Ngục Quỷ
Chương 25
Cậu không khỏi vì hiện thực và cảnh mộng chồng chéo mà giật mình lùi lại một bước dài. Cũng chưa lui được vài bước, đã bị người ôm siết lấy.
Thuỷ Căn quay đầu lại sợ hãi kêu lên, hóa ra Thiệu đã đuổi đến nơi. Vẻ mặt hắn ngưng trọng xem xét bốn phía, dường như cũng không biết tại sao lại đến nơi này.
“Đây… đây là nơi nào vậy?”
“Lạch cạch, lạch cạch…” Dường như là tiếng những hòn sỏi nhỏ đập vào nhau truyền xuống từ phía trên bậc thang.
“Nơi này… chính là thôn Bốc Vu!” Phùng cục trưởng nói với vẻ mặt kích động.
Hoá ra nhóm truy binh cũng đuổi tới, Phùng cục trưởng dẫn đầu nhưng không quan tâm trách cứ Thuỷ Căn, chỉ có khuôn mặt khúc dồi cháy thui đang run rẩy, vô cùng kinh hỉ mà giải thích, lại vỗ cằm Thuỷ Căn: “Thật không ngờ, ngươi thực sự là hậu nhân của thôn Bốc Vu!”
Xem ra Phùng cục trưởng cũng cho rằng Thuỷ Căn là Vạn Nhân chuyển kiếp.
Và Thiệu cũng thâm trầm nhìn Thuỷ Căn, thật lâu sau mới nói một câu: “Ngươi đúng là y?”
Thuỷ Căn nhủ bụng, nếu cậu trái với lương tâm mà thừa nhận, tên này liệu có lập tức bóp chết cậu, để lại một lần nữa đầu thai chỉnh dung không nhỉ?
Anh bạn này trước kia làm quá tuyệt rồi, bây giờ lại làm cậu bị bức đến đường cùng.
Không đúng, người ta té một phát đã lăn đến thôn Bốc Vu, đúng là, có khác nào thừa nhận cậu bị kẻ xấu khiêu khích, không thèm nhận ra tình nhân cũ. Lập tức quên đi tình cảm sống chết có nhau mà vồ lấy tiền bạc, tất cả đều là trông mặt mà bắt hình dong thôi!
Cho nên mới nói, không dưng đòi nối lại tiền duyên mà làm cái gì, cổ nhân đúng là không hiểu thế nào gọi là cải thiện cuộc sống, ngày nay người ta chả gào khóc đòi ly hôn đầy ra đấy thôi, dùng tuổi xuân còn lại mà nếm thử món ngon khác thiếu gì. Thế mà cái tên cứng đầu này, đã đổi được tuổi xuân thứ hai miễn phí rồi, thế mà đến chết vẫn chỉ biết một người không tha!
Lúc này Phùng cục trưởng đã đi trước một bước lên bậc thang.
Thiệu khẽ nắm tay Thuỷ Căn: “Đi thôi!”
Thuỷ Căn nhìn bậc thang kia có phần hoa mắt, cậu không tình nguyện mà bước lên, hỏi Thiệu: “Phùng cục trưởng kia làm sao vậy? Không vui vẻ đi tham quan đi, lại tiến vào đầm rồng hang cọp thế này, muốn làm một liệt sĩ cách mạng danh tiếng đỉnh đỉnh hở?”
Thiệu đang đắn đo không biết nên nói chuyện với Thủy Căn thế nào, muốn ôn nhu với cậu, nhưng lại không dịu được sắc mặt, không được tự nhiên mà nói: “Hắn muốn sau khi chết được thành tiên!”
“Cái gì!?”
“Tổ tiên của Phùng cục trưởng chính là Vu sư năm đó từng đồng ý giúp phụ vương ta xem bói. Vị Vu sư đó đã từng tìm đến thôn Bốc Vu, muốn bái sư học nghệ, lại bị cha ngươi… không, cha Vạn Nhân – trưởng thôn Bốc Vu khi đó khéo léo từ chối.
Đáng tiếc, khi ấy, trưởng thôn chỉ bói ra được người trẻ tuổi đó thuộc đại hung chi triệu(điềm cực xấu), sẽ mang đến tai ương cho cả làng, lại không biết rằng lần này từ chối đã chôn xuống tai hoạ ngầm cho mai sau… Mệnh, chẳng lẽ không ai có thể tránh được số mệnh sao?
Thanh Hà Vương rõ ràng lại bắt đầu xúc động số phận mình nhiều ngang trái, xúc động xong tiếp tục nói: “Lão hôn quân cha ta năm đó tin lời gièm pha của Vu sư kia. Sau khi huyết tẩy thôn Bốc Vu, tên Vu sư kia đến nhà Vạn Nhân tìm tiên quyển hay cái gì đó tương tự, lại trùng hợp tìm thấy bảo vật gia truyền nhà Vạn Nhân, vòng cổ Trấn hồn thạch trên một khối đá vỡ, thế là bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu đường tu tiên.”
