Ngục Thánh
Chương 134 : Vì mình trước tiên
Sáu rưỡi tối, tại Tịch Mịch Đầm...
Từ ngày cầm kiếm, Vô Phong đối đầu nhiều địch thủ. Có hai kẻ mà hắn tự biết sẽ nắm chắc phần thua dù chưa cần đánh. Thứ nhất là Liệt Giả, thứ hai là Quỷ Nhãn.
Hiệp Dung tính khí thất thường, Vô Phong không ngán. Đạt Ba điên khùng hiếu sát, Vô Phong chỉ kinh chứ chẳng ngại. Nhưng trước Quỷ Nhãn, tên tóc đỏ mất sạch đấu lực lẫn đấu ý. Con mắt quỷ dị áp đảo tinh thần Vô Phong, khủng khiếp đến độ hắn cảm giác có bàn tay vô hình thọc vào cổ họng, cố lôi quả tim nóng hổi ra ngoài. Thực tình, tâm trí hắn phân vân giữa chiến đấu và đầu hàng. Lâu lắm rồi, kể từ khi Oa Lạc chết, ý nghĩ buông xuôi mới xuất hiện trong đầu Vô Phong.
Dù vậy, “công chúa” vẫn là từ ngữ thần thánh giúp Vô Phong trụ lại. Hắn tránh nhìn thẳng mắt Quỷ Nhãn mà tập trung phân tích vũ khí của gã. Đó là thanh kiếm (mà gọi thanh đao cũng không sai) khổng lồ, phần lưỡi quá khổ, bề rộng to gấp rưỡi thân thể người sở hữu nó. Mặt lưỡi kiếm có nhiều rãnh xẻ ngang, xẻ dọc hoặc xiên chéo, nhiều khoảng lõm gắn mạch điện và lò xo, trông giống khối máy móc cơ khí. Vô Phong không hiểu Quỷ Nhãn lấy đâu sức lực để nâng khối kim loại cồng kềnh ấy. Nó có năng lực gì? Quái đản như Thăng Thiên Pháo hay hung hãn như Tàu Tốc Hành(*)? – Hắn phỏng đoán.
Phía bên kia, Quỷ Nhãn ngắm nghía thanh kiếm của Vô Phong, hất hàm hỏi:
-Nó tên gì?
Vô Phong nhíu mày, cảm giác câu hỏi thật ngu ngốc. Tên người không hỏi, đi hỏi tên kiếm, thằng dở! – Hắn nghĩ thầm. Nhưng trước đôi mắt Quỷ Nhãn, Vô Phong phải trả lời thành thực:
-Bộc Phá.
Quỷ Nhãn gật gù đoạn dựng đứng thanh kiếm khổng lồ, chỉ vào rồi nói:
-Nó tên là Thương Binh.
Dứt lời, gã Đầu Sói bất ngờ chồm tới, hai tay nhấc bổng kiếm vung xuống đầu đối phương. Vô Phong hoảng hồn né người. Kiếm chém hụt, bổ lủng mặt sàn xẻ đường sâu hoắm, không gian run rẩy. Quỷ Nhãn thở ra một hơi dài rồi hít căng lồng ngực, tay kéo lê kiếm đánh tạt ngang, khối kim loại khổng lồ vùn vụt rẽ gió. Vô Phong nhảy lùi, lưỡi kiếm tiếp tục chém trượt, bổ tường hành lang, xé nát gạch đá. Vô Phong thở hồng hộc, nuốt nước bọt, bàn tay bất giác sờ mặt xem nó còn nguyên lành hay đã bửa đôi.
Sau đòn thứ hai, Quỷ Nhãn ngừng tấn công. Gã nhìn đối thủ, tròng trắng trong mắt mở to, lòng đen xao động như bóng đêm xào xạc gió. Vô Phong biết gã Đầu Sói đang thăm dò, hắn phải chiếm ưu thế trước khi địch thủ trở nên nghiêm túc. Hắn cúi đầu, kín đáo quan sát Thương Binh. Hắn thấy thanh kiếm vừa to vừa nặng, mỗi lần sử dụng, Quỷ Nhãn mất khoảng bốn giây vận sức. Liệu trong bốn giây đó, hắn có thể kết thúc trận đấu.
Quỷ Nhãn kéo lê kiếm, bước vòng quanh đối phương tựa con sói rình mồi. Vô Phong lùi bước, cố thiết lập khoảng cách an toàn, dự đoán địch thủ sắp làm gì kế tiếp. Thương Binh cồng kềnh, chỉ có hai đòn chính: bổ chính diện hoặc đánh tạt. Nếu là đòn bổ chính diện, hắn chỉ cần lách người. Nếu là đòn đánh tạt, hắn cần biết nó đánh từ hướng nào, sau tùy cơ né tránh rồi tấn công. Vô Phong mở chốt thuốc nổ trên cán kiếm. Hắn muốn giải quyết Quỷ Nhãn trong một đòn duy nhất.
Đương vờn mồi, con sói Quỷ Nhãn đột ngột hít sâu, lồng ngực nở căng, hai tay vung Thương Binh. Lưỡi kiếm khổng lồ đánh tạt đường chéo từ phải qua trái, gió cuốn thổi ù ù. Vô Phong ngả người đúng lúc thanh kiếm vụt qua, đầu người và lưỡi kim loại cách nhau chỉ một gang tay. Trong phần nghìn giây, đôi mắt Quỷ Nhãn thoáng động. Gã đã dùng tốc độ cực hạn song chẳng ngờ Vô Phong né được. Thương Binh chém hụt, bổ ngập đất. Vô Phong trở dậy, vận nội lực Tử Thiết, lưỡi Bộc Phá ngùn ngụt làn khí trắng xóa. Ở khoảng cách này, Quỷ Nhãn có thể tránh kiếm song không thể tránh tầm ảnh hưởng của Tử Thiết cùng thuốc nổ. Nhanh, mạnh, gọn gàng, dứt khoát, Vô Phong vung kiếm, Bộc Phá nhòa đi như tan vào gió. Chiến thắng đã nằm trong tay hắn.
Nhưng rồi Vô Phong chợt thấy Quỷ Nhãn vung tay, kéo theo một thứ gì đấy mỏng mảnh, nhanh vô cùng. Gã Đầu Sói đánh bạt Bộc Phá khiến luồng Tử Thiết cùng thuốc nổ chệch hướng. Khoảng không bên cạnh gã méo mó, mặt sàn bị cày tung, mùi chất hóa học nồng nặc. Quỷ Nhãn xoay tay vung thứ mỏng mảnh nọ xuống, tiếng rít điếc tai như gió luồn khe cửa hẹp. Vô Phong không nhìn rõ vật thể đó, chỉ biết nó là kiếm. Hắn dùng hết sức bình sinh đổ người sang trái, lăn lộn trên đất, rời xa đối thủ. Một cơn đau nhói trào lên não Vô Phong, hắn nhận ra bả vai phải bị chém. Vết thương chảy nhiều máu dù không chạm phần yếu hại. Nếu chậm hơn, cánh tay hắn khéo chừng đã đứt lìa.
