Ngự Phồn Hoa
Chương 48 : Phiên ngoại
Thái tử có chút không vui.
Mẫu thân đã tìm trở về, nhưng nó lại không được gặp mấy lần, ngày thứ hai liền bị đưa về hoàng cung, lại tiếp tục những ngày đọc sách tập võ.
Biểu huynh thì đến chập tối mới trở về, hai huynh đệ cùng nhau dùng bữa tối, Thái tử nhìn đôi mắt sưng lên của biểu huynh, hiếu kỳ hỏi: “A Trang ca ca, ca đã khóc sao?”
Cậu thiếu niên tuấn tú có chút ngượng ngùng, lấy tay dụi mắt một cái: “Không có, hạt cát thổi vào mắt thôi.”
“Gặp được mẫu thân của ta rồi sao?”
“Gặp rồi.” Hàn Đông Lan trầm mặc một lát, “Cô cô… rốt cuộc đã trở lại.”
“Sao ca trở về sớm như vậy?”
“Dượng nói cô cô đi một đường tới đây nên hơi mệt, đã cho người đưa ta trở về.”
“… Phụ thân đang ở đó?”
“Ừ.”
Phụ thân lại có thể ở đó!
A Hằng tủi thân muốn khóc!
Hôm qua là ai nghiêm trang dạy mình, nói là làm Thái tử thì không thể xao nhãng việc học một ngày. Kết quả thì sao, hắn là quân chủ của một quốc gia cũng chưa trở về. Mà vất vả giả bệnh rõ ràng là mình, bị nóng chết khiếp cũng là mình, sao hắn lại có thể ở cùng với mẫu thân nhiều như vậy?
Lúc này ở Thiên Lãm Các, Giang Tái Sơ đang dùng bữa tối với Hàn Duy Tang, tâm tình rất tốt, hắn nắm tay nàng nói: “Chúng ta ra vườn đi dạo một chút được không?”
Hàn Duy Tang yên lặng nhìn hắn vài lần: “Hôm nay chàng không đi sao?”
“Tất nhiên là không.” Hắn vô cùng sảng khoái, tự nhiên mà hỏi, “Muốn đi đâu?”
Ban ngày rốt cuộc cũng đã gặp đứa cháu trai mấy năm không gặp, thấy nó bây giờ cao ngất, mặt mày thanh tú, cô cô như nàng chỉ cảm thấy nói không nói nên lời.
Nhưng mà Giang Tái Sơ đã sớm đưa cậu trở về.
Về phần con trai, hôm nay căn bản không được đưa sang đây.
“Nhưng… A Hằng và A Trang, bọn nó…” Hàn Duy Tang có chút do dự.
“Hai đứa nó mỗi ngày ở trong cung đều có rất nhiều bài học phải lo.” Giang Tái Sơ nói bâng quơ, “Thiên tử hầu tước không có dễ làm như vậy.”
“Nhưng ta… thật sự rất nhớ bọn chúng.”
Giọng Hàn Duy Tang nhẹ nhàng ôn nhu, nàng lại cúi đầu, Hoàng đế không thấy sắc mặt của nàng, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, ngữ khí có chút nặng nề.
“Nếu chỉ là một mình ta, cả đời này, nàng sẽ không dự định gặp ta phải không?”
Đêm đầu xuân, thời tiết lành lạnh, lại phảng phất mang theo chút ngòn ngọt, Hàn Duy Tang biết hắn ấm ức trong lòng. Nàng nghĩ một chút, mười ngón tay giao hoà với hắn, nói khe khẽ: “Khi đó ta trúng một mũi tên của chàng, nhất thời bế khí, bọn chúng cho là ta đã chết nên để ta ở đó, là Cố Phi tìm được ta. Ta khi đó còn tỉnh nên xin hắn mang ta rời đi… Ta sợ chính mình sẽ chết ở trước mặt chàng, nếu như vậy, không biết chàng sẽ khổ sở thế nào.”
Giang Tái Sơ dừng bước, nụ cười đắng chát.
“Cả đời này, ta xuất hiện trước mặt chàng, lại rời đi, hết lần này đến lần khác, nếu ta là chàng, ta đã buông tay từ lâu rồi.” Nàng chậm rãi tựa đầu vào ngực hắn, lại nghe thấy nhịp tim vững vàng mạnh mẽ, thấp giọng nói ,“Đa tạ chàng vẫn kiên trì như vậy, vẫn chưa từng buông tha cho ta.”
Hắn đặt tay lên ngực mình, thoáng chốc lại chuyện cũ trước kia, bỗng nhiên cảm thấy có thể lẳng lặng ôm nhau như vầy, thật sự giống như kỳ tích, hắn và nàng, lại có thể có được ngày hôm nay.
“Sau đó bọn họ nói cho ta biết, ta đã có A Hằng. Cũng không biết có phải do nó hay không, thân thể ta cũng khoẻ hơn. Khi đó chàng đã xưng đế, ta nghĩ nữ tử trong thiên hạ có ngàn vạn người, nay chàng đứng trên vạn người, dù sao cũng có thể gặp được một người thích hợp…”
“Cho nên nàng liền trốn tránh, vốn tính suốt đời cũng không muốn cho ta biết mẹ con hai người còn sống phải không?”
Nàng từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, cọ cọ lấy lòng: “Qua mấy năm vẫn không nghe nói Hoàng đế lập hậu nạp phi.” Ánh mắt nàng sáng lên, “Ta đoán là cái tính bướng bỉnh của chàng lại tái phát.”
Giang Tái Sơ cúi đầu hôn nhẹ một cái lên mi tâm nàng, ánh trăng sáng vằng vặc rơi trên người bọn họ, lành lạnh như nước: “Ngày đó ta bắn tên vào ngực nàng, sau này mỗi một ngày, ta đều giống như giật mình từ trong giấc mộng… Nàng bảo ta sao lại giữ nữ nhân ngủ ở bên gối? Hơn nữa, ta đã từng hứa với nàng, từ nay về sau sẽ không có người khác.”
