Ngự Hoàng - Lạc Dận
Chương 180 : Chương 248-249.
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 248 – Cây To Đón Gió.
****
Vượt qua Tam Thẩm, tuyển chọn hậu phi bước đầu đã hoàn tất rồi, tiếp theo bọn họ phải ở lại trong cung, tiếp nhận học tập lễ nghi cùng với làm quen quy tắc trong cung, kiểm tra trong thời gian này càng tỉ mỉ, ngay cả dáng dấp ngủ nghỉ, ăn cơm cũng có người ghi lại cho tiết, chờ đợt kiểm tra cuối cùng qua đi, bọn họ sẽ có thể được đưa đến trước mặt hoàng thượng, mặc vua lựa chọn.
Bọn họ ở tại Phong Vũ Các dùng để tuyển phi trước giờ, do tình huống lần này đặc thù, vì vậy huấn luyện nam nữ tiến hành xa nhau, dù cùng trong một tòa nhà nhưng cũng không có cơ hội gặp mặt.
Cửa ải cuối cùng nghiêm cẩn cũng nghiêm khắc.
...
Lạc Cẩn chưa từng nghĩ, trong thâm cung này cũng có cảnh hoa lê bay bay, Ngôn Vô Trạm từng nói, cách một bức tường không có nghĩa gì, thế nhưng bọn họ lại phải vì người kia vĩnh viễn mất đi tự do...
Bởi vì yêu, chôn vùi cuộc đời còn lại của mình, có đáng hay không?
Vấn đề này, Lạc Cẩn không phải là không nghĩ tới, nhưng đáp án mỗi người mỗi khác, đánh đổi tất cả lấy nụ cười quân vương, có người thấy buồn cười, có người thấy xứng đáng, về phần giá trị, chỉ có đương sự rõ ràng nhất...
Gió nổi, hoa bay, đầy trời tuyết trắng xen lẫn mùi thơm nhàn nhạt, Lạc Cẩn ngẩng đầu, hai mắt híp lại, hết sức chăm chú cảm nhận cảnh đẹp thiên nhiên nồng nàn giờ phút này...
Đợi gió ngừng hoa rơi, Lạc Cẩn cười nhạt mở hai mắt ra, dường như cảm thấy bản thân vừa rồi có chút buồn cười, y bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng lúc quay đầu lại, phát hiện đứng cách đó không xa có một người phụ nữ mặc trang phục lộng lẫy...
Người phụ nữ không dùng son phấn, trang nghiêm thanh nhã, lại lộ ra trang trọng ung dung, phía sau nàng còn dẫn theo một đội cung nữ quy mô không nhỏ.
Ánh mắt hai người không hẹn mà gặp, đối diện chỉ chốc lát, Lạc Cẩn khẽ vuốt cằm, động tác của y không lớn, lại có một cánh hoa phất phơ hạ xuống, Lạc Cẩn nhìn thấy, lần nữa bất đắc dĩ nhếch lên khóe miệng, lúc lại ngẩng đầu, dưới tuyết trắng hoa lê làm nền, gương mặtr trắng nõn của người phụ nữ lộ ra một vệt hồng nhuận, ngay cả ánh mắt lạnh cứng cũng dịu dàng hơn rất nhiều...
Từ một giây người phụ nữ này xuất hiện, Lạc Cẩn đã biết, y biết nàng đã nhìn chính mình hồi lâu, y cũng biết nàng cản lại cung nữ muốn trách cứ y không hiểu quy tắc, Lạc Cẩn đã sớm đoán ra thân phận của người này, nhưng y cũng giả vờ ngây thơ, không quỳ không bái...
"Ngươi, ở tại Phong Vũ Các?" Một lúc lâu, người phụ nữ mở miệng.
Lạc Cẩn gật đầu, "Đúng vậy."
Thân phận người ở trong Phong Vũ Các ra sao, không cần nói cũng biết, hậu phi của hoàng thượng...
Đáp án hợp tình hợp lý, nhưng cũng khiến người khác bất ngờ.
