Ngục Thánh

Chương 117 : Đại Lộ Đỏ

Ác mộng không quay lại ngay sau lần xuất hiện đầu tiên mà sẽ kiên nhẫn đợi chờ, nhằm lúc con người vui vẻ nhất mới tấn công. Với Lục Châu, nó lui vào bóng tối và tạm thời buông tha cô gái. Ở Hồi Đằng, giấc ngủ thường ngắn, đứt đoạn, tựa một cuốn truyện mỏng bị xé mất vài trang giữa và làm người ta hết muốn đọc những trang kế. Không thể nói Lục Châu đã có giấc ngủ ngon. Nàng luôn có cảm giác chập chờn, ý thức phập phù như trôi nổi trong làn nước. Đến 6 giờ tối, công chúa trở dậy với cái đầu đau nhức cùng thân thể bải hoải. Tuy vậy, trong lúc ngủ, nàng không gặp lại gương mặt với đôi mắt mở trừng trừng của người chết, cũng không nghe thấy tiếng khóc xé lòng trên Hồi Đằng Cô Mộ. Một giấc ngủ không trọn vẹn nhưng an lành, ít nhất cơn mệt mỏi từ chuyến đi hôm qua đã hết. Sau công chúa, đến lượt Chiến Tử tỉnh giấc. Cái mặt gã vẫn trơ trơ như nước đá, không ngáp, không mỏi mệt và nếu không để ý cặp mắt đỏ vè, ai nấy đều nghĩ gã thức nguyên ngày. Cả nhóm dậy hết, còn mỗi Vô Phong hưởng thụ giấc nồng. Bao nhiêu tật xấu lúc ngủ, hắn phơi bày sạch sành sanh. Không chỉ sở hữu tiếng ngáy kinh hoàng, tư thế ngủ của hắn cũng hết sức kinh dị. Mai Hoa là nhân chứng sống cho câu chuyện này. Từ lúc nhận nhiệm vụ “canh gác”, gã bốn mắt chứng kiến Vô Phong lăn lê bò toài đủ kiểu. Tên tóc đỏ khi nằm sấp, khi nằm nghiêng, khi cuộn tròn như bánh xe lăn sang chỗ Chiến Tử, Mai Hoa rồi công chúa – đủ một vòng lại lăn về chỗ cũ. Giờ đây hắn đương an giấc kiểu trồng cây chuối: lưng tựa xuống đất, chân tựa vào tường và chổng ngược lên trời. Vô Phong không diễn xiếc mà ngủ, ngủ say hẳn hoi. Con bà nó đang ngáy thật kìa! – Mai Hoa dụi mắt tưởng mình ngủ mớ. Ngay cả Chiến Tử, kẻ thờ ơ với mọi thứ cũng phải trố mắt với kiểu ngả ngốn chẳng giống ai của Vô Phong. Công chúa cũng thấy bộ dạng khó coi đó, nàng nói khẽ: -Để Phong ngủ thêm lát nữa. Chốc gọi anh ấy cũng được. Ba người đồng ý với công chúa, họ tụm lại với nhau, coi như không biết thứ sinh vật tóc đỏ kia. Mai Hoa khởi động máy chiếu ba chiều, mở ra tấm bản đồ sa mạc Hồi Đằng. Trên bản đồ, gần sát mép khu lòng chảo có bốn chấm tròn màu trắng ở chung một chỗ, chính là bốn người nhóm công chúa. Từ chỗ họ tới thị trấn gần nhất dài khoảng một trăm năm mươi cây số (150). Hai phần ba đoạn đường đầu tiên khá an toàn, nhưng một phần ba còn lại là vấn đề bởi nó nằm trên một trục đường lớn xuất phát từ hướng đông bắc. Trục này khá quan trọng do đoạn đường cuối của nó chia thành ngã ba: nhánh tây dẫn tới Vùng An Toàn số 51, nhánh đông dẫn vào Sinh Lộ – nơi liên quân kiểm soát, còn đi thẳng là đến địa phận của Đầu Sói. Mai Hoa nói: -Vừa an toàn, vừa nguy hiểm, có thể nói là vậy. Khá nhiều người qua lại tuyến đường này, từ dân tị nạn, thương nhân cho tới trộm cướp, thậm chí phiến quân. Khu này… – Gã chỉ vào đoạn đường phía trước ngã ba – …gọi là “Đại Lộ Đỏ”. Khi đó đội Ưng Xám phải tách ra, không thể đi