Editor: Vện Phượng phủ náo loạn ầm ĩ cả đêm, đến hôm sau vẫn chưa nguôi xuống. Đám người hầu cố gắng cẩn trọng, nói chuyện cũng phải hạ giọng thật khẽ. Toàn Phượng phủ như bị mây đen bao phủ không thấy nổi mặt trời, làm mọi người đi đường cũng phải khom lưng, không dám đứng thẳng, sợ trời sập đè nát thân mình. Phu nhân quý phủ phát bệnh nặng, diễn biến trầm trọng, đến giờ vẫn chưa tìm ra căn nguyên. —o0o— Phủ Đại công chúa. Tình huống cũng nhốn nháo tấp nập, hơn một nửa đại phu của kinh thành đều tập trung về đây, cách bức bình phong nghe nha hoàn báo lại bệnh trạng của Minh Châu quận chúa. Từ ngày đương kim Hoàng đế kế vị, Đại công chúa Phụng Dương chưa bao giờ hoảng loạn như lúc này. Năm đó, phò mã của nàng vì trợ giúp Vĩnh Vinh đế mà bỏ mạng, chỉ để lại một đứa con gái, chính là Minh Châu. Bất luận về tình hay lý, Vĩnh Vinh đế đều phải kính trọng nàng, kính trọng phủ Đại công chúa. Địa vị nữ nhi của nàng thậm chí còn cao hơn rất nhiều các Hoàng tử và Công chúa khác. Ngoại trừ Đại hoàng tử do Lý quý phi hạ sinh, Minh Châu quận chúa rất được Hoàng đế cưng chiều. Vậy nên chưa từng có bất cứ tình huống nào có thể làm Đại công chúa Phụng Dương nhíu mày, duy chỉ việc sinh tử, mặc cho ngươi quyền thế ngập trời cũng phải cúi đầu. Phụng Dương công chúa mặt trầm như nước ngồi sau bình phong, nghe đám đại phu tranh cãi ồn ào, muốn xác định căn bệnh. “Đại phu, rốt cuộc Quận chúa mắc bệnh gì Các ngươi tập trung về đây không phải để làm cảnh, mau kê đơn thuốc đi!” Một đại nha hoàn sẵng giọng. Hai nha hoàn thiếp thân của Minh Châu quận chúa cũng đang hôn mê, nằm trong gian phòng kế bên. Nếu triệu chứng của các nàng giống Minh Châu quận chúa, tất sẽ bị đẩy lên cho các đại phu chẩn đoán trước. Đáng tiếc, triệu chứng khác nhau, Đại công chúa không cho phép các nàng giành cơ hội chữa trị của Minh Châu quận chúa. Đêm qua, đến sớm nhất là người của Quảng An đường, một đại phu họ Liễu vừa qua bốn mươi, am hiểu chẩn mạch. Liễu đại phu nói, “Đêm qua, Minh Châu quận chúa thấy rát yết hầu, cảm giác miệng khô lưỡi khô, nha hoàn trong phủ nấu nước đậu xanh cho Quận chúa uống giải nhiệt. Hai canh giờ sau, Quận chúa bắt đầu nôn mửa, choáng váng đau đầu.” “Đột ngột nôn mửa, đầu đau nhức, là chứng chướng khí xâm nhập dạ dày.” Lâm đại phu cũng am hiểu chẩn mạch lên tiếng, “Chướng khí xâm nhập dạ dày, tiêu hóa khó khăn, đầy hơi trướng bụng. Phải tiêu trừ chướng khí, thanh lọc cơ thể.” Liễu đại phu gật đầu, “Không sai, lão phu cũng nghĩ vậy, nên dùng lá cây họ đậu sắc cho Quận chúa. Nhưng lại không có hiệu quả. Giờ Mẹo có Cố lão đến, lúc đó Quận chúa bắt đầu sốt cao không dứt, cử chỉ cáu kỉnh bất an.” Cố lão đã sáu mươi, râu tóc hoa râm, Thái y Từ Anh của phủ Đại công chúa chính là học trò của ông. Xưa nay Phụng Dương công chúa rất tín nhiệm ông. ” Cố lão, rốt cuộc Minh Châu bị bệnh gì!” Đại công chúa sau bình phong vội hỏi. Cố lão là đại phu duy nhất trực tiếp chẩn mạch cho Minh Châu quận chúa. Tuổi ông đã cao, địa vị cũng bất đồng các đại phu khác, đương nhiên không cần cố kỵ nhiều. Cố lão nói, “Mạch của Quận chúa đập mạnh, nôn mửa liên tục, còn thêm sốt cao, thật ra là do ăn phải thứ không tốt. Nôn ra mật xanh, phần lớn là do gan nóng ảnh hưởng đến dạ dày, còn bị đầy hơi. Đây là chứng nhiệt gan, không thể dùng cách chữa trị của bệnh dạ dày.” Liễu đại phu, “Chứng nhiệt gan Quận