Lần đầu tiên nhìn thấy, nàng đã biết người đàn ông này không thuộc trong cung, y siêu phàm thoát tục, ôn nhuận thanh nhã, như hoa lê kia, rồi lại hơn hẳn hoa lê kia như vậy...
Bởi vì người đàn ông này trong nhẹ nhàng thoải mái xen lẫn một loại mê hoặc mê đắm lòng người... Không phân rõ, y là tiên, hay là yêu.
Chẳng biết tại sao, thản nhiên của Lạc Cẩn lhieesn cho nàng đau nhói chưa từng có, chẳng bởi vì người này sắp đi vào thâm cung như chảo nhuộm này, hay là vì trong tương lai không xa, người này sẽ cùng nàng chia sẻ người đàn ông của mình...
"Ngươi là..."
Lời của Lạc Cẩn còn chưa hỏi xong, liền bị tiếng bước chân dồn dập của cung nữ cắt ngang, cung nữ chủ sự mang theo đám người vội vàng nghênh đón, các nàng quỳ thành một loạt, vội vã thỉnh an...
Lạc Cẩn nghe thấy các nàng đối với nàng ta gọi ra xưng hô tất nhiên —— Hoàng hậu.
Cung chủ Đông Câu, chính thất của Ngôn Vô Trạm.
Không còn dịu dàng trước đó, người phụ nữ kia lần nữa khôi phục tư thái cao cao tại thượng, nàng hờ hững gật đầu, ý bảo các nàng có thể đứng dậy, Lạc Cẩn lúc này vừa kinh ngạc nhìn lại, có lẽ là quá mức khiếp sợ, y lại một lần nữa đã quên quỳ lạy thỉnh an, "Ngươi là... Hoàng hậu?"
Nhìn dáng vẻ Lạc Cẩn, ánh mắt lạnh cứng chợt hiện lên một vệt phức tạp, nàng do dự một chút mới gật đầu, thừa nhận thân phận của mình.
Tiếp theo là một mảnh yên tĩnh kéo dài, hai người này nhìn ngó lẫn nhau, đám cung nữ sợ hãi quỳ xuống đất, các nàng không dám ngẩng đầu, cũng không dám tùy tiện cắt ngang.
Một lúc lâu, y lại hướng về phía hoàng hậu gật đầu, lúc này đây so với trước đó phải nghiêm túc hơn rất nhiều, từ hiền hoà biến thành tôn kính.
Lại ngẩng đầu, y hướng về phía người phụ nữ kia lộ ra một nụ cười khó hiểu, "Nếu có cơ hội tiến cung hầu hạ hoàng thượng, mong rằng tỷ tỷ quan tâm chỉ điểm nhiều hơn."
Người phụ nữ ngẫn ra, dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt như vực sâu vô tận của Lạc Cẩn, chậm rãi gật đầu.
Dáng tươi cười của Lạc Cẩn thu lại, trên gương mặt tuấn mỹ chỉ còn thản nhiên, y chậm rãi mở miệng, "Vậy, làm phiền tỷ tỷ rồi."
Tương lai nếu trực tiếp vào cung, Lạc Cẩn gọi hoàng hậu một tiếng tỷ tỷ cũng không có gì đáng trách, có điều y là đàn ông, lại lớn tuổi hơn hoàng hậu, hình ảnh vốn nên quái dị lại kích động này, áp dụng lên Lạc Cẩn lại trở nên tự nhiên thỏa đáng như vậy, không ai có thể chỉ ra một chút khuyết điểm, mọi thứ đều như chuyện đương nhiên vậy...
Lướt qua đoàn người, Bắc Thần đi tới bên cạnh Lạc Cẩn cùng nhìn hoàng hậu, Bắc Thần là sơn tặc, trên người quanh năm mang theo một vẻ hung ác, có điều lúc này, y thu lại dáng vẻ lưu manh phố chợ, ngược lại biến thành công tử phong độ nhẹ nhàng, tướng tá lưu manh kia bây giờ nhìn lại cũng chỉ là hư hỏng và quái dị thuộc về đàn ông...
