Ngự tiền mỹ nhân

Chương 6 : Nổi giận

Tô Ngâm tức giận cúi đầu, Thẩm Huyền Ninh vừa dỗ vừa đẩy nàng vào điện, sau đó thương lượng với nàng: “Để trẫm hạ chỉ không cho bọn họ gọi muội là Đại cô cô nữa được không?” “……. Thôi khỏi!” Tô Ngâm vừa nghĩ đã cự tuyệt ngay. Vẻ mặt nàng phức tạp thở dài: “Kệ đi……… Để nô tỳ tập làm quen vậy! Hoàng thượng hạ chỉ như vậy kì lắm, gióng trống khua chiêng như thể nô tỳ đang ỷ thế hiếp người ấy.” “Là trẫm hạ chỉ, đâu liên quan tới muội.” Thẩm Huyền Ninh dứt lời liền đi qua bàn tính đặt bút viết xuống, Tô Ngâm quýnh lên đuổi theo, dang tay dang chân chắn trước mặt y: “Đừng mà đừng mà, ngài cứ coi như nô tỳ chưa từng nói gì đi! Cầu xin ngài luôn đó, được không?” Y cười cười như không chăm chú nhìn nàng một lúc, bỗng đưa tay búng một phát vào trán nàng, “Người ta muốn giúp mà còn chê, kệ muội đó.” “……….” Tô Ngâm ôm trán thầm mếu máo, Thẩm Huyền Ninh đi vòng qua người nàng, ngồi vào bàn tiếp tục đọc sách. Đọc xong hai bài văn, y liền cầm một bản tấu lên đọc. Y vẫn chưa thể tự chấp chính, phần lớn thời gian vẫn dành để học tập, tấu chương đều do Thái hậu và vài vị trọng thần trong triều cùng nhau bàn bạc giải quyết, y cùng lắm chỉ được xem qua. Nhưng mấy năm nay, y đọc nhiều sách nên suy nghĩ khác với họ cũng dần nhiều lên. Mà hiện nay, trong thâm tâm Thẩm Huyền Ninh rất mong tới ngày mình được tự chấp chính. Y muốn được thực sự quản lý đất nước, muốn làm chuyện mình muốn chứ không phải chỉ làm một hoàng đế bù nhìn nữa. Nhưng y cũng biết mình quả thật chưa đủ sức để tự chấp chính, ý muốn này của y khiến y thường xuyên tranh cãi với Thái hậu và các đại thần. Vì thế, khi Tô Ngâm đứng cạnh đổi trà cho y liền thấy y cầm bản tấu cắm đầu đi ra ngoài. “Này……. Hoàng thượng?” Tô Ngâm giật mình vội bỏ chén trà xuống chạy theo y. Thẩm Huyền Ninh không nói gì, nàng nhìn sắc mặt y thì biết y đang nghĩ gì, liền lặng lẽ đi theo. Khi Thẩm Huyền Ninh đến cung Từ Ninh, Thái hậu đang bái Phật. Chu ma ma đứng cạnh thấy y tới liền lại gần đỡ Thái hậu dậy. Thái hậu đứng dậy khỏi tấm đệm cói, nhìn bản tấu trong tay y thì ngồi xuống dịu dàng hỏi: “Con nghĩ gì cứ nói.” “Mẫu hậu, con cảm thấy cứ trấn an bộ tộc phương Bắc không phải là cách hay.” Y vái chào Thái hậu rồi ngồi xuống nói tiếp: “Chúng thèm muốn Trung Nguyên đã hơn ngàn năm nay, chẳng qua những đời vua trước chưa từng nhường nhịn nên chúng mới không dám náo loạn. Giờ đây, triều đình lại không ngừng trấn an chúng, không ngừng dùng lương thảo, vàng bạc thỏa mãn chúng, chuyện này khác gì cho chúng một cơ hội để càn quấy đâu.” Thái hậu nghe xong cũng không phản bác ngay, chỉ gật gật đầu, hỏi y: “Vậy con định làm gì?” “Vì sao không đánh chúng? Bây giờ triều đình chẳng thiếu tiền cũng chẳng thiếu quân. Nếu mang quân đi đánh thì tám năm mười năm nữa chúng cũng không dám xâm lược.” “Ai mang quân đi?” Thái hậu bình thản hỏi. “Chủ tướng……….” Trong đầu Thẩm Huyền Ninh lóe lên vài cái tên, nhưng vì mấy cái tên này mà y chợt thấy nghẹn lời. Thái hậu liếc y: “Trong triều không có tướng trẻ, mấy tên Đại tướng, nhỏ tuổi nhất thì cũng hơn con đến ba mươi tuổi, danh tiếng trong quân đội rất lớn. Con chưa tự chấp chính được, nếu giờ để họ mang quân đi lập