Ngự tiền mỹ nhân

Chương 19 : Đêm trung thu

Trong cung, bữa tiệc ngắm hoa quế kết thúc lúc chạng vạng. Sau khi mọi người dùng bữa tối, Thái hậu giữ Thẩm Huyền Ninh lại trò chuyện, hỏi y thấy cô nương nhà nào tốt nhất. Thẩm Huyền Ninh thất thần nguyên ngày, tất nhiên không trả lời được, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Trừ con gái nhà họ Hồ thì đều không tồi.” Dứt lời, y thở dài não nề. Y nghĩ, thật ra nếu y không thất thần thì chắc cũng vẫn nói như vậy. Trong lòng y đã có người thương thì làm sao còn thấy ai khác, tuyển Hoàng hậu dù sao cũng vì lý do chính trị mà thôi. Đã là vì lý do đó thì trừ Hồ thị ra, ai mà chẳng được. “Xem con kìa, mất hồn mất vía.” Thái hậu cũng thở dài, “Buông xuống thôi, con bé giờ đã có người thương, con có thích nó tới mức nào thì cũng chỉ là tình đơn phương. Con không thể cứ hao tâm tổn trí vì con bé như thế, con là Hoàng đế, còn rất nhiều chuyện khiến con phải lo nghĩ.” “……. Con biết.” Thẩm Huyền Ninh gật đầu, “Thật ra thường ngày không phải con chỉ nghĩ tới chuyện này, nhưng hôm nay nàng tới phủ Sở Tễ, cho nên…….” “Ôi.” Thái hậu lắc đầu, “Thôi, con về nghỉ ngơi đi, ai gia cũng không biết phải khuyên con thế nào nữa.” Bà còn biết khuyên thế nào? Thật ra, Thẩm Huyền Ninh đã hiểu thấu mọi lý lẽ, chỉ là chuyện tình cảm, hiểu thì hiểu, mà đau lòng thì vẫn đau. Đây lại là cô nương đầu tiên mà từ nhỏ đến giờ y thích, càng là tình cảm đơn thuần đẹp đẽ lại càng dễ khiến người ta tổn thương sâu sắc, người khác khuyên nhủ thì có ích gì? Thẩm Huyền Ninh liền cáo lui rồi rời khỏi cung Từ Ninh, rầu rĩ đi về cung Càn Thanh. Khi y quay lại cung Càn Thanh thì Tô Ngâm đã từ phủ Sở Tễ về tới, đang xếp quần áo trong điện. Nghe tiếng cung nhân vấn an, nàng dừng tay lại, cũng xoay người hành lễ: “Hoàng thượng.” “……. Về rồi à?” Thẩm Huyền Ninh nhìn sơ thấy đầu mày cuối mắt nàng đều chứa đầy sự hân hoan, vì thế cũng cười cười, “Chỗ Sở Tễ thế nào?” “Khá tốt. Phủ mới xây nên chỗ nào cũng mới.” Tô Ngâm vừa xoay người tiếp tục xếp đồ vừa nén cười kể chuyện: “Tướng quân là người hiếu thảo, sân xây cho cha mẹ ở là chỗ đặt nhiều tâm huyết nhất, sau này họ tới kinh thành mà thấy chắc chắn sẽ vui lắm.” Nàng quan tâm nhiều chuyện thật đấy. Thẩm Huyền Ninh thấy hơi ghen tỵ, đến trước bàn bê chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó nghe nàng hỏi: “Hôm nay Hoàng thượng gặp tiểu thư mấy nhà phải không? Vừa ý chứ?” “Ừ………” Thẩm Huyền Ninh cười nhạt, “Đều không tồi, học rộng biết nhiều, ai cũng đều có phong thái Hoàng hậu.” “Tốt quá.” Tô Ngâm cười một tiếng, “Hoàng thượng mau chọn Hoàng hậu đi, đại hôn xong là tự chấp chính được rồi.” “………. Phải.” Thẩm Huyền Ninh vừa đáp vừa nhìn nàng, lòng thầm giận dỗi. — Trước Trung thu, Thái hậu lại vời nhóm quý nữ vào lần