Ngựa Yêu Ngốc Nghếch Của Diệp Ảnh Đế
Chương 22
“Bộp!” Diệp lão gia giận dữ vứt tờ báo xuống mặt bàn, hùng hổ quát, “Giới giải trí ơi là giới giải trí! Công ty to lớn, tương lai sáng lạn thì nó không theo, hà cớ gì lại dấn thân vào cái giới giải trí cơ chứ?! Bây giờ thì tốt quá rồi, gây ra chuyện thế này đây!”
Lúc này trên bàn cơm hoàn toàn yên tĩnh. Ba Diệp miệng vừa hé định lên tiếng liền thức thời khép lại. Diệp Chương không dám biểu hiện gì, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngồi cạnh đóng vai Phật Tổ. Các chú các bác, cô dì hay thậm chí cả trẻ con cũng đều đang chẳng khác gì diễn kịch câm. Mặc dù biểu cảm trên khuôn mặt mỗi người khác nhau, nhưng giống ở chỗ chẳng ai dám mở miệng nói nửa lời khi người lớn nhất trong nhà đang nổi bão.
“Lão già ta đây sống đến từng tuổi này rồi, sao lại không biết Diệp gia còn có một người họ hàng vậy?! Thằng nhãi Đỗ Phong ngang nhiên dám phát biểu vô căn cứ như thế, lần tới nó mà còn dám công bố bậy bạ gia phả của Diệp gia, ta sẽ dùng quải trượng đánh chết nó!” Diệp lão gia càng nói càng tức, tức đến hai mắt trợn tròn, lồng ngực phập phồng không ngừng. Ông dùng tay vỗ mạnh lên bàn, đến nỗi chén đũa cũng lắc lư theo, “Còn cái tên nghệ sĩ hạng ba Huyền Ảnh này nữa, từ đâu chui ra vậy?! Tiểu Chương! Cháu đi điều tra cho ông! Bộ ham nổi tiếng tới điên rồi hả, cái gì cũng làm được là sao!!”
Kỳ thực Diệp Chương đã tìm hiểu từ lâu rồi, thế nhưng kết quả thì lại có gì đó không ổn lắm. Hơn nữa hắn cũng không tiện nói ra việc mình đã tra được, nếu nói thì chẳng phải cho thấy rằng hắn đã biết chuyện này trước đó rồi sao, vậy nên Diệp Chương hắn chỉ có thể giả ngu, gật đầu đáp: “Vâng, cháu sẽ lập tức tra ngay.”
Lão gia tử đang thở hồng hộc liếc nhìn tờ báo. Bình thường ông lão không hay quan tâm đến việc trong giới giải trí. Cho đến hôm nay bà nhà mang báo đến vừa cho ông xem vừa xoa dịu mấy câu, ông mới biết được chuyện đã thành ra thế này, sau đó mặt mày ông lập tức tái mét.
Trên báo là Diệp Sâm da dẻ rám nắng đang mặc một chiếc áo sơ mi hoa hòe phối cùng chiếc quần trắng đơn giản, vẻ mặt khó chịu ngồi tránh nắng dưới tán dù. Bên cạnh anh là một thằng nhóc còn nhỏ tuổi ăn mặc thoải mái, trên đầu đội mũ lưỡi trai. Tư thế của cậu ta thì quả thật là quá đáng vô cùng, cong môi cong đít trông muốn đáng ghét bao nhiêu thì có bấy nhiêu, cái miệng đó rõ mồn một đang hôn lên mặt Diệp Sâm, đáng tiếc là gò má cậu ta bị che hết dưới chiếc mũ, nhìn không thấy rõ biểu cảm.
Lão gia tử mới nhìn một lát, hai mắt đã tựa như bị chọt thủng. Ông nhắm mắt quay đầu sang nơi khác, ngón tay cào mạnh trên bàn cơm, “Đã nói giới giải trí không phải là cái chỗ gì tốt lành rồi. Tiểu Sâm từ nhỏ có buồn phiền gì cũng không chịu lên tiếng, mọi suy nghĩ đều để trong lòng không nói với chúng ta. Nếu chẳng phải chúng ta luôn quan tâm đến nó thì việc nó bị thua thiệt trong cái giới này làm sao mà biết được! Xem xem, bây giờ còn để cho người khác chiếm hời nữa.”