Vô Phong ngẩng đầu, thấy Quỷ Nhãn đang cầm một thanh trường kiếm, lưỡi hơi cong, mặt lưỡi loang lổ nhiều vết trắng xóa. Trường kiếm tất phải “dài”, nhưng Vô Phong cảm giác thanh kiếm đó dài quá khổ. Nếu dựng đứng lên, nó chí ít cũng ngang bằng chiều cao Quỷ Nhãn, thậm chí hơn, trong khi trường kiếm tiêu chuẩn chỉ dài bằng hai phần ba chiều cao của kiếm sĩ. Điều quái lạ là tuy mỏng và dài ngoại cỡ nhưng lưỡi kiếm không hề cong vênh hay bị võng. “Chẳng đúng quy tắc vật lý chút nào!” – Vô Phong ngẫm nghĩ. Dưới chân Quỷ Nhãn, khối kim loại khổng lồ cắm sâu nền đất, nó chỉ như lớp áo ngoài. Thanh trường kiếm trên tay gã mới là vũ khí đích thực.
Những vết loang lổ màu trắng kia là sao? – Vô Phong tự hỏi. Nhưng hắn chưa tìm được câu trả lời, Quỷ Nhãn đã lao tới. Gã Đầu Sói sải chân, chạy ba bước dài, thân hình vọt đi, tốc độ nhanh gấp mấy lần lúc trước, thoắt cái áp sát đối phương. Đúng bước thứ ba, gã vung kiếm, trường kiếm mỏng mảnh rít lên như chim ưng thét gào. Vô Phong biết không thể tránh liền phản đòn theo bản năng, Bộc Phá vung đến ngăn cản thanh trường kiếm loang lổ. Hai lưỡi kim loại xé nhau, xòe tia lửa rơi rào rào. Quỷ Nhãn nghiến mạnh tay, dí trường kiếm sát mặt đối phương. Vô Phong khuỵu chân, vết thương muốn nứt toác, cộng thêm lực phản chấn của Tử Thiết cùng lựu đạn khiến hắn đau tái mặt. Trong khoảnh khắc, hắn chợt để ý trên lưỡi trường kiếm có hình khắc số “4”. Hắn dám chắc nó là số 4 chứ không phải ký hiệu vì nét khắc vuông thành sắc cạnh, không chút dư thừa cẩu thả. “Số 4 nghĩa là gì?” – Hắn nheo mắt.
Hai bên giằng co, không ai chịu nhả. Thấy vậy, Quỷ Nhãn co gối thúc lên bụng địch thủ. Vô Phong đau lộn ruột, chưa kịp định thần thì dính tiếp cú đạp vào ngực, người văng cả mét. Vô Phong lồm cồm bò dậy, bỗng thấy tên Đầu Sói vung tay trái, tức thì khối kim loại khổng lồ phía sau rung động, phân tách thành một, hai, ba, bốn... quá nhiều thanh kiếm, hắn không đếm nổi. Quỷ Nhãn vươn tay, mớ kiếm bất thình lình lao vút, nhằm thẳng Vô Phong. Vô Phong kinh hoảng, vội vã gồng người, bộ giáp dưới áo bùng phát lực đẩy hất bay những thanh kiếm. Có thanh văng ngược trở lại, suýt cắm giữa trán tên Đầu Sói nếu gã không nghiêng đầu né tránh. Quỷ Nhãn nhíu mày nhìn thanh kiếm rồi quay sang đối thủ. Nhưng trước đó Vô Phong đã quăng thuốc khói, lỉnh đi từ bao giờ.
Lúc này, cách chỗ Quỷ Nhãn khoảng hai mươi mét, Vô Phong đang nấp trong một ngách nhỏ và băng bó vết thương. Hắn không có ý đánh tiếp. Không phải Vô Phong bi quan hay dễ từ bỏ, mà bởi đánh nữa cũng không thể giải quyết vấn đề. Hắn thừa nhận Quỷ Nhãn là kẻ sở hữu tốc độ kinh hoàng nhất mà hắn từng gặp. Liệt Giả, Thiên Hải, Vạn Thù hay Diễm Tà, không ai nhanh bằng gã. Trừ phi vận Phong kỹ tạo ra đường kiếm mười ba mét trên giây(13m/s), Vô Phong mới có cơ may thắng. Đợi chờ một cú chó ngáp phải ruồi như lần trên đỉnh Hoành Sơn chăng? – Vô Phong cười khổ.
Băng bó xong, Vô Phong đeo kính nhìn xuyên tường. Thứ này cho phép hắn nhìn xuyên vật thể trong khoảng cách nhất định. Hiện giờ, hắn thấy Quỷ Nhãn lùng sục khắp các ngõ ngách. Hắn mở bản đồ tìm đường, phát hiện một lối đi vòng, tuy dài nhưng kín đáo. Hắn dỏng tai, nghe tiếng đạn pháo lẫn tiếng đâm chém từ tầng trên dội xuống. Không gian hỗn loạn sẽ che chở bước chân của hắn. Vô Phong đứng dậy, vừa chạy vừa thì thào vào bộ đàm:
-Chuột Chù... Chuột Chù! Nghe thấy tôi nói không?
-Phong hả? Nói to lên! – Chuột Chù đáp – Ở đây ồn lắm!
-Cố mà nghe! Này, tôi tưởng Quỷ Nhãn ở Tịch Mịch Đầm chứ, sao nó lại ở đây? Tin tức kiểu gì vậy? Thằng đó vừa xiên tôi suýt chết này!
-Chúng ta bị lừa. Kẻ ở Tịch Mịch Đầm chỉ là thế thân – Chuột Chù nói – Quỷ Nhãn biết chúng ta sẽ quay lại, biết được cả Hiệp Dung lẫn Đạt Ba cũng tới. Hắn đã giăng bẫy. Bọn Chó Hoang cứu viện Tịch Mịch Đầm, nhớ chứ? Chúng không hề đến đó mà đang quay lại Thây Thi Hẻm.
Vô Phong chột dạ, thấy mình như con cá, còn Thây Thi Hẻm là cái lưới khổng lồ. Hắn nói gấp:
-Đừng bảo chúng ta chết chùm ở đây chứ?
-Mai Hoa và Chiến Tử đang về, cả thánh sứ Thôn Tàng nữa. Nhưng còn lâu họ mới tới!
Vô Phong vòng qua ngõ hẹp rồi kiểm tra Quỷ Nhãn. Gã Đầu Sói vẫn cách đây khá xa, hoàn toàn không biết hắn đang di chuyển. Vô Phong nói tiếp:
-Nếu Quỷ Nhãn biết rõ kế hoạch của chúng ta, vậy hắn còn để công chúa ở Thây Thi Hẻm làm gì? Máy phát tín hiệu là cái bẫy, chúng ta phí thời gian ở đây rồi!
-Rất xin lỗi, anh bạn. Nhưng đã đâm lao phải theo lao. Dù căn phòng ấy không hề có công chúa, gắn đầy thuốc nổ hay cạm bẫy, cậu vẫn phải đi. Chúng ta cần biết chính xác công chúa còn ở đây hay không. Tôi biết cậu muốn chửi, nếu cảm thấy thoải mái thì cứ việc. Nhưng cậu phải tìm được căn phòng, nhớ đấy!
