cổ, thấy màu vàng phủ kín bầu trời, như thể nàng đang đứng dưới mái vòm cát khổng lồ. Nàng chẳng giải thích được ánh sáng từ đâu ra, chỉ biết đây là chuyện tốt. Ít nhất nàng không phải mò mẫm, ngã dúi dụi như lúc chạy trốn Hiệp Dung. Công chúa trả lời Vô Phong:
-Bãi Lầy Chết.
-Trông nó thế nào? Tởm như Đất Chết ở đất Lạc Việt không? – Vô Phong thều thào.
Nhớ về Đất Chết, công chúa thoáng rùng mình, cười khổ:
-Không tệ vậy đâu. Có điều... yên tĩnh quá. Tôi chẳng nghe thấy tiếng gió nữa.
Lục Châu kiểm tra tư trang. Vòng đeo tay của nàng tắt ngúm. Nàng kiểm tra thật kỹ, ngờ rằng nó bị trúng đạn hay hỏng hóc đâu đấy. Nhưng chiếc vòng vẫn nguyên lành, không xước sát, có chăng dính chút cát bụi. Kỳ khôi ở chỗ nó không thể mở máy chiếu hay phát tín hiệu. Chiếc vòng ngừng hoạt động nghĩa là bọn Mai Hoa không biết công chúa ở đâu. Thấy quái lạ, Lục Châu vội kiểm tra đồng hồ đeo tay của Vô Phong. Chiếc đồng hồ điện tử cũng lành lặn song không hoạt động. Mấy giờ rồi? Đang ngày hay đêm? Phải chi có đồng hồ cơ ở đây! – Lục Châu lo lắng. Quá quen với thế giới văn minh và giờ giấc đàng hoàng, nàng không thể tiếp nhận cuộc sống không có khái niệm thời gian.
Sau một hồi bấn loạn, Lục Châu điều hòa nhịp thở. Bình tĩnh là thứ nàng cần, sáng suốt là thứ nàng cần hơn thế. Vô Phong đã mù, mọi sự tùy thuộc vào nàng. Những đồ điện tử đã hỏng, nàng và tên tóc đỏ không còn sự trợ giúp nào khác. Bãi Lầy Chết dường như không yên bình như vẻ ngoài. Lục Châu tin rằng nguy hiểm đang rình rập quanh đây, rất gần. Nàng không nhớ mình rơi xuống Bãi Lầy khi nào, nhưng biết chắc đệ thập sẽ cử đội tìm kiếm tới Bãi Lầy. Đệ thập cứng rắn, nhưng không đến mức trơ lạnh, nàng hiểu tính cách cha mình. Suy nghĩ kỹ, Lục Châu nói:
-Đội tìm kiếm chắc đang tới. Họ sẽ bắt đầu từ nơi mà chúng ta mất tín hiệu. Cứ ở đây, đừng đi đâu cả. Tốt cho họ, cho cả chúng ta nữa.
Vô Phong gật gật đầu. Hắn bất giác rờ tay lên mặt. Da thịt cháy sém, máu lầy nhầy bốc mùi tanh tưởi – hắn biết điều ấy nhờ xúc giác. Nhưng Vô Phong không chấp nhận sự thật. Hắn vẫn mong tìm ra chút gì sót lại của đôi mắt. Trông vậy, Lục Châu bảo hắn ngừng động vào vết thương đoạn xé vải rồi băng bó. Họ im lặng. Cả vùng đất cát lặng im.
Băng bó xong, Lục Châu ngồi xuống nghỉ ngơi. Giờ đây, trong không gian yên ắng tột cùng của Bãi Lầy Chết, nàng và tên tóc đỏ mới cảm nhận rõ sự mệt mỏi. Nó ập xuống, chảy ùng ục, càn quét mọi sức lực, suýt nữa cuốn phăng linh hồn khỏi thể xác họ. Hơn hai mươi tư tiếng từ lúc rời Dương Hoa Tụ tới khi chạy khỏi Làng Vui Vẻ, hai người hầu như không ngủ. Mắt họ đỏ ngầu, mí nặng trịch như đeo tạ, nhưng họ tuyệt không dám nhắm mắt quá lâu. Bãi Lầy Chết là con quái vật nuốt người, có điều nó chưa há mồm.
Tĩnh lặng... tĩnh lặng... Lục Châu chưa bao giờ nếm trải nó lâu đến thế, rõ đến thế. Những nơi nàng từng đi qua, những ngóc ngách sâu kín nhất trong tâm hồn – không nơi nào sở hữu sự tĩnh lặng tuyệt đối này. Hoa sẽ tàn, đàn sẽ vỡ, những cơn mơ rồi sẽ chấm dứt, chỉ còn gió vẫn thổi – ai đấy từng nói vậy. Nhưng Lục Châu không nghe được tiếng gió, hoàn toàn không. Nàng cảm giác mình đã rơi xuống đáy thế giới, nơi mà chẳng đôi mắt nào trông thấy và chẳng bàn tay nào có thể chìa tới cứu vớt. Trong thế giới vô thanh, một cách rất bản năng, Lục Châu hoảng sợ. Như kẻ đột nhiên sinh ra, đột nhiên bắt gặp thế giới, nàng hoang mang tìm điểm tựa. Rồi cũng bằng bản năng, nàng xích lại gần Vô Phong, chưa đến mức đụng chạm, nhưng đủ gần để hắn biết nàng ở kế bên.
Mệt mỏi ngấm sâu da thịt, đói khát liền xuất hiện. Vô Phong và Lục Châu rã họng, bụng sôi lục bục. Họ tự trách mình hôm trước ăn uống qua loa, sau rối trí vì không biết tìm đâu lương thực. Nhịn đói ba mươi ngày mới chết, nhưng bốn mươi tám tiếng nữa mà không được hớp nước, hai người chắc chắn tắt thở. Chợt nhớ điều gì, Vô Phong lần mò túi áo, bỗng thấy một bọc vải nhỏ cùng chai gỗ. Hắn nhờ Lục Châu mở chúng, thấy bên trong là bánh và rượu măng man. Tên tóc đỏ gãi đầu:
-Quà của ông già đánh xe(***). Chắc cũng cầm cự được vài ngày.
Lục Châu thở phù. Bánh măng man chấp nhận được nhưng rượu thì không. Uống rượu càng háo nước, mà uống giữa vùng đất khô cằn này là tự sát. Vô Phong chép miệng:
-Vẫn tốt hơn là không có nước. Nếu khát quá, chúng ta uống ngụm nhỏ, được chứ?
Công chúa miễn cưỡng đồng ý. Hai người ăn bánh, uống chút rượu. Lần đầu uống rượu Xa Xác Đồng, Lục Châu ho sù sụ, cổ họng bỏng rát. Dù vậy, thứ chất lỏng cay xè ấy cũng giúp nàng bớt bải hoải, tinh thần tạm khá hơn. Ăn xong, họ gói ghém bánh, đóng nắp chai cẩn thận như nâng niu vật báu. Giờ trả giá hàng trăm thùng kim cương, hai người cũng không bao giờ bán chúng.