chiến công, khiến dân chúng nhiệt liệt hoan nghênh thì con nghĩ sau này sẽ ra sao?” “………….. Công cao chấn chủ.” Thẩm Huyền Ninh yếu ớt nói xong thì chán nản thở hắt ra. Thái hậu khẽ cười gật đầu: “Vậy con cảm thấy, giờ con nhịn bọn giặc kia vài năm nguy hiểm hơn, hay để ngôi vị hoàng đế bị nguy nan tứ bề, khiến con mười năm hai mươi năm cũng không trở mình nổi, thậm chí khiến thiên hạ này đổi họ nguy hiểm hơn?” “Con hiểu rồi.” Thẩm Huyền Ninh tái mặt, Thái hậu bất đắc dĩ xua tay: “Con đó………. Vừa nghe đã hiểu, chứng tỏ không ngốc chút nào. Mọi chuyện nên cân nhắc kỹ càng hơn, đừng có nghĩ gì làm nấy.” Vừa rồi Thái hậu không cho cung nhân lui ra, y bị bà dạy dỗ trước mặt họ thì thấy rất mất mặt. Vì thế, y máy móc khom xuống nói một câu “Con hiểu” rồi hấp tấp đi ra ngoài, Tô Ngâm chưa kịp ngăn lại thì y đã ra tới cửa rồi. Nàng không khỏi le lưỡi một cái, sau đó cười cười lại gần nói với Thái hậu: “Người đừng giận, Hoàng thượng có hơi sốt ruột muốn nhanh chóng chấp chính.” “Ừ, ai gia biết.” Thái hậu cũng đã bớt giận, mỉm cười thở dài, “Ai ở tuổi của nó bây giờ, ngồi lên vị trí đó mà chẳng muốn tự chấp chính ngay, chuyện này ai gia không sợ. Ai gia chỉ sợ nó vừa nôn nóng lại vừa cảm thấy mình biết rõ mọi thứ, gây ra chuyện lớn.” Bà nhìn Tô Ngâm: “Con khuyên nó nhiều một chút.” “Dạ, nô tỳ biết rồi, xin người yên tâm.” Tô Ngâm gật đầu hành lễ, Thái hậu gật đầu: “Ai gia rất yên tâm về con, dù sao con cũng là Đại cô cô cung Càn Thanh, ai gia biết con hiểu chuyện.” “……….” Ba chữ Đại cô cô vang lên khiến Tô Ngâm chợt thấy buồn bực. Nhưng nàng đâu dám tỏ vẻ mất hứng trước mặt Thái hậu, chỉ rầu rĩ “Dạ” một tiếng. Nhưng Thái hậu khôn khéo cỡ nào? Vừa nhìn vẻ mặt của cô nhóc mười hai tuổi này đã hiểu ngay. Bà liền hỏi nàng: “Sao thế? Có chuyện gì à?” “Không có gì ạ………” Tô Ngâm chối đây đẩy. Sợ Thái hậu nghĩ nhiều nên nàng không thể không âu sầu kể lại tỉ mỉ chuyện mình bị người ta gọi là Đại cô cô. Nàng ngập ngừng nói: “Nô tỳ thấy mình bị gọi như thế nghe già quá……… Hoàng thượng còn cười nhạo nô tỳ nữa.” Không ngờ Thái hậu cũng cười ra tiếng, kéo nàng lại gần nói: “Vậy ai gia chưa tới ba mươi đã bị gọi là Thái hậu, có phải đã biến thành bà lão không?” “……. Nô tỳ không có ý đó!” Tô Ngâm cuống quýt giải thích, Thái hậu càng cười tươi hơn, “Không đúng sao? Con đó, đừng có mua dây buộc mình, tự con biết con bao lớn còn gì, mắc chi để ý chuyện người khác gọi con thế nào? Với lại, mỗi tuổi có một cách sống riêng, đâu phải cứ tuổi trẻ mới là tốt nhất, cần gì phải sợ già đi?” Ơ? Tô Ngâm nghiêm túc ngẫm nghĩ, cảm thấy Thái hậu nói rất có lý, kính cẩn cúi chào: “Nô tỳ biết rồi, cảm ơn Thái hậu đã chỉ bảo.” “Mau đi đi, đừng để Hoàng thượng nghĩ con với ai gia đang nói xấu nó.” Thái hậu cười nháy mắt một cái, Tô Ngâm cũng cười, hành lễ rồi “Dạ” một tiếng, cáo lui đi khỏi cung Từ Ninh. Thái hậu nhìn nàng đi, tạm thời cũng rảnh rang nên ngồi cười một mình một lúc. Chu ma ma đứng cạnh nhìn mặt đoán ý nói: “Cái tuổi ẩm ương này thật thú vị.” “Được cái con bé cũng hiểu chuyện.” Thái hậu hài lòng nói. Năm đó khi giữ Tô Ngâm lại ngự tiền, chẳng qua bà muốn kiếm một người bạn cùng trang lứa cho Thẩm Huyền Ninh bầu bạn, để y vượt qua nỗi