Thiếu niên gật đầu "Ừ. Mấy ngày nay khi ta đi lòng vòng bên ngoài Cực Quang Sâm Lâm , nhìn thấy liền đánh chết luôn." Nàng đã nói đội dự bị tiến vào rừng, đi như thế nào cũng không thấy Linh Thú, hoá ra đều là do cái tên cuồng đánh nhau này hù dọa chạy! Ninh Khanh Khanh chạy cả đêm cũng đói bụng, ngửi thấy thịt vừa thơm, không thể chờ đợi liền cầm lên cắn. Một đạo bóng đen so với nàng có tốc độ còn nhanh hơn. Nó thoát ra từ trong lòng nàng, nhảy đến ngoạm vào miếng thịt chân sau. Hai cái móng vuốt lại ôm miếng thịt so với nó thì lớn gấp ba, còn miệng cắn ngập vào thịt, thân thể treo lơ lửng mà đu đưa đi lại trong không trung. Cái đồ bù xù có bộ lông màu vàng trắng đặc sắc này, đúng là Tiểu quỷ mà trước đây Ninh Khanh Khanh nhặt được ở trong hang núi. Nếu không phải nó đột nhiên thoát ra ngoài, Ninh Khanh Khanh đều phải quên nó. Giờ nàng mang theo nó đến trước mặt thiếu niên, lúc này mới nhớ ra đã lâu như vậy mà nàng còn không biết tên của đối phương "Ngươi tên gì?" "Dung Lăng. Ngươi thử đi?" Ninh Khanh Khanh lại giơ lên " Dung Lăng, Ngươi có nhìn ra Tiểu quỷ này là cái gì không?" Ninh Khanh Khanh cảm giác được Dung Lăng hiểu biết không ít. Thế nhưng lần này đây Dung Lăng cầm một cây nhánh cây, chọc tới chọc lui khắp người Tiểu quỷ kia, rồi vẫn lắc đầu, "Hẳn là Linh Thú, nhưng mà không nhìn ra là giống gì." Tiểu quỷ kia rất kiên cường, dù có chọc nó như thế nào , nó chính là không há mồm nhả thịt ra "Ngươi thử nói hiện tại ném nó đi, có thể lập tức bị Linh Thú khác ăn thịt hay không?"Truyện edit ở d.iễn đ,à-n L.ê Qu,í Đ.ô_n, các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ di.ễn đ.à,n L.ê Qu.í Đô.n mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định do các bạn. Dung Lăng ngước mắt có vẻ suy nghĩ một phen, "Mặc dù nhỏ gầy không thịt, nhưng mà nhất định còn non." "Ngươi không phải muốn ăn sống nuốt tươi nó chứ?" Ninh Khanh Khanh cảm giác được ánh mắt Dung Lăng , hình như đã suy tính quay Tiểu quỷ trên ngọn lửa, rồi cắn ăn từ chỗ nào. Dung Lăng lên tiếng chê bai: "Hiện tại thì sẽ không ăn." "Ngươi là nói khi đói bụng không có đồ ăn thì sẽ suy tính ăn nó? Có lẽ nói nó mà mập hơn một chút thì ngươi sẽ suy tính ăn nó?" Ninh Khanh Khanh nhìn thấy dáng vẻ liều chết giữ cái ăn của Tiểu quỷ kia,thìcó một chút không đành lòng. Nàng liền để miếng thịt có treo nó lên trên tảng đá ở bên người. "Cũng vậy." Dung Lăng thấy nàng không ăn, lại xé một miếng khác đưa chonàng. Ninh Khanh Khanh nhìn thấy Tiểu quỷ kiavừa rơi xuống đất liền không thể chờ đợi được lại tiếp tục gặm một cái, miếng thịt nướng hoàn toàn là không có trải qua nhai gì cả, cứ như thế nuốt vào, thì không khỏi kêu lên, "Đây là đói bụng đã bao lâu a!" Nhưng mà kiểu ăn này, xem ra rất ngon lành. Ninh Khanh Khanh vừa cắn một cái, còn không kịp nhấm nháp một phen mùi thịt tươi rói thì lập tức phun ra, miệng không ngừng hít hà thở ra, "Ngươi rốt cuộc là bỏ bao nhiêu ớt vào đây a a a a a!" Phía sau mấy chữ "A" , bởi vì là quá cay , nên không thể không hô lên! Dung Lăng bình tĩnh lại cắn một cái, nhìn Ninh Khanh Khanh ở trước mắt bị ớt cay làm mặt mày ròng ròng nước mắt mà nghi hoặc hỏi: "Chỉ có rắc một chút hạt tiêu ma quỷ mà thôi. Ngươi không cảm thấy mùi vị rất ngon sao?" Ngon cái khỉ mốc! Chỉ là rắc một chút hạt tiêu ma quỷ ? Rõ ràng ta nhìn thấy ngươi rắc rất nhiều lần! Truyện edit ở d.iễn đ,à-n L.ê Qu,í Đ.ô_n, các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ di.ễn đ.à,n L.ê Qu.í Đô.n mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định do các bạn. Ngươi không biết hạt tiêu ma quỷ này là cay đến có thể làm người húc đầu vào tường sao? Ninh Khanh Khanh nước mắt ròng ròng chảy xuôi, cái đầu lưỡi của nàng bị cay mà đỏ như lửa, mở mồm nói cũng có hơi lúng búng "Nước .. . . mau lấy nước cho ta . . ." Dung Lăng thấy nàng thật sự là bị cay đến đáng thương , liền ném ra một cái bình đồng cho nàng. Ninh Khanh Khanh cầm bình đồng ngửa đầu ra sức uống. Cho đến khi đã uống xong toàn bộ bình nước, thì mới hơi chút rửa trôi được một ít vị cay. Nàng lại lấy hai miếng thịt khô từ Dung Lăng. Sau khi ăn xong cuối cùng cũng có thể phát âm bình thường , Ninh Khanh Khanh thở phào một hơi. Quay đầu nhìn thấy Tiểu quỷ đã ăn xong, nàng kinh ngạc mà mở miệng, "Ta còn nhớ miếng thịt kia, là có thể tích gấp ba lần nó chứ." "Thì sao nào?" Dung Lăng cũng ăn sống nuốt tươi một miếng thịt cuối cùng của chân sau. Truyện edit ở d.iễn đ,à-n L.ê Q.uí Đ.ô_n, các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ di.ễn đ.à,n L.ê Q.u.í Đô.n mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định do các bạn. "Thật sự là một loại Linh Thú thần kỳ a, ta phải suy nghĩ một phen, có muốn vứt bỏ nó đi hay không."