Ngự Thú Đại Sử Kí
Chương 75 : Bắt đầu tàn sát
Âm thanh rơi xuống, không gian cũng trầm mặc lại. Không khí nặng nề, ép đến người bình thường không thở nổi.
“ Muốn chết!” Tần Nguyên giật mình lấy lại tinh thần, rống lớn lên một tiếng.
Một con màu bạc lang thú từ sau lưng Tần Nguyên lao ra, toàn thân lông tơ trắng như tuyết, thân hình to ngang một con trâu đực.
Đây là một con Ngân Nguyệt Lang nhị phẩm cao giai, cũng là linh thú chủ lực của Tần Nguyên.
Lời nói của Bạch Du đã làm Tần Nguyên nổi giận, hắn muốn dùng thủ đoạn mạnh nhất nhanh chóng chế trụ đối phương.
“ Thanh Man” Bạch Du niệm nhẹ một câu.
Lập tức linh văn trên mu bàn tay Bạch Du sáng lên, một đạo thân ảnh nhanh chóng từ trong đó lao ra.
Mọi người còn chưa kịp thấy được hình dạng của con linh thú này, thì nó đã hướng đến Ngân Nguyệt Lang lao đến.
Trong chợp mắt Ngân Nguyệt Lang thân thể bị đánh bay, theo sát khuôn mặt của Tần Nguyên mà qua.
Ngân Nguyệt Lang đến đã đủ nhanh, nhưng đi càng nhanh hơn. Thậm chí nhanh đến nỗi Tần Nguyên còn chưa kịp phản ứng, hắn vẫn giữ nụ cười gằn trên khuôn mặt.
Gió quật vào mặt đau rát khiến Tần Nguyên tỉnh hồn lại, hắn không thể tin nhìn chằm chằm vào Bạch Du.
“ Ngươi.....ngươi.....” Tần Nguyên gian nan đưa cánh tay chỉ vào Bạch Du, miệng lắp bắp.
Tuy rằng Tần Nguyên có thể cảm nhận được Ngân Nguyệt Lang chưa có chết, thế nhưng cũng đã đi nửa cái mạng.
Bây giờ đây Tần Nguyên mới chú ý đến con linh thú vừa mới xuất hiện bên người Bạch Du.
Toàn thân màu da thanh đồng, cặp sừng to lớn. Thân cao đạt đến hơn hai mét, bốn chân to tráng như cột trụ.
Tần Nguyên có thể nhận ra con linh thú này, đây chỉ là một con Thanh Man Ngưu.
Không, đúng hơn là một con Thanh Man Ngưu Vương, thế nhưng cho dù như vậy Ngân Nguyệt Lang của hắn cũng không thể nào bị đánh bại nhanh chóng như thế.
“ Linh thú của ngươi cũng mới chỉ là nhị phẩm cao giai, làm thế nào có thể dễ dàng đánh bại linh thú của ta như thế? Phải biết Ngân Nguyệt Lang của ta cũng là nhị phẩm cao giai, chưa kể nếu xét trên tiềm lực linh thú của ta còn cao hơn Thanh Man Ngưu Vương của ngươi.....” cảm nhận được khí tức trên người Than Man, Tần Nguyên không thể tin, điên cuồng rống lớn.
“ Tần quản gia, kêu mọi người lên hết cho ta, nhanh....nhanh lên.....” Tần Nguyên nhanh chóng quay qua phân phó Tần Hoắc.
“ Tất cả lên cho ta, ai bắt sống được người này lão gia sẽ ban thưởng hai trăm vạn linh, cùng một kiện nhị phẩm linh cụ” Tần Hoắc không dám chậm trễ, nhanh chóng hô to.
Đám Ngự thú sử của Tần gia nghe thế, liền bị tiền tài che mù con mắt. Vội vàng phân phó linh thú của bản thân tiến lên.
Thế nhưng đám Trư Yêu như trúng thuật định thân, không một con nào có dấu hiệu tiến công.
Đám người bắt đầu hoảng loạn, kêu to gọi nhỏ. Bọn hắn cũng đã thử tiếp xúc với linh thú, nhưng cơ thể bọn nó cứng đờ giống như tượng gỗ.
“ Không cần kêu, bọn chúng không hoạt động được nữa đâu” Bạch Du nhàn nhạt nói một câu.
Hắn lấy từ trong nhẫn ra một thanh kiếm, lưỡi kiếm dài một mét hai hàn quang lưu chuyển.