"Tỷ tỷ, không nên chỉ chiếu cố Lạc Cẩn, còn có ta." Bắc Thần cười ha hả chỉ vào mũi mình, tiếng tỷ tỷ này của y và Lạc Cẩn dĩ nhiên khác nhau, ba phần thật, sáu phần giả, còn có một phần đùa giỡn xen lẫn trong đó, bộ dáng y như vậy, thay vì nói là thương lượng, không bằng nói là dùng mị lực thuyết phục người phụ nữ này.
Quả nhiên, trong chốc lát đối diện với ánh mắt mang theo ý cười xấu xa của Bắc Thần, hoàng hậu nương nương theo bản năng lui lại một bước nhỏ, có điều vạt áo quá dày nặng, phản ứng của nàng cũng không lọt vào mắt người khác.
Lại nhìn hai người đứng sóng vai, khí chất khác biệt, lại cùng khiến cho người ta hoa cả mắt, tim hoàng hậu tâm như nổi trống, mặt như hoa đào.
Thì ra hai người đàn ông đứng chung một chỗ cũng có thể đẹp mắt, hài hòa khiến người lóa mắt như vậy...
Chỉ cần nhìn sẽ mặt đỏ tim đập, hơi thở không ổn định.
Không có ganh tị, không hề động lòng, chẳng qua là cảm thấy phải như vậy.
Hoàng đế tuyển phi, không quân trọng nam nữ, hoàng hậu và chúng đại thần kịch liệt phản đối như nhau, chỉ tiếc tâm ý hoàng thượng đã quyết, nàng thuyết phục không được, liền đến xem, cuối cùng là hạng người gì đã mê hoặc hoàng thượng thành như vậy.
Nàng tới rồi, cũng nhìn thấy rồi, nhận được ngoại trừ kinh ngạc còn có rối rắm, nhìn thấy bọn họ rồi, hoàng hậu tìm không ra lý do để phản đối.
Tình cảnh này, đã kích động hậu phụ theo hộ tống mà đến cũng khôn khéo gọi tỷ tỷ theo, việc này vừa bắt đầu, tất cả mọi người hô lên theo, trong một lúc ùn ùn kéo đến đều là tiếng đàn ông gọi "tỷ tỷ" mang theo tình cảm khác nhau. Lại nhìn từng gương mặt vô cùng tuấn lãng, hoàng hậu chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, suýt nữa té xỉu...
Nàng là cung chủ Đông Câu, sinh ở thâm cung, lớn lên ở thâm cung, đời này nàng cũng chưa từng thấy nhiều đàn ông như vậy, càng chưa từng cùng đàn ông xa lạ tiếp xúc như vậy, nàng không quen, cũng căng thẳng, người phụ nữ trấn thủ hậu cung, thủ đoạn tàn nhẫn, giờ này phút này mờ mịt không biết nên phản ứng như thế nào...
Lạc Cẩn và Bắc Thần liếc mắt nhìn nhau, trong lúc những người đó xum xoe, lui sang một bên, Lạc Cẩn là cố ý, mà Bắc Thần chỉ là vì phối hợp với y mà thôi.
Để sau này bớt phiền phức, bọn họ phải cùng hoàng hậu làm tốt quan hệ.
Chỉ là kế vặt mà thôi, chỏ đơn giản mà thôi.
Lạc Cẩn tin tưởng, từ nay, người phụ nữ này sẽ không tới tìm y gây phiền phức nữa.
Có điều đồng thời, y cũng không khỏi không bội phục sự nhạy cảm của người phụ nữ này, không hổ là người đứng đầu hậu cung, chắc là đã phát hiện ra vấn đề mới đến nơi này đi...
Có điều nàng có lợi hại hơn nữa, cuối cùng cũng là phụ nữ mà thôi... Còn là một người phụ nữ đáng thương.
Nàng là hoàng hậu, nàng thân mang trọng trách, nàng không có tư cách cố tình gây sự, càng không có chỗ để bốc đồng, nàng phải trơ mắt nhìn phu quân của mình bị người chia sẻ, không chỉ vậy, còn phải chính tay nhường ra. Vi an nhàn thái bình của hậu cung, phải cho mưa móc của đế vương thấm đều, không nghiêng không lệch.