“Những lời chàng tự hứa khi đó, ta đều đã quên.” Hàn Duy Tang cúi đầu cười nhẹ một tiếng, lại bị hắn giữ cằm nâng lên.
“Duy Tang, lần nào ta hứa hẹn với nàng, trong lòng đều cho rằng chuyện nào cũng quan trọng!” Giang Tái Sơ có chút tức giận, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới phải, thoáng chốc lại cúi đầu hôn xuống.
Nàng hơi nhón chân lên, hai tay vòng ra sau cổ hắn, dịu dàng đón nhận, đến khi không thở nổi nữa, nàng mới cười trốn tránh: “Lần này ta thật sự nhớ kỹ…”
Hắn hơi buông nàng ra, vẫn còn lưu luyến vị ngọt trên môi, giận dữ trong lòng cũng tan hết.
“Nói thật, nếu ta không mang A Hằng về bên cạnh chàng, chàng thật sự dự tính cứ giằng co với các đại thần như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Giang Tái Sơ không chút để ý mà cười cười, “Ta không muốn lấy người khác, bọn họ còn có thể làm khó dễ được ta? Cho dù chết, trước khi chết tìm cho bọn họ một hoàng đế không được sao?”
Hàn Duy Tang cắn cắn môi, hắn tựa như không hề nói thật.
“Giang Tái Sơ, chàng nói thật cho ta biết… Có phải trong lòng chàng vốn tính lập…” Nàng nhẹ nhàng hít vào một hơi, “A Trang.”
Hắn hơi kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt vẫn như cũ, hắn cười lanh lảnh: “Không thể gạt được nàng.”
“Chuyện này sao có thể! Bách quan trong triều sao có thể đồng ý?” Hàn Duy Tang cười khổ, “Chàng thật là liều lĩnh.”
“Sao lại không thể? Lúc nàng không ở đây, A Trang đi theo ta, không thua gì con trai ruột.” Hắn liếc xéo nàng, “Hơn nữa, trên người nó có huyết mạch của nàng… Bất luận với nàng thế nào, ta cuối cùng đều cam nguyện .”
Hàn Duy Tang kìm nước mắt, nhẹ giọng nói: “Chàng luôn đối tốt với ta như vậy.”
“Không nói những chuyện này nữa, A Hằng có thể trở về là một chuyện không thể tốt hơn.” Giang Tái Sơ dẫn nàng qua bụi hoa, vô cùng đắc chí thoả mãn.
“Nguyên Hạo Hành… Có thể cho hắn trở lại chưa?” Hàn Duy Tang nói khẽ, “Mấy năm nay ta ở Cẩm Châu, hắn thật sự khiến nơi đó trở thành một nơi không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, nhân tài như vậy, chàng lại để hắn đến nơi đó, cũng quá đáng tiếc.”
“Ừ.” Nếu nàng còn sống, Giang Tái Sơ cho rằng sự khó chịu trong lòng kia cũng tiêu tan, thản nhiên nói.
“A Hằng có thể thuận lợi đưa đến bên cạnh chàng, ít nhiều cũng là nhờ Nguyên đại nhân hỗ trợ.” Hàn Duy Tang cười nói, “Nhưng mà chuyện này, ta cũng biết hắn nhất định sẽ giúp.”
“Hử?” Đôi mắt Giang Tái Sơ không khỏi nheo lại, trước kia hắn không hề hay biết chuyện này.
“A Hằng không phải do nàng cho người ta đưa đến cái đình ở sườn núi Phàn Sơn sao?” Giang Tái Sơ dừng một chút, cười khẽ, “Ta biết rõ nàng còn gạt ta chút chuyện kiếm tuyết ngày đó.”
Hàn Duy Tang giật mình: “Khi đó vì sao chàng không… vạch trần ta?”
Giang Tái Sơ đưa tay xoa tóc nàng, nhẹ nhàng nói: “Khi đó tuy rằng ta buồn bực nàng, cũng không thể không lấy kiếm tuyết uy hiếp nàng… Nhưng ta cũng không hề muốn phá huỷ kiếm tuyết. Nếu không có kiếm tuyết, chỉ sợ nhỡ ta không ở bên cạnh nàng, đến lúc nàng thật sự muốn dùng, một mình nàng cũng khó mà giữ được.”
Hàn Duy Tang hơi giật mình: “Kiếm tuyết thật sự chỉ là nhóm tú nữ trong quý phủ của đại thần và Hầu tước hoàng hất… Mặc dù địa vị thấp kém nhưng lại có thể thám thính rất nhiều đại sự của triều đình. Nữ quan hôm qua mang ta vào đây cũng là tú nữ trong cung dẫn đường cho ta. Chàng… đừng trách các nàng.”
Giang Tái Sơ quả thật cũng là lần đầu tiên nghe nói, thấy bộ dáng sầu lo của nàng thì thấp giọng an ủi: “Mang nàng về bên cạnh ta, ta trọng thưởng các nàng còn không kịp.”
“Nhưng mà cuộc sống dân chúng Xuyên Thục bây giờ đầy đủ sung túc, cũng không cần mang nữ nhi bán cho nhà giàu làm tú nương, kiếm tuyết về sau… cũng sẽ dần dần không còn nữa.”
Giang Tái Sơ đáp một tiếng, trong lòng lại nghĩ đến một chuyện khác, không biết là tư vị gì: “Khó trách Nguyên Hạo Hành không theo mọi người tham gia cảnh náo nhiệt này. Nói như vậy, hắn an bài A Hằng đến bên cạnh ta là đã sớm biết chuyện nàng còn sống mạnh khoẻ?”
“Ừ, cũng không sớm lắm, khi A Hằng được bảy tháng, ta phái người liên lạc với hắn…”
“Hắn cũng không nói cho ta biết?” Giang Tái Sơ cười lạnh một tiếng, “Nàng còn thay hắn cầu tình, cho hắn sớm trở về?”
“Ừ…”
“Theo ta thấy, hắn vẫn nên ở lại Cẩm Châu rèn luyện thêm mấy năm nữa đi.” Ngữ khí của Giang Tái Sơ chắc như đinh đóng cột.