Ngay từ đầu Bạch Du đã cho tiểu hắc sử dụng kĩ năng hắc ám hệ, để khống chế lại linh thú của đối phương.
Chủ yếu vẫn không giết chết là bởi vì không muốn ảnh hưởng chiến lực của những Ngự thú sử kia.
Cũng không phải vì Bạch Du tự đại, mà là hắn muốn cho đối phương biết cái cảm giác của tuyệt vọng.
Từ một Ngự thú sử cao cao tại thượng, lúc mất đi linh thú giống trở thành một người bình thường
Ngự thú sử có thể khinh miệt những người dân bình thường, bởi vì bọn chúng có được linh thú.
Giờ đây không còn linh thú, chỉ có thể dựa vào sức lực của bản thân. Giãy chết trong vô vọng.
Bạch Du cũng không còn nói nhiều, phi thân lao vào đám người, bắt đầu một vòng đồ sát.
Bình thường đám người này đã quen dựa dẫm vào linh thú, giờ đây linh thú đã không còn chân tay liền luống cuống.
Chỉ trong nháy mắt, kiếm ảnh của Bạch Du đã mang đi sáu đầu sinh mạng.
Những người khác cũng không dám làm gì chỉ có thể nhanh chóng thối lui, thế nhưng cũng chỉ là ban đầu luống cuống mà thôi.
Sau khi ổn định lại tinh thần, bọn hắn nhanh chóng rút kiếm lên cung. Nhanh chóng vây quanh Bạch Du.
Bạch Du cũng không ra lệnh cho Thanh Man tiến công, hắn muốn chính tay giết đi những người này để báo thù cho những người khu dân nghèo.
Mà Thanh Man cũng không rảnh rỗi, tiểu hắc chỉ là chế trụ những linh thú đã triệu hồi ra của đối phương.
Thế nhưng linh thú của Tần Nguyên và Tần Hoắc cũng chưa triệu hồi, hoặc là triệu hồi sau khi tiểu hắc sử dụng kĩ năng.
Thế nên Thanh Man chỉ có thể cầm chân bọn nó, chỉ cầm chân mà không phải giết chết cũng là bởi vì Bạch Du muốn tự bản thân ra tay.
Đoàn người đánh nhau loạn thành một mảnh, đối phương người đông thế mạnh. Đòn đánh hầu như khóa chặt mọi phương hướng.
Bạch Du cũng là hiểm hiểm mà tránh thoát, mỗi lần đối phương có cảm giác là sẽ đánh trúng.
Thế nhưng cứ mỗi lần như thế Bạch Du vẫn là trốn thoát, trong lúc trốn tránh hắn vẫn là không quên phản công.
Ánh kiếm như nước, nhẹ nhàng mà phiêu dật. Thế nhưng cứ mỗi lần như thế, là có ít nhấ ba người bỏ mạng.
Chỉ ngăn ngắn trong một phút, đoàn người đã chết một phần năm, nếu cứ đà này thì không ra mấy phút đối phương sẽ là toàn quân bị diệt.
Tần Nguyên cùng Tần Hoắc đứng ở ngoài cũng là âm thầm gấp, muốn chạy lại cứu viện.
Thế nhưng Thanh Man lại mạnh quá sức tượng tượng của bọn họ. Ngân Nguyệt Lang đã hồi lại một phần sức chiến đấu, bốn con linh thú nhị phẩm cao giai hợp sức thế nhưng cũng không làm được gì Thanh Man.
Bọn họ cũng không biết rằng, Bạch Du chỉ ra lệnh cầm chân đối phương. Thế nên Thanh Man cũng không dùng toàn lực, ít nhất là nó còn chưa vận dụng thần thông huyết mạch.
Bạch Du như quỷ ảnh, qua lại xung quanh đám người nhanh chóng thu gặt sinh mạng.
Kiếm pháp của Bạch Du uyển chuyển mà sắc bén, kiếm pháp đã đạt đến tông sư chi cảnh.
Trong những kiếp luân hồi của Bạch Du, trong một lần hắn đã trùng sinh thành một tên kiếm khách.
Một người một kiếm, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ. Cuối cùng dùng một kiếm chém nát hư không, phá tan mộng cảnh.
Tuy rằng bây giờ bởi vì cảnh giới quá thấp, không thể vận dụng được bao nhiêu sức mạnh.
Thế nhưng ý cảnh vẫn còn ở đó, dùng để giết những binh tôm tướng cua này đã là quá đủ.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
148 chương
82 chương