Huyền Ảnh mong ngày mong đêm, rốt cuộc cũng chờ được đến tết âm lịch. Sáng sớm tinh mơ cậu đã bừng tỉnh, nháo nhào nhảy xuống giường, suýt nữa đạp một cước lên bụng Diệp Sâm. Huyền Ảnh hào hứng chạy đi đánh răng rửa mặt, sau đó bắt đầu ra vẻ đàn ông đứng cạo râu. Cậu thấy bộ dáng khi cạo râu của Diệp Sâm rất đẹp trai. Tuy nhiên anh luôn lo lắng cho chỉ số thông minh của cậu, ép cậu dùng máy cạo chạy bằng điện. Hiếm khi Diệp Sâm thức dậy sau Huyền Ảnh, cậu liền tranh thủ lén dùng dao cạo của anh, bắt chước động tác đánh kem rồi trét bọt lên cằm, cố chịu cảm giác ngưa ngứa quanh miệng. “Á!” Huyền Ảnh bất chợt che cằm, nhíu mày. Diệp Sâm bị đánh thức bởi tiếng kêu của Huyền Ảnh. Anh vội vàng chạy vào nhà tắm, sắc mặt thoáng trở nên thâm sì. Anh giật lấy dao cạo râu trên tay cậu, giúp cậu xử lý vết thương, “Ngốc thật đấy! Tôi đã bảo em dùng dao điện mà em không nghe. Nếu em thực sự muốn học tôi sẽ dạy em, không được lén dùng, rõ chưa?” Huyền Ảnh ấm ức nghe chủ nhân dạy dỗ. Sau đó cậu hất cằm tiến đến bên cạnh Diệp Sâm, trên mặt hiện rõ bốn chữ “Được sủng mà kiêu” thật to, “Còn một nửa chưa cạo.” Khi ở cùng Huyền Ảnh, Diệp Sâm có một tật xấu, đó là khi sắc mặt anh càng khó chịu thì tâm trạng lại càng tốt. Chẳng rõ đây là thứ bệnh gì nhưng Huyền Ảnh đã hiểu thấu nó từ lâu. Cho nên cậu bị mắng nhưng lòng rất sung sướng. Huyền Ảnh không mong có thể trông thấy khuôn mặt hào hứng của Diệp Sâm, mấy biểu cảm tươi vui đó cứ giao cho cậu là được. Diệp Sâm im lặng cầm dao của mình cẩn thận cạo sạch đám râu còn lại giúp Huyền Ảnh, cố không động vào vết thương của cậu. Anh nhíu chặt mày nói: “Hay thật đấy! Em xem vết rách lớn thế này đây!” Vừa nói, Diệp Sâm vừa kéo Huyền Ảnh ra ngoài, tìm băng cá nhân dán cho cậu. Huyền Ảnh được xử lý vết thương xong, tâm trạng hứng khởi hơn hẳn, “Hôm nay cùng ngài về nhà, có phải em nên ăn mặc đẹp trai một chút hay không?” “Ngày nào em cũng đẹp trai hết, đẹp trai đến vô lý luôn nên cứ chọn đại một bộ đi.” Diệp Sâm nghiến răng trả lời. Anh chợt nhớ hiện sắp sang năm mới, vì thế lại ngậm bàn chải đi vào phòng thay đồ, nói: “Đã là ăn tết thì nên mặt đồ mới, em mặc bộ này đi.” “Oh!” Huyền Ảnh thấy quần áo trong tủ đã mới lắm rồi, bộ đang cầm tay lại càng mới hơn, thế là vội vàng mặc vào. Hai người dùng điểm tâm xong liền chất quà mừng lên xe. Trên đường đi, Diệp Sâm cố gắng dặn dò Huyền Ảnh khi về nhà gặp trưởng bối phải chú ý những gì. Nói xong, anh vẫn sợ cậu không nghe vào tai nên hỏi lại: “Em đã nhớ chưa?” “Nhớ rồi! Trí nhớ em còn khá lắm!” Huyền Ảnh liếc Diệp Sâm, tiến đến cạnh anh cười hì hì, “Đại Sâm, hôm nay ngài dài dòng quá đi! Em thấy hình như ngài đang hồi hộp thì phải!” Diệp Sâm bị vạch trần tâm tư liền nổi gân xanh trên trán, “Không có! Em thì biết gì chứ!” Huyền Ảnh ngây thơ nhìn anh, không chịu ngừng nói: “Ngài thực sự đang hồi hộp đó! Bình thường ngài nói ít lắm, vậy mà số lượng câu hôm nay có thể sánh ngang với một tuần lễ cộng lại đấy! So với em còn nhiều hơn nữa!” “Im miệng!” Huyền Ảnh chớp mắt, tỏ vẻ đồng cảm, “Có phải người nhà của ngài đáng sợ lắm không? Chả