Hàn Duy Tang nhất thời không biết nên khuyên giải thế nào, lại thấy sắc mặt Hoàng đế đã trở nên dịu dàng, “Chúng ta đi mệt rồi, trở về nghỉ ngơi thôi.”
“Giang Tái Sơ, vì sao chàng không hỏi sau này ta dự định làm gì?” Nàng giữ chặt tay hắn, cuối cùng cũng nói ra những lời này.
Giang Tái Sơ nhìn nàng, không ngờ nàng sẽ hỏi như vậy, nhíu mày nói: “Chuyện này còn cần hỏi sao?”
Nàng im lặng nhìn hắn, thần sắc có chút bất an.
“Ta tất nhiên biết nàng không muốn hồi cung với ta.” Giang Tái Sơ cười khẽ, “Ngoài chuyện thay nàng tìm chỗ ở, nàng không cần lo lắng chuyện gì cả, chỉ có… đừng rời xa ta là tốt rồi.”
Cả người Hàn Duy Tang khẽ run một cái, cái gì cũng không nói, ánh mắt trong veo nhìn hắn. Nàng nhanh chóng kiễng chân, khẽ chạm vào môi mỏng của hắn. Lúc nàng muốn rời đi lại bị hắn giữ thắt lưng, đôi mắt phượng mờ sương động tình dưới ánh trăng, nửa cười nửa không nhìn nàng: “Chỉ có như vậy thôi sao?”
Nàng mỉm cười: “Còn muốn thế nào?”
Giang Tái Sơ bỗng nhiên ôm ngang nàng, bước về hướng buồng sưởi, nhân tiện cúi người nhìn nàng một cái, cười nhẹ nhàng: “Nàng cho là vì sao ta lại muốn bọn chúng rời đi?”
Lúc nửa đêm, Hàn Duy Tang mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhưng không mở to mắt, đưa tay đẩy nam nhân bên cạnh một cái.
“Ừ?” Giang Tái Sơ thấp giọng lên tiếng.
“Ta muốn uống nước.”
Bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt, Giang Tái Sơ đứng dậy đi rót nước, lại rất nhanh trở về. Hắn đỡ vai nàng, đặt chén trà nóng bên miệng nàng, nói nhỏ: “Coi chừng nóng.”
Trong phòng không giữ lại người hầu, hắn đường đường là đế vương lại làm chuyện như vậy, thật sự cầu được ước thấy. Hàn Duy Tang bị hắn dùng lực nâng lên, áo ngủ tuột xuống để lộ bả vai. Nàng nhẹ nhàng dựa vào cánh tay hắn, uống nửa chén trà. Giang Tái Sơ lại để nàng nằm xuống giường, còn mình thì uống phần nước còn dư lại, xong rồi nằm xuống bên cạnh nàng.
Hàn Duy Tang trở mình, tay hắn lại như hình với bóng, vẫn để ngang hông nàng.
Chắc là cảm thấy có phần không thoải mái, nàng đưa tay đẩy một chút, hắn ngược lại còn ôm nàng vào trong ngực chặt hơn trước, vòm ngực dán trên lưng nàng, tay lại vòng qua thắt lưng nàng, vuốt ve nơi mềm mại trước ngực nàng.
Da thịt nàng trắng mịn, duy chỉ có chỗ đó là có một vết sẹo nhô lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cũng thấy kinh tâm động phách.
“Khi đó có phải rất đau?” Giọng Giang Tái Sơ nặng nề.
“Cũng ổn…” Hàn Duy Tang cảm thấy nhột, không khỏi né sang một bên, “Lúc sinh A Hằng cũng đau như vậy.”
Lòng bàn tay hắn phủ lên đó, nóng bỏng như vậy, trong lòng hắn vô cùng áy náy, vào thời khắc quan trọng sinh A Hằng, hắn lại hoàn toàn không biết gì cả.
“Sao chàng còn không ngủ?” Nàng quả thật bị hắn quấy nhiễu đến buồn bực.
“Ngủ không được.” Giang Tái Sơ cúi đầu cắn bả vai nàng, “Nghĩ đến một hồi phải trở về thượng triều thì ngủ không được.”
“Chàng không mệt mỏi sao?” Hàn Duy Tang thì thào nói.
Thật lâu sau hắn vẫn không trả lời, đột nhiên lại dùng sức ôm eo nàng, đem nàng đặt ở trên người mình.
Hàn Duy Tang trong lúc nửa mê nửa tỉnh ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vẻ buồn ngủ chưa tỉnh, tóc dài mềm mượt rơi trên vai hắn, khiến cho hắn cảm thấy nhồn nhột. Hắn xoay người một cái đặt nàng dưới thân, hơi thở nóng rực phả lên tai nàng, hắn cười: “Sáng mai cho nàng ngủ nướng, không cho người đến quấy rầy nàng, được không?”
Hàn Duy Tang chỉ cảm thấy hắn thật sự đòi hỏi quá mức, làm hại mình tới buổi trưa ngày thứ hai mới dậy nổi. Vừa mới rửa mặt xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân, nội thị báo lại: “Phu nhân, là Thôi quốc phu nhân đã tới.”
Hàn Duy Tang vội vàng đáp: “Mời nàng vào.”
“Tiểu thư…” Vị phu nhân kia đã đứng ở cửa, hai mắt trong veo, “Em biết người còn sống.”
Hàn Duy Tang nhìn thấy cố nhân, tâm trạng cũng kích động, kéo tay nàng qua.
Nàng mượt mà phúc hậu hơn trước kia, đuôi lông mày trên khoé mắt vẫn thanh tú, giống như mới gặp ở thành Trường Phong năm ấy, trong sân hoa nở đầy cành.
“Mấy năm nay đa tạ em đã giúp đỡ chăm sóc A Trang. A Hằng vào cung, ta cũng có nghe thấy, là em thường đến thăm nó.”