Ăn rồi ngồi chán, Vô Phong và Lục Châu nằm ngửa trên cát mà thở. Công chúa nhận ra Bãi Lầy Chết không chỉ “tĩnh lặng” mà còn “bất biến”. Nàng không rõ bao nhiêu thời gian đã trôi nhưng nơi này vẫn thế. Vẫn màu vàng ươm, vẫn hàng tỷ hạt cát bay lững lờ, vẫn mái vòm sáng sủa che trời. Lục Châu sinh lạ, dần dà sợ hãi thứ bất biến đó. Nàng cần lắm hơi ấm mặt trời hay bóng đêm lạnh lẽo để cảm nhận thời gian. Không may cho nàng, cả mặt trời lẫn bóng đêm đều lẩn trốn Bãi Lầy Chết. Nàng tự hỏi đội cứu hộ đang làm gì và than phiền sao họ chưa tới. Mỗi lúc, sự kiên nhẫn trong Lục Châu vơi bớt đi như cốc nước đặt giữa sa mạc.
Hai người chong chong mắt, càng lúc càng mệt. Họ biết cứ thức mãi cũng kiệt lực. Vô Phong thỏa thuận với công chúa rằng người này ngủ, người kia thức. Tên tóc đỏ ngủ trước, Lục Châu canh chừng. Nhưng rốt cục cô gái chìm vào mộng mị sớm hơn cả Vô Phong. Nàng vắt tay lên trán, tâm trí lùng nhùng hình ảnh về Thây Thi Hẻm, gió cát, đôi mắt Quỷ Nhãn, Hồi Đằng Cô Mộ. Vừa gặp Hồi Đằng Cô Mộ, Lục Châu giật mình tỉnh giấc. Nàng bật dậy, nhìn quanh, thất vọng vì cảnh vật chẳng đổi khác rồi lại nằm xuống. Sau ác mộng, Lục Châu thường không ngủ tiếp nhưng giờ nàng mặc, quên luôn cả thỏa thuận. Đại bác bắn dưới chân, nàng chưa chắc dậy.
Bất thình lình, vài cơn chấn động từ nơi sâu thẳm chọc vào lưng Lục Châu. Cô gái giật mình tỉnh giấc đoạn ngó xuống đất. Không có gì. Nghĩ mình hoang tưởng, Lục Châu đặt lưng ngủ tiếp. Nhưng ít giây sau, cơn chấn động tiếp tục dội tới, mạnh hơn, rõ ràng hơn, vang âm “thuỳnh thuỳnh” như trống nện. Lục Châu gọi tên tóc đỏ:
-Phong! Dậy! Dậy! Có cái gì đó... dậy đi!
Vô Phong trở dậy, mồm ngáp ngáp chưa hiểu chuyện gì. Mặt đất rung chuyển từng đợt, bỗng lắc mạnh khiến Lục Châu trượt chân té ngửa. Phía xa, sau làn cát mờ mịt nổi lên những thanh âm rào rạo. Lục Châu chợt thấy mặt cát từ từ trôi về phía trước, kéo cả nàng lẫn Vô Phong. Công chúa hốt hoảng kéo tên tóc đỏ chạy đi. Vô Phong hỏi gấp:
-Chuyện gì thế?!
-Cát lún! Chạy đi!
Lục Châu nói bừa, chẳng quan tâm đấy là cát lún hay gì. Chạy, chạy và chạy, nàng chỉ cần thế. Khổ nỗi Vô Phong chân đau nên chạy cà nhắc, trong khi cát chảy càng mạnh. Mặt đất dần đổ nghiêng, hai người phải co gối nhiều hơn. Vết đạn ở chân rỉ máu, Vô Phong đau tái mặt đoạn ngừng bước. Lục Châu hét:
-Không được dừng! Chết đấy! Đừng dừng lại!
Tên tóc đỏ cắn răng chạy tiếp. Nhưng đôi chân vừa là điểm mạnh cũng là điểm yếu nhất của hắn. Nó loạng choạng, rệu rã. Rồi như con ngựa đã vượt hàng nghìn cây số, nó gục xuống kéo theo cả chủ nhân. Lục Châu nhoài người chộp tay Vô Phong. Nhưng chính nàng cũng đang bị thương, cánh tay tưởng chừng sắp bị xé đôi. Hai người trượt theo đường dốc, cát từ trên đổ xuống táp rát mặt. Lục Châu hét:
-Anh nặng quá! Tôi không kéo được!
Vô Phong gắng sức bò lên. Vết đạn ộc máu, hắn cắn răng, đau đớn khôn xiết. Lục Châu tay bám đất, tay kéo tên tóc đỏ. Nhưng mặt đất trôi xuống ngày càng nhanh, hai người không theo kịp tốc độ cát chảy. Công chúa rốt cục không thể chống lại sức nặng của Vô Phong. Trong mắt nàng, hắn nặng khủng khiếp và ì ạch như đá tảng. Giữa cơn hoảng loạn, tên tóc đỏ chợt nhớ tới Phong kỹ. Không cân nhắc hay tính toán, hắn nói:
-Kéo tôi mạnh hơn! Tôi cần điểm tựa!
Lục Châu hồ nghi, sau cũng làm theo. Nàng kéo Vô Phong bằng cả hai tay, nhưng mất điểm tựa, hai người trượt theo cát nhanh hơn. Công chúa gào:
-Chúng ta đang trôi!
Vào thời khắc ấy, Vô Phong chẳng nhớ cái gì là bí kỹ, cái gì là dao động trung hòa hay vùng tác động(****). Bằng bản năng, hắn vận nội lực, để nó chạy khắp thân thể. Lục Châu chợt nghe tiếng gió rít – thứ chưa từng xuất hiện kể từ khi nàng lọt vào Bãi Lầy Chết. Những cơn gió tập trung quanh Vô Phong, thổi ngược lên, cát xoáy vòng. Hắn nhổm người rồi vận lực lần hai. Gió bùng phát hất tung tên tóc đỏ, kéo cả công chúa, hai người bay vút một quãng ngắn. Khi hạ thân, Vô Phong vươn tay cào mặt cát nhưng lại trượt xuống vì sức nặng. May cho hắn, Lục Châu đã kịp sục tay vào cát. Cô gái vừa kéo Vô Phong vừa bò trườn cho tới khi chạm được vùng đất bằng phẳng. Với tất cả ý chí, hai người leo lên vùng đất ấy, đúng lúc miền cát dốc đổ ào ào như thác cuộn. Vô Phong và Lục Châu nằm vật ra thở dốc, bên cạnh họ là hố sụt khổng lồ cùng tiếng cát chảy.
Lục Châu từng ngán ngẩm về một Bãi Lầy vô thanh, bất biến. Giờ nó trả lời nàng, thậm chí lấy cái chết làm quà khuyến mãi. “Thà như trước còn hơn!” – Công chúa lầm bầm. Mất mấy phút định thần, Lục Châu nhìn hố sụt. Nàng có thể thấy bờ hố bên kia cách đây chừng ba bốn cây số. Lục Châu ớn lạnh. Nếu nàng và Vô Phong ở gần trung tâm vụ chấn động hơn, khéo giờ này hai người đã bị chôn sống.
