Ngục Thánh

Chương 129 : Quỷ Dữ Hội Ngộ

Cuộc sống của những gã Chó Hoang ở Làng Vui Vẻ chỉ loanh quanh chém giết cướp bóc. Thế giới trong mắt họ bị bó hẹp sau những bờ cát sa mạc. Họ không biết Lục Châu là thánh sứ, càng không hiểu ý nghĩa từ “thánh sứ”. Khi công chúa thi triển phép Ảo Trận, đám Chó Hoang ngây ngốc nhìn nàng. Họ chăm chú vào đôi cánh thanh thiên sau lưng Lục Châu, ngắm nghía từng dòng năng lượng tuôn ra từ đôi cánh đang bao phủ Ác Lạc Điểu. Mắt họ mở to, miệng há hốc, như bọn trẻ vừa khám phá ra điều mới mẻ. Dưới ánh sáng của Ảo Trận, dấu ấn bạo lực trên gương mặt đám Chó Hoang rơi rụng dần. Họ hiền hòa hơn, tâm sự hơn. Vô Phong không nghĩ lũ du thủ du thực đó có lúc như vậy. Ờ thì công chúa đẹp, nhưng mấy cha đâu cần biểu tình dữ vậy? – Hắn tự hỏi. Trong lúc chờ công chúa, Vô Phong tranh thủ ghé qua chỗ Hiệp Dung. Nếu không nhờ gã Đầu Sói, hắn đã biến thành món thịt xay sốt cà từ lâu. Nói một lời cảm ơn là việc hắn nên làm. Tên tóc đỏ ngồi cạnh Hiệp Dung đoạn chìa ra bình rượu – món quà từ ông già đánh xe Đạp Lỗ: -Cảm ơn vì đã cứu tôi. Gã Đầu Sói xua tay, coi đó là chuyện nhỏ. Y cầm bình rượu, ghé mũi hít hửi rồi cười: -Anh bạn biết lấy lòng người khác đấy! Rượu từ Xa Xác Đồng, đúng không? Tin tôi đi, rượu măng man ở thị trấn ấy ngon nhất Âm Giới! Không có ly chén, hai người cầm bình thay phiên nhau uống. Rượu nặng, thơm nhưng cay xé cổ, Vô Phong nhấp một ngụm còn Hiệp Dung chơi hẳn ba choác. Gã Đầu Sói chỉ uống rượu măng man từ Xa Xác Đồng. Hồi ở Bắc Thần quốc, y từng thử hầu hết loại rượu từ bình dân đến cao cấp nên rất sành và kén. Y khẳng định rượu Xa Xác Đồng là độc nhất và không thể tìm được thứ nào tương tự. “Quyến rũ” – Hiệp Dung mô tả vị cay bỏng họng của loại rượu này như thế. Y nói có nghề, dẫn chứng đàng hoàng, tuyệt không phải loại khoác lác. Nhưng từ ngày lập thế lực riêng, thú vui của Hiệp Dung bị hạn chế. Đạt Ba cấm dân Xa Xác Đồng bán rượu cho y và y cũng không được bén mảng tới thị trấn nửa bước. Hai năm qua, đây là lần đầu tiên Hiệp Dung uống rượu. -Đạt Ba là con chó điên không ai xích. – Hiệp Dung nói – Hắn gây chiến khắp nơi, đánh những Đầu Sói ngoài Hồi Đằng, gây hấn với cả phiến quân. Lại còn cướp hàng viện trợ của liên quân nữa! Hắn mang tới hàng tá kẻ thù. Đạt Ba rất mạnh nên chưa ai dám động vào. Nhưng tin tôi đi, hắn sẽ sớm đến Tụ Hồn Hải thôi. Cậu biết đấy… chẳng ai muốn con chó điên loắng ngoắng ngoài đường hết. -Đó là lý do ông rời bỏ Đạt Ba? – Vô Phong hỏi. -Một phần. Nhưng do tính tráo trở của hắn nhiều hơn. Đạt Ba sẵn sàng trở mặt vì mối lợi trước mắt. Với đàn em, hắn đối xử theo kiểu vắt chanh bỏ vỏ. Không vừa ý với ai, hắn sẽ nổi khùng và giết người. Giết thành quen tay luôn! Bọn Chó Hoang sợ Đạt Ba như sợ bệnh dịch. Nếu chẳng nhờ mỏ vàng Sương Sa Đồi, đám thương nhân đâu chịu làm ăn với thằng bệnh ấy? Liệu cậu muốn phục vụ một người như vậy không? Do từng chứng kiến Đạt Ba giết người nên Vô Phong tin lời Hiệp Dung là thật. Nghĩ lại chuyện ở thị trấn Ô Lô Vực, tên tóc đỏ rùng mình. Hắn bóp trán, xua đuổi những hình ảnh kinh hoàng rồi lảng chuyện khác: -Chuyện gì đã xảy ra với ông ở Bắc Thần quốc? Tại sao ông phải tới đây làm Đầu Sói? Hiệp Dung cười, giơ tay như không muốn nói. Nhưng hơi men từ rượu Xa Xác Đồng khiến y phân vân. Lừng khừng một lúc, Hiệp Dung kể bằng giọng thì thầm: -Tôi từng đào tạo pháp sư cho chính phủ Bắc Thần quốc. Bắc Thần nổi tiếng với nghiệp chiến binh này, họ có lịch sử và nền phép thuật lâu đời. Nhưng đó là vấn đề. Vài quan chức muốn tôi nghiên cứu một cấm thuật từ thời phi cơ giới, tên là A Sạ Kiếm, nằm trong hệ Kim niệm. Biết phép A Sạ Kiếm thế nào không? Kẻ dùng thuật ếm bùa một thanh kiếm rồi cấy vào cơ thể phụ nữ mang thai. Thanh kiếm sẽ giết thai nhi, hút chất dinh dưỡng, khiến bà bầu chết dần chết mòn. Mỗi lần cấy là hai mạng người chết, linh hồn của họ bị bó buộc, mãi mãi không siêu thoát. Càng nhiều linh hồn, kiếm càng mạnh và… chắc tôi không cần nói tiếp, nhỉ? Dạ dày tên tóc đỏ nhộn nhạo, cảm giác buồn nôn. Hắn ho khan, hỏi tiếp: -Rồi sao…? -Tôi không đồng ý. Bọn họ gạt tôi ra và tìm người khác thực hiện dự án. Tôi dọa sẽ công khai nó trên báo chí. Họ liền gài bẫy tôi, gán tội ấu dâm. Tù mười lăm năm. Ra tù, vì không thể tìm việc làm, tôi gia nhập băng đảng. Đánh giết lung tung, cậu hiểu đấy, băng đảng mà! Tôi lỡ tay giết một nhân vật quan trọng và bị truy lùng. Túng quá, tôi đành phẫu thuật thẩm mỹ rồi tới Kim Ngân vậy! Rồi ở đây, người ta vẫn cứ gọi tôi là thằng hiếp dâm trẻ con. Hê! -Sao ông không thanh minh? -Vô ích thôi! Người Bắc Thần chúng tôi hay nói thế này: mười người bảo mày ăn cắp, mày chưa chắc là ăn cắp, nhưng một trăm người bảo mày ăn cắp thì chắc chắn mày là thằng ăn cắp. Đời mà! Cậu hiểu chứ? Vô Phong gật gù. Sau một hồi im lặng, hắn nói: -Tôi nghe nói ở địa bàn của ông, trẻ con thường bị bán cho nhà thổ. -Cậu cũng biết à? Thế… muốn thử vài đứa không? Tôi có đầy đủ mặt hàng, từ bọn tươi non chưa một lần đụng chạm cho tới những đứa mặt búng ra sữa nhưng làm tình lão luyện. Muốn loại nào? Tên tóc đỏ nhíu mày, ánh mắt lộ rõ sự ghê tởm. Hiệp Dung cười: -Đừng nhìn vậy, tôi sợ đấy! Thực tình tôi không thích thế, nhưng có nhiều điều luật mà tôi không thể phá vỡ. – Y thở dài, vẻ bất lực – Ở đây, rất nhiều kẻ coi tình dục với trẻ con là bình thường. Phàm cái gì đã thành sở thích hay tính chất, chớ động vào. Khi tạo dựng thế lực cho mình, tôi đã cấm chuyện buôn bán trẻ con. Tôi nghĩ mình đang làm điều đúng đắn. Ồ, dĩ nhiên nó đúng với xã hội cũ nhưng ở Kim Ngân này, nó trái với “thuần phong mỹ tục”. Trước khi tôi đến, bọn trẻ con đã bị sử dụng như hàng hóa rồi. Thế là vài kẻ bất mãn, ngấm ngầm phản tôi. Chúng hớt lẻo với Đạt Ba chuyện tôi xây dựng băng nhóm riêng. Thằng béo ấy rượt tôi như chó rượt, suýt chết! Hiệp Dung ngừng nói, uống ngụm rượu lấy hơi. Gã mời Vô Phong nhưng tên tóc đỏ từ chối. Uống xong, vẫn bằng âm giọng nhỏ rí, gã Đầu Sói tiếp lời: -Cậu biết chuyện thương nhân đi tìm Đầu Sói để tài trợ chứ? Nhưng tôi khác, để gây dựng mọi thứ, tôi phải tìm họ. Đám thương nhân có nhiều sở thích bệnh hoạn, một