Chuột Chù cúp máy. Vô Phong lẩm bẩm chửi, tiếp tục bám lối đi. Hắn lách qua khe hẹp, rẽ trái, quay lại vì gặp đường cụt rồi lại rẽ phải. Được một quãng, hắn trở lại hành lang chính, thẳng hướng tới cầu thang. Nhưng hốt nhiên, từ dưới cầu thang, Quỷ Nhãn lừ lừ đi lên, tay kéo lê Thương Binh. Vô Phong cả kinh, chân lùi mấy bước. Gã Đầu Sói gằn giọng:
-Khi gặp sói, đừng chạy trốn, nếu không mày sẽ bị săn đuổi suốt đời.
Vô Phong thầm than khổ, xốc lại Bộc Phá trên tay. Vết thương rỉ máu, dư chấn của Tử Thiết và lựu đạn âm ỉ đau nhức, hắn cử động khó khăn vô cùng. Vô Phong chỉ đỡ được Thương Binh chứ không thể chống lại thanh Số 4 – nó quá nhanh, chưa kể Quỷ Nhãn còn chiêu thức gọi kiếm bay vèo vèo. Mẹ nó, như phim! – Vô Phong lẩm bẩm. Áo giáp của hắn đã mất năng lực, cần hai mươi phút sạc lại. Tử Thiết và thuốc nổ hiện không thể dùng, hắn cố nữa là mất tay. Vô Phong phải tìm cách nào đó.
Không để đối phương tìm được “cách nào đó”, Quỷ Nhãn lao tới, trên tay là thanh Số 4, bỏ khối kim loại khổng lồ sau lưng. Gã vun vút như tên bắn, Vô Phong chỉ kịp quăng thuốc khói cản đường. Quỷ Nhãn đâm kiếm xuyên làn khói nhưng chỉ trúng hư không. Khói xanh mịt mùng phủ không gian, che tầm mắt tên Đầu Sói. Vô Phong ẩn mình trong khói, nhẩm tính mình có hai mươi giây trước khi khói tan. Giờ hắn còn mười sáu giây. Nhờ kính nhìn xuyên tường, Vô Phong xác định vị trí Quỷ Nhãn. Còn mười hai giây, hắn khẩn trương vòng ra sau lưng gã. Còn bảy giây, hắn nhẩm tính khoảng cách, dồn nội lực xuống chân, vận Ám Thiết. Còn ba giây, hắn vận nội lực, dùng chiêu Suy Thiết – kiếm chiêu mới học cách đây chưa lâu. Còn một giây cuối cùng, đúng lúc khói tan, Vô Phong đổ người lao đi, mũi kiếm nhắm lưng Quỷ Nhãn. Khoảng cách chỉ ba bốn mét, Vô Phong tin gã Đầu Sói không kịp phản ứng.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Quỷ Nhãn bất thình lình quay đầu. Gã vung kiếm, thanh Số 4 như nhành cây uốn cong giờ bung ra, quật vào Bộc Phá. Vô Phong bị đẩy lui, loạng choạng mất đà, hai tay tê rần. Quỷ Nhãn xoay kiếm, Số 4 huơ vòng, vẽ những vệt loang lổ trắng rồi đâm vút tới. Vô Phong nghiêng đầu song vẫn bị lưỡi Số 4 rạch mặt, cắt vết sâu nơi gò má. Quỷ Nhãn vung tay trái, lưỡi kim loại khổng lồ sau lưng gã liền phân tách, biến thành vô số lưỡi kiếm lao đến địch thủ. Vô Phong vung kiếm, Bộc Phá phát nổ, một luồng sáng nóng bỏng nhá lên, thổi tung hành lang, nuốt trọn cả Quỷ Nhãn lẫn mớ kiếm của gã. Vô Phong chẳng quan tâm Quỷ Nhãn chết hay chưa, chỉ lo chuồn. Cánh tay hắn lúc này đã tê liệt vì dùng thuốc nổ quá nhiều.
Vô Phong băng qua những ngõ ngách vắng lặng, những hành lang không bóng người. Biết tin Quỷ Nhãn ở đây nên chẳng ai dám bén mảng. Vô Phong đeo kính nhìn xuyên tường, phát hiện một lối đi cách đây hai mươi mét và có cầu thang dẫn xuống tầng dưới. Hắn tức tốc chạy tới đó, không quan tâm tiếng chân mình dội khắp không gian. Nhưng vừa tới nơi, hắn lại thấy Quỷ Nhãn lừ lừ đi lên, tay kéo lê Thương Binh. Vô Phong nhịn không nổi, gào lên:
-Mày là ma à?
Quỷ Nhãn không đáp. Gã vung Thương Binh, lưỡi kiếm khổng lồ rời cán bắn vọt đi. Vô Phong hụp đầu, khối kim loại bay sát sạt mái tóc, đâm ngập bức tường phía sau. Không để đối phương kịp thở, Quỷ Nhãn vút tới, đâm trường kiếm. Kiếm nhanh như điện giật, Vô Phong không đỡ kịp, ngực bị kiếm xuyên trúng. Nhưng Quỷ Nhãn thấy lạ, cảm giác vừa đâm thứ gì cứng cứng, không phải da thịt. Gã chợt nhận ra vài tia sáng bạc lấp lóe dưới lớp áo vải của Vô Phong. “Áo giáp!” – Gã nghĩ thầm đoạn thu kiếm về. Ngay lúc ấy, Vô Phong tóm chặt lưỡi Số 4, bàn tay chảy đẫm máu song quyết không buông. Hắn xoay ngược kiếm, vung về phía Quỷ Nhãn. Bộc Phá kêu lách cách, lưỡi tách khỏi cán rồi kéo dài nhờ trục lò xo, phân ba mảnh mỏng tang vồ lấy Quỷ Nhãn. “Mày chạy đâu, thằng khốn?!” – Vô Phong nghiến răng.
Giữa cơn hiểm nghèo, Quỷ Nhãn giương tay trái ngăn Bộc Phá. Một tiếng đinh tai vang lên, chát chúa và sặc mùi kim khí. Ba lưỡi kiếm bị chặn lại bởi vật gì đấy dưới tay áo Quỷ Nhãn, Vô Phong đoán là giáp bảo hộ. Bị Bộc Phá kềm chặt nhưng gã Đầu Sói vẫn đủ sức cựa quậy tay trái, bàn tay xoay về phía mình như ra ám hiệu. Thanh kim loại ngập tường đằng xa bỗng rùng mình, tõe thành nhiều mảnh, một đoản kiếm trong số đó bay đến gã như chim về tổ. Quỷ Nhãn thả thanh Số 4, đón đoản kiếm đang bay, vừa tóm được lập tức phi vào mặt địch thủ. Vô Phong hụp đầu lần hai, kiếm đâm hụt xuyên vỡ tường. Hắn lăn người sang trái, lùi lại phía sau. Quỷ Nhãn chộp đoản kiếm đuổi theo, chân sải ba bước bắt kịp đối phương. Hai người không hẹn mà cùng vung kiếm, kim loại vồ nhau, dội vang âm thanh khô khốc. Vô Phong yếu thế, cắn răng giữ chặt Bộc Phá. Quỷ Nhãn nghiến thanh đoản kiếm, buộc Vô Phong phải quỳ chân xuống mà đỡ. Khổ sở là vậy nhưng Vô Phong vẫn kịp để ý thanh đoản kiếm. Nó có lưỡi dày, một rãnh nhỏ chia đôi lưỡi thành hai nửa, nửa này khắc số “3”, nửa kia khắc số “6”. Nghĩa là sao? – Vô Phong nheo mắt.