Thuỷ Căn nghe mà sững sờ, phóng hoả giết người, chỉ vì muốn thành tiên! Con mẹ nó, đây là thứ thần tiên gì!?
Phùng cục trưởng hiển nhiên cũng nghe được cuộc đối thoại của họ, quay lại nói: “Kỳ thật cái gọi là tiên nhân, chính là có thể vượt ra khỏi ràng buộc thể xác, đạt đến nguyện vọng vĩnh hằng. Đến lúc đó, tất cả bệnh tật và đau khổ không thể quấy nhiễu ta được nữa.”
Lúc này Thuỷ Căn đã hiểu. Theo như cậu thấy, thành tiên với thành quỷ thật ra không khác nhau mấy, giống như Thiệu vậy, trải qua nghìn năm mà linh hồn vẫn bất diệt, không phải cũng là trường sinh bất lão sao?
Nếu thật sự muốn như thế, tốn nhiều công sức vậy để làm gì? Chặt hắn ra rồi nhét vào trong tường là xong rồi, không phải sao?
“Vậy ngươi không phải đã chiếm được Trấn hồn thạch sao? Vì sao nhất định muốn tới cái thôn hoang phế này?”
Phùng cục trưởng ý vị thâm trường nói: “Tiên nhân thời xưa vì sao lúc nào cũng muốn tìm đến một nơi tĩnh mịch như núi sâu chùa cổ để tu luyện tiên đạo? Thật ra phong thủy địa lý mới là chỗ then chốt giúp tinh thần vượt qua thể xác. Cũng như là Thanh Hà Vương, nếu như không phải Quân Sơn kia âm khí rất nặng, hắn sẽ không bị nguyên thần tán loạn nghìn năm mà bất diệt. Có điều hắn còn phải phụ thuộc vào thân xác, cắn nuốt linh thể mới có thể duy trì, trong khi thứ ta theo đuổi là không cần bất kỳ sức mạnh gì bổ sung, chân chính mà trường tồn trong trời đất. Cho nên thôn Bốc Vu, nơi từ xưa đã xuất hiện vô số kỳ nhân dị sĩ, mới là điều kiện tốt nhất để vượt qua thể xác.”
Thuỷ Căn không hỏi gì cả, hài tử đọc sách không nhiều lắm, nhưng biết rõ Tần Thuỷ Hoàng khi xưa đã có một loại bệnh điên hết thuốc chữa, để theo đuổi trường sinh bất lão mà dốc hết tiền của cả nước, đến tận cuối đời vẫn không bỏ cuộc.
Xem ra Phùng cục trưởng này cũng bị bệnh nhà giàu, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ đâu nha!
Khi mọi người rốt cục cũng leo tới bậc thang cuối cùng, một khối đá tròn xuất hiện trước mặt bọn họ: “Đại dị bất khả chiêm”.
Điểm khác biệt với giấc mơ của Thuỷ Căn chính là, trên mặt khối đá này xuất hiện một vết nứt rất sâu, giống như bị vũ khí sắc bén nào đó chém xuống.
Lại ngẩng đầu nhìn, phía sau tảng đá, có một thôn làng giữa sương mù dày đặc thoắt ẩn thoắt hiện.
Mọi người dọc theo con đường mòn được rải đá chậm rãi đi về phía trước, tiếng va đập “lạch cạch, lạch cạch” kia càng lúc càng gần.
Thuỷ Căn cẩn thận xem xét, hoá ra trên mái hiên mỗi nhà đều treo một cái mai rùa được làm thành một loại phong linh (chuông gió) nào đó, có gió thổi đến, mấy đồng tiền trong mai rùa va vào nhau phát ra tiếng “lạch cạch”.
Không biết vì sao, từ khi bước vào thôn, Thuỷ Căn cảm thấy vô cùng khó chịu. Sau khi đi thêm vài bước, cậu nhìn những phong linh cổ mộc mạc này, và bỗng nhiên hiểu ra đến tột cùng là bất thường ở chỗ nào.
Phong linh thuận theo gió đong đưa.
Thế nhưng, không khí trong thôn như đông lại, không một làn gió, những phong linh này lại đồng thanh phát ra tiếng vang, tần suất thanh âm đơn điệu kia thậm chí so với tiếng tích tắc của đồng hồ còn chuẩn xác hơn!
Là có người điều khiển những phong linh này sao? Hay là…
Trong lúc cậu cảm thấy sợ hãi, Thiệu ở bên cạnh đặt tay lên vai cậu.
Thuỷ Căn len lén nhích lại gần người hắn, ở dưới tình huống này, cậu không có sự lựa chọn nào khác, Thiệu khiến cậu nảy sinh ra một tia cảm giác tin tưởng không tên.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
51 chương
138 chương
66 chương
14 chương
729 chương
17 chương
68 chương