Ngục Thánh

Chương 116 : Diễn và sống

Cái nóng lan khắp không gian, ôm trọn Hồi Đằng. Chẳng đến từ mặt trời, cũng không phải lớp cát nóng bỏng, cái nóng sinh ra từ đám mây màu xanh xám trên bầu trời sa mạc. Nó không đơn thuần chỉ cào vào da thịt mà còn thẩm thấu, len lỏi, mò tới rồi bóp nghẹt linh hồn con người. Bí bách, bức bối, khó thở, đó là những gì Vô Phong cảm nhận được. Tuy đang ở trong ngôi nhà cát nhưng hắn có thể hình dung cảnh tượng bên ngoài: bỏng rãy, không gian méo mó vì đầy hơi nóng bốc lên và bị bao phủ bởi sắc màu lờ nhờ ảm đạm. Hắn có thể thấy cái lồng mây khổng lồ đương bay là là dồn xuống sa mạc những hơi thở bệnh tật, rút bớt sinh khí của vạn vật. Vô Phong thuộc đám vạn vật đó, hắn đương phải há mồm ra mà hít thở. Gã tóc đỏ cảm giác một đám cháy đang bò lan khắp người, nó âm ỉ nhưng không thể bị dập tắt dù đã nốc cạn hai chai nước. Khó chịu… khó chịu quá! – Vô Phong thở phì phì. Hắn ngộ ra chính tâm tư của mình về vùng đất này đẻ ra nỗi khó chịu ấy. Chừng nào hắn còn thức, những tâm tư ấy còn tồn tại. Bất quá hắn không thể ngủ. Vì tinh thần trách nhiệm, hay đúng hơn là tinh thần dại gái, hắn phải thức. Phiền nỗi Vô Phong cứ lờ đà lờ đờ bởi sức lực bị cái nóng ngấu nghiến, lại thêm ánh đèn tím dìu dịu mỏng manh đang cố sức kéo sụp mí mắt. Để tỉnh táo hơn, hắn mở cuốn “Tâm Mộng thế giới – kiến thức căn bản” và đọc. Những dòng chữ ảo hiện lên, hắn bắt đầu đọc về lịch sử lục địa Kim Ngân và sau một hồi “nghiên cứu”, hắn chợt hiểu đây là con đường ngắn nhất dẫn tới giấc ngủ. Vô Phong ngay lập tức dừng lại chuyện sách vở rồi chuyển qua luyện tập Phong kỹ. Cách này khá hiệu quả vì hắn cần hoạt động cơ tay nhiều hơn để điều khiển dòng cát và mỗi khi cát rớt xuống, hắn phải hoạt động cơ mồm để chửi. Cơn buồn ngủ vì thế cũng tạm lắng. Hắn không quên việc thi thoảng ngó sang Chiến Tử, coi xem thân thể bất động như xác chết của gã này có gì đổi khác. Luyện tập, giám sát, luyện tập, giám sát… Vô Phong thực hiện quy trình nhàm chán ấy hàng tiếng đồng hồ. Tới khoảng hai giờ chiều, hắn cạn sức như cái giếng cạn nước trơ đáy. Nếu không vì tinh thần nhiệm vụ (dại gái), hắn đã lăn ra ngáy từ lâu lắm. Tên tóc đỏ ngó sang công chúa và thấy nàng vẫn say giấc. Hắn cần chợp mắt, nhưng người nào đó phải thức dậy. “Người nào đó” cố nhiên không phải Chiến Tử, vậy Mai Hoa liệu có ổn? Suy đi tính lại, gã bốn mắt tuy đáng ghét song là kẻ trách nhiệm, có thể tin tưởng được. Vả lại những thằng thư sinh bốn mắt luôn dễ sai bảo! – Tên tóc đỏ cười đểu, đoạn vận Phong kỹ phóng một luồng cát vào thẳng mặt Mai Hoa. Gã cú vọ choàng