trách sao ngài không hay cười, chắc hồi bé có nhiều chuyện buồn nhỉ?” “…” Diệp Sâm hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn giải thích: “Người nhà tôi rất tốt, lát nữa gặp mặt em chớ có sợ hãi, cứ theo sau tôi là được.” “Em không sợ gì cả.” Trong nháy mắt, ý muốn bóp chết thằng ngốc bên cạnh nỗi dậy mãnh liệt trong lòng Diệp Sâm. Tại sao mình lại ưng một tên vô tâm như thế kia chứ? Rõ ràng đang lo lắng thay em ấy, thế mà em ấy lại chẳng thèm hiểu cho mình gì cả. Diệp Sâm thừa nhân bản thân đang vô cùng khẩn trương. Đây là lần đầu tiên anh dẫn người yêu về nhà ra mắt trưởng bối, sao lại không bồi hồi cho được. Huống hồ người yêu anh là một tên thiếu hụt trí tuệ như Huyền Ảnh. Cậu chẳng khác nào quả mìn hẹn giờ vậy. Chỉ cần cậu thốt ra một câu hoặc làm một hành động kinh thiên động địa nào đó thì chắc chắn mọi thứ sẽ nổ tan hoang cho mà xem. Diệp Sâm luôn mong cả nhà có thể yêu thương Huyền Ảnh như cách anh chiều chuộng cậu. Mặc dù biết ước muốn này rất buồn cười, nhưng anh chẳng thể nào ngăn mình không nghĩ về nó. Dù cho tính tình anh có lạnh nhạt đến mức nào chăng nữa thì vào thời điểm thế này, thần kinh vẫn căng thẳng như thường. Tài xế lái xe phía trước hoàn toàn nghe được cuộc đối của cả hai mà phải hết sức nín cười. Phải nói đôi khi người ta làm nghề này cũng khổ lắm. Đối với Huyền Ảnh mà nói, Diệp gia quen không quen, lạ cũng chẳng lạ. Trước đây tuy từng đến một lần, nhưng khi ấy cậu chỉ là một con ngựa, không có cơ hội tham quan xung quanh. Lần này Huyền Ảnh quang minh chính đại theo Diệp Sâm vào từ cổng lớn, hai mắt cậu mở to lấp lánh, gương mặt tràn ngập sự hưng phấn. Căn nhà tuy lớn nhưng rộn rã tiếng cười nói do họ hàng mấy đời tụ hội với nhau. Mọi người thấy Huyền Ảnh xuất hiện liền nhiệt tình bước tới đón tiếp. Trong từ điển của Huyền Ảnh vốn chưa từng xuất hiện những từ như “biết điều”, “xấu hổ” hay “dè dặt”, cậu thoải mái nhe tám chiếc răng, dành cho mỗi người một nụ cười đúng tiểu chuẩn. Thế nhưng khi nhìn đến Diệp lão gia tử, nét cười càng trở nên tươi tắn hơn, mang theo sự ngoan ngoãn, lanh lợi. Đám cô dì chú bác nhiều chuyện lập tức nghĩ thầm: Ai cha, thằng nhóc này tinh ranh phết, biết cần phải lấy lòng ai cơ đấy! Từ trước đến nay, Diệp gia chưa từng có thành viên nào đồng tính luyến ái, ít nhất ngoài mặt là thế. Chuyện của Diệp Sâm vốn luôn bị che giấu, giờ lão gia tử lại để anh dẫn bạn trai về ra mắt, đương nhiên sẽ có người bắt đầu lời ra tiến vào. Bất kể đại gia tộc nào cũng luôn có những cuộc đấu tranh ngầm, không hề hài hòa như vẻ ngoài thường thấy. Vào lúc này đây, ẩn ý đằng sau những ánh mắt nhìn về Huyền Ảnh vô cùng đa dạng. Tuy nhiên, thái độ của Diệp lão gia tử dành cho cậu rất nhiệt tình, tự nhiên, nên dù có ai bất mãn chăng nữa cũng không dám hó hé nửa lời. Diệp Sâm giới thiệu từng người cho Huyền Ảnh biết mặt. Bản thân cậu luôn có một cơ chế phán xét dựa trên nguyên lý động vật rất chuẩn. Chỉ cần xem xét ngữ điệu của Diệp Sâm, Huyền Ảnh sẽ đoán được người ấy thân cận hay xa cách. Vì thế khi gặp mặt ba mẹ và anh hai anh, cậu lập tức nở nụ cười rất