Lục Châu bò tới, nghển cổ ngó xem hố sâu cỡ nào. Nhưng những gì nàng nhìn được không phải sâu hay nông. Nó còn hơn thế, đến nỗi nàng phải buột miệng:
-Thành phố...
Trong lòng hố, dưới dòng cát chảy rào rào, một thành phố hiện ra trước mắt Lục Châu. Nó được dựng bằng sa kết tuyến, kiến trúc kiểu cổ xưa gồm những lâu đài mái chóp, những ngọn tháp nhọn như mũi kiếm, những tòa nhà xếp thẳng lối và đều tăm tắp. Vừa nhìn thành phố, Lục Châu cảm tưởng nơi đây ít nhiều hao hao Tuyệt Tưởng Thành. Chỗ này chỉ là phần nhỏ của thành phố, phần còn lại vẫn chìm trong cát. Cả một thành phố dưới Bãi Lầy Chết ư? – Lục Châu tự hỏi.
Được một lúc, cát dưới đáy bỗng dâng cao, tràn qua từng tòa kiến trúc, trông như sắp lấp đầy hố. Lục Châu nheo mắt nghi hoặc. Nếu nàng không nhầm, sau vài tiếng, hoặc thậm chí vài phút nữa, một trận sạt lở sẽ tái diễn. Nó sẽ lớn bằng trận sạt lở này hay bé hơn? Ở đâu? Lục Châu không biết. Nàng bèn khoác vai Vô Phong, đi càng xa càng tốt.
Hai người đi mãi, tới khi hố sụt sau lưng hoàn toàn khuất mắt, họ mới dừng bước, nằm vật ra thở dốc. Mệt – đói – khát, bộ ba thần thánh quay lại tấn công Vô Phong và công chúa. Họ không ăn bánh măng man, càng không dám đụng một giọt rượu. Bởi họ biết mình sẽ ngốn toàn bộ lương thực. Công chúa đỏ ngầu mắt, thèm khát giấc ngủ vô cùng. Bất quá ai dám an giấc ở Bãi Lầy Chết?
Một khoảng thời gian nữa trôi qua, Lục Châu không thể chống chọi cơn buồn ngủ. Nàng thiếp đi, lòng lợn cợn vô số hình ảnh mộng mị. Bất chợt tiếng trống nện “thuỳnh thuỳnh” từ lòng đất rền vang. Nàng bật dậy, kéo Vô Phong còn ngái ngủ:
-Chạy! Chạy nhanh lên!
Hai người cố sống cố chết mà chạy. Phía trước họ khoảng vài chục bước chân, cát chảy rào rào. Hai người kinh hoảng, vội vã lui về sau. Tuy nhiên, cát chỉ sụt thành hố nhỏ tí, chẳng đáng kể so với cái hố khổng lồ lúc trước. Dù vậy nó sâu hoắm, đủ sức chôn sống tập thể vài chục người. Lục Châu thực sự hoảng. Cát có thể sụt ở bất cứ đâu trong Bãi Lầy Chết, kích cỡ đủ loại và chẳng hề cảnh báo. Chỉ thiếu vài bước chân nữa, hai người đã chôn thây dưới cát.
Chẳng còn cách nào khác, Lục Châu kéo Vô Phong đi tiếp. Tên tóc đỏ hỏi:
-Đi tiếp sao? Vậy còn đội cứu hộ?
-Đợi họ tới, chúng ta chết lâu rồi. – Lục Châu đáp lời – Tôi không biết đi đâu, nhưng hy vọng tìm được điều gì đấy. Tôi không biết nữa... Hy vọng thế...
Giọng công chúa khản đặc, lý trí đôi phần hỗn loạn. Vô Phong cảm nhận rõ điều ấy. Kể từ khi mất đôi mắt, các giác quan khác của hắn như nhanh nhạy hơn. Tên tóc đỏ nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ đoạn nói:
-Kể cũng lạ. Chưa từng ai thoát khỏi đây, vậy tại sao người ta lại đặt tên nó là “Bãi Lầy Chết” nhỉ?
Lục Châu ngẩn người. Nàng chưa từng nghĩ vấn đề này, giờ ngẫm nghĩ thấy đúng là chuyện lạ. Nhưng nàng chẳng lấn cấn quá lâu vì mục tiêu quan trọng nhất là tìm cửa sống, không phải tên gọi.
Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua. Bãi Lầy Chết vẫn không đổi. Lục Châu căm ghét màu vàng, còn Vô Phong ghét cát. Tên tóc đỏ cảm thấy hàng ngàn hạt cát đang bám quần áo, dính tóc, lợn cợn khắp da. Chúng như ngấm vào thân thể, khiến từng khúc xương thớ thịt nặng trịch. Phổi đặc nghẹt, khí quản dính bết, Vô Phong thở không ra hơi. Hắn nhận thức mình là gánh nặng, là hòn đá tảng trên lưng Lục Châu. Vì hắn, công chúa phải giảm tốc độ. Cứ chậm chạp thế này, lấy gì đảm bảo hắn và Lục Châu sẽ thoát trong lần sụt cát kế tiếp?
Vô Phong nghĩ một người nên ở lại, người kia sẽ có cơ hội sống cao hơn. Tên tóc đỏ bèn nói với công chúa:
-Đồ ăn nước uống ít lắm rồi. Hai người chúng ta dùng không đủ, cùng lắm chỉ được một ngày. Tôi đằng nào cũng chẳng nhìn được nữa, hết hi vọng rồi. Cứ để tôi ở lại, còn cô...
Lục Châu cắt lời Vô Phong dù hắn chưa nói hết:
-Không. Chúng ta sẽ đi cùng nhau. Đừng bàn ai ở lại hay ai đi nữa. Chúng ta sẽ thoát khỏi đây, anh hiểu chứ? Cả hai chúng ta!
Lục Châu khá cương quyết, Vô Phong không nói thêm, cũng không cảm ơn nàng. Bãi Lầy Chết mới tấu khúc dạo đầu, liệu công chúa trụ vững đến phút cuối? Mất đôi mắt, sống cùng bóng đêm, bản thân hắn đã tiêu tan khát vọng sống. Hắn đã tính tự sát từ lâu. Điều duy nhất níu kéo hắn là công chúa. Nếu có thể giúp nàng, hắn sẽ sống tiếp. Nhưng sống tiếp mà trở thành gánh nặng, hắn không cam tâm.
Lục Châu không bỏ Vô Phong, kể cả khi Bãi Lầy Chết sụp đổ. Nhưng vấn đề không đến từ Bãi Lầy mà từ chính bản thân nàng.