chung nữa. -Vậy ai sẽ cung cấp lương thực và nước uống cho chúng ta? – Lục Châu hỏi. -Đại Lộ Đỏ không thiếu thứ gì, nhưng phải bỏ tiền ra mua. Cơ mà giá lương thực khá đắt, tôi sẽ cố lo chuyện đó. Lục Châu cười: -Anh không phải lo tiền bạc. Chúng tôi sẽ chi trả đầy đủ. -Tôi không nghi ngờ tài lực của Phi Thiên. Nhưng ở Kim Ngân, mang nhiều tiền là vác quan tài trên lưng. Không chỉ bọn cướp, đám dân tị nạn cũng là nguy cơ. Nghèo đói sinh trộm cắp, muôn đời là thế. Hơn nữa… Gã bốn mắt nói chưa xong thì tấm thân mang tên Vô Phong lộn úp, đổ uỵch xuống, chân suýt đè lên máy chiếu. Cả đám giật mình tưởng bom rơi, còn Vô Phong vẫn ngủ ngon lành như thể hành động của hắn chẳng hề đe dọa hòa bình thế giới. Chưa hết, hắn còn gác một chân lên… người Chiến Tử, sau ôm chặt cứng gã này. Chiến Tử bối rối, mấy lần hẩy con ký sinh tóc đỏ ra mà không được. Công chúa quay mặt vào tường nín cười, nàng chưa từng thấy Chiến Tử gặp khó như vậy. Mai Hoa không ngạc nhiên, Vô Phong có thể ngủ kiểu trồng chuối thì chuyện hắn ôm ấp ai đấy là quá đỗi bình thường. Gã bốn mắt ho khan vài tiếng rồi tiếp tục bàn việc: -Ờm… chúng ta nói tới đâu rồi? À… tôi định nói là cô quá nổi bật, công chúa à. Lục Châu mím môi cố gắng không nghĩ tới Vô Phong thêm nữa. Nàng hỏi lại Mai Hoa: -Xin lỗi, anh vừa nói gì? -Tôi nói cô quá nổi bật. Biết tại sao không? Cái mùi của cô. Nó không đơn thuần chỉ là nước hoa hiệu “Hồng Thường – 135”, nó mang mùi dòng dõi hoàng gia, mùi của người đã sống trong hoàng cung nhiều năm. Tin tôi đi, ở Kim Ngân không cần chó săn vì mũi bọn cướp thính hơn nhiều. Cô sẽ thu hút chúng. Còn nữa, đôi mắt của cô. Phải, đôi mắt màu xanh thẫm đó sẽ hớp hồn kẻ khác, nó tố cáo cô là một phụ nữ đẹp dù che mặt kín cỡ nào chăng nữa. Đừng nhìn ai đó quá lâu, tạm bỏ thói quen dùng nước hoa và… cô nên nhịn tắm vài ngày. Công chúa ngớ người nghe Mai Hoa kiến giải. Nàng không chắc mình mang phẩm chất quý phái hay thu hút gì gì đấy, song loại nước hoa nàng dùng đúng là “Hồng Thường – 135”. Nó có mùi hương dịu nhẹ, tự nhiên và không làm người đối diện khó chịu. Tuy nhiên có hàng tá loại nước hoa tương tự, Lục Châu dùng thứ này chỉ vì sở thích. Nàng nghi ngờ năng lực của Mai Hoa không chỉ giới hạn trong tình báo và tra khảo. Nhưng không tắm ư? – Lục Châu rùng mình, cảm tưởng đám vi trùng sắp sinh sôi nảy nở trên da. Thiên tính của nữ giới là tắm gội, từ bỏ đâu dễ? Cô gái nhăn nhó: -Anh có quá lời không vậy? Không tắm? Tôi sẽ… hôi hám! -Bốc mùi một chút sẽ giúp cô an toàn. Tuy nhiên, để cô tới giai đoạn “bốc mùi”, e rằng cần kha khá thời gian. Hãy chịu khó một chút, công chúa. Cái mùi của cô sẽ thu hút nhiều thứ, ví dụ… Vô Phong ngáp một tiếng lớn cắt ngang lời Mai Hoa. Hắn buông Chiến Tử, vươn vai duỗi tay duỗi cẳng rồi quay ngoắt sang trái, chân gác lên người Mai Hoa, đầu thì gối lên… đùi công chúa. Lục Châu cấm khẩu, bần thần hồi lâu. Trong lúc công chúa chưa kịp phản ứng, tên tóc đỏ bất giác khịt khịt mũi, đôi tay vô thức ôm lấy eo cô gái rồi… rúc vào lòng nàng ngủ ngon lành. Bản mặt tên này lúc đó thực quá ăn rơ với hai chữ “đê tiện”. Lục Châu nhìn Mai Hoa, gã bốn mắt nhún vai, ngón tay trỏ xuống tên tóc đỏ: -Đây là một ví dụ điển hình. Công chúa không bình luận thêm nữa. Tình cảnh này đủ khiến nàng khó thở chứ đừng nói trả lời. Phải mất một lúc Lục Châu mới gỡ được Vô Phong ra và cũng ngần ấy thời gian để nàng gọi hắn dậy. Tên tóc đỏ tỉnh giấc không hẳn vì công chúa mà vì cái bụng kêu ca dữ dội. Thấy cả đám nhìn mình chằm chặp, Vô Phong ngạc nhiên: -Tôi dậy muộn quá à? Xin lỗi, nhưng còn thời gian ăn không? Đói quá! Lục Châu lắc đầu và nói mọi người đang chờ hắn, sau đó cả nhóm bắt đầu bữa ăn. Thức ăn chỉ toàn món đóng hộp đủ dinh dưỡng song kém ngon miệng, cộng thêm nước tăng lực Thổ Hành làm đồ giải khát. Điểm nhấn đáng kể là lô túi giấy thực phẩm mỏng dính mà Vô Phong thửa từ quân doanh số 28. Nhiệt độ ở sa mạc đang chuyển lạnh nhưng cát hẵng còn nóng rãy, đủ thời gian để Vô Phong chôn những túi giấy xuống cát. Sau năm phút, chúng nở phình như túi bỏng ngô, bên trong đựng món thịt gà nóng hổi cùng nước sốt. Không tệ! – Cả đám gật gù khi thưởng thức món này, còn tên tóc đỏ ước gì mình đã vơ vét nhiều hơn. Không khí giữa bốn người khá trầm lặng. Ai nấy tập trung ăn, hầu như không nói với nhau câu nào. Duy Vô Phong hơi lấn cấn. Hắn nhớ trước lúc tỉnh dậy có cảm giác rất thoải mái, như thể ôm được cái gối vừa bự vừa mềm. Hắn nói chuyện này với mọi người, đoạn hỏi cái gối đâu và ai giữ nó. Mai Hoa liền nghiêng đầu sang Chiến Tử: -Nó đây! -Là sao? – Tên tóc đỏ nhíu mày. -Cái gối của cậu đây! Ôm hàng tiếng đồng hồ không chịu bỏ, phải không công chúa? Lục Châu không đáp nhưng ngừng ăn, nàng sợ nếu ăn tiếp sẽ chết sặc vì cười. Vô Phong ban đầu không tin, nhưng trông biểu hiện của công chúa, mặt hắn đần thối rồi tự hỏi mình đã gây nên tội nghiệt gì. Hắn khẳng định chuyện này mà đến tai Tiểu Hồ, con nhỏ tinh quái đó sẽ bêu riếu hắn hàng tháng trời. Khốn nỗi Lục Châu rất thân thiết với cô ta, đàn bà lại vốn đa sự nên thể nào sự tích hôm nay cũng lan truyền khắp Thần Sấm, không chóng thì chày. Nhơ rồi, tấm thân tôi nhơ nhuốc thật rồi! – Vô Phong thẫn thờ, lòng dạ chẳng còn hứng thú ăn uống, thầm nghĩ chết quách đi cho bớt ô nhục. Nửa tiếng sau, bữa ăn kết thúc và chẳng có màn tự vẫn nào của tên tóc đỏ. Họ đốt tất cả túi giấy, hộp đựng nhằm thiêu hủy mọi dấu vết, đề phòng có kẻ bám đuôi. Người duy nhất đang đuổi theo họ – theo Lục Châu biết – là Thú. Ngày đầu tiên đã qua, Lục Châu vẫn chưa nhận được tin tức nào của gã này ngoài lời khẳng định chắc như đinh đóng cột từ thuyền trưởng Nhất Long: Thú sẽ tới. Bất quá gã tới lúc nào thì không ai dám khẳng định. Lục Châu lo rằng với tình trạng khí hậu khắc nghiệt ở Hồi Đằng, khéo một tuần nữa cũng chưa thấy mặt Thú. Vả lại gã chưa từng tập luyện cùng nhóm, liệu có ổn? – Công chúa nghĩ ngợi. Cả