trong số đó là trẻ con. Thế nên tôi phải chiều theo sở thích của họ. -Tại sao ông nói những chuyện này cho tôi? Hiệp Dung thở dài: -À… lâu rồi tôi không nói chuyện phiếm. Cậu là người lạ, cậu sẽ đi ngay khỏi đây khi tìm thấy món hàng. Thế nên nói chuyện một chút cũng không vấn đề. Vả lại ở đây, tôi có thể trò chuyện với ai? Thương nhân? Không, chẳng bao giờ có cái gọi là chia sẻ giữa những kẻ làm ăn. Với Chó Hoang ư? Không, chúng quá ngu để hiểu những điều đơn giản đó. Nhìn xem… Hiệp Dung hất hàm về phía đám Chó Hoang vẫn đang trố mắt theo dõi phép Ảo Trận của Lục Châu. Y lắc đầu: -Ở Âm Giới đầy rẫy những kẻ như vậy. Bọn chúng sống trong bạo lực quá lâu và coi đó là lý lẽ, là quy luật. Cậu tưởng làm Đầu Sói là thống trị đàn em, muốn gì được nấy? Không, ngược lại đấy! Biết làm sao để sở hữu cái này không? – Y chìa cổ tay, để lộ chiếc khăn vẽ hình đầu chó sói – Cậu phải giết người. Người ta đồn có bốn ngàn chiếc khăn thế này lưu truyền khắp Kim Ngân, số lượng không đổi. Muốn có nó, cậu phải giết một gã Đầu Sói. Nhưng nào đã xong? Lúc ấy, vì chiếc khăn, cậu thành đối tượng bị lùng giết. Vậy là cậu tiếp tục cuộc sống bạo lực, tiếp tục dẫn dắt lũ Chó Hoang chém giết người khác. Đến một lúc, cậu nhận ra mình bị đồng hóa. -Ông đã bị đồng hóa? Hiệp Dung lắc đầu: -Tôi không chắc. Nhưng nếu cậu hỏi Kim Ngân có gì, tôi sẽ trả lời rằng nó chẳng có gì, kể cả tương lai. Gã Đầu Sói trả chai rượu, không quên nở nụ cười cảm ơn. Vô Phong hiểu cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc. Một Đầu Sói không thể phô bày tâm tư cho kẻ khác. Nhưng có thể khiến Hiệp Dung nói nhiều như thế, Vô Phong khẳng định rượu Xa Xác Đồng là thứ chất lỏng tuyệt vời. Hai mươi phút trôi qua, Lục Châu vẫn chưa hoàn thành phép Ảo Trận. Linh hồn Quỷ Vương ngấm vào Ác Lạc Điểu quá lâu, muốn áp chế không dễ. Công chúa ước ngài Tây Minh có mặt ở đây, thời gian niệm phép sẽ rút ngắn đi nhiều. Nhưng đám khán giả Chó Hoang lại muốn nàng ở đây càng lâu càng tốt. Suốt từ đầu đến giờ, bọn họ không rời mắt khỏi công chúa, như thể đây là khoảnh khắc cuối cùng và duy nhất trong đời họ. Có thật họ là một lũ ưa chém giết bạo lực như Hiệp Dung nói? Phải chăng vì họ, Kim Ngân chẳng còn gì, kể cả tương lai? Vốn lạc quan, Vô Phong tin rằng vẫn có thể cải tạo đám Chó Hoang, chỉ là chưa ai chỉ lối. Ít nhất não bộ của họ còn bình thường, chứ ngớ ngẩn như lũ đánh hơi “chó – người” thì đúng là hết cách. Vô Phong quay về chỗ của bọn Mai Hoa. Thấy hắn, gã bốn mắt nhếch mép cười: -Kết thân với Đầu Sói à? Cậu làm tôi ngạc nhiên đấy! -Chỉ là cảm ơn hắn cứu mạng thôi. – Vô Phong nhún vai. -Lát nữa là hết ơn huệ ngay ấy mà! Chuẩn bị đi, có thể chúng ta phải đánh với Hiệp Dung ngay ở đây. Tên tóc đỏ ngạc nhiên: -Tôi tưởng về “điểm an toàn” mới bụp nhau? -Bọn Chó Hoang quá ngu để biết Lục Châu là thánh sứ, nhưng Hiệp Dung khác. – Mai Hoa thì thầm – Gã đến từ Bắc Thần quốc, gã từng làm việc cho chính phủ, lẽ nào không biết phép Ảo Trận của thánh sứ? Nhiều khả năng gã sẽ trở mặt trước. Nhằm đối phó nguy cơ, Mai