Dưới màn sương cát, hai người lặng lẽ di chuyển. Bãi Lầy Chết không phải vô tận, họ nghĩ nếu cứ đi thì sẽ tìm được giới hạn của nó. Nhưng đi mãi, họ chẳng thấy cái gọi là giới hạn. Bãi Lầy không sụt lở nữa. Nó tra tấn họ bằng trận sụt cát tiếp theo mà không biết bao giờ mới xảy ra, bằng thứ không gian bất biến màu sắc lẫn phong cảnh. Mệt. Đói. Khát. Vô Phong và Lục Châu gục ngã. Lần này họ buộc phải ăn uống. Bánh măng man ít đi, rượu vơi nhiều hơn. Rồi họ lăn ra ngủ, chợp mắt được lúc nào hay lúc ấy. Bất chợt Lục Châu bật dậy. Nàng cảm thấy đau – một cơn đau thuần túy thể xác. Nó âm ỉ phía dưới bụng rồi lan đến mọi ngóc ngách cơ thể. Không phải do đồ ăn, không phải hệ tiêu hóa kém, mà bởi Lục Châu đã đến “kỳ”. Sao lại giữa lúc này chứ? – Nàng nghiến răng, mồ hôi vã như tắm.
Hễ đến kỳ kinh nguyệt, Lục Châu khổ sở vô cùng. Nàng trở nên khó chịu, căm thù mọi thứ kể cả Chiến Tử. Như con mèo cái đang kỳ đau đẻ. – Nàng tự nhận xét mình thế. Những lúc như vậy, nàng cần một mớ thuốc và Tiểu Hồ ở bên kể chuyện cười. Lại nói, Tiểu Hồ chẳng gặp phiền phức gì mỗi lần đến kỳ, Lục Châu ghen tị vô cùng. Giờ thuốc đã rơi dọc đường, Tiểu Hồ không ở kế bên, công chúa thực muốn phát rồ. Nàng ghét cát, ghét không khí, ghét tấn tần tật những gì ngoài cơ thể mình.
Đương vật lộn với cơn đau, Lục Châu chợt nghe tiếng rên rỉ của Vô Phong. Nàng thấy tên tóc đỏ ôm mặt, máu từ sau tấm vải băng mắt nhỉ ra, nhỏ lóc tóc xuống cát. Trong mắt công chúa, Vô Phong bỗng dưng méo mó khôn tả. Nàng không thể tin trên đời lại tồn tại một thứ sinh vật gọi là “đàn ông”, còn Vô Phong là thứ đáng tởm nhất. Nghĩ việc động chạm thứ sinh vật tóc đỏ kia, Lục Châu không chịu nổi. Quá kinh tởm! Nàng bắt đầu nghĩ ngợi vẩn vơ, rằng tại sao thế gian phân chia đàn ông đàn bà, tại sao phụ nữ phải chịu cái gọi là “kỳ kinh nguyệt” đáng nguyền rủa này? Tại sao đàn ông chẳng có thứ gì để đau đớn? Bất công quá! – Lục Châu nghiến răng, thầm chửi thế giới văn minh cỡ này mà chẳng có phương thuốc chữa căn bệnh của nàng.
Nhưng rồi Lục Châu cũng kìm được cơn tức giận. Nàng biết mình đang hành xử như con mèo cái đau đẻ. Lục Châu dằn lòng, hỏi han Vô Phong, nhưng giọng điệu cộc lốc:
-Bị sao vậy?
-Đau quá... Tôi không biết nữa. – Vô Phong phều phào.
Lục Châu tháo băng mắt, thấy nơi da thịt cháy sém chuyển màu tím thẫm, máu từ kẽ nứt tuôn trào và tanh tưởi. Chuyện lạ, nhưng Lục Châu không quan tâm. Nàng cho Vô Phong uống thuốc cầm máu, xé đoạn vải mới rồi băng bó vết thương. Làm xong, nàng quay về chỗ cũ, không một lời thăm hỏi. Vô Phong cảm ơn, nàng cũng không màng. Cơn đau dưới bụng khiến nàng quặn thắt, tưởng chừng có bàn tay vô hình bẻ gập xương sống. Nàng cúi người, ấp mặt lên đầu gối, tiếng thở dốc rít qua hàm răng nghiến chặt. Nghĩ công chúa gặp chuyện, Vô Phong quờ quạng, túm vai nàng:
-Công chúa?! Cô ổn chứ?
Cái động chạm ấy chẳng khác nào dầu đổ lửa. Lục Châu gạt phắt tên tóc đỏ, gầm lớn:
-ĐỪNG ĐỤNG VÀO TÔI!
Tên tóc đỏ ngớ mặt, nghĩ mình đã làm chuyện sai trái với nàng. Tuy mất thị giác nhưng hắn có thể hình dung khuôn mặt tức giận của Lục Châu. Tốt nhất nên im mồm. – Vô Phong nghĩ bụng đoạn lủi thủi lùi ra xa. Lục Châu biết mình sai nhưng không xin lỗi, càng không muốn giải thích. Đàn ông nghe chuyện này như vịt nghe sấm, mãi mãi không thể hiểu nỗi đau nàng phải chịu đựng.
Vô Phong nên tạ ơn Vạn Thế rằng Lục Châu vẫn còn băng vệ sinh dự phòng. Nếu không sẽ là thảm họa cho công chúa và cả hắn.
Thời gian lê lết. “Kỳ” của Lục Châu chưa qua, cơn đau của Vô Phong đã tới. Hắn cảm giác vừa ngứa vừa đau, da thịt chỗ đôi mắt căng phồng như sắp vỡ bung, máu tuôn nhiều khôn tả. Hắn ngửi được thứ chất lỏng sánh chảy xuống mang tai, quánh lại với tóc. Vải băng thoáng chốc bốc mùi hôi hám. Không thể làm gì khác, Vô Phong ôm mặt rên rỉ. Hắn cố hạ giọng tránh gây ồn. Nhưng giữa Bãi Lầy tĩnh lặng, tiếng đau đớn của hắn như dàn loa hoạt động hết công suất và người hứng chịu là Lục Châu. Công chúa bịt tai nhắm mắt song không thể ngăn cản âm thanh nọ chọc vào tâm trí. Trôi nổi giữa dòng cộng hưởng đau đớn thể xác của mình và người khác, Lục Châu phát điên. Nàng mong ai đó bịt mồm Vô Phong.
Hoặc nàng có một lựa chọn khác đơn giản hơn: bỏ tên tóc đỏ lại. Bánh măng man chẳng còn nhiều, rượu còn nửa chai, cứ tiếp tục thế này, cả nàng lẫn hắn sẽ chết. Chắc chắn chết. Nếu Lục Châu đi một mình, khả năng sống sẽ cao hơn, dù mong manh. Tình trạng của Vô Phong đã hết cách cứu vãn. Vết thương đang nhiễm trùng, hắn sớm muộn cũng bỏ mạng.
Lục Châu muốn bỏ đi, phiền nỗi nàng không thể mở lời. Nhưng Vô Phong lên tiếng trước:
-Bỏ tôi lại đi, công chúa. Tôi không đi được nữa. Cầm lấy mấy thứ này... – Hắn lôi ra gói bánh măng man cùng chai rượu – Đi đi, Vạn Thế sẽ phù hộ cho cô.