chúa đau đầu, nóng nảy dễ tức giận, miệng khô lưỡi khô, triệu chứng quả là thích hợp.” Cố lão chạy đến bàn viết đơn thuốc, thổi khô rồi giao cho nha hoàn, “Gan của Quận chúa tích tụ nhiệt lâu ngày mới bộc phát bệnh nặng. Lão phu cho dùng sơn chi giã nhuyễn, thanh lọc giải nhiệt cho Quận chúa.” Đại công chúa nói, “Còn không mau đi sắc thuốc! Cố lão, làm phiền ngươi dành chút thời gian, đứa nhỏ Minh Châu nhờ ngươi tốn công chăm nom. Nếu cần bất kỳ dược liệu gì, dù là gan rồng tủy phượng bổn cung cũng sẽ tìm ra, xin các vị tiên sinh vui lòng giúp đỡ.” Chúng đại phu cuống quýt hành lễ, miệng hô không dám. Mọi người thật ra trước giờ đã tâm phục Cố lão, huống chi Cố lão còn chẩn đoán đúng bệnh. —o0o— Minh Châu quận chúa được danh y cả kinh thành hội chẩn, tình hình Phượng phủ và phủ An quốc công thì trái ngược. Phượng Vân Ninh sai người đến gọi Phượng Vân Phi, Phượng Vân Phi lấy Lô thị làm cớ uyển chuyển từ chối, cũng không quan tâm ánh mắt lạnh lẽo của người đến, vội vã cáo từ, chạy về viện tử của Lô thị. Lô thị nằm trên giường, gương mặt mịn màng trắng nõn phát ban đỏ, đôi mắt mơ hồ, hô hấp nặng nề như kéo bễ. Phượng Vân Phi dùng hết kiến thức đã học nhưng vẫn không thể giúp Lô thị chuyển biến tốt, còn khiến tình huống trầm trọng thêm. “Tĩnh Nhi, rốt cuộc ngươi bị gì vậy” Phượng Vân Phi thất thểu ngồi bên giường, nắm chặt tay Lô thị, “Vi phu hận không thể gánh thay ngươi. Ngươi xưa nay yếu đuối, làm sao chịu nổi đau đớn thế này! Đều tại ta vô dụng, ta vô dụng!” Phượng Chiếu Lâm đỏ mắt đứng bên giường, nhìn Lô thị nửa hôn mê, lại nhìn Phượng Vân Phi mặt mày đau khổ. “Phụ thân…” Ngón tay nhỏ nhắn siết khăn lụa, Phượng Chiếu Lâm đến cạnh Phượng Vân Phi, nhẹ nhàng xoa vai hắn, “Phụ thân đừng như vậy, nếu mẫu thân biết sẽ đau lòng lắm. Phụ thân là Tổng quản Thái y, nhất định chữa được cho mẫu thân.” Lô thị mới không đau lòng vì Phượng Vân Phi, nàng vốn khinh thường nam nhân này. Phượng Vân Phi không nói gì, một mùi lạ đột ngột bốc lên, len lỏi giữa trầm hương đắt đỏ trong căn phòng sưởi ấm áp, trộn lẫn thành thứ mùi vô cùng quái lạ. Từ đêm qua Lô thị đột ngột phát bệnh, sau khi ngất đi liền không thể khống chế bài tiết… Phượng Chiếu Lâm cố nhịn không bịt mũi, vài đại phu đứng sau bình phong lúng túng nhìn nhau, thấy không có ai bèn đua nhau bịt mũi. Lô thị trong cơn mơ màng như cảm giác được, đôi mày liễu nhíu chặt, khó chịu giãy dụa muốn ngồi dậy nhưng chỉ có thể cử động được ngón tay. Nha hoàn nhũ mẫu vội vàng đến hầu nàng tắm rửa, dáng vẻ mọi người như không dám thở mạnh, dù đã cố gắng che giấu nhưng vẫn lộ ra biểu cảm quẫn bách. Phượng đại phu nhân quanh quẩn khuê phòng là tiên nữ không nhiễm bụi trần, sau khi gả làm vợ người ta cũng không nén xuống ngạo mạn, thì ra cũng có lúc chật vật không tả như bây giờ. Chỉ sợ từ nay về sau, trong mắt vài người, Đại phu nhân yểu điệu diễm lệ như hoa đào mà gương mặt băng giá sẽ bị gán với thứ mùi hôi thối này… Nếu nàng có thể vượt qua căn bệnh. “Để ta làm.” Phượng Vân Phi xắn tay áo, nhận khăn ướt từ tay nha hoàn, “Lâm Nhi về trước đi, con ở đây cũng không giúp được gì. Con nói đúng, nhất định phụ thân sẽ chữa khỏi bệnh cho mẫu thân con.” Phượng Chiếu Lâm vâng lời lui ra, yên lặng nhìn Phượng Vân Phi. Nam nhân vô dụng trong lời mẫu thân, lúc làm phụ thân của nàng, thật ra… rất tốt, vô cùng tốt. —o0o— Quản gia phủ An