đám nghỉ ngơi thêm nửa tiếng, đến 8 giờ thì khởi hành. Khi bước ra khỏi căn nhà cát, bốn người gặp gió lạnh từ đằng đông quật tới và nghe thấy những luồng cát bay lào xào bên tai. Chúng, những nô lệ của bóng tối, đang hò reo chào mừng nhóm công chúa quay lại không gian đen đặc khổng lồ. Lúc này chỉ số nhiệt độ sa mạc chỉ loanh quanh trong năm đầu ngón tay. Vô Phong rùng mình, cảm giác một lưỡi bào buốt giá đang nạo sạch từng lớp quần áo, lột từng mảng da thịt. Mười hai tiếng bộ hành trong cái lạnh, quãng đường dài dằng dặc ẩn tàng vô số hiểm họa, áp lực vô hình song khủng khiếp từ màn đêm, giám sát nhất cử nhất động của Chiến Tử… từng ấy thứ đang chờ đợi Vô Phong. Phía bên kia, Lục Châu thu hồi những đoạn sa kết tuyến, ngôi nhà cát sụp xuống như chưa hề tồn tại. Công chúa kiểm tra ba lô lần nữa, sau khi chắc chắn giấy thông hành vẫn an toàn, nàng nói: -Chúng ta vẫn giữ đội hình cũ nhé, ai có ý kiến không? Không hả? Vậy đi thôi! Bốn người đeo kính nhìn đêm và dưới sự dẫn đường của Mai Hoa, họ bắt đầu dấn thân vào bóng tối. Trên cao, phi thuyền Ưng Xám cũng nhập cuộc. Qua bộ đàm, nhóm công chúa có thể nghe giọng cô nàng A2: -Chúng tôi đã trở lại. Mọi người khỏe cả chứ? Được rồi, có vài thông tin mọi người nên biết. Nhiệt độ ngoài trời là 2 độ C, vận tốc gió hai mươi dặm một giờ, không lý tưởng lắm. Tôi nghĩ đêm nay mọi người sẽ khó đi xa. Công chúa, cô nghe rõ chứ? Tôi… Không đợi A2 nói hết, anh chàng A1 lập tức chen ngang: -Tình hình ổn định, trong bán kính mười cây số không có dấu hiệu khả nghi. Tuy nhiên gió cát mạnh khiến tầm nhìn của chúng tôi bị hạn chế. Có lẽ chúng tôi nên kiểm tra thêm các khu vực lân cận, hãy luôn cảnh giác và giữ liên lạc. Ánh đèn đỏ từ chiếc phi thuyền chậm rãi di chuyển về hướng đông. Như chợt nhớ ra điều gì, Vô Phong gỡ kính rồi ngẩng mặt nhìn bầu trời. Một chút thất vọng len lỏi vào tâm trí hắn. Đêm nay không có trăng. … Sau nhiều giờ cuốc bộ, nhóm công chúa chẳng rõ đã đi được bao xa bởi còn mải vật lộn cùng gió, cát và bầu không gian với mức nhiệt số âm. Sự lạnh lẽo không đứng nguyên một chỗ, nó bện vào những ngọn gió đông, quất xuống bốn người họ như đòn roi vọt quất lưng đám nô lệ. Giả như cái lạnh có hình hài, bốn người đã vùng dậy giết chết nó ngay tức thì. Họ cũng chẳng rảnh coi xem cảnh vật xung quanh có gì đổi khác. Nhưng té ra đấy là chuyện hay bởi mọi thứ ở sa mạc này đều chung cái tên “Nguyễn Y Vân”, nhìn vào chỉ thêm nản lòng. Giá rét làm Vô Phong nhớ nhung cái nóng ban ngày. Cái nóng chảy mỡ khó chịu và đầy bức bối đó, Vô Phong thấy nó đáng yêu đến kỳ lạ. Giá rét khiến hắn nghĩ kho tàng phép thuật khổng lồ của thế giới Tâm Mộng thực chất là mớ rác rưởi bởi chẳng có phép thuật nào thay đổi thời tiết. Tên tóc đỏ bắt đầu tìm ra chất thơ mộng trên những con phố vắng tanh như nghĩa địa ở Vùng An Toàn số 28, so với nơi quái quỷ tối như hũ nút này, chúng lãng mạn hơn nhiều. Trước lúc tới sa mạc, hắn rất háo hức