đau mất cha. Không ngờ sau mấy năm, Tô Ngâm lại làm không tồi, giơ tay nhấc chân từ từ toát lên khí chất của cung nữ ngự tiền. — Tô Ngâm rời khỏi cung Từ Ninh cũng không vội đuổi theo Thẩm Huyền Ninh, vì trong lúc nàng ở lại nói nhiều như vậy với Thái hậu, Thẩm Huyền Ninh đã đi xa rồi. Nếu nàng lại chạy theo thì rất thiếu lễ độ. Ngờ đâu khi Tô Ngâm vừa về đến cửa cung Càn Thanh đã thấy cung nhân vốn hầu hạ bên trong đều đứng hết ở ngoài, bao gồm cả thái giám chưởng sự Phùng Thâm. “Phùng công công.” Nàng đi tới vỗ vào lưng Phùng Thâm, Phùng Thâm quay người lại, nàng lại hỏi, “Sao thế?” “Hoàng thượng nổi nóng, đuổi hết mọi người ra ngoài.” Hắn thầm thì, chỉ vào bên trong, “Trong đó còn có hai người đang quỳ, là lúc nãy vào đổi trà mài mực, nhất thời bị dọa sợ không dám đi ra.” Tô Ngâm nhìn vào bên trong: “Để ta vào xem.” Phùng Thâm đương nhiên không ngăn nàng. Mấy người phục vụ ở ngự tiền có ai được Hoàng thượng yêu thích bằng nàng đâu. Tô Ngâm cứ thế đi vào điện, ai ngờ nàng vừa bước vào thư phòng bên điện phía đông đã nghe tiếng Thẩm Huyền Ninh quát: “Sao giờ muội mới về? Lại cùng mẫu hậu nói xấu gì ta?” ………. Thái hậu vừa rồi đoán trúng phóc! Tô Ngâm chửi thầm trong bụng biết y đang giận cá chém thớt, vừa lại gần vừa đưa tay ra sau lưng khua khua, ý bảo hai cung nữ đang quỳ ở đó lui ra. Nhưng khi hai cung nữ này đang dè dặt đứng lên thì bị Thẩm Huyền Ninh liếc một cái, “Trà cũng pha không ra hồn, mau kéo ra ngoài đánh hai mươi cái!” “……… Hoàng thượng!” Tô Ngâm nhíu mày, đi mấy bước đã tới trước mặt y, “Ngài làm gì thế? Nếu không vui vì nô tỳ nán lại chỗ Thái hậu nói mấy câu thì ngài kéo nô tỳ ra ngoài mà đánh đi!” “Muội tưởng trẫm không dám đánh muội chắc!” Thẩm Huyền Ninh nhìn chằm chằm nàng mà rống lến, Tô Ngâm nhìn y một chặp thì nhăn mặt cúi đầu quỳ xuống. Sau khi quỳ xuống nàng không chịu nói gì, tỏ vẻ “muốn giết muốn chém gì xin cứ tự nhiên”. Thẩm Huyền Ninh vẫn lườm nàng, kéo dài được khoảng nửa khắc thì chả hiểu sao y thấy càng ngày càng khó chịu. Y cắn răng xua tay với hai cung nữ: “Các ngươi lui ra trước đi!” Hai cung nữ không dám nói gì, im lặng nhanh chóng cáo lui. Thẩm Huyền Ninh nặng nề thở ra một hơi, đi tới đỡ Tô Ngâm đứng lên: “Đừng giận mà, trẫm nổi nóng đâu phải vì muội chứ.” “…….. Ngài cũng đừng giận Thái hậu mà.” Tô Ngâm lén nhìn y, “Thái hậu cũng muốn tốt cho ngài thôi.” “Trầm cũng đâu có giận mẫu hậu.” Thẩm Huyền Ninh cười khổ, than thở: “Trẫm tự giận mình thôi, giận chính mình sao lại cho rằng bản thân biết tuốt. Một chuyện sờ sờ như thế mà đợi mẫu hậu chỉ cho thì mới nghĩ thông được.” Y cảm thấy chính mình đọc bao nhiêu sách đều công cốc hết, lo mình không thể trở thành một vị hoàng đế tốt. “Hoàng thượng đừng nghĩ thế, mọi chuyện đều phải từ từ, huống chi một chuyện lớn của triều đình như thế?” Tô Ngâm thẳng thắn nói, lướt qua người y, bưng chén trà trên bàn lên, “Để nô tỳ đi pha trà ngon mang tới, Hoàng thượng uống trà cho hạ hỏa rồi hãy nghĩ tiếp.” “Được…..” Y cười gượng. Nàng cũng quay người lại cười với y, rồi bê trà đi. Ôi…….. Tô Ngâm đẹp thật! Thẩm Huyền Ninh bất giác khen ngợi nàng, y chăm chú nhìn theo bóng nàng một lúc mới hoàn hồn, lúng ta lúng túng gãi đầu, dời mắt đi.