Quỷ Nhãn xoay cán, đoản kiếm đột ngột tách làm hai: Số 3 và Số 6. Gã vung kiếm, Số 3 đánh tầm trung, Số 6 đánh tầm thấp. Vô Phong giật mình, chỉ kịp đỡ thanh Số 3, không kịp tránh thanh Số 6 cắt ngang đùi. Hắn đổ quỵ. Tên Đầu Sói vung kiếm ngang cổ hắn. Trong khoảnh khắc ấy, một suy nghĩ lóe lên trong tâm trí Vô Phong: “Không được mất đầu!”. Hắn vội giương kiếm cản đòn. Quỷ Nhãn bất ngờ dừng tay, hợp thanh Số 3 và Số 6 thành đoản kiếm, chuyển hướng chém vào bụng đối thủ. Vô Phong không đỡ kịp, may thay có áo giáp chắn đòn. Nhưng vừa chạm áo giáp, đoản kiếm rung bần bật, Vô Phong cảm tưởng có hàng trăm thanh kiếm cùng lúc công phá. Hắn bất giác khó thở, đầu óc choáng váng. Quỷ Nhãn vung tay trái, từ ống tay áo thòi ra lưỡi kiếm mỏng đâm thẳng vào nơi mà thanh Số 3–6 chém vào. Mũi kiếm đâm vỡ áo giáp, chọc xuyên da thịt, Vô Phong ộc máu miệng, người bị kéo lê trên đất một quãng.
Vô Phong thở gấp, cổ họng run run. Hắn nhổm đầu, thấy vết thương ở bụng lún phún máu, bắn khắp mặt kiếm, chảy xuống rãnh khắc số “8”. Chính thanh Số 8 đã đỡ Bộc Phá, dường như nó là ăng-ten điều khiển những thanh kiếm khác trong Thương Binh. Vậy có tất cả bao nhiêu thanh kiếm? – Vô Phong tự hỏi song không nghĩ được thêm vì quá đau. Quỷ Nhãn rút Số 8, cơn đau từ ổ bụng trườn lên, ngoác mồm cắn phá bộ não Vô Phong. Hắn cắn răng rên ư ử, miệng sủi bọt, tay ôm vết thương, không ngừng nghĩ cảnh lòng mề trôi tuột ra ngoài. Quỷ Nhãn vung tay trái, thanh Số 4 bay vút về phía gã. Gã Đầu Sói đặt kiếm kề cổ Vô Phong, hỏi:
-Mày sẽ chết. Nhưng trước khi chết, nói cho tao biết mày lấy áo giáp này ở đâu?
Đôi mắt Quỷ Nhãn xoáy thẳng mắt địch thủ. Vô Phong thoáng chốc chẳng còn đau đớn, thay vào đó là nỗi sợ hãi khủng khiếp. Hắn run cầm cập, môi mấp máy tên ông bạn Hỏa Nghi. Nhưng hắn cắn răng tới bật máu, quyết không hé nửa lời. Hắn vòng tay sau gáy, rút dây buộc tóc. Bằng một nỗ lực tột cùng, Vô Phong gầm lớn:
-Vô Phong là đồ cà tẩm!
Quỷ Nhãn nhíu mày không hiểu. Chiếc dây buộc tóc bỗng bốc cháy bừng bừng lửa đỏ. Lửa xoắn quyện bùng phát, hóa hình con báo khổng lồ chộp vồ gã Đầu Sói. Quỷ Nhãn buộc phải thoái lui. Gã chạy tới đâu, con báo lửa truy đuổi đến đó, lửa hừng hực bẻ méo không khí. Vô Phong chớp thời cơ chuồn thẳng, tay đẫm máu ôm vết thương. Đau là thế, vội vã là vậy nhưng hắn không quên nhặt Bộc Phá. Dù chết cũng không bỏ kiếm, đó là nguyên tắc của kiếm sĩ.
Quỷ Nhãn không thể đánh con báo lửa, cũng chẳng cách chi thoát khỏi nó. Nhưng ngọn lửa chỉ tồn tại khoảng nửa phút rồi tiêu thất, để lại tường và mặt sàn chảy rữa, mùi khét lẹt. Gã đoán chiếc dây buộc tóc của địch thủ là vật ếm bùa phép thuật, nó sẽ hoạt động nếu đọc mật khẩu đúng. “Vô Phong là đồ cà tẩm, mật khẩu kiểu gì thế?” – Quỷ Nhãn cười khùng khục.
Gã Đầu Sói thu kiếm, các thanh Số 4, Số 3 và Số 6 trở về Thương Binh, riêng thanh Số 8 thụt vào tay áo trái. Gã ngó quanh song không thấy ai, bèn chạy xuống tầng dưới. Gã biết Vô Phong sẽ mò đến khu hạ tầng tòa nhà trung tâm để tìm công chúa. Nhưng vừa tới đầu hành lang, gã bỗng thấy một kẻ to lớn bước về phía mình – cư dân Hồi Đằng duy nhất không sợ đôi mắt Quỷ Nhãn. Kẻ to lớn cười sằng sặc:
-Lâu lắm không gặp nhau. Tao đây, Đạt Ba đây. Gặp lại tao có vui không, thằng ranh? Kìa, chào hỏi đi chứ?!
Quỷ Nhãn nhíu mày. Chợt nghe tiếng bước chân sau lưng, gã ngoảnh lại, nhận ra người quen. Người đó từng giương thanh Thiết Giáp Hạm kề cổ gã lúc ở Kha La Trại. Quỷ Nhãn lên tiếng:
-Mày... Chiến Tử, phải không?
Như thường lệ, Chiến Tử vẫn im lặng. Bị ép làm việc cùng Đạt Ba, gã khó chịu ra mặt. Nhưng vì toàn cục, vì công chúa, Chiến Tử chấp nhận. Chỉ cần lợi ích liên quan đến công chúa, gã có thể hợp tác với bất cứ ai.
...
Ngay lúc đặt chân tới Thây Thi Hẻm, Đạt Ba nhận được đề nghị hợp tác từ Hiệp Dung. Tuy căm thù Hiệp Dung tận xương tủy nhưng vốn bản tính tráo trở, gã nhận lời ngay. Có thêm nhân lực mà Thây Thi Hẻm vẫn thuộc về mình, tội gì Đạt Ba từ chối? Gã biết chắc điều ấy mới nhận lời. Vả lại, bản chất hợp tác giữa Đầu Sói là trở mặt bất cứ lúc nào có thể. Đợi chiếm xong thị trấn, gã sẽ xử lý Hiệp Dung.