“Đây vốn là chuyện Vị Hi nên làm.” Nay Vị Hi đã là nhất phẩm Thôi quốc phu nhân, phu nhân của Phiêu Kỵ tướng quân Mạnh Lương, nhưng vẫn giữ cá tính ngay thẳng mạnh mẽ như vậy, “Ngày ấy Mạnh Lương trở về nói bệ hạ đột nhiên lập thái tử, em biết là người đã trở lại.”
Hàn Duy Tang khẽ cười cười.
Nàng vẫn kéo tay Hàn Duy Tang, nhớ tới hết thảy những năm qua, nước mắt rơi thành chuỗi: “Bọn họ ký một lá thư, muốn bệ hạ lập hậu. Mạnh Lương cũng ký tên, người không biết lòng em tức giận muốn khóc thế nào đâu. Tiểu thư, bọn họ chưa từng thấy người chịu khổ, nhưng em biết rõ. Bệ hạ hắn… Nếu hắn thật sự nạp nữ nhân khác, em nhất định sẽ xem thường hắn.”
Vị Hi nhớ rõ khi đó độc trong người nàng bộc phát, toàn thân cuộn tròn lại, đau đến mức khó mà giữ được dáng vẻ của mình. Nàng hơi rùng mình, thấp giọng nói: “May mắn hết thảy đều đã qua.”
Hàn Duy Tang nhìn sắc mặt của nàng, muốn nói lại thôi.
“Mỗi lần cung đình có yến hội, người không biết mấy vị phu nhân sau lưng đã nói cái gì… Các nàng nói bệ hạ có phải thích nam nhân cái gì…”
“Vị Hi, ta sẽ không vào cung, cũng sẽ không làm Hoàng hậu.” Hàn Duy Tang lẳng lặng ngắt lời nàng, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, “Ta trở về, chính là muốn gặp mọi người, nhìn xem mọi người sống có tốt không.”
Vị Hi giật mình.
Hàn Duy Tang cũng không giải thích, chỉ thản nhiên nói: “Đây là bệ hạ nhận lời ta… Chàng vẫn nuông chiều ta như vậy.”
Giang Tái Sơ chỉ dùng qua bữa tối rồi trở về.
Hắn đang phê tấu chương dưới đèn, nàng thì đọc sách.
Giang Tái Sơ hiển nhiên có chút thất thường, lật qua loa mấy quyển, đang muốn hạ bút, Hàn Duy Tang vừa đổi một chén trà nhỏ cho hắn, nhìn lướt qua quyển sổ con trên bàn.
“Ồ?”
Hoàng đế dường như muốn làm ra vẻ không có chuyện gì, cũng đã không còn kịp rồi.
“Ai viết vậy?”
“… Cảnh Vân.” Giang Tái Sơ miễn cưỡng nói, “Là mật tấu.”
“Hắn không phải là rất ghét ta sao?” Hàn Duy Tang cười nói, “Sao còn muốn lập ta làm hậu?”
“Chán ghét nàng và lập hậu là hai chuyện, ta nghĩ hắn vẫn sẽ chọn chuyện lập hậu.”
Hàn Duy Tang có chút đăm chiêu đứng tại chỗ, hất mày nhìn Hoàng đế: “Thế chàng trả lời hắn thế nào?”
“Không lập.” Giang Tái Sơ thở dài, đưa tay kéo nàng ngồi trên đùi, chóp mũi khẽ ngửi thấy mùi hương thoang thoảng sau khi nàng tắm rửa, “Ta đã bao giờ miễn cưỡng nàng chưa?”
“Nhưng nếu chàng không có Hoàng hậu, hình như cũng không thích hợp cho lắm.” Hàn Duy Tang cúi đầu, bỗng nhiên cảm thấy hắn thật sự vô cùng tốt với mình. Nhiều năm sau, sách sử nên ghi lại chuyện hậu cung của vị quân vương này thế nào? Lại nên miêu tả mẹ ruột không rõ của Thái tử A Hằng được lập đột ngột thế nào?
“Ta không cần Hoàng hậu, cũng không cần hậu cung, nàng ngẫm lại xem, son phấn nhiều như thế, quanh năm suốt tháng có thể bớt được bao nhiêu quốc khố?” Giang Tái Sơ nghiêm mặt nói, “Còn nữa, một đám nữ nhân hục hặc với nhau, lại thêm chuyện ngoại thích đoạt quyền, về sau giang sơn của A Hằng cũng ngồi không yên.”
Tuy hắn nói như vậy, Hàn Duy Tang vẫn cảm thấy có chút thương cảm.
Cả đời này của nàng, nàng đối với ai cũng tốt, chỉ có đối với hắn là trước sau đều vô cùng tuỳ hứng.
Bao nhiêu người muốn tranh giành cái vị trí kia mà không thế, một câu “Ta không muốn” của nàng, hắn liền không gượng ép nàng nữa.
Cần phải biết lập nàng làm hậu bất quá là một đạo chiếu thư, một màn lễ nghi long trọng… Nhưng hắn giấu nàng ở phía sau, phải trả giá tâm lực ngăn chặn những lời ong tiếng ve, phải đương đầu với áp lực, mà chỉ một câu “Không lập” như gió thoảng mây bay cứ vậy mà trôi qua.
“Ta nghĩ kiếp trước ra nhất định đã làm rất nhiều việc thiện.” Thật lâu sau, nàng xoay người lại, hai tay ôm lấy cổ hắn, cười thản nhiên, “Bằng không sao có thể còn gặp lại chàng?”
Giang Tái Sơ chăm chú nhìn nàng thật lâu, cũng chỉ nhẹ nhàng thở dài, mang theo ý cười bỡn cợt: “Như vậy…Ta đại khái là làm rất nhiều chuyện ác.”
—–
Giang Tái Sơ gần đây có chút phiền lòng, ngược lại không phải là chỗ nào nổi lên chiến sự, hoặc là náo loạn hay nạn đói, chỉ là các sư phụ của A Hằng và A Trang đều dồn dập tới báo, trong khoảng thời gian này tiến độ học tập của Thái tử và Thục Hầu không hẹn mà cùng chậm lại.
