Nguyệt minh thiên lý
Chương 1 : Thất công chúa
Tháng ba cuối xuân, hoa nở đầy cây, tiếng chim oanh ríu rít Trường An.
Sắc trời dần chuyển, hừng đông dần biến mất, lầu canh trên cổng chính hoàng thành nguy nga chót vót vang lên tiếng trống báo sáng đầu tiên, các lầu canh đầu phố lần lượt cộng hưởng, âm thanh rền vang lan tỏa ngang dọc qua hơn trăm tòa phường thành sắp xếp chỉnh tề, đánh thức đế đô hùng vĩ đang ngủ.
Giờ giới nghiêm đã hết, cửa phường mở rộng, trên đường phố vắng lạnh rất nhanh ngập tiếng người hỗn tạp, xe bò xe ngựa từ từng tòa đại viện được bảo vệ nghiêm mật phóng ra, hòa vào dòng người đông đúc chen nhau trên đường Chu Tước.
Ráng mây tía nơi chân trời dần tản, tia nắng sớm vàng óng ánh phá vỡ tầng mây nghiêng chiếu, hàng ngàn hàng vạn ngôi nhà tắm trong ánh nắng chan chứa rực rỡ, cảnh tượng thật yên bình giàu có.
Trong cung Thái Cực, thị nữ bưng chậu đồng mạ vàng và hoa tươi hái trước khi mặt trời mọc đi qua dãy hành lang.
Mép váy tươi sáng phết qua mặt đất màu gạch mới được tu chỉnh không lâu, phát ra tiếng sột soạt nhẹ như mưa phùn.
Xuân Như xốc màn, đi vào phòng đặt chậu đồng xuống. Đổi một thanh hương trong lư hương vừa hết, bỗng từ sau tấm bình phong sơn đen khảm nạm các nhân vật lớn của núi sông vọng ra vài tiếng rên đau đớn.
“Anh… anh à…”
Xuân Như chuyển bước qua bình phong, vén màn lụa, đưa mắt nhìn mặt Thất công chúa, chau mày.
“Công chúa?”
Cô vắt khăn lau mặt cho Thất công chúa Lý Dao Anh, nhẹ nhàng gọi tên nàng.
Thất công chúa vốn mảnh mai, thường xuyên gặp ác mộng, đã mời không ít đại phu đến chẩn trị chưa thấy tốt hơn, bọn thị nữ nhìn đã quen.
Nghe tiếng Xuân Như nhẹ nhàng gọi, Lý Dao Anh từ trong cơn ác mộng choàng tỉnh. Nước mắt nhỏ xuống từ hàng mi thắm, thuận lăn xuống má.
Xuân Như đau lòng hỏi: “Người lại thấy ác mộng ạ? Có phải vì đêm qua dự đại yến trong cung mệt quá không?”
Đôi mắt Lý Dao Anh đẫm lệ mông lung, nhìn bóng nắng loang lổ từ sân trước xuyên qua tấm bình phong rọi khắp phòng, run rẩy hồi lâu.
Cảnh trước mắt là tẩm điện* tráng lệ, không phải chiến trường địa ngục nhân gian. Cảnh tượng máu chảy thành sông, thây bay tứ tung đáng sợ trong giấc mơ dần dần mờ nhạt đi.* phòng ngủ trong cung.
Lý Dao Anh từ từ tỉnh táo lại, cười cười, tiện tay quệt cặp mắt ướt sũng, đứng dậy rửa mặt.Ác mộng thôi.
Xuân Như cầm lấy cây lược vàng chạm Già Lăng tần già* chải tóc cho nàng, cười nói: “Bệ hạ và Tần Vương đã thắng một trận lớn, hịch tin chiến thắng truyền khắp nơi, chẳng bao lâu nữa Tần Vương có thể khải hoàn rồi ạ.”*Già Lăng tần già ( tiếng Phạn: कलविङ्क, IAST: Kalaviṅka ), dịch ý “Diệu âm điểu”, “Hảo thanh điểu”, hay “Ca la tần già điểu”, là một sinh vật trong truyền thuyết Phật giáo, đầu người thân chim, đuôi rất dài, trong kinh Phật nói tiếng của nó rất hay, có thể niệm kinh Phật.