Hoa đã có kế hoạch trù bị. Đám Chó Hoang hiện còn hai mươi tư người, một mình Vô Phong với chiêu Tử Thiết dư sức đánh dẹp cả lũ. Chiến Tử và Mai Hoa tập trung triệt hạ Hiệp Dung. Gã bốn mắt nhấn mạnh phải giết gã Đầu Sói bằng mọi giá, bởi không gì nguy hiểm hơn chuyện Đầu Sói báo thù. Thực tâm tên tóc đỏ không muốn thế. Cuộc trò chuyện ban nãy khiến hắn bớt thành kiến với Hiệp Dung và có cái nhìn rộng mở hơn. Nhưng Hiệp Dung nói đúng, cuộc đời Đầu Sói là chuỗi bạo lực không hồi kết. Nếu Vô Phong không thẳng tay, kẻ thiệt là chính hắn. Trong khi nhóm Vô Phong bàn chuyện, một gã “chó – người” mon men mò đến. Mọi người nhận ra đó là kẻ đã tặng miếng thịt khô cho công chúa. Lần này, gã “tặng” miếng thịt khô cho mọi người. Tất cả đều từ chối song gã “chó – người” cứ dúi vô, Vô Phong bất đắc dĩ phải nhận. Mai Hoa ém miệng cười khùng khục rồi tiếp lời: -Thú đâu? Mấy người bảo hắn sẽ tới, vậy hắn đâu? Những lúc thế này chúng ta cần nhân lực mà hắn ở chỗ khỉ nào thế? Vô Phong không biết đã đành, Chiến Tử cũng chẳng nói năng gì. Chuột Chù im lặng từ đầu tới giờ chợt lên tiếng: -Hay anh ta chết rồi? Khả năng này rất lớn. Thú vào Âm Giới trước nhóm công chúa và thu thập tin tình báo ở miền đông – khu vực do phiến quân chiếm đóng. Nơi đó nguy hiểm hơn Làng Vui Vẻ gấp trăm lần, sơ sảy chút cũng mất mạng. Nếu quả thực Thú đã chết thì trong trong trường hợp khẩn cấp, nhóm công chúa phải kêu gọi hỗ trợ từ bên ngoài. Theo lời Mai Hoa, hiện có bảy nhóm thánh sứ đang ở quanh vùng đất Dương Hoa Tụ, một lực lượng viện binh đáng kể. Song gã bốn mắt cấm cả đám hé răng thông tin này cho công chúa vì một nguyên nhân đơn giản: kỳ thi Tổng Lãnh. Thêm hai mươi phút nữa trôi đi và phép Ảo Trận chưa chấm dứt. Vô Phong dựa lưng vào tường, cố bình tâm trước trận ác chiến. Hắn bỗng chăm chú kỳ lạ vào miếng thịt khô. Miếng thịt không tệ, nhưng vì nằm trong bàn tay cáu bẩn của gã “chó – người” và dính đầy đất cát, trông nó gớm ghiếc như phân giác cầu. Vô Phong dùng dao xẻo hết lớp bẩn thỉu bên ngoài rồi ăn thử, thấy nó dai như cao su. Nhưng chẳng còn việc gì làm, hắn đành nhai thứ này giết thời gian. Miếng thịt dai nhoách ấy nhỉ ra vị ngọt và Vô Phong cảm giác khỏe khoắn hơn. Hắn dần hiểu tại sao mấy gã “chó – người” leo trèo chạy nhảy không biết mệt. Tuy nhiên, khi Vô Phong mời, chẳng ai có nhã hứng thưởng thức, nhất là Mai Hoa. Gã bốn mắt lắc đầu nguầy nguậy, xua đuổi tên tóc đỏ như đuổi tà. Ít phút sau, công chúa ngừng niệm phép, kết thúc Ảo Trận. Nàng quỳ xuống đất, gương mặt xanh xao do tập trung tinh thần quá lâu. Lớp khí đen lẫn dịch nhớt không còn xuất hiện trên người Ác Lạc Điểu nữa. Như thường lệ, Chiến Tử là người đầu tiên xuất hiện bên công chúa, nâng đỡ và hỏi thăm nàng. Nhưng ngay cả gã “chó – người” cũng xán đến công chúa. Gặp ánh mắt đe dọa của Chiến Tử, gã cúi gằm mặt song vẫn chìa bàn tay cáu bẩn cùng miếng thịt khô về phía Lục Châu. Công chúa đành nhận cho êm chuyện, đợi gã đi khỏi thì ném miếng thịt ra chỗ khác. Đám Chó Hoang tiếc ngẩn ngơ, ai nấy mong Lục Châu thực hiện