vì được dấn thân phiêu lưu, nhưng sự háo hức ấy như cục nước đá đang tan chảy trên mặt cát nóng. Hồi Đằng là thế. Những kẻ chôn xác ở đây vì đói khát thì ít mà chết bởi tuyệt vọng thì nhiều. Trong mắt người băng qua Hồi Đằng, con đường phía trước mênh mông như đại dương không điểm dừng. Không chỉ lòng quyết tâm mà cần nhiều phẩm chất hơn thế để vượt qua sa mạc này. Với công chúa, “nhịn tắm” là một phẩm chất như vậy. Đàn ông có thể nhịn tắm vài ngày, vài tuần hay… cả tháng, không vấn đề. Còn với nữ giới, bất kể sang hèn hay địa vị xã hội cao thấp thế nào, một ngày không tắm là thảm họa diệt vong. Ưa thích tắm gội là thiên tính của họ. Riêng Lục Châu, việc tắm thậm chí được quy ra thời khóa biểu và nâng tầm nghệ thuật. Ở hoàng cung Phi Thiên, công chúa có phòng tắm rộng lớn, có những cô hầu gái giúp nàng làm sạch bản thân, sở hữu bộ sưu tập ti tỉ loại dầu thơm dưỡng da hay nước hoa mà bất cứ cô gái nào cũng ao ước. Nhưng đó là chuyện ngày hôm qua. Ngày hôm nay là sa mạc và chẳng có cái bồn hoa lệ nào dành cho cô gái. Thực chất việc tắm táp ở sa mạc là dùng khăn ướt lau cơ thể bởi nước không có nhiều. Nhưng ngay cả việc này, Lục Châu cũng bị hạn chế. Mai Hoa khuyên nàng như vầy: -Tôi nói rồi đấy, cô có thứ mùi quyền quý rất đặc trưng. Chịu khó đổ mồ hôi vài ngày đi, công chúa. Với lại chúng ta nên dành nước để uống, không phải mấy trò vệ sinh linh ta linh tinh. Tin tôi đi, bẩn dễ chịu hơn khát nhiều lắm! Lục Châu nhăn nhó. Bên trong nàng diễn ra một trường ác chiến giữa lý trí và thiên tính; lý trí nói nàng quá đỏng đảnh chỉ nghĩ việc chải chuốt, thiên tính lại khiến nàng rùng mình khi nghĩ cảnh vài ngày tới sẽ trở nên hôi hám. Nhưng bằng quyết tâm sắt đá, nàng đành nghe lời Mai Hoa, dù hơi miễn cưỡng. Hành trình tới Kim Ngân do nàng lựa chọn, vì vậy nàng phải tự gánh lấy những hệ lụy, khó khăn hay hậu quả. Công chúa thấy so với lần lạc vào đất chết ở Lạc Việt, quằn quại nguyên ngày với những xác sống thường xuyên ói mửa giòi bọ, nhịn tắm không phải vấn đề lớn. Chuyện nhỏ! – Nàng tự trấn an. Nhưng hóa ra “chuyện nhỏ” này phiền phức hơn Lục Châu tưởng tượng. Nàng ngộ ra rằng đời người dễ phát điên vì mấy chuyện tủn mủn vụn vặt hơn những chuyện trọng đại. Sau ba ngày, nhóm công chúa đã vượt qua bảy mươi cây số, trung bình một ngày đi được hơn hai mươi cây, kém xa so với lúc khởi hành. Nhưng cần nói rằng quãng đường khắc nghiệt hơn gấp bội, đi được từng ấy là cả nỗ lực to lớn. Sau mỗi cuộc hành trình, tất cả họ đều kiệt sức, thân thể ướt đẫm mồ hôi dù suốt đêm trầm mình trong gió rét cắt da cắt thịt. Cũng thời gian ấy, Lục Châu dùng nước chỉ – để – uống, tuyệt không dùng vào việc khác. Nhưng từng ngày trôi qua, nỗi bứt rứt mang tên “tắm gội” quấy nhiễu cô gái càng dữ, như một đứa trẻ mè nheo đòi mẹ mua quà và khi không được đáp ứng thì khóc rống lên. Nữ giới vốn yếu đuối trước bản năng của chính mình, Lục Châu cũng vậy. Đến ngày thứ ba, tính cách công chúa