Ba Diệp nghe xong liền ngồi thẳng dậy, vội vã sửa lại, “Ba, này không phải gọi là chiếm hời đâu. Tiểu Sâm trước giờ luôn có chính kiến, sao có thể để người lợi dụng được, này gọi là ăn đậu hủ. Trong giới giải trí không biết bao nhiêu người muốn tạo mối quan hệ thân thiết với nó, nói không chừng bên dưới nó vốn đã bị ăn đậu hủ rất nhiều lần rồi…”
Lời nói của ba Diệp chẳng gì đổ thêm dầu vào lửa, chưa dứt câu đã có thể khiến lão gia tử sắp bị nổ phổi tới nơi.
Hai cha con trừng mắt nhìn nhau nửa ngày trời, cả hai đều cho rằng Diệp Sâm chính là cục nhọt bảo bối của nhà họ Diệp, không thể để người ta tùy tiện muốn làm gì thì làm thế này. Diệp Sâm dấn thân vào giới giải trí còn hơn cả nhảy vào hố lửa. Xem anh chẳng khác nào thiếu nữ còn trinh tiết cần phải gìn giữ vậy.
Diệp Chương nắm tay ho khan hai tiếng, “Ông nội, bây giờ ăn cơm trước đi, đừng để thân thể tức giận nữa. Tiểu Sâm có thể tự lo chuyện của nó được mà.”
Sắc mặt lão gia tử hòa hoãn đôi chút. Ông bực dọc cầm đũa, nâng chén cơm lên, ngẫm đi ngẫm lại vẫn thấy tức trong bụng, thế nên lại tiếp tục lầm bà lầm bầm mắng chửi: “Cái đám phóng viên giải trí đó chẳng có lấy một tên nào ra hồn cả! Bọn chúng quả thực là văn chương hào phóng đấy, sức tưởng tượng thì chả kém gì tác giả viết tiểu thuyết! Diệp Sâm nhà ta mà lại là đồng tính sao?! Ngay cả phụ nữ mà nó còn chưa chạm tới, thì sao lại có thể dây dưa với đàn ông cơ chứ! Đúng là nói càn!!”
Diệp Chương làm ra vẻ như thuận theo, thật ra trong lòng thì âm thầm cãi lại: Không sờ phụ nữ thì mới sờ đến đàn ông chứ… Ông nội ơi người thật là thiếu logic mà…
“Khụ…” Ba Diệp đen mặt ho nhẹ, thấp giọng nói: “Ba, ba nói bậy bạ gì vậy?”
Lão gia tử tự giác biết mình lỡ miệng, thấy mọi người trên bàn kinh ngạc nhìn mình liền nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt, “Đương nhiên chúng ta luôn biết Tiểu Sâm chưa từng quan hệ với phụ nữ, đó là chuyện tốt. Bình thường bản thân nó rất chú ý điều này, vậy mới có thể ở lâu trong giới được chứ.”
“Ăn đi!” Bà nhà bên cạnh hung hăn gõ vào đũa của ông lão, nhỏ giọng mắng: “Còn cái đám nhỏ này nữa! Câm miệng hết cho ta!”
Lão gia tử vậy mà lại ngậm miệng thật. Thế nhưng mấy người còn lại lúc này đã mỗi người một sắc mặt khác nhau. Ngoại trừ trẻ con không hiểu chuyện ra, thì tất cả tựa như đã bị rơi sâu hố sâu mang tên “Tiểu Sâm lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy rồi mà vẫn còn là trai tân”. Trong nỗi khiếp sợ, họ hoàn toàn đem lời giải thích của Diệp lão gia vứt ra sau đầu.
Ba Diệp vừa ăn được hai miếng thì mắt lại sáng lên. Ông nghĩ đến chuyện gì đó, vội vã nói lái sang: “À ba, lần trước Tiểu Sâm gọi về có nói nó định sẽ không làm diễn viên nữa.”
Lão gia tử nghe xong mặt mày liền vui tươi hẳn lên, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, “Thật sao? Vậy nhanh chóng sắp xếp cho nó đi! Ta đã nói rồi, đi trên bờ sông thì làm sao mà không ướt giày chứ, giới giải trí chẳng phải tốt lành gì. Nó cứ bo bo giữ mình vậy có ích chi đâu, đã vào hố đen rồi thì sao mà trở ra còn trắng tinh được? Biết tìm đường lui thì tốt!”