phép thuật lâu hơn chút nữa. Họ uể oải đứng dậy, bắt đầu lôi con Ác Lạc Điểu vào thùng xe vận tải. Nhưng Hiệp Dung ngăn đám đàn em, sau gọi Mai Hoa ra nói chuyện riêng: -Ông Mai Hoa này, trước khi chuyển con thú tới “điểm an toàn”, tôi có một yêu cầu nhỏ… Biết có biến, gã bốn mắt cướp lời: -Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đền bù chi phí thiệt hại. Mỗi người chết, tôi sẽ trả hai thùng vàng. Giá chung, đúng không? -À, vâng, phải! – Hiệp Dung tươi cười – Mỗi người chết là hai thùng vàng, đúng như vậy rồi! Nhưng tôi có một đề nghị nho nhỏ thế này, mong ông chấp thuận. Hãy thanh toán khoản phụ phí ngay tại đây. Tôi muốn miếng thịt của Ác Lạc Điểu ngay bây giờ. -Không, thưa ông. Hợp đồng ghi rõ chỉ khi nào về “điểm an toàn”, chúng ta mới tính phụ phí. Hãy tôn trọng hợp đồng. -A, vậy không được rồi! Tôi lại muốn khác. Ê, Chuột Chù, qua đây! – Gã Đầu Sói lớn tiếng. Nhận ra nguy hiểm, Chuột Chù đánh mắt báo hiệu Vô Phong và Chiến Tử rồi qua chỗ Hiệp Dung. Gã Đầu Sói hỏi: -Này, Người Thương Lượng, bây giờ tôi muốn thanh toán phụ phí có được không? -Không, thưa ông. – Chuột Chù đáp – Theo luật, nếu muốn thanh toán trước, phải có một bên vi phạm quy tắc hợp đồng. Cho tới lúc này, ông Mai Hoa đã tuân thủ mọi điều khoản, vì thế ông không thể đòi phụ phí ngay ở đây. Hiệp Dung lắc đầu: -Nhưng luật cũng nói nếu một trong hai bên thiếu trung thực, bên kia có quyền thanh toán ngay để tránh rủi ro, phải chứ? Này anh bạn, tôi thấy ông Mai Hoa thiếu trung thực, vì vậy tôi muốn tránh rủi ro. -Tôi không thấy ông Mai Hoa gian dối điều gì cả. – Chuột Chù nói. Hiệp Dung bất thình lình tóm cổ áo Chuột Chù, gằn giọng: -Nói láo đủ rồi đấy! Mày nói bọn thuê tao là thương nhân, vậy tại sao lại có thánh sứ ở đây? Tao đã từng nhìn thấy đại thánh sứ, tao biết đôi cánh, biết cả phép Ảo Trận nữa! Không một thánh sứ nào đi cùng thương nhân cả! Này, ông chủ Mai Hoa, ông giấu tôi chuyện gì? – Hiệp Dung quay sang gã bốn mắt – Con quái thú Ác Lạc Điểu đó là sao? Tại sao tôi không thể xin một phần thịt của nó? Đằng sau, nhóm công chúa và bọn Chó Hoang tự động hình thành hai chiến tuyến. Mai Hoa nói: -Ông Hiệp Dung này, ông là một Đầu Sói, thiết nghĩ ông phải hiểu luật chơi của Kim Ngân. Có nhiều thứ không thể nói ra, có nhiều điều không nên biết. Cô gái của chúng tôi có phải thánh sứ hay không chẳng quan trọng, miễn sao nó đừng gây hại tới hợp đồng. Có luật này mà! Vì vậy ông không thể quy kết chúng tôi gian dối. Khi tiền trả đủ nghĩa là chúng tôi đã trung thực. Hiểu chứ? Hiệp Dung thả Chuột Chù. Y nở nụ cười, bộ mặt phẫu thuật thẩm mỹ vẽ ra những đường quái đản: -Ồ… vậy là chúng ta bắt đầu trung thực với nhau rồi nhỉ? Nếu vậy, tôi rất sẵn lòng. Đừng nghĩ tôi sợ thánh sứ, đây là đất của tôi mà! Gã Đầu Sói vừa cười vừa vén áo khoác. Y không còn nhiều kim châm và dây thép, nhưng số còn lại vẫn đủ cho một trận tử chiến. Mai Hoa rũ ống tay áo thòi ra dao găm: -Có lẽ ông nhầm. Đất Dương Hoa Tụ đâu phải của ông? Bọn Chó Hoang và nhóm công chúa nhìn nhau, chẳng ai bảo ai, tất cả