Ngục Quỷ

Chương 50

Khi ngón tay lạnh lẽo lướt nhẹ qua gò má, Thuỷ Căn muốn né ra chết đi được, nhưng người cậu cứng đờ không thể nhúc nhích, cứ như thể ếch nhái bị rắn siết chặt vậy. Nhưng Thuỷ Căn vẫn liếc được mắt sang nhìn vẻ mặt của Thiệu. Nói như thể nào nhỉ… nom y chang mặt đường bị xe ủi ủi qua vậy đó… Vốn từ của Thủy Căn nghèo nàn, vắt óc một lúc mới nghĩ ra được mỗi câu đấy thôi à. Cũng khó trách cái mặt thằng em cậu nó lại rạn nứt ra như thế. Bạn thử nói xem, rẽ ngang rẽ dọc mãi mới tới được vách núi này, vất vả lắm mới gặp lại được người xưa, đã không ôm hôn thắm thiết thì thôi, lại còn để cậu được vớ bở, uất ức đến mức nào đây! Thuỷ Căn tự cảm thấy đời này mình cũng nên ra dáng làm anh một tẹo. Nghĩ vậy, Vương huynh bèn dè dặt né khỏi ngón tay của tiến sĩ Lương, trốn ra đằng sau Thiệu mà nói: “Ừ thì… hai người các ngươi cứ từ từ trò chuyện, hay là để ta xuống dưới trước chờ các ngươi nhé?” Tiến sĩ Lương chỉ bất đắc dĩ mỉm cười, khỏi nói cũng biết, đời này mặc dù không được đến mức hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng thân là tiến sĩ, khí chất nho nhã cũng đủ khiến người ta phải ngoái nhìn. Bấy giờ, tiến sĩ Lương mới lịch sự đưa tay ra: “Đưa cái hộp cho ta.” Lúc này mới là nói với Thiệu. Thiệu bình tĩnh lại, đôi mắt nhìn thẳng vào tiến sĩ Lương, trầm giọng hỏi: “Có phải ngươi đã từng hạ cổ với ta?” Tiến sĩ Lương không đáp, buồn rầu rũ mi mắt, ra vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi. Vẻ mặt này ấy mà, cậu học trò Thuỷ Căn quen thuộc vô cùng. Hồi còn nhỏ mỗi lần bị bọn Đới Bằng vu oan, tiểu Căn nhi phẫn nộ phản bác lại lời bịa đặt của Đới công tử với thầy cô, thì thằng oắt con ấy lại trề mồm ra mếu máo, ra vẻ tủi thân trong lòng lắm đấy mà không dám mở miệng. Hài tử vẫn luôn cảm thấy đấy mới là cảnh giới cao nhất của dối trá – vô thanh thắng hữu thanh. Quả nhiên Thiệu đã chui vào thòng, thộn người ra đó, hủ tương trong não chắc là đang đặc lại rồi đấy mà. Tiến sĩ Lương, à không, bây giờ nên gọi là Vạn Nhân mới phải, khẽ chạm vào mặt Thiệu, u buồn nói: “Đầu chổi cùn, ngươi có còn nhớ rõ lời thề cuối cùng giữa chúng ta trên đại điện không? Kiếp này không thể bên nhau, chỉ mong kiếp sau gặp lại…” Chỉ một câu “đầu chổi cùn”, trong khoảng khắc toàn bộ phòng bị của Thiệu đã sụp đổ. Cứ cho là lời Tự nói đều là sự thật đi, thế nhưng ngay từ đầu hắn đã động tâm với Vạn Nhân, điều này hoàn toàn không thể dùng cổ thuật để giải thích được. Cung đình tranh đấu, phụ vương tàn bạo, mẫu thân nhu nhược, tất cả đã tạo nên một Thác Bạt Thiệu từ nhỏ đã kiệt ngạo bất tuân. Nhưng mỗi lần gặp người nam tử trầm tĩnh như nước này, cõi lòng hắn như từ sông lớn vẩn đục thanh lọc thành suối trong róc rách, những kiêu căng xốc nổi trong phút chốc đã chẳng còn. Tựa như lúc này đây, Thiệu lại đắm