tỉnh, mồm ú ớ: -Ai? Ai? Cái gì? Chúng ta đang ở đâu? Tên tóc đỏ mím môi nén tiếng cười sặc, sau giả bộ quan tâm: -Xin lỗi! Tôi lỡ tay! Dứt lời hắn nhổm tới giả đò phủi bụi giùm Mai Hoa và ra vẻ hối lỗi. Gã bốn mắt gỡ tấm kính dính đầy cát, thổi phù phù rồi hỏi bằng cái giọng ngáp ngắn ngáp dài: -Ậu àm ái ì ế? (Cậu làm cái gì thế?) -Đang luyện tập bí kỹ, he he! – Vô Phong giả lả. -Luyện tập… ôi… – Mai Hoa vươn vai ngáp – …mấy giờ rồi? Cậu dậy sớm thế? -2 giờ chiều. Tôi có ngủ đâu? Mai Hoa ngạc nhiên: -Hả? Sao không ngủ? -Chỗ này toàn bọn trộm cướp, đúng không? Phải có người thức chứ? – Vô Phong trả lời – Tôi mệt lắm rồi, ông bạn thức tí nhé! Cám ơn! -Ấy khoan… Không đợi con cú vọ thanh minh thanh nga, Vô Phong nện thân uỵch xuống nền cát, quay mặt vào tường che đi nụ cười gian manh. Giấc ngủ nhanh chóng ập tới và kéo Vô Phong vào sâu trong lòng nó. Phía bên kia, Mai Hoa ngẩn tò te một hồi, mãi lúc sau mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Gã ôm mặt vò tóc gãi đầu, cố kìm cơn thèm ngủ đang cào cấu hai hốc mắt, tình cảnh khá tội nghiệp. Xui cho gã, Vô Phong không dễ mềm lòng. Chưa đầy hai phút sau, tên này bắt đầu phát tiếng ngáy rền rĩ, hắn ngáy không to lắm, nhưng ở không gian tĩnh lặng này nó chẳng khác gì sấm rền. Mai Hoa đắm đuối nhìn Vô Phong, mồm há hốc như cá ngão hớp khí, lòng tự thề sẽ đánh đổi mọi thứ để được thế chỗ tên tóc đỏ. Như đáp lại thỉnh cầu của gã, Lục Châu chợt tỉnh dậy và nói: -Nếu anh muốn ngủ nữa thì ngủ đi, tôi trông chừng cho! Mai Hoa mở cờ trong bụng. Gã gật đầu ngay tắp lự, lòng biết ơn công chúa vô hạn (và quên ngay sau đó), dựa lưng vào tường tiếp tục tận hưởng giấc nồng. Nhưng tư thế ngủ này khiến gã khó chịu và không thể chợp mắt. Mai Hoa cũng không thể duỗi mình thoải mái bởi Vô Phong đã chiếm gần hết chỗ. Căn nhà cát không lớn mà tên tóc đỏ nằm chình ình một bãi, khuỳnh chân khuỳnh tay chiếm hết diện tích, chưa kể tiếng ngáy khiếp đảm của hắn. Nó rè rè, è è, thi thoảng lọc xọc như cái máy cưa đã lâu chưa bảo dưỡng, xứng đáng dẫn đầu danh sách những loại âm thanh kinh khủng nhất thế giới. Mai Hoa bó tay thúc thủ trước Vô Phong, đoạn chỉ tên này và nói với Lục Châu: -Cô có gã hộ vệ vui tính đấy. Chưa ai đi qua Hồi Đằng mà ngủ ngon lành vậy đâu! Một tràng ngáy phát ra từ miệng Vô Phong như củng cố vững chắc lời nhận xét của Mai Hoa. Gã bốn mắt cúi đầu cười khùng khục. Công chúa thì miễn bình luận, nàng lảng sang vấn đề khác: -Bao giờ chúng ta đi tiếp? -Khoảng 8 giờ tối. À, tôi biết cô vội nhưng có vài điều ở Hồi Đằng mà cô cần hiểu. Ban ngày ở đây đầy rẫy bọn cướp, vả lại trời