nhất loạt rút vũ khí. Một động thái nhỏ từ hai đầu lĩnh sẽ khiến tất cả lao vào cuộc chém giết. Không khí căng thẳng tột độ. Chuột Chù tuy cố khuyên giải nhưng thực tế đang chuẩn bị tinh thần đào tẩu. Chuyện tới nước này đã không thể cứu vãn, anh ta chỉ cố câu kéo thời gian, được chừng nào hay chừng ấy. Ba gã “chó – người” ngơ ngác nhìn quanh, không hề biết rằng mình sắp thành nạn nhân của “trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết”. Nhưng khi hai bên còn mải gầm ghè dọa dẫm, bỗng từ màn đêm xuất hiện tiếng bước chân rầm rập cùng tiếng đao kiếm lách cách, tựa cơn lũ cuồn cuộn chảy vào lòng núi. Dưới ánh đèn pin nhập nhoạng, cả trăm gã xuất hiện, đông như kiến. Không giống đàn em của Hiệp Dung, lũ này trọc đầu, cởi trần, hầu hết đều xăm trổ. Và khi thủ lĩnh của chúng xuất hiện, nhóm công chúa giật mình thon thót, còn Hiệp Dung không khỏi ngạc nhiên: -Đạt Ba? Sao mày lại ở đây? Đạt Ba chậm rãi bước, tấm thân khổng lồ lịch ịch mỡ, hông lích kích thanh đao quá khổ. Gã gãi đầu trọc, ngoáy ngoáy tay rồi cười: -Tao nhớ ngày trước mày một điều “anh Ba”, hai điều “anh Ba”. Giờ mày rất láo, Hiệp Dung ạ, xưng mày tao chí tớ với anh Ba ngọt xớt hà! Hiệp Dung gãi đầu gãi tai vẻ như không quan tâm. Đạt Ba tiếp lời: -Cái lưỡi láo toét của mày, tao sẽ xử sau. Giờ tao có việc riêng, muốn yên thân thì xê ra chỗ khác. Hiệp Dung rút kim châm, mũi thép nhọn hoắt lấp lóa như đôi mắt đầy sát khí của y: -Ở đây không có chỗ của mày đâu, chó điên. -Mày muốn thế đấy nhé! – Đạt Ba cười – Anh em, lên! Giết tất, chừa lại con bé mắt xanh! Nghe lệnh gã, bọn đàn em ầm ầm lao lên như nước vỡ bờ. Hiệp Dung niệm phép, những đoạn dây thép từ dưới đất sinh sôi, đan lưới mắt cáo ngăn cản quân địch. Trăm người xô tới, tấm lưới oằn cong nhưng vẫn chắc chắn. Hiệp Dung phi kim châm xuyên thủng đội hình quân Đạt Ba, giàn lưới thoáng chốc đẫm máu tươi. Trước tình hình ấy, Đạt Ba hùng hục chạy đến như con trâu, tay kéo lê thanh đao ngoại cỡ. Gã bổ đao vào tấm lưới, bánh ròng rọc trên đao xoay tít, dây xích lách cách điếc tai, lưỡi đao bật mở ngạnh cưa lởm chởm xé nát dây thép. Hiệp Dung phi kim tới tấp, kim biến thành mũi lao nhưng vừa chạm thân thể gã béo thì văng ra, như thể vừa đâm trúng cục cao su. Đạt Ba cười sằng sặc: -Mày biết mày không thể thắng tao mà, Hiệp Dung! Dây thép đứt toác, Đạt Ba tay không xé toang màn lưới rồi lao vào, tay vung đao chặt chém. Hiệp Dung cả kinh vội vàng né tránh. Nhưng đám đàn em của y chạy không kịp, lập tức bị chẻ đôi. Mỗi lần Đạt Ba vung đao là hai ba mạng người chết, mưa máu bay đầy trời. Lũ Chó Hoang của Đạt Ba thừa thắng hò nhau xông qua lỗ thủng giàn lưới, thả sức chém giết. Đàn em Hiệp Dung chống cự quyết liệt nhưng thế yếu người ít nên chết dần chết mòn. Quân Đạt Ba nhanh chóng tràn đến chỗ công chúa. Vô Phong, Mai Hoa và Chiến Tử cố gắng đánh trả song không thể chống lại đạo quân đông đảo như sóng dữ, sóng này chưa hết, sóng sau đã đến, hung hãn hơn, mãnh liệt hơn. Mai Hoa hét lớn: -Bên này đông quá! Không chịu được nữa! Cứu tôi! -Tưởng bên