Trong nửa tiếng, quân Đạt Ba đánh chiếm một nửa tòa nhà trung tâm, khởi đầu hết sức thuận lợi. Phiền rằng chúng càng tiến sâu, quân Quỷ Nhãn càng đông như bầy kiến tràn ra bảo vệ tổ. Đến tám giờ mười sáu phút, ba trăm đàn em Quỷ Nhãn quay lại, hợp lực cùng cánh quân cố thủ bên trong. Bị kẹp ở giữa, quân Đạt Ba rối loạn và bị chia cắt. Tuy vậy, cái danh “hung hãn và khát máu nhất Hồi Đằng” của bọn Đạt Ba không tự nhiên mà có, chúng chống trả dữ dội vô cùng, bọn Quỷ Nhãn khó lòng tiêu diệt ngay. Tất cả chỉ còn trông mong trận chiến cá nhân giữa hai Đầu Sói. Bất cứ ai thắng, cục diện tất đảo chiều.
Trước khi gặp Quỷ Nhãn, Đạt Ba đã dẫn một đội đánh xuống khu hạ tầng tòa nhà. Vô Phong nhờ vậy có đường mà đi. Hắn đội mũ trùm đầu, giả bộ như nạn dân thị trấn, cố luồn lách qua trường hỗn chiến. Xung quanh hắn, lũ Chó Hoang lăn xả vào nhau chém giết, dân chúng hoảng loạn tìm chỗ trốn. Vô Phong không thể chạy nhanh hơn. Cánh tay hắn tê liệt, ổ bụng lộn lòng mề, nhất là phần bụng. Dù đã khâu chỉ, băng bó vải ngân tằm(**) và đắp thuốc, hắn cảm tưởng ruột gan sắp xổ ra bất cứ lúc nào. Gặp vết thương chí mạng như thế, người thường đã chết từ lâu, Vô Phong vẫn chạy nhảy được là nhờ dòng máu Ngục Thánh.
Vô Phong nhẩm tính còn năm tầng nữa. Chuột Chù thông báo máy phát tín hiệu vẫn ở chỗ cũ. Nghĩ cảnh khổ sở mò đến nơi rồi phát hiện bị lừa, Vô Phong nhăn nhó không thôi. Hắn men theo cầu thang xuống tầng dưới, nhưng mới được nửa đường thì gặp năm tên Chó Hoang. Trông bọn này cởi trần xăm hình, Vô Phong nhận ra ngay chúng là đàn em Đạt Ba. Hắn thở phào bước đi. Lũ Chó Hoang bất ngờ hô lớn:
-Chém chết nó!
Mấy gã vung đao vung kiếm, Vô Phong hoảng hồn cong mông chạy, gào to:
-Sao đánh tôi? Chúng ta là đồng minh mà!
-Đồng minh cái cứt giác cầu ấy! Ai đồng minh với mày? – Lũ Chó Hoang chửi – Đứng lại!
Rõ ràng Đạt Ba chẳng khuyên đàn em phân biệt bạn thù, chỉ cần biết gặp người là chém. Vô Phong cắn răng rút kiếm, khổ nỗi vừa cử động, bả vai liền rớm máu, đau khôn tả. Đánh với Quỷ Nhãn không chết, giờ bị lũ này cắt tiết, Vô Phong không cam tâm. Bỗng từ đâu, vài bóng đen sà xuống bâu lấy bọn Chó Hoang. Vài tiếng đâm, vài tiếng la hét đứt đoạn. Những cái bóng rời đi, để lại xác người la liệt trên đất, sà xuống đất, hiện nguyên hình là sáu người khoác áo choàng đen. Vô Phong không hiểu chuyện gì xảy ra, bỗng một bàn tay đặt lên vai hắn:
-Anh không sao chứ?
Vô Phong giật mình ngoảnh lại thì thấy một cô gái. Gương mặt cô ta nhỏ nhắn, mắt hẹp và sắc, mục quang lạnh lẽo vô cùng, chí ít cũng một chín một mười với đôi mắt của Chiến Tử. Vô Phong nhớ người này thuộc bảy thánh sứ tới sa mạc để trợ giúp Lục Châu, nhưng hắn không nhớ tên. Cô gái tự giới thiệu:
-Tôi là thánh sứ Thôn Tàng, người Diệp quốc. Xin lỗi vì tới trễ. Anh là Vô Phong? Được rồi, chúng tôi sẽ mở đường cho anh. Kia là các hộ vệ của tôi. – Thôn Tàng chỉ vào đám người áo đen – Anh tự đi được chứ? Tốt, đứng giữa đội hình, tôi sẽ bảo vệ anh. Nhưng đừng quá lệ thuộc, hãy rút kiếm nếu cần thiết.
Dứt lời, cả đám xuống tầng dưới. Các hộ vệ áo đen chia hai nhóm: hai người đi trước mở đường, bốn người phía sau bảo vệ Thôn Tàng và Vô Phong. Đứng giữa đội hình, Vô Phong cảm giác sáu người áo đen nọ không tồn tại. Họ thoắt ẩn thoắt hiện, lờ mờ như đám khí trôi nổi. Họ tìm đường mở lối, dọn dẹp những gã Chó Hoang, hạ sát địch thủ bằng một cú cắt cổ gọn gàng, chính xác và vô cảm. Vô Phong chứng kiến mà lạnh gáy, thực tình không nghĩ họ là hộ vệ thánh sứ. Dù thế, nhờ họ, Vô Phong chỉ việc cắm cổ chạy, khỏi lo nghĩ việc khác.
Đám người nhanh chóng tiếp cận tầng cuối cùng tòa nhà trung tâm. Đây từng là khu tra tấn tàn khốc nhất của nhà tù Thây Thi Hẻm, cảnh quan vẫn nguyên vẹn kể từ thời phi cơ giới. Nơi này nồng mùi ẩm mốc lẫn vị sắt gỉ. Phòng giam công chúa cách bọn Vô Phong khoảng một trăm mét và đúng như dự đoán, rất đông Chó Hoang bảo vệ căn phòng. Nhưng Thôn Tàng không cho đấy là trở ngại. Cô ta rút pháp trượng, cùng hộ vệ càn quét kẻ địch. Đội thánh sứ tấn công, đâm thủng từng lớp phòng vệ của Chó Hoang. Lũ lâu la Quỷ Nhãn không sao chống nổi, lần lượt gục ngã. Nhưng chúng còn một vũ khí khác: biển người. Chó Hoang kêu gọi viện quân. Từ khắp hang cùng ngõ hẻm, chúng xồ ra tấn công dữ dội, lớp trước gục, lớp sau giẫm xác tràn lên, đông hơn, mạnh hơn. Cô gái thánh sứ lên tiếng:
-Tất cả tránh ra!
Sáu người áo đen dạt sang hai bên. Thôn Tàng cầm quạt nhỏ màu trắng, sau lưng cô ta bỗng xuất hiện thần hộ mệnh. Vị thần đó khoác áo xám, mặt bịt kín, đôi mắt không tròng trắng dã, tóc cột thành búi dài tận thắt lưng, tay mang kiếm dài và mảnh, nửa thân dưới toàn khí đen lạnh lẽo. So với A Sát Ca, vị thần này thấp hơn, quỷ dị hơn. Thôn Tàng phất quạt, vị thần lao vút, thẳng tiến đến bọn Quỷ Nhãn. Thôn Tàng phất quạt lần hai, thần hộ mệnh vung kiếm, một kiếm chục người chết, hai kiếm chục người đổ rạp, ba kiếm đánh tan tác quân Chó Hoang, máu thịt từa lưa vương vãi. Chứng kiến cảnh tượng, Vô Phong rùng mình, không có ý hỏi thần hộ mệnh tên gì.