Thất công chúa gọi anh nàng trong mơ, chắc là đang lo cho Nhị hoàng tử Tần Vương chinh chiến ngoài kia cùng với Thánh nhân.
Mỗi lần Tần Vương xuất chinh, Thất công chúa đều gặp ác mộng.
Lý Dao Anh nhặt một cây trâm mẫu đơn chớm nở cài lên tóc, soi vào tấm gương đồng tám cạnh khảm trai, mỉm cười: “Ta biết, Nhị ca nhất định sẽ bình an trở về.”
Trong mơ nàng không thấy xảy ra chuyện gì.
Môi thiếu nữ trong gương mỉm cười, dù chưa son phấn, còn có dấu tích vừa khóc, nhưng vẫn sắc nước hương trời, rực rỡ như dâm bụt nở. Hốc mắt ửng đỏ càng tăng thêm vài phần phong tình quyến rũ không từ nào tả xiết.
Xuân Như nhìn đến mất hồn, cả người nhũn ra. Hận không thể thịt nát xương tan chỉ để vuốt lên hàng mày cau nhẹ của Công chúa.
Lý Dao Anh mỉm cười nhìn thị nữ trong gương, sóng mắt lóng lánh, thêm phần hồn nhiên. Nét quyến rũ lúc này đã thu lại, như sen trên nước trong, như cảnh thiên nhiên chạm khắc trên trang sức, vừa lạnh vừa trong, vừa dịu dàng động lòng người.
Xuân Như lấy lại tinh thần, cúi đầu chuyên tâm búi tóc cho Thất công chúa.…
Sau nửa canh giờ, phố xá càng thêm náo nhiệt.
Lý Dao Anh mặc một bộ xanh lục dệt vàng hoa văn liên châu đoàn khoa* Hồi Hột, đầu đội mũ rèm, cưỡi ngựa xuyên qua con phố dài huyên náo, dừng lại trước một tòa nhà vắng lặng, gỡ mũ xuống, quay đầu nhìn lại phố xá náo nhiệt sau lưng.*Hoa văn trang trí các hình tròn nối tiếp, chu vi dùng liên châu điểm, bên trong có hình chim hay thú, không gian mở bốn phía cân đối, chịu ảnh hưởng của vương triều Ba Tư, thịnh hành vào thời Bắc triều đến giữa thời Đường.
Mấy tháng trước ai mà ngờ rằng toà nhà huy hoàng hơn trăm năm phố thị này lại là nơi đổ nát thê lương, tan hoang loạn thế?
Lý Dao Anh tung người xuống ngựa, tiện tay rút roi mềm, gõ phủi bụi đất trên đôi ủng da, nghe mùi thơm nồng của bánh hồ* bay trong không khí, mỉm cười.* bánh nướng, sau khi nhà Hán khống chế Tây Vực dùng thêm phụ liệu mới như hạt mè, hồ đào được cống, lấy hồ đào làm nhân nên được gọi là bánh hồ.
Chẳng mấy chốc sẽ thái bình.
Thà làm chó thời thái bình hơn làm người thời loạn!
Mạt đế tiền triều xa hoa dâm đãng, tàn khốc bạo ngược, thường xuyên phát động chiến tranh, chèn ép trăm họ, ngồi trên ngôi vị hơn mười năm đã dẫn đến thiên hạ đại loạn, khởi nghĩa bùng nổ khắp nơi, quý tộc thế gia liên tiếp phản loạn. Mở màn cho mấy năm loạn thế này.