Tên tóc đỏ đã quăng phao cứu sinh, Lục Châu chỉ việc tóm lấy. Nàng thu hồi đống lương thực, nhìn Vô Phong hồi lâu. Té ra cái việc bỏ mặc ai đấy dễ dàng hơn nàng tưởng. Tội lỗi. Nàng có cảm giác tội lỗi, nhưng không quá lớn như sách vở mô tả. Nó chỉ đơn thuần là một cơn đau thoáng qua như kim đâm ngón tay, hay lửa chạm phải da thịt. Đau. Khá đau. Nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn và những vết thương sẽ để lại sẹo. Chỉ là sẹo, không hơn. Tương lai đợi chờ người lành lặn, không dành cho kẻ mù.
Và rồi Lục Châu lặng lẽ bước, không một lời từ biệt, không một câu trấn an, không cả chúc phúc cho Vô Phong. Nói những lời ấy với người sắp chết, nàng thấy lố bịch.
Nghe tiếng bước chân xa dần, Vô Phong biết công chúa đã bỏ đi. Hắn thở phào, ngẫm lại mọi chuyện đã xảy ra. Hắn hối tiếc nhiều điều. Nhưng đem hết linh hồn mà sống, mà thiêu đốt như Oa Lạc, hắn đã cảm nhận được. Dù vậy, hắn không thích cái chết của chính mình lắm. Vì hắn sẽ chết trong đau đớn, chẳng như Oa Lạc với nụ cười thanh thản. Không còn công chúa ở bên, hắn mở miệng gào hết mức có thể, máu từ vết thương phun trào, ướt đẫm khuôn mặt.
Phía xa, Lục Châu nghe thấy tiếng thét của Vô Phong. Nàng biết hắn đau đớn nhưng cố dằn lòng. Bước thêm vài bước, tiếng hét nhỏ dần. Đi thêm vài quãng, âm thanh biến mất hẳn. Công chúa thở phào như được cởi trói. Nàng nhìn quanh. Bãi Lầy Chết vẫn thế: màu vàng ươm, hàng tỉ hạt cát trôi nổi, không ngày không đêm. Nhưng nàng thấy có chút thiêu thiếu.
Bỏ qua sự thiếu thốn đó, Lục Châu đi tiếp. Bỗng từ lòng đất, tiếng trống nện “thuỳnh thuỳnh” âm vang. Lục Châu cả kinh, vội vã chạy. Nhưng có vẻ vụ sạt lở không ở gần đây. Công chúa thở dốc. Nghe tiếng rào rạo của cát, nàng đoán hố sụt xuất hiện đâu đó sau lưng, cách đây khá xa. Hố lớn cỡ nào? – Nàng tự hỏi. Ngay sau câu hỏi, Lục Châu bần thần. Nàng nhìn thấy linh hồn mình, một linh hồn đẹp đẽ, thánh khiết nhưng bị thủng ở giữa ngực. Vết thủng quá lớn, lớn hơn cả hố sụt đầu tiên trong Bãi Lầy Chết. Nàng sẽ rời khỏi đây với linh hồn ấy. Đẹp, thánh khiết, nhưng bị thủng. Nàng sẽ không cảm thấy tội lỗi, càng không thấy có lỗi với Vô Phong. Nàng hành động đúng. Nhưng rốt cục linh hồn nàng bị thủng và chẳng phương thuốc nào hàn gắn được. Bởi lẽ những mảnh vỡ từ lỗ thủng đã nằm dưới Bãi Lầy Chết.
Lục Châu ngây người, bất thình lình quay lại đường cũ. Nàng chạy. Chính nàng cũng không hiểu mình đào đâu ra sức để chạy. Những bước chân vội vã, nền cát văng tung tóe, văng vào tâm tình hỗn loạn của Lục Châu. Giữa sương cát dày đặc, nàng hốt hoảng, nước mắt lăn quanh gò má. Nàng lần theo đường cũ nhưng tên tóc đỏ đâu chẳng thấy. Mới lúc trước nàng bỏ mặc Vô Phong, giờ lại lo hắn bị chôn vùi.
Những nhát búa tuyệt vọng giáng xuống linh hồn Lục Châu. Khi nó sắp vỡ vụn, cô gái bỗng thấy vệt máu kéo dài trên cát. Nàng lần theo vết máu, bắt gặp Vô Phong đang lết tới hố sụt. Hắn tìm sự giải thoát thay vì chịu đựng cơn đau. Lục Châu vội vàng ngăn cản hắn. Vô Phong ngờ ngợ:
-Ai đấy? Ai?! Là cô... công chúa? Sao cô quay lại đây?
Công chúa nhìn gương mặt đẫm máu của Vô Phong, nước mắt lưng tròng. Nàng bỗng nhận ra đôi khi con người không sợ chết, mà sợ phải sống tiếp với những vết thủng không sao hàn gắn nổi. Cái “kỳ” chết tiệt vẫn còn, vẫn đau âm ỉ nhưng Lục Châu chẳng màng, chỉ ôm lấy trán tên tóc đỏ:
-Xin lỗi. Tôi sẽ không bỏ anh lại. Tôi hứa...
Nói rồi nàng khóc lớn. Vô Phong chép miệng, chẳng thích việc này chút nào. Nếu là công chúa, hắn đã bỏ phứt đi từ lâu. Đàn bà lắm chuyện quá! – Hắn thở dài.
...
Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua, Bãi Lầy Chết hoàn toàn yên tĩnh. Có những lúc Vô Phong và Lục Châu mất cảnh giác. Họ đi trong sương cát như du ngoạn, thưởng thức phong cảnh. Mãi khi tiếng ầm ì từ lòng đất dội lên, họ mới tỉnh ngộ. Bãi Lầy vẫn là Bãi Lầy, nó rải những cái bẫy ở khắp nơi và chỉ chờ hai người bước vào.
“Kỳ” của Lục Châu vẫn còn nhưng bớt dữ dội hơn, giờ nàng chỉ hơi khó chịu. Cơn đau của Vô Phong cũng hết, máu ngừng chảy, tuy vậy hắn cảm thấy ngứa. Nhưng đau đớn không phải vấn đề. Vấn đề là hai người đói quặn ruột, môi khô rộc do thiếu nước. Lục Châu chốc chốc dừng bước nôn khan, phiền nỗi bụng nàng rỗng tuếch, nôn chẳng nổi. Hai người chỉ còn một chiếc bánh măng man, rượu còn nguyên vì không ai dám đụng, thuốc cầm máu sắp hết. Cứ đà này, khoảng ba bốn tiếng nữa họ sẽ chết vì khát, vì vết thương nhiễm trùng. Nghĩ tới đây, Lục Châu mới nhớ vai mình cần thay băng. Nàng tháo băng, thấy vết đạn sâu hoắm, bốc mùi khét lẫn tanh, mạch máu quanh vết thương nổi phồng, đỏ hỏn. Viên đạn dường như đang chìm sâu vào cơ thể. Đau! – Nàng nhăn mặt.