Ba Diệp há mồm không ngậm lại được, thật vất vả lắm mới thốt ra lời, “Không phải ba à, Tiểu Sâm không nói sẽ rút khỏi giới giải trí, nó chỉ đang chuẩn bị mở công ty tuyển chọn nhân tài rồi đầu tư quay phim mà thôi.”
“…” Nếp nhăn nơi khóe của lão gia tử khẽ run rẩy, sắc mặt lại bắt đầu xấu đi, “Ừm… chuyện này cũng hơi quá sức rồi… Thôi ăn đi!”
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Chương bắt đầu điều tra lai lịch của Huyền Ảnh lại một lần nữa. Mà cùng lúc đó, trên mạng cũng đã bùng nổ tưng bừng từ lâu. Lên trang đầu thì không cần phải bàn, mà so với trang đầu lần này, thì trang đầu lần trước quả thực phải gọi bằng sư phụ. Thêm nữa hai chuyện xảy ra cách nhau không lâu, chắc chắn sẽ có liên quan đến nhau, vậy là tất cả tin cũ tin mới gì cũng đều đang được xào nấu một cách vô cùng náo nhiệt.
Tin tức trên internet đương nhiên sẽ phong phú hơn báo chí rất nhiều. Việc quay phim của Huyền Ảnh còn chưa bắt đầu, mà dân mạng đã đem cậu ra đào bới không chừa lại chút gì. Thậm chí còn có mấy cánh truyền thông tự ý đăng hình chụp của cậu lên mạng. Những ảnh này vừa nhìn đã biết họ đang ở phim trường, Huyền Ảnh luôn đội mũ lưỡi trai, hoặc là cậu cúi đầu chơi điện thoại, hoặc là nghiêng đầu sang bên nói chuyện với nhân viên khác trong đoàn, hoàn toàn không có tấm chính diện nào. Cũng vì cậu đội mũ lưỡi trai, cộng thêm nhiều loại thiết bị khác nên mặt cậu bị che đi, không nhìn rõ được mắt môi ra sao, chỉ loáng thoáng thấy được đường nét và khí chất tuấn tú của cậu.
Ảnh đế Diệp Sâm nổi tiếng nhiều năm như thế, đến tận bây giờ vẫn chưa gây scandal xấu, lúc này đây lại bất chợt bùng nổ một phát. Tuy rằng người trong hình không được chụp rõ lắm, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra đó là đàn ông.
Cư dân mạng A: [(*゜ロ゜)ノ] Tin mới nhất này! Diệp gia vốn không có họ hàng nào mang họ Huyền cả! Lần trước những gì người đại diện của anh Sâm thanh minh chỉ toàn là nói dối thôi. Anh Sâm thu nhận một thanh niên không quen biết làm học trò, còn quan hệ thân mật như thế, kết quả đã rõ ràng quá rồi: Anh Sâm là gay chính hiệu!! (Phía dưới đang bình luận ầm ĩ: từ trước đến nay anh Sâm chưa từng qua lại với người phụ nữ nào, vốn đã có người đoán như thế, không ngờ hôm nay lại được xác thực. Tuy rằng tôi vốn đã chuẩn bị tư tưởng, nhưng vẫn cảm thấy rất khiếp sợ đó!)