Trung Nguyên đại loạn, dân du mục thừa cơ xuôi Nam xâm lấn, lửa chiến tán loạn, khói lửa ngập trời.
Năm Lý Dao Anh ra đời, Lý Đức cha nàng mượn nhờ thế gia đại tộc ủng hộ, trở thành bá chủ một phương được binh ủng hộ.
Nhoáng một cái mười bốn năm trôi qua, Lý Đức Nam chinh Bắc chiến, lần lượt đánh bại các vùng phương Bắc bị chiếm cứ, cuối cùng tháng chạp năm ngoái dẫn binh chiếm lĩnh Trường An.
Vài năm trước Mạt đế đã chết do phản quân trên đường trốn tới Giang Nam, trong mấy năm qua thành Trường An lần lượt đổi chủ, ngay cả dị tộc cũng đã từng xưng vương xưng bá nơi này, cướp bóc đốt giết. Nhiều lần chiến hỏa, toà đô thành to lớn này vốn đã không còn hưng thịnh như trước.
Sau khi Ngụy quân về làm chủ Trường An, quân kỷ nghiêm minh, không mảy may xâm phạm đến dân lành. Lý Đức không ngừng phái người đưa tin giao hảo với dị tộc phương Bắc, thu phục những thế lực nhỏ khắp nơi, lôi kéo thế gia đại tộc bản địa, dần dần ổn định lòng người.
Thiên hạ đại thế, chia lâu ắt hợp, trải qua mấy tháng, yên ổn lòng dân, bộ tộc các nơi tìm tới, thành Trường An bắt đầu khôi phục từng tí một, phồn hoa hưng thịnh xưa kia đã ở trong tầm tay.
Thế gia đại tộc, danh sĩ liêm khiết và các lão giả già của dân gian mấy lần cùng dâng sớ thỉnh cầu Lý Đức xưng đế.
Sau khi Lý Đức liên tục thối thoát, chọn lấy ngày lành chính thức đăng cơ, thành lập triều Ngụy.
Lý Dao Anh là con gái thứ bảy của Lý Đức, cha lên Hoàng đế, nàng trở thành Thất công chúa kim tôn ngọc quý.
Gặp nhiều sinh linh đồ thán trôi dạt thời loạn, cuối cùng thấy được cảnh thái bình, Lý Dao Anh cảm thấy mình rất may mắn.
Thân là con gái Lý gia, áo cơm không lo, ra vào có hào nô giáp sĩ bảo vệ, có thể bình yên trôi chảy trong thời loạn mà lớn lên đã là cực kỳ may mắn.
Mẹ dịu dàng hiền từ, anh trai thương yêu bảo vệ.
Từ thời hiện đại yên ổn không hiểu sao rơi vào thế giới xa lạ này, trở thành Thất nương Lý gia cũng không quá tệ.
Nhưng rất không may, Lý Dao Anh rất nhanh phát hiện mình có một anh trai khác mẹ là Lý Huyền Trinh.
Đại danh đỉnh đỉnh Lý Huyền Trinh Thái Tông Hoàng Đế nước Ngụy.
Lý Dao Anh đã đọc quyển “Đại Ngụy Lý Huyền Trinh” rồi.
Cuối sách, nam chính Lý Huyền Trinh mang binh công phá Nam Sở, Tây Càng và mười mấy chính quyền nhỏ, sau khi thắng lợi lập tức trở về Trường An bức cha ruột Lý Đức thoái vị, đăng cơ làm vua, dẫn binh bình định thảo nguyên, hoàn toàn thống nhất Nam Bắc, chèn ép thế gia, cất nhắc họ nghèo, văn trị vũ công, đặt cơ sở vững chắc cho Đại Ngụy giàu mạnh.
Liên tục xác nhận Lý Huyền Trinh đúng là anh mình, Lý Dao Anh run lẩy bẩy.
Nàng và nam chính Lý Huyền Trinh, đâu phải chỉ đơn giản là khác mẹ.