Được thần hộ mệnh mở đường, nhóm thánh sứ và Vô Phong chạy một hơi đến thẳng phòng giam. Cửa phòng làm bằng sắt, khóa kín. Các hộ vệ áo đen cài mìn lên bản lề cửa, Vô Phong đứng ngoài, lòng thấp thỏm. Hắn mong sẽ thấy công chúa dù khả năng ấy rất thấp. Mìn phát nổ, cánh cửa bật tung bản lề, đổ sập về phía sau, bụi bay mịt mù. Vô Phong lao vào khói bụi, gọi lớn:
-Công chúa? Công chúa!
-Phong?
Nghe tiếng trả lời, Vô Phong cả mừng, tim muốn nhảy vọt ra ngoài. Dưới ánh sáng lờ mờ, hắn thấy công chúa bị trói trên ghế sắt, thần thái xanh xao vì không ngủ. Hắn biết đây là công chúa thật vì nàng nằm trong số rất ít người gọi hắn là “Phong” chứ không phải “Vô Phong” hay “tóc đỏ”. Hắn cắt dây trói, đỡ công chúa đứng dậy. Lúc đầu, Lục Châu không nhận ra Vô Phong vì hắn nhuộm tóc và bôi đen mặt. Mãi khi nghe giọng hắn, nàng mới chắc chắn đó là Vô Phong thật. Thấy người hắn bê bết máu, công chúa vội vã hỏi:
-Anh ổn chứ? Gặp Quỷ Nhãn, đúng không?
-Phải, phải, có chút rắc rối với thằng đó, nhưng tôi ổn, công chúa à.
Thời giờ gấp gáp, hai người lập tức chạy ra ngoài. Nhóm thánh sứ Diệp quốc cũng rút lui, vừa dẫn đường vừa yểm trợ. Thấy Thôn Tàng, Lục Châu nhíu mày ngạc nhiên, như thể không nghĩ cô ta sẽ xuất hiện ở đây. Cô gái người Diệp quốc nói:
-Thật mừng, cô vẫn an toàn. Xin lỗi vì tới muộn, tôi phải lo Quỷ Vương trước.
Sau đó Thôn Tàng thuật lại vắn tắt sự việc. Nghe xong, công chúa ủ rũ mặt mày. Con Ác Lạc Điểu đã rơi vào tay Cung Bàn Thủ người Khuyên quốc, đối thủ chính của nàng ở kỳ thi Tổng Lãnh. Tệ hơn, Lục Châu chẳng còn cơ hội cải thiện hình ảnh mình trong mắt các trưởng lão Thánh Vực. Nàng hỏi Thôn Tàng:
-Không tính Vi Hàn thì cô là người mạnh nhất, sao không lấy Ác Lạc Điểu?
-Nhiều việc đáng lo hơn vị trí Tổng Lãnh. – Thôn Tàng đáp – Tuy không phải bạn cô, mà quả thực quan hệ giữa chúng ta không tốt đẹp gì, nhưng tôi khuyên cô bớt nghĩ đến kỳ thi thì hơn.
Đám người tiếp tục chạy lên tầng trên. Nghe tin Lục Châu trốn thoát, Quỷ Nhãn lập tức điều quân truy bắt. Lúc này, quân Quỷ Nhãn từ các thị trấn khác vừa đến Thây Thi Hẻm, đông không sao kể xiết. Một mặt chúng chia quân chống liên minh Đạt Ba – Hiệp Dung, mặt khác cử người vây bắt công chúa. Bọn Vô Phong lâm tình cảnh khổ sở vô cùng. Họ vừa phải chạy qua cuộc hỗn chiến, vừa phải chống lũ Chó Hoang hai bên. Tới khu trung tầng tòa nhà, Thôn Tàng nói:
-Tách ra thôi. Chúng tôi chặn hậu, hai người cố tìm đường nhé! Chúc may mắn!
Nhóm thánh sứ Diệp quốc đánh lạc hướng bọn Chó Hoang rồi lập chốt cố thủ. Vô Phong và công chúa co giò mà chạy. Họ vất vả leo từng tầng một. Vô Phong bị thương, công chúa kiệt sức do bị trói quá lâu nên tốc độ của họ khá chậm. Nhưng nguy hiểm nhất là Lục Châu không thể dùng phép thuật, nàng mấy lần triệu hồi pháp trượng mà không ăn thua. Công chúa nói:
-Tôi bị trói bằng dây ếm bùa. Chắc bị ngấm phép ếm lâu quá...
Vô Phong lắc đầu than khổ. Hắn vẫn còn chiếc dây buộc tóc ếm bùa, nhưng chỉ sử dụng được thêm hai lần nữa. Nhưng liệu từ giờ đến lúc thoát khỏi Thây Thi Hẻm, hai lần liệu có đủ? Hắn không biết.
Hai người dốc sức chạy. Cuối cùng, họ lên khu trung tầng mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Nhưng khu trung tầng thực sự là ác mộng. Chó Hoang khắp nơi, đánh nhau khắp chốn. Tại cổng ra vào, dân chúng chen lấn xô đẩy nhau, nhìn qua đã thấy không có kẽ hở. Vô Phong mở bộ đàm xin hỗ trợ nhưng tất cả đều vô hiệu. Chiến Tử đang bận rộn với Quỷ Nhãn, Vi Hàn cùng Đấu Thánh ở tít rặng núi bên trái ngăn viện binh, Chuột Chù ở phía bên kia cổng và cũng bị kẹt giữa biển người. Riêng Mai Hoa ở ngoài chứ không vào thị trấn, công việc của gã vốn không phải đánh nhau.
-Chúng tôi không ra được! – Vô Phong gọi Mai Hoa – Tôi cần tìm đường khác!
Gã cú vọ gãi đầu suy nghĩ. Rất nhanh sau đó, gã chuyển kênh bộ đàm gọi Hiệp Dung:
-Ông Hiệp Dung, giúp chúng tôi! Anh bạn tóc đỏ của tôi bị kẹt!
-Chờ mười phút. – Hiệp Dung trả lời.
Đúng mười phút sau, Hiệp Dung xuất hiện tại khu trung tầng. Y dẫn năm mươi Chó Hoang tay đeo băng đỏ. Hiệp Dung xem xét tình trạng công chúa rồi nói:
-Nội lực sinh ra từ não. Chắc bị ếm bùa lâu quá nên não ảnh hưởng, đợi vài giờ mới khỏi. Nhưng tôi có biết món này giúp hồi phục nhanh hơn, không biết cô có đồng ý?