Cư dân mạng B: Nằm mơ cũng không ngờ rằng anh Sâm lại là một soái ca đồng tính nha! [(≧▽≦)] Hoàng tử thì đã có tuấn mã, vậy đàn bà con gái chúng tôi phải sống sao đây?!! [╰(‵□′)╰] Người yêu của anh Sâm ơi rốt cuộc cậu có dáng vẻ thế nào vậy? Cậu có thể dũng cảm ban phát cho tấm ảnh được không? Hu hu hu… muốn đến Tây Song Bản Nạp quá đi!! (Bên dưới cũng muốn phát điên theo bạn B, thậm chí có vẻ muốn nghiền người qua đường thành bột luôn. Còn một số khác thì cười ha ha không ngừng, trêu chọc nói: bạn đi leo vách đá dựng đứng coi chừng sẽ té lăn quay ra đó. Một bộ phận khác thì xen vào cho một tràng icon ói mửa, bảo rằng tất cả người đồng tính phản thế giới đều nên bị thiêu chết hết, thậm chí còn hô lớn khẩu hiệu chống gay các thứ, nhưng sau đó lại bị một loạt người vây lại mắng chửi. Mặt khác có một nhóm bạn biểu lộ sự khiếp sợ, người ta chỉ hôn má một chút thôi, có làm gì quá đáng đâu, các bạn trẩu đâu cần phải quá nghiêm trọng thế chứ. ╮( ̄▽ ̄)╭)
Cư dân mạng C: Tôi chỉ muốn xem phim, không có hứng thú đi bới móc đời tư của diễn viên. Chỉ cần nhân phẩm của anh ấy tốt, diễn xuất giỏi thì tôi vĩnh viễn sẽ ủng hộ. Anh Sâm cố lên! Chúc anh hạnh phúc! (Phía dưới có ba người đang rưng rưng nước mắt khen ngợi: Thật là người hâm mộ tuyệt vời! Đồng thời tiếp tục cùng nhau đánh đổ cái lũ âm hồn bất tán nãy giờ cứ kêu la buồn nôn mắc ói mãi, một trận chiến nước bọt ùn ùn vẫn đang tiếp diễn không ngừng.)
Cư dân mạng D: Không ai để ý trong hình vẻ mặt anh Sâm rất xấu sao? Vấn đề quan trọng bây giờ không phải là anh Sâm có đồng tính hay không, mà là cái người nghệ sĩ hạng ba Huyền Ảnh này! Lần trước cậu ta đã thầm đăng ký tài khoản rồi điên cuồng đăng ảnh chụp của anh Sâm hòng kiếm chát cho mình, hiện lại lân la làm mấy động tác mập mờ với ảnh, rõ ràng là đang tự hâm nóng tên tuổi mà! (Các cư dân mạng bên dưới đều hoàn toàn đồng ý, nói Huyền Ảnh này xuất hiện quá đột ngột, nhất định là dùng thủ đoạn mờ ám gì đó rồi. Không ngờ anh Sâm vậy mà lại bị kẻ hèn lợi dụng. Một số khác lại nói rõ ràng anh Sâm rất che chở cho cậu diễn viên này, làm sao có thể bị lợi dụng được. Trong hình vẻ mặt anh ấy không tốt có thể là do có nguyên nhân khác, tám phần là cam tâm tình nguyện rồi. Thế là lại thêm hai phe quân ngũ bất đồng đang tranh cãi kịch liệt với nhau.)
Cư dân mạng E: Hay cho một cái tuồng kịch! Lần này phòng vé chắc là phá kỷ lục rồi nhỉ? Vui nhất chẳng phải là đoàn phim cùng với nhà đầu tư sao? Bộ phim lần này ngoại trừ Huyền Ảnh ra, các diễn viên còn lại phải nói toàn là siêu sao, nói không chừng là họ đang cố tình muốn tạo tên tuổi cho cậu ta đây mà. Hơn nữa anh Sâm cũng nói Huyền Ảnh là học trò của ảnh, thầy tạo tiếng tăm cho học trò cũng là bình thường. Không thấy mọi người xung quanh đều giả vờ câm điếc hết sao? Rõ ràng tất cả mọi thứ đều do họ khéo tay vẽ nên mà thôi. (Một số cư dân mạng tán thành, nói đây là lời giải thích lý trí, khách quan nhất cho đến giờ. Một số khác xem xong lại cười nhạt: Nói như bạn tận mắt thấy vậy, muốn có âm mưu gì cũng không nên quá rõ ràng như thế, nghe chưa?!)
Cư dân mạng F: Tin tức đáng tin đây! “Đối Trì” sẽ là bộ phim cuối cùng của anh Sâm. Từ nay về sau anh ấy sẽ chuyển về sau hậu đài, không đóng phim nữa. Xem ra lần này anh ấy thực sự muốn làm nổi danh học trò của mình rồi, nhưng cách này hình như có hơi quá? (Người mê phim nghe xong tin này lập tức khóc mù hai mắt: Anh Sâm ơi anh còn trẻ khỏe sao lại bất lực như thế?!! Một nhóm người khác càng khóc dữ dội hơn: Anh Sâm sao anh lại dùng này để thổi phồng tên tuổi cho học trò chứ?! Trinh tiết lúc tuổi già làm sao mà giữ đây??)