Hoàng thượng sủng ái phi tử, nhưng phần lớn hoàng hậu có thể lấy được, chỉ có xem nhau như khách cùng với tôn trọng của đế vương, về phần tình yêu, là xa lạ cũng xa xôi.
Muốn làm mẫu nghi thiên hạ cũng không dễ dàng, hoàng hậu đều là người phụ nữ đáng buồn nhất trên đời này.
Mọi người tranh nhau hô tỷ tỷ, chỉ có một người sắc mặt lạnh như băng đứng ở phía sau, cung nữ nhìn thấy, thoáng cái liền níu Hoằng Nghị ra, nàng hỏi y, vì sao thấy hoàng hậu không có biểu thị gì?
Thấy Hoằng Nghị bị xách ra, Bắc Thần thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, đừng nói bảo y gọi tỷ tỷ, chính là gọi hoàng hậu là tiểu nương tử, thím lớn, Bắc Thần cũng sẽ không chớp mắt một cái, y hi hi ha ha quen rồi, thế nhưng Hoằng Nghị thì khác à, tên kia quá nghiêm túc...
Vừa nghĩ tới Hoằng Nghị hô lên hai chữ kia, Bắc Thần nổi cơn ớn lạnh chưa từng có, lại nghĩ tới chuyện có thể xảy ra nhất, y và Lạc Cẩn lần nữa mặt đối mặt, hai người không hẹn mà cùng hô không xong...
Có điều trước khi vọn họ tới cứu viện, hoàng hậu đã thua trận trước, nàng không ổn rồi...
Nhìn đôi mắt lạnh nhạt, gương mặt vô cùng tuấn lãng kia của Hoằng Nghị, hoàng hậu chỉ cảm thấy máu chảy ngược, đầu phát nóng, nếu tiếp tục, chỉ sợ cũng phải đột tử ngay tại chỗ...
Quên mất điều tra, quên mất răn dạy, cũng quên mất tạo uy nghiêm, không nói thêm một câu, hoàng hậu quay đầu bước đi, có điều, trước khi đi, nàng theo bản năng liếc mắt nhìn Lạc Cẩn...
Dưới hoa lê bay bay, nụ cười nhạt đó, lại rơi vào đáy lòng...
Hoằng Nghị nghiêng đầu, mặt không thay đổi liếc mắt nhìn bọn họ, quay đầu rời đi.
"Dáng vẻ tên kia, phải chăng là đang làm dáng?" Nhìn bóng lưng Hoằng Nghị, Bắc Thần hỏi.
"Ngươi cũng có thể lý giải thành, Hoằng thiếu gia châm biếm ngạc nhiên của chúng ta." Lạc Cẩn thản nhiên nói.
...
Đêm đó, Lạc Cẩn nhìn ấm trà của mình, thật lâu không cử động.
"Nhìn vật nhớ người sao?" Bắc Thần không cảm thấy âm trà này và Ngôn Vô Trạm có gì giống nhau, đến mức Lạc Cẩn như xem tướng, nhìn lâu như vậy chứ?
"Có độc." Giọng nói không lớn, chỉ có hai người kia có thể nghe rõ.
Lạc Cẩn dứt lời, Hoằng Nghị theo bản năng nhìn quanh mình, qua lại đều là đàn ông được chọn làm phi tử, sắc mặt bọn họ như thường, nhìn không ra manh mối gì, có điều độc này, tất nhiên là bọn họ hạ...
Việc Hoài Viễn nói, cuối cùng đã tới rồi sao?
Cây to đón gió, bọn họ đã cố hết sức hạ thấp, thế nhưng, trong lúc cạnh tranh kịch liệt như vậy, sự tồn tại của bọn họ chính là một loại uy hiếp.
【Ta sẽ cố gắng bồi dưỡng phụ nữ trong hậu cung của Thúc đều trở thành gái hư, gia đình lớn như vậy cũng không cô đơn nữa, cung đấu gì đó đều cút sang một bên đi, gia đình này sẽ hài hòa tốt đẹp, vui vẻ hoà thuận •. •】
..............