nữa. Sau lần này, Thẩm Huyền Ninh dứt khoát hoàn thành danh sách hậu phi. Thường là phải chọn một hậu hai phi, y bèn chọn con gái Thừa tướng là Lê thị làm Hoàng hậu, con gái thầy giáo Thang Thuật Nhân là Thang thị làm phi. Tuy y không ưa con gái nhà họ Hồ nhưng bây giờ không thể không nể mặt nhà họ, Thẩm Huyền Ninh cân nhắc một lúc liền cho Hồ thị làm phi, sau đó đưa danh sách cho Thái hậu xem. Thái hậu xem qua gật đầu: “Ai gia cũng cảm thấy con gái nhà họ Lê có vẻ dịu dàng độ lượng, thích hợp làm Hoàng hậu.” Thẩm Huyền Ninh gật đầu: “Dạ.” Sau đó Thái hậu đặt danh sách xuống, nói với Thẩm Huyền Ninh giờ chưa cần hạ chỉ vội. “Nhà họ Hồ đang dốc sức tranh vị trí Hoàng hậu, cứ lấy chuyện này làm mồi nhử để Hồ Kiêu tận lực làm việc đã, cũng không phải chuyện xấu.” Thái hậu cười khẽ, “Đợi hai năm nữa, lúc con mười tám mười chín tuổi sẽ bảo bộ Lễ hạ chỉ.” Thẩm Huyền Ninh “Dạ” một tiếng, Thái hậu chăm chú nhìn y một lúc: “Vẫn nghĩ tới Tô Ngâm?” Thẩm Huyền Ninh cười khổ: “Tất nhiên rồi.” Thái hậu thở dài: “Nếu con thật sự không buông bỏ được thì ai gia có thể vì con mà làm kẻ ác một lần, cứ sắc phong cho con bé rồi tính tiếp.” “………. Không được.” Thẩm Huyền Ninh lắc đầu, “Nàng và Sở Tễ…… có vẻ rất ổn, con muốn nàng sống tốt, cũng muốn dùng Sở Tễ, không bằng tác thành cho họ.” “Con nghĩ được vậy thì tốt.” Thái hậu lại thở dài, “Thôi, dù sao con cũng là Hoàng đế, sau này nếu con thích thì dạng mỹ nữ nào mà hậu cung không có, cứ để Tô Ngâm đi con đường của con bé đi.” “Dạ.” Thẩm Huyền Ninh đáp lời nhưng trong lòng hoàn toàn không nghĩ như thế. Mấy hôm nay, y đều lấy lý do đó để khuyên nhủ bản thân, nhưng dù y khuyên thế nào thì đáy lòng cũng chỉ có Tô Ngâm mà thôi. Y không hiểu sao những bậc vua chúa khác có thể phân phát tình cảm khắp nơi, y cảm thấy Tô Ngâm giống như một cái gai đâm sâu trong tim y, khiến y lúc nào cũng phải chú ý tới nàng, mà càng chú ý thì lại càng đau đớn. Thật ra y cũng hơi tức giận và không cam tâm. Sao nàng có thể yêu Sở Tễ từ cái nhìn đầu tiên như thế? Sao nàng không chịu liếc y thêm một cái? Ngày nào những suy nghĩ như thế cũng lặp đi lặp lại trong đầu y, nhưng y vẫn không muốn ép buộc nàng. — Tết Trung thu, nhóm quý nữ lại vào cung lần nữa để ăn Tết với Thái hậu. Đương nhiên đó chỉ là cái cớ, Thái hậu đâu cần bọn họ ăn Tết chung? Bà chỉ muốn tạo cơ hội để bọn họ và Hoàng đế thân thiết hơn, thứ nhất là trước khi hạ chỉ thì mọi chuyện đều có thể thay đổi, nếu như tìm được ai thích hợp hơn thì y phải gặp gỡ trò chuyện mới biết được, thứ hai là bà cũng hy vọng y có thể thực sự thích ai đó mà thôi nghĩ về Tô Ngâm. Kiếm Hiệp Hay Mùi vị tương tư rất khổ sở, Thái hậu không muốn con trai mình cứ trầm mê trong đó. “Con đừng quá để tâm tới danh sách đã định, nếu con thấy ở chung với