Hắn lúc này mới xem lại bài vở của hai tên tiểu tử này, quả nhiên, văn vẻ viết lộn xộn không nói, một bộ kiếm pháp trước đây Hàn Đông Lan bốn năm ngày là có thể học được, nay cũng phải tốn gấp đôi thời gian. Về phần Thái tử, nó lại đang ngủ trong lớp giảng dạy binh pháp ở chỗ Binh bộ Thượng thư Liên Tú đại nhân. Đây là môn học trước đây nó thích nhất, chuyện này đả kích Liên đại nhân vô cùng. Hắn lại cảm thấy phụ thánh ân, liên tục thỉnh tội trước mặt Hoàng đế.
Hoàng đế trong lòng lo âu, muốn tìm hai đứa trẻ này nói chuyện một chút, lại lo lắng nuông chiều cho hư, rơi vào thế khó xử.
Ngày hôm đó lúc đang dùng bữa, hắn cũng ít nói hơn so với mọi ngày, Hàn Duy Tang cảm thấy kỳ quái: “Người chàng không thoải mái sao?”
“Không có.” Giang Tái Sơ vội vàng phủ nhận.
Nàng hơi nhướng mày, chỉ là thấy hắn không muốn nói chuyện nên cũng thức thời không hỏi nữa.
Dùng đến một nửa, chợt nghe nội thị bước chân vội vã bẩm báo lại: “Bệ hạ… Thái tử điện hạ hôm nay…”
Giang Tái Sơ liếc nhìn Hàn Duy Tang, không biết nên nói tiếp thế nào.
“Nó lại làm sao vậy?”
“Giờ học hôm nay điện hạ đã bị Lục đại học sĩ đánh…”
Mắt phong của Giang Tái Sơ quét tới, nội thị té ra ngoài.
“A Hằng không thuộc bài?” Hàn Duy Tang chỉ cảm thấy không thể tin được, con trai mình có trí nhớ học đến đâu nhớ đến đấy mà.
Giang Tái Sơ có chút xấu hổ.
“Chàng giấu ta cái gì hả?” Hàn Duy Tang lạnh mặt, “Giang Tái Sơ!”
Giang Tái Sơ rốt cuộc cũng nói hết biểu hiện mấy ngày nay của hai đứa trẻ ra.
Hàn Duy Tang vẫn nhíu mày nghe, thật lâu sau mới hỏi: “Vì sao chàng không nói cho ta biết?”
Gương mặt anh tuấn của hắn lướt qua chút ngượng ngùng, hắn cúi đầu ho khan một tiếng, cầm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói: “Mấy năm nay vẫn là ta mang A Trang theo bên người, hiện giờ lại có thêm A Hằng… Ta không muốn cho nàng cảm thấy, ta không phải là một người cha tốt.”
Giang Tái Sơ hơi mím môi, có chút ảo não, tựa như đứa trẻ.
Hàn Duy Tang nhịn không được, cười xì một tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi vào lòng bàn tay hắn: “Được rồi, ta biết chàng là người cha tốt, cũng không có trách chàng.”
Hắn “Ừ” một tiếng, thần sắc vẫn rầu rĩ.
“A Trang và A Hằng đều là những đứa trẻ thông minh, sẽ không vô duyên vô cớ như vậy.” Hàn Duy Tang trầm ngâm một lát, “Chàng đã nói chuyện với bọn chúng chưa?”
Hôm sau, Giang Tái Sơ qua đông cung dùng bữa trưa, không có mang theo nội thị gì, im lặng đứng ở cửa, nghe thấy hai đứa trẻ vừa ăn cơm vừa nói chuyện trong phòng.
“A Trang ca ca, ta đoán không cần phải học nhiều như vậy đâu.” A Hằng than thở, “Ta nghe được ngày đó phụ thân nói, chờ ta trưởng thành, ông ấy sẽ mang mẫu thân đi chơi khắp nơi… Giữ ta ở đây làm việc cho ông ấy.”
Giang Tái Sơ giật mình, mấy ngày trước hắn đã nói với Hàn Duy Tang: “Mấy năm nay đã uỷ khuất nàng, theo ta đợi ở kinh thành… Nay ta chỉ mong A Hằng mau lớn nhanh lên, đến lúc đó ta mang nàng đi Giang Nam xem mưa phùn, đi phía bắc Trường Thành xem mặt trời lặn.” Không ngờ lại bị A Hằng nghe trộm được.
Trong phòng yên tĩnh, giọng nói của A Trang dường như không có việc gì, đồng ý với biểu đệ: “Ừ, ta cũng không muốn một mình đi Cẩm Châu.”
“Hay là, A Trang ca ca, ca đừng đi Cẩm Châu…”
Hoá ra là chuyện này, Giang Tái Sơ lẳng lặng đứng ở cửa sổ, nhất thời tâm trạng phập phồng, chợt nghe giọng thiếu niên bên trong vô cùng cảnh giác: “Ai ở bên ngoài?”
Hàn Đông Lan kéo tay biểu đệ đi ra, thấy Hoàng đế thì có chút kinh ngạc: “Dượng, sao lại là dượng?”
Giang Tái Sơ không để ý mà đi thẳng vào phòng: “Nhìn xem bài học của hai đứa hai ngày qua thế nào.”
Hai đứa trẻ lập tức chột dạ, chỉ thấy Giang Tái Sơ ngồi xuống ở buồng trong, cười nói: “A Hằng, hôm nay con khiến Lục học sĩ tức giận không nhẹ?”
A Hằng tránh sau lưng biểu huynh, ánh mắt vẫn nhìn phụ thân.
Giang Tái Sơ cũng không trách cứ bọn trẻ, lại hỏi qua loa mấy câu, nói với A Trang: “Cô cô con làm chút bánh, biết con thích ăn, lát nữa con đi thăm nàng đi.”
A Trang còn chưa lên tiếng, A Hằng đã nhảy ra, vẻ mặt chờ mong: “Con cũng phải đi thăm mẫu thân.”