Chương 249 - Hậu Cung Hiểm Ác.
****
Thời gian huấn là một tháng, trong thời gian này, bọn họ thấy tận mắt đen tối và tĩnh mịch sau cửa cung.
Dù Hoài Viễn không đánh tiếng, những người phụ nữ tương đối xuất sắc trong Phong Vũ Các đều vì các loại nguyên nhân bị đưa ra khỏi cung, ngay cả bọn họ bên này, cũng không ít thiếu niên diện mạo xuất chúng khó thoát một kiếp.
Hoài Viễn đã sớm nói, quá trình tuyển phi rườm rà lại nặng nề, hoàng thượng không thể quan tâm từ đầu tới đuôi, cho nên sẽ tránh không được một ít việc mờ ám.
Có rất nhiều người tướng mạo xinh đẹp, đừng nói vào cung gặp vua, ngay cả Sơ Thẩm cũng không qua được, tuyển phi là tầng tầng sàng lọc, cũng là đang lột da từng tầng một, chờ thật sự đưa vào trong cung, chưa chắc đều là tinh anh.
Dù còn sót lại, trong khi xét duyệt và huấn luyện cũng sẽ có không ít người vì các loại nguyên nhân mà đào thải đi, mà những người bị đào thải này, chẳng qua là rơi vào tay vương tôn quý tộc chọn trúng các nàng.
Những đường ra này coi như là tốt, nếu không có chỗ dựa, e rằng trực tiếp sẽ chôn thân trong thâm cung này.
Bất ngờ đột tử, thậm chí là thân mang bệnh hiểm nghèo, bọn họ đều từng thấy qua.
Các đời triều đại đều là như vậy, hoàng thượng dù biết được, cũng không thể nào ngăn cản, tuyển phi giai đoạn rất nhiều, liên can rất nhiều, huống chi hoàng đế cũng không có sức lực xem qua hình dạng tất cả mấy nghìn phụ nữ trước đó, cũng không thể mỗi người đều bảo vệ thỏa đáng.
Lần này cũng như vậy, tuy rằng so với trước đây nghiêm ngặt hơn, nhưng Ngôn Vô Trạm chỉ có thể bảo đảm mấy người bọn họ an toàn, những thứ khác, hắn không có bản lĩnh đó.
Dù vậy, nên tới vẫn phải tới.
Độc trong ấm của Lạc Cẩn sẽ không lập tức lấy mạng y, có điềum nếu dùng lâu dài, y sẽ bộ mặt sinh ra lở loét, đến cuối cùng, toàn thân thối rữa mà chết.
Đến lúc đó, thần y thiên hạ cũng cứu không được, tình trạng độc này phát ra lại vô cùng giống như sinh ra lở loét, cho nên cuối chỉ phải dựa theo bệnh hiểm nghèo để xử lý. Phương pháp ác độc lại sạch sẽ.
Thời gian huấn luyện một tháng, mắt thấy gần đến kết thúc, đây coi như là càn quét sau cùng sao?
Bắt đầu di chuyển mấy tảng đá lớn bọn họ rồi.
Người hạ độc, Lạc Cẩn đã đoán được đại khái, có điều y lười tranh cãi, y có vô số phương thức lặng lẽ giết tên kia, có điều Lạc Cẩn mặc kệ, những người đó sớm muộn cũng sẽ rời đi, vì những tên tạp nham này mà rước cho mình phiền phức thì cái được không bù đắp đủ cái mất rồi, dù sao với bản lĩnh của bọn họ cũng không thể tổn thương được Lạc Cẩn y hoặc là hai người còn lại. Bản thân cẩn thận một chút là được rồi.
"Bộ dạng quá tốt cũng là tội nghiệt a." Bắc Thần lười biếng vươn vai, y vừa khẽ động, tờ giấy vo ở đầu ngón tay chẳng biết bay tới nơi nào, y lười nhìn, chuyển ánh mắt sang Lạc Cẩn, gần đây Lạc Cẩn rất bận, giống như đã thương lượng xong, chuyển mũi nhọn đều nhắm ngay y.