ai thoải mái thì cứ nói với ai gia.” Thái hậu khuyên nhủ y. Thẩm Huyền Ninh gật đầu đồng ý, nhưng tới khi mọi người ngắm trăng thì y lại thất thần. Y cũng muốn chuyện trò với nhóm quý nữ cho đàng hoàng, nhưng tâm trí y cứ không chịu nghe lời. Ngoài cung, sau khi Thẩm Huyền Tông ăn tối với Thuận Thái phi thì nói còn có bữa tiệc phải tham gia liền ra khỏi phủ. Thuận Thái phi nghe vậy, thoáng tỏ ý không hài lòng: “Nhà nào mà kém tinh tế thế, lại mở tiệc ngay tết đoàn viên?” Thẩm Huyền Tông ứng phó qua loa vài câu rồi đi. Hắn ngồi xe ngựa nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến phủ nhà họ Hồ. Hồ Kiêu sớm biết hắn sẽ đến, thấy cũng sắp đến giờ bèn ra cửa phủ chờ, vừa thấy hắn liền đon đả cười lại gần: “Sùng vương điện hạ! Vào đây vào đây, lão phu chờ ngài đã lâu. Có rượu ngon, đồ ăn ngon, chúng ta vào trong nói chuyện.” “Làm phiền tướng quân.” Thẩm Huyền Tông chắp tay chào rồi đi vào phủ với ông ta. Vừa qua khỏi cửa phủ, hắn đã gặp một cô nương tầm mười bốn mười lăm tuổi, nàng đỏ mặt chào: “Điện hạ vạn phúc.” Nàng hành lễ rất nghiêm chỉnh, vì trời đã tối nên không nhìn rõ dung mạo, nhưng giọng nói lại động lòng người, Thẩm Huyền Tông bỗng thấy mâu thuẫn dâng lên trong lòng. Hắn vốn không muốn có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Hồ. Người này, nếu mẫu phi buộc hắn cưới thì sau này hắn không thể không làm bộ tâm đầu ý hợp với nàng. “Vị này là…….” Hắn cố gắng nở nụ cười, Hồ Kiêu nói: “Đây là con gái thứ hai của lão phu, Hồ Tinh. Trước kia đã sai người đưa bức họa vẽ con bé cho Thái phi xem qua, bên phía điện hạ, lão phu nghĩ hôm nay điện hạ sẽ tới nên không đưa bức họa sang phủ.” “Tranh vẽ nào sánh kịp với người thật xinh đẹp nhường này.” Thẩm Huyền Tông thẳng thắn khen ngợi, mặt Hồ Tinh đỏ lên, cúi đầu đáp: “Điện hạ quá khen.” Sau đó, Thẩm Huyền Tông lấy tay đỡ Hồ Tinh dậy rồi đi tới sảnh chính với Hồ Kiêu. Ở sảnh lớn, tiệc đã chuẩn bị đâu ra đấy, hai con trai của Hồ Kiêu đều ở đó, vừa thấy Thẩm Huyền Tông tới, vội vàng hành lễ. Sau đó mọi người ngồi xuống, con trai cả của Hồ Kiêu cười nói: “Nhị muội của ta không giống Đại muội chỉ một mực muốn tiến cung nên rất chăm chỉ học lễ nghi, Nhị muội từ nhỏ đã được nuông chiều. Mấy năm nay chúng ta cứ sợ nàng không gả được, không ngờ lại lọt vào mắt xanh của điện hạ.” Con trai thứ của Hồ Kiêu uống rượu, nửa đùa nửa thật nói: “Duyên phận quả là khó nói. Năm nay muội ấy cũng mười bốn rồi, đợi cung Càn Thanh quyết định xong chuyện của Đại muội thì điện hạ mau xin chỉ cưới muội ấy đi, đỡ mất công muội ấy ở nhà quấn lấy bọn ta.” Hồ Tinh nghe hai anh trai nói chuyện mà má đỏ ửng lên, cúi gằm mặt ăn canh không dám nhìn ai. Trong bữa tiệc, không khí vô cùng hòa hợp, tựa như Thẩm Huyền Tông thật sự phải lòng Hồ Tinh từ lần