Hiệp Dung lôi ra một kim dài, mảnh và dẻo. Y nói chỉ cần châm vào một điểm sau gáy Lục Châu, nội lực sẽ thông dòng nhanh hơn. Hồi còn ở đất Lạc Việt, Vô Phong từng nghe ông già Mạc Điển giảng giải chút ít về huyệt đạo. Hắn biết Hiệp Dung không bịa chuyện. Tuy nhiên, hắn chưa nghe bao giờ nghe món châm cứu. Dù vậy, Vô Phong và công chúa chẳng còn cách nào khác, đành làm theo gã Đầu Sói. Hiệp Dung vén tóc công chúa đoạn châm kim, vừa châm vừa nói:
-Đây là thuật châm cứu của người Bắc Thần. Chỗ này là huyệt Á Môn, nội lực phải qua chỗ này mới lan ra cơ thể...
Vừa châm xong, Hiệp Dung liền rút kim ra ngay. Công chúa nhắm mắt định thần, cảm giác vừa bị kiến cắn, nhưng ít phút sau thấy dễ chịu hơn, cơ thể phản ứng tốt hơn. Nàng nói:
-Cảm ơn ông.
-Khỏi! – Hiệp Dung xua tay – Đi thôi, nhanh lên! Bọn Đạt Ba hăng máu lắm, chúng sẽ chém luôn cả chúng ta đấy!
Hiệp Dung cùng đàn em hộ tống bọn Vô Phong tới cửa. Nhìn bọn Hiệp Dung tay đao tay búa, dân tình sợ xanh mặt, bèn dạt ra. Đường thông, bọn Hiệp Dung khẩn trương di chuyển, được một quãng thì Chuột Chù nhập hội. Cả đám băng qua cổng kế tiếp, rời tòa nhà trung tâm, theo cầu sắt tiến vào rặng núi bên phải. Quân Quỷ Nhãn từ chân núi dồn lên, bủa vây tứ phía, quyết tóm bằng được công chúa. Quân Hiệp Dung tuy ít nhưng vô cùng thiện chiến, từng bước đẩy lui bọn Quỷ Nhãn, đưa Vô Phong và công chúa xuống chân núi. Tại đây Vô Phong nhận được cuộc gọi mới, nói chuyện với hắn là một người giọng nữ:
-Chào Vô Phong, tôi là A2, tổ Ưng Xám. Nhớ chứ? Chúng ta từng làm việc với nhau trước khi chia tay ở Đại Lộ Đỏ(***). Chúng tôi đến theo lệnh của phó thống lĩnh Đổ Yên. Đi về hướng tây, cách đây mười cây số, chúng tôi sẽ đợi ở đó.
-Mười cây số?! – Vô Phong thốt lên – Xa quá! Chúng tôi không đi được!
-Chúng tôi cũng không thể đến gần Thây Thi Hẻm được. Ở đó có tên lửa và pháo phòng không. Chúng tôi sẽ tan xác trước khi tiếp cận các anh.
Lúc này, quân Quỷ Nhãn đang tràn về rặng núi bên phải. Tình hình khẩn cấp, Vô Phong buộc lòng phải nghe lời A2. Nhóm Vô Phong ngỏ ý nhờ Hiệp Dung trợ giúp. Gã Đầu Sói nhận lời ngay:
-Được thôi, đường không xa lắm. Tôi có thể giúp!
Lục Châu hỏi:
-Chẳng phải ông đang bận rộn với Thây Thi Hẻm?
-Hợp đồng có ghi nếu trong khả năng cho phép, tôi sẽ đưa cô ra ngoài an toàn. Đáng lẽ tôi ngừng việc ở đây. Nhưng vì tôi khá thích anh bạn tóc đỏ này nên sẽ phá lệ chút.
Gã Đầu Sói cười khanh khách, bộ mặt thẩm mỹ nhăn nhúm những đường gồ ghề thiếu tự nhiên. Vô Phong lạnh gáy, thầm mong đừng có thêm một phiên bản Mai Hoa khác.
Dưới chân núi, Chuột Chù đã chuẩn bị xe vượt địa hình. Cả đám người chia năm đội, mỗi đội hai xe đi nhiều hướng khác nhau nhằm phân tán bọn Quỷ Nhãn. Nhóm Vô Phong ngồi chung xe với Hiệp Dung, Chuột Chù cầm lái. Một xe khác chở sáu bảy Chó Hoang của Hiệp Dung chạy theo bọc hậu. Trên xe, gã Đầu Sói gọi Mai Hoa:
-Ông Mai Hoa, tình hình vẫn ổn chứ? Cố giữ vị trí, tôi đang đưa người từ Tịch Mịch Đầm về Thây Thi Hẻm.
-Ông bỏ Tịch Mịch Đầm sao? – Gã cú vọ ngạc nhiên.
-Nó nằm sâu trong lãnh thổ Quỷ Nhãn, địa thế cô lập, sớm muộn cũng bị chiếm lại. Chẳng thà tập trung đánh Quỷ Nhãn trước, đảm bảo hơn. Nhờ ông quản lý mấy thằng đàn em giùm, tôi báo với chúng nó rồi.
Mai Hoa hơi tần ngần nhưng sau trả lời:
-Vậy cũng được. Nhờ ông giúp chúng tôi.
-Đừng cảm ơn vội. Chuyện ở Dương Hoa Tụ, tôi chưa quên đâu, ông phải trả nợ đấy! Người Bắc Thần thường phạt rượu, đợi khi chiếm được Thây Thi Hẻm, tôi sẽ mời ông một bữa ra trò!
Hiệp Dung cười lớn. Mai Hoa giả lả cười theo:
-Được thôi. Nhờ ông vậy!
Họ cúp máy. Hai chiếc xe băng băng trên sa mạc, hầu như không gặp trở ngại. Bởi phân tán nhiều hướng, bọn Quỷ Nhãn không biết nhóm công chúa thực sự đi đường nào. Chúng bị hút về nhóm chạy phía đông mà chẳng ngờ công chúa thực sự chạy hướng tây. Nhóm công chúa tới điểm hẹn sau nửa tiếng. Thấy chiếc phi thuyền Ưng Xám trên cao rọi đèn chiếu xuống sa mạc, Vô Phong thở phào:
-Chúng ta ổn rồi...
Hắn vẫn kịp ngăn mình thốt ra từ “công chúa”. Nhưng nhỡ hắn thốt ra thật, Lục Châu cũng không để tâm, bởi tâm trí nàng bị bao phủ bởi nỗi thất vọng mang tên Ác Lạc Điểu. Một tuần khổ công ở sa mạc hóa ra công cốc, kỳ thi Tổng Lãnh coi như đổ bể. Vô Phong biết nàng buồn nhưng không can thiệp. Hắn nghĩ đó là chuyện riêng của mỗi người.
Phi thuyền hạ cánh. Đoàn xe dừng bánh, Chuột Chù đỡ công chúa tiến về phía phi thuyền. Hiệp Dung theo sau Vô Phong, cười:
-Ban nãy tôi không nói chơi đâu anh bạn, tôi khoái cậu thật đấy.
-Vì sao chứ? – Vô Phong hỏi.
-Vì cậu chịu nghe tôi nói. – Hiệp Dung cười – Sợ nhất trên đời là khi mình cất tiếng, chẳng ai thèm lắng nghe.