Bọn họ là kẻ thù.
Đời Lý gia trấn thủ quận Ngụy, là gia tộc quyền thế ở quận Ngụy*. Lý Đức là con thứ trong nhà, lúc còn bé cơ khổ, hai mươi lăm tuổi mới cưới Đường thị con gái nhà buôn làm vợ, hai mươi tám tuổi dấn thân vào binh nghiệp, dần dần bộc lộ tài năng trong quân đội, rất nhanh thay thế huynh trưởng con vợ cả trở thành chủ của Lý gia, được phong Ngụy Quận Binh Mã Sứ.*quận hành chánh thời Tây Hán, vùng Hà Nam Hà Bắc nay.
Sau bốn bề báo hiệu bất ổn, các nơi nổi loạn, Lý Đức thuận theo thời thế, lấy danh nghĩa chiêu binh mãi mã bảo vệ quê nhà, dẫn người trong tộc khởi nghĩa, tập hợp được mấy vạn dân, thắng vài trận nhỏ.
Lý Đức thường xuyên lãnh binh bên ngoài, Đường thị ở lại quê nhà chăm sóc con trai Lý Huyền Trinh.
Năm Lý Huyền Trinh hai tuổi, có loạn binh tháo chạy đến quận Ngụy, thừa dịp không ai canh giữ, thẳng vào thành quận, cướp sạch. Người giữ nhà ở quận Ngụy tung tin: mẹ con Đường thị chết thảm dưới đao của loạn quân.
Lý Đức tức điên người, trong lúc tác chiến trúng bẫy của người khác, tổn binh hao tướng, thân binh bên cạnh toàn bộ chết trận, bản thân cũng bị thương nặng, trong một tháng mất mấy tòa thành trì.
Thấy Ngụy quân binh bại như núi đổ, cơ nghiệp Lý gia nhiều năm lập tức trôi theo dòng, người trong tộc khuyên Lý Đức liên hợp với thế gia củng cố thế lực.
Lý gia là gia tộc quyền thế nhưng không được coi là thế gia, luôn không được thế gia tiếp nhận.
Sau khi Lý Đức lành thương, tiếp thu ý kiến của mưu sĩ, bước vào Tạ gia là thế gia môn phiệt có thực lực lớn mạnh nhất cầu thân, hứa hẹn sau này nếu thành đại nghiệp nhất định sắc phong đích nữ của Tạ gia làm hậu.
Tạ gia có tiền có danh, chỉ thiếu mỗi tướng tài có thể lãnh binh tác chiến, đồng ý gả đích nữ cho Lý Đức, hai nhà định xong đám cưới, đạt ước định cùng chung phú quý.
Nào ngờ Đường thị còn sống.
Bà là một nữ tử yếu đuối, dẫn theo Lý Huyền Trinh trốn khỏi vây chặn của loạn binh, lang bạt khắp nơi chịu nhiều đau khổ, cuối cùng tìm được Lý Đức, vừa vặn chứng kiến đích nữ Tạ gia mười dặm đỏ thắm, nở mày nở mặt gả cho trượng phu của bà. Đường thị náo loạn một trận, nhưng đại lễ đã thành, Lý Đức không thể hối hôn.
Lý Đức đạt được ủng hộ của Tạ gia, thế lực lớn mạnh rất nhanh, cờ trống có sức nặng.
Trên chiến trường đánh đâu thắng đó, ở hậu viện lại dấy lên chiến hỏa.
Tạ thị xuất thân danh môn, xem thường dòng họ Đường thị giàu từ buôn bán gỗ, còn Đường thị hận Tạ gia cướp chồng bà, suốt ngày nguyền rủa Tạ thị.
Một bên là đích nữ Tạ gia, bên kia là thê tử kết tóc, cả hai bà Lý Đức đều không thể đắc tội, nhất thời sứt đầu mẻ trán.