nóng, đi rất tốn sức. Đợi đêm xuống, trời lạnh hẳn, chúng ta khởi hành là vừa. Lạnh bao giờ cũng tốt hơn nóng, đúng không? -Tôi không hiểu đám cướp bóc. – Công chúa nói – Người dân Âm Giới nghèo như vậy, đâu còn tiền bạc để cướp nữa? -Không đơn thuần là tiền. Ở Kim Ngân, mọi thứ đều có giá trị. Quần áo, lương thực, con người… tất tần tật đều có thể bị cướp. Chẳng hạn như lương thực, bọn cướp sẽ vơ vét rồi bán lại cho dân cư khu tị nạn, hoặc bán cho Đầu Sói. Chúng có thể săn người, đám đàn ông bị ép buộc vào băng đảng hoặc làm nô lệ, đàn bà thì bị bán cho nhà thổ, như con bé hồi sáng nay chẳng hạn. Xin lỗi vì nhắc lại chuyện không hay. Thậm chí chúng có thể săn người để lấy nội tạng của họ, mấy thứ đó ở Kim Ngân rất có giá. Cuộc sống ở đây… đại khái là thế. Tinh thần Lục Châu đang trầm ổn bỗng nhộn nhạo vì Mai Hoa khơi ra chuyện cũ. Những ký ức ác nghiệt quay về, bao vây và kéo cô gái xuống vũng lầy tuyệt vọng. Công chúa lắc lắc đầu xua đi mấy suy nghĩ không hay. Nàng đăm đăm nhìn ngọn đèn tím, lòng cố nghĩ về Ác Lạc Điểu rồi tưởng tượng cuộc chiến ác liệt với con quái vật. Nhưng trong thế giới của sự im lặng, ác mộng và tội lỗi áp đảo tâm trí Lục Châu, tái hiện vô số hình ảnh của tấn thảm kịch Hồi Đằng Cô Mộ. Tuy không rõ nỗi ám ảnh này chấm dứt lúc nào, nhưng công chúa biết ngày mai, ngày kia và nhiều ngày sau đó, nó sẽ chưa chịu buông tha nàng. Lục Châu bắt chuyện với Mai Hoa – một chuyện mà nàng nghĩ rằng hết sức lố bịch. Song ngay lúc này, chuyện lố bịch ấy là thứ duy nhất có thể cứu nàng khỏi sợ hãi. -Có thật anh làm việc cho đội tra khảo Đại Hội Đồng? Tôi cảm giác anh không giống thế… – Lục Châu nói – Ý tôi là anh không giống người làm công tác tra khảo. Gã bốn mắt thở dài: -Cô không phải người đầu tiên thắc mắc điều này. Nhưng đúng là tôi làm việc ở đội tra khảo. Tôi không thẩm vấn trực tiếp tội phạm mà tạo “khung cảnh thẩm vấn”. Cô biết đấy, con người có nhiều tính cách khác nhau và tội phạm cũng vậy. Khung cảnh tác động tâm lý của tội phạm, nó giúp người thẩm vấn dễ dàng khai thác thông tin hơn. -Vậy điều gì khiến anh từ bỏ vị trí đó và chuyển sang giám sát bọn tôi? Mai Hoa vươn người cho đỡ mỏi, đoạn nói: -Tôi từng làm điệp viên ở Kim Ngân khoảng tám năm, tham gia nhiều công tác mật. Tấm bản đồ này của tôi… – Mai Hoa vỗ vỗ chiếc máy chiếu đeo bên hông – …là thành quả sau ngần ấy thời gian. Những đường Sinh Lộ đều do tôi tự vẽ, được trả giá bằng nhiều lần chết hụt. Bởi vậy, tôi được Đại Hội Đồng cử đi cùng với cô. -Vậy còn chuyến đi tới đất Lạc Việt lần trước là vì lý do gì? -Họ đánh giá cao kỹ năng thu thập