Dù vậy, Lục Châu chịu được mọi cơn đau miễn không phải kỳ kinh nguyệt. Băng bó xong, nàng nghỉ ngơi chốc lát rồi dẫn Vô Phong đi tiếp. Hai người lầm lũi bước, chẳng biết bao giờ mới thoát khỏi Bãi Lầy. Tên tóc đỏ lắc đầu:
-Tôi vô dụng rồi, công chúa. Chân tôi đau lắm, sắp không đi được nữa.
-Biết sao đây? – Lục Châu cười – Anh còn đi được, tôi sẽ đi. Nếu anh không đi, tôi sẽ ở lại. Cố gắng thêm chút nữa, rồi chúng ta sẽ thoát. Khi về Phi Thiên, anh sẽ được phẫu thuật, một đôi mắt mới. Đừng lo!
Kỳ thực, công chúa chẳng lạc quan như biểu hiện bên ngoài. Nàng nói thế chỉ vì muốn trấn an Vô Phong. Bản thân nàng không biết đâu là con đường đúng. Nàng đã tin Bãi Lầy Chết có giới hạn, nhưng suy nghĩ đó chỉ khiến nàng thêm rối. Quãng đường mà nàng cùng Vô Phong trải qua không phải ngắn, vậy tại sao vẫn chưa tới? – Nàng khó hiểu.
Đương mông lung không biết làm sao, bỗng Lục Châu phát hiện sự lạ. Phía xa, cách nàng dăm chục bước chân, một vật thể lấp ló sau làn sương cát. Nó màu đen, dựng đứng, cắm ngập đất. Lục Châu vội chạy đến, nhận ra vật ấy là một thanh đoản kiếm. Kiếm kiểu cổ, không giống những thanh kiếm máy móc thời nay. Nàng thấy mặt kiếm có khắc chữ. Kỳ lạ thay, chữ khắc là tiếng phổ thông, không phải chữ cổ:
Để lại cho những người lạc lối – Ngục Hồn
Ngục Hồn là ai? Thanh kiếm này là gì? Lục Châu thử rút kiếm nhưng bất lực. Dường như nó cắm vào một thứ rắn chắc và bền vững. Nàng liền đào vùng cát xung quanh, nhận ra lưỡi kiếm cắm vào một bệ đá màu xanh xám. Nhưng khi công chúa đào tiếp, cái bệ xanh xám nọ càng dài, càng rời xa định nghĩa “bệ đá” ban đầu. Nghe tiếng sột soạt, Vô Phong hỏi:
-Chuyện gì thế, công chúa?
-Dưới cát là nền đất cứng, tôi đoán thế. Có một thanh kiếm cắm ở đây, không biết dùng làm gì...
Cô gái chưa nói hết, Bãi Lầy Chết hốt nhiên chấn động. Toàn vùng rung lắc, đất dưới chân hai người lõm xuống. Cát chảy rào rào, kéo tuột chân Vô Phong. Lục Châu lao ra tóm hắn đoạn kéo lên nền đất cứng. Vết lõm đâm sâu mặt đất tạo thành hố lớn. Miệng hố lan ra, to dần, vượt quá tầm mắt Lục Châu. Thác cát đổ ầm ào, thanh âm lộng óc như tiếng sấm giã vào màng nhĩ. So với hố sụt đầu tiên, cái hố này to lớn gấp bội, đồng thời mở toang thành phố chìm dưới lòng đất.
Đôi mắt Lục Châu nhìn thấy vô số tháp, lâu đài... hàng vạn ngôi nhà mái bằng san sát nhau, kẻ nên vô vàn lối nhỏ. Từng đại lộ thênh thang dẫn đến khu đền điện. Trăm cây cầu vắt ngang qua những rãnh lớn mà xưa là kênh, sông hay mương. Công chúa nhìn trái ngó phải, thấy đâu đâu cũng có công trình kiến trúc, có dấu tay con người. Một dải đá xanh xám vắt ngang không trung, phủ bóng lên thành phố tựa cầu vồng. Bị thời gian bào mòn, dải đá nứt vỡ khá nhiều. Nó xuất phát từ nơi vô định trong sương cát, cuối cùng kết thúc tại một điểm vô định cũng trong sương cát. Vô Phong và Lục Châu đang đứng trên dải đá ấy. Nhờ nó, họ vẫn sống.
Lục Châu chợt hiểu tác dụng của thanh đoản kiếm. Ai đấy đã cắm nó vào dải đá làm cột mốc, để những kẻ đi sau biết đường mà tới. Chỉ cần đứng trên dải đá, họ sẽ không phải lo chuyện lở cát. Kiếm thuộc về ai đấy tên Ngục Hồn. Nhưng anh ta, hay cô ta là ai? Tại sao đến đây? – Lục Châu không biết. Nàng đoán người ấy thuộc về thời đại quá khứ xa xôi và chẳng còn hiện diện trên cõi đời. Thầm cảm ơn người xưa, công chúa ngồi bệt thở dốc. Gió từ phía dưới thốc lên, quơ quào bàn tay vô hình vào mái tóc nàng. Đón nhận cơn gió, tâm tình Lục Châu nhẹ bẫng, mệt mỏi vơi bớt. Vô Phong hỏi:
-Chúng ta đang ở đâu thế?
-Nơi an toàn. – Lục Châu cười – Chưa ra khỏi Bãi Lầy đâu, nhưng chúng ta an toàn. Cảnh đẹp lắm! Giá như...
Lục Châu ngừng nói. Nàng không nghĩ câu “Giá như anh còn đôi mắt” sẽ an ủi Vô Phong. Thay vào đó, nàng kéo Vô Phong ngồi cạnh mình, tiếp lời:
-Bên dưới là thành phố. Thành phố cổ thời phi cơ giới, tôi đoán vậy...
Và nàng mô tả mọi thứ cho Vô Phong nghe. Nàng quên cổ họng khát khô, quên dạ dày sôi ùng ục vì đói, quên luôn hiện thực nghiệt ngã rằng cả nàng và tên tóc đỏ đã hết hơi sức. Đơn giản là nàng thấy vui, chỉ vậy thôi.
Nhưng chẳng niềm vui nào tồn tại lâu trong Bãi Lầy Chết. Cơn đói khát tăng lên đỉnh điểm và hai người không thể ngó lơ chúng mãi. Vô Phong bẻ chiếc bánh làm đôi, chia cho Lục Châu nửa lớn hơn. Hắn hỏi:
-Chúng ta đi được bao xa nữa?
Lục Châu nén tiếng thở dài. Với tình trạng hiện tại, cả nàng và Vô Phong sẽ chết trước khi ra khỏi Bãi Lầy. Nhưng nàng không thể tỏ vẻ chán nản, bèn nói:
-Đi được xa. Tin tôi đi, chúng ta sẽ thoát khỏi đây.