Tin tức trên mạng cứ sóng sau xô sóng trước, lời nói khác nhau, dễ nghe có mà khó nghe cũng có. Thế nhưng đến cuối cùng, đại đa số mọi người đều cho rằng chuyện này là do cố tình sắp đặt. Một là Diệp Sâm đã giữ gìn danh tiếng của mình nhiều năm như vậy, không lý do gì đến bây giờ lại bùng ra tin tức động trời, tự đẩy mình chìm vào nước bọt bàn tán của thiên hạ. Hai là mọi tin tức được tung ra quá rõ ràng, giống như là muốn tố cáo với thế giới rằng Diệp Sâm là người đồng tính vậy, chuyện thì rành rành ra đấy, nhưng lại có rất ít người tin tưởng. Ba là bạn bè Diệp Sâm trong giới hoàn toàn không đả động gì, thể hiện rằng họ chẳng hề quan tâm đến chuyện đó, mà nhân viên đoàn phim lại cùng nhau câm như hến, nói năng cũng thận trọng. Thực sự rất khó thấy rõ mọi chuyện rốt cục là ra làm sao.
Lúc này ở Tây Song Bản Nạp, Diệp Sâm lại không hề có bất cứ cái gì gọi là tâm trạng lo lắng. Vẻ mặt anh như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, chỉ giải thích đơn giản rằng do Huyền Ảnh không hiểu sự đời mà làm bậy các thứ, còn làm bộ dạy dỗ cậu mấy câu.
Dù sao trong đoàn phim cũng không có người nào có cam đảm đi nhiều chuyện, hơn nữa họ vốn đã hoạt động cùng với nhau, nên rất thích Huyền Ảnh. Cả đoàn cũng hiểu được tính cách của cậu, biết lời nói và cử chỉ của cậu khác với người bình thường, nói dễ nghe là ngây thơ, nói khó nghe là ngốc nghếch. Gom chung lại thì cậu chỉ đơn thuần là một đứa trẻ to xác mà thôi.
Phim trường vốn vẫn cấm người không phận sự vây xem. Vậy nên sở dĩ mà bên ngoài có thể biết được tin tức lớn như vậy cũng là do mấy người diễn viên quần chúng tuôn ra. Đợi cho đến khi Đỗ Phong đi điều tra, thì người ta cũng đã trốn mất dạng.
Đỗ Phong tức đến hai hàm răng nghiến ken két, không thể làm gì khác hơn là an ủi Diệp Sâm, “Mấy người đó nếu chúng ta càng giải thích họ lại càng làm dữ hơn, vốn không giải thích rõ được. Thôi thì hiện tại không nên nói gì cả, đợi mọi chuyện qua đi rồi sẽ ổn thôi. Về việc của mấy người diễn viên kia, tôi sẽ cố tra ra cho nhanh, chờ xem khi chúng không còn chén cơm nữa thì có kêu cha gọi mẹ không!”
Diệp Sâm không mặn không nhạt đáp: “Ừ, tôi không có vấn đề gì.”
Đỗ Phong có cảm giác mình như bị sự bình tĩnh của anh làm cho lùn đi nửa khúc, rất là khó chịu nói: “Cậu không thể nói vậy, cũng phải suy nghĩ cho Huyền Ảnh một chút chứ.”
Diệp Sâm thậm chí còn bày ra vẻ trời sập cũng không cần lo, trả lời: “Không sao, nói chung thì em ấy không biết gì đâu.”
“…” Đỗ Phong nhất thời liền thấy phát điên, “Cậu ấy không hiểu thì càng phải quan tâm, nếu như lớn chuyện thì sẽ ảnh hưởng đến cơ hội phát triển của cậu ấy!”
“À…” Diệp Sâm hơi suy xét một lát rồi nói: “Không sao đâu, em ấy đóng phim cũng chỉ chơi cho vui thôi, dù sao thì tôi cũng sẽ nuôi em ấy.”
Đỗ Phong có cảm giác như mình bị sét đánh tới nơi: “Đậu má! Cậu muốn chơi thật à?!”
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
98 chương
208 chương
46 chương