Không phải không ai tìm Hoằng Nghị và Bắc Thần gây phiền phức, chỉ là so với Lạc Cẩn, bọn họ thật sự không tính là gì.
Lạc Cẩn là người không có chống lưng nhất trong bọn họ, lại là người phù hợp điều kiện phi tử nhất, không chỉ bằng khí chất, còn có tính cách nhìn như khéo léo của y. Đương nhiên trở thành bia ngắm.
"Thật thất vọng." Hoằng Nghị đặt bút xuống, y nhìn nét mực chưa khô trên giấy tuyên, lẩm nhẩm một câu, y biết mọi người hiện tại đều đang buồn bực, sao Lạc Cẩn còn chưa chết, y thoạt nhìn rõ ràng yếu đuối như vậy...
"Hoằng công tử, đến cùng là bọn họ thất vọng hay là ngươi đang thất vọng? Bằng không ngươi cũng tham gia vào đi."
Ánh mắt hờ hững chuyển sang Lạc Cẩn, Hoằng Nghị nói: "Đề nghị tốt."
Lạc Cẩn còn chưa kịp nói, cửa lớn rộng mở liền đi vào một người, bọn họ vốn không để ý, nhưng lúc này tất cả mọi người đứng lên, lại rất nhanh quỳ xuống, bọn họ vừa nhìn sang, chưa nhìn còn tốt, ba người đồng thời sửng sốt...
Là mắt có vấn đề hay là đầu có ảo giác, sao bọn họ giống như nhìn thấy được người kia?
Sự thật chứng minh, bọn họ không nhìn lầm, Ngôn Vô Trạm thật sự tới rồi.
Đột nhiên tập kích, không cho thông báo, cũng không có một chút gợi ý, hắn đã trực tiếp tới Phong Vũ Các rồi, lại trực tiếp giết tới đây.
Hắn muốn cho bọn họ một kinh hỉ, cũng muốn xem dáng vẻ không có chuẩn bị của bọn họ...
Ngôn Vô Trạm không ngồi xuống, mà chọn một vị trí gần đó, như vậy thoạt nhìn có chút thân thiện, thực chất hắn là muốn ở gần bọn họ một chút... Dù sao, đã lâu không gặp được. Nói không nhớ là giả.
Người kia ra hiệu mọi người không cần đa lễ, cũng không cần căng thẳng, tùy tiện một chút là được rồi, hắn hôm nay chính là đến gặp mọi người.
Sau đó, Ngôn Vô Trạm nhìn về phía cung nữ chủ sự, rất hiền hoà hỏi, "Hôm nay bọn họ học cái gì?"
Còn chưa tới Chung Thẩm, hoàng thượng lại đã tự mình xuất hiện, đây tuyệt đối là lần đầu tiên từ trước đến nay, dù hoàng thượng đã miễn lễ, cung nữ chủ sự vô cùng kích động vẫn phình phịch một tiếng quỳ xuống, cũng vô cùng có quy tắc dập đầu một đầu, "Bẩm hoàng thượng, đang kiểm tra vẽ tranh."
Cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú là yêu cầu cơ bản nhất.
Người kia gật đầu, sau đó lại hỏi, " m luật đã thi chưa?"
"Bẩm hoàng thượng, vẫn chưa thi."
"Như vậy à..." Kéo dài âm cuối, Ngôn Vô Trạm vuốt cằm, dường như đang suy tư gì đó, bộ dáng này của hắn nhìn như nghiêm túc, thế nhưng một ít người đột nhiên sinh ra dự cảm không hay, ngay cả Hoài Viễn phía sau hắn cũng không khỏi không nhìn hắn thêm vài lần.
Luôn cảm thấy bộ dạng tên này không phải đang nghĩ chuyện tốt gì, quả nhiên, sau một lát người kia dựng thẳng lưng, hướng về phía mấy người cách đó không xa thản nhiên nở nụ cười, "Tốt lắm, trẫm sẽ tự mình kiểm tra."
