Âm thanh của nàng không lớn cũng không phải là nhỏ, nhưng cũng đủ để Cao Đại nghe rõ. Hắn trào phúng cười lớn: “ Chỉ bằng hai người các ngươi mà cũng muốn đánh bại Trường Mao Viên của ta sao??? Hừ, mơ tưởng! Trường Mao Viên của ta là Võ Linh cao cấp, chỉ cần không gặp Linh Thú ngàn năm thì trong loại trăm năm sau không có đối thủ”
"Phải không?" Tiếng cười của hắn đầy vẻ càn rỡ, làmchothiếu niên hơi nhướn mày. Nụ cười trào phúng của thiếu niên so với Cao Đại kia càng thêm nồng đậm. Hắn nhẹ nhàng giơ tay ném một hòn đá về phía sườn dốc."Vậy thì .... Bọn chúng đây?"
Vừa nói dứt lời, thiếu niên liền nhón mũi chân dậm xuống đất, kéo Ninh Khanh Khanh bay lên vụt lên trên một cành đại thụ lớn.
Vừa ôm lấy cành cây to để đứng ổn định, xuyên qua tia nắng ban mai nhàn nhạt, Ninh Khanh Khanh rốt cuộc cũng nhìn thấy thứ mà thiếu niên này nói tới.
Khi hòn đá vừa rơi xuống sườn dốc , sau đúng một giây thì hình như cơ quan nào đó được mở.
Từ quãng giữa sườn dốc đó bỗng nhiên trào ra từng cuộn sóng đen mịt mù, thật giống như dòng biển đen ngòm đang dâng lên từ trong sườn núi, bao trùm tất cả.
Cuộn sóng màu đen nhanh chóng lan rộng,chỉ trong chớp mắt đã dâng lên đến đỉnh dốc. Bọn chúng dường như có ý thức liền bao trọn lấy Cao Đại và Trường Mao Viên, vây quanh thành một vòng tròn lớn, rồi từ từ thu gần khoảng cách.
Ninh Khanh Khanh cúi đầu vừa nhìn, liền thấy thứ đen sì kia nào có phải là làn sóng. Chúng là hàng ngàn con nhện đen trũi to chừng bằng nắm tay!
Cùng với đàn nhện xuất hiện, khí tức Trường Mao Viên dường như trở nên có chút e ngại. Thấy vậy, sắc mặt Cao Đại kia bỗng lộ ra một tia hung ác.
"Chỉ bằng vật này mà muốn đối phó ta? " Ngón tay hắn vung lên, " Cuồng phong gào thét!"
Ngay lập tức, Trường Mao Viên làm ra cùng động tác giống như trước đây, ngửa mặt lên trời điên cuồng gầm thét .Từng đợt sóng âm truyền ra khiến màng nhĩ Ninh Khanh Khanh đau đớn không chịu được.
TMD, chiêu này cũng có gì khác biệt! Ngồi ở đây xem chẳng bằng đi xuống đánh trực tiếp còn hơn!
Nhưng ngay khi vừa thấy khung cảnh phía dưới, tất cả những đau đớn vừa rồi quả đều biết mất, không còn gì quan trọng nữa…
Thực sự là, những con nhện màu đen kia so với Trường Mao Viên nhỏ bé hơn rất nhiều, giống như là voi rừng cùng kiến giằng co. Chỉ có điều sức mạnh thì lại hoàn toàn trái ngược!
Một chiêu kia khiến Ninh Khanh Khanh và thiếu niên đau đầu, lại không mảy may ảnh hưởng gì đến đống nhền nhện này.
Bọn chúng không hề có chút xíu ảnh hưởng nào, vẫn đang nhanh chóng vây quanh bò nhanh tới Trường Mao Viên, giống như một tấm vải màu đen từ hai chân Trường Mao Viên một mực bò dần lên trên.
Trường Mao Viên nghe tên là biết, có bộ lông dài và dầy. Bình thường khi công kích đều bị da và lông cản trở hơn phân nửa,chonên nó là Võ Linh vừa có thể phòngngự, vừa có sức công kích. Mà cũng vì thế, tên Cao Đại kia cũng chỉ là một, Linh Sĩ, ấy thế mà lại dám mở miệng gặp Linh Thú trăm năm thì hắn cũng đủ tự tin để đấu một mình!
Nhưng mà con nhện màu đen này, lại chính là khắc tinhcủa Trường Mao Viên!
Tuy rằng kích cỡ không lớn, nhưng số lượng xem ra nhiều hơn gấp vạn lần.
Trường Mao Viên một chiêu đánh ra khiến không ít những con nhền nhện lăn ra chết. Nhưngcứ hễ con này chết thì nhiều con khác lại ngọi lên. Càng quan trọng hơn là, nhữngcon nhền nhện này lại chui vào dọc theo đám lông rậm rạp, dùng hàm răng cắn vào da nó, tiêm nọc độc vào.
Tuy rằng nọc độc này độc tính không cao, nhưng mà cùng một lúc bị nhiều độc tiêm vào như vậy, quả là có chút chịu không nổi…
Cắn rách lớp da!
Nọc độc xâm nhập!
Trường Mao Viên rốt cuộc không nhịn được, gầm thét một tiếng, âm thanh tràn ngập đau đớn!
Tên Cao Đại kia cũng biết như vậy là xong rồi. Cứ tiếp tục như thế, bên bị thiệt chỉ là Trường Mao Viên. Hơn nữa linh lực của hắn cũng không thể duy trì được trong bao lâu nữa !
Chỉ là vừa rồi mới nói: gặp Linh Thú trăm năm cũng không sợ. Ấy vậy mà bây giờ mớixuất hiện Linh Thú Hắc Dạ Tri Chu không đủ trăm năm đã khiến hắn chật vật như vậy, thật là…
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
146 chương
19 chương
11 chương
71 chương