tin tức của tôi. Họ hứa sẽ trả một khoản tiền lớn nếu tìm được thông tin giá trị. Đáng tiếc, tôi bị loại quá sớm và chẳng kiếm được đồng nào. Lục Châu nhíu mày nhìn gã, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên: -Đừng nói anh đang cố tìm hiểu tôi?! Mai Hoa cười: -Cô thông minh đấy, công chúa. Không chỉ có vậy, Đại Hội Đồng muốn nhiều hơn thế. Họ muốn biết những mối quan hệ của cô, những hộ vệ. Mọi thứ! Họ muốn nắm bắt điểm mạnh và điểm yếu của cô. -Nhưng để làm gì? Gã cú vọ chỉnh lại cặp kính cận, trong khoảnh khắc, mắt kính phản chiếu ánh đèn và Lục Châu không thể nhìn thấy mục quang thật sự của gã. Mai Hoa đáp lời: -Tôi nghĩ phần nhiều là do cha cô, Bạch Dương đệ thập. Ông là người đáng ngưỡng mộ nhưng lại quá cứng rắn. Tôi chắc cô biết rõ chính sách đối ngoại của Phi Thiên hiện giờ cũng giống tính cách cha cô vậy. Điều đó khiến nhiều người, đặc biệt là ủy viên cấp cao Đại Hội Đồng khó chịu. Nhưng họ chẳng thể làm gì cả, giống một đám chó bị xích lại và chỉ biết sủa nhặng lên. Nhiệm vụ săn tìm Quỷ Vương là cơ hội tốt để đám chó, ý tôi là mấy lão ủy viên, khai thác thông tin về Phi Thiên. Tới giờ, Đại Hội Đồng biết rõ cô là một người trầm tính, kín kẽ nhưng đôi lúc dễ mất kiểm soát lý trí. -Vậy đó là những gì anh viết về tôi sau chuyến đi Lạc Việt? -Phải. Tôi đã trông đợi họ trả tiền. Nhưng có vẻ chỉ tính cách thôi thì chưa đủ, mấy lão ủy viên nói chúng quá chung chung và chẳng nói lên được điều gì. Tuy nhiên, tôi biết chúng rất có giá trị. Đừng khiêm tốn rằng “tôi chẳng là gì” nhé, công chúa! Cô thừa biết bản thân mình quan trọng thế nào với Phi Thiên. Sẽ không hay ho nếu có người lợi dụng được điểm yếu, hay thậm chí sinh mạng của cô. Dùng nguyên một chiếc Thần Sấm mỗi tháng đốt hơn mười cục quang tố, sử dụng toàn bộ đội Thổ Hành để bảo vệ con gái mình, còn người cha nào như Bạch Dương đệ thập không, công chúa Lục Châu? Tôi nghĩ là có, nếu các ông bố có quyền lực như đệ thập. Và tôi tin chắc mọi người cha sẽ “mềm mại” hơn khi con gái mình gặp chuyện bất lợi. Lục Châu cắn môi suy nghĩ. Nàng nói khẽ: -Tại sao anh cho tôi biết những điều này? Chẳng phải anh làm việc cho Đại Hội Đồng? -Làm người khác tin tưởng mình sẽ khai thác được nhiều thông tin hơn, phải chứ? Lục Châu sực tỉnh như vừa thoát khỏi cơn mê. Nàng nhận ra mình đang ở trong cái bẫy tra khảo mà Mai Hoa đã giăng ra từ trước. Gã biết rõ tâm lý Lục Châu còn bấn loạn nên chủ động trò chuyện, sau đó im lặng để tạo áp lực lên công chúa rồi cô gái ngoan ngoãn bước vào cái bẫy của gã, chẳng cần ai thúc ép. Mai Hoa không nói giỡn, gã đích xác làm việc cho