Giang Tái Sơ ném một quyển sách ra, cười như có như không: “Mẫu thân con nói, học thuộc quyển ‘Sách luận’ này xong mới có thể đi thăm nàng.”
A Hằng: “…”
—–
Ở phía nam Phàn Sơn là một sơn cốc, trong cốc là một tòa biệt viện tường trắng ngói đen, nhìn cũng không bắt mắt, duy nhất chỉ có hai ba nhánh hoa đào lộ ra, mang theo vài phần thoải mái dễ chịu, làm người ta cảm thấy chủ nhân ở đây là một người phong nhã.
Bên trong được bài trí lưa thưa mà khác biệt, xuyên qua tiền thính là có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách.
Nước sau đình là từ suối trên Phàn Sơn đổ xuống, nước ao trong vắt đầy sen xanh, lúc này vẫn chưa tới mùa nở rộ, lá tròn màu xanh nhạt, nhiều lớp trôi lững lờ trên ao, vô cùng thú vị đáng yêu. Ở giữa cũng là một cái đình ngọc lưu ly, ngày hè mở cửa sổ ra, treo màn trúc lên, gió thổi vào vô cùng mát mẻ. Vào đông thì đặt một chiếc lư ấm ở giữa, uống rượu cũng vui sướng.
Hàn Duy Tang hiện giờ ở đây, lúc Hoàng đế lần đầu dẫn nàng đến đây, nhìn thấy nhà thuỷ tạ này, không khỏi cười nói: “Nơi này đẹp quá.”
“Chàng chưa từng tới sao?” Hàn Duy Tang cũng thích nơi này, cười hỏi lại, “Sao lại như lần đầu nhìn thấy vậy?”
Giang Tái Sơ im lặng không nói, chỉ đến khi đi vòng qua lên cầu, ngồi với nàng trong đình ngọc lưu ly mới nói: “Ngàn năm chỉ có được một cái, ta cũng là lần đầu tiên đến.”
“Vì sao? Chàng không vui sao?”
Giang Tái Sơ than nhẹ một tiếng, nhìn về phía màn trúc ở ngoài, “Mỗi một chỗ ở đây đều dựa vào kiểu dáng nàng thích mà tạo nên, nhưng nàng lại không ở đây, ta đến để làm gì?”
“Được rồi, về sau ta sẽ ở nơi này.” Nàng nắm tay hắn, đặt lên trên mặt mình, “Mỗi ngày chờ chàng hạ triều.”
Giang Tái Sơ suy nghĩ kỹ càng một chút, không nhịn được mà nói: “Nếu là gia đình bình thường, trượng phu ra ngoài kiếm tiền, mỗi ngày về nhà gặp thê tử vẫn luôn chờ hắn, trong lòng có thể vui biết bao nhiêu.”
“Chàng hâm mộ bọn họ, nhưng bọn họ nhưng cũng hâm mộ Hoàng đế, hậu cung mỹ nhân ba ngàn, hưởng hết hạnh phúc của người Tề (*).” Hàn Duy Tang hơi sững sờ, “Có thể thấy lòng người ai cũng đều không thoả mãn.”
(*) hạnh phúc của người Tề: thành ngữ “Tề nhân chi phúc”, ý nói cuộc sống đầy đủ sung túc, một thê một thiếp
“Ai nói vậy? Hiện giờ ta cảm thấy rất mỹ mãn.” Giang Tái Sơ cười, ôm chầm lấy nàng, “Chỉ hận A Hằng không thể trưởng thành nhanh một chút, tương lai thiên hạ giao cho nó, chúng ta sẽ ở tại đây, già đi không được, mỗi ngày ngóng trông nó và A Trang có thể trở về nhìn một cái.”
Hàn Đông Lan cưỡi khoái mã băng qua dưới tàng cây rộ hoa, đợi đến lúc ghìm cương ngựa, trên người trên vai đều rơi đầy những cánh hoa. Cậu xoay người xuống ngựa, thuận tay ném cương ngựa cho người hầu, sửa sang lại áo mũ rồi mới tiến vào sân.
Cô cô đang ngồi trên tháp ở nhà thuỷ tạ, trong tay cầm một quyển sách, đang đọc vô cùng chăm chú.
Cậu không khỏi nhớ tới khi còn bé, cô cô dạy mình học chữ, chỉ vì một chữ “ngỗng” mà tranh luận không ngớt.
Thật sự là kỳ quái, rõ ràng rất nhiều ký ức trước đầy đều biến mất, chỉ có chuyện này là nhớ rõ như vậy.
“A Trang đến rồi sao?” Hàn Duy Tang vẫy vẫy tay với cậu, ý bảo cậu đến ngồi bên cạnh, “Lau mồ hôi đi.”
“Dượng nói hôm nay buổi chiều còn có nghị triều nên đến muộn một chút.” A Trang đưa tay cầm một miếng bánh bỏ vào trong miệng, cười nói, “Cô cô, A Hằng nói mang về cho nó một phần.”
Hàn Duy Tang nhìn bộ dáng ăn như hổ đói của cậu, cũng không nói gì, chờ cậu ăn xong mới nói: “A Trang, năm nay con mấy tuổi rồi?”
“Mười bốn ạ.” Hàn Đông Lan trong lòng căng thẳng, không khỏi nhìn cô cô.
“Mười bốn tuổi…” Hàn Duy Tang một tay nâng má, mắt khẽ nheo lại, không biết nhớ tới cái gì, “Khi ta mười bốn tuổi, cả ngày gặp rắc rối ở Hầu phủ, là đại ca âm thầm giúp đỡ ta, ta mới không bị phụ thân cầm chân lại.”
Hàn Đông Lan không có nhiều ấn tượng với phụ thân lắm, thấp giọng cười nói: “Cho nên sau này con gặp rắc rối, là cô cô âm thầm giúp đỡ con.”
“Không, có lẽ là ta mang con ra ngoài gặp hơi nhiều rắc rồi.” Hàn Duy Tang thản nhiên nói, “Từ nhỏ đến lớn con đều là một đứa trẻ ngoan.”
Ánh mắt Hàn Đông Lan hơi lóe lên, cậu cúi đầu.