thay đổi khá nhiều: nàng lớn giọng hơn, dễ cáu gắt hơn, ngữ điệu thường cụt lủn không đầu không cuối, hệt một quả bom đã tịt ngòi nhưng tiềm ẩn nguy cơ nổ lanh tanh bành bất cứ lúc nào. Tắm gội – chung quy vì hai chữ ấy mà nàng khổ sở. Nàng chắc mẩm mình đã thành một ổ dịch bệnh truyền nhiễm, nàng thấy từng đàn vi trùng đang bò lổm ngổm trên tóc, trên da, trên từng ngóc ngách cơ thể. Suy nghĩ đó càng được củng cố khi ba gã đàn ông hạn chế tiếp xúc công chúa. Mai Hoa hay Vô Phong đã đành, đằng này Chiến Tử - người mà Lục Châu tin tưởng nhất cũng giữ khoảng cách với nàng. Điều này làm Lục Châu khó chịu gấp vạn lần chuyện nhịn tắm. Tối hôm ấy, trong căn nhà cát, Lục Châu ngồi kế bên Chiến Tử và nhìn gã rất lâu, tới nỗi gã phải mở miệng: -Chuyện gì sao, công chúa? -Tại sao anh tránh mặt em? Có phải vì… em quá hôi hám? Hàng lông mày Chiến Tử chau lại rồi cả khuôn mặt nhăn nhó. Nên nhớ bản mặt gã trước nay như cục nước đá, câu hỏi của Lục Châu phải chứa đựng ý nghĩa lớn lao lắm mới làm nó biến dạng. Chiến Tử đáp lời: -Cô nói gì thế, công chúa? Tôi không hiểu?! Chỉ là tôi nghĩ cô muốn được ở một mình. Lục Châu ngẩn người, tự hỏi mình nói thế bao giờ. Thực tình, ba gã đàn ông đều hiểu phải tránh xa phụ nữ khi họ tức giận. Thực sự, Lục Châu chẳng hôi hám như nàng tưởng. Tối hôm đó, Vô Phong lại trình diễn màn ngủ ngáy quái dị; hắn trồng cây chuối, lăn một vòng quanh nhà cát rồi ngả lên đùi công chúa, ôm lấy eo nàng ngủ ngon lành. Hắn làm thành thục, nhanh gọn tới nỗi Lục Châu chẳng kịp phản ứng. Và trông điệu bộ tên tóc đỏ mới đê tiện làm sao: miệng cười nhếch mép, mũi hít hà như thể đang an giấc trên một cánh đồng đầy hương hoa. Trông cảnh tượng này, Mai Hoa bịt mồm, cố chuyển tiếng cười thành tiếng ho khan, sau nói: -Biết tôi nghĩ gì không, công chúa? Có một vài loại người mà những dơ bẩn thể xác không thể làm mất đi cái mùi cao quý của họ, chỉ có cách tra tấn hoặc đày đọa tinh thần họ suốt thời gian dài thì may ra. Ồ, tôi đùa thôi, đừng để ý! Câu chuyện của Lục Châu chỉ là một phần nhỏ trong vô số khó khăn trên đường đi. Không phải tự nhiên mà Mai Hoa khuyên công chúa ngừng tắm rửa. Càng gần Đại Lộ Đỏ, khí hậu càng khắc nghiệt, gió cát như bầy đỉa vô hình quấn bám người bộ hành và hút cạn sức lực của họ. Hệ quả là nước được tiêu thụ nhiều hơn bình thường. Ngay cả Mai Hoa, kẻ có kinh nghiệm sống mười năm ở Kim Ngân cũng không uống nước ít hơn ba người đồng đội. Trước cơn khát, mọi kinh nghiệm hay lý luận đều vô nghĩa. Ngày thứ hai, nhóm công chúa đã sống mà không có nước gần ba tiếng trước khi Ưng Xám kịp mang hàng viện trợ tới. Vô Phong sẽ không bao giờ quên một trăm tám mươi phút kinh hoàng đó. Vì khát cháy cổ, hắn đã cố liếm láp, hy vọng có giọt nước nhỉ ra từ cái chai rỗng khô khốc. Hắn thậm chí chẳng còn hơi sức chửi Vạn Thế, cả ngoài miệng lẫn trong tâm trí. Tư tưởng của hắn phân thành hai nửa: nửa này mong tìm thấy nước, nửa kia muốn chết ngay để