đội tra khảo và làm rất tốt, rất tài tình. -Cô là người cứng rắn, nhưng đôi lúc mềm yếu quá mức. Kiểu như hai con người cùng tồn tại trong một thân thể vậy. Điều đó khiến cô dễ bị khai thác hơn. – Mai Hoa tiếp lời. Lục Châu cựa mình, đôi tay cuộn trước ngực như thủ thế. Gã bốn mắt cười mỉm: -Đừng nghĩ xấu về tôi quá nhiều. Nhưng tôi cũng không mong cô nghĩ tốt. Cứ bình thường và đối xử với nhau như đồng nghiệp. Cô hiểu chứ? Thực tình… tôi thích cô hơn đám Đại Hội Đồng. Điệp viên là thế, đồng cảm với kẻ thù là chuyện bình thường. Vậy nên mới sinh ra bộ phận phản gián. Tôi giám sát cô nhưng cũng có kẻ khác giám sát tôi. Đám ủy viên Đại Hội Đồng giám sát tôi mọi lúc mọi nơi, họ biết hết. -Vậy anh không ngại khi nói ra những lời này? -Bởi hiện tại tôi đang tự do và tôi biết rõ điều đó. Một điệp viên phải hiểu lúc nào “diễn”, lúc nào “sống”. -Vậy anh đang diễn hay sống? -Đoán xem? – Mai Hoa nhướn mày. -Tôi đoán là cả hai. Gã bốn mắt búng ngón tay: -Cô hiểu vấn đề nhanh đấy! Nó có lợi cho quan hệ giữa hai chúng ta. Tôi thích cô, nhưng không vì thế tôi sẽ ngừng công việc. Nhưng có thể vì thích cô nên tôi sẽ nhắm mắt cho qua một vài thứ chăng? Cái đó còn tùy thuộc nhiều thứ. Nhưng chắc chắn một điều là tôi sẽ không bất lợi cho cô. Ở đây có người luôn sẵn sàng làm gỏi tôi mọi lúc mọi nơi… – Mai Hoa hất hàm về phía Chiến Tử và Vô Phong – …tôi không muốn thử độ bền của mình với hai gã này đâu. Công chúa vẫn khoanh tay trước ngực, coi chúng như tấm khiên ngăn trở con cú vọ bốn mắt. Lúc trước, Mai Hoa trong mắt nàng là một gã thư sinh lập cập vụng về. Nhưng ngay lúc này gã đang thể hiện một bộ mặt hoàn toàn khác: đầy tính toán và khó đoán vô cùng. Liệu đây có phải bộ mặt thật của Mai Hoa hay chỉ là chiếc mặt nạ mà gã dùng để biểu diễn trước Lục Châu? Nếu vậy thì còn bao nhiêu gương mặt nữa mà gã còn cất giấu? Lục Châu không dám chắc. Đáng ngạc nhiên là Mai Hoa chủ động đẩy Lục Châu vào thế cảnh giác. Gã không giấu giếm lý do đi theo nhóm công chúa cũng như hàng mớ toan tính từ phía Đại Hội Đồng. Lục Châu cảm giác mình đang diễn một vai nhỏ trong vở kịch lớn và những vai diễn lớn sẽ chiếm lĩnh sân khấu sau khi các vai nhỏ lọt thỏm vào bóng tối hoặc tệ hơn: biến mất vĩnh viễn. Không phải bây giờ nàng mới có suy nghĩ này, nhưng qua lời xác nhận của Mai Hoa, nó trở nên phũ phàng hơn nhiều. -Chúng ta đều phục vụ mục đích của người khác, ở một khía cạnh nào đó, chúng ta là công cụ. – Mai Hoa nói – Khác biệt là giá trị công cụ. Cô có giá trị hơn tôi. Phi Thiên sẵn sàng đánh đổi để cô được an toàn, còn Đại Hội Đồng sẽ không vì tôi đâu. Tuy