chìm trong đôi mắt của Vạn Nhân không thể tự thoát ra nổi nữa. Ngón tay lướt nhẹ qua gương mặt chậm rãi trượt xuống, lướt qua bờ vai trần, từ tốn vuốt qua cánh tay cường tráng, đi thẳng tới bàn tay đang cầm cái hộp. Trong chớp mắt, cái hộp ấy đã khéo léo chuyển sang tay Vạn Nhân. Ở phía sau, Thủy Căn thấy rõ ràng, nhưng muốn đi giật lại cũng không kịp nữa rồi. Vạn Nhân cướp được cái hộp rồi nhảy bật về phía sau. Lúc y chạm đất, cái hộp đã bị đập vỡ. Một khắc sau trái tim màu đen hồng ở trong tay Vạn Nhân. Vạn Nhân siết chặt nó lại, trái tim ấy như hoá thành máu loãng và bị y hấp thụ vào lòng bàn tay, toàn thân tỏa ra ánh sáng trắng óng ánh. Thuỷ Căn tức giận vùng dậy gõ đầu Thiệu: “Ngươi xem ngươi vừa làm cái gì kia!” Không tin người khác thì phải tin chính mình! Cậu tin chắc rằng Vạn Nhân kia không phải là cái thứ tốt đẹp gì. Rốt cuộc thằng em cậu vừa được người ta liếc mắt đưa tình mấy cái đã buông khí giới đầu hàng ngay tắp lự rồi. Mới nghĩ tới việc Vạn Nhân khôi phục nguyên khí rồi, nhất định sẽ nghiên cứu nên báo thù sát thân chi cừu kiếp trước như thế nào, là biết thằng em hãm tài này thì không thể hy vọng được gì rồi. Mình nên tranh thủ chuồn trước đi là hơn! Nghĩ vậy Thuỷ Căn bèn xoay người toan trở lại đại sảnh tam giác. Đúng lúc này, Vạn Nhân bất thình lình gục xuống, gào lên thảm thiết. Thuỷ Căn quay đầu lại nhìn, khuôn mặt trắng bóc của tiến sĩ Lương tím ngắt lại. Dáng vẻ khôi phục nguyên khí đây ấy hả, giống hệt như là uống phải thạch tín thì có. Vạn Nhân ngẩng khuôn mặt xanh mét lên, nghiến răng nghiến lợi nói với Thiệu: “… Ngươi, vừa nãy động tay động chân cái gì hả?” Sở dĩ khẳng định là Thiệu động tay động chân, là bởi vì trái tim này và hồn phách y bị Trấn hồn thạch áp bách có kết nối với nhau. Trước đây, Phùng cục trưởng đã mang theo Thiệu xông vào cổ mộ ở Quân Sơn, sau khi chiếc vòng ấy được cởi ra, phần hồn phách còn lưu lại trên thân thể y cũng được giải phóng, y có thể cảm nhận được nơi đặt nguyên thần của mình. Nhưng từ khi còn sống, Thác Bạt Tự đã bố trí cơ quan bẫy rập ở nơi đây, y không thể tiến vào. Sau đó, với tư cách là chuyên gia cổ văn, y đi theo bọn Phùng cục trưởng đến thôn Bốc Vu. Trong thôn, y đi riêng với Phùng cục trưởng tới từ đường, tiết lộ thân phận, hứa hẹn dụ dỗ sẽ cho cục trưởng được trường sinh bất lão, để cục trưởng nằm vào quan tài. Ý định ban đầu của y là âm thầm dẫn bọn Thác Bạt Thiệu đến tế đàn, nếu như có thể sử dụng năng lượng của tế đàn giết chết Thiệu lần nữa, chiếm đoạt linh lực của hắn, thì cho dù không có được trái tim bị phong ấn cũng chẳng có vấn đề gì nữa. Thế nhưng y đã tính sai một bước, không ngờ được rằng Tự đã động tay động chân với tế đàn. Khi thử đi vào nơi đó, y lại bị sức mạnh ẩn trong tế đàn đánh bật ra ngoài, bắn thẳng ra khỏi ảo ảnh thôn Bốc Vu. Sự