thoát khỏi tình cảnh khốn khổ. Mãi khi Ưng Xám mang hàng viện trợ đến, tên tóc đỏ mới hoàn hồn, cảm giác vừa trở về từ Tụ Hồn Hải. Nhưng thời tiết hay nước uống không phải lý do làm bọn Vô Phong chậm trễ. Trong cuộc hành trình, họ không chạm trán trộm cướp nhưng gặp nhiều thứ nguy hiểm hơn: dân tị nạn và đoàn thương nhân. Ngày đầu tiên, bọn Vô Phong phát hiện một nhóm tị nạn khoảng hai trăm người từ hướng bắc đi xuống, trùng với đường di chuyển của họ. Cực chẳng đã, bốn người phải chuyển sang đường vòng bởi chẳng thứ gì hấp dẫn bọn cướp bằng đám dân chúng yếu đuối tay không tấc sắt. Sang ngày thứ hai, một đoàn thương nhân từ phía tây nam đi lên và buộc nhóm công chúa dừng bước. Hầu hết dân buôn ở Kim Ngân đều thuê chiến binh bảo vệ hàng hóa, nhưng bọn cướp chẳng hề e sợ mà sẽ liều lĩnh hơn, nguy hiểm hơn. Những cuộc đánh nhau giữa đội áp tải hàng và lũ cướp xảy ra như cơm bữa. Nhưng theo lời Mai Hoa, nếu có cơ hội, nhiều đoàn thương nhân sẵn sàng cướp bóc. Ở Hồi Đằng, mọi thứ đều có giá trị và ai cũng có thể trở thành kẻ ác. Nhóm công chúa một lần nữa phải chuyển qua tuyến đường mới dài hơn, tiến độ di chuyển vì vậy chậm hơn nhiều so với dự kiến. May mắn cho bọn Vô Phong, rạng sáng ngày thứ tư không xuất hiện bất cứ sự cản trở nào. Chướng ngại duy nhất là thứ thời tiết ẩm ương của sa mạc, tuy nhiên họ đã quen với nó. Với họ, những đoạn đường cát lún nuốt chân người, những cơn bão cát từ hướng đông đổ tới hay khí hậu lạnh giá giờ đây chỉ là chút khó chịu ngoài da, không hơn. Sự quen thuộc khiến họ bớt mệt mỏi, bớt tiêu thụ nước uống và có sức chuyện trò thay vì im lặng như mấy ngày trước. Trong lúc nghỉ chân, Vô Phong hỏi: -Tại sao gọi là Đại Lộ Đỏ? -Vì ở đó có những dải cát màu đỏ. Đại khái… rất khó giải thích, cậu sẽ gặp nó sớm thôi. – Mai Hoa đáp lời – Truyền thuyết kể thời phi cơ giới, nơi đấy diễn ra rất nhiều trận đánh lớn, máu đổ nhiều đến mức nhuộm màu cát, về sau gọi là Đại Lộ Đỏ. Nhưng là chuyện kể thôi, đừng tin. Chúng ta sẽ nghỉ chân ở Đại Lộ trước khi đến thị trấn đầu tiên. Theo Mai Hoa mô tả, Đại Lộ Đỏ là khu nghỉ chân của mọi loại người trong sa mạc, từ trộm cắp, thương nhân, dân tị nạn, thậm chí cả lính liên quân. Nó không thuộc quyền sở hữu của ai, cũng không bị xâm phạm bởi bất cứ ai, lại có những luật lệ mà mọi người phải tuân theo, kể cả Đầu Sói. Mai Hoa tiếp lời: -Ở đấy không cho phép nổ súng hay “bụp” nhau, tất nhiên trộm cắp thì vẫn có. Người ta đồn Đại Lộ thuộc về một trong bảy người mạnh nhất, không rõ là người nào nhưng luật lệ do kẻ đó đặt ra thì chưa ai dám phá. Sau cuộc nghỉ chân, nhóm công chúa lại tiếp tục cuộc hành trình. Ngay đêm ngày thứ tư, họ đi được hơn ba mươi cây số và tới 6 giờ sáng ngày thứ năm, họ chỉ cách Đại Lộ Đỏ mười cây. Nhưng bắt đầu từ đây, tổ Ưng Xám ngừng nhiệm vụ giám sát. Xung quanh Đại Lộ có hàng ngàn cặp mắt, sẽ chẳng tốt lành nếu kẻ nào đấy phát hiện trên bầu trời có bóng dáng phi thuyền. Phải