nhiên mỗi chúng ta đều có cơ hội để thoát khỏi tình cảnh này. Cô muốn hoàn thành nhiệm vụ để tạo lợi thế cho cuộc thi Tổng Lãnh năm sau, đúng chứ? Còn tôi hy vọng kiếm được một khoản tiền rồi trở về Diệp quốc. Tôi chán việc đi khắp nơi và làm phiền người khác rồi. Nhưng cho tới lúc ấy, tôi còn làm phiền cô dài dài. Lục Châu nhìn ngọn đèn tím, tìm kiếm câu trả lời cho vô vàn thắc mắc trong lòng rồi buông lời. Nàng không chắc đang nói với Mai Hoa hay tâm sự với chính mình: -Tại sao luôn có những bất đồng? Nếu Đại Hội Đồng giúp đỡ nhiều hơn, chúng tôi đã không phải đến đây. Gã bốn mắt cười đằng mũi, như thể lời nói của Lục Châu chứa đầy sự hài hước: -Bất đồng, bất đồng… phải… Xưa nay người ta luôn giải thích tại sao con người lại bất đồng. Ai đó nói rằng vì ngôn ngữ khác nhau nên con người tranh đấu với nhau. Hẳn là thời năm đế chế cổ đại hay thời phi cơ giới, người ta nói nhiều thứ tiếng lắm nhỉ? Vậy họ đánh nhau vì ngôn ngữ, kể cũng có lý. Nhưng ở thời hiện đại này, theo tôi biết, khoảng bảy phần mười dân số Tâm Mộng cùng chung ngôn ngữ và… tất cả vẫn đánh nhau ì xèo. Tôi nghĩ số lượng cuộc chiến tranh thời hiện đại chắc chỉ thua mỗi thời phi cơ giới. -Vì lý do gì mà vẫn bất đồng? Mai Hoa nhíu mày nhún vai: -Tôi không biết. Nhưng theo cảm quan cá nhân, khi cùng chung ngôn ngữ, con người thấy vui. Họ vui vì dễ bề lợi dụng nhau, thay vì cố gắng hiểu nhau hơn. -Vậy đến bao giờ con người mới hết bất đồng? -Cái đó là câu chuyện của những nhà triết học, của những ông già ủy viên Đại Hội Đồng. Tôi nghĩ sẽ chẳng ai trả lời được đâu. Cô cũng đâu cần bận tâm nhiều thứ vậy? Việc của cô là nghỉ ngơi, ăn uống nạp một số dưỡng chất thiết yếu. Chúng ta sẽ khởi hành lúc 8 giờ, một đoạn đường dài và chúng ta sẽ đi suốt đêm. Ngủ, công chúa à, cô cần ngủ! -Anh không ngủ sao? Mai Hoa thở dài: -Vô Phong bảo tôi canh gác. Ờ thì canh gác. Đằng nào tôi cũng không ngủ được nữa. Ngủ đi, công chúa. Đừng để ý tiếng ngáy … – Gã hất hàm về phía tên tóc đỏ – …cứ coi nó là một bản nhạc mới lạ. Ít nhất nó hay hơn tiếng gió ngoài kia nhiều lắm! Công chúa không cười. Trước nay nàng vẫn luôn giữ nụ cười để tạo sự thân thiện nhưng lần này thì không. Lục Châu chấp nhận mình đang gặp những khúc mắc vượt quá sức chịu đựng của bản thân. Tâm trạng nàng đang bối rối và nàng sẽ không tìm cách che giấu nó. Sống đúng với cảm xúc không có gì sai và chẳng có gì hay khi cứ làm chim trong lồng – như Vô Phong từng nói. Lục Châu cuộn mình ở một góc rồi cố gắng ngủ. Trong một thoáng, nàng chợt nhớ những lời mà tên tóc đỏ từng nói, sau tự nhủ: “Thôi thì… kệ mẹ nó vậy…”.