phản công của sức mạnh ấy khiến y tổn hao không ít linh lực, muốn tiến vào thôn Bốc Vu lần nữa đã là điều không thể. Y chỉ còn cách lẳng lặng canh giữ bên ngoài kết giới, và suy đoán tình hình trong thôn. Thác Bạt Tự, lại là ngươi! Không ai có thể hiểu Thác Bạt Tự hơn y. Từ khi mới vào cung, y đã phát hiện ra Tự chưa bao giờ là một kẻ nhu nhược như trọng thần trong triều vẫn nghĩ, đằng sau vẻ tao nhã lễ độ là trái tim lãnh khốc của một bậc đế vương. Vạn Nhân rất thích thú, phải biết rằng một đối thủ ngang tài ngang sức sẽ làm chiến thắng càng thêm ngọt ngào. Thế nhưng nam nhân đầu tiên trong đời y công nhận là đối thủ lại tình nguyện nằm dưới thân đệ đệ mình. Có bao nhiêu lần, y lẳng lặng trốn sau tầng tầng lớp lớp màn che, nghe trong không khí mùi dịch thể tanh nồng, nín thở lắng nghe nam nhân kiêu ngạo kia bị đệ đệ mình chơi đùa, từ trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ trầm đục. Mỗi lần như vậy, bản thân tưởng như lãnh cảm lại khó có thể đè nén rung động giữa hai chân. Thứ khoái cảm ấy, so với hồi y ở thôn Bốc Vu lừa hài tử từng ức hiếp y lên dốc núi, đẩy chúng vào bẫy thú của thợ săn, còn mãnh liệt hơn rất nhiều. Thác Bạt Tự… nếu như… mình có thể… Sau này, y hạ cổ lên người Thiệu, ép Tự lấy cớ bi thương vì mẫu thân qua đời để rời khỏi cung đi tìm cách giải cổ. Còn y lại mượn cơ hội này xúi giục Thiệu phát động cung biến. Điều y khát khao không phải là trả thù cho tộc nhân. Chỉ đơn giản là vì từ khi sinh ra, y đã bị nói là bát tự đại hung, thiếu chút nữa đã bị phụ thân buộc đá dìm chết. May mà lúc đó trưởng bối trong tộc ngăn cản, y mới giữ được tính mạng. Thêm vào đó, bởi vì y không phải Hán nhân hoàn toàn, mẫu thân y là man di Nam Cương có thể thao túng cổ độc. Từ nhỏ y đã bị bao nhiêu người trong thôn khinh thường và ức hiếp rồi? Hai mẹ con phải sống trong sự xem thường của tất cả mọi người bao gồm cả cha y. Đáng tiếc, mặc dù có cổ thuật gia truyền, nhưng tính cách mẹ y quá yếu đuối . Vạn Nhân không oán trách mẹ, thế nhưng để không bị người khi dễ thì chỉ có cách trở nên mạnh mẽ hơn – mạnh mẽ đến mức có thể thay đổi cả trời đất! Báo thù ư? Thật nực cười, thứ y muốn chính là ngai vàng cao cao tại thượng kia! Và cả thứ quyền lực có thể tùy ý chà đạp vị vương tử cao quý kia nữa! Đáng tiếc y lại thất bại trong gang tấc, không ngờ rằng Tự lại tìm được cách giải cổ trong đống đổ nát ở thôn Bốc Vu. Và hủy hoại tất cả khổ công bài bố của y chỉ trong chốc lát… Thác Bạt Tự, y thực sự là một đối thủ không thể xem thường. Và nghìn năm sau, cuối cùng y lại thấy được ánh mặt trời, một lần nữa gặp lại đối thủ kia, Tự quả nhiên không khiến y thất vọng, vừa mới bắt đầu đã tặng y phần đại lễ như thế này. Nếu không thể cắn nuốt Thiệu, thì cũng chỉ còn một cách duy nhất là lấy lại trái tim mà thôi. Khi thôn Bốc