quốc công đến Phượng phủ không mời được Phượng Vân Phi, chỉ có thể vội vã chạy về chờ lệnh. Vốn tưởng sẽ bị mắng mỏ một trận, ai dè Hầu gia phu nhân đã không còn sức lực bận tâm chuyện khác. Phượng Vân Ninh nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh, tay chân tê cứng, thỉnh thoảng còn co giật, miệng lầm bầm nói sảng, có lúc dữ tợn kêu gào ầm ĩ như đang cãi vã với ai. An quốc hầu An Tại Thanh vốn còn chút lo lắng, giờ không còn kiên nhẫn với nữ nhân dần dần biến thành chua ngoa đanh đá này nữa. Năm xưa hắn mê đắm nữ tử một thân áo đỏ rực lửa, vì nàng mà không tiếc phá hủy hôn ước thuở nhỏ, chỉ muốn cưới nàng làm vợ. Nếu không phải Lại bộ Thượng thư còn phải cầu cạnh phủ Quốc công thì chuyện hủy hôn nào thuận lợi như thế, thậm chí hắn còn đón được cả hai nữ tử vào phủ, hưởng thụ hạnh phúc. Ngày xưa yêu thương nữ tử ngay thẳng mạnh mẽ này bao nhiêu thì hiện tại phiền chán nàng thô tục bấy nhiêu. Lộ Yên Nhiên vẫn dịu dàng trầm tĩnh như ngày nào, như khoảnh khắc đứng ở ngã rẽ tú lâu, chỉ liếc hắn một cái đã đỏ mặt. Trưởng tử An Thiên Vũ lẳng lặng đứng đó, tướng mạo chỉ xem như thanh tú, hoàn toàn không di truyền được một chút phong thái nào của hắn hay Phượng Vân Ninh, còn mang dáng vẻ nhu nhược, trước giờ chỉ yên lặng không dám nói nhiều hơn một câu, đi cũng không dám bước mạnh chân. An Tại Thanh nhìn hắn, càng thêm phiền lòng. Ít ra Phượng thị còn tự mình hiểu mình, biết An Thiên Vũ không làm được trò trống gì, không buộc hắn cầu thánh chỉ sắc phong Thế tử. Quản gia về báo không mời được Phượng Vân Phi, An Tại Thanh nóng nảy nói, “Phùng lão đã ở đây chẩn bệnh, mời Phượng Vân Phi làm gì Nàng muốn mời cả hai Tổng quản Thái y đến hầu hạ mới chịu sao Thật không biết trời cao đất dày.” Nói xong phất tay áo đứng lên, không muốn tốn thời gian ở đây nữa, lập tức đến viện tử của Lộ Yên Nhiên. An Thiên Vũ nhìn bóng lưng cao lớn của phụ thân, kiềm lòng không đặng đuổi theo một bước, rồi miễn cưỡng dừng chân, đứng trong góc phòng cắn môi, chờ kết quả chẩn đoán từ các đại phu. —o0o— Phượng Vân Phi đang sứt đầu mẻ trán giúp Lô thị cầm cự, dọn một đống sách y đến đại sảnh ngoài buồng Lô thị, thảo luận mấy phương thuốc cổ truyền với các đại phu khác, hy vọng tìm được một phương thuốc hữu hiệu, nhanh chóng giúp Lô thị giảm nhẹ triệu chứng, nếu cứ để như vậy, e là không qua khỏi đêm nay. Đến trưa, quản gia ngoại viện chạy thẳng vào viện tử của Lô thị, giục một tiểu nha hoàn vào thông báo. “Giản lục tiểu thư đến!” Phượng Vân Phi nghi hoặc, “Giản lục tiểu thư Giản lục tiểu thư nào” Các đại phu sôi nổi giải thích, dường như cực kỳ mừng rỡ, luôn miệng nói, “Phượng thái y, ngay cả Giản lục tiểu thư cũng không biết sao! Nàng là truyền nhân duy nhất của Giản gia, là nữ thần y kế thừa y quán của Giản gia đấy!” “Đáng tiếc Giản lục tiểu thư trước giờ chỉ xem bệnh cho bình dân bách tính, nhà quan tầm thường không mời được nàng đâu, không ngờ Giản lục tiểu thư lại đích thân đến cửa. Chúng ta đã có cơ hội được chứng kiến y thuật chính thống của Giản gia, Phượng thái y, tôn phu nhân chắc chắn bình yên vô sự!” Phượng Vân Phi đầu óc quay cuồng cố nhớ lại, hình như có nghe nói về nhân vật này, giờ đâu còn tâm trạng nghe kể nàng thần thánh thế nào, liền bảo quản gia mời Giản lục tiểu thư vào. Không lâu sau, một người đầu đội mũ mạng, mặc áo váy xanh nhạt thướt tha bước đến.