Edit : Nhạc Vô Ưu Vân Triệt biết đây là biện pháp tốt nhất, sau khi suy nghĩ hết lần này đến lần khác, hắn nói: "Kỳ Thiện Đại Sư, ta ở chỗ này đợi đến sáng sớm. Nếu như không có người đến, ta sẽ cho đội học viên dự bị rút lui khỏi Cực Quang Sâm Lâm. Ta một mình đi vào tìm nàng." Kỳ Thiện Đại Sư biết đây là điểm mấu chốt cuối cùng của Vân Triệt, cũng không biết Lâm Khinh Khinh và hoàng tử Vân Triệt có quan hệ sâu xa như thế. Lão gật đầu, xoay người sai người đi xử lý chuyện của Tào Thế Tường và Lâm Dong Dong. Vân Triệt nhìn rừng rậm mênh mông, ở chung quanh tìm kiếm bóng dáng cô gái, trong lòng âm thầm hô: "Khinh Khinh, ngươi ở chỗ nào?" Lúc này Ninh Khanh Khanh, đã sớm đi khỏi đây. Khi người của Phách Thiên Phái nhầm Tào Thế Tường và Lâm Dong Dong thành nàng và thanh niên kia, hai người cũng chạy vòng qua chỗ này. Nàng mới không dừng lại ở chỗ này, ngộ nhỡ để cho người ta phát hiện tiểu tặc chân chính đang ở bên cạnh, vậy nàng không phải bị xui xẻo sao. Thiếu niên đi theo nàng, thấy nàng xoay người lại chạy về hướng lúc nãy chạy tới. "Ngươi muốn đi đâu nhi?" "Hang núi." Ninh Khanh Khanh chạy nhanh. "Còn đi lại đó làm gì?" Thiếu niên hỏi, người đi theo sau lưng nàng, tay áo màu tím trong trời đêm vù vù lay động. "Bên trong vẫn còn thứ gì đó." Ninh Khanh Khanh theo đường cũ vào hang núi, trong hang động không một ai. Lúc nãy đuổi theo có đến bảy tám người, chắc đó là người canh giữ ở trong hang động. Trước mắt cả động trống rỗng, đúng là thời cơ tốt để vơ vét. "Vật gì vậy?" Thiếu niên thấy nàng đi tới đống hoàng kim phía trước, "Ngươi không phải vì những thứ này mà trở lại đó chứ?" "Không phải." Ninh Khanh Khanh mở cái rương vàng ra, bỏ chỗ vàng vụn bên trong ra ngoài. Quả nhiên phát hiện bên trong còn một cái rương nữa. Thiếu niên có hơi kinh ngạc lại gần: "Làm sao ngươi biết nơi này còn cái rương nữa?" "Mới rồi lúc định bắt Tiểu quỷ kia thì nhìn thấy. Vốn là muốn lấy, nhưng mà không còn kịp nữa." Ninh Khanh Khanh vừa nói, mở ra cái rương vừa nhìn, bên trong là một quyển sách. "Chư Thiên Dược Thảo Kinh?" Thiếu niên cầm cuốn sách, mở cái bìa màu nâu đậm kia ra. Phía trêncó năm chữ màu vàng nhỏ. Hắn lại lật ra nhìn một chút, bên trong đều là ghi chép phương pháp đào tạo Linh thảo: "Đây là Linh Thảo Sư lưu lại?" Tại đại lục Tử Vân, trừ Linh Sư ra, vẫn còn có một loại người nữa, gọi là Linh Thảo Sư. Linh Thảo Sư, nghĩa cũng như tên, chính là người chuyên môn bồi dưỡng Linh Thảo. Đại bộ phận cũng là do Linh Sư đảm nhiệm. Chỉ có điều là Linh Sư nào đảm nhiệm Linh Thảo Sư thì nhất định phải có loại Võ Linh gần gũi với thực vật, tốt nhất là Võ Linh hệ thực vật. Như thế liền có thể bắt chuyện cùng thực vật , khiến thực vật đó sinh trưởng tốt hơn, hấp thu linh khí nhanh hơn. Linh Thảo là vật rất cần thiết giúp Linh Sư thăng cấp nhanh chóng. THông thường là khi thăng cấp thì cần phải thông qua Linh Hạch của Linh Thú để hấp thu linh khí. So với Linh Hạch thì Linh Thảo tốt hơn, nó không bị hạn chế. Bất kể là lúc đó có thăng cấp vượt ải hay không, thì cũng có thể hấp thu linh khí trong đó, đẩy nhanh hơn tốc độ thăng cấp. Bởi vậy, Linh Thảo cũng không phải tùy ý thì có thể thấy được. Nó là thực vật tập hợp linh khí khắp cả thiên địa để sinh trưởng, chỉ có cây nào tụ hội đủ linh khí, mới có thể xưng là Linh Thảo. Linh Thảo cũng có phân loại, một loại là Thoát Cốt Thủy Phù Dong, không hấp thu linh khí, mà là ngưng tụ linh khí làm hô hấp tinh thuần, cung cấp cho bản thân tu luyện. Một loại khác, chính là trực tiếp hấp thu linh khí trong thiên địa , đem cất giữ trong thảo diệp. Người ta có khả năng ăn loại Linh Thảo này, trực tiếp tăng lên linh khí. Trước đây Ninh Khanh Khanh cùng Dương Mộng Đình đánh cuộc thì nói U Hương Tử Hư Thảo, chính là cùng một loại này. "Hẳn là như vậy." Ninh Khanh Khanh lại lật trong đống vàng một lần nữa, không phát hiện gì thêm. Nàng đứng lên, vỗ vỗ tay, "Đưa sách trả cho ta."