Nàng dùng ngữ điệu lạc quan che lấp nỗi rối lòng. Nhưng không cần mắt, Vô Phong cũng biết công chúa chỉ cố trấn an mình. Hắn thở dài, nghĩ công chúa quá mềm lòng mà quay lại. Hắn vẫn lấn cấn chuyện ấy, mãi không thôi.
Lại một thời giờ nữa trôi đi. Tấm màn im lặng phủ lên hai người. Bất chợt Lục Châu lên tiếng:
-Này, Phong, anh ngủ với ai chưa?
Vô Phong ngẩn mặt, sau cười cười nói nói:
-Nhiều chứ! Đội Thổ Hành này, mấy thằng ngáy to khiếp. Hỏa Nghi này, rồi...
-Không, không! – Lục Châu xua tay – Ý tôi là anh ngủ với cô gái nào chưa? Làm tình ấy?
Tên tóc đỏ đần mặt, không hiểu sao công chúa hỏi vậy. Nó chẳng hề giống công chúa mà Vô Phong quen biết. Hắn lí nhí:
-À... à... chưa. Tôi không có.
-Anh xấu hổ sao? Ngại gì chứ? Này, tôi cũng chưa từng ngủ với ai cả.
Vô Phong gật gật, lòng kinh hoảng. Hắn nghĩ công chúa đã biến mất, thay vào đây là một con bé điên khùng nói năng lảm nhảm. Nhưng sự thật là công chúa đang nói chuyện với hắn, không phải ai khác. Nàng im im một chút rồi tiếp lời:
-Làm tình với ai đó như thế nào nhỉ? Anh đã bao giờ tự hỏi mình như thế chưa? Tôi thì có. Anh biết đấy, dù sao tôi mới hai mươi mốt mà, đâu phải bà cô trung tuổi chứ? Nhỉ? Ợ... Nhưng tôi lại tự hỏi điều gì khiến người ta ngủ với nhau? Tình yêu chăng? Hay vì chúng ta phải tiếp tục công việc duy trì nòi giống? Hay vì tìm kiếm cảm giác mới lạ? Ợ... anh biết không, tôi từng dự tiệc hoàng gia ở mấy nước khác. Toàn những người ăn mặc đẹp! Toàn những công chúa, hoàng tử, quý tộc. Các nàng công chúa tới, họ đẹp hơn tôi, quyến rũ hơn tôi, thông minh hơn tôi, uyên bác hơn tôi. Và anh biết họ nói gì với tôi không? Họ nói “Này, Lục Châu, cô làm tình bao giờ chưa?”. Họ chỉ cho tôi xem những hoàng tử đẹp trai, họ thì thầm hàng đống danh sách những anh chàng làm tình vô địch! Làm tình vô địch! Anh hiểu không? Ợ... Còn những chàng hoàng tử tới bên tán tỉnh tôi. Ồ, tôi nói thật đấy! Tôi biết mình trông cũng được, nếu không biết thì chẳng hóa tôi là con dở à? Đó! Họ đến bên tôi, tán tỉnh tôi. Tôi biết trong mắt họ đang mường tượng cảnh làm tình với tôi. Tôi thấy rõ điều đó! Tôi từ chối. Và anh biết họ thì thầm với nhau thế nào không? Họ nói tôi là “con ngốc còn trinh”. Họ nói vậy đấy. Ợ... này, ANH CÓ NGHE KHÔNG ĐẤY, PHONG?
Công chúa gào lên. Vô Phong giật mình, lắp bắp:
-Dạ có, thưa cô!
Công chúa gật gù. Tên tóc đỏ thấy lạ, liền quờ quạng, vớ ngay chai rượu nằm lăn lóc cạnh công chúa. Chai vơi gần hết, chỉ còn sót tí chất lỏng cay nồng dưới đáy. Lục Châu đã nốc gần hết rượu Xa Xác Đồng. “Say mẹ nó rồi!” – Vô Phong lẩm bẩm.
-Cơ mà đứng đắn quá chẳng vui chút nào! – Lục Châu cười lớn – Phí quá! Giờ tôi sắp chết, anh hiểu không? Sắp chết rồi mà tôi cũng chẳng biết yêu là gì chứ đừng nói làm tình. Anh biết đấy, cái mặt tôi chườn ra khắp nơi trên truyền thông. Người ta tường tận khuôn mặt tôi hơn cả chính tôi. Gã nào chẳng muốn yêu tôi? Gã nào chẳng muốn làm tình với công chúa Phi Thiên quốc? Vui quá hả?! Anh cũng thế, đúng không?
Tên tóc đỏ lắc đầu nguầy nguậy:
-Không... tôi không có.
-Dối trá! – Lục Châu nói – Ợ... này, hỏi thật nhé, ở đất Thiên Phạn, cái hôm đó... anh dòm ngực tôi, đúng không?
“Con bà nó, say rồi mà nhớ dai thế?” – Vô Phong nghĩ bụng, miệng ấp úng:
-Cái đó... cái đó...
-Vậy là anh thấy rồi! – Lục Châu cười – Hỏi nữa nhé, có động chạm gì không?
Nhớ lại lần ấy, hắn chỉ mải băng bó cho Lục Châu, đụng chạm chỉ là tiết mục phụ. Nhưng Vô Phong cứng họng, không biết nói sao. Lục Châu tiếp lời:
-Vậy là có. Nhưng đừng sợ, tôi không giận đâu. Thật đấy! Thề có Vạn Thế chứng giám, tôi chẳng giận. Anh cứu tôi mà, đúng không? Tôi giận anh chuyện khác. Này, tại sao anh cứu tôi? Anh bỏ mạng để cứu tôi, sao điên dữ vậy? Không, không phải điên. Phải gọi là ngu! Ngu hết biết! Tôi có gì mà anh phải làm vậy? Chúng ta đâu quen biết nhau. Anh đến từ đội Thổ Hành. Thành viên Thổ Hành luôn muốn vị trí hộ vệ để giành lấy tự do, đúng không? Anh có tự do rồi, đâu cần phải táng mạng như vậy? Hay là... ợ... anh cũng muốn thứ gì đó ở tôi? Muốn tôi thương xót, phỏng? Rồi tôi sẽ gần gũi anh và anh có cơ hội tán tỉnh, sau đó chúng ta lên giường, phỏng?
Vô Phong ho khan, cắn miếng bánh măng man cho đỡ khô mồm:
-Không. Tôi không có ý đó.
Lục Châu gạt phắt tay Vô Phong, miếng bánh rớt phạch xuống đất. Tên tóc đỏ thốt lên:
-Bánh của tôi!
-KỆ MẸ NÓ! – Công chúa gầm lên – Bánh biếc cái gì? Tôi có cặp “bánh” ở đây, anh ăn mấy ngày cũng không hết! Sao, muốn thử chứ? Để tôi tiết lộ một bí mật nhé: ngực tôi lớn hơn ngực Tiểu Hồ đấy. Con bé Tiểu Hồ vóc người nhỏ, ngực sao lớn được? Anh muốn kiểm tra không? Ợ...