đây không chắc? – Vô Phong to mồm – Lũ này như chó điên ấy! Trong khi đó, Lục Châu vẫn chưa phục hồi sức mạnh. Tập trung tinh thần quá lâu vào phép Ảo Trận khiến nàng không thể dùng phép thuật cơ bản chứ chưa nói phép thần hộ mệnh. Với thực lực của nhóm công chúa, họ vẫn có cơ rời khỏi đây, nhưng Ác Lạc Điểu còn đó, Lục Châu dẫu chết cũng không thể bỏ lại. Làm gì bây giờ? – Công chúa cắn môi suy nghĩ. Giữa lúc đó, Lục Châu chợt thấy gã “chó – người” bị quân Đạt Ba truy đuổi, chính là gã “tặng” miếng thịt khô cho nàng hai lần. Gã chạy bằng bốn chân, khóc lóc vì không hiểu sao người ta đuổi giết mình, như con chó sắp bị làm thịt. Hai đồng bạn của gã đã tan thây dưới lưỡi kiếm điên loạn. Nhìn cảnh ấy, Lục Châu bỗng sinh lòng thương cảm. Trong mắt nàng, kẻ đần độn kia không phải súc vật, anh ta là con người. Nỗi thương cảm ấy như nguồn sức mạnh kích thích nàng. Cô gái vận sức, kéo ra cây pháp trượng từ hư không rồi niệm phép. Một luồng sét nóng bỏng từ cây trượng phóng thẳng về phía bọn Chó Hoang, hất tung chúng lên không trung. Gã “chó – người” nọ há hốc mồm, sau trợn tròn mắt quay sang công chúa. Lục Châu hét với gã, dù chẳng mong gã hiểu: -Chạy đi! Chạy khỏi đây! Sau một hồi ác chiến, quân Hiệp Dung chết sạch, ngoại trừ Hiệp Dung. Gã pháp sư đang vật lộn giữa vòng vây của lũ Chó Hoang. Đạt Ba không xử lý y vội mà nhắm tới công chúa. Gã xua đàn em tràn lên, hàng trăm bước chân nện đất như bầy ngựa hoang phi nước kiệu. Lúc này, dẫu Vô Phong dùng chiêu Tử Thiết cộng thêm thuốc nổ cũng không thể quét sạch lũ điên này. Mai Hoa sợ chết điếng, hai chân cứng ngắc. Chỉ duy Chiến Tử không đổi sắc mặt, gã chợt nói: -Xin lỗi công chúa và mọi người, tôi không cố ý! Dứt lời, gã dậm chân, nhiệt độ lòng núi đột ngột hạ xuống. Khí lạnh lan tràn, bao trùm vạn vật. Bọn Chó Hoang rùng mình, bước chân chậm dần, sau gục xuống vì không chịu nổi cái lạnh khủng khiếp. Vô Phong rung lập cập đánh rơi kiếm, miệng thở đầy khói trắng, lông mày phút chốc bỗng đóng băng. Trong trí nhớ của hắn, đất Thiên Phạn về đêm cũng chẳng kinh khủng thế này. Khi công chúa dùng phép Ảo Trận, Chiến Tử đã bí mật khởi động máy phun sương trên Thiết Giáp Hạm, tăng độ ẩm trong lòng núi. Vốn dĩ đây là kế hoạch đối phó Hiệp Dung, nhưng Đạt Ba xen vào và Chiến Tử phải chuyển đổi đối tượng. Giữa vùng băng giá, tất cả như chết cóng, chỉ riêng Chiến Tử hoạt động bình thường. Gã bước tới, đối diện gã béo Đạt Ba. Tên Đầu Sói tuy không bất động như lũ đàn em song thể xác hoạt động kém linh hoạt hơn hẳn. Gã cười: -Băng kỹ… thật thú vị… Gã vung đao nhưng tốc độ chậm chạp. Chiến Tử lách người, đoạn xoay Thiết Giáp Hạm đâm thẳng tim đối thủ. Nhưng Chiến Tử ngỡ ngàng khi thấy thân thể ục ịch mỡ của Đạt Ba lún sâu, cuốn chặt lưỡi Thiết Giáp Hạm. Chiến Tử rút đao không nổi, Đạt Ba nhếch mép cười khì khì: -Thú vị, nhưng đếch ra gì! Gã vận sức, cánh tay bốc khói rồi đấm thẳng mặt địch thủ, tốc độ xuất chiêu nhanh hơn rất nhiều. Chiến Tử lãnh trọn đòn, văng đi như diều đứt dây, trượt dài trên đất, sau bất tỉnh. Cơ thể Đạt