tươi, thiếu điều lôi hết hai hàm răng ra ngoài. Diệp Sâm tiếp tục dẫn cậu đi đến bên ông bà nội mình. Thực tế mà nói thì ấn tượng của ông cụ đối với Huyền Ảnh không tệ, chẳng qua trước đó ông không thể chấp nhận được việc Diệp Sâm qua lại với đàn ông mà thôi. Với tình hình hiện tại, dù cho ông không muốn chăng nữa cũng phải chấp nhận cậu. Do vậy nên so với lần tập kích trước đó, ông đã hòa ái với Huyền Ảnh hơn rất nhiều. Huyền Ảnh dựa theo lời dặn của Diệp Sâm, biếu hộp quà được gói tỉ mỉ cho hai lão trưởng bối, ngọt ngào nói: “Ông nội! Bà nội! Chúc ông bà nội năm mới dồi dào sức khỏe, lúc nào cũng vui vẻ!” “Đã đến năm mới đâu, bắt đầu chúc tết rồi đấy à?” Mọi người xung quanh lập tức cười to. Huyền Ảnh nhìn Diệp Sâm, khó hiểu hỏi: “Em nói sai rồi sao?” “Không sai, không sai chút nào.” Diệp lão gia tử hớn hở nhận lấy lễ vật, sau đó kéo Huyền Ảnh ngồi xuống cạnh mình. Vừa nghiêng đầu, ông liền trông thấy miếng băng cá nhân dán trên cằm cậu, thế là hai mắt thoáng chốc trừng to. Lão phu nhân ngồi cạnh cũng ân cần hỏi han: “Ai u! Sao tết nhất đến nơi mà để bị thương thế này?” “Do cháu nghịch ngợm.” Huyền Ảnh lập tức cười đáp lại. Diệp lão gia tử hắng giọng, vội vàng đổi chủ đề, “Gần đây hai đứa có bận rộn gì không?” “Quay phim ạ.” Huyền Ảnh trả lời xong liền nhìn Diệp Sâm, ánh mắt mang theo vẻ đắc ý: Xem ngài hồi hộp chưa kìa! Em ứng đối tốt thế này! Diệp lão gia tử bắt đầu hỏi thăm cửa đã trang trí xong chưa, quay phim có mệt không, ngoài quay phim thì làm gì, thích ăn món gì, thường chơi thứ gì, bạn bè gồm những ai,… Tóm lại, Diệp Sâm nghe mà choáng hết cả đầu. Thế nhưng Huyền Ảnh vẫn phấn chấn như cũ, đụng phải chủ đề mình thích sẽ hỏi một câu trả lời mười câu. Hơn nữa nụ cười của cậu cực kỳ tự nhiên, tươi tắn, khiến cho hai cụ rất vui vẻ. Cuối cùng Diệp lão gia tử chốt lại: Thằng bé này quá tốt, đáng yêu hơn Tiểu Sâm gấp mấy lần! Lúc này gương mặt Diệp Sâm đã đen như than củi. Huyền Ảnh vừa liếc mắt liền âm thầm gật đầu: Yeah! Đại Sâm đang rất hài lòng, nhất định bởi vì mình được khen đây! Đại gia đình náo nhiệt dùng cơm. Sau khi ăn xong, Diệp lão gia tử mượn cớ bảo Huyền Ảnh đi tản bộ cùng mình. Đợi khi xung quanh không có Diệp Sâm lẫn những người khác, ông mới hiền hòa hỏi: “Cháu bị thương có đau không?” “Không ạ.” Huyền Ảnh cười hì hì. “Ừm.” Ông lão gật đầu, nói tiếp: “Bị xước da hay sao?” “Đúng ạ!” Huyền Ảnh tiếp tục nhe răng. “Ừm.” Diệp lão gia tử gật gù lần hai, “Do đâu mà bị thương vậy?” “Bị lưỡi lam cắt phải.” Huyền Ảnh vừa nói vừa đưa tay sờ chiếc băng cá nhân. Cậu nhớ đến dáng vẻ tập trung của Diệp Sâm khi giúp mình cạo râu, khóe môi chợt cong lên. Diệp lão gia tử sững sờ nhìn gương mặt hạnh phúc của cậu: Bị dao cạo râu rạch một vết to như thế mà còn cười được? Hai người im lặng cùng hai bước về phía trước, ông cụ lại lên tiếng, “Cháu có dùng dao cạo râu đúng không? Bây giờ đám trẻ toàn dùng dạo cạo điện.” “Cháu cũng thế.” Huyền Ảnh nhíu mày, chun mũi, “Nhưng Đại Sâm không cho cháu tự dùng dao cạo.” Tim Diệp lão gia tử dường như ngừng dập. Ông cụ nghiêm túc suy nghĩ: Dao cạo điện không thể