“Cô cô rời Cẩm Châu khi con bốn tuổi. Về sau mỗi một ngày, ta đều nhớ lại nơi đó. Những món ăn vặt trên phố Ngọc Trì, rừng hạnh ngoài thành, cùng với pháo hoa hàng năm vào dịp tết Nguyên Tiêu… Khi đó con còn nhỏ như vậy, ta cuối cùng là muốn, nếu đại ca còn sống, hoặc là phụ thân còn sống cũng không vất vả như vậy.” Hàn Duy Tang ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt bất an của đứa cháu, nhẹ giọng nói, “Hàn Đông Lan, con quỳ xuống.”
Hàn Đông Lan đứng dậy quỳ xuống trước mặt nàng, cúi đầu nói: “Cô cô, là A Trang bất hiếu, khiến cho người vất vả như vậy.”
“Hàn Đông Lan, bây giờ con quỳ ở đây, cũng không phải bởi vì những gì cô cô làm, những đau khổ nào mà cô cô đã trải qua. Mà con thân là Thục Hầu, phải suy nghĩ nên làm những gì cho thần dân của con?” Giọng nói của nàng trở nên nghiêm khắc, “Nay chỉ vì học thuộc mấy quyển sách, luyện mấy bộ kiếm pháp, còn liền cảm thấy là con chịu khổ?!”
Hàn Đông Lan nghe vậy thì ngẩng đầu lên, môi giật giật, một lúc sau mới oan ức nói: “Không phải con sợ khổ mới không luyện kiếm, không học thuộc bài…” Trong mắt cậu đã có nước mắt, nhưng cậu lại cố nén không trào ra, “Chỉ là con sợ trở lại nơi đó thì sẽ không gặp người nữa…”
Hàn Duy Tang giật mình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cậu, bộ dạng ra sức nuốt ngược những giọt nước mắt của cậu, bỗng nhiên cảm thấy lòng chua xót.
Nó mới mười bốn tuổi…
Sắc mặt Hàn Duy Tang dần dần trở nên dịu dàng, nàng khẽ nói: “Cuối năm nay, dượng con sẽ đưa con về Cẩm Châu, nơi đó chung quy vẫn là quê hương của Hàn gia chúng ta.”
Ánh mắt Hàn Đông Lan buồn bã, cậu đè giọng khẩn cầu: “Cô cô…”
“Cô cô biết con không nỡ.” Nàng kéo cậu dậy ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt nhìn về phương xa, giọng nói mơ hồ mà nhẹ nhàng, “Năm ấy cô cô mười sáu tuổi, lúc phải gả đi kinh thành, trong lòng làm sao không nhớ con?”
Cả người Hàn Đông Lan khẽ run, cậu nhìn Hàn Duy Tang.
Về sau xảy ra chuyện, tuy rằng nàng chưa bao giờ nhắc qua, nhưng Hàn Đông Lan cũng đã biết ít nhiều.
Có một số việc nghe Thôi quốc phu nhân nói, cũng có một ít là Cảnh đại nhân nói. Tuy rằng đều là chỉ là từng mẩu chuyện ngắn, cũng không thể chắp vá lại hoàn chỉnh như cũ, nhưng cậu nghe thế cũng đã cảm thấy kinh tâm động phách.
“Nhưng con phải biết rằng, xuất thân như chúng ta, như cô cô, như dượng con, như con, thậm chí A Hằng trong tương lai, ai cũng phải như vậy.” Hàn Duy Tang ôm cháu vào trong lòng, khẽ cười nói, “Đừng nhìn bộ dáng uy phong lẫm liệt của dượng con ngày hôm nay, khi chàng vừa mới nhập ngũ, lúc đi thành Trường Phong cũng bị người ta khi dễ, cả ngày đều nhớ nhà.”
“Dạ?” Hàn Đông Lan thật sự khó có thể tưởng tượng dượng sẽ có lúc như vậy.
“A Trang, nửa đời này của cô cô, những gì nên vì đất Thục mà làm cũng đều đã làm, coi như là không làm thất vọng thân phận Gia Hủy quận chúa này.” Nàng đưa tay vén một ít tóc bị gió thổi ra sau tai, buồn bã nói, “Ta chỉ là muốn những ngày sau này, con có thể khiến cô cô… cảm thấy tự hào được không?
Hàn Đông Lan chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng lên, lại quỳ gối trước mặt cô cô, lớn tiếng nói: “Cô cô, con sẽ không làm người thất vọng.”
Nàng vẫn chưa cho hắn đứng dậy, trong ánh mắt lại xẹt qua một tia ngơ ngẩn.
“Con phải rời khỏi nơi này, rời khỏi ta và dượng của con, con đã chuẩn bị kỹ càng rồi sao?”
“… Dạ.”
“Nếu tương lai triều đình đòi thuế nặng với đất Thục, con muốn kháng chỉ, nhưng người hạ chỉ là A Hằng, con đã chuẩn bị sẵn sàng sao?”
“… Cô cô.” Hàn Đông Lan hoảng sợ ngẩng đầu lên.
“A Trang, ta cũng không phải nói thật là sẽ có ngày đó.” Hàn Duy Tang dịu dàng, “Nhưng mà người có địa vị cao sẽ không tránh được mâu thuẫn như vậy. Nếu nhất định phải dứt bỏ cái gì, trong lòng con đã chuẩn bị xong chưa?”
“Cô cô, vậy còn người? Người làm sao?” Hàn Đông Lan không đáp mà hỏi lại, ngửa đầu nhìn nàng.
Cô cô cậu chỉ giật mình, nhẹ giọng nói: “Ta làm rất nhiều chuyện mà bản thân mình không thể tha thứ.”
Gương mặt tuấn tú của thiếu niên mang theo vài phần phức tạp.
“Nhưng những chuyện kia, dượng con đều tha thứ cho ta.” Nàng khẽ mỉm cười, lúc nheo mắt lại vẫn tựa như cô gái lém lỉnh, mang theo chút gian xảo.
“Vậy cô cô có từng hối hận không?”