đầu gặp gỡ, ai nấy thấy vậy đều vui mừng, vờ như không biết tình hình thực tế. Loại hòa hợp này khiến Thẩm Huyền Tông thấy kỳ quặc. Hắn không biết mình ăn xong bữa cơm này vì đâu, vì muốn đón mẫu phi ra ngoài hay vì bất mãn với hoàng huynh? Hoàng huynh thật sự lừa hắn quá nhiều năm. Hắn không muốn có hiềm khích với hoàng huynh, nhưng lại không thể không giận. Gần đây, khi nghĩ tới chuyện kết thân với nhà họ Hồ, thậm chí hắn còn thấy chút khoái cảm tội lỗi, cảm thấy hoàng huynh nhất định sẽ ảo não vì chuyện này. Nhà họ Hồ, bề ngoài không mang tội danh gì. Một thân vương như hắn xin cưới con gái nhà họ Hồ, hoàng huynh cũng không thể bắt bẻ điều chi. Với hoàng huynh mà nói, loại phiền muộn này tựa như ngậm bồ hòn làm ngọt, cũng như việc hắn biết mẹ mình còn sống nhưng lại không dám hỏi, muốn cứu mẹ ra mà lại chẳng dám xin. — Trong cung, sau khi tiệc Trung thu kết thúc, nhóm quý nữ liền chia thành tốp kết bạn tới Ngự Hoa Viên ngắm hoa. Một lát sau, bánh trung thu được bê tới, mỗi cung nữ dâng bánh trung thu đều cười nói: “Đây là bánh trung thu phòng Ngự Thiện vừa mới nướng, Hoàng thượng bảo bọn nô tỳ mau bê tới để các vị tiểu thư nếm thử.” Nhóm quý nữ lần lượt cầm bánh trung thu lên nếm rồi đáp lời với cung nữ. Lê thị đặt một thỏi bạc vụn vào khay bánh của cung nữ trước mặt, thuận miệng cười nói: “Ta nhớ rõ ngươi, ban ngày ngươi và Đại cô cô cùng tới dâng trà. Đại cô cô đâu? Hình như tối nay ta không thấy nàng.” Dư Linh Lan mỉm cười cúi người: “Đại cô cô có việc xuất cung, nếu tiểu thư có chuyện tìm nàng thì nói cho nô tỳ cũng được, nô tỳ có thể nhắn lại cho nàng.” “Cũng không có gì, tùy tiện hỏi thôi.” Lê thị cười với Dư Linh Lan, “Thái hậu bảo bọn ta ở trong cung vài ngày, khó tránh khỏi phải làm phiền các vị. Lát nữa xin cô nương đi theo ta một chuyến, ta có chuẩn bị một ít trâm hoa kiểu mới mang vào cung, cô nương mang về chia cho mọi người, coi như ta cảm ơn mọi người trước.” “Tiểu thư thật khách sáo quá.” Dư Linh Lan vừa nói vừa hành lễ, “Vậy tí nữa nô tỳ sẽ qua, đa tạ tiểu thư.” Lê thị nghe vậy thì dịu dàng gật đầu rồi để ả cáo lui, sau đó thị nhìn xuyên qua khe hở cây nguyệt quế, thấy Hồ thị ở cách đó không xa. Hoàng thượng tuyển Hậu, trông có vẻ như con gái bảy nhà đều ngang ngửa nhau, nhưng thật ra người có khả năng ngồi lên vị trí kia cũng chỉ có thị và Hồ thị, dù là Thang thị con gái đế sư thì cũng khó lòng. So với Hồ thị, Lê thị thấy mình thắng chắc. Nhà họ Hồ quá hống hách, ngay cả cha thị cũng không chịu nổi, thị không tin Hoàng thượng nhẫn nhịn được. Một khi đã như vậy, thị không ngại đoan trang độ lượng hơn, mẹ thị đã dạy thị như thế. Mẹ thị nói, người làm Hoàng hậu nhất định phải hiền hậu, phải hiền hậu hơn bất cứ cô gái nào trên đời, thị tin mình có thể làm được. Hiền