gây thương tích, hơn nữa đứa bé này nói là bị lưỡi lam cắt. Thằng nhóc Diệp Sâm sao thế này? Đang yên đang lành lại cứa cằm người ta làm gì? Không biết trên người đứa bé này còn vết thương nào khác không nữa. Bản thân nó bị thương lại cười vui như vậy? Chẳng lẽ chúng nó thực sự một kẻ thích đánh, kẻ thì ưa bị ngược đãi sao? Lúc này Diệp Sâm đang ngồi trong nhà thảo luận tình hình công ty với ba mình, lòng đột nhiên dâng lên dự cảm không lành. Chờ cho Huyền Ảnh quay về, anh liền vội vàng kéo cậu vào phòng ngủ. Huyền Ảnh tự đánh giá biểu hiện hôm nay của bản thân rất tốt. Vừa đóng cửa lại, cậu lập tức nhào lên người Diệp Sâm hôn cuồng nhiệt. Sức kiên nhẫn của Diệp Sâm đáng thương đã tuột xuống gần bằng không từ lâu, được cậu hôn liền động tình không thôi. Cả hai hôn đến xốc tung drap trải giường với miễn cưỡng dừng lại. Anh ôm Huyền Ảnh, thấp giọng hỏi: “Vừa nãy ông nội nói gì với em?” “Thì trò chuyện như trước đây thôi, nói linh tinh ấy mà.” “Cụ thể thế nào?” “Cụ thể…” Huyền Ảnh suy nghĩ một lát rồi đáp: “Ông hỏi em sao lại bị thương, còn hỏi em biết cưỡi ngựa không. Há há! Nếu mà em nói với ông em là một con ngựa, chắc chắn ông sẽ kinh sợ dữ lắm.” Diệp Sâm thấy có gì đó sai sai. Thoáng chốc anh liền bắt được điểm khả nghi, “Ông nội hỏi em ra sao?” Trí nhớ Huyền Ảnh rất rốt, lập tức kể lại cặn kẽ cuộc đối thoại của bản thân và Diệp lão gia tử. Diệp Sâm nghe xong câu hỏi của ông nội liền im lặng một hồi lâu, lòng hẫng đi một nhịp. Trong giây phút, anh nghĩ rằng ông nội mình quả là một khóm hoa kỳ lạ. Mãi sau đó, Diệp Sâm cảm thấy khi Diệp lão gia tử nhìn mình luôn mang theo vẻ bất mãn, khiến cho anh bất lực cực kì. Lần đầu tiên Huyền Ảnh được ăn tết âm lịch, vì thế bất kể khi nào tinh thần cậu cũng sáng láng, háo hức. Tay cậu cầm chặt cây pháo bông không buông, còn để cho đứa cháu gái sáu tuổi dạy mình cách đốt, thế là bị một dám nhóc trai nghịch ngợm khinh bỉ không thôi. Lúc nhận tiền lì xì, Huyền Ảnh cũng chẳng hề ngượng tay, miệng cười tươi rói không thấy mắt đâu. Sự vui mừng trên mặt cậu được biểu lộ vô cùng rõ ràng. Trước đó, Diệp lão gia tử đã dặn dò phu nhân nhà mình, “Bà nhớ cho thằng bé nhiều một chút, nó bị Tiểu Sâm bắt nạt, đáng thương lắm. Tôi còn định sẽ dạy dỗ Tiểu Sâm một phen đây.” Diệp lão phu nhân kinh ngạc hỏi: “Sao Tiểu Sâm lại khi dễ thằng bé?” “Ừm… không có gì quan trọng đâu, để tôi nói chuyện với Tiểu Sâm là được.” Diệp lão gia tử chột dạ đánh trống lãng. Diệp Sâm thấy Huyền Ảnh nhận bao lì xì dày như viên gạch từ ông nội mà thầm giật mình. Còn chưa kịp suy đoán, anh đã bị ông cụ kéo đến giáo huấn, “Tiểu Sâm này, đợi một thời gian nữa cháu nên đến gặp nhóc Quý kiểm tra lại đi.” Khuôn mặt Diệp Sâm lập tức méo mó, “…” Diệp lão gia tử không nhìn Diệp Sâm, chỉ bày ra bộ dạng trưởng bối, nghiêm túc nói: “Chơi đùa với nhau một tý thì không sao, nhưng cháu nên có chừng mực, chớ để bệnh tình nặng thêm, lỡ gây thương tích nghiêm trọng cho người ta thì khổ.” “…” Lúc bấy giờ, suy nghĩ duy nhất trong đầu Diệp Sâm đó là: Nếu mình nói sự thật với ông nội, liệu ông còn nghe vào tai chăng?