Lý Đức khó xử, bọn hạ nhân càng khó xử hơn, trời xui đất khiến hai vị phu nhân đều xem như là chính thất mà Lý Đức tam môi sáu lễ cưới về, xưng hô thế nào đây?
Cuối cùng đành hàm hồ gọi một người là Đường phu nhân, một người là Tạ phu nhân. Hai vị tranh giành nhiều năm, Đại Lang Lý Huyền Trinh và Nhị Lang Lý Trọng Kiền do Tạ thị sinh ra dần dần lớn lên, chiến hỏa kéo dài đến ngôi vị thế tử.
Dòng dõi Tạ gia thanh quý, trải qua mấy đời triều không giảm, Lý Đức lớn mạnh không thể tách rời ủng hộ hết mình của Tạ gia, trưởng bối Lý gia cho rằng thân phận Đường thị thấp, Nhị lang Lý Trọng Kiền tử vì mẫu quý, hẳn nên được kế thừa ngôi vị thế tử.
Nhìn con trai không tranh nổi với Lý Trọng Kiền, Đường thị nóng tính tự mặc áo cưới năm đó gả cho Lý Đức tự thiêu mà chết. Trước khi chết, bà cười to mấy tiếng: “Lang quân, Lang quân, là chàng phụ thiếp!”
Lúc ấy Lý Đức đang ở Quan Trung, tin Đường thị bỏ mình đưa đến đại trướng, ngài hộc máu tươi tại chỗ, ngã xuống đất ngất đi. Trong nửa tháng, vị hùng chủ bậc nhất rong ruổi chiến trường nhiều năm già đi hơn mười tuổi, một đầu tóc đen bạc đi một nửa.
Người đời thế mới biết Lý Đức đối với vợ cả Đường thị thâm tình cỡ nào.
Lý Huyền Trinh thành thế tử.
Tạ thị lòng như tro nguội.
Người không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì người mà chết. Lý Huyền Trinh cho rằng Tạ thị là kẻ đầu sỏ bức tử Đường thị, đối với Tạ thị và con ruột của bà hận thấu xương.
Mẹ ruột của Lý Dao Anh chính là Tạ thị, Nhị lang Lý Trọng Kiền là anh trai cùng mẹ của nàng.
Đường thị trước khi lâm chung căn dặn con trai sau này phải báo thù cho bà.
Lý Huyền Trinh trong sách vô cùng vô cùng nhớ kỹ lời mẹ dặn, mượn tay người khác bức tử Tạ thị, bố trí cạm bẫy hại chết Lý Trọng Kiền, ngay cả Bàng Chi dòng thứ của Tạ gia cũng không bỏ qua.
Về phần con gái nhỏ của Tạ thị, trong sách chỉ sơ lược, đến cái tên cũng không có, khả năng chết yểu từ khi còn rất nhỏ.…
Lý Dao Anh nghẹn ngào.
Phát hiện mình là một nhân vật chết yểu không tên, mà người anh tay cầm binh quyền giờ giờ phút phút đều nghĩ cách làm sao tra tấn mẹ và anh mình, hẳn sẽ còn thuận tay giết mình, nên làm gì đây?
Lý Dao Anh từng thử hòa giải với Lý Huyền Trinh, phát hiện đường này không thông. Hận thù của Lý Huyền Trinh đối với Tạ gia căn bản là không thể hóa giải.
Nàng chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường.
Kết quả con đường này càng đi không suôn.
Lý Huyền Trinh là nam chính, có khí vận tốt, cơ hội lớn, rõ ràng thường xuyên rơi vào hiểm cảnh, nhưng phút cuối cùng vẫn luôn có thể biến nguy thành an, giống như có thần trợ giúp. Mấy lần Lý Dao Anh ra tay, không chỉ không thể làm Lý Huyền Trinh bị thương mảy may, còn từng lần một rơi vào cảnh người đầy thương tích.