hậu kia, thật ra chỉ là xử lý tốt chuyện hậu cung, bao dung với sủng phi….. Lê thị tất nhiên không muốn có người giành được sủng ái, nhưng đã là hậu cung thì luôn có sủng phi, nếu thị không chấp nhận thì sao chứ? Thị đã cân nhắc kỹ lưỡng từ lâu, chi bằng cứ rộng lượng tiếp nhận. Nếu thị rộng lượng, Hoàng thượng sẽ thấy thị tốt, sủng phi dù có được sủng ái cỡ nào cũng không thể vượt mặt thị được. Hồ thị kia vốn được nuông chiều, hẳn không rõ chuyện này. Bên kia, sau bữa tối, cuối cùng Tô Ngâm cũng xin nghỉ được, xuất cung chạy tới phủ tướng quân của Sở Tễ. Hôm đó, khi Sở Tễ mời nàng trung thu lại nhà, nàng rất muốn đồng ý nhưng lại sợ không xin nghỉ được. Nhưng nghe chàng nói không muốn đêm đoàn viên phải uống rượu một mình dưới trăng, nàng đã cố gắng hết sức thử một lần, dù vội đến mấy cũng cố dành thời gian đến tìm chàng. Nàng cố ý tìm một tên thái giám đánh xe giỏi, ra khỏi cung liền chạy băng băng, vậy mà cũng mất nửa canh giờ mới tới phủ tướng quân. Cũng không biết đã trễ lắm chưa…… Tô Ngâm thầm thở dài, dù đã trễ thì nàng cũng muốn nói với chàng mấy câu và uống một ly với chàng cũng được, không cần nán lại quá lâu. Sau đó nàng liền tới gõ cửa. Gõ mấy cái, cửa lớn sơn son mở ra. Người gác cổng là tên hầu lần trước nàng đã gặp, vừa thấy nàng liền nở nụ cười: “Tô cô nương? Cô nương chờ một lát, tiểu nhân vào trong bẩm một tiếng.” “Được.” Tô Ngâm đáp, nhìn tên hầu kia chạy vọt vào trong. Một lát sau, nàng thấy một người phụ nữ trung niên ra đón, vừa mở cửa đã cười khanh khách cầm chặt tay nàng: “Tô cô nương phải không? Ta là mẹ của Sở Tễ, mấy hôm trước vừa tới kinh thành. Nó nhắc tới con nhiều lắm, nào nào, mau vào nhà thôi.” “…… Phu nhân?” Tô Ngâm hơi kinh ngạc, Sở Trương thị cứ thế dẫn nàng vào sân Sở Tễ, vừa đi vừa ríu rít trò chuyện rất thân mật. Tô Ngâm càng thấy gả cho Sở Tễ đúng là quá tốt, chàng tốt, mẹ chàng cũng tốt, không hề có chút dữ dằn mà mẹ chồng hay có. Chẳng bao lâu sau, hai người liền đi tới viện của Sở Tễ. Đóng cửa viện xong, Sở Trương thị áy náy nói với nàng: “Trước đó không biết con sẽ tới nên ăn cơm xong chúng ta liền về phòng nghỉ ngơi hết, không biết giờ nó ngủ chưa. Nếu ngủ rồi thì đành để con chờ lâu một tí.” Dù sao cũng phải để Sở Tễ mặc quần áo nghiêm chỉnh mới ra đón được. Tô Ngâm mỉm cười gật đầu: “Con biết ạ, không sao đâu.” Sở Trương thị liền gõ cửa viện, cửa được mở rất nhanh, hơn nữa còn là Sở Tễ tự mình mở. Chàng vừa thấy Tô Ngâm thì mặt liền lộ vẻ vui sướng: “Tô Ngâm, nàng đến sao?” “Dạ. Cung yến xong thì ta muốn…….. tới đây thăm tướng quân.” Nàng nói xong thì đỏ cả mặt, cúi đầu một lát mới ngẩng đầu lên nhìn chàng. Sau đó, nàng để ý thấy trong viện có một người khác. “Đó là…….” Tô Ngâm nhíu mày, giật mình, hoảng loạn lùi về sau nửa bước, “Đó là ai?”