Vô Phong lắc đầu cười đoạn quay đi. Hiệp Dung tiếp lời:
-À, vẫn còn một chuyện nữa tôi chưa kể với cậu...
...
Bên ngoài Thây Thi Hẻm, Mai Hoa ngồi trên một đồi cát, tay chống cằm nghẫm nghĩ, lòng lấn cấn không yên.
Gã nghĩ với tình hình hiện nay, Hiệp Dung không có cơ sở để làm chủ Thây Thi Hẻm. Nếu Quỷ Nhãn chết, Đạt Ba với số quân đông hơn tất làm chủ. Nếu Đạt Ba chết, Quỷ Nhãn sẽ giành lại thị trấn. Trừ phi xảy ra trường hợp cả hai Đầu Sói kia tắt thở, Hiệp Dung mới có cơ. Mặc dù đã liên minh với Đạt Ba, nhưng Hiệp Dung chắc chắn hiểu rằng thằng béo ấy trở mặt như trở bàn tay. Vậy sao gã bỏ lại thị trấn và giúp công chúa nhiệt tình thế? – Mai Hoa nhíu mày.
Tìm không ra câu trả lời, Mai Hoa liền bật máy chiếu, mở bảng thống kê nhiệm vụ của ba Đầu Sói. Gã đọc lướt lướt phần Quỷ Nhãn rồi tìm sang phần Hiệp Dung. Gã cú vọ nhận ra một điều lạ: Đạt Ba và Quỷ Nhãn thỉnh thoảng đòi phụ phí từ khách hàng, riêng Hiệp Dung không hề có. Không – một – nhiệm – vụ – nào. Có lẽ thương vụ với Mai Hoa là lần đầu tiên Hiệp Dung đòi phụ phí. Vậy nghĩa là sao? – Mai Hoa nghiêng nghiêng đầu. Điều gì đã khiến Hiệp Dung đòi phụ phí – điều mà trước nay gã chưa hề làm?
Đương phân vân, Mai Hoa chợt nghe có giọng nói trong bộ đàm:
-Báo cáo, quân Hiệp Dung đang đánh Sương Sa Đồi.
“Cái quái gì thế?” – Mai Hoa giật mình, hỏi gấp:
-Sao lại đánh Sương Sa Đồi? Hiệp Dung bảo sẽ đưa quân tới Thây Thi Hẻm kia mà?!
-Tôi không rõ lắm. Bọn họ đi thẳng một mạch đến Sương Sa Đồi luôn!
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Mai Hoa lại nghe tiếng Đạt Ba. Gã béo chửi rủa um trời:
-Con bà mày thằng bốn mắt! Mày thọc sau lưng tao à?
-Không, tôi không...
-“Không” cái đầu mày! – Đạt Ba gầm lớn – Tao sẽ bẻ cổ mày!
Tiếng cúp máy cộc lốc dội vào tai Mai Hoa. Gã cú vọ bần thần. Hiệp Dung đang bắt tay với ai? Là Mai Hoa? Là Đạt Ba? Hay với Quỷ Nhãn?
Mai Hoa nhìn lại bản danh sách. Gã chợt hiểu Hiệp Dung chẳng bắt tay với bất cứ ai. Không phải ngẫu nhiên Hiệp Dung đòi phụ phí. Y làm vậy để kiểm tra, để xác minh Ác Lạc Điểu có phải Quỷ Vương hay không. Ngay lần đầu gặp gỡ, y đã biết mọi chuyện, biết cả việc Lục Châu là công chúa. Mai Hoa vỗ đầu, quên mất rằng kẻ muốn giết công chúa đã thuê Quỷ Nhãn và Đạt Ba, hà cớ gì lại không thuê nốt Hiệp Dung? Một điều nữa, Quỷ Nhãn để công chúa ở Thây Thi Hẻm là có lý do. Gã điều quân chặn toàn bộ các nhóm quân của Mai Hoa, chỉ chừa ra Hiệp Dung. Gã biết Hiệp Dung sẽ trở mặt ngay khi tiếp cận được công chúa. Gã biết Hiệp Dung phải tự cứu mình. Nhờ vậy, áp lực dồn vào Thây Thi Hẻm sẽ được giải tỏa, Đạt Ba trở thành con chó mất nhà.
Cho đến tận phút cuối cùng, Mai Hoa đã lỡ quên đặc tính căn bản nhất của con người: vì mình trước tiên.
-Tóc đỏ! Chuột Chù! Rời khỏi đấy ngay! Không được tin Hiệp Dung! Không được tin thằng đó! – Gã cú vọ hét vào bộ đàm.
...
Vô Phong nghĩ Hiệp Dung đang nói chuyện phiếm nên không ngoảnh lại, chỉ hỏi:
-Ông chưa kể chuyện gì?
-À, chuyện hiếp dâm trẻ con. Còn nhớ tôi từng nói gì không, “nếu một trăm người bảo mày là ăn cắp, mày chắc chắn là thằng ăn cắp”. Thế nên tôi tặc lưỡi, mặc người ta muốn nói sao thì nói. Sau này, tôi nghĩ rằng nếu đã là thằng hiếp dâm trẻ con thì cứ thử xem nó ra sao. Đằng nào cũng mang tiếng. Và tôi thử thật! Tôi nhớ đó là một con bé mười tuổi. Quả thực, nó rất thú vị!
“Thằng bệnh hoạn!” – Vô Phong chửi thầm rồi quay về phía sau. Nhưng ngay lúc ấy, Hiệp Dung đặt tay lên mặt hắn. Từ lòng bàn tay gã Đầu Sói bùng phát ngọn lửa. Vô Phong gào lên một tiếng đau đớn. Nghe tiếng kêu, công chúa dừng bước, thấy Vô Phong ôm khuôn mặt đầy máu và lửa, đôi mắt bị thiêu trụi. Bên cạnh nàng, Chuột Chù bị đám Chó Hoang xồ vào đâm kiếm tới tấp. Anh chàng Người Thương Lượng đổ gục, bàn tay quơ quào về phía công chúa trước khi thân thể bị đao kiếm băm nát. Đằng xa, mấy tên Chó Hoang khác giương súng phóng tên lửa, bắn vào Ưng Xám. Phi thuyền phát nổ, rực sáng cả góc trời. Không suy nghĩ, không tính toán, Lục Châu vận nội lực. Nhưng một cơn đau đớn từ sau gáy tràn đến, nàng khuỵu chân, miệng cứng ngắc không nói được gì, đầu óc choáng váng. Hiệp Dung lại gần nàng, cười, đoạn chỉ tay sau gáy:
-Nghe nói công chúa Lục Châu đọc nhiều sách. Nhưng chắc cô chưa từng đọc về thuật châm cứu của Bắc Thần quốc. Thế này nhé, có một trăm linh tám tử huyệt và yếu huyệt. Á Môn thuộc ba mươi sáu tử huyệt, tuyệt đối không được động vào. À xin lỗi, tôi lỡ động vào rồi! Cơ mà đừng lo, cô sẽ không chết. Tôi châm cứu nhiều năm nên kinh nghiệm lắm! Hi hi!
Truyện khác cùng thể loại
1207 chương
100 chương
236 chương
84 chương
117 chương
254 chương