Ba xoắn vặn, đẩy thanh đao ra khỏi người, da thịt lành nguyên, chẳng hề trầy xước. Gã vận sức, toàn thân bốc khói như đầu máy hơi nước và đỏ lựng. Giờ đây, gã tùy ý di chuyển trong vùng tác động Băng kỹ của Chiến Tử, chẳng gặp chút khó khăn nào. Đạt Ba thẳng tiến đến chỗ công chúa. Lục Châu vội vã dùng Lôi niệm, pháp trượng xập xòe bắn luồng sét chói mắt thẳng ngực Đạt Ba. Gã hơi khựng lại, sau tiếp tục tiến bước. Tới khi công chúa kiệt lực và không thể niệm phép nữa, con quái vật béo ú vẫn nguyên lành, không chút tổn thương. Gã cúi xuống, giật tung khăn che mặt của Lục Châu, nhìn ngắm nàng một chút rồi cười sặc: -Theo luật thì Đầu Sói không được đụng đến món hàng. Nhưng mà hàng cỡ này… đành nhắm mắt cho qua vậy! Này cô em, vui vẻ với ta tí nhé? Bọn đàn bà ở Kim Ngân làm ta phát bệnh rồi! Đạt Ba cười đểu, bàn tay rờ rẫm xuống cổ áo Lục Châu và xé tung nó ra. Bọn Vô Phong và Mai Hoa bị Băng kỹ tác động, chẳng thể làm gì ngoài việc trơ mắt nhìn Đạt Ba làm nhục công chúa. Lục Châu cắn răng khóc, nước mắt giàn giụa, định liều mạng dùng phép thần hộ mệnh. Nhưng đúng lúc bàn tay Đạt Ba vừa chạm vào da thịt nàng, một cái bóng vồ tới, đấm lệch mặt gã béo. Tên Đầu Sói choáng váng, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì hứng tiếp một cú đẫm lõm mặt nữa. Gã trượt trên đất, mặt từa lưa máu, miệng chửi bới: -Thằng chó nào đấm tao thế? THẰNG NÀO? Công chúa vốn nghĩ Chiến Tử cứu mình, nhưng khi ngẩng mặt lên, nàng chợt nhận ra đó là người khác. Nói đúng hơn, cách đây vài phút, gã còn xuất hiện trong bộ dạng một con chó bị người ta đuổi đánh. Gã cào vào người mình, từng mảng da thịt bong tróc và rơi xuống, để lộ những đoạn dây kim loại cắm ngập thân thể. Vô Phong há mồm bởi hắn biết thứ này. Chúng là dụng cụ thay đổi ngoại hình của Tất Tử - gã sát thủ của Thổ Hành (*). Khi những đoạn dây được tháo ra, gã hiện nguyên hình là một sinh vật cao lêu nghêu, tay chân lồng khồng như vượn, tóc nhờn nhẫy dính bết mồ hôi phủ lên gương mặt sứt sẹo. Gã che đôi mắt và đeo một chiếc kính râm đen, sau nở nụ cười. Gã cười với công chúa, cười với Vô Phong, cười với Mai Hoa, cười với Đạt Ba, cười với tất cả. Không phải tự nhiên mà một tên “chó – người” của Hiệp Dung chết trước ngày khởi hành (**). Không phải tự nhiên gã đưa cho mọi người miếng thịt khô. Và không phải tự nhiên đến bây giờ gã mới xuất hiện. Con quái vật đã ở đây từ trước. Thứ sinh vật kinh khủng đó quỳ xuống cạnh công chúa, hít hít ngửi ngửi rồi dụi đầu vào lòng nàng như con chó cưng làm nũng cô chủ. Lục Châu cứng người, không biết xử lý ra sao. Rồi bất chợt con chó ngẩng đầu, đôi mắt đeo kính râm nhìn thẳng nàng, miệng nhe ra hàm răng nhọn hoắt bịt sắt – là hàm răng mà Vô Phong từng nghe rằng đã cắn xé và nhai nuốt không ít thịt người: -Công chúa à, đáng ra cô nên ăn miếng thịt khô đó, giờ có phải đỡ khổ không? Hi hi! Tôi là Thú, con chó dễ thương của Thổ Hành, xin nghe công chúa sai bảo. Tôi sẽ dễ thương với cô chủ nếu cô chủ dễ thương với tôi. Cô cần tôi sủa không? Gâu gâu! Gâu gâu! Nghe giống chưa? Hì hì!