Nói rồi nàng nhảy phắt lên người Vô Phong. Tên tóc đỏ tức lồi ruột mà không dám chửi “Con dở hơi này!”. Lục Châu cúi xuống, thở đầy hơi rượu vào mặt hắn:
-Nhưng tôi ghen tị với Tiểu Hồ. Biết vì sao không? Con bé thích anh. Nó đang yêu. Còn tôi thì sao? Không có. Tôi thậm chí chẳng biết quan hệ giữa mình và Chiến Tử là cái thể thống gì. Nghĩ lại, tôi thấy như anh trai với em gái ấy! Ợ... Nhưng kệ, Chiến Tử chẳng ở đây nữa. Đằng nào chúng ta cũng chết, hay là... tôi và anh... nhỉ?
Vô Phong ho sặc. Công chúa đang say. Đàn bà say thì việc quái gì cũng làm chứ đừng nói chuyện giường chiếu. Mà giường chiếu nào ở đây? Toàn đá, đau lưng chết mẹ! – Vô Phong lẩm bẩm. Vả lại mất đôi mắt, Vô Phong chẳng có tâm tình nghĩ đến lời mời gọi của công chúa. Hắn lắc đầu:
-Cô say rồi, nghỉ đi.
-Tôi không say. Thật! – Lục Châu khẳng định – Tôi sắp chết, tôi muốn yêu ai đó và được ai đó yêu. Vậy cũng không được sao? Ngày đầu gặp ở Quân Doanh Bờ Tây, anh nhìn tôi nhiều muốn lồi mắt, quên rồi à? Anh đã nói gì trước Bát Đại Hộ Vệ? Anh muốn làm hộ vệ vì tôi rất đẹp(*****). Anh trả lời như thế, đúng không? Vậy tại sao tôi cầu xin anh yêu tôi, anh lại từ chối?
Vô Phong xua tay:
-Công chúa, cô say rồi.
-Im mồm! – Lục Châu gào lên – Tôi là công chúa hay anh là công chúa? Tôi nói, không phải anh nói! HIỂU CHƯA? Tôi nói! Ở đây, chỉ có tôi được nói! Tôi đang ra lệnh! Anh phải nghe! Hiểu không hả? Ợ... Tôi chưa ngủ với gã nào, anh cũng chưa ngủ với con bé nào, hai chúng ta vậy là hợp cạ, nhỉ? Không có kiến thức nào cả! Nhưng chúng ta còn ối thời gian mà! Đằng nào chả chết! Ợ...
Vô Phong điên đầu, thực muốn tát con dở hơi đang ngồi trên đùi mình. Đương lừng khừng chẳng biết nên tát hay không, tên tóc đỏ bất giác nghe tiếng nứt vỡ đâu đây. Hắn dỏng tai nghe ngóng:
-Hình như có tiếng gì đó, cô nghe thấy không?
Lục Châu chẳng đáp, mắt mơ màng vì cơn say. Nhưng một cơn chấn động bên dưới dải đá khiến nàng bừng tỉnh. Nàng vẫn chưa say đến mức chẳng biết nguy hiểm là gì. Lục Châu ôm đầu, nhớ lại những lời mình vừa luyên thuyên với Vô Phong. Song công chúa chưa kịp xấu hổ thì tiếng nứt vang lên, phiến đá dưới chân Vô Phong đổ sụp. Lục Châu nhào tới tóm lấy tay hắn. Vì sức nặng, nàng đổ người xuống mặt đá và bị kéo lết đi. Lục Châu với tay cào mặt đá song không thể ngăn lại tốc độ rơi. Đến khoảnh khắc cuối cùng, nàng hét lớn:
-Cứu!
Như nghe thấy lời nàng, một cánh tay xuất hiện, tóm chặt cánh tay nàng. Lục Châu hoàn hồn nhìn lên, thấy người cứu mình là một kẻ lạ mặt. Kẻ này trung tuổi, mặt vuông vức, tóc vàng ngang vai, râu quai nón vàng cam, đầu đội mũ rộng vành, miệng ngậm cọng cỏ. Gã cười:
-Không sao chứ, cô em xinh đẹp?
Lục Châu nhìn gã mà ngờ ngợ. Kẻ nọ cũng nhìn Lục Châu bằng ánh mắt nghi hoặc. Gã nhận ra Lục Châu trước tiên, miệng nở nụ cười đắc thắng:
-Ô? Ai đây? Ta nhìn lầm chăng? Có phải Lục Châu, công chúa Phi Thiên quốc không? Bé con ngày nào đã lớn thế này rồi á? Vạn Thế ơi, xinh đẹp quá! Sao cục cưng lại vào Bãi Lầy Chết? Nguy hiểm quá! May cho cưng là ta đang có việc ở đây nhé!
Lục Châu nhìn mãi, vẫn không biết kẻ này là ai dò có chút quen thuộc. Gã tóc vàng cười hỉ hả:
-Không nhận ra sao? Chúng ta từng gặp nhau mà! – Kẻ nọ cười – Thôi, để tự giới thiệu, ta là người đàn ông hấp dẫn nhất thế giới: Đại Bác.
Lục Châu chẳng cần biết Đại Bác là thằng cha căng chú kiết nào, nàng mừng rỡ:
-Cứu chúng tôi!
Đại Bác nheo mắt ngó xuống dưới. Gã nhíu mày:
-Tóc đỏ? Sao dạo này gặp lắm thằng tóc đỏ thế? Mà kệ, ta không quan tâm. Ta phải cứu công chúa bé bỏng của ta trước. Thả nó ra đi, cô bé. Nặng quá à, ta không kéo lên được!
Lục Châu chẳng thấy cái gọi là “nặng” trong lời nói của Đại Bác. Gã kéo cả nàng và Vô Phong chỉ bằng một tay, mồm vẫn cười nói tía lia. Công chúa lắc đầu:
-Không! Tôi không bỏ anh ấy được! Hãy cứu chúng tôi! Phi Thiên sẽ trả ơn ông!
Đại Bác nhếch mép cười, nụ cười đểu nhất mà Lục Châu từng thấy. Gã rút cán dao, mới đầu Lục Châu tưởng nó là dao găm, ai dè phần cán bật ra chiếc lược. Gã tóc vàng bỏ mũ, lấy lược chải tóc rồi nói:
-Vậy ta có đề nghị. Thế này nhé, cục cưng bé bỏng, nếu muốn ta cứu thằng tóc đỏ, cưng ngủ với ta một đêm, được “hôn”? Đừng ngại, ta mới bốn mươi, còn trẻ trung lắm. Năm nay cưng bao nhiêu? Hai mươi mốt, nếu ta không nhầm? Bốn mươi với hai mươi mốt! Quá đẹp luôn! Này, riêng chuyện ấy, ta là vô địch. “Đại Bác” mà! Thế nào, cưng đồng ý chứ?
Truyện khác cùng thể loại
1207 chương
100 chương
236 chương
84 chương
117 chương
254 chương