Đôi khi nàng chỉ yên lặng tính toán trong lòng làm sao để làm khó Lý Huyền Trinh, lập tức đầu đau đến muốn nứt, toàn thân khó chịu.
Lý Dao Anh nhớ tới hai luật sắt to bự trong sách vở:
Nam chính dù bị đao đâm thủng đầy người, vẫn không chết được.
Ai tổn thương nam chính, người đó sẽ bị trời phạt, không phải không báo trước mà là chưa tới lúc.
Lý Dao Anh liếc mắt nhìn trời. Chẳng lẽ đành nhận mệnh, chờ khi Lý Huyền Trinh cầm quyền vung đao giết mình và Nhị ca sao?
Lý Dao Anh không phục, vừa đề phòng Lý Huyền Trinh, vừa nghĩ kế sách bảo toàn tính mạng.
Lâu nay nàng vẫn cẩn thận đối phó với thủ đoạn của Lý Huyền Trinh, bảo vệ tính mạng mẹ Tạ thị và Nhị ca.
Dựa theo sách viết, Lý Trọng Kiền vốn chết vào một năm trước, sau đó không lâu Tạ thị cũng sẽ uống thuốc độc tự vận, Lý Dao Anh tạm thời thay đổi số mạng của họ. Nàng biết mình không sửa không được kết cục, chỉ giúp mẹ và anh sống lâu hơn vài năm thôi.
Vậy thì sao chứ?
Sống lâu thêm ngày nào hay ngày đó.…
Góc phố ẩm thực người người nhốn nháo, bánh hồ ra lò, mùi càng thơm nồng, tiếng hò hét ầm ĩ xa xa vọng đến, cuộc sống an ổn.
Lý Dao Anh thu lại suy nghĩ, bước vào thềm đá.
Thân binh tiến lên gõ vang cửa sân.
Bên trong truyền ra một giọng nói hùng hùng hổ hổ, một thanh niên hơn hai mươi tuổi, trắng nõn gầy gò kéo mở cửa sân, quét mắt một vòng qua thân binh đang đứng nghiêm sau lưng Lý Dao Anh, chau mày: “Quý chủ đến nhà, có gì chỉ giáo?”
Lý Dao Anh cười sáng rỡ: “Xuân ấm vẫn còn lạnh, nghe nói mấy nay Đỗ lang ho khan, ta tới thăm chút.”
Thanh niên nghèo trước mắt này là Đỗ Tư Nam, vốn sẽ trở thành phụ tá đắc lực của Lý Huyền Trinh, độc kế hãm hại Nhị ca Lý Trọng Kiền là chủ ý của y.
Hai năm trước Lý Dao Anh tìm tới thư sinh thất bại ủ dột này, ngăn cản y trở thành mưu sĩ của Lý Huyền Trinh, để Lý Trọng Kiền sống lâu hơn trong sách một năm.
Thần sắc Đỗ Tư Nam lạnh như băng, ánh mắt rơi xuống lúm đồng tiền lấp lửng trên má Lý Dao Anh, một hơi nghẹn phân nửa trong cổ, cười lạnh liên tục. “Đỗ mỗ thân phận nghèo hèn, không nhận nổi chiếu cố của quý chủ.”
Lý Dao Anh cũng không thèm để ý đến ý mỉa mai không thèm che giấu trong giọng nói của Đỗ Tư Nam, đứng trước bậc, mỉm cười liếc vào trong ngõ nhỏ hẻo lánh.
Một bóng người lén lén lút lút đứng đó quan sát một lúc rồi quay vào bên trong không có ánh mặt trời.
Là người của Lý Huyền Trinh.
Khóe môi Lý Dao Anh hơi vểnh lên.
Nàng không giết được mưu sĩ đắc lực của Lý Huyền Trinh, làm loạn chút vẫn được.
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
96 chương
15 chương
135 chương
29 chương
89 chương