Hoàng thượng tự mình kiểm tra, việc này đối với bọn họ mà nói là vinh hạnh lớn lao, tâm tình mọi người giờ phút này đều là căng thẳng và kích động, chỉ có một người sắc mặt không tốt...
Lạc Cẩn và Hoằng Nghị đang nhìn Bắc Thần, Hoài Viễn cũng đang nhìn...
"Trẫm sẽ không làm khó các ngươi, đơn giản hát một điệu hát dân gian cho trẫm nghe thử là được" Ngôn Vô Trạm tự động hạ thấp độ khó, nếu là kiểm tra nguyên bộ, e rằng đến khi trời tối, hắn cũng không đi được, cho nên đối với bọn họ mà nói, hẳn là một tin tức khá tốt, chỉ là Bắc Thần sau khi nghe, sắc mặt càng thêm khó coi. Quả nhiên, người kia đường hoàng nói xong lời này, đã đem gương mặt tươi cười nhắm ngay hắn, "Ngươi tên gì?"
Tên mẹ ngươi...
Bắc Thần ở trong lòng mắng một câu, có điều vẫn chắc nịch quăng ra hai chữ, "Bắc Thần."
Cung nữ chủ sự mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng hung hăng trừng Bắc Thần, sao những thứ nàng dạy, người này đều đã quên rồi, đây không phải là định khiến nàng xấu mặt sao...
Có điều hoàng thượng hôm nay thoạt nhìn tâm tình không tệ, không những không tức giận, trái lại khóe miệng mỉm cười, hàm ý này, hoàng thượng gần đây đổi khẩu vị? Thích hoang dã một chút?
Cung nữ ở trong lòng suy đoán.
"Bắc Thần, tên rất hay." Làm bộ lẩm nhẩm mấy câu, Ngôn Vô Trạm quay về Bắc Thần lộ ra một nụ cười cổ vũ, "Đừng căng thẳng, tùy tiện hát cho trẫm chút gì đều được."
Có ai nói cho hắn biết, nụ cười này của hắn rất đáng đánh hay không...
Có ai nói cho Bắc Thần biết, biểu tình của y giờ phút này rất... thú vị hay không.
Mặt Hoài Viễn không đổi đứng phía sau người kia, trời biết trong lòng tiểu nhân y cười đến dạ dày rút gân, ngay cả Lạc Cẩn cũng bưng kín mặt...
Mà Bắc Thần từ trước đến nay thích giúp vui, cuối cùng không cười nổi, hắn dùng sức siết hai nắm tay, thì ra người này là tới gây phiền toái... Mọi người biết hắn hát lạc nhịp. Ngôn Vô Trạm càng rõ ràng hơn.
Cùng người kia nhìn nhau, đón ánh mắt nhìn có chút hả hê của hắn, Bắc Thần thầm nói, được lắm, ngươi độc! Hoàng thượng lớn nhất.
Người kia ra vẻ không sao cả nhướng mày, hắn chính là lạm dụng chức quyền đó thì sao chứ.
Bắc Thần gật đầu, được, bọn ta xem.
Hắn muốn nghe y hát khúc đúng không, được rồi, vậy thì nghe đi.
Bắc Thần cũng không mất bình tĩnh, mở miệng liền hát, giọng y không tệ, khả không biết vì sao âm thanh phát ra lại kỳ dị như vậy, lúc miệng cung nữ chủ sự có thể nhét vào một quả trứng gà, Lạc Cẩn đã hoàn toàn gục xuống bàn tử trận, về phần Hoài Viễn rất muốn nói, hoàng thượng, lần sau có chuyện này, ngươi đừng tìm ta, y nhịn cười nhịn đến miệng cũng muốn rút gân rồi...
Chỉ có Hoằng Nghị vững vàng bất động, chỉ là lúc Bắc Thần hát, hơi cách xa y một chút.
Biểu tình của tất cả mọi người đều rất phong phú, chỉ có người kia khá chăm chú, nghe Bắc Thần hát xong một câu cuối cùng, hắn chuyển ánh mắt sang cung nữ chủ sự, "Ngươi cảm thấy, hắn hát thế nào?"