đợi lúc nhóm công chúa tới Dương Hoa Tụ, tổ Ưng Xám mới quay trở lại. Cô nàng A2 tiếc nuối vô cùng và luôn chủ động bắt chuyện Lục Châu, tựa hồ không muốn rời xa. Vốn bản tính không muốn mếch lòng ai, công chúa đành bớt chút sức lực để tán gẫu cùng cô ả. Cuộc nói chuyện giữa hai cô gái hẳn sẽ kéo dài bất tận nếu anh chàng A1 không cắt ngang rồi đưa phi thuyền về căn cứ. Mười cây số còn lại là một con đường hẹp, ngoằn ngoèo, nằm lọt trong hệ thống gồm những triền cát cao từ năm mét trở lên. Các triền cao quá đầu người, đường lại nhiều ngã rẽ nên nơi đây chẳng khác gì mê cung. Suốt hai tiếng bộ hành, tầm nhìn của nhóm công chúa luôn bị triền cát che khuất, lắm lúc họ nghĩ Mai Hoa đã lạc đường. Nhưng gã bốn mắt không để tâm, cũng chẳng cần la bàn định hướng hay bản đồ, cứ thế mà đi như thể thông thuộc nơi này làu làu. Tới khi gặp một dải đồi lớn chắn ngang đường, Mai Hoa cười: -Đến rồi! Theo lời gã, cả đám liền rút gậy trọng lực băng qua đồi cát. Đường đồi vừa dốc vừa dài, leo trèo rất tốn sức. Riêng Vô Phong không dám đi nhanh vì sợ tái lặp cảnh lăn lông lốc xuống chân đồi. Hắn thò chân kiểm tra từng bước một, chắc rằng không có hục cát lún nào mới dám đi tiếp. Tên tóc đỏ dự tính khi quay về Phi Thiên sẽ viết một cuốn sách mà trong đó dành toàn lời lẽ chửi rủa cho sa mạc Hồi Đằng. Nhưng ý định ấy biến mất ngay ở khoảnh khắc mà Vô Phong đặt chân lên đỉnh đồi, bởi trước mắt hắn là Đại Lộ Đỏ. Cách ngọn đồi năm cây số về hướng tây nam là hai bức tượng màu đen tím. Dù đứng ở xa, Vô Phong vẫn có thể hình dung vóc dáng khổng lồ của chúng đang áp đảo tầm mắt. Cả hai tượng tạc hình quái thú đầu có sừng, đuôi dài, thân ngựa đang tung vó, trên lưng quái thú có kỵ sĩ giương kiếm tựa chừng sắp xuất trận. Hai bức tượng nằm cách nhau năm cây số, phía sau mỗi tượng có hai dải núi xám thẳng tắp chạy song song. Giữa hai dải núi là miền cát trắng, xen lẫn là vô số vệt cát đỏ tựa mạch máu nổi hằn trên lớp da trắng mịn. Khó mà khẳng định cát màu đỏ do máu nhuộm, song một điều chắc chắn rằng nơi đây đã từng là cửa ải, đã chứng kiến những trận chiến vĩ đại nhất thời phi cơ giới. Vô Phong bị hút hồn vào hai bức tượng. Chúng đã vỡ nát nhiều chỗ; tượng bên phải vỡ thân, tượng bên trái mất đầu kỵ sĩ, nhưng khí thế oai hùng của chúng vẫn nguyên vẹn như thuở mới ra đời. Chúng chẳng huy hoàng nhưng vượt qua thời gian, vượt qua cả không gian lờ nhờ ảm đạm đặc trưng của Hồi Đằng, hai bức tượng vẫn rực rỡ một cách khó hiểu. Và sau bao năm tháng, chúng vẫn đủ sức thổi bùng lên khao khát chiến đấu, khao khát vùng vẫy trong ranh giới sinh tử và khao khát được chết trong trái tim những gã đàn ông. Không riêng tên tóc đỏ, ngay cả Chiến Tử cũng ấn tượng mạnh trước nơi này, gã hơi hé miệng, vừa để xả bớt cảm giác choáng ngợp, vừa cảm nhận không khí chiến trường cổ xưa. -Đến rồi, thưa các vị! – Mai Hoa cúi người đưa tay, điệu bộ như một hướng dẫn viên du lịch – Chào mừng đến với Đại Lộ Đỏ!