Vu sụp đổ, Vạn Nhân tìm được cơ hội cứu Phùng cục trưởng đang hấp hối ra, hạ cổ lên người hắn, lợi dụng hắn làm chó săn cho y, và rồi đuổi theo bọn Thiệu, cuối cùng cũng tìm được trái tim. Thế nhưng phút trước còn cảm thấy thấy nguyên khí tràn trề linh lực, phút sau vừa hấp thụ vào cơ thể, khí huyết toàn thân lại như muốn bắt đầu nổ tung đến nơi. Kiếp sau của Tự hoàn toàn không có linh lực, vậy thì chỉ có thể là Thiệu vừa nãy đã làm gì đó với quả tim, bởi vì mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, y lại quá hấp tấp nóng vội, nên mới hoàn toàn không hề phát giác ra. Thuỷ Căn chăm chú nhìn Thiệu, hay thật, cứ như thể hắn mới là người trúng độc vậy, ánh mắt nhìn Vạn Nhân thống khổ triền miên. Kìm nén tâm tình cuộn trào mãnh liệt, Thiệu chậm rãi mở miệng: “Ta và Vương huynh từ nhỏ thích chơi một trò chơi, thưở nhỏ y đã luyện tập ngũ hành bát quái với Yến Phượng, cho nên luôn sử dụng Bát quái trận pháp để đi săn. Ngũ hành trận là hiệu nghiệm nhất, cho dù vào giữa mùa đông băng tuyết mênh mông, không hề có dấu vết của các loài thú thì pháp trận vẫn có thể dẫn tới vài con mồi như thỏ hoẵng. Chúng đều không có chỗ chạy trốn, và bị Vương huynh dùng băng trụ sắc bén đâm chết. Loại thịt không hề chạm vào vũ khí kim loại này tươi ngon không gì sánh được… Ngũ hành tế đàn mà tại hạ thấy vừa nãy quả thực giống như đúc trận pháp Vương huynh thiết lập khi đi săn… Mặc dù không biết lần này Vương huynh muốn săn cái gì, nhưng ta đã âm thầm ngưng tụ nước mặn trong hồ thành ba cái băng châm. Lúc ngươi bỗng nhiên cướp lấy cái hộp trong tay ta, ta đã đẩy ba cây băng châm này vào trong hộp, bám lên nguyên thần của ngươi, hiện giờ ba băng châm kia hẳn là đã phong bế tâm khiếu mệnh môn của ngươi rồi. Vạn Nhân… ngươi thực sự hạ cổ với ta sao?” Câu nói cuối cùng này đã mang theo sự chắc chắn không thể nghi ngờ cùng đau đớn và phẫn nộ. Vạn Nhân không trả lời, y chỉ lạnh lùng cười: “Thanh Hà Vương, xem ra sau nghìn năm cuối cùng ngươi cũng khôn ra chút xíu rồi đấy… Có điều ngươi cho rằng như vậy có thể làm khó được ta sao?” Y đang nói, thì bống chốc thân thể Thuỷ Căn bay vút lên. Trong chớp mắt cậu đã bị Vạn Nhân nhảy lên ôm vào lòng, và rồi hai người rơi thẳng xuống vách núi phía trước. Thuỷ Căn còn đang mải nghe, không ngờ được mình lại bị Vạn Nhân lôi xuống vách núi, lao xuống như hùng ưng, tiếng kêu thảm thiết vang tận trời xanh. Bất chợt, cổ cậu bị một đầu lưỡi chạm vào, vuốt ve, sau đó là một trận đau nhói, dường như tiếng gió thổi cũng không át được tiếng mạch máu vỡ ra . Sau một khắc, máu cậu thi nhau ào ào chảy vào miệng Vạn Nhân. Đau đớn vì mất máu và cảm giác khi đang rơi cùng ùa tới, cậu không khỏi bật ra tiếng rên rỉ đau đớn, còn bờ môi đang hút máu cậu dường như bị tiếng rên rỉ này kích thích mà càng thêm điên cuồng…