"Một mình chém giết thì do cá nhân phân phối. Nếu nhiều người hợp tác, sẽ chiachongười thích hợp nhất, cần thiết nhất trong đoàn đội . Nếu có hai người cần thiết trở lên , lại chia theo ai xuất lực nhiều hơn sẽ được." Kỳ Thiện Đại Sư nói xong, hỏi lại một lần nữa, thấy mọi người đều đã biết được, liền chính thức bắt đầu lên đường rèn luyện. Cây cối cao lớn là nhân tố cơ bản tạo thành rừng rậm . Ánh mặt trời xuyên thấu qua cây cối,để lộ ra vài phần ánh sáng thưa thớt. Những chỗ ánh nắng sáng ngời , càng là làmchotrong lòng người ta có thêm vài phầnthấp thỏm. Theo lý mà nói, sau khi đi lại hồi lâu, hẳn là sẽ gặp được Linh Thú. Tuy nhiên không biết có phải là đoàn người bọn họ có số lượng quá nhiều hay không, mà Linh Thú thật sớm nghe phong phanh đã chạy trốn. Một ngày đã qua, ngoại trừ một số tiểu Linh Thú cấp thấp mười năm , thì cũng không gặp được cái gì. Kỳ Thiện Đại Sư thấy sắc trời đã tối, liền chỉ một chỗ, để mọi người dựng lều trại, qua đêm ngay tại chỗ. Công chúa Tử Tuyết lại không dựng lều trại. Thấy Ninh Khanh Khanh đang bận việc đó, liền đi tới gần mà hỏi: "Ban đêm có người nào ngủ chung cùng ngươi chưa?" "Không có." Ninh Khanh Khanh nhìn dáng vẻ của nàng đã biết rõ vị Công Chúa này là có chủ ý gì, "Kỳ Thiện Đại Sư nói cứ hai người thành một tổ, Công Chúa liền đến chung chỗ với ta đi." Dù sao những người khác nàng hoặc là không nhận ra, quen biết còn không bằng công chúa Tử Tuyết. "Thật tốt quá." Công chúa Tử Tuyết ưng thuận, xoay người kêu: "Triệt ca ca, ta liền ở chỗ này. Nếu mà ca có chuyện gì, thì đến chỗ này tìm ta." Ninh Khanh Khanh ngẩng đầu, Vân Triệt ở bên cạnh chỉ đạo những người khác dựng lều trại. Đến khi hắn đi tới, ánh nắng chiều ở phía sau hắn, mặt mày mơ hồ, mà nụ cười càng ấm. Hắn ngồi xổm xuống , giúp Ninh Khanh Khanh kéo căng góc lều trại. "Có biết cách dựng không?" "Biết, rất đơn giản." Ninh Khanh Khanh xoa xoa mồ hôi trên trán, cố định lều trại trên mặt đất. Công chúa Tử Tuyết chen vào giữa hai người, vươn đầu nhìn động tác của Ninh Khanh Khanh, hàng mi mảnh mai gắt gao cau lại "Không hề đơn giản, ta liền cũng không biết một chút nào. Triệt ca ca, không bằng ca dạy ta đi?" Nói xong, nàng đoạt công cụ trong tay Ninh Khanh Khanh, không chịu bỏ ra mà khiến Vân Triệt dạy nàng. Ninh Khanh Khanh cùng Vân Triệt liếc nhau, hai người nhất tề cười cười "Vậy ngươi cứ dạy nàng đi, ta nghỉ ngơi một lát." Vì vậy Ninh Khanh Khanh ngồi trên mặt cỏ ở một bên , Vân Triệt dạy công chúa Tử Tuyết. Thi thoảng nàng chen vào một câu, bầu không khí giữa ba người quả là hoà thuận ấm áp, cực kì vui vẻ. Tình hình này rơi vào trong mắt Lâm Dong Dong ở cách đó không xa , liền giống như ghim đâm vào mắt. Nàng muốn tiếp cận Tam hoàng tử,chonên một mực muốn kéo công chúa Tử Tuyết vào mối quan hệ. Chínhlà vị Công Chúa điêu ngoa này căn bản là không chấp nhận, còn nói nàng không biết xấu hổ, liền muốn cám dỗ Tam ca của nàng. Chínhlà Ninh Khanh Khanh cũng không làm cái gì , lại được Thấtvươnggia che chở nàng, hoàng tử Vân Triệt giúp đỡ nàng, mà ngay cả công chúa Tử Tuyết hay làm khó nhất , vẫn còn chủ động ở chung một lều trại cùng Ninh Khanh Khanh. Nàng dựa vào cái gì! Cảnh đêm giáng xuống, Lâm Dong Dong vào lều trại. Một lát sau, một bóng dáng đột nhiên cũng vào trong lều. Người trẻ tuổi cao lớn này, cũng là đệ tử dự bị Tử Phượng Học Viện đi tham gia lần này, tên là Tào Thế Tường. Hắn đã là cấp bậc Ngũ Tinh Linh Sĩ, vốn là không cần tham gia lần rèn luyện này. Nhưng mà Lâm Dong Dong lại mời hắn tới tham gia, nói là trong rèn luyện có nguy hiểm chập trùng, khiến nàng sẽ sợ hãi. Tào Thế Tường thích Lâm Dong Dong đã vài năm rồi. Mà nàng đối với hắn một mực là như gần như xa. Lần này có thể được người trong lòng mời mọc, làm sao mà hắn không chịu tới. "Dong Dong, ngươi tìm ta lại đây có chuyện gì sao?" Tào Thế Tường nhìn dưới ánh đèn, gương mặt kia của Lâm Dong Dong càng cảm thấy xinh đẹp, khiến trong lòng tim đập bình bịch. Được tiếp cận nữ thần trong lòng, lại còn ở dạng ban đêm này, không khỏi làmchonhiệt huyết nam nhi có hơi kích động.