Tất cả mọi người trả lời trong lòng: Khá... không được tốt lắm.
Cung nữ chủ sự vô cùng đau đớn liếc mắt nhìn Bắc Thần, nàng không phải tiếc hận thay Bắc Thần, mà là hối hận không sớm xử lý xong Bắc Thần, gây ra rắc rối lớn như vậy, hại nàng mất mặt lớn như vậy, nói không chừng, ngay cả mạng cũng mất...
"Lão nô hiểu rồi, lão nô sẽ..." Hát thành như vậy, sau này kinh động thánh giá rồi, không phải trò đùa, con đường của Bắc Thần chỉ có một, mất đi tư cách.
Nhưng Ngôn Vô Trạm lại phun ra mấy tiếng, nói ra ý kiến khác biệt, "Trẫm thật ra lại cảm thấy, rất thú vị."
Hoàng thượng ngươi là tai gì chứ?
Cung nữ chủ sự thầm rống giận, có điều vẫn theo ý hoàng thượng gật đầu, "Vâng, rất thú vị."
"Có điều thật sự là khó nghe." Ngôn Vô Trạm lại nói.
Hoàng thượng ngươi cố ý sao?
Cung nữ chủ sự khóc không ra nước mắt.
"Được rồi, giữ lại đi, trẫm muốn nghe khúc thì có nhiều người khác có thể hát, trẫm cũng không phải chọn con hát."
Đến cuối cùng, người kia đã nhân từ bỏ qua cho Bắc Thần, lúc cung nữ chủ sự dập đầu tạ ơn, Bắc Thần cắn răng nghiến lợi cũng bày tỏ cảm tạ, "Hoàng thượng, thật tạ ơn người."
"Đừng khách sáo." Người kia cười nói.
Bắc Thần trong đầu dây thần kinh nào đó bụt một tiếng liền đứt rồi.
Hắn chọc giận Bắc Thần rồi.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Bắc Thần thuộc loài chó, còn chọc nữa tên nhóc bên dưới kia nhất định sẽ nhào lên cắn người, người kia liền vội vàng chuyển ánh mắt sang người khác, lại tượng trưng kiểm tra mấy người, một lát sau, mặt Bắc Thần âm trầm mới lại lần nữa xuất hiện trong mắt người kia...
Bắc Thần còn chưa nguôi giận.
Người kia ho khan, "Bắc Thần à..."
Ánh mắt Bắc Thần liền liếc qua, làm rắm gì!
"Vừa rồi các ngươi không phải thi vẽ tranh sao, đứ tranh gì đó của ngươi cho trẫm nhìn một cái."
Giọng nói Ngôn Vô Trạm rõ ràng khác với vừa rồi, nghe vào trong tai người khác chỉ là suy nghĩ đột phát, thế nhưng mấy người kia biết, hắn đang dỗ dành Bắc Thần...
Lần này Bắc Thần là thật sự nổi giận, không phải y nói hai ba câu là có thể dỗ được, hắn khiến y mất mặt tới như vậy...
Mặt Bắc Thần không thay đổi nhìn hắn, trái lại giọng điệu kỳ quái hừ một tiếng, "Vậy thật là không khéo, tranh của Bắc Thần vẽ ở ngay dưới long đĩnh*, hoàng thượng muốn xem, phiền nhấc long đĩnh của người xuống trước."
(*Long đĩnh: Mông rồng)
Hoài Viễn phí công rồi, vai Lạc Cẩn rung động rồi, Hoằng Nghị rất muốn bỏ đi, về phần cung nữ chủ sự, nàng rất muốn chết.
.............
[Hậu cung Ngô Vô Trạm truyện.] Phần 3 của Hậu cung Chân Hoàn truyện.. :))))))))))))))))))
"Hoàn hoàn nhất niễu sở cung yêu. Phong thủy ở Tử Cấm Thành này rất tốt nhất định không để cho các chàng hương tán ngọc tiêu.."
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
57 chương
17 chương
17 chương
123 chương
91 chương