“Ta thường hay suy nghĩ, nếu làm lại từ đầu, ta có làm như vậy hay không…” Hàn Duy Tang dần dần thu lại ý cười, “Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy vẫn sẽ làm như vậy. Mặc dù ta biết rõ sẽ tổn thương rất nhiều người vô tội. Ta cũng tự trách, nhưng mà cũng chưa từng hối hận.”
Sau giờ ngọ, đình ngọc lưu ly yên tĩnh không tiếng động, chỉ có gió xuân phất qua đầm sen, khẽ lăn tăn gợn sóng.
Ánh mắt cậu thiếu niên dần dần trở nên kiên định: “Cô cô, con đã hiểu.”
Nàng liền kéo hắn dậy, nhẹ nhàng nói: “Đến lúc con thật sự hiểu, chỉ sợ sẽ thương tâm. Ngược lại cô cô hy vọng con cả đời này có thể thuận buồm xuôi gió, sẽ không bao giờ hiểu được.”
Tháng mười một năm Vĩnh Duy thứ năm, Thục Hầu Hàn Đông Lan từ kinh thành trở về Cẩm Châu.
Trên Tử Thần Điện, cậu thiếu niên mười bốn tuổi quỳ xuống chào từ biệt, Hoàng đế trầm mặc rất lâu nhưng chỉ chiếu theo lệ cũ mà động viên, sau đó vội vàng bãi triều.
Đại Tư Mã Cảnh Vân, Binh bộ Thượng thư Liên Tú đại nhân tự mình đến Đan Phượng Môn đưa tiễn, bởi vì đã dạy cậu mưu lược từ nhỏ mà thầy trò tình thâm, ai cũng căn dặn cậu rất lâu. Hàn Đông Lan xoay người lên ngựa, thiếu niên ở trên ngựa dáng người cao ngất tuấn tú, lại ôm quyền nói lời từ biệt với các vị đại thần rồi theo cửa tây mà đi.
Có lẽ là vì thời tiết không tốt, trên quan đạo cũng không có ai, xa xa thấy một cái đoàn xe đứng ở giữa đường.
Thị vệ đang muốn tiến lên đuổi bọn họ ra, Hàn Đông Lan lại phất tay với bọn họ, một mình đi về phía trước.
“A Trang ca ca, ta tới tiễn ca.” A Hằng vén màn xe lên, có chút cô đơn, “Ca thật sự phải đi sao?”
Hàn Đông Lan xoay người xuống ngựa, đưa tay sờ sờ đầu nó, lại nhìn nam nhân trước xe ngựa, liền muốn quỳ xuống.
Chỉ là người nọ đưa tay ra đỡ cậu, lẳng lặng nói: “Hôm nay đến tiễn con, là cô cô và dượng con, là người một nhà không phân biệt quân thần.”
“Dượng…” Hốc mắt Hàn Đông Lan ửng đỏ, lần này đi tây nam, đường sá xa xôi, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.
“Nguyên Hạo Hành đại nhân sẽ ở lại Cẩm Châu trông coi con một năm.” Giang Tái Sơ vỗ vai cậu, “Có cái gì không hiểu, con có thể thỉnh giáo hắn. Một năm sau, hắn sẽ giao quân chính lại cho con. Khi đó, tất cả mọi việc đều phụ thuộc vào con.”
“Con biết rồi.”
“Rốt cuộc cũng đợi được đến ngày này, phụ thân và gia gia con không biết sẽ vui thế nào đâu.” Hàn Duy Tang tiến lên trước hai bước, nay A Trang còn cao hơn nàng một ít, lúc nàng thay cậu sửa sang lại vạt áo đã không cần cúi người nữa.
Nàng vừa thay cậu sửa sang lại, cuối cùng nhịn không được, nước mắt rơi xuống, trên mặt cũng nở nụ cười: “Cô cô thật sự rất vui.”
“Nàng cứ khóc thì A Trang sẽ càng không dễ đi.” Giang Tái Sơ nhẹ nhàng kéo Hàn Duy Tang ra, cười vỗ vỗ vai đứa cháu, lại khéo léo đẩy hắn tới bên cạnh, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy mà nói, “Hàn Đông Lan, cô cô con cả đời này đã chịu rất nhìu đau khổ. Nhưng nàng có thể kiên trì, hơn phân nửa đều là vì con và quê hương. Nay ta giao thứ quan trọng nhất của nàng cho con, con chớ khiến nàng thất vọng.”
Thiếu niên dùng sức gật đầu, trên quan đạo đầy bụi đất, cậu quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái. Vị Thục Hầu trẻ tuổi xoay người lên ngựa, không quay đầu lại, bóng dáng dứt khoát.
Hàn Duy Tang nhìn bóng lưng cao ngất của đứa cháu dần dần biến mất ở trong tầm mắt, bất giác cúi đầu, nhìn A Hằng đứng bên cạnh. Tiểu tử kia vẫn nhìn chằm chằm về hướng nọ, lẩm bẩm nói: “Khi nào ca ca mới có thể trở về?”
Giang Tái Sơ cúi người xuống, bế nó lên, không đáp mà hỏi lại: “Giang Kiến Hằng, nếu có một ngày, cha mẹ cũng mang con đi nơi xa, không thể trở về thì sao?”
Đứa nhỏ nhíu mày một cái, giọng nói vẫn trẻ con như trước, nhưng cũng vô cùng trịnh trọng: “Con đây cũng sẽ không khóc, con sẽ sống thật tốt cho hai người yên tâm.”
Giang Tái Sơ và Hàn Duy Tang nhìn nhau, trong lòng đều kinh ngạc, nhưng cũng hiểu được, đứa trẻ này đã trả lời rất tốt.
Bởi vì sớm hay muộn gì cũng có một ngày, nó cũng sẽ đi con đường này, cô đơn mà đầy cám dỗ, nguy hiểm lại vinh quang.
Không thể quay đầu, chỉ có thể hăm hở tiến lên.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
105 chương
57 chương
137 chương
95 chương
16 chương
108 chương
125 chương